Bốn - Nạn Nhân Thế Mạng
odolfi đã giữ đúng lời hứa. Buổi tối, trong cuộc liên hoan ở khách sạn Bayard, nơi toàn đội GENTIANE nghỉ đêm, con chim đầu đàn đã tuyên bố:
- Kể từ bây giờ, Antonin Aubanel là gà đá của cả đội, cậu ấy đã vượt qua thứ hạng của tôi, cậu ấy xứng đáng được anh em hỗ trợ trong mục tiêu giành chiếc áo vàng.
Câu tuyên bố phá tan mọi sự nghi kỵ, chưa bao giờ toàn đội GENTIANE lại đoàn kết đến thế, cả 16 người ngồi quanh một cái bàn dài gồm 8 cuarơ đang tham dự cuộc đua, ông bầu Louis Morand, anh thợ máy, bác sĩ xoa bóp và Ngũ thám tử.
Một cuarơ về gần cuối phát biển:
- Tôi về sau cùng trong đội nên biết khá nhiều chuyện bi hài: hai tay đua đội bạn bám xế hộp leo đỉnh Ventoux bị truất quyền thi đấu, một tay đua người Bỉ bỏ cuộc vì nhồi máu cơ tim, đó là chưa kể tay đua của đội ANEMONE bị đuổi do dùng thuốc kích thích.
Vị bác sĩ xoa bóp đầu hói tướng tá béo lùn bổ sung:
- Theo tôi, tôi nghiệp nhất là cú ngã của Delbecque lúc còn hai mươi cây số cuối. Bác sĩ đã chẩn đoán là bị vỡ sọ. Thế là hết mùa. Đáng tiếc, đó là một tay đua còn trẻ, có khả năng đứng trong số hai mươi người đứng đầu toàn cuộc.
Ông bầu Morand mím môi:
- Đội chúng ta hiện chỉ còn 8 tay đua, 2 người đã bỏ cuộc. Một người luôn xếp hạng bét. Rodolfi tuy ở thứ hạng cao nhưng bắt đầu thấm mệt bởi tuổi tác. Chú mày hiểu tôi muốn nói gì chứ Baba?
Antonin Aubanel khẽ gật đầu. Anh hiểu gánh nặng trên vai mình trong những ngày sắp tới.
9 giờ tối bữa ăn kết thúc, cũng là lúc ngoài trời bắt đầu có cơn giông. Baba vỗ vai Lucien Rollet, người đồng đội cùng phòng, người luôn vô địch từ dưới lên:
- Tụi mình nghỉ sớm chứ Rollet?
Lucien Rollet cười gượng:
- Có nghỉ sớm mình cũng không nhúc nhích khỏi vị trí chót của bảng xếp hạng, chán mớ đời.
- Yên chí đi, chặng tới tôi sẽ giúp bạn cải thiện ngôi thứ đó.
- Cám ơn trước, Baba.
Baba xoa đầu Kafi rồi hất hàm với đám nhóc:
- Anh lên phòng trước nghe. Chúc các em ngủ ngon.
Đêm đó mưa lớn khủng khiếp tới mức Ngũ Thám Tử chẳng thể nào cắm lều ngoài vườn hoa công cộng trước khách sạn được. Chúng gom đồ chạy nháo nhác như bầy vịt rúc dưới mái hiên ngó sấm sét ngậm ngùi.
Guille so vai:
- Anh Baba chắc đã ngủ trong khách sạn Bayard, còn tụi mình lại nhờ mái hiên khách sạn Relais des Leiges này che chở.
Mady phủi nước bám trên lông Kafi bằng mọt miếng giẻ khô. Cô thản nhiên.
- Hai khách sạn đối diện nhau bởi một vườn hoa ở giữa. Biết đâu khách sạn Relais des Leiges cũng có đội đua nào đó ở trọ. Tại sao tụi mình không lợi dụng danh nghĩa các nhân viên tiếp thị quá giang đoàn đua để xin phép chủ nhân khách sạn này cho ở nhờ một đêm nhỉ?
- Vậy thì thử coi Mady...
Cuộc làm quen của Mady với bà chủ khách sạn Relais des Leiges thành công ngoài sức tưởng tượng. Mới đầu bà chủ chỉ muốn sập cửa trước đám trẻ trú mưa lạ hoắc nhưng khi biết chúng quảng cáo sản phẩm cho hãng kẹo đậu phộng mà bà ưa thích, bà vui lòng cho lũ trẻ tá túc ngay.
Bà hắng giọng:
- Chẳng còn phòng nào trống bởi đội COQUELICOT đã đãng ký hết. Nếu các cháu không chê tầng nóc bỏ không đầy mạng nhện thì dọn đồ đến đó ở tạm vậy.
Dĩ nhiên là đám trẻ hài lòng. Chúng từng lăn lóc ngoài trời để làm... đặc vụ thì ba cái mạng nhện chỉ là trở ngại lẻ tẻ.
o O o
Mười giờ rưỡi tối, đám nhóc trải túi ngủ mơ màng nghe cơn mưa rả rích từ xa. Guille có vẻ từ giã kiếp nghệ sĩ hơi sớm, nó nằm mơ ú ớ toàn những câu thơ tiếp thị khiến ai nấy đều mắc cười.
- “Etincelle xi thượng hạng đây, mại dô Etincelle...”
Đúng lúc đó quái cẩu Kafi dỏng tai lên:
- Gừ, gừ...
- Suỵt.,.
- Gừ, gừ...
Tidou chồm khỏi túi ngủ rút đèn pin ra chớp nhoáng.
- Có người đến, các bạn ơi!
Mấy đứa bám đuôi Kafi. Con sói dừng lại trước một đường ống thông với tầng nóc. Đó là một đường ống rộng cỡ hai mươi centimét mở lên phía trên nhằm thông hơi cho nhà vệ sinh ở tầng dưới. Tiếng gừ của Kafi lúc này nhỏ hơn nghe na ná như tiếng rít. Tidou quá hiểu quái cẩu, hắn thì thầm:
- Mày xúi tao nghe lén ở lỗ thông hơi, phải không?
Hắn tính áp tai vào nhưng Gnafron đã cù lét.
- Lỗ nhĩ mày không thính bằng tao đâu, lùi ra.
Tidou lùi lại cho thằng Hề Xiếc làm nhiệm vụ. Một lát sau, cu cậu rù rì.
- Chuyện nghiêm trọng đấy. Có hai người lạ tầng dưới luôn mồm nhắc đến tên Aubanel tức anh Baba của chúng ta. Họ nhấn mạnh nhiều lần mấy chữ “đồ tiếp tế” và “bi đông nước”. Tụi mình tính sao hả Tidou?
- Họ còn đó không?
- Gô rồi.
- Vậy là tương đối rõ. Đây là khách sạn do đội COQUELICOT tạm trú, có thể ông bầu đội đua bên đây muốn ám hại không cho Baba đoạt áo vàng.
- Không phải giọng ông bầu, ông bầu các đội đều có giọng sang sảng, tao nghĩ rằng tiếng người ám muội vừa rồi thích hợp với mấy tay nhà báo hoặc bác sĩ săn sóc gì đó...
Mady cắn môi.
- Thôi, chúng ta vào ngủ đi. Sáng mai thế nào thiên hạ cũng vô nhà vệ sinh phía dưới, lúc ấy tha hồ mà nghe lén.
Nữ Tiên Tri của Lục Thám Tử nói như thánh. Bảy giờ sáng vừa chợp mắt dậy, Tidou đã nghe tiếp “điệp khúc đen” trong lỗ thông hơi. Mới đầu là tiếng giội nước sau đó thì một loạt các cuarơ đầu đàn bị điểm danh mà cụ thể là Vantluys, Baba, Rodolfi mới chết dở.
Hắn lập tức đánh thức các chiến hữu:
- Dậy mau lên các bạn, chúng ta phải xuống tầng dưới nhận diện đối tượng ngay.
Đám nhóc tạm gác phần “vệ sinh răng miệng” phóng như bay xuống cầu thang. Chúng không cần gõ cửa cũng thấy phòng 213 ăn liền với đường ống thông hơi mở toang. Coi, hai vị người lớn trong phòng cực kỳ tự tin đang nhấm nháp sôcôla nóng nơi chiếc bàn xinh xắn.
Tidou khoát tay ra hiệu cho các hạn đứng tản ra. Hắn lẩm bẩm:
- Một tay xương xẩu tóc hoa râm trạc ngoại ngũ tuần, còn tay kia trẻ trung béo tốt hơn. Bộ dạng hai người này không phải dân thể thao.
Mady đi tìm cô phục vụ. Năm phút sau cô bé trở về nét mặt tươi rói:
- Cô hầu phòng mới cung cấp lai lịch hai nhân sự đó cho mình. Họ đều là nhà báo tháp tùng đoàn đua.
- Tốt lắm. Chúng ta chào bà chủ khách sạn và trở về bên Bayard cấp tốc.
Khỏi phải nói, đám trẻ thu xếp lều trại và nhanh chóng lên đường.
Tại khách sạn Bayard, Antonin Aubanel vẫn còn chưa ra khỏi phòng. Ông bác sĩ Grimaud vừa săn sóc xong Lucien Rollet, cái đèn hậu của đội ngủ chung phòng Baba, nhìn đám trẻ với vẻ mặt khó chịu:
- Tụi bay làm gì gõ cửa phòng sớm thế hử?
- Xin lỗi chú, tụi cháu cần gặp anh Baba.
Ông bác sĩ xoắn những ngón tay chuối mắn vào nhan.
- Các vị không được quấy rầy Aubanel giờ này. Cậu ta cần được thanh thản để đoạt chiếc áo vàng.
Aubanel mỉm nụ cười đầy lo âu:
- Cháu nghi ngờ chặng này lắm. Đoạn đường quá ngắn nên các tay đua sẽ dồn lại. Cháu không thích như vậy.
Sáu người bạn đồng hành cũng cùng chung nỗi niềm lo lắng với anh.
o O o
Thế là chặng đua Gap - Grenoble khai diễn mà những người bạn đồng hành vẫn không có cơ hội tiếp cận với người chúng yêu mến. Câu chuyện nghe trộm ở khách sạn Relais des Leiges tưởng chui xuống đáy mồ khi Mady, Tondu phóng lên xe quảng cáo kẹo và Guille, Gnafron tót lên xe quảng cáo xi đánh giày. Chỉ có một mình Tidou bồn chồn không yên trên chiếc ô tô của ông bầu Louis Morand. Hắn đổ mồ hôi hột khi nghe ông bầu khều tay thợ máy:
- Đoạn đường đua tới sẽ lụng ngay đèo Bayard cao 1246 mét so với mặt biển, qua ngọn đèo này Baba phải vượt cửa ải dốc Laffrey, Năm ngoái một tay đua người Bỉ đã bỏ mạng ở đó.
Anh thợ máy lo lắng:
- Chú đã nói với Baba chua?
- Rồi. Tôi đã dặn nó đừng thèm lập chiến công trên đèo Bayard, và cả dốc Laffrey nữa. Nó phải kiên trì khép kín trong đội hình cùng các đồng đội để tránh những sự cố đáng tiếc. Tôi muốn nó bứt phá ở chặng Morzine núi non trùng điệp kia.
Tay thợ máy ậm ừ nhưng Tidou thì cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao ông bầu Morand đã tiên liệu trước mối nguy hiểm đang rình rập con gà nòi cưng của mình. Chặng đua vì thế kết thúc trong êm thấm. Bằng những nỗ lực tự thân trong vòng vây tập thể, Baba vẫn giữ cho mình vị trí hạng 3 như cũ.
Tối hôm đó Ngũ Thám Tử họp khẩn trong xe quảng cáo. Guille huýt sáo:
- Tôi cho rằng các bạn bị ám ảnh đó thôi. Hai tay nhà báo chạy tuốt đằng sau làm sao ám hại anh Baba được.
Tidou lầm lì.
- Đừng lạc quan tếu, Nghệ Sĩ. Họ không ra tay chặng hôm nay thì còn chặng ngày mai. Tao dám cá vùng núi Morzine chẳng hề yên tĩnh đâu.
- Đồng ý, nhưng anh Baba hồi nãy có nói với tao, anh ấy sẽ tung cánh đại bàng trên đèo Gets trước khi liên hoan với tụi mình ở Morzine đó.
- Ừm, chờ xem.
9 giờ sáng, đoàn đua bắt đầu xuất phát. Gnafron giụi mắt lia lịa.
- Nhìn kìa, anh em. Hai tay nhà báo khá nghi đang lúi húi trên chiếc ô tô căng băng rôn đề chữ “SPORT FLASH”
Tondu cười:
- Đó là tên tờ báo của họ.
Tidou dán cái nhìn không chớp vào chiếc xe “Sport Flash” khi đoàn đua nhấn pê-đan. Sáu mươi cây số đầu tiên không có chuyện gì xảy ra, điểm tiếp tế của các cuarơ được ban tổ chức ấn định tại quận Albertville, thủ phủ của vùng Savoie hoang vắng.
Ấy thế mà mọi sự thay đối một cách kỳ cục. Ê, trong lúc các cuarơ lao băng băng, bất ngờ một chú cẩu lãng tử nhào ra đường làm ít nhất hàng chục xe đua đổ lỏng chỏng. Antonin Aubanel cũng là một nạn nhân bất đắc dĩ trong đám loạn xà ngầu đó. Anh lồm cồm bò dậy sửa lại cái pê-đan phải, không để ý gì tới cái túi tiếp tế ai đó chìa trước mặt.
Anh vẫn loay hoay chỉnh nốt cái pê-đan trong lúc anh bạn đèn hậu Lucien Rollet thò tay bợ lấy cái túi. Cuộc trường chinh lại tiếp tục. Baba vượt đoạn ngầm núi Arly leo lên Uegève và vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiến hữu Rollet bám sát anh như bóng với hình. Trời đất, trong đoàn đua Rollet là chuyên gia xếp hạng chót ai ngờ bữa nay sung sức đến thế. Trong nỗi ngạc nhiên đó, Baba cao hứng trổ tài thần mã phi như tên bay, lần này Rollet dù cố gắng hết cỡ cũng không đủ thực lực đeo theo nên đành rớt lại xa lắc. Tuy vậy sau lưng Rollet vẫn chưa thấy một bóng ma nào.
Tidou ngồi trên xe chỉ huy mừng hơn bắt được vàng. Baba đã đổ đèo Morzine về đích trước Camara người Ý nửa bánh xe và thu ngắn tách biệt với Vantluys Áo chỉ còn 30 giây chẵn.
Đêm đăng quang thật long trọng bởi đoàn đua được nghỉ ngơi ngày mai, ngày nghỉ cuối cùng theo điều lệ giải Thắt Lưng Lớn tại Morzine.
Sau khi phần nghi lễ chấm đứt, Ngũ Thám Tử và sói Kafi theo chân anh Baba tới khách sạn tráng lệ Dahu. Anh thở hổn hển.
- Các thủ tục trao thưởng rườm rà quá, anh muốn tắm cho mát mà không được. Các em đợi ở phòng khách nhé, đây là khách sạn riêng của đội GENTIANE đấy.
Baba vừa biến vào trong là ông chủ khách sạn tiến ra. Lũ nhóc thấy ông ta ngắm Kafi không chán mắt. Gnafron bắt chuyện liền:
- Kafi là con sói chứ không phải chó giữ nhà đâu chú ạ.
- Ồ, tôi biết coi tướng sói mà. Các bạn nhỏ là người quen của Aubanel hả?
- Dạ, huynh đệ kết nghĩa từ xưa chú ơi.
- Ơ, thế giữa các chặng đua, tụi cháu ở dâu?
Gnafron lém lỉnh:
- Tụi cháu dừng gót giang hồ trong một cái lều dã chiến ấy, bụi đời mà chú. Nếu không có tụi này theo ủng hộ, còn lâu anh Baba mới lướt gió cỡi mây.
Ông chủ khách sạn cười khoái trá:
- Mấy đứa chịu chơi hết sẩy nhưng còn cô bé xinh đẹp này thì ở ngoài trời không nên đâu. Chú đề nghị dành cho cô bạn các cháu một phòng nhỏ duy nhất còn trống, riêng mấy đứa đực rựa chịu khó dựng lều trong vườn, chịu chưa?
- Hoan hô chú. Hoan hô khách sạn Dahu.
o O o
Bảy giờ tối, lũ nhóc và toàn bộ đội GENTIANE bước vào phòng ăn. Như thường lệ, ông bầu Louis Morand lại ngồi cạnh ông bác sĩ Grimaud có bàn tay chuối mắn. Với chiếc áo blu, ông ta giống anh chàng thịt thì đúng hơn. Ông bầu tỏ vẻ hài lòng ra mặt:
- Chiến thuật chặng này khá lắm, Baba ạ.
Cánh cửa phòng ăn bật mở nhường chỗ cho ông René Chauvet, thành viên ban tổ chức đoàn đua lao vào. Khuôn mặt ông ta thất sắc:
- Tôi muốn gặp Rollet, anh ta đâu?
Ông xồng xộc chạy tới phía anh ta.
- Mày bị bể rồi, Rollet ơi.
Chàng cuarơ 22 tuổi thường xuyên xếp hạng chót suýt nữa thì rớt ly nước cam xuống đất:
- Cái gì?
- Mày còn chối nữa à, phòng thí nghiệm vừa thông báo kết quả phân tích máu và nước tiểu các tay đua. Họ phát hiện trong máu của chứ mày một lượng lớn Amphêtamin đủ khiến một con voi bay lên trời.
- Hả? Tôi đâu có xài doping bao giờ?
- Tao không biết. Chỉ hiểu rằng các ống nghiệm đều được dán tên từng cá nhân cẩn thận. Hừm...
Rollet dằn ly nước xuống bàn:
- Chớ dở trò vu khống, nếu tôi xài Amphêtamin thì chiếc áo vàng chặng vừa rồi phải thuộc về tôi. Ông làm ơn kiểm tra lại đi, thậm chí tôi còn không qua nổi ngọn đèo cuối cùng nữa mà.
Từ ông bầu Louis Morand, bác sĩ Grimaud, Aubanel cho đến lũ nhóc, tất cả đều rụng rời. Rollet mặt tái mét.
Morand vỗ vai chàng trai đáng thương:
- Chuyện đâu còn có đó, Rollet. Ý kiến của ông ra sao hả ông René Chauvet?
Vị thành viên ban tổ chức nhếch mép:
- Tôi không thể can thiệp được. Luật là luật. Ngày kia cậu em Rollet đành đứng ngoài làm khán giả thôi.
Rollet gầm lên đau đớn và gục đầu rũ rượi, nước mắt anh làm se thắt tim đám trẻ. Anh đứng thẳng người.
- Cháu về phòng và sẽ về nhà sáng mai, thưa chú Morand. Cháu không thể chịu nổi sự sỉ nhục này được.
Baba cũng đứng dậy.
- Xin phép mọi người, tôi phải về phòng cùng Rollet. Tôi không muốn thấy bạn tôi chịu đựng một mình sự bất công vô lý này.
Trong phòng ăn lúc này các cuarơ đã tản mát hết, chỉ còn đám nhỏ đứng như bị trời trồng. Viên bác sĩ nhăn nhó:
- Sao các cháu không ra vườn cắm lều đi?
Tidou nhún vai.
- Cháu cần nghe ý kiến chú Louis Morand.
Ông bầu bưng mặt:
- Rollet là một đứa hiền lành nhút nhát và không có tham vọng. Tôi không tin nó dám xài thuốc kích thích.
Bác sĩ Grimaud cười gằn:
- Trong thể thao bất cứ sai lầm gì đều có thể xảy ra tất. Theo tôi, cậu ta vì không quen xài thuốc kích thích nên đã dùng không đúng, cậu ta nốc một liều quá lớn nên bị bể mánh trong phòng xét nghiệm. Ông quên rằng chặng vừa rồi Rollet leo lên hạng 8 đó sao, cho dù thứ hạng đó không giúp cậu ta thoát vị trí chót. Hà hà, đã bao giờ Rollet hạng 8 một chặng chưa?
Morand ngớ người.
- Ờ nhỉ, nhưng... Rollet không tồi đến cỡ ấy. Tôi sẽ đến phòng xét nghiệm yêu cầu làm rõ nội vụ đây.
Khi cái bóng cao lớn của Morand bốc hơi, Ngũ Thám Tử chẳng còn chi vương vấn với một đống thức ăn đã sắp dọn. Chúng thất thểu ra bãi cỏ ngoài vườn tìm chỗ dựng lều.
Mady lặng lẽ làm bếp. Lúc đút thanh củi vào lò, mắt cô bỗng sáng lên:
- Này Tidou, chỉ có bạn là được ngồi xe chỉ huy. Chẳng lẽ lúc Rollet tăng tốc nhờ doping bạn không thấy gì cả à?
Tidou sửng sốt, hắn nhắm mắt trong năm giây. Giây thứ sáu, hắn hét lớn:
- Mình hiểu rồi. Mình đã hiểu vì sao rồi. Rollet đã xài mà không hề hay biết trời ạ!
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 4 - Vòng Đua Nước Pháp Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 4 - Vòng Đua Nước Pháp - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 4 - Vòng Đua Nước Pháp