Chương 4 Bí Mật Dày Đặc
nh Đông! Anh Đông! Sao vậy?
Tôi hoảng hốt la lên. Ánh sáng xanh chung quanh tôi đột nhiên biến mất. Trong bóng đêm trước mặt tôi, một vết chân bằng ánh sáng lân tinh hiện ra. Vết thứ nhất, vết thứ hai, rồi vết thứ ba… Một giọng ồ ề nổi lên giữa bóng tối âm u:
- Theo tôi!
Tóc tôi muốn dựng ngược cả lên. Những vết chân ma quái sáng ngời lững lờ trước mặt. Sợ quá, tôi đứng yên bất động... Giữa lúc tôi sắp chết ngất, thì ánh sáng đột nhiên lại hiện ra. Anh Đông đứng ở cuối phòng, tay đang cầm cái ngắt điện. Anh ngó tôi mỉm cười:
- Thí nghiệm đã xong!
Tức quá, tôi nói như mếu:
- Anh làm gì ác vậy? Em sợ muốn chết!
Anh Đông mỉm cười tinh quái:
- Nhưng em có chết đâu, sống nhăn mà, 09! Anh vừa thí nghiệm cho em xem những tính chất đặc biệt của bột calci hòa lẫn với lưu huỳnh. Ta có thể sử dụng tính chất này để theo dõi bọn sát nhân.
Tôi muốn hỏi thêm vì chưa hiểu rõ những lời của anh Đông, nhưng anh Đông lại tiếp tục nói luôn:
- Chuyện người mang kính đen và Xu Xu anh suy luận như thế này em nghĩ xem có đúng không? Có lẽ Xu Xu được thừa hưởng một gia tài lớn nên bị người bí mật mang kính đen theo dõi thủ tiêu. Như thế sau người mang kính đen, nhất định còn cả một hệ thống thù địch của Xu Xu mà người mang kính đen chỉ là nhân viên thừa hành. Nếu như điều anh nghĩ đúng thì sinh mạng của Xu Xu nguy lắm!
Tuy anh Đông hỏi, tôi làm sao dám và có đủ khả năng bác bỏ những điều suy luận của anh!
Tôi nói:
- Những điều anh nghĩ có thể đúng lắm! Vậy, theo em, mình phải báo công an!
Anh Đông cú nhẹ đầu tôi:
- Em thật đúng là con gái... chỉ chút là sợ... Hơn nữa, ai tin những lời tố cáo của em? Không chừng người ta nói em điên rồi bắt em đem bỏ vào nhà thương điên Biên Hòa thì tiêu đời 09!
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh Đông kéo nhẹ tay tôi:
- Thôi mình đến nhà Xu Xu, kẻo trễ rồi!
Chỉ chốc lát, theo địa chỉ Xu Xu cho lúc sáng, tôi và anh Đông tìm ngay được nhà bạn ở góc đường của một ngã tư. Đó là một biệt thự nhỏ, một tầng, chung quanh có vườn cây bao bọc với những hàng rào cao quá đầu người. Để xe ở cạnh hàng rào. Chúng tôi tiến đến cổng chính. Nhưng anh Đông kéo tôi lại núp vào một gốc cây cạnh hàng rào. Anh nói thật nhỏ vừa đủ cho tôi nghe:
- Có một người đang đứng cạnh cửa sổ nhìn vào nhà! Khả nghi lắm!
Tôi cố gắng dòm vào qua kẽ hở của hàng rào. Một người đang dí mũi vào cửa kính của một cửa sổ nhà Xu Xu. Người ấy xoay lưng về phía chúng tôi. Anh Đông kéo tôi tiến chầm chậm về phía cổng. Anh khẽ đẩy cánh cổng. Tôi nói nhỏ:
- Coi chừng chó.
Anh có vẻ không bằng lòng câu nói của tôi. Anh đáp nho nhỏ:
- Em ngu quá! Nếu có chó thì người đó đâu có rình mò như thế kia được!
Tôi chịu thua. Kể cũng lạ thực, nhà rộng như thế kia mà không có chó giữ nhà!
Chúng tôi tiến vào sân nhà Xu Xu. Kẻ gian vẫn không hay biết gì hết. Thình lình, tôi trợt chân gây một tiếng động nhỏ. Người lạ quay mặt ra phía sau. Thấy chúng tôi, người đó có vẻ sửng sờ kinh ngạc và quay mình phóng nhanh.
Anh Đông la lên:
- Rượt theo ngay!
Người lạ leo qua hàng rào một cách dễ dàng nhảy ra đường. Anh Đông và tôi cố theo bén gót nhưng vẫn không kịp. Chúng tôi chỉ kịp thấy người ấy nhảy lên một chiếc Toyota đang chờ sẵn và chiếc xe ấy rồ máy phóng mất hút. A nhìn tôi giận dữ:
- Tại em nữa!
Tôi chịu lỗi:
- Em xin lỗi. Nhưng tại sao anh lại giận em? Vì người ấy dù sao cũng chạy thoát rồi, ta chẳng làm gì được... Nhưng anh có nhận diện được chiếc xe hơi ấy không?
- Lần này thì chắc chắn rồi. Anh đã thấy rõ người mang kính đen ngồi sẵn ở tay lái…
Anh Đông vừa nói vừa rút trong túi quần ra một cuốn sổ tay và lật ra một trang có một dòng chữ nguệch ngoạc. Anh nói tiếp:
- Nhờ em, tên gian phi đã trốn khỏi. Nhưng bù lại, anh đã ghi được số xe Toyota.
Tôi nhìn vào cuốn sổ tay: I 10422.
Tôi nói:
- Số xe này có ích gì đâu? Vì có thể đó là số giả.
- Lần này em mới nói được một câu khá có lý Tuy nhiên, cũng có ích chớ. Hơn nữa, mình vừa khám phá ra thêm một điều mới: người mang kính đen có một đồng lõa. Đúng như điều anh nghĩ rồi. Xu Xu đang bị một bọn cướp theo dõi chứ không phải một người. Đây là một âm mưu. Nhưng âm mưu gì?
Tôi và anh Đông đi chậm chậm quay trở lại về phía cửa chính. Thình lình, cổ tôi bỗng bị ai nắm và tôi bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Tôi ngó lại, anh Đông cũng bị y như tôi. Tôi cố quay đầu lại xem ai nhấc bổng chúng tôi lên. Trời! Một người, đúng là một người khổng lồ, một người to lớn lạ thường với những bắp thịt rắn chắc đang nhấc bổng tôi và anh Đông dễ dàng như hai con gà. Người ấy nói rổn rảng rất dữ tợn với giọng lơ lớ:
- Hai nị làm gì ở trong này?
Đúng là người Tàu nói tiếng Việt. Anh em chúng tôi hết hồn chưa biết xử trí ra sao thì một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên:
- Quách Tĩnh!
Đúng là giọng của Xu Xu rồi. Đứng ở bậc thềm, Xu Xu nói một tràng tiếng Tàu. Chúng tôi liền thấy chân được chạm đất.
Anh Đông nói:
- Cám ơn Xu Xu!
Bản tính con gái hiếu kỳ, tôi hỏi ngay Xu Xu:
- Ai mà to lớn quá vậy, Xu Xu?
Xu Xu tiến đến phía chúng tôi khẽ cúi đầu:
- Cho Xu Xu xin lỗi nhé! Đó chỉ là sự hiểu lầm. Còn anh này là Quách Tĩnh, người giúp việc của gia đình tôi.
Quách Tĩnh ngó chúng tôi mỉm cười, nói có vẻ hơi ngượng:
- Hân hạnh được chào hai nị. Xin lỗi hai nị!
Xu Xu dẫn chúng tôi vào nhà. Vừa đi, Xu Xu vừa nói:
- Tại anh chị đi rảo rảo chung quanh sân nên Quách Tĩnh mới nghi ngờ và gây hiểu lầm.
Anh Đông cãi lại:
- Nhưng kẻ đáng nghi không phải là chúng tôi mà là...
Anh Đông bèn thuật lại rành mạch cho Xu Xu nghe biến cố lúc nãy.
Nghe xong, Xu Xu nhíu mày, lộ vẻ lo âu. Quách Tĩnh có vẻ như đã nghe được những lời anh Đông nói với Xu Xu. Quách Tĩnh đi đến cửa sổ chỗ người lạ mặt đứng lúc nãy dòm vào. Xu Xu nói với anh Đông:
- Quách Tĩnh có vẻ lo cho tôi khi nghe anh thuật lại chuyện lúc nãy. Anh biết không? Quách Tĩnh là một gia nhân trung thành của gia đình tôi từ nhiều đời rồi. Quách Tĩnh võ nhu đạo giỏi lắm, tài nghệ đến bậc võ sư. Quách Tĩnh nặng gần 150 kí.
- Đúng là một người khổng lồ!
Xu Xu nói tiếp, những lời nói của Xu Xu thu hút anh em tôi như thôi miên.
- Tôi là đứa con độc nhất của ông bà Quách Xu Hào, thầy dạy vẽ ở trường chúng ta vừa bị chết vì tai nạn xe hơi ở xa lộ Biên Hòa cách đây không lâu. Sở dĩ ở trường không ai biết ba má tôi có con là vì ông bà gởi tôi về ở Hồng Kông với bà con từ nhỏ. Ở đó, tôi sống trong một gia đình triệu phú chuyên môn buôn hột xoàn. Tuy ở Hồng Kông, tôi vẫn được học và nói tiếng Việt vì ba má tôi muốn tôi trở lại Việt Nam. Sau tai nạn, theo di chúc để lại, ba má tôi đã chấp nhận cho đứa con độc nhất là tôi làm con nuôi của ông bà Hùng, người bạn thân nhất của đời ông bà trong trường hợp ông bà chết bất ngờ. Vì thế, hôm nay tôi về đây ở.
Như thế nhà này là nhà ông bà Hùng.
Khi nhắc đến cha mẹ, Xu Xu có vẻ buồn:
- Ba má tôi yêu nước Việt lắm. Ba má tôi thường viết thư cho tôi nói là ông bà yêu nước Việt lắm vì dân tộc Việt bất khuất và anh hùng nhất thế giới. Ba má tôi rất hãnh diện muốn tôi trở thành người Việt. Ba má tôi sanh đẻ ở đây và tôi cũng vậy. Sở dĩ tôi phải đi Hồng Kông một thời gian là vì ba má tôi muốn chiều ý bà con họ hàng tôi bên đó. Nếu ba má tôi không chết bất đắc kỳ tử, vài tháng nữa tôi cũng về đây.
Thế là anh em chúng tôi lại vừa khám phá ra thêm một điều mới nữa. Chợt nghĩ ra điều gì, anh Đông nói:
- Thôi! Mình đi chơi bóng bàn chứ! Việc đâu còn đó, chúng ta giải quyết dần dần.
Xu Xu reo lên:
- Chết! Chút xíu nữa tôi quên rồi! Xin lỗi anh nhá!
Xu Xu thật lịch sự, chỉ chút là xin lỗi!
Tôi hỏi:
- Anh có xin phép bác Hùng không?
Xu Xu trả lời:
- Ba nuôi tôi đi làm không có nhà, còn má nuôi tôi đi có việc từ trưa. Tối đến 7 giờ bà mới về. Quách Tĩnh sẽ nói lại nếu lỡ bà về bất ngờ.
Nhưng Quách Tĩnh có vẻ không bằng lòng lời nói của Xu Xu. Quách Tlnh nói với Xu Xu một tràng tiếng Tàu. Nghe xong, Xu Xu nói với chúng tôi:
- Quách Tĩnh muốn đi theo tôi chớ không muốn tôi đi một mình.
Trước thái độ cương quyết của Quách Tĩnh, chúng tôi đành chịu cho ông ta đi theo. Tội nghiệp anh Đông? Anh ốm nhom mà phải chở một thân bồ tượng trên trăm ký!
Xu Xu chơi bóng bàn cũng khá, không kém tôi bao nhiêu dù tôi từng đoạt chức vô địch bóng bàn học sinh của trường.
Sau hơn một giờ, mệt nhoài, chúng tôi ngừng chơi và trở về. Nhưng khi nhìn lại tìm Quách Tĩnh thì chả thấy anh ta ở đâu cả. Hỏi người thâu ngân ngồi ở bàn cạnh cửa ra vào thì người ấy cho biết là Quách Tĩnh vừa ra khỏi đây độ mười lăm phút. Chết! Đúng rồi, cách đây mười lăm phút, tôi có thấy một chiếc xe Toyota lảng vảng ngoài cửa. Lúc đó tôi có giật mình tính nói cho A nghe nhưng vì mải đỡ một cú banh trêu hay tuyệt của Xu Xu nên quên mất. Nghe tôi thuật lại, A có vẻ tức giận:
- Em tệ quá, 09! Em đã phá hỏng biết bao nhiêu dịp may rồi?
Lúc đó Xu Xu đưa ý kiến:
- Hay Quách Tĩnh về nhà rồi?
A có vẻ suy nghĩ dữ. A đi thẳng ra chỗ để xe. Tôi và Xu Xu theo sau. Vài phút sau, chúng tôi về nhà Xu Xu.
Thấy cửa nhà vẫn đóng, Xu Xu có vẻ ngạc nhiên:
- Quách Tĩnh chưa về! Lạ thật!
Anh Đông khẽ đụng nhẹ cửa. Ô kìa! Cửa không khóa. Anh Đông kéo chúng tôi lùi lại. Anh hỏi Xu Xu:
- Lúc nãy cửa có khóa không?
- Có chứ! Quách Tĩnh giữ chìa khóa.
Anh Đông nói hết sức long trọng:
- Như thế có người lén vào nhà rồi. Chúng ta đề phòng.
Xu Xu sợ hãi:
- Ra đường đứng chờ má tôi về!
Anh Đông nói chắc nịch:
- Mình cứ vào xem sao!
Anh Đông bèn đẩy cửa mở rộng. Chúng tôi tiến vào. Trời! Mọi vật trong nhà đổ ngổn ngang. Bàn ghế ngã lổng chổng. Tuy nhiên, A nhận thấy không có vật gì vỡ cả và không có gì bị mất cắp cả. Ra-điô, ti-vi vẫn nguyên vẹn. Anh Đông nói:
- Thủ phạm không phải là những tên ăn cắp thường. Bọn gian này muốn tìm một cái gì khác hơn...
Xu Xu ngạc nhiên:
- Sao? Họ tìm cái gì?
Thay vì trả lời, anh Đông để tay lên miệng khẽ "suỵt" bắt Xu Xu và tôi im lặng. Lúc đó, chúng tôi nghe một tiếng động nhẹ trên lầu. Đúng là đang có một người trong nhà!
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng