Pháo Hoa epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 13 - 16
hương 13
Mấy ngày qua Nhiếp Sơ Ngữ chẳng biết làm gì, đành chủ động tới tìm Tưởng Nhu. Tưởng Nhu và tổng giám đốc Hoàng ra ngoài đã mấy ngày rồi, bây giờ mới quay lại. Khi Nhiếp Sơ Ngữ tới gõ cửa, Tưởng Nhu đang thu dọn đồ đạc, hình như sẽ không quay lại đây nữa. Tưởng Nhu ra mở cửa, vừa nhìn thấy Nhiếp Sơ Ngữ, ánh mắt đã có phần xem thường. Nhiếp Sơ Ngữ cũng nhìn thấy động tác thu dọn của Tưởng Nhu, "Vì sao vậy?" Tưởng Nhu bỏ mấy thứ trong tay xuống, sau đó quay đầu cười tươi với Nhiếp Sơ Ngữ. Cô ta đi tới bên cạnh Nhiếp Sơ Ngữ, ngẩng đầu, để lộ sợi dây chuyền kim cương đeo trên cổ cùng với vòng phỉ thúy trên cổ tay. "Nhìn thấy chưa? Những thứ này đều có giá mấy vạn. Cô cảm thấy tổng giám đốc Hoàng vừa già vừa tởm phải không, còn thầm chê bai trong lòng nữa, nhưng chính một người đàn ông như vậy mới có thể mua hết cho tôi những thứ này mà không chớp mắt lấy một cái. Còn Tiểu Phong đã khi nào mua cho tôi? Tôi đợi được tới ngày anh ấy mua cho tôi, có lẽ tôi đã hoa tàn ít bướm, không còn phúc để hưởng nữa rồi, tôi không muốn bản thân thiệt thòi. Thế nên có được cơ hội này, tôi nhất định phải nắm thật chắc, mặc kệ người ta nghĩ gì về tôi." Nhiếp Sơ Ngữ cắn chặt răng, rồi khẽ lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện riêng của cô. Tôi chỉ muốn hỏi cô, vì sao lại đi khắp nơi đồn thổi chuyện giữa tôi và Lục Trạm Giang, cố tình khiến người ta chĩa mũi nhọn vào tôi?" Nụ cười trên gương mặt Tưởng Nhu sắp không giữ nổi nữa, "Cô không đơn giản, ngây ngô như những gì cô thể hiện." "Tôi chỉ biết suy nghĩ mà thôi." Tầng năm rất ít người có thể tới được chị Mục sắp xếp lên đó tiếp rượu đều là những người đi trước có kinh nghiệm phong phú. Họ rất sành sỏi việc lời nào nên nói, lời nào không, bản thân chị Mục chắc chắn cũng không nói ra, vậy thì người duy nhất nói ra chính là người cuối cùng được gọi lên, Tưởng Nhu. Trước đây quan hệ giữa Nhiếp Sơ Ngữ và Tưởng Nhu cũng không tệ, Tưởng Nhu hoạt bát hơn cô, còn có một người bạn trai đối xử với cô ta rất tốt. Có thể nói Nhiếp Sơ Ngữ vẫn luôn ngưỡng mộ cuộc đời Tưởng Nhu, vì trong tưởng tượng trước đây của cô, khi học đại học cô mong được như Tưởng Nhu. Cô có thể hiểu việc Tưởng Nhu lựa chọn một cuộc sống tốt hơn nhưng không thể hiểu nổi vì sao cô ta nhằm vào mình. Tưởng Nhu hừ một tiếng, "Nhiếp Sơ Ngữ, tôi tệ hơn cô sao? Vì sao người chị Mục nghĩ tới đầu tiên lại là cô còn tôi chỉ là kẻ thế chỗ sau khi cô không hài lòng? Tôi vẫn luôn tìm cơ hội đi theo một người trong xã hội đó nhưng đây lại là người cô không muốn, cô biết tôi có tâm trạng gì không? Cô ngồi bên cạnh Lục Trạm Giang, còn tôi lại phải ngồi với một gã vừa già vừa béo. Dựa vào đâu cái gì của cô cũng tốt, dựa vào đâu mọi người đều khen cô, đều quý cô? Tôi muốn biết khi cô và nam thần trong lòng họ dính líu tới nhau, họ có còn tiếp tục thấy cô rất tốt nữa hay không?" Nghe tới đây, Nhiếp Sơ Ngữ đã không còn lời nào để nói. Có thể cô mãi mãi không hiểu vì sao những người bạn khi xưa tốt với nhau như vậy, chỉ một giây sau đã đối xử với nhau như kẻ thù. Đối phương vốn là một người như thế, bản thân cô không nhìn rõ hay lòng người vốn quá phức tạp, cô chẳng thể tìm ra đáp án. Tuổi mười tám, dường như luôn là một lứa tuổi rất đặc biệt, trong mắt nhiều người nó đại diện cho sự trưởng thành, mang ý nghĩa của việc phải gánh vác trách nhiệm của bản thân trên vai, bắt đầu một mình đối mặt với tương lai, không thể coi là một đứa trẻ nữa. Đối với Nhiếp Sơ Ngữ, tuổi mười tám cũng nên có những ý nghĩa đặc biệt, nhưng cô lại ngồi trơ trọi trước gương trang điểm, không làm gì hết. Rất lâu trước đây, cô những tưởng tuổi mười tám có lẽ chính là thời khắc thay đổi số phận. Trên chiến trường của kì thi đại học, cô phải giành được thành tích xuất sắc, làm món quà tặng cho tuổi mười tám của mình, đồng thời cũng mang món quà này tặng cho cô giáo Hà vẫn luôn ủng hộ cô. Cô không thể tham dự kì thi đại học, càng phụ sự tín nhiệm của cô giáo Hà. Cho tới bây giờ, tâm nguyện nhỏ nhoi của cô bỗng trở thành một ngày cô có được hộ khẩu, không còn tình trạng không danh không phận trong việc điều tra nhân khẩu bình thường. Những bạn học của cô bây giờ đang làm gì? Ngồi trong giảng đường chuẩn bị cho kì thi đại học, phấn đấu vì cuộc đời của chính mình? Mười tám tuổi rồi nhưng vẫn chẳng có ai nói với cô một tiếng "Sinh nhật vui vẻ", ở bên cô chỉ có chính cô mà thôi. Cô lôi di động ra, danh bạ ít tới đáng thương. Đây là một chiếc di động cũ của một người bạn nói chuyện với cô khá hợp. Có di động rồi, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại về thôn, rồi bảo bố mẹ nhận máy. Bố cô nhận được điện thoại, chỉ hỏi cô có kiếm được tiền hay không. Sau khi cô nói mình đã có tiền, ông liền mắng cô khinh người, có tiền cũng không biết gửi về nhà, rồi quát nạt cô một trận trong điện thoại, lập tức ra lệnh cho cô chuyển tiền về ngay. Sáng ngày hôm sau, cô bèn gửi hết số tiền mình có về nhà, lúc này trên người cô chỉ còn lại năm trăm đồng. Cô bỏ hết tiền ra, bỗng nhiên hơi hối hận, chỉ có chút tiền ít ỏi này mà cô còn chuẩn bị suy tính cho tương lai. Mấy hôm nay chị Mục không gọi cô ra tiếp khách, cô rất lo lắng. Không có việc kiếm tiền sẽ khiến cô bồn chồn, cô cảm thấy đây là lúc mình nên rời khỏi chỗ này, tìm một nơi sóng ổn định. Bản thân không có bằng cấp, không có chứng minh thư, công việc có thể tìm được nhất định sẽ không tốt, thậm chí cả cuộc đời chỉ có thể sống nhờ vào những việc vất vả. Trước đây cô luôn hy vọng mình không rơi và bước đường này, bây giờ mới phát hiện, thì ra cô vẫn phải giẫm vào nó. Không có số làm công chúa thì tuyệt đối đừng tự coi mình là công chúa, câu nói này mới là châm ngôn sống thực sự dành cho cô. Cô đang ngồi trong phòng suy nghĩ vẩn vơ thì có người gõ cửa. Cô đi ra mở cửa, liền nhìn thấy chị Mục đứng ngoài, "Đi theo tôi." Chị Mục trước giờ vẫn ăn nói ngắn gọn, nhưng đã nói một là một, hai là hai, Nhiếp Sơ Ngữ lập tức đi theo. Chị Mục quan sát cô giây lát, không nói thêm gì. Chị Mục đưa cô ra cửa sau của Vãn Các Cư, ở đó đã có một chiếc xe chờ sẵn. Cô ngẩn người không biết nên phản ứng ra sao, chị Mục thẳng thừng kéo cô qua, rồi ấn cô luôn vào trong xe. Một chiếc xe màu đen, đây là lần đâu tiên cô biết thì ra xe cũng có khí chất. Nhìn thấy chiếc xe này tựa hồ có thể cảm nhận được bản lĩnh của người chủ, ung dung cao quý, điềm đạm uy quyền, không dễ phản kháng. Cô tự khuyên nhủ bản thân rằng đằng nào mình cũng chẳng có gì, nên bất luận có xảy ra chuyện gì thì cũng không thiệt thòi. Trong xe khá tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy người bên cạnh. Lục Trạm Giang, người đàn ông mà chỉ riêng cái tên đã đủ khiến người ta chú ý. Anh mặc một bộ vest màu đen, cà vạt đã được tháo ném qua một bên, áo vest không cài cúc, để lộ chiếc sơ mi trắng. Anh đẹp như một vật phẩm triển lãm hoa lệ, quý giá trong khu trưng bày, quá xuất sắc và sang trọng, ngay cả ngồi gần vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Lục Trạm Giang nhắm nghiền hai mắt, biết cô đã lên xe, lúc này anh mới bảo tài xế cho xe chạy. Anh chậm rãi mở mắt, ánh mắt anh từ từ dừng lại trên người cô, thấy gương mặt và quần áo cô, anh bất giác hơi nhếch khóe môi, "Trang điểm rồi à?" Cô cảm thấy trong cổ họng hình như lẫn rất nhiều dị vật khiến ngay cả phát âm cũng cảm thấy khó khăn, chỉ còn cách gật đầu. Hôm nay là sinh nhật cô tròn mười tám tuổi, thế nên cô đã mặc bộ quần áo mà mình cho là đẹp nhất, đồng thời cũng tự trang điểm cho mình, chỉ có điều kỹ thuật trang điểm của cô còn non, chắc là không đẹp cho lắm. Nhưng cô vốn chỉ làm đẹp cho bản thân ngắm, tự mình chúc mừng mình. Cô định mua cho mình một chiếc bánh gato nhỏ để đón sinh nhật, cuối cùng lại thôi. Cô mong người đầu tiên chúc mừng sinh nhật mình thật đặc biệt, mặc dù cô không biết khi nào người ấy mới xuất hiện nhưng chắc chắn sẽ khiến cô cả đời khó quên. Lục Trạm Giang bật cười. Nhiếp Sơ Ngữ lén nhìn trộm Lục Trạm Giang. Nụ cười của anh có độ cong rất nhỏ, cho dù cười cũng chỉ rất khẽ. Một người như anh thật khó tưởng tượng khi phá lên cười, hoặc có thể vĩnh viễn anh không cười như vậy! Lục Trạm Giang nhìn cô một lúc rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi ở bên cạnh anh, cô rất bó buộc. Kiểu gò bó này khác với cảm giác tới từ những người khác. Mọi người vì sợ làm mất lòng anh hoặc sợ chọc giận anh mà không biết nên làm thế nào, cô lại vì quả thực không biết nên nói gì, hơn nữa rõ ràng cô muốn lên tiếng hỏi anh sẽ đưa cô đi đâu hoặc hỏi một số vấn đề khác nhưng cô lại không cất lời. Anh chọn cách nhắm mắt để cô có thể thoải mái hơn đôi chút. Cuối cùng xe cũng dừng lại. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn về phía anh, tưởng anh ngủ rồi, đang nghĩ xem mình nên làm thế nào thì anh đột ngột mở mắt, sau đó xuống xe. Anh không nói một câu, cô đành đẩy cửa xe, bước xuống. Tài xế thẳng thừng lái xe đi. Nơi này rất yên ắng, chỉ có hai người họ. Cô hoàn toàn không biết đây là đâu, hình như rất xa thành phố. "Đi theo tôi." Lục Trạm Giang hạ thấp giọng gọi cô. Cô chỉ biết ngoan ngoãn nối gót anh, sau đó quan sát cái nơi quá xa lạ đối với cô này. Sau khi đi được mấy bước, cô đã thay đổi cách nhìn. Nơi đây không phải vắng người mà là số người có tư cách vào đây không nhiều. Ở đây giống như tập trung phục vụ cho một loại người nào đó vậy. Lục Trạm Giang có lẽ là khách quen ở đây, họ vừa vào đã có người phục vụ lập tức dẫn tới một gian phòng. Bên trong trang trí rất tự nhiên, tường là những viên đá lồi lõm, bên cạnh hành lang là một hồ nước hình vuông, còn có thể nhìn thấy đá cuội và cá bơi bên dưới, một phong cách giả tự nhiên. Cô không kịp nhìn ngó nhiều, cùng Lục Trạm Giang đi vào trong. Người phục vụ mang tới một ít trái cây và hoa quả khô rồi ra ngoài ngay. Trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Cô không hiểu vì sao anh lại đưa mình tới đây, rồi vì sao lại mời cô ăn cơm, hơn nữa anh cũng không có ý định gọi món... Cô chỉ còn cách nhìn xuống chỗ hoa quả khô kia, nhãn khô và hạnh đào cô đều biết, nhưng những món khác thì cô không rõ, nhất là loại dài như dây bầu. "Có thể nếm thử mùi vị xem sao." Lục Trạm Giang giơ bàn tay mảnh khảnh ra, bốc luôn một ít hoa quả khô đặt trước mặt cô. Anh tưởng cô muốn ăn sao? "Tôi chỉ tò mò mà thôi." "Món ngon và nếm mùi vị hoàn toàn không mâu thuẫn." Anh tách một quả hạnh đào ra, đặt trước mặt cô. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn chăm chú quả hạnh đào có vết nứt rồi cầm lấy, đưa lên miệng. Cô biết hạnh đào nhưng mới chỉ được ăn một lần, là do cô giáo Hà cho, cô biết thứ đó rất đắt, không dám lấy nhiều nên chỉ ăn một quả. Cô từ từ ăn hạnh đào, dường như đang nhấm nháp mùi vị. Thì ra vị của hạnh đào thực sự rất ngon, cô đã hoàn toàn quên mất khi ăn nó lần đầu tiên mình có cảm xúc gì rồi. "Nhiếp Sơ Ngữ." Lục Trạm Giang giơ tay gõ lên bàn một lần nữa. "Tôi có đáng sợ vậy không?" "Không... Không có." Lục Trạm Giang lắc đầu, sau đó người phục vụ mang vào lần lượt từng món, rồi giới thiệu về thực đơn. Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới biết, thì ra nhà hàng này không để khách gọi món, mỗi ngày chỉ có một số món nhất định. Hình dáng món ăn không lạ nhưng có phần khác với bình thường, không phải nguyên liệu có gì đặc biệt mà là do phong cách nấu nướng riêng. Nhiếp Sơ Ngữ thử cầm đũa lên gắp thức ăn, mùi vị của món nào cũng đều rất đặc biệt. Lần đầu tiên cô biết thì ra thức ăn có thể hình dung bằng từ "trong lành, khoan khoái". Những món ăn này đều có điểm chung, mềm và tươi, giống như chỉ dùng phần non và mềm nhất của thực phẩm để tạo ra cả đĩa thức ăn vậy. Tay nghề của đầu bếp rất đẳng cấp, lửa để lâu quá sẽ hơi nhừ mà ít quá sẽ hơi non, vừa vặn và hoàn hảo. Nhiếp Sơ Ngữ ăn không nhiều, chỉ gắp thử mấy miếng. "Nhiếp Sơ Ngữ, em xem, món tôi và em ăn hoàn toàn giống nhau, tôi cũng hít chung một bầu không khí với em, nói cùng một thứ ngôn ngữ với em, tôi không có đáng sợ như vậy, phải không?" Ngữ khí của anh như đang dỗ dành trẻ con vậy, cô lại ngốc nghếch gật đầu. "Thế nên không cần gò bò như thế, muốn nói gì cứ nói, muốn làm gì cứ làm." Cô lại gật đầu, liếc mắt nhìn nét mặt anh, bỗng phát hiện anh đang nhíu mày. Hình như anh không thích cô như vậy. Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh thường tới đây sao?" "Thi thoảng!" Anh có vẻ suy tư, "Tôi không thích gọi món, rất phiền phức, nơi đây có thể tránh được sự phiền phức này." Cô tưởng ai cũng thích được là người quyết định... "Thế em có thích món ăn ở đây không?" "Cũng không tồi, anh thấy sao?" Nhiếp Sơ Ngữ thừa nhận rất thẳng thắn, cô cảm thấy rất ngon. Lục Trạm Giang bèn hùa theo hỏi cô ngon ở điểm nào, Nhiếp Sơ Ngữ chậm rãi nói ra quan điểm của mình, bỗng trở nên hơi nhiều lời, không còn e dè như ban đầu. Lục Trạm Giang lặng lẽ quan sát sự thay đổi của cô, có lẽ cô là một người sống nội tâm, chỉ với những người đã thân quen mới thoải mái chia sẻ, khi ở cùng người lạ sẽ đặc biệt câu nệ và không muốn trò chuyện. Họ ăn đã gần xong bữa cơm, Lục Trạm Giang búng tay gọi, bên ngoài lập tức có người cầm một hộp bánh gato đi vào, đặt nó xuống bàn rồi ra ngay, không ở lại thêm giây phút nào. Nhiếp Sơ Ngữ sửng sốt nhìn hộp bánh. Tới giây phút này, dĩ nhiên cô hiểu nó được chuẩn bị cho cô, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cô. Lúc trước, khi ngồi trong phòng, cô còn suy nghĩ ai sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật mình. Hồi nhỏ, trong ngày sinh nhật, em trai có thể yêu cầu mẹ làm những món ngon, còn cô thì không. Vì bố luôn nói, tiền tiêu tốn lên người cô là không cần thiết, cô như một đứa con nuôi tốn kém tiền bạc, thế nên người thân chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô. Lên cấp ba, cô cũng chưa từng nhắc tới ngày sinh nhật của mình, vì nếu người khác muốn tổ chức cho cô, cô cũng phải có qua có lại, cô không có khả năng kinh tế đến vậy. Có một lần, bạn cùng phòng của cô mừng sinh nhật, cô chỉ còn cách viện cớ trốn ra ngoài, không cùng các bạn khác trong phòng góp tiền mua bánh gato. Sau lưng họ rỉ tai nhau nói cô keo kiệt, chỉ là một chiếc bánh gato thôi mà, hay là những cái mọi người bày ra cô đều không đồng ý? Cũng may mọi người không nhắc lại chuyện ấy, về sau phải sống với nhau thế nào vẫn cứ sống như thế, nhưng cô vẫn còn nhớ chuyện ấy rõ mồn một. Cô chưa từng kể về hoàn cảnh gia đình mình, chỉ có thể nỗ lực học tập, còn đối với những người bạn cùng phòng được tổ chức sinh nhật kia, cô lại vô cùng ngưỡng mộ, vì cô chưa bao giờ được như thế. Lục Trạm Giang thấy phản ứng của cô không vui lắm, nên giải thích: "Đây là loại bánh gato không đường, không cần lo vấn đề phát tướng." Cô lắc đầu, không phải lo ăn vào sẽ béo mà hóa ra lại có người tổ chức sinh nhật cho mình, còn đúng ngày như vậy. Lục Trạm Giang mở hộp bánh gato ra, chiếc bánh khá nhỏ nhưng rất đẹp. Anh xem mấy thứ khác, ngẫm nghĩ giây lát rồi thắp nến lên, mười tám cây. Anh đi qua một bên, tắt đèn trong phòng, thế là giữa bóng tối chỉ còn lại những cây nến đang cháy rất nhanh. "Ước nguyện rồi thổi tắt nến." Anh đứng ngay chỗ công tắc, không muốn quấy rầy tới nghi thức nguyện ước chỉ thuộc về cô. Nhiếp Sơ Ngữ đứng lên. Cô rất căng thẳng, nhìn những ngọn nến rực rỡ đang cháy sáng, bỗng này sinh một cảm giác thiêng liêng. Cô nhắm mắt lại, chắp hai tay vào nhau ước một điều đơn giản nhất, sau đó thổi tắt tất cả những ngọn nến. Nến tắt rồi, đèn trong phòng sáng trở lại, Lục Trạm Giang từ từ đi tới. Cô nhìn Lục Trạm Giang với từng bước chân đang hướng về phía mình, giống như một chàng hoàng tử đang bước tới. Vì anh, cô cũng trở thành công chúa trong khoảnh khắc, sau đó khi tiếng chuông đồng hồ báo nửa đêm, cô lại trở về với thân phận Lọ Lem. "Cảm ơn, cảm ơn anh, thực sự rất cảm ơn anh..." Một người xa lạ lại tình nguyện làm bao nhiêu điều cho cô như vậy, trong lòng cô quá xúc động, nhưng cũng chỉ nói được hai từ đó mà thôi. Ngoài cảm ơn, cô không biết còn từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm trạng mình lúc này. Lục Trạm Giang cầm dao lên cắt bánh thành từng miếng nhỏ. Nhiếp Sơ Ngữ cầm bánh lên, bỏ vào miệng. Thì ra bánh gato có mùi vị này đây, mùi vị của hạnh phúc. Cảm giác hạnh phúc của ngày hôm nay vượt lên trên hết thảy. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lục Trạm Giang dẫn cô tới lầu Vọng Giang nổi tiếng của thành phồ ngắm cảnh sông nước. Bản thân Nhiếp Sơ Ngữ biết, ngày sinh nhật này cô nhất định trọn đời khó quên. Lúc học cấp ba, trong phòng kí túc có mấy người bạn gái bàn luận một số vấn đề riêng tư. Một người bạn nói: "Nhìn diện mạo mà thích một người là hành vi nông cạn nhất, nhưng trong cuộc sống, việc nông cạn này lại xảy ra nhiều nhất. Mà kiểu tình yêu này chưa hẳn đã xấu, thậm chí là rất mãnh liệt nhưng kết quả thường không viên mãn." Nhiếp Sơ Ngữ hỏi: "Vì sao vậy? Vì sao kết quả lại không tốt đẹp?" "Bởi vì một tình yêu quá mãnh liệt giống như bốc cháy quá mạnh, thường kết thúc trước thời hạn, nhưng không phải ai cũng vậy." Rất lâu về sau, Nhiếp Sơ Ngữ tự hỏi chính mình, điểm nào của Lục Trạm Giang đã thu hút cô? Cô không thể nói ra được, thế nên cô đã xếp mình vào loại người nông cạn nhất ấy. Nhiếp Sơ Ngữ quay lại Vãn Các Cư, về phòng mình, lúc ấy cô mới tự vỗ tay vào đầu, tại sao ban nãy không hỏi Lục Trạm Giang làm sao biết được sinh nhật cô. Cô nghĩ tới chuyện anh mua bánh gato cho mình, cùng mình ăn bánh, cùng trò chuyện với mình, còn dẫn mình tới bờ sông hóng gió, tất cả đều đẹp tựa như một câu chuyện cổ tích hư ảo. Thậm chí tới khi tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường, cô lăn qua lăn lại, tự hỏi hết lần này tới lần khác: Tất cả đều là sự thật ư? Đều là những chuyện vừa xảy ra ư? Vì sao lại có cảm giác không chân thực như vậy? Lẽ nào đây chính là món quà mà Thượng đế ban tặng cho cô, để tuổi mười tám của cô trở nên khó quên? Tất cả những bất an và hoang mang đối với tương lai đều tan biến, chỉ còn lại những kì vọng vô bờ bến. Anh còn xuất hiện nữa không? Cô còn được nhìn thấy anh nữa không? Nhiếp Sơ Ngữ rút di động xem giờ, giương mắt nhìn kim giờ, kim phút, kim giây đều chỉ về con số mười hai. Nửa đêm, nghe nói chính là giới hạn để công chúa trở về bộ dạng của Lọ Lem. Khoảnh khắc này tới gần thì tất cả mọi giấc mơ đều sẽ tan nát. Cô có thể cảm nhận được sự hụt hẫng của trái tim mình trong khoảnh khắc đó, có chút sợ hãi, đôi phần lo lắng nhưng lại không còn cách nào khác. Cô cứ mang theo tâm trạng này, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chương 14
Tới hôm sau, chị Mục đến tìm cô, cô tưởng chị Mục định nói tới chuyện công việc hiện tại của cô, nên cô rất căng thẳng và bứt rứt. Kết quả chị Mục lại chỉ hỏi cô có muốn đổi chỗ ở không. Cô mơ hồ lắc đầu, có phần khó hiểu. Sao chị Mục lại hỏi vấn đề này? Chị Mục nhìn thấy biểu hiện của cô, không nói thêm gì, trong lòng còn cảm thấy khó tin với sự ngây ngô của cô. Một ám hiệu rõ ràng đến thế còn không hiểu sao? Cô nghĩ vì sao Lục Trạm Giang lại đưa riêng cô ra ngoài? Có lẽ Lục Trạm Giang thích chính vì nét đơn thuần này của cô. Buổi chiều hôm đó, chị Mục lại gọi cô ra ngoài, vẫn đi cửa sau. Cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, lúc ra ngoài bỗng có chút chờ đợi. Vẫn là chiếc xe hôm qua, nhưng sau khi lên xe không nhìn thấy người mà cô muốn gặp, bất giác cảm thấy hụt hẫng. Cô ngồi ở ghế sau, bỗng quên hết lo sợ, cũng quên luôn cả hoàn cảnh của bản thân hiện tại. Ngoài tài xế chỉ còn có cô, đáng lẽ phải thấy lo, phải hỏi anh ta là ai mà đưa cô ra ngoài, nhưng hoàn toàn không, cô chỉ chìm sâu trong cái lạc lõng ấy. "Lục thiếu đang bận xử lý việc khác, thế nên tôi đưa cô qua đó trước." Tài xế nhìn thấy nét mặt cô qua gương chiếu hậu, bất giác lên tiếng. Ánh mắt cô bỗng nhiên có chút thần sắc, theo sau đó lại có đôi chút ngượng ngùng. Cô thể hiện ra ngoài lộ liễu vậy sao, người khác chỉ cần nhìn qua đã đọc được suy nghĩ của cô. Cô cụp mắt, hoảng hốt vì tâm lý này của bản thân. Cô đang chờ đợi mọi thứ cùng Lục Trạm Giang? Tài xế đưa cô tới một khách sạn. Cô vừa xuống xe, lập tức có người dẫn cô vào trong. Nơi này cực kì xa lạ, cô rất không có cảm giác an toàn, chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của người khác. Tới tận khi nhìn thấy Lục Trạm Giang, bao nhiêu thấp thỏm trong lòng cô đều được gỡ bỏ. Lục Trạm Giang rảo bước tới, người đưa cô đến lập tức cúi chào anh rồi lui ra. "Vẫn chưa ăn cơm phải không?" Nhiếp Sơ Ngữ nhìn trái nhìn phải, phong cách trang trí ở đây quá trong suốt, cảm tưởng như mặt tường, mặt đất hay trần nhà đều là gương cả, bản thân không có chỗ nào chạy thoát vậy. Bàn tay Lục Trạm Giang ấn lên bả vai cô, khiến cô nhanh chóng tỉnh lại, "Ừm." "Vừa hay tôi cũng chưa ăn." Lục Trạm Giang bèn đưa cô đi ăn, cô nhắm mắt bám theo anh. Dáng vẻ như học sinh tiểu học của cô khiến anh chợt thở dài. Hoàn cảnh sống của anh và cô quá khác nhau, sự gượng gạo ấy lại là thứ mà bản thân anh không có. Năm anh mười tám tuổi là thời kì bừng bừng khí thế, chẳng nể sợ thứ gì, việc gì cũng muốn thử. Họ bước vào một căn phòng, bên trong tuy nhỏ nhưng phong cách lại rất ấm áp. Lục Trạm Giang ngồi xuống, để cô xem thực đơn, "Tôi không thích gọi món, làm phiền em vậy." "Nhưng mấy cái tên này, em đều không biết là những món gì..." Cô càng nói càng nhỏ, cảm thấy xấu hổ vì mình chưa được trải sự đời. Cô quả thực chưa nhìn thấy mấy thứ này bao giờ. Một cái tên đầy ý thơ như "Gió xuân một phiến lá xanh", cô chẳng biết đó là món gì. Lục Trạm Giang bật ngón tay, lập tức có người đi vào, lần lượt giải thích với Nhiếp Sơ Ngữ nguồn gốc những cái tên này, mỗi món ăn đại diện cho điều gì. "Gió xuân một phiến lá xanh" hóa ra chỉ là cải xanh vào mùa xuân, cô không biết nên cười hay nên khóc. Sau khi người phục vụ mang mấy mòn cô gọi ra, Lục Trạm Giang chống khuỷu tay lên bàn, "Sơ Ngữ, em phải nhớ kỹ, em là khách, còn việc của họ chính là phục vụ cho khách hàng." Nhiếp Sơ Ngữ ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại nói vậy. Thấy cô hoàn toàn không hiểu ý mình, anh không thể không nhìn cô một cách nghiêm túc hơn, "Em không cần khách khí với họ như vậy, ở bất kỳ đâu cũng thế." "Nhưng mà..." "Không có nhưng mà." Nhiếp Sơ Ngữ im bặt. Cô vẫn không hiểu, giữa người với người chẳng phải nên như vậy sao? Vì sao không thể khách khí với những người này? Thức ăn nhanh chóng được mang hết lên, để tránh sự ngượng ngập. Nhiếp Sơ Ngữ cứ cúi gằm xuống ăn. Sau khi đã ăn no, cô mới phát hiện thì ra anh vẫn nhìn mình nãy giờ. Anh mặc một bộ vest rất đẹp, có lẽ vừa xuất hiện ở một nơi rất quan trọng. Thấy cô đã ăn xong, Lục Trạm Giang đưa cô ra ngoài, bước chân của Lục Trạm Giang chậm lại, giải thích với cô về lí do ban nãy anh nói như vậy: "Tôi hoàn toàn không nhấn mạnh sự khác biệt giữa người với người, ai nên đứng ở vị trí cao hơn, chỉ khi em coi mình là khách, họ mới phục vụ em tận tình, trách nhiệm hơn. Khi em hạ thấp thân phận của mình, người khác sẽ không cảm thấy em làm đúng, con người em tốt đẹp đến đâu nhưng chỉ vì thân phận của em thấp bé, họ sẽ để mặc em." Nhìn vào đôi mắt anh, Nhiếp Sơ Ngữ nhận ra anh rất chân thành, vốn dĩ trong lòng cô không thừa nhận kết luận của anh, anh chỉ đang nói tới một bộ phận mà thôi. Nhưng anh là người từng trải, lời anh nói dựa trên trải nghiệm của mình chứ không giống cô, hoàn toàn chưa từng ra ngoài tiếp xúc, thế là cô gật đầu. "Hơn nữa em có thể tự tin lên một chút." Lục Trạm Giang ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Sự tự tin của một người là thứ toát ra từ chính con người ấy, chưa bao giờ liên quan tới việc người ấy mặc thứ gì, đeo thứ gì." Nhiếp Sơ Ngữ lại ngây ngốc gật đầu. Lục Trạm Giang mím môi, chắc khi còn đi học cô nhất định là một học sinh ngoan ngoãn, rất biết nghe lời. Thầy cô giáo nói gì cô liền làm theo, không bao giờ phản bác, hơn nữa còn cảm thấy họ nói đều có lí cả. Họ ra ngoài bằng một cửa khác, bên ngoài đã có một chiếc ô tô đợi sẵn, khác hẳn với chiếc xe lúc trước, nhưng màu sắc thì không đổi, có lẽ anh rất thích kiểu màu này. Lục Trạm Giang thấy cô định cùng mình lên xe bèn cong môi nhìn cô: "Ngay cả đi đâu cũng không hỏi lấy một câu, không sợ tôi bán em đi sao?" Cô ngốc nghếch nhìn anh, nhất thời không biết có nên lên xe nữa hay không, "Vậy anh định đưa em đi đâu?" Lời nói đã bật ra rồi, cô mới tỉnh lại. Đâu cần lo những chuyện này, với những gì mà anh có hoàn toàn không cần suy nghĩ, huống hồ cô làm gì có giá trị gì để anh đem đi bán? "Cứ đi sẽ biết." Nói cũng chẳng khác gì không nói. Nơi Lục Trạm Giang đưa cô tới là một ngôi nhà làm bằng gỗ, có một dãy phòng trải dài, bên ngoài tầng gác treo đèn lồng đỏ, hết dãy này tới dãy khác. Đúng lúc hoàng hôn dần chuyển, những chiếc đèn lồng đỏ dần trở nên u tối, nhưng sau đó, hàng đèn lồng lại sáng lên trong khoảnh khắc, trở thành những quầng sáng đỏ rực một khoảng, khi đung đưa lại mang trên mình một phong vị khác. Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới hiểu, vì sao xe của Lục Trạm Giang rõ ràng đã dừng lại mà anh không xuống. Có lẽ anh muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của khoảnh khắc này, giây phút từ u ám chuyển sang rực sáng đèn hoa, tựa như đã trải qua bao khổ ải, bao đêm đen, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng. Lục Trạm Giang xuống xe, Nhiếp Sơ Ngữ cũng lập tức theo bước chân anh. Họ đi thẳng vào ngôi nhà đó, cô có thể nghe thấy tiếng người ê a hát hí khúc, tiếng nhạc hí khúc khiến người ta ngỡ mình đang trở về một thời đại xa xôi. Nhiếp Sơ Ngữ vốn tưởng rằng ở đây chỉ trang hoàng bề ngoài theo phong cách cổ, đi vào rồi mới nhận ra bên trong cũng vậy, toát lên một cảm giác xưa cũ, rất xa xôi. Anh dẫn mình tới nghe hí khúc? Nhưng cô hoàn toàn mù tịt về những thứ này. Khi họ vào liền có người im lặng đi tới, dẫn họ vào một gian phòng. Đây là một gian phòng rất bình thường, có cùng phong cách với ngôi nhà nên vô cùng giản dị. Người dẫn đường cho họ đứng ngoài cửa mà không vào. Sau khi họ bước vào thì cửa cũng được đóng lại. Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy kì lạ, Lục Trạm Giang đứng bên cửa sổ, mở cánh cửa ra, "Lại đây." Nhiếp Sơ Ngữ ngoan ngoãn bước lên, đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một con đường rất rộng, không ít người mặc những bộ trang phục kì lạ đang bày những sạp hàng nhỏ, bán đủ các loại vật phẩm xinh xinh. Có người bán ngọc bội, vòng cổ, có người bán mặt nạ, có người bán diều giấy, lại có người bán trâm cài. Tất cả đều giống như cảnh tượng hay xuất hiện trên ti vi, điểm khác biệt duy nhất là những người nam nữ mặc trang phục hiện đại đi lại như con thoi, đang hỏi các ông chủ giá cả của một số món hàng. Một vài cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, tay đeo túi xách, đầu đội vòng hoa, vừa đi vừa ngó nghiêng. Bên ngoài con đường lớn là một mặt hồ rất rộng, xung quanh hồ đều treo đèn lồng đỏ, bóng của đèn khắc trong nước hồ, nhuộm đỏ cả mặt hồ, gợn sóng lăn tăn vẽ nên hình hài của đèn lồng. Tất cả đều đẹp tới mức khiến người ta không dám thở mạnh. Xa tĩnh lặng, gần huyên náo, xa bình yên, gần dậy sóng, giữa những động tĩnh ấy lại ngân vang tiếng hí khúc, tựa như chính mình cũng quay về thời đại ấy, những phiền não của hiện tại trở nên nhẹ tênh, chỉ còn lại sự đắm chìm của bản thân. "Vì sao lại đưa em tới đây?" Cô nghiêng đầu, muốn biết lí do. "Bỗng nhiên muốn tới thì tới, cần lí do sao?" Hình như không cần, làm việc gì không phải lúc nào cũng cần một tầng nghĩa sâu xa. "Không cần. Anh thường tới đây sao?" "Thi thoảng." Lục Trạm Giang trầm mặc mấy giây. "Mỗi khi tâm trạng không tốt tôi lại tới đây đứng nhìn, nghe tiếng hí khúc vọng lại từ phía sau, nghe những tiếng cò kè mặc cả vẳng lại từ phía trước, rồi nhìn ra mặt hồ xa xa, xõi lòng vũng trơ nên yên bình." "Anh cũng có những lúc không vui ư?" "Vì sao tôi không thể có những lúc không vui?" Anh nhìn cô, ánh mắt dạt dào sức hấp dẫn. Cô ép mình nhìn vào mắt anh, nhưng chỉ vài giây sau đã quay đi chỗ khác. Mắt anh như một đầm lầy u tối, sẽ gặm nhấm cô từng chút, từng chút một. "Không biết nữa." Cô không nói ra được nguyên nhân, nghe nói con người ta đa phần buồn phiền đều vì tiền bạc. Điểm này vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở anh, vậy anh vì cớ gì lại không vui? Trước đây khi đi học, bàn bè đều nói những người được trời ưu ái về vaath chất thì cả ngày ầm ĩ đòi hỏi cuộc sống tinh thần phải khác lạ, cô rất tán đồng. Đối với cô mà nói, không có tiền gần như là nỗi đau khổ lớn nhất, dồn ép người ta đến cả sức phản kháng cũng không còn. Lục Trạm Giang cười, không nói gì thêm mà chỉ nhìn về phía xa... Trời muộn dần, người đi bộ trên con đường lớn cũng dần thưa thớt, những người bán hàng rong chuẩn bị dọn hàng, tiếng huyên náo biến mất, cảnh vật tiêu điều, sắc đỏ khảm lên mặt hồ phía xa xa vẫn còn rất nổi bật, toát lên một vẻ mê hoặc giữa cái u tối, tịch mịch. Nhiếp Sơ Ngữ nhắm mắt lại, dường như muốn cảm nhận ý vị độc đáo của nơi đây. Rất lâu sau, cô mở mắt ra, có phần tự chế giễu, hóa ra bản thân cũng giả vờ tình cảm như vậy. Nhưng khi nhắm mắt lại, dùng trái tim cảm nhận làn gió từ hồ thổi tới, thực sự giống như đang được tắm mình trên thảo nguyên bao la bát ngát, lòng không chút tạm niệm, bốn bề vắng lặng. Nhiếp Sơ Ngữ và Lục Trạm Giang nói chuyện rất ít, phần lớn thời gian hai người chỉ trầm mặc đứng đó. Hiếm khi có dịp cô không cảm thấy gượng gạo, hai người vốn không quá thân thiết đứng bên nhau, bầu không khí luôn rơi vào im ắng. Thời gian dần trôi, bốn bề chỉ còn lại tĩnh mịch, Lục Trạm Giang dặn dò người ta làm gì đó. Nhiếp Sơ Ngữ bỗng thấy đèn lồng phía xa tắt ngấm, mọi ồn ã trong khoảnh khắc bỗng trở thành màn đêm không biên giới. Tất cả cảnh vật đều trở thành những đường nét đen sì, mặt hồ đen nhạt, màu đất lại càng đen đậm, từng chiếc đèn lồng đỏ cũng trở thành những đám màu đen. Thế giới này tĩnh lặng như chỉ còn hai người họ. Nhiếp Sơ Ngữ vô thức sát lại gần Lục Trạm Giang. "Sợ à?" Cô lắc đầu theo bản năng, tiếng thở vì sự yên tĩnh này mà khuếch đại lên gấp mười lần, đến thở cũng không dám quá kịch liệt. Lục Trạm Giang cười nhưng không thành tiếng. Anh kéo cánh tay cô từ trong phòng đi ra, "Tôi đưa em về." Số lần anh tới đây tuyệt đối không chỉ là thi thoảng. Anh quá hiểu nơi này, cho dù không thắp đèn cũng có thể bước xuống nhà rồi đi ra ngoài một cách chuẩn xác. Lục Trạm Giang tự lái xe đưa cô về Vãn Các Cư. Xe chạy một mạch từ căn nhà gỗ tới Vãn Các Cư, từ bóng đêm xuyên vào những ngôi nhà cao tầng ngập tràn ánh sáng, bỗng có một tầng phân cách rõ ràng đến lạ lùng, giống như một kiểu hưởng thụ khác biệt. thì ra thưởng thức thành phố còn có thể bắt đầu bằng góc độ này, từ sự yên ắng, âm u ban đầu cho tới đèn hoa rực rỡ và tiếng người ồn ào. Lục Trạm Giang vẫn đỗ xe ở cửa sau, Nhiếp Sơ Ngữ đẩy cửa, xuống xe. Xuống rồi, cô đứng yên đó, muốn nói gì với anh. Anh đã đưa cô đi xem quá nhiều phong cảnh đặc biệt, chỉ có điều cô không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng cười khẽ, "Tạm biệt, anh lái xe cẩn thận một chút." Khóe môi Lục Trạm Giang nhướng lên, rồi anh lùi xe rời đi. Nhiếp Sơ Ngữ đứng yên đó một lúc, cuối cùng im lặng đi vào Vãn Các Cư. Cô không biết mình và Lục Trạm Giang như vậy thì được coi là gì, chỉ biết rằng cô rất vui, ngày nào cũng được tiếp xúc với vô vàn những điều mới mẻ, những thứ hoàn toàn không thuộc về thế giới của cô, nhưng cô vẫn không kiểm soát được bản thân muốn thưởng thức để rồi yêu thích chúng.
Chương 15
Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình. Không phải tại cô nhạy cảm mà ánh mắt mọi người quá rõ ràng, lại còn nói gì đó, khi cô nhìn qua thì họ lập tức quay đi chỗ khác. Cô luôn cảm thấy người ta cố tình nói cho cô nghe nhưng hình như quá chủ động thì không được hay cho lắm, nên đã dùng cách thức này để cô biết. Từ sau lần Tưởng Nhu đồn thổi chuyện giữa cô và Lục Trạm Giang, mọi người đều nửa vô tình nửa cố ý lạnh nhạt với cô. Về sau thấy Lục Trạm Giang hình như cũng không làm gì bèn bắt đầu chế giễu cô. Bây giờ họ lại chú ý tới cô, lần này là vì lí do gì đây? Rất nhanh thôi, Nhiếp Sơ Ngữ đã biết câu trả lời. Hôm qua khi Lục Trạm Giang đưa cô về, vô tình đã bị người trong Vãn Các Cư nhìn thấy. Người này chỉ nhìn thấy cô mà không nhìn thấy người trong xe, thế nên bắt đầu bàn tán với đồng nghiệp. Mấy ngày nay Nhiếp Sơ Ngữ vẫn luôn ở trong Vãn Các Cư nhưng không hề làm việc. Lúc trước còn ra ngoài tiếp rượu, giờ ngay cả việc tiếp rượu cũng thôi hẳn. Chị Mục cũng có thái độ buông lỏng, điều này chứng tỏ cái gì? Mọi người đều ở trong Vãn Các Cư, ý nghĩa đằng sau dĩ nhiên hiểu rõ. Nhiếp Sơ Ngữ có người chống lưng, chỉ có điều không biết lai lịch có lớn hay không. Mấy người phụ nữ xúm lại nói nói cười cười, bảo con gái bây giờ đứa sau lợi hại hơn đứa trước, bày ra cái vẻ thanh cao, kết quả là đứa nào cũng đầy mưu tính. Làm gì có cái gì gọi là thanh cao, rõ ràng là khinh người thường, muốn nhắm chuẩn một đại gia, một khi gặp được, lập tức ra tay, giống như Tưởng Nhu lúc trước, bây giờ đã qua lại rất thường xuyên với tổng giám đốc Hoàng. Nếu chỉ đàm tiếu sau lưng, Nhiếp Sơ Ngữ có lẽ cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng bọn họ lại khăng khăng chứng tỏ sự hiện hữu của mình ngay trước mặt cô. "Sơ Ngữ à, bọn tôi nghe nói cả rồi, cô cũng không cần giấu giấu giếm giếm. Là thần thánh phương nào vậy, kéo ra cho chúng tôi xem với chứ!" "Bây giờ cô sắp lên như diều gặp gió rồi, tới lúc đó đừng có quên bọn tôi đấy." "Phải đấy, phải đấy, cũng cất nhắc bọn tôi chút đi." "Ha ha, thời buổi này người ta phải tính toán cho bản thân mới đúng. Khi xưa chúng tôi đúng là quá ngốc, sao bằng được mấy cô gái trẻ bây giờ."... Mấy lời này lọt vào tai Nhiếp Sơ Ngữ, cô chưa bao giờ suy ngẫm ý nghĩa sâu xa trong lời nói của người khác, chỉ sau khi trở về phòng mình mới bắt đầu thận trọng suy xét, mối quan hệ giữa cô và Lục Trạm Giang rốt cuộc là gì? Anh tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho cô, đưa cô đi ăn những món ngon, dẫn cô tới những nơi đầy thú vị. Khi cô và anh ở bên nhau, ban đầu sẽ rất căng thẳng, rất bất an nhưng dần dần trở nên thân quen, tới tận bây giờ, việc anh đưa cô ra ngoài bỗng trở thành chuyện đương nhiên.Vì sao lại đương nhiên, rốt cuộc họ được coi là gì của nhau, mà đối với cô, anh mang một thái độ như thế nào? Không chắc chắn, không rõ ràng khiến cô cảm thấy hoang mang, cả đêm trằn trọc mất ngủ. Buổi chiều hôm sau, Nhiếp Sơ Ngữ một lần nữa được tài xế của Lục Trạm Giang đưa đi. Khi lên xe, cô mới phát hiện ra mình rất mong chờ, ngày nào cũng mong được gặp Lục Trạm Giang. Sự mong chờ lần này không còn là vì gặp được anh mà muốn giải quyết những khúc mắc của bản thân. Tuy cô không hiểu vì sao nội tâm của mình muốn hỏi rõ vấn đề này nhưng nhất định phải thật rành mạch, rõ ràng. Vẫn giống như mọi khi, vừa tới nơi cô lập tức xuống xe, tài xế nhanh chóng lái xe đi. Kỷ Niên đứng ngay trước mặt cô, người này cô có vài phần quen thuộc, biết đây là người bên cạnh Lục Trạm Giang. "Anh ấy... đang bận sao?" Nói xong rồi cô mới nhận ra sao ngay cả cách xưng hô với Lục Trạm Giang mình cũng không biết, đành cúi gằm. "Anh Lục đang xử lý vài việc. Cô Nhiếp, mời đi theo tôi." Nhiếp Sơ Ngữ không dò hỏi nữa, chỉ có điều vẫn không hiểu, nếu Lục Trạm Giang bận rộn như vậy, vì sao còn gọi mình tới? Cô cùng Kỷ Niên lên một chiếc du thuyền. Du thuyền rất lớn, cô bám sát theo sau Kỷ Niên, tới tận khi Kỷ Niên sắp xếp cho cô vào một căn phòng, bảo cô ở đây đợi, Lục Trạm Giang sẽ đến nhanh thôi. Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, sau đó Kỷ Niên đi ra. Cô ngồi xuống ghế, đợi một lúc không thấy Lục Trạm Giang tới, khi ấy mới quan sát căn phòng này. Là một phòng ngủ rất bình thường, khá sang trọng, ngồi ở đây hoàn toàn không thể tưởng tượng ra mình đang ở dưới nước. Cô đợi thêm một lát, vẫn không thấy Lục Trạm Giang, bèn đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Vì không có chìa khóa, cô chỉ nhẹ nhàng kéo cửa lại, không dám đóng sập vào. Cô đi qua một hành lang dài miên man, tới góc ngoặt thì nghe thấy một vài tiếng cười đùa. Mấy cô gái trang điểm trẻ trung, xinh xắn vây quanh một đám đàn ông không biết đang nói gì, nụ cười rạng rỡ nhiệt tình. Cô nhìn thấy Lục Trạm Giang trong số đó, chỉ là dáng anh thẳng tắp như trúc, tĩnh lặng điềm nhiên, chưa từng hòa vào sự huyên náo ấy. Anh giống như người kiểm soát, không cần nhiều lời vẫn có thể khống chế mọi thứ. Một Lục Trạm Giang như vậy giống vị thần trên cao, chỉ có thể ngước nhìn mà không thể chạm tới. Nhiếp Sơ Ngữ đợi mấy giây rồi quay người trở lại căn phòng ban nãy. Khoảng hơn hai mươi phút trôi qua, Lục Trạm Giang mới tới. Anh gõ cửa trước để thu hút sự chú ý của cô. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn qua, ban nãy anh đứng giữa đám đông như thần thánh, giờ đây anh chỉ vì cô mà đến, trong ánh mắt cũng chỉ chiếm giữ hình bóng cô, cảm giác này rất kỳ diệu. Lục Trạm Giang cười với cô rồi giơ tay phải, chỉ ra ngoài, "Ra đây." Nhiếp Sơ Ngữ không hề ngại ngần, đi thẳng ra phía sau anh. Cô những tưởng anh sẽ đưa cô đi gặp mấy người ban nãy, dẫu sao thì bên cạnh họ đều có bạn gái, chỉ mình anh là không, rất cô độc. Nhưng anh lại đưa cô lên boong thuyền. Thì ra chẳng biết từ lúc nào chiếc du thuyền đã rời xa đất liền, đang di chuyển trên mặt biển. Gió biển mạnh mẽ ập tới, trực diện và nóng rực, khiến người ta không kịp phòng bị. Cô chỉ còn cách vén mái tóc rối bời của mình lên hết lần này tới lần khác. Lục Trạm Giang đứng bên cạnh cô, nhìn ra xa. Mặt biển xanh ngắt dập dềnh, vô số tia nắng bị cắt thành những vụn vàng lấp lánh giữa biển khơi, giống như vô số hạt huỳnh quang bị gió thổi rải lên tấm lụa màu xanh đương dậm. Bên kia bờ biển, không thể nhìn tới tận cùng, mọi cảnh vật đều trở nên bé nhỏ. "Có thích nơi đây không?" Lục Trạm Giang quay đầu nhìn về phía cô. Tóc anh cũng bị cơn gió mạnh thổi tung. Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, rồi quay sang nhìn anh, "Vì sao lại đưa em tới đây?" "Em rất thích, không phải sao?" Lục Trạm Giang không nhìn cô nữa mà tiếp tục ngắm mặt biển. Những việc cô thích có liên quan gì tới anh chứ? Chỉ vì anh cảm thấy cô sẽ thích liền đưa cô tới, đây là thứ logic gì? Cảnh sắc quả thực rất đẹp, còn có thể ngửi thấy mùi gió biển, thoảng chút se lạnh. Cô băn khoăn, do dự giây lát, cuối cùng hạ quyết tâm, "Cậu chủ Lục..." Thanh âm của cô rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy, quay đầu lại, quan sát cô bằng nét mặt ôn hòa. Cô bỗng không thể thẳng thắn ném ra câu "Quan hệ của chúng ta được tính là gì?" mà cúi gằm, "Đồng nghiệp... à của em nói... nói..." "Hử?" Anh thấy vẻ căng thẳng của cô, bỗng cảm thấy thú vị. Cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, "Họ nói em thường xuyên ra ngoài như vậy nhất định là có quan hệ bất bình thường với người khác, em đang nghĩ... vậy như chúng ta được tính là quan hệ gì?" Càng về sau, giọng cô càng lí nhí nhưng vẫn cố nói hết cả câu. Lục Trạm Giang nghe xong liền cười, "Quan hệ bất bình thường là ý gì?" Nhiếp Sơ Ngữ nhíu mày nhìn anh một lúc. Cô biết ý họ là bao nuôi nhân tình nhưng cô không muốn nhắc tới mấy chữ ấy, "Chắc là quan hệ yêu đương!" "À..." Anh kéo âm đuôi của mình ra rất dài, "Vậy thì họ nghĩ đúng rồi đấy." Cô đờ đẫn nhìn anh. Lục Trạm Giang nhướng khóe môi, "Tôi đúng là có ý như em nghĩ, không cần nghi ngờ." Nhiếp Sơ Ngữ lùi ra sau một bước, cô không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Chẳng phải họ nói anh vốn không gần nữ sắc sao? Cô từng nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều khả năng, có thể anh coi mình là em gái, hoặc thậm chí còn có ẩn tình nào khác. Nhưng anh đã trực tiếp thừa nhận mục đích của mình, đối xử đặc biệt với cô ngay từ đầu chính là mang theo tâm tư này. Biểu cảm của cô không giống như hân hoan mà là khó chấp nhận, phần nhiều là thảng thốt. Lục Trạm Giang đưa hai tay nắm chặt vai cô, nét mặt bỗng nhiên trở nên sâu xa, nghiêm túc nói: "Nhiếp Sơ Ngữ, em có muốn trở thành bạn gái của tôi không?" Muốn không ư? Muốn trở thành bạn gái của anh không ư? Một người đứng ở trên cao như anh, cách thế giới của cô mười vạn tám ngàn dặm, nhưng cô không thể phủ nhận mình có thiện cảm với anh. Cô cảm thấy gò má đáng dần dần nóng lên. "Em..." Lục Trạm Giang ôm chặt lấy cô, "Ừm, im lặng có nghĩa là em đồng ý, tôi đếm ba tiếng." Ngón tay anh nhẹ nhàng phủ lên môi cô, dường như chỉ cần cô mở miệng, anh sẽ bịt chặt nó lại. Hóa ra anh cũng làm cả những chuyện trẻ con đến thế. Cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, anh cảm nhận được sự thay đổi bé nhỏ của cô, khóe miệng cong lên... Anh muốn cô trở thành bạn gái của mình, quan hệ giữa họ sẽ là người yêu? Nhận thức này khiến cô hoàn toàn quên cả phản ứng, đầu óc trống rỗng. Họ đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, sao có thể cùng đi bên nhau chứ? Ban đầu anh đối xử với cô khác biệt, từ lúc bắt đầu đã xác định là cô, vậy chẳng phải chứng minh ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã sống trong tâm tư của anh sao? Điều này có nghĩa là anh thích cô? Vô số những suy nghĩ vào giây phút anh ôm cô thật chặt đã có câu trả lời chắc chắn. Không cần hỏi nữa, anh đã dùng hành động đáp lại rồi. Anh là một người bận rộn, nhưng lại sắp xếp thời gian đưa cô tới đây, cùng cô ăn cơm, cùng cô ngắm cảnh. Mọi việc làm khó hiểu ấy đều đã có một cách giải thích hợp lý nhất. Con tim cô đập loạn nhịp, còn mãnh liệt hơn cả cơn gió đã thổi tung mái tóc. Cô bối rối muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng càng bị anh siết chặt hơn. Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Mắt anh đẹp là thế, mang theo một nụ cười, trong con ngươi phản chiếu bóng hình cô, tựa hồ cô đã bị anh trói chặt trong đôi mắt ấy, cô không giãy giụa nữa. Ánh mắt anh mang đến một sự yên bình mà bản thân cô không thể nói rõ, cũng không chống đỡ nổi. Không còn kích động nữa, cô phát hiện mắt mình cay cay, cô lại cúi xuống dựa vào lòng anh. Lục Trạm Giang rõ ràng không hiểu hành động của cô. Anh nhìn cô một lúc nhưng chỉ ôm cô một tay, tay kia nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, như đang cho cô một sự động viên không lời. Nhiếp Sơ Ngữ ở trong lòng anh khóe mắt dần ướt, ngón tay cô bám chặt lấy áo anh, không dám động đậy, sợ mình quá kích động sẽ cào vào da thịt anh, khiến anh bị thương. Cô biết, anh sẽ không hiểu, hoặc có lẽ cả đời này cũng không hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Sự yêu chiều bỗng chốc trào ra từ phía anh dành cho cô có thể chỉ là tạm thời, chưa biết chừng chỉ trong giây lát, nhưng đó lại là giấc mơ từ tận đáy lòng cô. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ được chiều chuộng, được ai đó yêu thương, toàn tâm toàn ý bao bọc. Có lẽ cô nên mãn nguyện mới phải, bố mẹ mặc dù không hết lòng yêu thương cô nhưng chí ít cô cũng bình an khôn lớn. Cô giáo Hà dẫu không thể dạy bảo cô như con ruột của mình nhưng tuyệt đối đã tận tình tận nghĩa. Cô không nên bất mãn mới đúng, thế mà dưới ánh mắt yêu chiều của Lục Trạm Giang, trái tim khiếm khuyết kia bỗng bị kích thích, khiến cô chỉ muốn bật khóc. Thì ra cô cũng có thể có một nơi yêu thương để hướng về. Lục Trạm Giang không hỏi cô làm sao, chỉ hơi nhíu mày khi cô ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy khóe mắt cô hơi đỏ. Khi anh còn chưa kịp suy nghĩ về cảm xúc này của cô thì cô đã mỉm cười nhẹ nhàng, "Lục Trạm Giang, anh sẽ tốt với em chứ?" Khi anh nhướng mày, cô nhanh chóng giơ tay chặn môi anh, "Em đếm đến ba, im lặng có nghĩa là anh sẽ đối xử với em rất tốt rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt." Sức lực của cô rất yếu, anh chỉ cần hơi giãy ra là có thể thoát khỏi. Nhưng anh cứ thế nhìn vào mắt cô. Một đôi mắt hơi ửng đỏ, lại ngập tràn hạnh phúc, con tim anh khẽ run lên. Niềm rung động trong khoảnh khắc ấy khiến chính bản thân anh cũng cảm thấy kì lạ. Anh là Lục Trạm Giang mà mọi người hay gọi là mặt sắt vô tình, đứng nói là có hứng thú với phụ nữ, dù dâng tới tận cửa anh cũng có thể khiến người đó biến xa mà không chớp mắt. Lúc này đây, anh lại xúc động vì người con gái nhỏ bé trước mặt. Cảm giác này phải diễn tả sao đây? Có chút mới lạ và thú vị? Anh không biết nữa, cũng không muốn tìm hiểu sâu thêm. "Ba... hai... một." Cô vui vẻ đếm, đếm xong liền buông tay mình ra. Khi cô hạ tay xuống, Lục Trạm Giang lập tức giữ chặt lấy tay cô, đặt bên môi, hôn khẽ, sau đó nghiêm túc nhìn cô, "Không cần im lặng, em phải có lòng tin với chính mình." Anh bỏ tay cô xuống, véo một cái lên mũi cô. Cô ngẩn người rồi bỗng bật cười. Dưới ánh mắt sâu thẳm của anh, gương mặt cô hơi nóng lên, thế là cô quay người lại, đối mặt với biển lớn, giấu đi cảm giác bất thường của mình. Lục Trạm Giang đứng bên cạnh, nhìn mái tóc cô bay bay theo gió, nhìn từng đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng và hàng mi hơi cụp xuống. Anh xoa đầu cô rồi đứng sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, cùng cô phóng tầm mắt về phía xa. Mặt biển như lớp lụa màu lam mịn màng dập dềnh nổi trôi. Cảm nhận được nhiệt độ sau lưng, Nhiếp Sơ Ngữ nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô sợ mắt sẽ ướt một lần nữa, sẽ lại mất kiểm soát. Vì cô biết rằng, cả đời này mình cũng không quên được ngày hôm nay. Sự cảm động này, nhịp tim dữ dội này, hy vọng này, tất cả như đứng lặng. Giống như dưới mây trắng trời xanh, trên mặt biển chỉ còn lại cô và người đàn ông tên Lục Trạm Giang. Nếu anh giống một hoàng tử, như một huyền thoại cứ thế xuất hiện bên đời cô không hề báo trước, liệu có thể cho phép cô mơ một lần thôi, một lần được coi mình là công chúa, một nàng công chúa gặp được chàng hoàng tử. Giấc mơ này xin đừng để cô phải tỉnh lại...
Chương 16
Rất nhiều năm sau... Nhiếp Sơ Ngữ thấy mình rốt cuộc vẫn nhu nhược như xưa, ngay cả hồi tưởng cũng chỉ dám nhớ những đoạn mang tính lựa chọn, lưu giữ hồi ức tại khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Có thể mọi thứ trên du thuyền hôm ấy chưa hẳn là lúc vui vẻ nhất, nhưng trước đó, trái tim cô tuyệt đối thuần khiết và tươi đẹp, chứ không như bây giờ, hạnh phúc của cô giống như một chiếc kẹo có độc, muốn nếm được vị ngọt ngào của nó thì phải chấp nhận chất độc gặm nhấm con tim. Hôm ấy anh muốn cô làm bạn gái của anh, đó là khởi đầu của ngọt ngào, cũng là khởi đầu của thuốc độc. Cô cắn môi, mọi chuyện đều đã qua rất lâu, rất lâu rồi, nhưng mỗi khi tái hiện trong đầu nó vẫn như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, tất cả đều hiện rõ mồn một trước mắt. Cô cúi đầu, không muốn nghĩ tới cái gọi là "sau này", nhưng những cái "sau này" ấy kiên quyết không cho phép cô trốn tránh. Cô dọn ra khỏi Vãn Các Cư, sống cùng Lục Trạm Giang. Anh đưa cô tới rất nhiều nơi cô chưa từng tới. Anh cùng cô dạo phố, dẫn cô đi khắp các con phố quà vặt khuất nẻo, thậm chí anh nguyện yêu chiều cô vô điều kiện, chưa bao giờ từ chối bất kì đề nghị nào cô đưa ra. Cô có thể đọc được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt mọi người. Họ đều nói Lục Trạm Giang yêu cô đến mức nào, quá nhiều người nói khiến chính cô cũng nghĩ như vậy. Không biết lượng sức mình, cậy được chiều mà làm nũng, nếu nhất định phải dùng từ ngữ để hình dung biểu hiện của cô khi ở bên Lục Trạm Giang thì đó sẽ là cụm từ chính xác nhất. Có ai không thích Lục Trạm Giang, vậy mà anh chỉ thích cô, những người phụ nữ khác anh còn không liếc nhìn, dành toàn bộ thời gian và sức lực cho cô. Đây là một sự cưng chiều lớn đến mức nào? Nếu cô chưa từng tới tuyên bố chủ quyền với Ôn Kha ở Dạ Các Cư, phải chăng cô vẫn có thể tiếp tục tự lừa mình dối người trong giấc mơ của mình? Nực cười biết bao, đã tới giờ phút này rồi cô vẫn con lưu luyến tình yêu sớm đã biến mất ấy. Bây giờ cô vẫn còn nhớ mình đã kiêu ngạo, nghênh ngang cùng Lục Trạm Giang tới Dạ Các Cư như thế nào. Cô biết cùng với sự yêu thương của Lục Trạm Giang, tính cách cô đã có phần thay đổi, thậm chí cô đã từng đau khổ vì chuyện này, nhưng Lục Trạm Giang không để tâm, anh nói dù có chiều hư cô anh cũng sẽ chịu trách nhiệm. Họ cùng đi đến Dạ Các Cư, quản lí ở đó lập tức sắp xếp Ôn Kha. Đó là lần đầu tiên Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy Ôn Kha, một cô gái rất đẹp, có lẽ vì học tỳ bà nên trên người toát lên một thần thái không thể coi thường. Vào giây phút gặp Ôn Kha, cô vô thức có chút mất cân bằng. Dường như để chứng minh điều gì, cô ngồi bên cạnh Lục Trạm Giang, còn Lục Trạm Giang thì hơi sững người nhưng vẫn vòng tay ôm cô như sợ cô sẽ bị ngã. Ôn Kha đang đánh tỳ bà bỗng cứng đờ người, thậm chí còn gảy sai âm. Sự luống cuống của Ôn Kha khiến Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy chưa bao giờ thỏa mãn đến thế. Người phụ nữ được coi là có thể khiến Lục Trạm Giang đối xử khác biệt, khi ở trước mặt cô cũng chỉ vậy mà thôi, có thể khiến Lục Trạm Giang cư xử đặc biệt chỉ có mình cô. Suy nghĩ này nhanh chóng bùng lên, khiến cô quên hết tất cả, muốn tuyên bố với cả thế giới, người đàn ông này sẽ chỉ yêu mình cô, chỉ đặc biệt với mình cô, anh thuộc về riêng cô. Tất cả đều từ từ tan ra trong nụ cười chế giễu của Ôn Kha. Nó khiến cô hoàn toàn hiểu rằng thì ra cô mới chính là kẻ nực cười nhất. Ôn Kha gần như nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. "Có phải cô muốn làm gì Lục Trạm Giang cũng sẽ chiều cô? Anh ấy sẽ đối xử tốt với cô vô điều kiện không?" "Có phải cô cảm thấy anh ấy yêu cô nhất trên đời không? Hoàn toàn không coi người khác ra gì? Sau đó cô sẽ là nàng công chúa độc nhất vô nhị?" "Lục Trạm Giang thường xuyên tới đây nghe tôi gảy tỳ bà, cho dù là lúc anh ấy bận rộn nhất. Lý do anh ấy hay tới nghe tôi đánh đàn cũng giống như lý do anh ấy đối xử tốt với cô đây, cô có muốn biết không?" Trên gương mặt Ôn Kha mang theo một sự sảng khoái đến tàn nhẫn, cảm giác sắp vạch trần tất cả để rồi sung sướng nhìn Nhiếp Sơ Ngữ đau khổ. Khoảng thời gian này, không đúng, là hai năm nay, cô ta sớm đã nghe danh người con gái ở bên cạnh Lục Trạm Giang từ miệng của vô số người, vẫn không dám tin và cũng không muốn tin Lục Trạm Giang lại thực sự yêu chiều một cô gái, thậm chí khi cô ta và Lục Trạm Giang gặp mặt, muốn hỏi sâu thêm, Lục Trạm Giang cũng im lặng, không nhắc bất kì chuyện gì liên quan tới Nhiếp Sơ Ngữ. Hôm nay, cuối cùng khi nhìn thấy người con gái này, cô ta rất muốn cười, vì cô ta biết những hành động kì lạ của Lục Trạm Giang là vì đâu, duy chỉ có kẻ ngốc này là chẳng hề hay biết. Vậy thì để cô ta nói cho đồ khờ khạo này biết lý do. Ôn Kha phì cười, "Tôi không thích tỳ bà, nhưng tôi đã đi học vì một người con gái khác thích. Và vì cô ta thích nên Lục Trạm Giang cũng thích. Cô xem, quả nhiên Lục Trạm Giang đã thường xuyên tới nghe tôi gảy tỳ bà." Ôn Kha thấy Nhiếp Sơ Ngữ lùi lại mấy bước, lúc này cô ta mới cười phá lên, "Cô biết Nghê Nghiên không? Chắc là cô không biết, nếu không sao dám ở bên Lục Trạm Giang đòi hỏi tình cảm, muốn làm gì thì làm. Nhưng mà cô nên biết cô ta, nếu không sao cô biết được những yêu chiều mình nhận được đến từ đâu? Nhất là gương mặt giống Nghê Nghiên y đúc của cô." Ôn Kha nhìn thấy vẻ khó tin ngập tràn gương mặt Nhiếp Sơ Ngữ, vừa hả hê lại vừa cảm thấy mình có đôi phần tàn nhẫn, nhưng cảm giác sung sướng đã chiến thắng. Nhiếp Sơ Ngữ gần như lảo đảo chạy trốn. Chính vào khoảnh khắc áy, Ôn Kha đã nhìn thấy kết cục giữa Lục Trạm Giang và Nhiếp Sơ Ngữ, không nghĩ rằng cô gái này lại chân thành với Lục Trạm Giang đến thế. Một tình yêu quá chân thành thì nhất định không thể chấp nhận tì vết, mà Lục Trạm Giang thì tuyệt nhiên sẽ không nói dối. Vài ngày sau, Lục Trạm Giang tìm tới Ôn Kha, bảo cô ta rời đi vĩnh viễn. Ôn Kha hiểu, Lục Trạm Giang đã biểu đạt một cách khéo léo rằng anh không muốn cô ta xuất hiện nữa, hoặc nếu như cô ta không phải bạn học của Nghê Nghiên, kết cục của cô ta chắc cũng chẳng khá hơn mấy kẻ vô duyên vô cớ mất tích là bao. Cô ta bỗng nhiên rất muốn tự hỏi chính mình, bản thân đi học tỳ bà, nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để xuất hiện bên cạnh Lục Trạm Giang, thiết lập quan hệ dựa trên người bạn cũ họ cùng quen, rõ ràng biết cái "đặc biệt" mà Lục Trạm Giang dành cho cô ta toàn bộ đều tới từ Nghê Nghiên, vậy mà vẫn cam tâm. Giờ đây tất cả đều tan biến, cô ta rất muốn, rất muốn nói với người đàn ông này, cô ta làm mọi chuyện vì anh, chẳng qua bởi thích anh nên mới để bản thân thiệt thòi như vậy. Nhưng khi xoay người nhìn anh lần cuối, cô ta lại chẳng nói được một lời, kể cả là câu "Em yêu anh". Lục Trạm Giang để lại trong tâm tưởng Ôn Kha một chiếc bóng cô tịch. Cô ta không hiểu lắm, nếu Lục Trạm Giang thực sự có tình cảm với Nhiếp Sơ Ngữ thì vì sao lại để mặc cho Nhiếp Sơ Ngữ bỏ đi? Nếu không có tình cảm vì cớ gì lại để lộ ra những biểu cảm cô đơn như vậy? Có lẽ cô ta mãi mãi không hiểu, giống như cô ta không hiểu vì sao rõ ràng khi đã biết người đàn ông này sẽ không có bất cứ hồi đáp nào dành cho mình, cô ta vẫn dâng trọn cho anh cả trái tim... Nhiếp Sơ Ngữ đứng ở trạm xe buýt, cô lắc đầu thật mạnh, muốn vứt bỏ hết những kỉ niệm của dĩ vàng ấy. Thật ra những gì cô nghĩ về quá khữ cũng không sai, Lục Trạm Giang chính là một giấc mơ trong thế giới của cô, cuối cùng giấc mơ ấy tan vỡ như bong bóng, thế là cô trở về hiện thực. Ai cũng nói tình yêu có thể khiến người ta đau tận tâm can, nhưng chỉ cần bản thân tình nguyện, kì thực có thể bước ra. Mà cô rốt cuộc là người thực tế, nếu không đã chẳng đòi anh một trăm vạn vào lúc cô và anh ở thế bế tắc nhất, nói là không ai nợ ai, chưa chắc đã không có ý định tính toán cho mình. Như vậy kể ra cô cũng kiếm được rồi, nên không cần phải tỏ ra ấm ức. Đối với cô mà nói, Lục Trạm Giang chính là giấc mơ đó, mơ cuối cùng cũng phải tỉnh, cô hoàn toàn là một người "phàm trần", đương nhiên không thuộc về thế giới của Lục Trạm Giang, người thuộc về cô phải là Chu Cẩn Phong, họ mới sống cùng một thế giới. Khi ở bên Chu Cẩn Phong, cô sẽ không hoang mang lo lắng, sẽ không giẫm lên mây, không tìm được mặt đất, lúc nào cũng lo bị rơi xuống. Nhiếp Sơ Ngữ, thật ra mày đã lựa chọn rồi, Chu Cẩn Phong mới là tương lai của mày. Tay cô hơi nắm chặt, sau đó nhắm mắt lại, hy vọng những ồn ào này sớm qua đi, như vậy cô có thể cùng Chu Cẩn Phong sống một cuộc đời bình dị nhưng yên ổn, mà cô cũng sẽ không còn bất kì lưu luyến nào với thành phố này nữa, tất cả đều sẽ rời xa. Cô mở mắt ra, sự việc đã tới mức này, cô vẫn vì tiết kiệm tiền mà chọn ngồi xe buýt. Hình như thấy mình ngốc nghếch, cô bỗng bật cười thành tiếng, ngay sau đó bắt một chiếc taxi, đi tới địa chỉ mà lúc trước Kim Hạo để lại, giây phút này lòng cô vô cùng bĩnh tĩnh. Tới địa điểm, Nhiếp Sơ Ngữ xuống xe, đi về phía hộp đêm nổi tiếng của thành phố An Xuyên – Thanh Phong Cư. Ở thành phố này đã mấy năm trời, cô từng đi qua đây, lần nào cũng đảo mắt qua. Trong một giây phút nào đó, cô cũng từng cảm thán, cả đời này có lẽ mình không thể bước vào đây, chưa hẳn vì không đủ tiền mà vốn dĩ không nỡ bỏ nhiều tiền như vậy chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân. Hôm nay cô có thể đi vào đây nhưng lại bằng cách thức này. Buổi chiều, hộp đêm không đông người lắm, không gian thoáng đãng bỗng trở nên hơi trống trải. Cô vừa đi vào thì lập tức thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ. Người đó bước tới hỏi cô cần giúp gì, khi cô nói là tới tìm người, người đó lập tức dẫn cô ra quầy tiếp tân. Nhiếp Sơ Ngữ biết đối phương đang kiểm tra những thông tin mà cô cung cấp. sau khi kiểm tra xong, đối phương cười với cô, "Cô Nhiếp, mời đi theo tôi." Nhiếp Sơ Ngữ đi theo người phục vụ tới một gian phòng. Phòng kín, màu sắc lại có phần nhạt nhòa, chủ yếu là đen, trắng và xám nhưng không có cảm giác âm u. Trong phòng không có ai, người phục vụ mang trà và nước hoa quả lên rồi đi ra ngoài, thế là cả một nơi rộng rãi thế này chỉ còn lại mình cô. Cô nhìn chằm chằm cốc nước hoa quả đặt trên chiếc bàn thấp trước mặt, giơ tay ra, nhẹ nhàng trượt quanh mép cốc. Kim Hạo hẹn nhưng anh ta không tới đúng giờ, như vậy là đang gây sức ép tâm lí cho cô sao? Cô càng ở một mình trong không gian này lại càng dễ suy nghĩ vẩn vơ, càng thêm hoảng loạn, khi đó Kim Hạo đưa ra bất kì yêu cầu nào, cô sẽ đáp ứng không hề do dự. Cô hận chính mình khi trở nên tầm thường như vậy, dù có thể đoán được tâm tư của người khác chứ không còn là một cô gái đơn thuần có phần ngốc nghếch như xưa. Nhưng như vậy thì đã sao, quá khứ cô có tốt đẹp, có trong sáng đến đâu chẳng qua cũng là thế thân của người khác mà thôi. Đầu ngón tay cô hơi dùng sức, chất lỏng trong cốc sóng ra ngoài, để lại những vết nhàn nhạt trên bèn. Lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, cô lập tức nhìn qua rồi đứng dậy. Kim Hạo hơi nhếch môi, đánh giá Nhiếp Sơ Ngữ từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy bàn tay căng thẳng cuộn chặt lại của cô, hắn cười khẽ một tiếng. Hắn bước vào trong, sắc mặt hời hợt, "Cô Nhiếp, thật ngại quá, tôi tới muộn." Lời nói thì thân thiện là thế, chỉ có điều thái độ lại quá thản nhiên. Nhiếp Sơ Ngữ cười miễn cưỡng, "Tại tôi tới sớm thôi." Kim Hạo nghe xong lại đánh mắt nhìn cô, lần này quan sát có phần tỉ mỉ hơn. Rõ ràng là một cô gái trông quá đỗi bình thường, dù có xinh xắn nhưng cũng không thể gọi là đặc biệt, chí ít hắn tuyệt đối không tin Lục Trạm Giang lại bị mê muội bởi sắc đẹp của người con gái này. Một người như vậy rốt cuộc đã khiến Lục Trạm Giang cảm thấy đặc biệt bằng cách nào? Ánh mắt Kim Hạo chợt khựng lại, hình như nghĩ ra rồi, hắn bỗng cười thoải mái. Đi vào cùng Kim Hạo là Tề Sinh, hắn hoàn toàn im lặng giống như một người máy chỉ biết cử động. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thẳng vào ánh mắt quan sát kĩ lưỡng của Kim Hạo, "Anh Kim, tôi cũng đã hiểu rõ trên người tôi tuyệt đối không có thứ mà anh cần, Anh tìm tới tôi chắc là vì quan hệ với Lục Trạm Giang. Thế nên tôi muốn nói rõ ràng với anh, tôi quả thực không có chút ảnh hưởng nào tới Lục Trạm Giang. Đúng là tôi từng qua lại với anh ta nhưng anh ta chỉ xem tôi như một người khác mà thôi..." "Cô Nhiếp, tôi tưởng trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng rồi. Cô Nhiếp xinh đẹp như vậy đừng có tự ti, huống chi chuyện gì cũng phải thử, không phải sao? Có lẽ lại có một kết quả ngoài mong đợi." Nhiếp Sơ Ngữ cắn môi dưới, biết rằng đối phương tìm tới mình tức là không định buông tha. Cô thở dài có phần cam chịu, cố gắng gượng cười, "Tôi biết, chỉ sợ anh Kim đánh giá tôi quá cao để rồi phải thất vọng." Kim Hạo bật cười, dường như cảm thấy rất thú vị, "Cô Nhiếp nên có lòng tin vào bản thân." Lòng tin ư? Tin rằng trong lòng Lục Trạm Giang có cô sao? Cô không mất trí, trí nhớ cũng không quá tệ, thế nên còn nhớ rất rõ Lục Trạm Giang đã thành thật thừa nhận anh tìm tới cô đích thực vì một người con gái khác. Vào khoảnh khắc ấy, cô bỗng muốn trách anh vì sao lại thành thật một cách nực cười. Cho dù là nói dối, cô cũng sẽ tin anh cơ mà. Vì sao phải nói cho cô biết sự thật, để cô biết tất cả hạnh phúc chỉ là giả tạo, tất cả những điều tốt đẹp anh dành cho cô đều không thuộc về cô. Cũng giống như ánh mắt Ôn Kha nhìn cô vậy, cuối cùng cô cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Nhiếp Sơ Ngữ chấp nhận số phận, "Vậy anh Kim hy vọng tôi làm gì?" "Không vội, cô sẽ được biết nhanh thôi." Ánh mắt cô dần dần tối đi. Cô lấy tay trái vân vê tay phải, sau đó ngẩng đầu trịnh trọng nhìn Kim Hạo, "Có phải, nếu tôi làm theo yêu cầu của anh, anh sẽ thả Chu Cẩn Phong ra?" "Dĩ nhiên." "Anh Kim, khi giao dịch, tôi vốn không sợ phải hy sinh thứ gì, nhưng tôi sợ tôi đánh đổi mà chẳng lấy lại được gì. Tôi muốn gặp anh ấy một lần, nếu không làm sao tối biết rốt cuộc anh ấy có ở trong tay anh hay không. Nếu như...", một nụ cười lướt nhanh qua mặt cô, "Tin rằng anh Kim không phải người như vậy, nhưng chưa nhìn thấy anh ấy, tôi không thể yên lòng. Anh cũng biết tâm trạng ảnh hưởng rất nhiều tới hành động của một người. Tâm trạng bất an có thể sẽ làm hóng rất nhiều chuyện." Dám uy hiếp hắn ư? Ánh mắt Kim Hạo như đang nghiền ngẫm, cô cũng đâu có vô vị như hắn tưởng tượng. Hắn ra hiệu với Tề Sinh, Tề Sinh lập tức ra cửa. Hơn mười phút sau, Tề Sinh quay lại, trong tay cầm một chiếc di động, sau đó đưa cho Nhiếp Sơ Ngữ. Nhiếp Sơ Ngữ gần như vô thức hiểu được ý nghĩa của chiếc di động này. Cô đưa tay cầm lấy, sắc mặt Kim Hạo lạnh đi, "Đừng có được nước lấn tới." Nhiếp Sơ Ngữ đành thu tay về. Từ trên màn hình cô nhìn thấy Chu Cẩn Phong tay bị trói lại, miệng bị nhét thứ gì đó rồi có người lấy nó ra. "Tiểu Ngữ, em mặc kệ anh... em..." Chu Cẩn Phong còn chưa kịp nói xong thì miệng lại bị bịt kín, ngay sau đó hình ảnh trên màn hình biến mất. Sắc mặt Nhiếp Sơ Ngữ trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt nên lời, mắt đỏ lên. Đều vì cô, nếu không phải vì cô, Chu Cẩn Phong không phải chịu khổ như vậy, tất cả đều là lỗi của cô. Kim Hạo dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, "Muốn cậu ta có thể sớm được thả ra, thì cô phải nghe lời. Tôi tin cô là một người thông minh, biết phải làm thế nào." Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy nụ cười của Kim Hạo, tay nắm chặt lấy vạt áo. Cô căm hận, vì sao vận mệnh chỉ có thể bị người khác nắm giữ, vì sao ngay cả quyền lựa chọn cuộc đời mình cô cũng không có? Cô chỉ muốn sống bình yên suốt cuộc đời này, ngay cả việc này cũng không được sao?
Pháo Hoa Pháo Hoa - Lục Xu