Bốn - Con Chó Bước Ra Từ Cuốn Sách
afi là một con chó ngoại hạng, tất nhiên rồi, bởi nó lai sói cơ mà. Và nó làm được điều mà những con chó thường khác chưa chắc đã làm được.
Chẳng hạn như sự kiện nấm mồ dưới gốc cây. Ngay từ đầu, Kafi đã không tin Zoutsou nằm co quắp dưới lòng đất lạnh, làm sao có chuyện đó chớ khi mà nó đã đánh hơi được “sự sống” của Zoutsou nơi sàn nhà kế lò sưởi. Sự sống ấy tồn tại khắp trong lâu đài. Chính vì thế trong khi các cô cậu chủ đang trố mắt nghe chuyện cổ tích của bà lão say sưa, Kafi đã lao ra khu vườn huyền bí và quyết tâm đào bới ngôi mộ để tìm cho ra lẽ.
- Gưưưưư...
Nó tru lên một tiếng dài như thúc giục mọi người làm ơn bước tới ngôi mộ trống trơn dưới gốc cây.
Và bây giờ thì mọi người đã cúi xuống, ngẩn ngơ trước sự thực tê tái. Ê, dưới cái hố chi chít dấu chân Kafi, rõ ràng chỉ có một khúc gỗ to được gói trong mảnh vải nhàu nát.
Tidou thở dài:
- Mày đã đi trước tụi tao một bước, Kafi ạ. Mady lãng mạn hơn:
- Tình yêu làm cho Kafi trở nên sáng suốt. Nó không tin một tiểu thư duyên dáng như Zoutsou lại chết lãng nhách.
Gnafron mơ màng:
- Nó hiểu rằng loài chó chẳng bao giờ chết đuối.
Guille xúc động:
- Sự ngăn cách giữa hai con vật làm tôi nhớ đến cuốn phim tình sử “Romeo và Juliette” thời xưa.
Bistèque thực tế hơn:
- Rồi tao sẽ thưởng cho mày một đòn xúc xích, Kafi ạ.
Tondu cười:
- Tụi mình trở vô nhà đi, bà Stephanie muốn nói gì kìa.
Đám trẻ và Kafi lại ngoan ngoãn vào nhà. Đến bây giờ chúng mới thấy bà Stephanie hoàn toàn suy sụp. Người quản gia bất hạnh đưa hai tay lên trời.
- Thực ra tôi chẳng hề giấu các cháu mà tôi chỉ muốn kể vắn tắt, nhưng trước nấm mộ giả nằm kia thì tình hình đã trở nên tồi tệ hơn. Té ra là bọn họ đã lừa bịp tôi. Mọi thứ bắt đầu từ thằng út Albin, nó ôm tôi với thân hình ướt sũng và mếu máo kêu lên rằng con Zoutsou bị chết đuối.
Tidou xoa cằm:
- Bà có tận mắt thấy xác Zoutsou không ạ?
- Thấy mà. Sau màn khóc bù lu bù loa của Albin là hai thằng Hubert và Edouard mình mẩy cũng ướt nhẹp bùn đất ôm con Zoutsou bước tới bên tôi. Dễ chừng chúng muốn chứng minh với tôi là con chó cái đã chết thật sự.
Bistèque trề môi:
- Sao bà không sờ lên lỗ mũi con chó?
- Ôi, tôi quá bị ám ảnh thứ định mệnh “chết đuối”. Tuy nhiên tôi có đề nghị nên gọi gấp bác sĩ thú y.
- Họ trả lời sao hả bà?
- Hubert cười và nói: con chó đã ngoẻo hơn một tiếng, bác sĩ có tài thánh cũng không thể cứu sống. Thế là chúng lục tục huy động cuốc xẻng chôn con chó.
Mady nhíu mày. Cô bé hỏi một câu điếng người:
- Bình thường Albin rất yêu con Zoutsou cơ mà. Ông ấy có thể tự tử cùng với Zoutsou lắm chứ?
Bà lão giật mình:
- Ừ nhỉ, ấy vậy mà bữa nay nó phó mặc cho hai ông anh hành động. Nó chỉ lết bên mộ khóc như con nít.
- Bà không cùng đứng bên mộ với họ ư?
- Không, tôi chỉ đến khi họ đã chôn xong.
Đám trẻ đứng dậy để ra về. Mady nói thêm:
- Mọi thứ thế là đã rõ. Albin đã toa rập với Hubert, Edouard để lừa bà quản gia đáng kính trọng của họ. Chúng đã chôn một khúc gỗ thay cho Zoutsou còn sống nhăn răng. Có điều họ làm thế với mục đích gì vậy cà?
Tidou vỗ trán:
- Vấn đề là vị hôn thê của Kafi vẫn còn tồn tại. Con chó rõ ràng được nhúng nước sau khi bị đánh thuốc mê. Có lẽ họ muốn dùng Zoutsou vào ý đồ gì đó. Bà Stephanie, bà hãy nói cho tụi cháu biết về Zoutsou đi: nó từ đâu tới? Ở đây bao lâu rồi? Nó có được sinh ra ở đây không?
Bà Stephanie khẳng định:
- Nó không sinh ra ở đây. Nó mới đến đây thôi... và đó là nhờ tôi!
- Nhờ bà ư? Bà giải thích đi ạ.
Bà Stephanie đứng dậy:
- Đi theo tôi, các cháu sẽ hiểu ngay thôi. Tondu la oai oái:
- Khoan đã, tụi cháu phải chôn khúc củi và đắp lại ngôi mộ y chang như cũ đã.
Tidou gật đầu:
- Mày có lý đấy, Trọc ạ.
o O o
Căn phòng trên gác còn mang ít nhiều thời vàng son của tòa lâu đài. Đám trẻ sững sờ khi có cảm tưởng đang bước vào một thư viện cổ quốc gia. Coi, khắp nơi trong căn phòng rộng lớn này đều ngồn ngộn những giá sách. Các kệ sách xếp kín bờ tường chỉ chừa lối đi cho người vừa đủ cất bước. Toàn sách và sách. Đáng buồn là bộ óc bã đậu của ba kẻ thừa kế lại không dủ sức tiêu thụ kho tàng chữ nghĩa Đông Tây kim cổ này, họ chỉ biết phá tiền trong những cuộc giải trí hết sức... hạ lưu...
Tidou lẩm bẩm:
- Tội nghiệp cụ Bellechaume, hẳn đây là thư viện của ông cụ?
Bà quản gia cười méo xệch:
- Ông cụ đã gây dựng nên kho sách này. Đây là niềm an ủi duy nhất của ông chủ trước khi bị nước sông Rhone cuốn mất.
- Cây ngọt lại sinh trái đắng, cháu không ngờ một nhà quý tộc cổ điển và tỉnh táo như ông cụ lại sinh ra ba quý tử điên điên khùng khùng như vậy.
Bà Stephanie không nói gì. Bà chỉ chăm chú lướt qua từng gáy sách ở một chiếc kệ đặc biệt. Hai con mắt sâu hoắm của bà giờ đây muốn lồi hẳn ra. Bà thở hổn hển:
- Lạy Chúa, cuốn sách không còn ở vị trí cũ nữa.
Tidou xán tới:
- Bà nói gì thế?
- Cháu hiểu chứ, chiếc kệ này là của Albin chớ không phải của cha nó. Nó đã lôi về đây vô số sách vở về tôn giáo, về thần quyền, ma quỷ, tà đạo. Cháu có thấy khoảng trống giữa hai cuốn sách không?
- Dạ...
- Khe hở đó vừa vặn cho một cuốn sách mới bị mất. Rõ ràng Albin đã lấy đi, chúng mang theo luôn bí mật về Zoutsou của bà, trời ạ.
Không chỉ một mình Tidou mà toàn băng lục Thám Tử đều sửng sốt. Trong cuốn sách có nội dung gì mà bà Stephanie thất sắc đến thế.
Bà lão thì thầm:
- Chúng ta lại cái bàn trống đầu phòng bà sẽ kể cho nghe.
Khi đám trẻ đã tề tựu đâu vào đó rồi, bà lão bắt đầu kể:
- Hai tuần trước bà đã dọn dẹp lại thư viện này. Tất cả các giá và kệ sách của ông chủ quá cố đều gọn gàng ngăn nắp chỉ trừ kệ sách của Albin. Kệ sách của nó bấn thỉu và phủ đầy mạng nhện khiến bà phải quét dọn rất cực. Trong lúc quét dọn, bà vô tình đánh rơi một cuốn sách xuống đất. Các cháu biết bà đã thấy gì trong cuốn sách lúc nhặt lên không?
Sáu cái miệng đồng thanh:
- Thấy gì hở bà?
- Hình một con chó nằm ngoài bìa các cháu ạ. Ôi, người ta vẽ ra một con chó ngoài bìa giống hệt con Zoutsou mà các cháu đã biết. Đúng là một con chó cái hoàn hảo. Nhưng lúc ấy Zoutsou chưa có mặt ở nhà này. Hai tuần trước nhà này không hề nuôi chó. Các cháu phải biết rằng ba anh em họ rất ghét súc vật, cả thằng Albin nữa. Bởi thế bà rất ngạc nhiên khi thấy Albin lại có cuốn sách về con chó cái xinh dẹp. Mà các cháu ạ, chính con chó ở trong cuốn sách đó, bà đã từng biết ở ngoài đời. Đúng. Đó là con Zoutsou với bộ lông chói sáng pha hai màu đen trắng, có cái đốm đen trên mõm và mảng đen hình yên ngựa. Chưa kể cái đuôi bị vẹo và bàn chân sau bên trái đen thui trong khi ba bàn chân lại đều trắng bóc.
Đám trẻ kêu lên:
- Con Zoutsou!
Đám trẻ choáng váng. Chúng đi từ cơn mơ này đến ác mộng kia. Cả một thế giới vô hình lởn vởn làm đứa nào cũng rờn rợn. Bà quản gia hít một hơi dài rồi tiếp tục kể:
- Tôi không sống bằng dồng lương ở ngôi nhà này, đơn giản là ba anh em cậu chủ không có tiền trả, tôi phải đi làm thêm ở nhà người khác, cụ thể là chăm sóc một cô bé 6 tuổi vào những ngày cha mẹ cô bé phải đi công tác xa. Các cháu biết không, tại ngôi nhà làm thêm đó, tôi đã quen với Zoutsou.
Mady mở lớn cặp mắt đen tuyệt đẹp:
- Trời ơi, bà quen chớ không phải ông Albin quen à?
- Tôi quen Zoutsou một tuần trước khi làm rơi cuốn sách có hình nó ngoài bìa. Sau đó thì Zoutsou có mặt ở lâu đài này mới hai tuần nay.
Đám nhóc há hốc mồm.
- Các cháu nghe đây, đáng lẽ Zoutsou đã không về lâu đài và cũng chẳng gặp bi kịch. Không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn dường thế nào mà khi làm rơi cuốn sách thì Albin xồng xộc chạy lên. Nó giận dữ khi thấy tôi ngây người ra ngắm hình vẽ con chó cái. Lần đầu tiên nó dám hỗn xược với tôi, nó gầm thét: “Bà không được sờ vào cuốn sách!” Lúc đó tôi không giận mà chỉ nực cười. Tôi nói: “Tôi đã nhìn chán chê con chó cái ấy bảy ngày qua ở nhà một cô bé 6 tuổi”. Ngay lập tức Albin run lẩy bẩy, nó hỏi: “Có đúng không?” Tôi đã khờ khạo trả lời: “Giống như đúc”.
Đám trẻ nín thở. Bà lão giọng khàn hẳn:
- Thế là Albin khóc òa lên réo gọi hai thằng anh trời đánh. Không biết chúng rù rì ra sao mà sau đó đứa nào cũng nhảy tưng tưng. Chúng nhảy loạn cuồng đến nỗi Albin động kinh sùi bọt mép phải uống thuốc an thần.
Mady cắn môi:
- Và bà buộc phải dẫn họ đi xem mặt mày Zoutsou đúng không ạ?
- Ngay hôm đó, tôi phải dẫn Albin đi tới nhà cô bé mà tôi đang làm báo mẫu. Albin đem theo cuốn sách để đối chứng giữa hình vẽ và con vật. Nó ôm Zoutsou khóc mùi mẫn đến nỗi ai chứng kiến cũng mủi lòng.
- Ôi, chẳng lẽ họ nỡ xa con chó chỉ vì những giọt lệ của người điên ư?
Bà lão cay đắng.
- Tiền, cháu gái à. Albin đã xòe ra năm ngàn Francs để có con chó cái. Với số tiền đó cha mẹ cô bé đành đầu hàng.
Guille chưng hửng:
- Nhưng họ đã phá sản rồi mà.
- Ừ. Nhưng năm ngàn Francs chẳng có gì ghê gớm nếu hai thằng anh cùng hợp tác. Chính Hubert và Edouard đã bán cái bình bông gia báo để đưa tiền cho thằng út, các cháu ạ.
Bistèque lẩm bẩm:
- Ba anh em quyết tâm mua bằng được con chó kể cũng lạ lùng thật. Hồi nãy chính bà đã khẳng định rằng họ rất ghét súc vật trong nhà.
Tidou cười:
- Mày quên cuốn sách rồi sao? Quyền lợi của họ nằm trong cuốn sách ấy.
Hắn quay sang bà Stephanie:
- Thưa bà, bà có thể cho phép chúng cháu quan sát tòa biệt thự này được không ạ? Chúng cháu muốn cứu Zoutsou.
o O o
Lục Thám Tử chụm đầu vào nhau. Mọi người vì một người, một người vì mọi người. Tidou phân công:
- Tòa lâu đài này rất lớn nên muốn thám thính hết, chúng ta phải xẻ người ra. Tôi đề nghị Tondu và Gnafron phụ trách tầng trệt và tầng hầm, Bistèque và Guille lo tầng hai và tầng ba.
Tidou rất thích ghép bốn đứa này thành hai cặp như vậy. Gnafron hay cù, thấp bé đi với Tondu lì lợm, vạm vỡ. Bistèque quả quyết, vững vàng, “hợp cạ” với Guille mơ mộng, nhạy cảm. Bốn đứa bổ sung cho nhau, tạo thành hai cặp hoàn chỉnh. Tidou tỏ vẻ thản nhiên nói tiếp:
- Còn tầng tư và tầng thượng, tôi sẽ đảm nhận...
Cả bốn quái nam la lớn:
-... với Mady!
Mady đánh trống lảng:
- Còn Kafi thì sao?
- Kafi hả? Nó sẽ làm nhiệm vụ gác cửa.
Tidou quay sang bà quản gia:
- Nếu ba anh em nhà Bellechaume về bất ngờ, bà nhớ bảo con Kafi đến chỗ tụi cháu nha.
- Tôi hiểu. Tôi sẽ canh chừng ở cổng lớn với Kafi.
Một lát sau, tòa biệt thự rộng mênh mông lại chìm trong im lặng, chỉ còn Kafi liếc nhìn bà lão ngáp dài.
o O o
Cặp Gnafron và Tondu lọt xuống tầng hầm đầu tiên do lộ trình quá ngắn. Hai thằng mình mẩy vướng đầy mạng nhện và bồ hóng. Gnafron la oai oái:
- Ở đây chẳng có gì hết.
- Chẳng có gì tức là có đó, mày không thấy gara trống trơn sao.
- Ờ ờ...
- Không thấy chiếc Mecedes mốc meo nham nhở ở đây tức là nó đã lăn bánh, mà đã lăn bánh tức là có người lái. Ai lái?
- Thì Hubert, Edouard hoặc Albin chớ còn phải hỏi.
- Vậy thì lên tầng trệt ngay. May ra ở trên đó mình khám phá gì chăng?
Cặp Bistèque và Guille nhẹ gánh tang bồng hơn nhiều. Hai thằng bỏ qua thư viện vì đã có dịp tham quan hồi nãy để leo tuốt lên tầng ba. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà căn phòng chúng xộc vô đầu tiên lại là phòng ngủ của ông bà Bellechaume đã qua đời cách đây khoảng hai chục năm.
Guille hồi hộp:
- Tao cảm thấy hơi thở của người chết, mày ạ.
Bistèque trề môi:
- Tao cóc ngán, căn phòng càng đầy tử khí càng hấp dẫn chứ sao. Mày chỉ cần bớt mộng mơ một chút sẽ hiểu ra rằng ba anh em kia có thể lợi dụng nơi ở của người chết để chôn giấu thứ bí mật không sợ bị dòm ngó.
Guille rón rén bước vào căn phòng trang trọng còn nguyên dáng vẻ ngày xưa, đi giữa những bức tường đầy dấu ấn của kỷ niệm, nhìn chiếc giường ngủ sang trọng như còn ấm hơi người, nó cảm thấy như mình có lỗi xúc phạm tới người đã khuất.
Guille đứng lặng trước tủ tường. Trên nóc tủ là ba khung hình lắp kính đặt kề nhau cực kỳ quen thuộc. Nó lẩm bẩm:
- Trong ba anh em quái đản này, chân dung Albin có lẽ kỳ lạ nhất. Một chân dung với cặp mắt trong vắt cứ như là người từ hành tinh khác lạc xuống trần gian. Ông ta khoái thế giới tâm linh siêu hình là phải.
Guille ngây người ngắm bức ảnh chụp không chán mắt cho đến lúc tiếng gọi của Bistèque vang lên:
- Guille!
Guille quay ngoắt lại. Trời ạ, thằng Đầu Bếp ngày thường béo ục ịch mà bữa nay hầu như lọt thỏm giữa hai cánh tủ đứng khổng lồ. Từ đằng xa, Guille thấy nó cào bới còn hơn cả Kafi khi nãy nữa.
Thằng mập xoay lưng lại. Trên tay là một cái hộp nhỏ màu da cam. Nó cười hớn hở:
- Thấy chưa, bí mật của thế kỷ.
Guille ngao ngán:
- Tưởng gì, hóa ra chỉ là một cuộn phim 24 x 36, chỉ có vậy.
- Nhưng lỡ nó là cuộn phim chụp bí mật của Albin thì sao?
Guille thảy vật lạ trong lòng bàn tay:
- Hình như cuộn phim này đã tráng nhưng chưa rửa mày ạ. Theo tao giữ nó chẳng ích lợi gì. Chắc phim chụp gia chủ khi còn sống ấy mà.
Bistèque tròn xoe mắt:
- Sao mày mít đặc thế. Cách đây 20 năm làm gì có loại phim này. Nó không ích lợi với mày nhưng quyến rũ đối với tao. Trong công tác tình báo, các điệp viên thường xài phim để ghi nhận căn cứ hoặc tài liệu kẻ thù. Tao nghĩ rằng ba anh em quái đản của căn nhà này cất cuộn phim kỹ như thế chắc không phải để làm trò con nít.
Guille thấm ý. Nó gục gặc đầu:
- Có thể lắm.
- Chứ sao. Mai tao rửa xong mày sẽ thấy mọi bí mật được bật mí.
Ngược lại với sự hưng phấn của Bistèque và Guille, Tidou, Mady duyệt binh từ tầng bốn lên sân thượng coi như thất bại hoàn toàn. Trong lúc chúng đang rầu rĩ xuống cầu thang thì từ dưới tầng ba, giọng hớt ha hớt hải của Guille vang lên:
- Kafi đến báo đấy. Mau trốn thôi.
Tidou tái mặt:
- Dám ba anh em họ về Mady ạ.
Mady cũng thất sắc. Cô bé còn ú ớ thì Nghệ Sĩ và Đầu Bếp đã xớn xác bay lên cùng với sói Kafi. Bistèque hổn hển:
- Rúc lên sân thượng mau.
- Nhưng còn Gnafron và Tondu?
- Tụi nó biến vô trong kho rồi. Hai đứa được báo động trước tụi mình mà.
Thủ lãnh Tidou thò đầu dòm vô ô kính sân thượng. Hắn kinh ngạc khi thấy bên dưới khuôn viên không có một bóng người.
- Ê, đâu có người lạ ở dưới đất, Bistèque?
- Chỉ có Kafi mới biết. Mày ngó nó xem.
Bốn đứa nhìn Kafi, con cẩu tỏ vẻ bồn chồn, rục rịch như muốn chạy đi. Tidou vuốt ve nó:
- Có việc gì vậy Kafi?
Kafi vẫy đuôi rồi bước xuống cầu thang. Được mấy bước, nó dừng lại rồi nhìn bốn đứa như muốn gọi cùng đi theo.
Không một chút do dự, bốn thám tử theo quái cẩu xuống cầu thang. Bỗng Tidou đưa tay chặn lại:
- Khoan đã, để tôi và Bistèque xuống thôi.
- Sao?
- Các bạn ở đây theo dõi, trên thềm cao vẫn lợi thế hơn xuống đất.
Mady chới với:
- Lỡ có chuyện không hay thì sao?
- Nếu cần các bạn hỗ trợ, tụi mình sẽ làm thế này...
Hắn bật nháy nháy cây đèn pin trong tay. Mady gật đầu:
- Mình cũng sẽ nháy đèn như thế nếu cần gọi bạn.
Guille than lúc hai đứa bạn đã xuống hết cầu thang:
- Ôi trời, miễn sao không có việc gì xảy ra với bà Stephanie.
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói