Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Pháp Y Tống Từ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3: Hiện Trường Án Mạng Thẳng Tiến
C
HƯƠNG 3
Hiện trường án mạng thẳng tiến
Sáng sớm hôm sau, trên đường đến Nhạc phủ.
Bên trong xe ngựa, An Thịnh Bình mặc bộ áo dài màu xanh lam, trên đầu cài cây trâm ô kim bạch ngọc, eo thắt sợi thắt lưng khảm ngọc, một tay bưng tách trà, một tay thi thoảng lại xoa huyệt thái dương vẫn còn đau nhức.
Đã lâu rồi y không uống nhiều rượu như thế, cộng thêm chuyện xảy ra đêm qua, không được nghỉ ngơi đầy đủ nên sáng nay vẫn còn hơi khó chịu.
Tống Từ ngồi đối diện y, vẫn mặc bộ áo ống tay hẹp màu xanh, nhưng trông đẹp và sạch sẽ hơn bộ hôm qua. Cổ tay và vạt áo thêu hoa văn chìm, cũng toát ra khí chất nhã nhặn của người có học, không thua kém gì vẻ cao sang của An Thịnh Bình.
Đêm qua y vốn định kiểm tra thi thể của Nhạc công tử xong sẽ ra về ngay, nào ngờ về sau nhóm người An Thịnh Bình cũng chạy đến nghĩa trang.
Y bèn nhân tiện khám nghiệm cả thi thể của nạn nhân tháng trước, vị sư gia tên Ngô Tấn kia.
Ngô Tấn chết đã hơn nửa tháng, nhưng được An Thịnh Bình giữ lại, chưa đem hạ táng. Tuy đã cho người xử lý sơ qua, nhưng gần đây thời tiết không đẹp, thi thoảng lại đổ mưa, không khí
ẩm ướt khiến cho thi thể đã phân hủy ít nhiều... May thay vẫn có thể tiến hành khám nghiệm cơ bản.
Ngô Tấn cũng giống Nhạc công tử, mười ngón tay thâm đen, trên đầu một ngón tay có lỗ nhỏ do bị trâm cài tóc đậm.
Nguyên nhân tử vong cũng là bị móc mất tim, còn môi có mỉm cười hay không... đã qua quá lâu nên không thấy được nữa.
Hai người bị hại trước đó, do lúc bấy giờ vụ án này vẫn chưa được xem trọng, nên đều đã được chôn cất sớm, đã hạ táng. Nếu muốn kiểm tra, buộc phải mở quan tài mới có thể khám nghiệm.
Tống Từ cũng có ý này, nhưng khi dính dấp đến việc phải khai quật mộ thì không còn đơn giản chỉ cần một câu nói của An Thịnh Bình là làm được.
Ít nhất cũng cần người nhà của nạn nhân đồng ý.
Vậy nên, thay vì lãng phí thời gian chờ đợi hai gia đình kia cho phép, chỉ bằng tranh thủ thời gian đi tìm những manh mối hiện tại có thể tìm được rồi sắp xếp lại một phen.
Thế là sáng sớm họ đã lên xe ngựa, cùng đến nhà Nhạc công tử vừa bị hại chưa lâu.
Ngồi trong xe buồn chán, hai người vừa bàn về vụ án, vừa nói về manh mối phát hiện được khi khám nghiệm thi thể đêm qua. Nói một lúc, có lẽ do bầu không khí quá nặng nề, họ bỗng chuyển sang ông bác canh gác nghĩa trang. “Sau đó thế nào?” “Sau đó ta cho ông ta hai mươi lượng bạc để xoa dịu, tránh cho ông ta nghĩ mình gặp ma, lại còn dẫn theo người hầu gõ
cửa nghĩa trang lúc đêm hôm, như một con ma chết đói nóng lòng muốn ăn thịt người!” Tống Từ bật cười: “An công từ quả nhiên rộng rãi, huynh có biết một, hai lượng bạc đã đủ mua một mẫu ruộng hay không, hai mươi lượng đủ cho ông bác kia nửa đời còn lại sống vô ưu vô lo rồi!” Khi nói những lời này, y không hề có ý mỉa mai mà như đang khen ngợi, không khiến người nghe khó chịu.
Thế nên An Thịnh Bình nghe xong có chút đắc ý, cảm thấy huyệt thái dương không còn đau nhức như khi nãy nữa, “Huynh dọa người ta sọ, người làm anh em như ta đương nhiên phải an ủi ông ta. Hơn nữa, người canh gác nghĩa trang rất khó tìm, hiếm lắm mới có người chịu làm, không cho nhiều một chút để ông ta vui vẻ sao được?” Tống Từ không để ý đến y, lo đăng vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng như đang thì thầm: “Đúng đấy, có hai mươi lượng này rồi còn canh gác nghĩa trang gì nữa? Vất vả thế này, chỉ bằng về nhà thành thời hưởng phúc cho rồi.” Y vừa dứt lời, An Thịnh Bình mới sửng sốt, lỗ như ông bác kia không làm nửa thật, y phải đi đâu tìm một người chịu canh gác một căn nhà đầy tử thi đây....
Nhìn Tống Từ lần nữa, khuôn mặt đang mỉm cười còn toát ra đôi phần gian trả.
An Thịnh Bình lắc đầu trong bất lực, thầm buông tiếng thở dài, kết bạn thiếu cẩn thận thật! “Đến nơi rồi.” Đương suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại.
Không đợi người dìu, Tống Từ tự mình vén rèm, nhảy xuống khỏi xe ngựa. An Thịnh Bình vội theo phía sau y, ló đầu ra ngoài xe ngựa.
Nhà họ Nhạc vốn dĩ cùng là gia đình giàu có, tiếc là nay đã khác xưa, căn nhà này nghiễm nhiên cũng trở thành nhà ma.
Tuy ngoài tiểu công tử của nhà họ Nhạc ra không có người bị hại nào khác, nhưng dẫu sao cũng từng có người chết, lại còn chết rất thảm, do đó không một ai, kể cả cha mẹ y dám tiếp tục sống trong căn nhà này nữa.
Chỉ mới qua ba ngày ngắn ngủi, nơi này đã người đi nhà trống, chỉ để lại người gác cổng khoảng độ bốn mươi tuổi trông coi.
Người gác cổng kia có làn da ngăm đen, trông có vẻ ngờ nghệch nhưng rất thật thà.
An Thịnh Bình nhìn hắn, thầm nghĩ trong lòng, lỡ như người canh gác nghĩa trang kia không làm nữa thật, y sẽ ra giá cao thuê người này qua đó. Trông coi nhà ma và trông coi tử thi cũng chẳng có gì khác nhau, người này có thể ở lại đây chứng tỏ là hắn không phải kẻ nhát gan.
Ngoài người gác cổng ra, Nhạc phủ này không còn người nào khác, nên việc thẩm tra tiện lợi hơn rất nhiều.
Thế nên Tống Từ cũng không kiêng dè gì, vén vạt áo sải bước đi lên bậc thang đá trước cổng. “Trong thư, huynh nói rằng ma nữ kia nằm trong quan tài buộc bằng lụa đỏ, đặt vào nhà tân lang lúc nửa đêm đúng không? Vậy có phát hiện được gì từ chỗ người khiêng quan tài không?”
“Không. Có tổng cộng bốn người khiêng quan tài, cả bốn đều mặc quần áo đỏ, đeo mặt nạ ác quỷ, cũng không biết rốt cuộc là người hay là ma.” “Ta đã xem bức vẽ mặt nạ đó của huynh, sau đó tra cứu sách vở, đó là ác quỷ đứng đầu địa ngục, tên gọi La Sát.” An Thịnh Bình cau mày: “La Sát?” “Đúng vậy,” hai người cùng cất bước đi qua thèm cửa, Tống Từ chậm rãi nói, “hơn nữa La Sát còn phân nam nữ, nam tóc đỏ mắt xanh, nữ xinh đẹp tuyệt trần, tương truyền sống nhờ ăn thịt uống máu con người.” Ăn thịt uống máu con người. Há chẳng phải đang nói về Phương Ngọc Đình kia ư!
Thấy An Thịnh Bình củi đầu im lặng, Tống Từ lắc đầu, tiếp tục nói: “Huynh nghĩ thử xem, đêm hôm khuya khoắt, bốn tên quỷ La Sát dữ tợn khiêng cỗ quan tài buộc đầy lụa đỏ, trong quan tài còn có một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần... Đây là tình tiết chỉ có trong thoại bản thôi! Hơn nữa...” Hơn nữa, còn là loại thoại bản ướt át nhất, hấp dẫn nhất.
Chẳng qua đây không phải câu chuyện truyền miệng hư cấu, mà là cảnh tượng diễn ra rõ rành rành trong hiện thực. Cùng khó trách những người từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này đều sợ đến im thin thít, vội vàng rời khỏi nơi máu me chứa đầy hồi ức khủng khiếp này. “Tống công tử, ta đã hỏi mấy người nhà họ Nhạc. Họ nói hôm đó vốn dĩ đã cử mười mấy gia đình hộ viện trông chừng trước cửa phòng Nhạc tiểu công tử, nhưng không biết thế nào, khi thời gian cận kề, cỗ quan tài kia giống như từ trên trời rơi
xuống, được bốn người kia khiêng tới, bất thình lình bay từ trên trời xuống” Hôm nay đến Nhạc phủ tra án nên Từ Đình Sóc cũng đi theo.
Y mặc thường phục, nhưng vẫn đeo bội đao bên hông, thế nên khi nói chuyện, tay trái y đặt lên cán đao theo thói quen, trông không oai vệ chút nào. “Khi cỗ quan tài kia chạm đất, không biết tại sao mà họ đều ngất xỉu, khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rồi, Nhạc tiểu công tử kia cũng đã chết trong phòng từ lâu.” “Công tử, thế này đáng sợ quá đi mất!” A Lạc đi theo sau lưng Tống Từ, không kìm được nhỏ giọng lầm bầm. Lúc này A Lạc không ngồi xe mà đi bộ theo đằng sau xe ngựa cùng đến đây. Ban đầu khi rời khỏi quê nhà cậu ta cùng cười lừa, nhưng lúc đến gần thôn Trường Lạc, cậu ta dừng lại ven đường tiểu tiện. Con lừa kia không biết bị người khác trộm hay tự mình chạy mất, thế nên chủ tớ hai người chỉ còn lại một con vật cưỡi là “Nhị Mao”, nhưng “Nhị Mao” rất cứng đầu, ngoài Tống Từ ra không chịu cho ai khác cưỡi!
Xui xẻo hơn nữa là A Lạc còn không biết cưỡi ngựa, nên dành ngậm ngùi đi bộ theo các vị quý nhân người thì cưỡi ngựa, người thì ngồi xe cùng đến đây. “Cỗ quan tài đó từ đâu rơi xuống? Sân trước, hay sân sau?” “Sân trước, hơn nữa ngoài vị tân lang kia ra, không chỉ mấy gia đinh hộ vệ kia mà ba mươi mấy người trên kẻ dưới trong Nhạc phủ này đều hôn mê, đến khi trời sáng cũng không ai tỉnh dậy.”
Tống Từ gật đầu, sân trước phần lớn là lối đi trải sỏi trống trải, nơi gần tường rào là một bãi cỏ. Bãi cỏ đó trông không bắt mắt, nhưng đứng từ xa nhìn vào lại thu hút sự chú ý của y ngay.
Ngay giữa bãi cỏ có dấu vết từng bị vật nặng đè lên rất rõ ràng, trong kích cỡ vừa khéo tương đương với quan tài chứa được một người.
Y đi qua, chỉ xuống dưới chân: “Chỗ này đúng không?” Từ Đình Sóc gật đầu: “Chính là chỗ này.” “Lạ thật...” Tống Từ cúi xuống, vì y phát hiện chỗ cỏ bị đè lên đều đã khô héo. Trên bãi cỏ còn có hai hàng dấu chân rất rõ ràng, chắc là của bốn người! Nơi bốn người này đi qua, cỏ cũng héo khô, chết sạch sẽ. “Huynh thấy rồi đúng không, trong sân nhà Ngô sư gia cũng có tình trạng này.” Ở hai vụ án trước, nạn nhân đầu tiên có gia cảnh bình thường, trong nhà không có hoa viên. Nạn nhân thứ hai là tay buôn, quanh năm vắng nhà, thấy hoa cỏ khô héo cứ nghĩ do không được chăm bón. Thế nên An Thịnh Bình không phát hiện ra điều gì khác thường.
Nhưng đến nạn nhân thứ ba, cùng túc sư gia Ngô Tấn, y mới để ý đến trong hoa viên khô héo kia, hơn nữa bên cạnh chỗ hoa cỏ khô héo cũng để lại nhiều hàng dấu chân. “Công tử!” A Lạc thấy hơi sợ, lo lắng nói, “Nơi là người này...
À, không đúng, lũ ma này đi qua, hoa cỏ đều chết sạch ư?” Tống Từ cau mày, không trả lời cậu ta mà tập trung quan sát dấu chân trên mặt đất.
“A Lạc, cậu lấy vài tờ giấy, in lại mấy dấu chân này cho ta.” Bình thường A Lạc đã quen làm những việc này, gật đầu nhận lệnh, thành thạo lấy một xấp giấy từ trong chiếc túi cậu ta thường đeo theo bên người ra, tiến lên vài bước, cẩn thận ngồi xổm xuống cạnh hai hàng dấu chân. “Tứ Lang, huynh nhìn xem, những dấu chân này có kích cỡ không đồng nhất, nhưng duy nhất dấu chân này có đặc điểm rõ ràng hơn so với những dấu chân khác.” An Thịnh Bình nghe y nói vậy, bèn cúi xuống: “Đặc điểm gì?” Tống Từ chỉ dấu chân kia nói: “Đầu tiên, kích cỡ chân và chiều cao của con người có tỷ lệ nhất định, thông thường, chân càng lớn dáng người sẽ càng cao. Tương tự, độ rộng của bước chân cũng liên quan đến chiều cao, chân càng dài, khi sải chân bước chân sẽ càng lớn, chân ngắn thì bước chân cũng nhỏ.
Huynh nhìn kích cỏ của dấu chân này và khoảng cách giữa từng bước đi của hắn... Người này cao ít nhất bảy thước, còn có dáng đi chữ bát. Chưa hết, huynh nhìn độ sâu của dấu chân này đi, sâu hơn những dấu chân khác nhiều, cho thấy người này không chỉ cao, mà còn rất vạm vỡ.” An Thịnh Bình không hiểu nhiều về dấu chân, nên khi phát hiện bốn nhóm dấu chân ở hiện trường nơi Ngô Tấn bị hại, y cũng không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu. Bây giờ nghe Tống Từ nói, y sáng tỏ ngay, cũng có đầu mối để bắt đầu điều tra. “Không sai! Theo ý của huynh, bây giờ chúng ta cần tìm một người đàn ông cao bảy thước, dáng người khá mập hoặc khá vạm võ, còn có dáng đi chữ bát?”
Tống Từ gật đầu, nếu tìm được người khiêng quan tài này, ngày tìm được ma nữ sẽ càng gần hơn.
Từ Đình Sóc đứng bên cạnh tuy không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi khâm phục. Họ điều tra bao lâu nay vẫn không có chút đầu mối này, không ngờ vị Tống công tử này vừa đến, chỉ cần một dấu chân đã tìm được điểm đột phá.
An Thịnh Bình quả nhiên không tin làm người. Theo y nói, nếu trên đời này chỉ có một người phá được vụ án này, chắc chắn không ai khác ngoài vị Tống công tử này! “Vị đại ca này, phiền huynh dẫn đường một chút, dẫn chúng ta đến phòng của Nhạc công tử xem thử.” Xem xong dấu chân, Tống Từ vẫy tay với người gác cổng, ngỏ ý muốn hắn dẫn đường đến hiện trường vụ án xem thử.
Người gác cổng kia rất chất phác, gật đầu đồng ý, xoay người đi ngay. Nhưng không biết tại sao đột nhiên lại hắt hơi một cái.
Người khác không sao, chỉ có An Quảng cau mày lại, bất giác lùi về sau một bước.
Tống Từ biết, An Quảng tuy là thị vệ của An Thịnh Bình, nhưng lại có chút ưa sạch sẽ, bao năm qua Tống Từ vẫn luôn thấy hơi tò mò về chuyện này. Với tính cách này của An Quảng, không biết làm thế nào vượt qua được những ngày vung đạo múa kiếm. Nhớ năm xưa khi giết con mãnh hổ để bảo vệ An Thịnh Bình, máu tươi tươi đầy lên người và mặt An Quảng, không biết bấy giờ hắn có tâm trạng ra sao. “Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân thật sự không nhịn được, quấy nhiều các vị lão gia rồi.” Người gác cổng lấy tay áo lau chóp mùi hơi ửng đỏ, cười có chút ngô nghê, “Gần đây không biết bị sao
nữa, mũi cứ ngứa suốt, chắc con ma kia không sạch sẽ. Từ sau ngày xảy ra chuyện, tiểu nhân cứ thế này mãi.” Từ sau ngày hôm đó?
Tống Từ và An Thịnh Bình đưa mắt nhìn nhau, đều thấy lời hắn nói có chút kỳ lạ. “Đại ca, ta hỏi huynh, ngày công tử nhà huynh gặp chuyện, huynh cũng ở đây à?” “Đúng vậy, tiểu nhân có tiếng là người gan dạ, tên của tiểu nhân là Tổng Thiên Phúc, bình thường lão gia đều gọi tiểu nhân là Tống To Gan!” Ánh mắt hắn đầy tự tin, tự hào ưỡn ngực. “Hôm xảy ra chuyện, chẳng phải cử mười mấy người trông chừng trước cửa phòng của thiếu gia đấy ư, tiểu nhân cũng nằm trong số đó! Hì hì, trước khi quan tài được khiêng vào phòng, tiểu nhân còn nhìn qua một cái nữa!” “Huynh nói huynh có nhìn qua một cái, có thấy được gì chăng?” An Thịnh Bình kích động siết chặt nắm tay, sốt sắng hỏi. “Thật ra cũng không thấy được gì, chúng vừa vào sân là bọn tiểu nhân đã ngất đi rồi, khi đó tiểu nhân đứng ở sau cùng, gần cửa phòng thiếu gia nhất, tiểu nhân nhỏ mình ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, hình như là mùi phấn thơm chỉ trên người mấy cô gái mới có, sau đó liền thấy choáng váng, kế tiếp chân cũng không nghe lời nữa, ngã xuống luôn. Nhưng tiểu nhân nhìn thấy bốn kẻ mặt quỷ mặc áo đỏ kia khiêng quan tài vào phòng, rất nhanh sau đó chúng đã ra khỏi phòng, trèo tường chạy mất.” “Trèo tường”
Lúc này cả Từ Đình Sóc cũng không bình tỉnh được nữa. Lúc trước y từng đến hỏi chuyện, tuy họ đều nói cỗ quan tài kia từ trên trời rơi xuống, được bốn người áo đỏ đeo mặt nạ quỷ dữ khiêng vào, nhưng không hề có một ai nói khi rời khỏi chúng trèo tường mà đi! “Đúng vậy, trèo từ chỗ kia ra ngoài, mấy tên đó nhanh nhẹn vô cùng. Không có quan tài, chúng nhảy ra ngoài như biết bay vậy! Nhưng có một tên vừa cao vừa vạm vỡ, chắc do to con quá nên mất sức hơn những người khác một chút.” Kẻ vừa cao vừa vạm võ mà hắn nói, chắc là người đàn ông có dấu chân hình chữ bát mà Tống Từ nói. “Thiếu chủ!” An Quảng và An Thịnh Bình vô cùng ăn ý với nhau, An Quảng chỉ cần nói hai chữ này, An Thịnh Bình đã hiểu ngay.
An Quảng tự xung phong, muốn ra bên ngoài tường rào xem thử có để lại manh mối gì hay không. “Đi đi.” An Thịnh Bình gật đầu, y lại nhìn A Lạc vừa mới in lại dấu chân xong, đang đứng dậy lau mồ hôi, “Dẫn A Lạc theo, có việc gì, hai người cùng bàn bạc.” An Quảng hơi nhíu mày, có vẻ không muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn không phản đối gì, cũng không nói tiếng nào, đi thẳng đến chỗ Tống Thiên Phúc chỉ khi nãy, thi triển khinh công bay lên tường.
A Lạc nhìn hắn, lại ngoảnh đầu nhìn công tử nhà mình, giậm chân rồi xoay người chạy ra cổng đuổi theo.
Tống Từ, An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc đi theo Tống Thiên Phúc đến phòng của Nhạc công tử.
Sau khi xảy ra chuyện, căn phòng này gần như không ai động vào, tất cả vật dụng đều giống hệt như đêm “hôn lễ” đó.
Nến đỏ trên bàn đã cháy hết, chỉ sót lại sáp nến tan chảy chất thành đống. Trên giường tân hôn, tấm chăn đỏ được được vén lên, trên khăn trải giường có một vũng máu; lượng máu nhiều đáng kinh ngạc. Nghe nói, Nhạc công tử sau khi bị móc tim đã ngã úp mặt lên giường.
Cỗ quan tài kia vẫn đặt trong phòng, làm từ gỗ mun thượng hạng, bề mặt khắc hoa văn chìm thủ công vô cùng tinh xảo.
Tống Từ khom lưng, dùng tay tỉ mỉ sờ quanh thân quan tài một vòng, chút đất bùn dính trên đầu ngón tay y. Y nâng tay nhìn chăm chú, vừa nhẹ nhàng văn về vừa nghĩ ngợi gì đó. “Cỗ quan tài này đúng là được đào từ dưới lòng đất lên thật đấy à!” Lúc trước An Thịnh Bình không quá chú ý đến những thứ này, nay thấy Tống Từ đưa tay quệt lấy đất, không khỏi cau mày, thở dài nói.
Tống Từ mỉm cười: “Khó nói lắm.” Cỗ quan tài này rốt cuộc được đào từ dưới đất lên, hay được làm xong rồi khiêng đến, quả thật rất khó nói. Chất gỗ này trong rất mới, phải biết rằng quan tài gỗ tốt đến đâu mà bị chôn dưới lòng đất mười năm cũng sẽ mục nát. Còn chỗ đất bùn này... cũng chu đáo kỹ càng thật.
Nắp quan tài đã bị mở ra, vứt sang một bên, lớp lót vải đỏ bên trong được thêu bằng chỉ vàng, trông lộng lẫy vô cùng.
Tống Từ bước qua, cúi xuống ngửi bên ngoài quan tài, thoang thoảng mùi thơm của hoa sơn chi.
Theo lý mà nói, Nhạc công tử xảy ra chuyện đã vài ngày, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hương hoa này vẫn còn nồng đến thế.
Tống Từ chợt nhớ ra, đêm hôm trước, khi y khám nghiệm thi thể tại nghĩa trang cũng ngửi thấy mùi hương giống vậy trên mấy sợi tóc tìm được trong tay Nhạc công tử... “Ta nghe nói, tiểu thư Phương Ngọc Đình kia lúc còn sống thích nhất là hoa sơn chi.” An Thịnh Bình nhớ ngày mình đến Pháp Nguyên Tự tìm Thích Không, trước cửa phòng Thích Không trồng một mảng hoa sơn chi lớn. An Thịnh Bình mời y theo mình về phủ, dọc đường còn cười hỏi về chuyện này; y không trả lời trực diện, chỉ nói sơn chỉ là loài hoa yêu thích của một vị cố nhân.
Xem ra, vị cố nhân mà y nói, còn có thể là ai ngoài Phương Ngọc Đình?
Tống Từ không biết chuyện về Thích Không, nhưng y tìm thấy vài sợi tóc dài trên lớp lót quan tài có mùi giống với tóc chỗ thi thể Nhạc công tử đêm qua, hẳn là của cùng một người.
Điều khiến y khó hiểu là ở một góc của quan tài không hiểu sao lại có một vết ướt hình vuông. Giữa vài đường thẳng mờ có gì đó giống như vết nước... “Lạ thật, trong cỗ quan tài này, có phải từng đựng đồ vật gì hay không?” “Đựng đồ vật?” “Đúng vậy,” y chỉ cho An Thịnh Bình xem. “Huynh xem, hình dạng của vết hằn này cho thấy trong quan tài chắc hẳn
từng đặt một chiếc hộp hình vuông, lẽ nào lúc thu thi thể mọi người không phát hiện ư?” “Không,” An Thịnh Bình trả lời ngay tắp lự. “Lúc đó do Từ đại nhân và An Quảng đến kiểm tra, nên chắc chắn không có chuyện tự ý cất giấu vật chứng, nhưng kể ra cũng lạ. Nếu thật sự có chiếc hộp nào đó tràn nước ra ngoài, tạo thành vết ướt này, đã qua nhiều ngày rồi, sao vẫn còn thấy được rõ ràng như thế?” Tống Từ cười gượng, chỉ lên trời, “Thời tiết ở đây ẩm ướt thế này, cộng thêm lúc trước nắp quan tài được đóng lại, nên chưa khô hẳn cùng là chuyện có thể, chẳng qua không biết rốt cuộc bên trong chứa thứ gì thôi. Nếu không phải người của huynh lấy đi, lẽ nào là người của nhà họ Nhạc này...” “Hai vị công tử, nhìn kìa!” Tiết trời tháng Bảy ẩm ướt oi bức, cộng thêm của phòng đóng kín, ngoài cửa sổ để hé ra vài khe hở, căn phòng này có thể nói không thông thoáng chút nào.
Khe hở trên cửa sổ có lẽ do người nhà họ Nhạc sơ sót trong lúc dọn đi mà có, cũng vì vậy có vài con ruồi từ ngoài bay vào phòng, đậu lên vết máu trên khăn trải giường, tham lam hít hà mùi hôi thối của cái chết.
Nhưng cái Từ Đình Sóc chỉ không phải nơi đó.
Y chỉ ly rượu bạch ngọc trên bàn, không biết tại sao cũng có vài con ruồi đang bay lượn quanh chiếc ly đó.
Bạch ngọc không tỳ vết, trên miệng ly có một vệt đỏ, chói mắt như vệt máu.
Đó là dấu son môi của nữ nhân.
Phương Ngọc Đình từng uống rượu bằng chiếc ly này. “Lạ thật, chỉ là một ly rượu thừa, sao lại thu hút ruồi nhặng như vậy?” An Thịnh Bình cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng lẻ Phương Ngọc Đình kia là ma thật, cả ly rượu ả từng dùng cũng có mùi thối rữa? “Không đúng,” Tống Từ đeo bao tay vào, cầm ly rượu kia đưa lên mũi ngửi, “trong ly này không chỉ có rượu, mà còn có máu.” “Máu?” Nghe y nói vậy, An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc đều không kìm được tiến đến, ghé mùi lại gần ngửi thử.
Trong chiếc ly kia đúng thật có mùi máu tanh thoang thoảng.
Trong đầu An Thịnh Bình bỗng hiện ra một câu: Ăn tươi nuốt sống.
Xem ra Phương Ngọc Đình không chỉ ăn tim người, cả máu người ả cũng không bỏ qua; người phụ nữ đáng sợ như vậy, khác nào quỷ La Sát sống đầu chứ!
Tống Từ ở bên cạnh không nghĩ vậy, y bỗng nhỏ đến lỗ nhỏ trên đầu ngón tay Nhạc công tử và Ngô sư gia. “Uống máu ăn thề.” Y nói như đang lẩm bẩm một mình. “Cái gì?” Từ Đình Sóc nghe không rõ, “Tống công tử vừa nói gì?” Manh mối dần rõ nét, trước mắt Tống Từ như hiện ra một cảnh tượng thế này..
Đêm động phòng hoa chúc, tân nương xinh đẹp mặc áo cưới đỏ thẹn thùng cầu khẩn người chồng mới cưới cùng mình dùng
máu tươi lập lời thề. Nàng tháo trâm vàng trên đầu xuống, đâm rách đầu ngón tay của hai người, nhỏ máu vào rượu. Hai người nâng chén cùng uống cạn ly rượu mang theo lời thề nguyền... “Tứ Lang, Từ đại nhân, ta phát hiện trên tay của Nhạc công tử và Ngô sư gia đều có vết thương do bị vật cứng đâm vào. Nếu ta đoán không nhầm thì chắc là trâm cài tóc. Hai người đó chắc đã cam tâm tình nguyện nghe theo lời dụ dỗ của ma nữ, hòa máu vào rượu, lập lời thề cùng ả vĩnh kết đồng tâm.” Lời Tống Từ nói nghe qua hơi lạ lùng, nhưng nghĩ kỳ thì cũng không phải không có khả năng.
Huống hồ khi bốn người kia chết, trên mặt đều mang theo nụ cười… “Thật ra có một chuyện ta nghĩ mãi không hiểu.” Từ Đình Sóc thấy Tống Từ phân tích vụ án khá có lý, không kìm được nêu ra vấn đề vây khốn mình bao lâu nay, “Tại sao bốn người kia rõ ràng bị móc khi chết trên mặt vẫn còn đang mỉm cười?” mất tim, Vấn đề này, thật ra Tống Từ đã tìm hiểu xong từ sớm: “Thế giới bao la chuyện lạ lùng gì cũng có, rất nhiều loại thuốc độc có thể tạo ra hiệu quả này. Trước đây ta từng nghe nói về một loại hoa vùng Tây Vực, hình như có tên Mạn Đà La. Hoa đó nở ra tuyệt đẹp, nhưng lại chứa kịch độc, nếu con người dùng nó, triệu chứng ban đầu là miệng đắng lưỡi khô, đồng tử giãn rộng, mạch đập nhanh, nóng bức... Để lâu sẽ xuất hiện ảo giác, thần trí mơ hồ, thậm chí là tử vong” “Ý của Tống công tử là những người đó đều trúng loài hoa độc Mạn Đà La này?”
Tống Từ lắc đầu bất lực: “Thật đáng hổ thẹn, ta cũng chưa từng thấy loại hoa độc trong truyền thuyết này, nên cũng không rõ triệu chứng cụ thể là như thế nào. Nhưng ta đã kiểm tra kỳ thi thể của Nhạc công tử, đầu ngón tay của y thâm đen, nhưng trong miệng không có mùi lạ, nếu trúng độc thật thì chất độc chắc hẳn không phải đi từ miệng vào trong cơ thể.” “Chẳng lẽ cây trám kia không chỉ dùng để đảm ngón tay lấy máu, mà còn,” An Thịnh Bình vuốt cằm, trầm ngâm nói, “còn có độc?” Tống Từ chỉ cười mà không đáp; tuy có khả năng này thật, nhưng trước khi sự việc được điều tra rõ ràng thì không thể phán đoán bừa bãi.
Ba người không nói tiếp nữa, cùng lục soát căn phòng này từ trong ra ngoài một lượt. Vì trước đó Từ Đình Sóc đã từng kiểm tra qua một lần, nên lần này không phát hiện thêm điểm khả nghi nào khác.
Ra khỏi phòng, Tống Thiên Phúc vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi, người nay tuy bộc trực, nhưng vẫn hiểu quy tắc, biết không có lệnh thì không được vào trong làm phiền ba vị đại nhân.
An Thịnh Bình có ấn tượng khá tốt với hắn, nhưng không hiểu sao Tống Thiên Phúc lại hắt hơi mấy cái liền, trong dáng vẻ của hắn không giống bị bệnh...
Tống Từ tinh ý, chợt nghĩ ra gì đó bèn đi tìm một tờ giấy súc, đưa cho Tống Thiên Phúc dặn hắn khi hắt hơi lần nữa hãy hắt lên giấy.
Đợi không bao lâu, quả nhiên hắn lại hắt hơi.
Mở tờ giấy ra, nước mũi nhớp nháp nhưng không vẫn đục, có lẫn một ít đốm đen. “Đây, đây là gì vậy?” Tuy thấy hơi bẩn, nhưng An Thịnh Bình vẫn không kìm được tò mò hỏi.
Tống Từ làm dấu tay “mời” Tống Thiên Phúc: “Tống đại ca, phiền huynh tìm một chỗ ngồi xuống, để ta xem thử mũi của huynh.” “Xem mũi của tiểu nhân? Sao có thể được!” Tống Thiên Phúc ngượng ngùng gãi đầu. “Xin mời,” Tống Từ mỉm cười. “Sau khi ta xem xong, đảm bảo thuốc vào bệnh khỏi, sẽ không bị hắt hơi nữa!” “Hì hì, vậy xin phiền đại nhân!” Nói đoạn, Tống Thiên Phúc tìm một được một chỗ cạnh bồn hoa ngồi xuống, ngửa đầu hướng mũi lên trời để Tống Từ kiểm tra.
Tống Từ dùng giấy súc lót bên dưới, sau đó mở túi vải đựng bộ dao lấy một dụng cụ giống như cây móc tai ra, cẩn thận đưa vào trong lỗ mũi của Tống Thiên Phúc, xoay thật nhẹ.
Ngay tức thì, có một ít bột phấn màu đen từ trong mùi của hắn rơi xuống giấy. “Tứ Lang, Từ đại nhân, hai người xem này!” Tống Từ khó giấu được vẻ phấn khởi trong mắt, cả giọng nói cũng cao hơn bình thường, bây giờ y đã có thể chứng minh được một việc.
Chuyện này không phải do ma quỷ tác quái, mà do con người giở trò!
“Bột phấn này chính là nguyên nhân khiến toàn bộ gia đình hộ viện trên dưới Nhạc phủ hôn mê! Vụ này chắc chắn do có người giả thần giả quỷ, mượn danh tiểu thư nhà họ Phương đã mất từ mười năm trước để gây ra bốn vụ án mạng này!” Tuy y không giải thích, nhưng An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc đều là người đầu óc nhanh nhẹn, đương nhiên hiểu ý của y.
Nếu thật sự do ma quỷ gây ra, khi đưa quan tài vào nhà họ Nhạc, hà có gì lại phải trèo tường ra ngoài? Ma quỷ chẳng phải nên xuất hiện giữa không trung, rồi biến mất giữa không trung ư?
Tất cả những dấu vết này đều cho thấy, bất luận là bản thân nạn nhân hay người nhà bị hôn mê, tất cả đều do bị người khác bỏ thuốc. Ma quỷ có yêu pháp, tất nhiên sẽ không dùng thuốc dùng thuốc độc để hại người, mà chỉ có con người mới phải dùng thuốc độc. Hơn nữa còn là kẻ ác độc giả thần giả quỷ, hủy hoại danh tiết, cướp đoạt sinh mạng người khác!
Đúng lúc này, An Quảng và A Lạc ra ngoài tìm manh mối cùng trở về. An Quảng trông vẫn như mọi khi, lạnh lùng vô cảm, không có gì thay đổi, nhưng A Lạc trông có vẻ rất phấn khởi. “Công tử, người xem, bọn em...”, A Lạc nói đến đây bất giác trộm nhìn sang An Quảng bên cạnh, thấy hắn đanh mặt không nói tiếng nào, vội sửa lời, “An đại ca đã phát hiện cái này.” Nói đoạn, cậu ta đưa tay ra, trong tay cầm một mảnh vải đỏ.
Tống Từ nhận lấy: “Đây là gì?” An Quảng vẫn im lặng, có vẻ không muốn tranh công, cũng không ngại để A Lạc giải thích với mọi người.
“Mảnh vải này được tìm thấy trên một gốc cây bên ngoài sân. An đại ca nói, có thể đám người khiêng quan tài kia bất cẩn bị vướng vào nhánh cây trong lúc trèo tường ra ngoài để lại.” A Lạc cũng không phải hạng người độc chiếm công lao, có gì nói nấy, cộng thêm khi nãy đã chứng kiến khinh công của An Quảng, lúc này trong lòng càng thêm bái phục hắn không thôi. “Ồ? Ngoài chuyện này ra còn gì nữa?” Lần này, người hỏi là An Thịnh Bình. Y mỉm cười, hiển nhiên nhìn ra được An Quảng rất khó chịu khi A Lạc luôn miệng gọi “An đại ca”, nhưng không thể nổi giận trước mặt mọi người, “Hai cậu còn phát hiện được gì khác không?” A Lạc lắc đầu, có chút bất lực: “Hết rồi, bên ngoài là đường lớn, hai hôm nay lại có mưa, tìm gần nửa ngày, ngoài mảnh vải này ra không tìm được gì nữa.” Không biết tại sao cậu ta vừa nói lại vừa cau mày, cọ tay lên vạt áo trước.
Tống Từ thấy cậu ta khó chịu, bèn hỏi: “Sao vậy, A Lạc?” “Dạ thưa công tử, không biết bị sao nữa, tay cứ thấy hơi đau rát.” Người khác không có phản ứng gì trước những lời này của cậu ta, nhưng Tống Từ lo lắng cho người hầu của mình, bèn giơ tay ra: “Đưa tay đây, ta xem thử.” A Lạc thấy công tử quan tâm mình như vậy, tay bỏng không còn ngứa rát đến thế nữa, mím môi cười, xòe hai tay đưa qua.
Tống Từ không nghĩ như vậy, y kéo tay A Lạc, nhìn trái ngó phải, sau đó đưa lên trước mặt, ghé xuống ngửi.
“A Lạc, lúc này ngoài mảnh vải đỏ kia ra, cậu có chạm vào gì khác không?” “Hết rồi ạ, bên ngoài rất hỗn loạn, gần như không tìm được gì cả.” Tống Từ gật đầu; vừa rồi khi A Lạc đưa mảnh vải đỏ kia cho y, y vẫn đang đeo bao tay nên không cảm thấy gì. Bây giờ thấy tay A Lạc khó chịu, y mới để ý, trên tay cậu ta có mùi kỳ lạ. Y củi đầu ngửi mảnh vải kia, quả nhiên, trên mảnh vải cũng có mùi này. “Sao vậy?” An Thịnh Bình ở bên cạnh tò mò hỏi. “Ta nghi ngờ, trên mảnh vải này có độc.” “Hả? Có độc!” Vừa dứt lời, ai nấy đều sửng sốt. Nhất là A Lạc, cậu ta vừa mới cầm mảnh vải kia trên tay, lúc này tay cứ đau rát khó chịu, chẳng lẽ trong lúc không hay không biết mình đã trúng độc rồi? “Công tử!” A Lạc thấy mồ hôi lạnh đã toát ra trên trán, “Không phải em sắp chết rồi đấy chứ?” “Không chết được, thứ này chắc được bôi lên người để giả thần giả quỷ.” Tống Từ thấy hơi buồn cười, vốn định trêu chọc cậu ta, nhưng thấy cậu ta căng thẳng thế kia lại không nở, “À, đúng rồi! Mảnh vải do An Quảng tìm được, vậy lúc nãy cậu có chạm tay vào nó không?” Tống Từ nhìn sang An Quảng. Tuy An Quảng không muốn nói chuyện với Tống Từ cho lắm nhưng cũng biết chính sự quan trọng, đành đanh mặt thấp giọng nói: “Không hề chạm tay vào, chỉ dùng mũi kiếm để nhặt nó.”
An Quảng ưa sạch sẽ, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không chạm tay vào bất cứ vật gì. Ngoại trừ thanh nhuyễn kiếm vắt trên thắt lưng, lúc nào y cũng mang theo một thanh đoản kiếm bên mình để dùng kiếm thay tay, chạm vào những vật không sạch sẽ.
Tống Từ đã lường trước y sẽ nói vậy, gật đầu: “Xem ra những kẻ này đã bôi thuốc độc lên quần áo và giày, thảo nào những chỗ chúng đi qua hoa cỏ đều chết héo. Làm như vậy cũng có lợi, thứ nhất, hoa cỏ kia chết héo, sẽ khiến người khác nghĩ rằng quỷ khí của chúng quá nặng; thứ hai, tuy ta không biết chất độc này có công hiệu thế nào, nhưng nói không chừng, người ngửi vào cũng sẽ sinh ra ảo giác.” “Nói vậy là...” Từ Đình Sóc liên tưởng đến ngón tay thâm đen của Nhạc công tử, “Trên người ma nữ giả mạo Phương Ngọc Đình cũng có độc? Cho nên Nhạc thiếu gia chạm vào ả ta, chất độc mới từ đầu ngón tay xâm nhập vào da, khiến y đến khi chết vẫn còn đang mỉm cười!” “Rất có thể chính là nguyên nhân này.” Từ Đình Sóc nhìn Tống Từ, thầm hình của thư sinh yếu ớt, không ngờ bên nghĩ Tống Từ có ngoại trong lại chứa đựng sức mạnh vô biên.
Nếu không nhờ y, có lẽ sau này khi xuất hiện nạn nhân thứ năm, thứ sáu, họ vẫn không có manh mối, vẫn bám riết theo Phương Ngọc Đình, cho rằng nàng ta chính là kẻ đầu sỏ thật sự!
Vụ án kéo dài suốt mấy tháng, không ngờ lại dần trở nên sáng tỏ nhờ một thanh niên không có tiếng tăm.
Có lẽ ngày bắt được hung thủ không còn xa nữa.
Cuối cùng An Thịnh Bình cùng nở nụ cười thanh thản đã lâu không xuất hiện trên khuôn mặt y: “Tốt, tốt lắm! Bây giờ thi thể đã kiểm tra rồi, hiện trường vụ án cùng xem qua rồi, Huệ Phủ huynh, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Tống Từ nhìn y, lại nhìn Từ Đình Sóc, khóe môi nở nụ cười thần bí. “Tiếp theo, chúng ta đến quán rượu.” “Quán rượu?” “Đúng vậy, đừng đến tửu lâu, đừng đến sạp nhỏ ven đường, phải đến quán rượu thượng vàng hạ cám, hạng người nào cũng có, nơi hỗn loạn nhất, buôn bán cũng tốt nhất!” “Chuyện này...”, Từ Đình Sóc vừa có chút hảo cảm với y, ai ngờ Tống công tử này lại luôn miệng đòi đến quán rượu tốt nhất, trong y đâu giống người ăn chơi kia chứ.
An Thịnh Bình gãi đầu, không gặng hỏi nguyên nhân vì y biết Tống Từ nói như vậy, chắc chắn có lý do của mình. Nhưng y đến thôn Trường Lạc chưa bao lâu, có ra ngoài cũng đều vì điều tra vụ án. Quán rượu thượng vàng hạ cám mà Tống Từ nói, y thật không biết ở đâu có. Huống hồ cho dù có, với thân phận của y cũng không thể từng đến đó được.
Lúc này, y nhỏ ra một người bất kể việc gì cũng có thể làm vô cùng thỏa đáng - Phúc Thuận.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Pháp Y Tống Từ
Vương Phương
Pháp Y Tống Từ - Vương Phương
https://isach.info/story.php?story=phap_y_tong_tu__vuong_phuong