Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nước Chảy Hoa Trôi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4 -
Đ
ang nghiêng ngó để tìm một chỗ tốt trong góc thì Hạnh Quân tìm thấy một gương mặt có vẻ quen thuộc. Cô nhận ra người ấy ngay. Đó là người đàn ông mà cô đã gặp trên phố cách mấy tuần trước
Trên tay anh ta cũng có một bó hoa, không phải hoa hồng như hôm trước. Anh ta đang ngồi vào cái bàn kê ở góc phòng, chỗ ngồi tốt nhất của cô
Tần ngần một chút, Hạnh Quân quyết định lại thăm hỏi anh ta một tí. Dù gì hôm trước cô thật sự đã làm phiền anh ta rất nhiều, đó là chưa kể số tiền mua hoa mà cô đã hứa sẽ hoàn lại. Vả lại hôm nay cô vui vẻ, bình tĩnh, chắc chắn sẽ không xử sự ngốc ngếch và vô duyên như hôm đó để sợ phải bẽ mặt.
Nghĩ thế nên cô len qua những cái bàn vuông nhỏ đầy những người để đến phía bàn anh ta.
Buổi biểu diễn thời trang thường kỳ của ba mẹ lúc nào cũng đông khách. Ba mẹ cô đã tổ chức như một buổi tiệc nhẹ chiêu đãi giới kinh doanh hàng may mặc và giới thượng lưu. Họ quen biết nhau hầu hết và rất ăn diện, nên giờ đây phải khổ công len lỏi giữa những bộ veston dềnh dàng và những bộ đầm xòe rườm rà, bởi vì nếu cô chỉ đụng khẽ họ thôi là có thể làm mất lòng họ ngay vì nhăn hết nếp áo cầu kỳ của họ.
Khi chỉ còn cách một khoảng ngắn nữa thôi là đến chỗ người kia, thì anh ta lia mắt về phía cô. Hạnh Quân mỉm cười và gật đầu chào anh ta. Có vẻ nhận ra cô, anh ta cũng chào lại bằng cái gật đầu nhẹ.
- Chào anh, không ngờ lại gặp lại anh ở đây – Hạnh Quân tươi cười nói trước.
- À vâng, cũng không ngờ gặp cô ở đây. Mời cô ngồi.
Câu nói anh ta giống như lập lại câu của cô vậy, nhưng ánh mắt liếc nhanh cố làm cho ý nghĩ của câu nói thành khác hơn.
Hạnh Quân nhìn xuống mình. Cũng cái quần Jean và cái áo thun lửng, có điều cái quần không rách gối te tua như hôm trước thôi. Cô phì cười. Anh ta lạ lùng cũng đúng thôi, vì thời trang của ba mẹ dành cho giới thượng lưu mà thôi, vả lại những buổi biểu diễn như thế này vé mời rất hạn chế. Chắc anh ta không thể tưởng tượng ra một người có thể ăn mặc như thế mà lại có mặt ở nơi đây, không thích hợp chút nào.
Cô nói vui:
- Tôi không phải là khách mời ở đây đâu, nên có lẽ không cần phải ăn mặc sang trọng.
Người kia mỉm cười:
- Thật ra quần áo hợp với ý thích của mình và mình có được sự thoải mái khi mặc nó là tốt nhất, chứ không phải nó đắt tiền hay bắt mắt, cô cũng đừng ngại.
Hạnh Quân che miệng cười:
- Vậy quần áo anh thích nhất là quần sậm màu, áo sơ mi luc nào cũng cài kín cổ và treo lên đấy cai cravate chứ gì?
Anh chàng kia ngớ người ra rồi cũng phải cười xòa. Quả thật hai lần chạm mặt, anh đều đang đóng bộ rất nghiêm túc, câu nói có vẻ rao giảng của anh đã bị cô bắt bẻ một cách khôi hài.
“Cô gái này cũng tinh quái lắm đây, chứ không nhút nhát, khờ khạo như lần trước gặp mặt” – Anh nghĩ thầm.
- Này, tôi có hơi qua lố chăng? – Hạnh Quân hơi e ngại hỏi.
- À không đâu, hoạt bát và vui tính như vậy rất hay.
Người kia chỉ nhẹ lắc đầu.
Hạnh Quân nháy mắt ranh mãnh:
- Thật ra lóc cha, lóc chóc là tính của tôi, chứ còn hôm bữa trước… e hèm! Tôi cũng không biết tại sao mình lại ngớ ngẩn và tệ đến như vậy. Thật đã làm phiền anh quá nhiều.
Đang định nói thêm thì Phúc, ông anh họ của cô đang rê máy chụp hình ngang qua vỗ vai cô.
- Ti… dì tìm nhỏ nãy giờ kìa – Rồi quay qua người khách, Phúc nhe răng cười – Xin lỗi nhé, anh Du.
Du – vị khách trầm tĩnh, mỉm cười:
- Không sao.
Hạnh Quân nheo mắt cười sau khi ông anh họ của cô rời đi:
- Thì ra anh cũng quen biết với anh Phúc.
Du gật đầu:
- Cũng biết sơ thôi, Phúc còn trẻ nhưng tay nghề cũng khá lắm.
Hạnh Quân gật gù đồng tình. Rồi như nhớ ra, cô vội vàng đứng lên:
- Ý quên mất. Mẹ tôi gọi tôi phải vào ngay. Xin lỗi anh nhé.
Rồi không kịp đợi phản ứng của Du cô hối hả quay lưng đi. Nhưng chỉ được vài bước Du lại thấy cô quay lại, miệng cười tươi.
- Tôi quên mất tự giới thiệu tên cho anh biết, tôi…
Du cắt ngang vui vẻ:
- Tôi biết rồi, Ti chứ gì?
Hạnh Quân trố mắt ngạc nhiên rồi chợt nhớ ra khi nãy Phúc đã chẳng vỗ vai gọi cô là gì, cô nhún vai cười xòa.
- Thì…. là Ti, anh gọi thế cũng không sai. Còn tôi thì biết anh tên Du rồi đấy. Thôi tôi vào nhé, hẹn gặp lại.
Du mỉm cười gật đầu:
- Hẹn gặp lại.
Nhìn dáng nhỏ nhắn lanh lẹ lách qua đám người đứng ngồi trong phòng, Du thấy sao mà cái tên cô nhỏ này hợp với cô đến thế. Giữa lúc này đây hầu hết tất cả đàn bà con gái trong gian phòng này đều mang giày thật cao. Nếu tính luôn những cái đầu tóc bới cho thật cao thì dường như ai cũng cố rướn cho cao hơn, như muốn được ngang bằng với chiều cao của người mẫu hay sao ấy.
Vì vậy mà giữa họ, cô gái nhỏ có cái tên Ti thật bé tí ti và đơn giản hồn nhiên với đôi sandaLan mỏng, bộ quần áo gọn nhẹ. Dõi theo cái đuôi tóc cột nhỏng đã ngúc ngoắc xa dần, Du đoán chắc cô là cô gái nghịch ngợm của một ai đó trong hậu trường. Điệu bộ dễ thương và trẻ con của cô nhóc đó cứ làm anh nhớ đến khoảng thời gian ngây ngô ở mái trường trung học, nhất là cái lần gặp đầu tiên, cách đây vài ngày. Du đã thoáng ngạc nhiên, rồi sau đó thú vị với phong cách vô tư, bụi bụi của cô nhóc lạ lẫm đó. Kể cả cái tính đãng trí mà anh đoán là bản tính của cô.
Nếu so với những cô gái xinh đẹp, khôn ngoan thì cô gái nhỏ anh mới quen quả thật khá độc đáo.
Hôm đó Du cũng thấy lạ cho cách xử sự của mình. Với cái tính cộc cố hữu, anh đâu dễ gì thản nhiên như không có gì khi bó hoa hồng nhung thật đẹp bị cô gái lạ lùng đụng văng ra đường trở thành một bãi rác thảm thương.
Vậy mà anh đã giúp đỡ cô nhỏ một cách nhanh chóng và máy móc, không một lời phàn nàn hay cau có, khó chịu. Đã vậy, khi cô đòi đền anh bó hoa khác, anh đã kềm mình không bỏ đi. Vì lúc đó, bỗng dưng anh tò mò về cô gái nhỏ đó, anh không muốn lần gặp đó là thoáng chốc, vì thế anh mới có dịp theo cô vào tiệm hoa, cứu vãn cho cô khi tình thế bất ngờ xảy ra. Cô nhóc buồn cười thật! Du lắc nhẹ đầu mỉm cười. Và anh nữa chứ, cũng buồn cười luôn. Tùng mà biết được anh cũng ngơ ngác lạ đời vậy, chắc hẳn nó sẽ trố mắt ra kinh ngạc dữ lắm. Nhắc đến Tùng, anh thầm chậc lưỡi. Tính anh dửng dưng, ít nói. Gia tài có một thằng bạn thân nhất, hắn vừa là quân sư vừa là nhà phân tích đủ thứ sự kiện trên đời. Với cái bản tính nói nhiều và lắm khi suy diễn lung tung, nhiều lúc làm anh nổi cáu. Nhưng bây giờ, khi mà hắn đi du lịch ở Úc và Mỹ tới mấy tháng, chuyến đi mà hắn hào hứng gọi là vòng quanh nửa trái đất đó, anh còn lại một mình giữa Sài Gòn, mới thấy nhơ nhớ hắn, mới nhận ra tình bạn bấy lâu đã thân mật, quen thuộc đến độ nào. Không biết giờ này ở nơi xa, hắn có cùng tâm trạng như anh?
Trên sân khấu được thiết kế bằng những bục cao nối thành chữ T để biểu diễn thời trang, đã thấy người chủ chương trình, ông Lê Hòa Đức đã ra nói vài lời trước micro để mở đầu.
Tự nhiên Du thấy thèm một điếu thuốc. Khán phòng quá kín và không cho hút thuốc, từ nãy đến giờ anh đã phải nhịn. Bây giờ ngồi một mình, lại thấy thèm chút khói, và hơi hơi buồn. Ước gì cái cô nhóc Ti kia lại đi lăng quăng đâu đây, để anh có dịp chuyện phiếm với cô nhỏ. Nếu được vậy thời gian sẽ trôi qua nhẹ nhàng và dễ chịu hơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nước Chảy Hoa Trôi
Khánh Vân
Nước Chảy Hoa Trôi - Khánh Vân
https://isach.info/story.php?story=nuoc_chay_hoa_troi__khanh_van