Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sẽ Có Cách, Đừng Lo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
T
hỉnh thoảng, có người than phiền với tôi rằng thật khó để làm gì với 5-10 triệu đồng ở giữa đất Sài thành nhộn nhịp này, muốn bắt tay vào khởi nghiệp thì phải có vài ba trăm triệu mới được. Cũng không ít bạn ở tỉnh lên thành phố học than phiền rằng bố mẹ gửi tiền ít quá, không đủ sinh hoạt ở nơi đắt đỏ bậc nhất nước. Và đột nhiên, tôi cảm thấy mình may mắn, vì ít ra, cuộc đời đã từng đẩy tôi đến nỗi cùng cực khi chỉ là một cô bé oắt con, để gìơ đây tôi luôn cảm thấy biết ơn với những gì cuộc đời đã đang đem lại, dẫu buồn, dẫu vui...
Mùa hè năm 2008,tôi chạm chân tới Sài Gòn. Trên những chiếc xe buýt nồng nặc mùi người,mùi hối hả là tôi của tuổi 15, ngây ngô và khờ dại thật sự. Tôi mất định hướng, tôi khóc ầng ậc mỗi khi nghe người ta nhắc đến ba,đến mẹ. Chuyến xe buýt cuối cùng kết thúc sau một lần bị lừa thì cũng là lúc tôi và mẹ chỉ còn mười mấy nghìn đồng để chia đôi với nhau. Không nhà ở, không thức ăn, không phương tiện đi lại,không người thân. Chúng tôi chỉ có đôi chân để đi và đôi tay để làm việc. Tôi xin phụ bán hàng,xin được ngủ lại và ăn cơm hai bữa một ngày. Mọi người bây gìơ nhìn thấy tôi ít bao gìơ ăn bữa sáng, chẳng phải tôi ỏng eo kén chọn mà là bởi vì dạ dày tôi quen rồi. Quen từ thời phải tiết kiệm từng bữa sáng nên bây gìơ sướng không quen, ăn vào đau dạ dày.
Chủ cửa hàng đuổi, vì tôi cứ trốn vào nhà kho mà khóc rưng rức, tôi lại ôm bọc quần áo,lội bộ hàng mấy cây số để xin việc khác. Tôi không biết vì sao mà lúc đó trong tâm trí tôi không có suy nghĩ về việc từ bỏ hay cạy cục xin xỏ, dù rằng tôi cũng có nhiều họ hàng khá giả. Tôi vẫn muốn đi học,vào đại học là niềm hi vọng duy nhất của tôi lúc bấy gìơ. Nhưng những trung tâm giáo dục thường xuyên luôn là nỗi ám ảnh của những đứa gà mờ như tôi. Tôi bị đánh,bị nhấn đầu vào bồn cầu,bị đe nẹt uy hiếp hàng ngày bởi những " đàn chị" trong trường. Nhưng tôi lì lợm đến mức bạn bè cho là "vô liêm sỉ" khi vẫn vác mặt đến học. Tôi không từ bỏ,tôi không sợ bị ức hiếp,miễn là được đi học! Tuổi ăn tuổi ngủ lại thiếu thốn,lần đầu tiên tôi biết thế nào là sự nhục nhã đến cùng cực khi nhặt lại hộp phở xào dang dở của con gái chủ tiệm vứt vào thùng rác cạnh lối đi.
Tôi không đi chơi,không quà vặt,không ra tiệm "internet" để "chat chit" sau giờ làm như những người làm cùng. Tháng lương đầu tiên, có thêm ít thưởng, chúng tôi thuê được chỗ ở do chính mình tự trả tiền, có thể ăn thêm những bữa ăn ngoài. Trong tôi lúc đo không còn là ước mơ nữa mà là tham vọng, tôi nuôi dưỡng noa ngày qua ngày,tháng qua tháng,mọi thứ tồi tệ đến với tôi đều chỉ là động lực, tuyệt nhiên không bao giờ có sự trách cứ.
Và tôi vẫn sống. Đến bây giờ. Tại đất Sài thành rộng lớn này từ những ngày xa xưa khốn khó cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn giữ nguyên nhiều thói quen trong đó có thói quen ăn hết đồ ăn trong điã của mình.
Vì sao tôi sống được với 0,5 đô la ở tuổi 15? Vì tôi có hi vọng,hay nói khác hơn là "tham vọng". Cuộc sống này,nếu chúng ta không có hi vọng,thì dù ta có 100 triệu hay 100 tỷ trong tay cũng chẳng thể làm được gì một cách hiệu quả. Không phải Sài Gòn đã bớt đắt đỏ hơm, cũng không phải tôi mạnh mẽ hay may mắn. Chỉ là do các bạn còn sự lựa chọn, còn được đong điếm,còn được trong vòng "an toàn". Tôi không có sự lựa chọn,tôi phải sống! Thế thì, cứ sống và làm việc như thể chỉ cần ngưng lại các bạn sẽ chết,sẽ đói,sẽ không có ai dang tay ra cứu vớt,hãy tạm quên đi những sự trợ giúp xung quanh mình ( dù có).
Bản năng trời phú cho con người chính là bản năng sinh tồn,bao nhiêu cũng sống được,ở đâu cũng sống được. Còn hi vọng là còn tất cả.
Ngày trước tôi có một "talkshow" với tên là " Đạp lên thử thách", nhiều người vào chỉ trích tôi dùng từ "thô lỗ",tại sao lại là "đạp"?...Tôi chỉ cười,nhưng tôi không sửa. Vì với tôi,với riêng tôi thôi, thử thách là thứ phải đạp lên vì cuộc đời vốn không công bằng như truyện cổ tích. Vậy rồi những người chỉ trích tôi thời gian đó bây giờ cũng có những chương trình mở đầu cũng là "Đạp lên..." Vậy đó, nếu bạn làm điều gì mà bạn cho là đúng,thì hãy làm đi,đừng nghe ai cả. Bởi vì quyền nói là của họ nhưng không phải ai chịu trách nhiệm cho những thất bại,khổ đau của bạn- ngoài bạn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sẽ Có Cách, Đừng Lo
Tuệ Nghi
Sẽ Có Cách, Đừng Lo - Tuệ Nghi
https://isach.info/story.php?story=se_co_cach_dung_lo__tue_nghi