Chương 4
áng nay Lâm Huy đã đưa Ân Vũ đi chơi nhiều nơi, ở đâu cô cũng nói thích và không muốn rời. Ở Lâm Huy lúc nào cũng toát lên sự trẻ trung và sôi nổi. Ân Vũ cảm mến anh ta và cũng nhận ra sự nhiệt tình thân thiện mà anh ta dành cho mình.
Mãi tới chiều tối họ mới quay về nhà. Vừa bước vào cổng Lâm Huy vừa hỏi cô:
- Đi chơi thế này cô thích chứ Ân Vũ?
Ân Vũ đáp:
- Vâng, vui quá! Thức ăn ở đây cũng ngon tuyệt, đến giờ tôi vẫn còn no.
- Được, thế thì ngày mai tôi sẽ cho cô thưởng thức những món ăn mới. Thịt rừng nướng và nhấm nháp rượu cần. Quán ăn này nằm trên một ngọn đồi nhỏ trong rừng. Rất xa thành phố, nhưng không sao, ngày mai là chủ nhật, tôi có đủ thời gian. Đến đấy, cô cũng không phải lo sợ những con thú dữ khi có tôi bên cạnh.
Ân Vũ cười khúc khích, cô đùa:
- Ồ, tôi sẽ không từ chối một đề nghị hấp dẫn với một người anh hùng như anh.
- Thế còn tối nay? Chúng ta có tiết mục gì sau giờ ăn tối Ân Vũ? Cô cho tôi quyết định chứ?
Ân Vũ nghiêng đầu một cách duyên dáng:
- Cảm ơn ý tốt và sự nhiệt tình của anh rất nhiều Lâm Huỵ Nhưng tối nay tôi đã hứa đi xem hòa nhạc với em gái anh!
- Tiếc thật, không biết Lâm Linh đã dụ dỗ cô từ bao giờ? Có cần tôi làm tài xế cho hai người không?
- Không làm phiền anh. Chúng tôi thích thả bộ. Vừa vận động cho khỏe, vừa ngắm cảnh thỏa thích.
- Được, nhưng nhớ đừng về quá khuya. Và trước khi ngất xỉu vì mệt hãy phôn cho tôi đến cứu!
Họ cùng bước bên nhau, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ.
Bất chợt Ân Vũ im bặt, cô nhận ra mình và Lâm Huy vừa đi ngang qua lâm Vỹ và một cô gái, họ đang ngồi trên băng ghế đá trong vườn khuất sau khóm hoa quỳnh vàng rực. Như vậy là họ đã nghe không sót lời nào câu chuyện của cô và Lâm Huy.
Bấy giờ, đôi mắt nheo nheo và đôi môi mím chặt của Lâm Vỹ mới bắt đầu dịu lại, khi anh nói:
- Chào Ân Vũ! Thế nào? Đi chơi vui chứ?
- Chào anh! - Ân Vũ nói nhỏ.
Lâm Huy kéo tay Ân Vũ đến gần, rồi anh nói thêm:
- Chúng tôi đi chơi rất vui!
Lâm Vỹ chỉ băng ghế đối diện băng ghế anh đang ngồi cho Lâm Huy và Ân Vũ, anh nói:
- Ngồi xuống đó đi, chúng ta trò chuyện với nhau một lúc cho vui, nếu cô không cảm thấy phiền, cô Ân Vũ!
Lâm Huy cùng Ân Vũ ngồi xuống. Lâm Vỹ lại nói:
- Ân Vũ, giới thiệu với cô đây là cô Khả Vi, bạn của tôi!
Đôi mắt người con gái tên Khả Vi ánh lên thích thú và khi nhìn Ân Vũ, cô ta nói thêm:
- Hay nói đúng hơn tôi là người bạn thân của gia đình, chúng tôi quen nhau rất lâu. Ân Vũ à!
Ân Vũ nhận thấy cô ta cố tình kéo dài giọng một cách điệu đàng:
- Đây là Ân Vũ người thừa kế tài sản mà anh đã nói với em có phải không?
- Đúng đấy!
Ân Vũ mỉm cười:
- Chào cô Khả Vi!
- Chào cô Ân Vũ.
Khả Vi vẫn chăm chú nhìn Ân Vũ dò hỏi:
- Cô đã quyết định thế nào về cổ phần của mình chưa, Ân Vũ?
- Vẫn chưa. Tôi cần xem xét lại thật kỹ trước khi quyết định.
Đôi mày hình vòng cung nhướng lên làm dáng khi cô ta nói:
- à, thế thì tôi khuyên cô Ân Vũ, cô nên bán lại cổ phần đó cho Lâm Vỹ. Cô không thể nào tưởng tượng nổi công việc ở công ty nhọc như thế nào. Cha tôi cũng có một công ty mỹ phẩm như thế, nhưng tôi không hề nhúng tay vào, ở đấy không thích hợp cho phụ nữ đâu.
- Cảm ơn cô Khả Vi, ý tốt của cô tôi sẽ suy nghĩ lại.
Tuy nói thế nhưng Ân Vũ biết giờ phút này đây cái ý nghĩ giữ lại cổ phần của cô quyết liệt hơn bao giờ hết. Người phụ nữ này đã vì Lâm Vỹ mà thúc ép cộ Lại một cái đẩy nhẹ nhàng buộc cô phải rời bỏ công tỵ Có lẽ đây là mưu đồ mà họ đã toan tính với nhau.
Ân Vũ biết bước khởi đầu của mình sẽ gặp nhiều khó khăn.
Lâm Linh từ trong nhà bước ra với nụ cười rạng rõ trên môi:
- Chào tất cả.
Rồi cô đặt đĩa trái cây còn tươi rói lên chiếc bàn trước mặt họ, cô nói thêm:
- Đĩa trái cây này chính tay em gọt, để mời hai vị khách của chúng ta, chứ không có phần của hai anh đâu.
- Lắm lời - Lâm Huy nói và đẩy Lâm Linh sang một bên - Y như rằng mỗi lúc ăn là em bắt đầu chia phe phái, cô em gái thật là vô dụng!
Tay anh với lấy một miếng táo đã gọt vỏ đưa cho Ân Vũ:
- Hãy nhanh tay lên vị khách mới ạ. Những ngày đầu tiên cô ở đây xem như tôi nhường nhịn cô.
Lâm Linh ngồi xuống cạnh Khả Vi, họ cũng có vẻ thân thiện với nhau. Cô cười nói:
- Chị Khả Vi, chị thấy không, đàn ông khi có một phụ nữ bên cạnh họ sẽ phản bội ngay em gái mình. Em thì lại có đến hai ông anh cơ đấy.
- Vậy thì cô hãy mau tìm cho mình một người đàn ông đi. Đến lúc đó cô sẽ không còn thời gian để ganh tỵ như thế, cô bé ạ!
Lâm Huy xen vào trêu chọc em gái:
- Trời hỡi, ai mà ưng nó hả! Cô Khả Vi ơi, cô đừng xúi bậy mà gia đình tôi không đủ tiền bù lỗ cho người ta đâu.
Lâm Linh trừng mắt với anh:
- Anh muốn nói gì cũng mặc. Em ế chồng cũng cam chịu, chứ nhất định không làm vợ một người đàn ông đại loại như anh, anh Lâm Huy ạ!
- Lâm Linh à - Khả Vi nhìn Lâm Linh cười nói - Lâm Huy cố ý chọc em tức giận để quên cả ăn ấy mà, đừng trúng kế cậu ta.
Nói rồi Khả Vi cầm lấy một miếng trái cây đưa vào đôi môi lười biếng của lâm Vỹ. Vừa ăn anh vừa mỉm cười với cô tạ Rõ ràng họ không ngại ngùng gì để cho mọi người nhìn thấy sự thân thiết của mình. Hơn thế nữa, ánh mắt họ mỗi khi nhìn nhau, đủ cho thấy họ yêu nhau đắm đuối.
Trong khi họ tán gẫu chuyện trò, đầu óc Ân Vũ cảm thấy lơ đãng và trống vắng vô cùng. Cô cố gắng trả lời từng câu hỏi của họ, cố gắng tỏ ra tự nhiên thoải mái, nhưng rồi cô không nhớ mình đã nói những gì. Cứ như thể trong cô có hai con người, một thì xã giao, thận trọng, lịch sự, một con người khác quẩn quanh trong cô, bị ám ảnh bởi những ý nghĩ mà cô không muốn nhận ra hoặc chấp nhận.
Thế rồi, cô thấy Lâm Vỹ chồm người về phía Khả Vi, anh thì thầm một câu gì đó rất nhỏ. Khả Vi làm như không nghe thấy gì, cô cúi người xuống, cố tình làm cho chiếc cổ áo sẻ sâu mở ra, để lộ hai bầu ngực căng tròn cho Lâm Vỹ nhìn thấy. Và rõ ràng anh đã nhìn thấy. Ân Vũ nhận thấy đôi mắt anh cụp xuống, nụ cười nửa miệng thoáng trên môi.
Cô cảm thấy sự khó chịu trong lòng mình mỗi lúc một tăng. Sau một lúc cố kềm chế, cô thấy mình như sắp ốm, toàn thân rã rời sắp đổ, hai tay run lên, cô cầm chắc lấy mép bàn.
Lâm Vỹ đột ngột đứng dậy, anh nói:
- Tôi chợt nhớ ra mình có một số công việc, cần phải đi ngay đây, mọi người cứ ngồi chơi.
Khả Vi ngước đôi mắt tình tứ nhìn Lâm Vỹ:
- Em đi cùng anh được chứ?
- Được, nhưng anh không hứa trả em về đúng giờ cho ba em đâu nhé!
Khả Vi lườm Lâm Vỹ một cái thật đáng yêu, cô bám lấy cánh tay anh để đứng lên. Rồi chào mọi người khi đi ngang qua Ân Vũ, cô ta mỉm cười một cách khó hiểu và Ân Vũ nghe mùi nước hoa đắt tiền phảng phất bên cạnh mình.
Khi họ đi rồi, Ân Vũ mới thấy nhẹ nhõm, những giờ phút vừa qua quá dài đối với cô.
Bấy giờ Lâm Huy mới cười lớn, anh nói:
- Anh Lâm Vỹ của chúng ta sẽ ngã quỵ mất thôi. Khả Vi thật có tài đun nóng trái tim lạnh lẽo ấy.
Lâm Linh hất chiếc cằm thon thon về phía anh mình:
- Đừng hòng. Muốn hạ gục anh Lâm Vỹ không dễ dàng như vậy đâu. Cô Khả Vi cố công theo đuổi anh Lâm Vỹ ngay cả khi cô ta biết rằng có thể chỉ là dã tràng xe cát.
- Nhưng nếu cô ta quyến rũ đến nơi, đến chốn, thì e rằng ông thánh cũng ngã quỵ. Em thấy không Lâm Linh, cô ta quá đẹp, một cái đẹp rực rỡ mà chín mùi, cô ta sẽ dùng nó làm vũ khí để đạt được mục đích của mình.
Lâm Linh vẫn cãi lại:
- Cô ta sẽ không bao giờ đạt được ý nguyện đó với một người thông minh như Lâm Vỹ. Ngay từ đầu anh ấy đã biết hết mưu đồ của cha con Khả Vị Họ muốn có anh ấy và muốn có cả công ty của chúng tạ Anh cũng biết rồi đó, sau cuộc tình không thành với Tuyết Băng, anh Lâm Vỹ đã tuyên bố căm thù đàn bà và không bao giờ tin họ.
- Thôi đủ rồi, em đừng nói nữa. Lâm Vỹ sẽ không hài lòng khi biết em đem chuyện này ra nói.
- Em biết rồi, anh nhăn mặt với em như thế cũng chẳng có ích gì. Những người trong nhà này đều biết chuyện ấy, thì chị Ân Vũ cũng có thể biết được vậy chứ. Dù sao chị cũng là người đang sống trong gia đình này. - Rồi Lâm Linh kể tiếp - Ân Vũ chị có biết không, Tuyết Băng làm trong công ty của gia đình em, anh Lâm Vỹ rất mê cô tạ Sắc đẹp của cô ta làm anh ấy muốn quẫn trí. Ngày cưới đã được ấn định thì cô ta đột ngột biến mất, cùng với một mớ tài sản của anh Lâm Vỹ. Nghe nói cô ta đi du lịch sang nước ngoài sau đó làm vợ một lão già giàu sụ nhưng đáng tuổi ông nội cô tạ Anh Lâm Vỹ rất phẫn nộ, có lẽ anh thấy lòng tự hào của mình bị tổn thường hơn là bị mất mát một người vợ tương lai như thế. Từ đó, anh tuyên bố không bao giờ cho một người phụ nữ nào bước chân vô công ty với tư cách là một thành viên. Anh cũng thề là sẽ không bao giờ cưới vợ, mà sẽ giành toàn bộ cuộc đời cho sự nghiệp phát triển của công ty.
Nói rồi Lâm Linh nhún vai:
- Ân Vũ, thế là chị đã biết chuyện bí mật trong gia đình em rồi đấy nhé!
- Lâm Linh, cô yên tâm. Tôi sẽ không nói gì với Lâm Vỹ về chuyện này, tôi không để tâm đâu.
Sau đó, Ân Vũ cáo từ để về phong mình. Cô cảm thấy quá mệt mỏi…
o O o
Chia tay với Lâm Linh trước cổng nhà, sau khi họ đi xem hòa nhạc, Ân Vũ trở về phòng ngủ của mình. Cô men theo lối cỏ trong vườn để tránh tiếng động khi đi dọc hành lang ngang phòng Lâm Vỹ.
Đầu óc cô lại quay về với sự tiết lộ của Lâm Linh về cuộc đời Lâm Vỹ. Cô có thể tin rằng một người đàn ông với lòng tự hào như vậy sẽ cảm thấy nhục nhã trước sự khước từ hơn bất cứ người nào khác.
Liệu anh ta sẽ phản ứng thế nào khi cô quyết định bán cổ phần của mình cho anh tả Giờ đây, sự mạo hiểm và thách thức đang chờ đón cô, hơn cả lúc cô hăm hở trên đường đến đây. Đột nhiên mọi việc lại diễn ra theo một chiều hướng khác.
Bí mật của gã đàn ông Lâm Vỹ này là căm thù đàn bà và không bao giờ tin tưởng họ. Nói chi đến việc chấp nhận họ vào công ty của anh tạ Công ty mà anh ta đã nguyện dốc toàn bộ cuộc đời vào đó.
Bây giờ cô phải làm gì đây?
Nhưng Ân Vũ không còn thời gian để suy nghĩ, vì một bóng người từ trong bóng tối khu vườn bước ra, chặn ngang lối đi của cộ Ân Vũ lùi lại vài bước, toan hét lên thì một bàn tay khỏe mạnh đã bịt lấy miệng cộ Một giọng nói dịu dàng cất lên bên tai:
- Đừng la, nếu cô không muốn mọi người thức giấc vì mình.
Chưa định thần, Ân Vũ cũng nhận ra không ai khác hơn là Lâm Vỹ.
Cô nói khi anh buông cô ra:
- Anh muốn tôi chết vì đứng tim à?
- Xin lỗi Ân Vũ!
- Khuya rồi anh còn ở ngoài vườn làm gì?
- Tôi đợi cô!
- Đợi tôi?
Ân Vũ hỏi cách thản nhiên, nhưng tim cô bắt đầu đập mạnh trong lồng ngực. Cô thầm cảm ơn bóng đêm đã che đậy đôi má nóng bừng ửng đỏ của mình.
Vẫn dịu dàng Lâm Vỹ nói:
- Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lúc không Ân Vũ?
- Có chuyện quan trọng gì cũng phải để sáng mai. Bây giờ thì không thể.
Lâm Vỹ bất ngờ nắm lấy tay Ân Vũ và kéo cô đi theo anh.
Ân Vũ cố gắng không hét lên, nhưng giọng cô đầy phẫn nộ:
- Anh buông tay tôi ra, anh làm tôi đau quá!
Lâm Vỹ dừng lại, bàn tay anh nới lỏng, rồi lại xiết nhè nhẹ, như thể anh xoa dịu nỗi đau mà anh vừa gây ra cho cô.
Ân Vũ rút mạnh tay về, cô gắt lên giận dữ:
- Anh làm cái trò quỷ quái gì vậy?
- Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi!
- Thôi đi, đừng làm phiền tôi nữa!
Ân Vũ tự hỏi, không biết những phản ứng của cô có trái với ý muốn trong cô hay không? Nhưng đầu óc cô vẫn đủ minh mẫn kiên quyết để chống chọi sự kích thích mà anh vừa gây ra cho cộ Cô không thể nào quên Lâm Vỹ với một Tuyết Băng trong quá khứ, và Lâm Vỹ với một Khả Vi hiện tại. Những gì đã diễn ra trước mắt cô tại khu vườn này buổi chiều là một sự cảnh cáo và thức tỉnh cô, về người đàn ông hấp dẫn nhưng đầy quỷ quyệt này.
Cô thấy đôi mày anh cau lại khi quan sát cộ Trong bóng đêm, đôi mắt ấy long lanh và rực sáng hơn bao giờ hết. Không thể lầm lẫn với đôi mắt của Bá Kiện hay đôi mắt của Lâm Huy, hoặc bất cứ một người đàn ông nào khác mỗi khi nhìn ngắm cộ Đôi mắt Lâm Vỹ, đôi mắt tình tứ nhưng kiêu ngạo và đầy thách thức.
Anh tiến đến gần Ân Vũ, khiến cô phải ngả người ra phía sau, người cô tựa hẳn vào một thân cây giúp cho cô đứng vững hơn một chút.
Đối diện với cô, Lâm Vỹ đưa tay chống vào thân cây ở một bên vai cộ Tay còn lại anh nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào mặt cô:
- Ân Vũ, chúng ta là bạn chứ?
Ân Vũ gắt lên:
- Không được, tôi không thích anh
Ân Vũ muốn nguyền rủa anh nhiều hơn thế nữa, nhưng cô biết mình không có quyền làm như thế.
Đầu Lâm Vỹ gục xuống, thật quá gần với cô:
- Em giận tôi à?
Một câu nói quá dịu dàng. Ân Vũ nghe hơi nóng từ đôi môi anh phả lên khuôn mặt mình. Một mùi thơm dìu dịu từ người anh tỏa ra. Ân Vũ rùng người khi nhận ra đó là mùi nước hoa của Khả Vi, mà cô đã biết được vào buổi chiều. Như vậy có nghĩa là anh đã ôm hôn cô tạ "Đồ quỷ tha ma bắt".
Cô ngoảnh mặt đi, lạnh lùng nói:
- Tôi không có gì để giận anh.
- Tôi thấy thái độ của em đối với tôi có cái gì đó rất khác lạ. Có phải là do sự hiện diện của Khả Vi không? Cô ta chỉ là người bạn bình thường của gia đình thôi.
Ân Vũ giật mình. Tại sao Lâm Vỹ dám nói những lời như vậy? Anh nghĩ cô ghen ư? Cô đã để lộ điều gì để anh nhìn thấy? Thật chẳng ra gì, nếu như không dập tắt ý nghĩ cao ngạo của anh.
Ân Vũ nhìn thẳng vào Lâm Vỹ, đôi mắt cô long lên vì giận dữ:
- Lâm Vỹ. Tôi không biết anh nghĩ gì? Một cô Khả Vi hay nhiều cô Khả Vi đối với tôi không hề có ý nghĩ. Có thể anh đã hiểu lầm tôi. Nhưng tôi cảnh cáo anh. Anh không được nói với tôi những lời như vậy một lần nữa. Nếu không, tôi sẽ rất đáng sợ khi nổi giận đấy!
Nói rồi Ân Vũ đưa hai tay về phía trước, đẩy mạnh Lâm Vỹ sang một bên. Cô bước nhanh, quyết không ngoảnh mặt nhìn lại.
o O o
Ân Vũ mở mắt nhìn luồng ánh sáng mặt trời hồng qua cửa sổ, trải rộng trên giường. Cô vẫn còn mệt mỏi vì chuyến leo núi dạo chơi với Lâm Huy và Lâm Linh suốt ngày hôm qua.
Cô chớp chớp mắt, ngáp dài, uể oải nhìn trần nhà, khi những ý nghĩ bắt đầu trỗi dậy.
Những ngày vừa qua, cô đã sống khá nhàn rỗi trong ngôi biệt thự nhà họ Lâm. Mọi người ở đây đều rất quý mến và quan tâm đến cộ Ngoại trừ Lâm Vỹ anh, ít khi để mắt đến cộ Họ chỉ gặp nhau trong phòng ăn vào giờ điểm tâm sáng và buổi cơm tối mỗi ngày. Những lúc như thế họ chỉ gật đầu chào nhau. Ân Vũ nghĩ một phần là do sự hiện diện thường xuyên của Khả Vị Không còn nghi ngờ gì nữa khi khẳng định rằng họ yêu nhau đắm đuối.
Thì ra những lời thổ lộ của Lâm Linh về Lâm Vỹ đã không còn ý nghĩ nữa. Những lúc anh ta bên cạnh Khả Vi, thì trông anh ta không có vẻ gì giống một kẻ căm thù đàn bà và mất niềm tin ở họ.
Trong lúc ăn, Lâm Vỹ lúc nào cũng tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Khả Vị Những cử chỉ của anh ta thật dịu dàng trìu mến, cứ nhìn khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười mãn nguyện của Khả Vi thì đủ biết cô ta hạnh phúc đến dường nào.
Tuy có đôi lúc Lâm Vỹ nhìn về phía Ân Vũ, nhưng chỉ là một cái liếc mắt rất vội và rất vô tình.
Có một lần Lâm Linh phải bực dọc nói sau khi Lâm Vỹ đưa Khả Vi ra về:
- Nếu không tận mắt nhìn thấy, em sẽ không thể nào tin được anh Lâm Vỹ lại dễ dàng thay đổi nhanh như vậy. Chính anh đã rút ngắn khoảng cách giữa họ, cũng chính anh tạo cơ hội cho cô Khả Vi đến gần anh hơn.
Và Lâm Huy đã trấn an em gái:
- Đừng bận tâm nhé! Cuộc sống đôi khi có những thay đổi bất ngờ, và em nên tin tưởng ở anh Lâm Vỹ.
- Nhưng đơn giản là em không thích cô Khả Vi đó. Cả mưu đồ của cha con cô ta.
Lâm Huy lại nhún vai kết thúc câu chuyện với em gái. Đối với anh ta hình như mọi chuyện đều đơn giản, không đáng để quan tâm.
Mấy ngày qua cũng không ai nhắc gì đến việc cổ phần ở công tỵ Có lẽ họ muốn Ân Vũ hoàn toàn thanh thản trong những giờ vui chơi giải trí mà không phải vướng bận một suy nghĩ gì.
Song đã đến lúc Ân Vũ cảm thấy mình cần phải xem xét lại vấn đề, thật sự không đơn giản chút nào.
Ân Vũ bước xuống giường, cô đến bên cửa sổ vén tấm rèm trắng trong phòng cho ánh sáng và gió mát thông vào. Cô đứng đó một lúc, hít thở không khí trong lành. Thật là một ngày đẹp trời và đầy thú vị. Bầu trời xanh mướt những tia nắng vàng, tiếng chim líu lo bên ngoài như mời gọi cô.
Để nguyên áo ngủ và đôi chân trần, Ân Vũ men men ra vườn, cô đi theo lối cầu thang dẫn ra từ ban công trước phòng mình. Lối đi này có lẽ từ lâu rồi không ai sử dụng. Ân Vũ nghĩ thế vì thấy những bậc nước đã bám đầy rêu xanh. Và cô thích thú với ý nghĩ chẳng bị ai nhìn thấy quấy rầy, có lẽ thấy cửa phòng cô còn đóng họ sẽ nghĩ là cô còn ngủ rất say.
Khi đi ngang qua bên ngoài phòng khách, cô nghe bên trong có những tiếng nói chuyện. Cô nhận ra tiếng Lâm Vỹ và Lâm Huy và ngạc nhiên khi nghe họ nhắc đến tên cô.
Tiếng Lâm Huy:
- Ân Vũ nhờ em sáng nay đưa cô ấy đi tham quan công ty mình. Cô ấy muốn biết rõ về nó trước khi quyết định bán cổ phần cho anh hay không.
Và gọi Lâm Vỹ đĩnh đạc:
- Lâm Huy, anh khuyên em nên ít nghĩ đến cô gái ấy một chút. Đó là một việc làm thông minh.
- Tại sao chứ?
- Cô ta không hợp với em.
- Anh không thấy rằng chúng em rất thân với nhau đấy ư?
Ân Vũ đứng bên ngoài băn khoăn không biết có nên rút trở lại vào phòng không? Nghe trộm không phải là một thói quen của cộ Nhưng cuộc nói chuyện này lại liên quan đến cộ Cô rất muốn biết họ nghĩ gì về mình.
Lâm Vỹ lại nói:
- Em không hiểu về con người thật của cô ta đâu.
Lâm Huy vẫn khăng khăng cãi lại:
- Thế anh dựa vào đâu mà khẳng định rằng hiểu cô ấy nhiều hơn em. Trong khi mọi thời gian anh đã giành hết cho cô Khả Vi của anh.
Lâm Vỹ lầm bầm:
- Thật điên rồ. Chẳng lẽ em buộc anh phải nói ra những lời lẽ tởm lợm nhất hay sao?
Lâm Huy tỏ ra phẫn nộ khi tự ái bị tổn thương, anh nói:
- Em không điên. Anh làm gì nổi cáu với em như vậy? Có phải anh ganh tỵ với em không? Anh ganh tỵ vì Ân Vũ không để ý đến anh. Vì em đã giành người đẹp lẽ ra phải là của anh, do anh khổ công tìm kiếm và mang về.
Giọng Lâm Vỹ run lên vì giận dữ, nhưng rõ ràng anh cố kềm chế:
- Lâm Huy, em hãy nghe đây, chưa bao giờ anh có ý nghĩ cô ta là của anh, những gì anh làm chỉ vì công ty của chúng ta mà thôi.
- Em không tin anh lạnh lùng và vô tâm đến như vậy. Chúng ta không thể không nhìn nhận Ân Vũ là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu. Em không thấy thẹn khi nói với anh, rằng em thích cô ấy!
Ân Vũ vẫn đứng yên, đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời xanh xao lồng lộng, hơi thở của cô gấp gáp. Cô rất bất ngờ và khó chịu trước những lời thổ lộ của Lâm Huy, nhưng cô không giận anh, dù sao anh cũng rất thẳng thắn và dám nói thật lòng mình.
Rồi Ân Vũ muốn biết Lâm Vỹ nghĩ gì về mình. Bây giờ cả dùng ngựa hoang cũng không thể kéo cô đi khỏi chỗ này.
Ân Vũ mím môi khi nghe giọng Lâm Vỹ có vẻ mỉa mai:
- Đúng, Ân Vũ thật tuyệt vời nếu như em chưa chứng kiến cô ta trong vòng tay một lão già bẩn thỉu đáng tuổi cha cô tạ Rồi nhanh chóng xoay qua tình tự với một gã con trai trong xe hơi. Tất cả những hành động ấy chỉ diễn ra trong vòng một ngày. Tất cả chì vì cái gì em biết không? Vì tiền. Đây là một người đàn bà xấu xa tồi tệ được bọc bên ngoài một lớp vỏ rất mỹ miều, để qua mắt đàn ông. Để moi tiền của họ rồi một ngày nào đó chính em cũng không lường trước được sự quỷ quyệt của cô ta khi nhắm em là một miếng mồi.
Ân Vũ choáng váng, cô thấy đất dưới chân mình cơ hồ vỡ ra và mọi cảnh vật như quay cuồng đảo lộn. Cô muốn chạy nhanh về phòng kéo rèm cửa lại, cô muốn lẩn trốn.
Thì ra những gì anh thấy được giữa cô cùng lão chủ và Bá Kiện trong ngày đầu tiên cô gặp anh đã khiến anh nghĩ về cô tệ hại như thế.
Sự yên lặng trong căn phòng kéo dài một phút. Có phải Lâm Huy đã bị thuyết phục hoàn toàn bởi những lời lẽ rắn rỏi của anh mình.
Lâm Vỹ lại nói:
- Thú thật, có đôi lúc anh tỏ ra quan tâm đến Ân Vũ, nhưng đó chỉ là sự ngụy tạo, để chiếm được cảm tình của cô ta mà thôi.
Anh chẳng tự hào gì về phương pháp của mình, nhưng bắt buộc anh phải có được cổ phần của cô tạ Tuy nhiên Ân Vũ là một cô gái lì lợm và cứng đầu, cứng cổ nhất trong số những phụ nữ mà anh đã gặp. Cô ta luôn tỏ ra thận trọng với anh.
Giọng Lâm Huy chùng xuống:
- Bây giờ anh tính thế nào?
- Anh sẽ làm bất cứ những gì anh có thể làm được. - Lâm Vỹ nói một cách kiên quyết, đến nỗi Ân Vũ phải rùng mình sợ hãi. - Công ty của anh sẽ không nhường chỗ đứng cho cô tạ Một phụ nữ không biết một chút gì về kinh doanh mà lại muốn tham gia vào việc sản xuất. Cô ta làm được gì? Chỉ cản trở bước tiến của chúng ta mà thôi.
- Nhưng anh nói Ân Vũ không dễ gì bị khuất phục mà. Hôm nay cô ấy đi tham quan công ty em nghĩ rằng cô ấy sẽ thích và khó lòng rời khỏi nó.
- Đúng! Chính vì vậy mà điều anh muốn nhờ em, là trong lúc tham quan phải làm cho cô ta thấy được mặt trái của ngành kinh doanh mỹ phẩm. Em hãy làm như vô tình buông ra những lời than vãn về công việc nặng nhọc, buồn tẻ, bụi bẩn. Em hãy nhấn mạnh công việc ở đây không hợp với phụ nữ, sao cho cô ta cảm thấy chán chường thất vọng vì không thể tìm ra được việc gì mà cô ta thích làm. Khi đi với cô ta, em cố gắng dùng nhiều thuật ngữ kỹ thuật. Em hiểu rồi chứ.
- Anh nghĩ như vậy sẽ thành công à?
- Hy vọng là như thế.
Ân Vũ nheo mắt, dù việc nghe trộm có ti tiện hay không, cô cũng thấy mãn nguyện vì đã ở lại đây. Cô biết những người nghe trộm hiếm khi nghe được điều gì dễ chịu về bản thân mình.
Họ đang toan tính âm mưu để gạt bỏ cô vì quyền lợi của họ, cũng may là cô biết điều đó đẻ có khả năng đối phó tốt hơn. Cô có thể nhượng lại cổ phần của mình, nhưng nhất định không phải vì âm mưu của họ.
Lâm Huy nói:
- Lâm Vỹ, em chỉ hứa với anh là giữ bí mật chuyện này với Ân Vũ. Nhưng em không giúp anh nói dối cô ấy về công ty của chúng ta được.
- Thôi được, anh sẽ điện thoại cho trợ lý của anh. Tin chắc ông ta dễ dàng hoàn tất tốt nhiệm vụ này.
Ân Vũ nghe tiếng bước chân của Lâm Huy khi anh rời khỏi ghế. Anh nói:
- Lâm Vỹ, bây giờ anh có thể yên tâm về em. Em cam đoan với anh rằng tình cảm của em đối với Ân Vũ sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng gì đối với bản thân em, cũng như đến sự phát triển của công ty.
Lâm Vỹ tỏ ra khó chịu, hình như anh không hài lòng những lời nói đó, cho dù nó không liên quan đến anh. Anh đặt mạnh ly nước xuống bàn:
- Thế còn hàng tá bạn gái của em thì sao?
Lâm Huy thản nhiên với giọng lưỡi của một kẻ sành sỏi:
- Anh cũng biết đó, Ân Vũ nổi bật hơn tất cả. Và em thích cô ấy nhất.
Giọng Lâm Vỹ cộc lốc như một mệnh lệnh:
- Nhưng anh không muốn em biến cô ta thành một trong những tình nhân hời hợt của em, cho dù cô ta là loại người nào đi chăng nữa!
Tay Ân Vũ nắm chặt lấy vạt áo. Đôi mắt nhắc lại trong nỗi xấu hổ, nhục nhã và đau đớn.
Đủ rồi, cô đã nghe đủ rồi.
Ân Vũ loạng choạng, rã rời, cảm thấy mình như không đứng vững được nữa.
Cô lặng lẽ trở về phòng, cũng âm thầm như lúc cô đến đây, nhưng giờ đây không còn cảm giác hăm hở và yêu đời nữa.
Cô khóc.
Đi vào phòng tắm, Ân Vũ vặn vòi hoa sen to hết cỡ, như thể nó có thể xóa đi tiếng vọng của những lời Lâm Vỹ đang văng vẳng bên tai cô.
Ân Vũ kì cọ thật mạnh, vừa xối nước vừa lẩm bẩm trong khi cô cố gắng kềm chế những cảm xúc đang bùng lên, lúc thì giận dữ, lúc lại đau đớn… Và cô hiểu rõ nguyên nhân nỗi đau đớn của mình… "Lâm Vỹ". Tại vì con người tên Lâm Vỹ đó…
Ân Vũ không biết cô bắt đầu có những cảm giác lạ về Lâm Vỹ từ lúc nào? Có phải ngay từ đầu khi anh xáo trộn cuộc sống yên bình của cộ Và lẩn quẩn trong tâm trí cộ Làm tổn thương tình cảm của cô…
Dù thế nào đi nữa, thì thái độ lăng mạ cô của anh cũng không tha thứ được.
Sau khi tắm xong, Ân Vũ lau người bằng tấm khăn lông lớn. Cô nhìn chằm chằm vào hình mình trong gương. Tấm gương đang phản chiếu cái nhìn dữ dội trong đôi mắt đẹp của cô.
Tốt lắm. Bây giờ thì cô đã hoàn toàn được báo trước. Một chút tàn dư của cảm nghĩ thông thường nhắc nhở cô rằng hành động khôn ngoan nhất là từ bỏ tất cả để trở về với Bá Kiện, làm vợ anh ta và sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc. Nhưng một chút ngoan cường trong cô đã thắng, củng cố lòng tin của cô.
Cô có quyền đối với cổ phần của cô ở công ty, cũng như những người kia có quyền của họ. Họ đang giữ cổ phần của họ, nhưng họ lại mong cô từ bỏ cổ phần của cộ Đơn giản chỉ vì họ muốn thế. Thật là không công bằng.
Ân Vũ lại nghĩ đến Lâm Vỹ, và một động lực mới bắt đầu hình thành trong cộ Trước đây, khi còn học cấp ba, cô đã từng là một người tài giỏi và nổi danh. Khi chơi tenníc không bao giờ cô sợ hay né tránh những trận đấu với những người giỏi hơn. Đôi khi cô đã chiến thắng trong những trận đấu không cân sức. Dù thắng hay thua thì đó cũng là sự thách thức mà cô rất thích.
Bây giờ, cô có cảm giác mình sắp bắt đầu bước vào một sân đấu với một đối thủ cũng cứng rắn như cô và cương quyết đánh bại cô.
Ân Vũ cắn môi suy nghĩ, những gì trước đây cô mới chỉ nghi ngờ, thì bây giờ đã biết rõ. Cô đã sẵn sàng và sẽ không dễ dàng mắc lừa nữa.
Ân Vũ đến bên chiếc tủ quần áo kê sát tường và bắt đầu chọn quần áo mặc trong ngày hôm naỵ Với hoàn cảnh này, cô sẽ xuất hiện trong trang phục của một nhà kinh doanh trẻ nghiêm túc. Cô lấy ra một chiếc quần màu nâu may đo rất khéo. Chiếc áo trắng bên trong, rồi chọn một chiếc áo khoác lụa giản dị màu nâu gỗ khoác bên ngoài. Mặc quần áo xong, cô trang điểm qua loa, chải lại mái tóc và cột gọn gàng ra phía sau bằng một chiếc kẹp nơ xinh xắn. Cô kiểm tra lại mình lần cuối cùng trước khi bước ra khỏi phòng.
Khi Ân Vũ xuống cầu thang cô thấy Lâm Vỹ, Lâm Huy và một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đang bàn tán với nhau những điều gì đó trong phòng và họ yên lặng khi thấy cô xuất hiện.
Lâm Vỹ bước về phía Ân Vũ, anh cầm tay cô, đôi mắt lộ vẻ thân mật:
- Ân Vũ, sáng nay trông cô đẹp lắm!
Ân Vũ ngay lập tức rút tay mình ra khỏi tay Lâm Vỹ.
Cô nói:
- Tôi đã nhờ Lâm Huy hôm nay hướng dẫn tôi tham quan công ty của chúng ta!
Ân Vũ cố nhấn mạnh hai từ "chúng ta", nhưng Lâm Vỹ vờ như không nghe thấy:
- à, Lâm Huy đã nói là rất lấy làm tiếc không giúp cô được. Vì hôm nay cậu ấy có một số công chuyện phải làm. Nhưng cuộc tham quan của cô sẽ không có gì trở ngại. Tôi đã đề nghị Ông Gia Lập đây, người đại diện cho công ty đi cùng với cô.
Lâm Vỹ chỉ tay về phía người đàn ông lạ:
- Ông ta hiểu biết rất rộng, nên có thể giải thích toàn bộ quá trình sản xuất cho cô và trả lời bất cứ câu hỏi nào mà cô đặt ra. Cô không ý thức được công việc ở đó phức tạp như thế nào đâu.
Ân Vũ tự nhiên cảm thấy thần kinh mình căng ra. Nếu như cuộc chiến đấu thật sự bắt đầu, thì cô đã được chuẩn bị. Cô thấy mình không hối hận chút nào về việc nghe trộm mới đây. Cô nói:
- Cảm ơn anh Lâm Vỹ! Tôi cho rằng cuộc tham quan nên bắt đầu!
Lâm Huy vẫn ngồi yên, không nói gì, thái độ của anh ta thật khác lạ so với mới ngày, nhưng Ân Vũ không ngạc nhiên, cô đã biết nguyên nhân là vì sao. Anh em họ đánh giá sai về cô chỉ vì một sự nhầm lẫn. Trước mắt họ cô là một người đàn bà không biết làm gì hơn là mồi chài và moi tiền đàn ông.
Được rồi, cứ để cho họ nghĩ như vậy. Ân Vũ hít một hơi thở sâu. Cô sẽ không cố công giải thích bất cứ điều gì với họ.
Khi mọi người bước ra bê ngoài tòa biệt thự. Ân Vũ mới nhận ra Lâm Huy đi bên cạnh mình. Tay anh cố tình chạm nhẹ vào tay cô, để cô phải nhìn anh.
Anh hỏi một cách dè dặt:
- Sau khi tham quan xong, cô rảnh không Ân Vũ?
Ân Vũ không trả lời thẳng câu hỏi của anh mà chỉ hỏi lại giọng bình thản:
- Có chuyện gì không?
Lâm Huy hạ thấp giọng để Lâm Vỹ và người đàn ông không nghe thấy:
- Tôi mời cô đi chơi!
Ân Vũ cười nhạt:
- Vậy mà tôi cứ tưởng anh rất bận cơ đấy.
Giọng Lâm Huy vẫn nhẹ nhàng:
- Tôi đợi cô trước cổng công ty nhé!
Vừa làm ra vẻ tự nhiên, Ân Vũ lách người ra xa Lâm Huy một chút để anh không thể chạm vào tay cô được nữa. Cô nói:
- Không được Lâm Huy ạ. Đừng đợi tôi.
Ân Vũ bất chợt đưa đôi mắt nhìn qua khuôn mặt rắn rỏi của Lâm Vỹ và thấy anh ra đang nhìn họ. ánh mắt đầy vẻ bí ẩn và làm cô cảm thấy khó chịu.
Họ không mất nhiều thời gian khi đi xe hơi từ nhà đến công ty…
… Ân Vũ đứng lặng nhìn tòa nhà đồ sộ nổi bật lên giữa khung cảnh trời đất bao la.
Một phần di sản được thừa kế của cô.
… Có ai đó vừa mới cắt cỏ, không khí thoảng qua mùi hương thơm tươi mới, trộn lẫn mùi thơm dìu dịu từ bên trong tòa nhà tỏa ra.
Không khí có vẻ sống động. Những tiếng chim hót, hòa lẫn tiếng ồn ào của xe tải và các thứ máy móc khác đang hoạt động…
… Ân Vũ cảm thấy háo hức như một cuộc sống mới vừa chuyển mình trong cô…
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ