Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sủng Phi - Triêm Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Thị Thiếp
G
iờ hợi, hoàng cung, thư phòng ngoại viện phủ Lục Hoàng Tử
Tông Chính Lâm viết xong tấu chương, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, nhìn những khoảng loang lổ của bóng cây ở bên ngoài và những luồng khí oi bức đè nén báo hiệu một cơn mưa đang tới trên bầu trời phía xa. Không một ánh sao, chỉ thấy một đám mây đen kịt. Không khí cũng càng ngày càng oi.
Tốt lắm, thật hợp với tình hình. Mưa gió đến rồi...
Vệ Chân đứng kế bên cạnh bàn, tiếp tục thấp giọng bẩm báo những tin tức ám vệ truyền về, trong mắt thấy được bóng lưng thẳng tắp của điện hạ, tay ngài khoanh trước ngực, không hề có ý dừng hỏi nửa chừng. Liền biết điện hạ trong lòng chắc hẳn đã có tính toán.
Tông Chính Lâm nghe Vệ Chân bẩm báo, lại nghĩ đến thế cục triều đình hiện giờ, trong long sâu sắc nghĩ, sau khi chuyện của thanh châu tuần phủ triệt để kết thúc, cần phải “bị bệnh” một hồi, để tránh phong ba sau đó. Không lý nào mình đã phải thay thái tử ra mặt, lại còn phải vội vàng thay hắn chắn thương. Nếu như hắn tính toán không sai thì, vụ án ở Thanh Châu, Thái tử ở mặc dù đè ép được Đại Hoàng tử một lần, nhưng mà chẳng có ai là thiện trà cả. Đại hoàng tử lần này bị thiệt, rõ ràng là bị người khác tính kế, người thông minh chỉ nhìn là biết người đứng sau lưng Tông Chính Lâm là ai.
Dựa theo tình khí của Đại hoàng tử Tông Chính Thuần, sau này khẳng định hắn sẽ trăm phương nghìn kế tìm cách trả thù. Bên Thái tử thì không ít những chuyện không thể cho người ta biết, làm sao có thể chuyện gì cũng không lưu lại dấu vết. Muốn thoát thân, hừ, thật khó khăn.
Nhưng bản thân hắn cũng không sợ. Nếu Đại hoàng tử nóng nảy đến tìm phiền toái, vậy thì không còn gì tốt hơn, vừa hay có thể cho Nguyên Thành hoàng đế nhìn xem đứa con ngoan này vì thay Thái tử làm việc, chịu bao nhiêu ủy khuất.
Còn phải phân phó những thám tử hắn sắp xếp trong các phủ, phải yên lặng bất động một khoảng thời gian. Chỉ cần ngồi im xem diễn là được.
Mọi việc trong thư phòng đã xong, đại quản sự Điền Phúc Sơn cung kính hỏi: "Điện hạ, có cần phải đến hậu viện thu xếp?"
Không phỉa hắn muốn quản đến việc trong nhà điện hạ, mà là điện hạ rời kinh thành đi làm việc đã hơn nửa tháng, lúc trở về lại ở thư phòng bàn việc hơn hai canh giờ. Thục phi nương nương đã lộ ra chút bất mãn, đoán già đoán non xem có phỉa con mình không thích hai nô tì kia không.
Nhớ tới hai người kia, Thục phi liền cân nhắc, bọn họ đều là bản thân bà cố ý lựa chọn. Khổng thị có vài phần nhan sắc, thân hình một bộ dạng dễ coi. Thiếu niên mới lớn đương nhiên sẽ yêu thích sắc đẹp, lạ càng nguyện ý thân cận những nữ tử có thân thể mê người, bà là mẫu phi đương nhiên sẽ thành toàn cho con mình một phen.
Thục phi không hề lo lắng tiểu nhi tử sẽ trầm mê nữ sắc, bởi vì Tông Chính Lâm từ nhỏ đã tự hạn chế một cách đáng sợ.
Ngũ thị là người có bổn phận thành thật, thoạt nhìn cũng rất có giáo dưỡng, tính tình nhất định sẽ không tranh chấp với Khổng thị, không làm rối loạn hậu viện. Tính toán như vậy, đáng ra hẳn là không sai mới đúng. Nhưng không ngờ lại không giống với những gì mà Thục phi nương nương mong muốn. Điều này làm cho Thục phi thật sự đau đầu. Chẳng lẽ là... Con mình có khẩu vị đặc biệt?
Được rồi, Thục phi nương nương, người cũng thật là thú vị, bây giờ lại còn hoài nghi giới tính của con trai mình nữa. Nếu không đặc biệt, cũng sẽ không thể để ý đến Mộ yêu nữ rồi. Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Nhưng lúc này Thục phi vẫn chưa biết điều đó, bà còn đang suy nghĩ, theo tính tình của nhi tử, chắc chắn là không hỏi ra đươc điều gì. Cuối cùng cũng không có cách nào, chỉ đành ngóng trông hoàng thượng đến để nói vài lời bên gối, cầu cái ân điển, lại ban cho hai nữ tử con nhà gia thế, tướng mạo không tồi đến phủ hắn. Nhiều người hơn, tự nhiên sẽ có người thỏa mãn hắn.
Tông Chính Lâm vốn là người khôn khéo, sau vài lần tiến cung thỉnh an, tự nhiên phát hiện tâm tư của Thục phi.
Thục phi Điền thị được sủng ái, tuy có hai tử, con lớn nhất lại có nhĩ tật ( bị tàn tật ở tai), coi như đã bị chặt đứt tiền đồ. Ngày thường luôn thấy mình nợ tứ hoàng tử, nên luôn yêu thương chăm sóc, khắp nơi che chở, sủng đến mức không có điểm dừng, coi như lấy điều đó để bồi thường.
Thực ra Thục phi biết, bản thân mình cuối cùng thì cũng vẫn phải trông cậy vào ấu tử ( Thục phi có 2 hoàng tử, con lớn là Tứ hoàng tử, con thứ hai là Lục Hoàng tử). Bởi vậy đối với Tông Chính Lâm vô cùng coi trọng, mặc dù từ ái, nhưng luôn yêu cầu khắc nghiệt. Năm Tông Chính Lâm tròn sáu tuổi, đã theo cung quy chuyển sang ở trong khu của hoàng tử. Từ đó, dù là có chút gió thổi cỏ lay, tâm tư của Thục phi cũng đều vô cùng khẩn trương.
Mắt thấy con sang năm sẽ đến Quan lễ ( Thời cổ đại Quan lễ chính là lễ trưởng thành dành cho các thanh niên quý tộc, sau lễ trưởng thành này họ sẽ được coi là một người trưởng thành trong họ tộc ), đại hôn cũng không xa, sau hôn lễ sẽ phải khai nha kiến phủ, thành lập phủ riêng bên ngoài cung. Nhưng hiện giờ, với cái tính tình này, quá mức lạnh lùng, căn bản không hề để bụng đến hậu viện. Nay vẫn đang ở trong cung, có Thục phi ở phía sau sử ám chỉ này nọ, mới ngẫu nhiên đến phòng thiếp thất. Nếu ra khỏi cung, lập phủ riêng, cách khá xa, trong phủ lúc đó sẽ lại có vương phi thực sự quản lý mọi việc, Thục phi sẽ không tiện nhúng tay vào việc ở hậu viện của con mình. Khi đó nếu Chính Phi không có được tâm của con mình, thậm chí còn khiến hắn càng lãnh hơn, nếu thực sự như thế thì phải làm sao cho phải? Hoàng gia rất con trọng con nối dòng, thậm chí... Thục phi càng nghĩ càng sốt ruột, nhưng lại bắt đầu cẩn thận tính toán đến hôn sự cho con mình. Khi Tứ hoàng tử đại hôn, trước tiên bà cũng hỏi qua ý tứ của hắn, lại chọn cho hắn người hắn thích. Hiện nay đối với Lục hoàng tử bên này phải cẩn thận hơn nhiều, không thể bỏ qua bất cứ dấu vết để lại nào, khiến cho hắn có đường lui. Thục phi bắt đầu cẩn thận điểm lại xem còn có thiên kim thế gia của phủ nào, vừa vặn có thể kịp tham gia vào lần tuyển tú sắp tới.
Tông Chính Lâm nghe Điền Phúc Sơn tận lực nhắc tới hậu trạch, liền đoán được mẫu phi quả nhiên có ý chiếu cố để ý đến. Nhưng dù sao thì đó cũng là hiếu thuận, hơn nữa trước sau đã có hơn một tháng không vào hậu viện, nếu nói trên thân thể không có chút xao động nào cũng không đúng. Lặng im một lát, nhấc chân bước vào hậu viện.
Bước chân khá vững chắc, nhưng trong đầu chỉ cần nghĩ đến mình phải đi đến phòng của thị thiếp, lại cảm thấy không hề thú vị. Nhớ đến hai người ngày thường vẫn làm vẻ ta đây, một chút xao động cũng không đứng dậy nổi. Khổng thị thì mùi son phấn quá nặng, thực quá tục. Thân mình mặc dù xinh đẹp, nhưng khi mở miệng lại khiến cho người khác vui không nổi. Làm ra vẻ mềm mại, nhìn thật chướng mắt. Tông Chính Lâm chưa từng nghĩ chân tướng là gì, theo như cách nói của Mộ Tịch Dao, Khổng thị đúng chỉ một từ “Giả”.
Một Thị thiếp khác là Ngũ thị, còn lợi hại hơn, Tông Chính Lâm nhìn thấy liền sốt ruột. Tính khí như hũ nút, đánh mấy roi cũng chẳng nói nổi lời nào. Cả người từ trên xuống dưới tựa như khúc gỗ. Lá gan lại nhỏ, khúm na khúm núm. Tông Chính Lâm vốn đã lãnh đạm, ở cùng một chỗ với Ngũ thị, càng lười mở miệng.
Vệ Chân luôn theo ở phía sau, phát hiện trên người điện hạ đột nhiên có luồng khí lạnh kéo đến, đầu óc vừa chuyển liền hiểu ra vì sao lại thế này. Vội từ cửa hậu viện chạy đi. Dựa vào sắc mặt của điện hạ, Vệ Chân có thể đoán được chuyện kế tiếp. Khi Điện hạ như thế này sẽ phải dùng đến nước, Vệ Chân vội nhanh đi tiền viện chuẩn bị, lại an bày hai thị vệ trực đêm ở cửa hậu viện cách đó không xa, đợi đến khi điện hạ đi ra thì cẩn thận hầu hạ người trở về tiền viện.
Tông Chính Lâm cuối cùng vẫn vào sân viện của Khổng thị.
Mới nhìn rõ người nghênh đón ngoài cửa, sắc mặt hắn liền khó coi. Đúng là tiếc cho cái thân hình đẹp của Khổng thị, tâm tư lại quá không hiểu nhu tình, không thể cứu nổi cái thân hình lả lướt xinh đẹp kia. Nhìn nữ nhân trước mặt run rẩy đến trước mặt khom người vấn an, Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu.
Bỗng nhiên nhớ tới một bóng lưng nho nhỏ, lại kinh sợ khi thấy bản thân hoang đường, hắn vội áp chế chút khác thường đó lại.
Vào phòng, Tông Chính Lâm trực tiếp phân phó: "An trí đi."
Rõ ràng không để cho Khổng thị có cơ hội thích ứng với bản thân.
"Vâng, Điện hạ." giọng nói chuyển điệu của Khổng thị vang lên.
Tông Chính Lâm cảm thấy bản thân rất khổ sở, phá lệ nhăn mày lại.
Khổng thị đúng là bị oan, những nam nhân hiểu tình thú, đều nên biết, đây chính là tiểu ý ôn nhu, không thắng thẹn thùng!!! Nhưng Tông Chính Lâm cố tình vững như Thái Sơn, cũng không dính chiêu.
Từ khi được ban thưởng nhập hậu viện phủ Hoàng tử, đây là lần đầu tiên Khổng thị nhìn thấy Tông Chính Lâm biểu lộ cảm xúc của bản thân, cho dù chỉ là nhíu mày! Thị sợ tới mức nhũn cả chân, vội vã im tiếng, không dám nhiều lời, chỉ đi qua dè dặt cẩn trọng hầu hạ hắn rửa mặt.
Khổng thị tự biết mình không được sủng, đã thu liễm rất nhiều, lại không tìm được điểm Tông Chính Lâm yêu thích, thị cũng căm tức! Hậu viện cũng chỉ có hai nữ nhân, bản thân không được sủng, còn Ngũ thị càng thê thảm hơn. Muốn tranh sủng cũng không có biện pháp. Muốn tranh thủ tình cảm cũng phải có cái để so đo, nhưng thứ có thể khiến vị Lục hoàng tử này "Sủng" ở đâu đây??? Không có hình mẫu để tham khảo học hỏi, Khổng thị lại không thể cứ hai ba ngày là thử biến đổi đa dạng. Chỉ có thể thu xếp lại, cẩn thận hầu hạ, vụng trộm lưu ý sắc mặt của Tông Chính Lâm để làm việc.
Khổng thị vốn cũng biết vài hình thức tình thú, biết chút phong nguyệt, nhưng vấn đề là đối phương quyền cao chức trọng, rất dọa người. lãnh khí trên người Tông Chính Lâm, Khổng thị dù có nhiều thủ đoạn hơn, cũng không có can đảm xuất chiêu. Lúc này, xiêm y hai người đã cởi bỏ, Khổng thị triệt để câu nệ, không dám hơi động. Tông Chính Lâm càng rõ ràng, nhìn thân thể nữ nhân trước mắt, trong mắt chỉ có dục vọng, không hề có thương tiếc. Lập tức động thân, chỉ có thân thể làm việc.
Phát dục xong, Tông Chính Lâm cảm thấy bản thân còn chưa thực sự thoải mái, nam nữ hoan ái quả thực vẽ vời thêm chuyện. Vẫn theo lệ thường, ngay cả tắm rửa cũng không, liền ra sân, hướng chỗ ở tièn viện mà đi. Nếu Mộ Tịch Dao biết ý tưởng của Tông Chính Lâm lúc này, khẳng định sẽ thất thanh khóc rống: mẹ nó, ngươi là đồ cầm thú! Ngươi nhận là chỉ ép buộc ta???
Sau một tháng, Tông Chính Lâm lại miễn cưỡng đến chỗ Ngũ thị một lần. Sau đó cũng không bước vào hậu viện.
Đại quản sự Điền Phúc Sơn bồn chồn, không biết nên hồi bẩm Thục phi nương nương như thế nào. Muốn nói điện hạ tính tình lãnh đạm, ngay cả chuyện này cũng lãnh đạm, điều này không có khả năng. Thường ngày hậu hạ trước mặt Tông Chính Lâm đều là mấy gã sai vặt, nữ tử gần hắn, cũng chỉ có hai thị thiếp kia. Điện hạ quen dùng gã sai vặt, từ nhỏ không dung nha hoàn, Thục phi nương nương cũng không có miễn cưỡng. Đến nay tẩm điện của Tông Chính Lâm đều là Điền Phúc Sơn ngày ngày tự mình thu thập. Cho nên đại quản sự thật sự rõ ràng, Tông Chính Lâm không phải là không có dục vọng. Hắn từng thấy tiết khố ô uế, hiển nhiên nói rõ Tông Chính Lâm thà là tự bản thân giải toả, cũng không muốn tìm người đến thị tẩm.
Điều này đúng là làm khó hắn rồi, đây là điện hạ không thích nữ nhân, hay là những nữ nhân này không hợp tâm ý điện hạ?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sủng Phi - Triêm Y
Triêm Y
Sủng Phi - Triêm Y - Triêm Y
https://isach.info/story.php?story=sung_phi_triem_y__triem_y