Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nụ Cười Cho Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
Đ
ã hai ngày rồi mà Gia Tuấn vẫn không đến tìm Ái Vy. Gọi điện cũng không Ái Vy cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Chẳng lẽ anh ấy giận mình sao? Không đâu, Gia Tuấn khônf vô tình như vậy đâu. Chắc là anh ấy bận.
Ba ngày, bốn ngày rồi một tuần lễ mà Gia Tuấn vẫn mất tiêu. Ái Vy bắt đầu thấy lo thật sự. Cô muốn gọi điện cho anh lắm nhưng tự ái không cho phép cô làm vậy nên Ái Vy chỉ biết ngồi chờ.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo, tưởng là Gia Tuấn nên Ái Vy mừng rỡ:
- Alô!
- Alô! Khả Nhi nè, mi đang làm gì vậy Vy?
Ái Vy thoáng buồn trở lại:
- Ta có làm gì đâu.
- Vậy mi tới nhà ta đi, ta và mi đi shoping.
Ái Vy thở dài:
- Mi đi một mình đi, ta mệt lắm.
- Ái Vy nè! Làm gì mà cả tuần nay mi buồn dữ vậy? Ta thấy mi lạ lắm.
Ái Vy nhăn trán:
Ta có gì đâu chứ, mi khéo lo, thôi ta chúc mi đi chơi vui vẻ nha bye!
- Khoan đã Ái Vy, mi làm gì vậy không muốn nói chuyện với ta à?
- Mi đừng có nghĩ bậy mà.
- Mi ở nhà đợi ta nghe ái Vy. Ta sẽ đến nhà mi liền.
- Để làm gì?
- Cho mi xem một món đồ.
- Là gì vậy.
- Bí mật, lát nữa ta đến mi sẽ biết thôi.
- Vậy ta chờ mi.
- Ok! Bye!
Chỉ mười lăm phút sau, Khả Nhi đã có mặt ở nhà Ái Vy Hai cô cùng ngồi xuống xích đu. Khả Nhi có vẻ rất vui:
- Hôm nay trời đẹp thật, mi có thấy vậy không Ái Vy?
Ái Vy nhìn bạn:
- Mi hôm nay sao vậy? Đến tìm ta để tả cảnh làm thơ hả?
- Mi làm ta mất cả hứng.
- Vậy mi định làm thơ thật à?
- Mệt mi ghê, ta đến đây là để cho mi xem một vật.
Ái Vy thờ ơ:
- Vật gì?
Chìa ra trước mặt Ái Vy. Khả Nhi hãnh diện:
- Nè! Mi xem có đẹp không?
Đó là sợi dây chuyền bạch kim tuyệt đẹp. Ái Vy cũng thấy thích thích:
- Mi mới mua đó hả? Ở đâu vậy Nhi?
- Là của anh Đông Chí tặng đấy. Anh ấy vừa mới đi công tác ở Nhật về. Đây là món quà của anh ấy mi thấy có đẹp không?
- Đẹp lắm!
Khả Nhi vô tư:
- Phải chi anh Tuấn cũng tặng mi một sợi thì ta và mi sẽ cùng đeo chắc đẹp lắm.
- Một mình mi đeo ta thấy cũng đẹp rồi!
- Nhưng ta thích mi cùng đeo với ta hơn.
Ái Vy cười buồn:
- Mi thật hạnh phúc.
Khả Nhi ngơ ngác:
- Sao mi lại nói vậy? Mi cũng có thua gì ta đâu, anh Tuấn yêu mi đến điên đảo mà.
Ái Vy buồn bã:
- Vậy mi có biết là cả tuần nay anh ấy không hề đến tìm tao không? Cả gọi điện cũng không. Tại sao anh ấy lại giận ta vô cớ như vậy?
Khả Nhi trố mắt nhìn Ái Vy:
- Hoá ra cả tuần nay mi và anh Tuấn không gặp nhau sao? Hèn gì cả tuần nay ta thấy mi như người mất hồn vậy.
- Ta cũng không bìết là ta có làm gì sai không nữa nhưng nếu có gì thì anh ấy cũng phải nói với ta chứ.
Khã Nhi an ủi bạn:
- Mi đừng có buồn nữa biết đâu anh Tuấn đi công tác hay bận việc gì đó thì sao?
- Nhưng cũng phải gọi điện chứ, chẳng lẽ anh ấy bận đến nỗi một cuộc gọi cũng không được sao?
Khả Nhi vỗ nhẹ lên vai Ái Vy:
- Chuyện gì mi cũng phải nghĩ đến cái tốt của nó. Thôi, đừng có buồn nữa ta và mi vào siêu thị chơi.
Ái Vy lắc đầu:
- Ta không đi đâu mi đi một mình đi.
- Không có mi ta đi một mình chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Nhưng ta mệt, ta muốn ở nhà, Khả Nhi kiên quyết.
- Ta không cho mi ở nhà để gặm nhấm nỗi buồn đâu. Mi phải đi với ta, vào thay đồ đi ta đợi.
Ái Vy nhăn nhó:
- Nhưng ta không muốn đi thật mà.
Khả Nhi trừng mắt:
- Vào thay đồ nhanh lên, mi định chờ ta thay luôn cho mi đó hả?
Ái Vy đành phải đứng lên để đi vào thay đồ. Cô biết tính bạn của mình mà, nếu không đi nó sẽ rỉ vào tai đến chiều luôn trước khi vào Ái Vy còn thòng một câu:
- Ta thật không chịu nổi mi rồi.
- Mi nhớ nhanh lên đấy.
Chờ Ái Vy đi rồi, Khả Nhi bụm miệng cười:
- Mi phải thua ta thôi.
Buổi sáng Gia Tuấn ngồi vào bàn làm việc của mình, vẻ mặt anh trầm ngâm và có vẻ gì đó như là nghiêm khắc lắm.
- Tít, tít, tít...
Có tiếng điện thoại reo Gia Tuấn để xấp hồ sơ xuống bàn và nghe điện:
- Alô!
- Alô! em là Ly Ly đây.
- Có chuyện gì không Ly?
Ly Ly giọng hờn dỗi:
- Có chuyện gì mới gọi cho anh được à?
Gia Tuấn không mấy vui:
- Anh đang bận làm việc nếu em gọi cho anh chỉ để nói chuyện phiếm thì anh xin hẹn lại dịp khác.
- Chưa chi mà anh đã giận rồi à? Em chỉ muốn bao cho anh biết là em sắp về nước thôi mà.
- Vậy chừng nào em về.
- Ngày mai.
- Vậy à!
- Ngày mai anh ra đón em được không?
- Anh không hứa được nhưng anh sẽ cố gắng.
Bên kia giọng Ly Ly ẻo lả:
- Không ai biết em về nước đâu, em chỉ báo cho một mình anh biết thôi! Anh ra đón em đi.
Gia Tuấn chau mày:
- Nhưng anh còn phải làm việc.
- Anh nỡ để em đi taxi về sao?
- Thôi được anh sẽ đến. Em bay chuyến mấy giờ vậy?
- 9h30 anh nhớ đến nha.
- Được rồi anh hứa.
- Cám ơn anh.
Gia Tuấn bực bội:
Nếu không còn việc gì nữa anh cúp máy đây, anh còn nhiều việc lắm.
- Khoan đã anh, em còn một chuyện nữa muốn nhờ anh.
- Chuyện gì?
- Chuyện em làm ở công ty anh, anh nhận em được không?
Gia Tuấn bới bực bội:
- Sao em không về làm cho công ty của bác Lâm, làm thư kí là uổng công em đi du học lắm đấy.
- Có gì mà uổng công, em đến làm việc ở chỗ anh là để học hỏi thêm mà.
Gia Tuấn vui vẻ:
- Có gì để em học hỏi đâu, công ty của anh còn thua xa công ty của bác Lâm mà.
- Anh lại vậy nữa rồi, bộ anh không muốn nhận cô nhân viên mới này sao?
- Thôi được rồi, khi về em cứ đến công ty làm thư kí cho anh, cô thư kí cũ của anh đang xin ngủ giờ có em thay cũng hay.
- Em may mắn vậy sao anh?
Gia Tuấn đùa:
- Anh nói trước, nếu em làm không được việc anh vẫn cho thôi việc đấy nhé.
Ly Ly đầy tự tin:
- Anh yên tâm, em sẽ không làm anh thất vọng đâu.
- Cứ vậy nhé, bây giờ chào em anh phải đi họp.
- Bye anh!
- Bye!
Bỏ điện thoại trở vào máy. Gia Tuấn ngã người ra sau ghế, nhắm hờ mắt.
- Cô ấy thật vui vẻ giống như Ái Vy của mình vậy. Đã hơn tuần nay mình bận công việc nên không đến được chắc là cô bé buồn lắm đây.
Nói rồi, Gia Tuấn lấy chiếc điện thoại ra và ấn số máy của Ái Vy:
- Alô!
- Alô! Anh đây.
Biết là Gia Tuấn nhưng Ái Vy vẫn cố tình hỏi:
- Anh là ai vậy.
- Henry!
Henry là tên trong nick của Gia Tuấn, Ái Vy thầm cười một mình.
- Có chuyện gì vậy?
- Em không nhớ anh sao mà hỏi vậy hả bé?
- Ai nhớ anh làm gì?
- Có thật không?
- Dĩ nhiên!
- Vậy anh cúp máy nghen?
Ái Vy thoáng buồn nhưng cũng nói cứng:
- Tuỳ anh.
- Em bất cần anh sao? Em không nhớ anh thật à?
- Đã nói là không.
- Nhưng anh nhớ em lắm!
- Mặc anh!
Gia Tuấn cười trong máy:
- Em phũ phàng với anh vậy sao Vy.
- Em là vậy đó, anh mới biết à?
- Anh buồn quá!
- Về việc gì?
Gia Tuấn nói nhanh:
- Việc em không nhớ anh.
Ái Vy nói một cách hờn dỗi:
- Anh thật sự buồn chuyện sao? Hơn tuần nay anh không đến, điện thoại cũng không vậy ai phũ phàng với ai đây.
Gia Tuấn cười trong máy:
- Hoá ra em đang giận anh à?
Ái Vy cảm thấy hối hận với những lời mình đã nói. Cô nói mà vẻ mặt đỏ vì hối hận:
- Ai thèm giận người dưng làm gì? Tại anh nói nên em mới nói thôi.
Gia Tuấn nói một cách nhẹ tênh:
- Vậy chiều nay anh ghé nhé?
Ái Vy nghe tim mình xôn xao bao cảm xúc nhưng cô vẫn nói cứng:
- Anh ghé làm gì hả? Em không có rảnh tiếp anh đâu.
- Anh đến thăm ba mẹ em mà.
Ái Vy quê đến đỏ mặt:
- Anh thật là đáng ghét.
Gia Tuấn vẫn cười:
- Anh đến thăm ba mẹ rồi sau đó là thăm em. Em nhớ ở nhà nha Vy.
- Không!
- Em không chịu ở nhà thì anh đợi em về mới thôi.
- Anh thật cứng đầu.
- Anh là vậy đó.
Ái Vy dẫu môi:
- Em hỏng thèm nói chuyện với anh nữa đâu, em cúp máy đây.
- Vậy em nghỉ đi, anh phải làm việc đây.
Ái Vy liền nhanh miệng:
- Anh có biết em đang ở đâu không mà bảo nghỉ.
- Em ở đâu vậy.
- Ở trường, đang giờ xả hơi.
Gia Tuấn đập tay vào máy:
- Ôi! Anh thật đảng trí, vậy em vào học nhé!
- Chào anh!
- Chào em! Hôn thật nhiều.
Buổi chiều, đúng như lời hẹn, Gia Tuấn đến nhà Ái Vy ông Thành Minh lẫn bà Ái Lan ai cũng vui khi thấy Gia Tuấn đến.
Thế là, bữa cơm chiều trôi qua thật vui vẻ ấm cúng. Gia Tuấn xin phép ông bà Thái Minh đưa Ái Vy đi dạo khi trời đã sập tối.
Gia Tuấn đưa Ái Vy đến công viên ngồi xuống băng đá cạnh Ái Vy. Gia Tuấn ôm chặt lấy Ái Vy và nhanh như chớp anh trao cho Ái Vy nụ hôn yêu thương của mình.
Giọng Gia Tuấn thật ấm:
- Môi em thật ngọt ngào.
Ái Vy e thẹn đấm thùm thụp vào ngực Gia Tuấn:
- Anh kì cục quá đi ha.
- Sao lại kì? Anh thấy mình nói đúng mà?
Ái Vy liếc mắt:
- Anh lúc nào cũng cho mình là đúng cả. Anh có thấy như vậy là mình độc đoán lắm không?
Thấy Ái Vy phản ứng kì lạ nên Gia Tuấn trố mắt nhìn Ái Vy ngạc nhiên:
- Sao em lại nói anh như vậy?
- Không phải vậy sao?
Xoay người yêu đối diện với mình. Giọng Gia Tuấn thật nhẹ:
- Anh làm em sợ sao Vy? Anh hứa sẽ không như vậy nữa nhưng em thấy anh độc đoán về việc gì vậy?
- Việc Vĩ An, Anh thừa biết là em và anh ấy không có gì. Hơn nữa em còn rất ghét anh ta vậy mà anh lại giận em về chuyện đó.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy khó hiểu:
- Anh giận em khi nào vậy? Anh nhớ là đâu có giận em vô cớ như vậy.
- Anh còn hỏi em là anh giận khi nào à? Hôm đó anh đã giận dữ với em còn hơn cả tuần không gặp em. Vậy mà anh bảo mình không giận vô cớ à?
Gia Tuấn nhìn Ái Vy yêu thương:
- Anh xin lỗi. Hôm đó không phải anh giận em mà là anh đang giận Vĩ An.
Còn cả tuần nay anh không đến là vì anh bận, rất bận, anh đang lo việc xuất khẩu hàng sang Mỹ. Em cũng biết mà, mình đâu thể tin tưởng ai ngoài bản thân mình.
Ái Vy cảm thấy hối hận khi đã trách anh. Cô nhìn Gia Tuấn mà đôi mắt long lanh:
- Em mới là người phải xin lỗi, em đã trách lầm anh còn giận anh nữa.
Gia Tuấn hôn lên mái tóc óng mượt của Ái Vy Anh thì thầm:
- Ái Vy! Em có biết là anh yêu em lắm không? Yêu từ nét giận hờn của em, yêu cả đôi má ửng hồng lên vì giận, vì e thẹn.
Ái Vy choàng tay bá cổ Gia Tuấn, cô nghe như hạnh phúc đang tràn ngập.
Không ngần ngại Ái Vy chủ động hôn lên chiếc mũi cao của Gia Tuấn:
- Em yêu anh!
Gia Tuấn cúi xuống tìm môi Ái Vy, cô cũng thụ động đón nhận tình yêu của anh. Họ say đắm hôn nhau. Ái Vy cảm thấy mình đang trong một bầu trời hạnh phúc, Gia Tuấn rời môi cô một cách nuối tiếc:
- Anh muốn được cứ mãi hôn em. Anh mong thời gian hai năm sẽ trôi qua nhanh để em luôn ở bên anh.
Ái Vy vùi mặt vào ngực Gia Tuấn, cô nghe được từng nhịp đập của tim anh.
- Sao tim anh đập dữ vậy.
- Vì anh được ở gần em.
Ái Vy mỉm cười hạnh phúc:
- Mình đừng bao giờ giận nhau anh nhé, em sợ lắm, giận anh em cũng chẳng thấy vui gì mà chỉ thấy đau âm ĩ.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy nồng năn:
- Anh sẽ tạo cho em nhiều niềm vui. Anh sẽ làm tất cả để em được hạnh phúc.
- Bây giờ em đang rất hạnh phúc, em cũng mong mình sẽ có nhiều hạnh phúc.
- Sẽ như em muốn thôi em yêu.
Vẻ mặt Ái Vy rạng ngời hạnh phúc. Họ lại hôn nhau dành cho nhau những gì yêu thương nhất. Tất cả tình yêu họ luôn dành cho nhau, tranh nhau thể hiện tình yêu.
Vừa thấy Ái Vy bước ra cổng, Khả Nhi đã reo lên:
Ta có chuyện vui muốn báo cho mi biết nè Ái Vy nhăn nhó:
- Lại việc gì nữa đây!
- Mi lên xe đi rồi ta mới nói.
Ái Vy lắc đầu:
- Mi lúc nào cũng vẽ chuyện. Thôi đi nhanh. Đợi Ái Vy bước lên xe, Khả Nhi lại líu lo:
- Ta bảo đảm sau khi nghe tin này mi sẽ vui và sẽ cám ơn ta rối rít.
- Mà chuyện gì vậy?
Khả Nhi làm ra vẻ bí mật:
- Có một chuyện vui và một chuyện buồn, mi muốn nghe chuyện nào đây?
- Mi nói chuyện buồn trước đi?
- Chuyện buồn là mi sắp mất một người đang đeo đuổi mi.
Ái Vy vỗ lên vai bạn:
- Mi đang nói gì vậy Nhi?
- Ta đang nói anh chàng Singapore sắp phải xa mi rồi.
- Ý mi là Vĩ An sắp về bển.
- Phải. Và đó cũng là niềm vui ta định báo cho mi biết!
Ái Vy thấy mừng lơn trong bụng:
- Mi thật là đem đến cho ta niềm vui rồi đó Khả Nhi.
- Mi phải cám ơn ta đấy nhé! Chính ta đã gọi điện sang bên ấy để nhờ dì Hai qua dịu ảnh về bển.
- Ta cám ơn mi nhiều nha Nhi. Mi thật tốt.
Khả Nhi trêu đùa:
- Mi cám ơn suông vậy sao? Không tính toán gì à?
Ái Vy chau mày:
- Vậy mi muốn gì đây.
- Ta đang thêm ăn bún bò Huế lắm, không biết là ai có lòng hảo tâm cho ăn chùa không đã.
Ái Vy liếc mắt:
- Mi đúng là không tốt như ta tưởng, giúp người ta mà đòi trả ơn.
- Mi bát bỏ lòng tốt của ta chứ gì. Mi thật là chỉ có mạt tô bún bò Huế mà nói như vậy.
- Thôi thôi, ta xin đầu hàng, mi đến chỗ cũ đi.
- Ít ra cũng vậy chứ.
Ái Vy trêu bạn:
- Ta không hiểu anh Đông Chí yêu mi ở điểm nào nữa Nhi. Một con nhỏ háo ăn và luôn luôn kể công.
Khả Nhi tinh nghịch:
- Anh ấy yêu ta ở những điểm mi kể đó. Những cái mi cho là khuyết điểm thì anh ấy xem đó là ưu điểm của ta.
Ái Vy cười sặc sụa:
- Trời ơi! Mi nổ vừa thôi Nhi, mi không sợ độ cao sao?
Khả Nhi cũng cười vui vẻ:
- Nói chuyện với mi thì phải vậy đó, nêu không ta sẽ thua mi.
- Mi cũng khá đấy!
- Vậy mới là bạn lâu năm của mi được chứ.
Hai cô dừng xe trước một quán bún bò Huế, cả hai cùng vui vẻ vào quán Khả Nhi gọi to:
- Cho hai tô chị ơi!
Cô chủ quán vui vẻ:
- Có liền!
Lát sau, hai tô bún bò Huế được đem ra thơm lừng, Khả Nhi cầm nhanh lấy mấy thứ gia vị cho vào Ái Vy tinh nghịch cô bỏ hai muỗng ớt vào tô của Khả Nhi. Quá bất ngờ nên Khả Nhĩ đỡ không kịp, cô la lên ơi ới:
- Mi chơi ta hả Ái Vy?
Ái Vy vẫn bình thản:
- Ta chỉ muốn giúp mi thôi mà.
- Vậy ta sẽ giúp lại mi.
Nói xong Khả Nhi cầm lấy chai tương ớt lên xịt thẳng vào tô của Ái Vy.
- Cho mi hưởng cùng ta nha.
Ái Vy nhăn nhó:
- Mi ác thật!
- Vậy mi có ăn không thì bảo?
- Dĩ nhiên là ăn rồi. Ta sợ mi sao?
- Ai hết trước được ăn chùa đấy nhé?
- Sợ mi sao?
Hai cô đang tập trung vào tô bùn bò Huế của, mình thì có tiếng gọi:
Ái Vy!
Ái Vy giật mình quay lại, cô hốt hoảng khi nhận ra đó là Vĩ An, Khả Nhi nói lớn:
- Sao anh lại ở đây? Anh ăn bún bò Huế hả?
- Anh đi theo hai em đấy!
Ái Vy nhăn nhó:
- Anh đi theo hai đứa tôi làm gì hả?
Vĩ An tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh Ái Vy.
- Anh đến là để gặp em lần cuối! Em không đuổi anh chứ Vy?
- Tôi cũng muốn lắm nhưng đây là quán ăn nên tôi không có quyền.
- Nghĩa là em chấp nhận nói chuyện với anh à?
Ái Vy bực bội:
- Anh đừng nghĩ như vậy, tôi không rảnh để tiếp chuyện anh đâu và yêu cầu anh ngồi xa tôi một chút. Tôi rất dị ứng khi có một thanh niên lạ ngồi gần mình.
Vĩ An đứng lên đi sang ngồi vào một chiếc ghế khác, đối diện với Ái Vy:
- Anh ngồi đây được chưa Ái Vy?
Ái Vy nhún vai:
- Tùy anh!
Vĩ An nhìn chằm chằm và mặt Ái Vy, anh nói một cách tha thiết:
- Ái Vy! Em có biết là anh sắp đi xa không? Anh sắp về Singapor rồi và có lẽ anh phải ở bên đó luôn.
Ái Vy thờ ơ:
- Vậy à?
Vĩ An buồn so:
- Vì vậy hôm nay anh đến là để gặp em lần cuối rồi anh sẽ ra đi?
- Trời ơi! Sao mà giống lời hấp hối của người chết quá vậy?
Khả Nhi nghĩ thầm rồí lặng lẽ cười một mình:
Vĩ An lại tiếp:
- Về bên ấy chắc anh sẽ nhớ em nhiều lắm Ái Vy Anh sẽ không bao giờ quên em được đâu.
Ái Vy nghe ốc cực nổi toàn thân:
- Xin lỗi, tôi rất dị ứng với cảch nói chuyện của anh. Mong anh hãy nói một cách bình thường, chúng ta có thể xem nhau là bạn mà.
- Nhưng anh yêu em...
Ái Vy trợn mắt:
- Nhưng tôi thì không! Anh cũng biết là tôi có người yêu rồi mà.
Vĩ An cố nói:
- Anh có quyền yêu đơn phương mà.
- Tôi cũng đâu cấm nhưng mong anh là đừng nói ra những lời lẽ kinh khủng đó nữa.
Vĩ An tha thiết:
- Anh xin em đây là lần cuối cùng anh gặp em, em hãy cho anh nói hết lòng mình.
Ái Vy nhún vai:
- Vậy thì anh cứ nói.
- Em có thể nói chuyện với anh qua mạng được không Vy?
Ái Vy trố mắt nhìn Vĩ An:
- Tôi không rảnh, tôi bận học.
- Vậy anh sẽ gọi điện qua cho em.
- Nếu anh thấy dư tiền thì cứ làm.
Và tiếp đó là những câu yêu thương, chia tay mà chỉ một mình Vĩ An nói.
Lúc đầu Ái Vy còn phản ứng nhưng thấy mọi người đang nhìn mình nên cô đành thụ động lắng nghe. Khả Nhi thấy buồn cười không chịu được.
- Anh làm như Ái Vy đã nhận lời làm người yêu của anh không bằng.
Khả Nhi vừa buồn cười vừa thấy tội nghiệp ông anh họ của mình. Cô thở dài:
- Yêu đơn phương thật khổ.
Một tuần sau Ái Vy đi học với tinh thần thật sảng khoái. Kể từ ngày Vĩ An về Singgapor, Ái Vy khỏi phải lo sợ bị quấy rầy và khỏi phải nghe những câu thật kinh khủng.
Khả Nhi cùng Ái Vy đi vào. Khả Nhi líu lo:
- Tối này anh Vĩ An có gọi điện về anh bảo sao gọi cho mày không được.
- Rồi mi nói sao?
- Thì nói là mi đã đổi sim.
Ái Vy nghi ngờ:
- Vậy mi có cho anh ấy số điện thoại mới của ta không?
Khả Nhi bông đùa:
- Dĩ nhiên là có.
Ái Vy giãy nãy:
- Mi sao vậy? Đã biết lí do vì sao ta đổi sim điện thoại vậy mà mi lại cho số điện thoại của ta.
Khả Nhi cười sặc sụa:
- Mi làm gì mà khẩn trương dữ vậy. Ta chỉ đùa thôi mà.
Ái Vy tròn mắt:
- Đùa à! Mi nói thật không đấy, ta cảm thấy nghi ngờ lắm.
- Mi không tin thì thôi. Nếu ta cho số điện thoại của mi rồi vậy mi có nhận được cú nào từ bên Sin không?
Ái Vy gật đầu:
- Ta tạm tin vào mi đấy!
Khả Nhi hờn dỗi:
- Mi lúc nào cũng nghi ngờ ta mi làm ta buồn qúa Ái Vy.
Ái Vy cười mím chi:
- Ta xin lỗi, ta tin mi mờ.
- Vậy thì tốt!
- Bây giờ vào lớp được rồi chứ?
- OK thôi.
Hai cô gái vui vẻ đi vào lớp. Ái Vy đã cảm nhận được lại bầu trời hạnh phúc đang vây quanh mình.
Hôm nay Ly Ly chính thức vào làm thư kí cho Gia Tuấn. Cô làm đảo trật tự tất cả, nào là phải đổi bàn vào phòng Gia Tuấn để tiện làm việc. Nào là buộc Gia Tuấn phải chỉ dẫn cô nhiều thêm...
Gia Tuấn rất bực bội nhưng đành im lặng. Dù gì, mướn được cô ta vào làm cũng có lợi cho anh mà, vì cô ta có trình độ. Sau khi đã sắp xếp xong Gia Tuấn cảm thấy thật mệt.
- Em còn muốn đổi gì nữa không Ly.
- Em thấy như vậy là tạm ổn rồi, cám ơn anh đã ủng hộ ý kiến của em.
Gia Tuấn nhứn vai:
- Anh thấy cũng tốt nên chấp nhận thôi. Nhưng anh nói trước là em phải làm việc cho tốt đấy!
Ly Ly tự tin:
- Dĩ nhiên rồi, anh cứ tin ở em đi!
- Sau này nếu có gì không hiểu em cứ hỏi anh nhé.
- Dạ, em cám ơn anh.
Ly Ly chợt đề nghị:
- Đã đến giờ nghĩ trưa rồi, hay mình đi dùng bưa nha anh. Xem như mừng em vào làm Gia Tuấn trêu đùa:
- Anh nói trước là chầu này em đãi đấy nhé. Anh hết money rồi.
Ly Ly liếc mắt:
- Anh keo với em vậy à?
- Vậy em có còn muốn rủ anh nữa không?
- Dĩ nhiên là vẫn phải đi thôi. Hôm nay xem như em mời anh. Em còn làm ở đây lâu mà, từ từ đến lượt anh thôi.
Gia Tuấn vờ nhăn nhó:
- Vậy anh phải khổ dài dài sao?
- Ừm!
- Biết vậy anh sẽ không nhận em vào làm đâu.
Ly Ly lừ mắt:
- Nhận được một thư kí giỏi như em mà anh nói vậy à?
GiaTuấn mỉm cười rồi nói như lệnh:
- Thôi đi nào! Anh đói lắm rồi.
- Em cũng đói lắm. Nhanh đi anh.
Gia Tuấn đưa Ly Ly đến một nhà hàng sang trọng. Suốt buổi Ly Ly cứ lén nhìn Gia Tuấn mà lòng rộn lên bao niềm vui khó tả.
- Em thấy món ăn ở đây thế nào hả Ly?
Ly Ly gật đầu:
- Ngon lắm! Anh có thường hay đến nhà hàng này không vậy?
- Cũng thường lắm!
- Hèn gì em thấy tiếp viên ở đây thấy anh đến họ vui vẻ lắm.
- Vậy à?
Ly Ly tò mò:
- Anh thường đến đây với ai vậy?
- Bạn gái anh!
Ly Ly tròn mắt cô có vẻ thất vọng:
- Anh hay dẫn bạn gái đến đây sao?
Gia Tuấn cười tự nhiên:
- Anh đùa thôi, anh đến đây cùng với đối tác mà.
Ly Ly vui trở lại:
- Anh làm em hết hồn.
Gia Tuấn ngạc nhiên:
- Làm hết hồn gì vậy?
Ly Ly bối rối:
- À! Em... em nói đùa vậy thôi.
- Cách nói đùa của em thật lạ.
Ly Ly chợt hỏi:
- Anh Tuấn nè! Anh... đã có bạn gái chưa vậy?
- Em đoán thử đi!
Ly Ly nhìn Gia Tuấn rồi nói:
- Với địa vị của anh bây giờ cộng thêm sự điển trai, tính tình vui vẻ em nghĩ có hàng khối cô đeo theo anh. Nhưng em không đoán được là anh có yêu ai chưa?
- Em đang đưa anh lên mây đó hả Ly. Anh chỉ muốn ở dưới mây thôi. Chứ nếu hoàn mĩ như vậy chắc giờ này anh đã có con rồi, đừng nói là người yêu.
Ly Ly mừng rơn, cô nghĩ thầm:
- Vậy là anh ấy vẫn cô đơn, hay quá! Anh Tuấn ơi! Sau này anh sẽ không còn cô đơn nữa đâu vì đã có em bên cạnh.
Ly Ly chợt đỏ mặt lên với ý nghĩ của mình. Gia Tuấn chợt hỏi:
- Em đang nghĩ gì vậy Ly?
Ly Ly khỏa lấp:
- Em đang nghĩ xem những lời lẽ của anh có đáng tin cậy không.
- Đương nhiên là đáng tin rồi!
- Nhưng em vẫn thấy khó tin làm sao ấy.
Gia Tuấn tỉnh bơ:
- Vậy thì em đừng tin.
Ly Ly chau mày:
- Anh nói vậy là sao?
- Là em muốn nghĩ sao cũng được.
Ly Ly thở dài thất vọng:
- Nói suốt buổi hóa ra chẳng được gì, ông Gia Tuấn này xem ra không đơn giản chút nào. Mình phải tìm hiểu rõ mới được.
Gia Tuấn chợt đề nghị:
- Em đã xong chưa? Mình về được rồi đấy.
Ly Ly gật đầu:
- Em xong rồi!
- Vậy mình về đi!
Gia Tuấn lại đưa Ly Ly về công ty, Gia Tuấn cảm thấy ngao ngán khi nghĩ đến hôm nào cũng phải như vậy. Chắc là mệt lắm đây.
Buổi chiều ông Thành Minh về nhà với tâm trạng buồn rầu. Vào bữa ăn, ông chỉ dùng qua loa thôi, Ái Vy vô cùng lo lắng:
- Ba ơi! Ba không được khỏe sao?
Ông Thành Minh lắc đầu buồn bã:
- Ba không có gì đâu. Ba chỉ hơi mệt thôi, con và mẹ cứ dùng tiếp đi, ba lên phòng nghỉ đây?
Ái Vy nhìn ba, cô vô cùng lo lắng, cả bà Ái Lan cũng vậy, bà thấy chồng mình hôm nay lạ lắm. Cố gắng dùng hết chén cơm bà cũng đi nhanh lên lầu.
Ngồi xuống giường cạnh chồng, bà Ái Lan lo lắng:
- Anh hôm nay sao vậy? Thấy không khỏe ở chỗ nào?
Ông Thành Minh lắc đầu, ông cố mỉm cười:
- Anh thấy hơi nhức đầu, nghĩ một lát sẽ khỏe thôi mà.
- Hay anh để em mời bác sĩ Hoàng đến khám cho anh nha.
Ông Thành Minh lắc đầu:
- Không cần đâu, em để anh nghĩ một lát đi, em ra với con đi!
Bà Ái Lan đành ra ngoài theo lời chồng.
Đợi bà Ái Lan đi rồi, ông Thành Minh thở dài rầu rĩ:
- "Mình phải làm sao để giải quyết chuyện này đây. Làm sao mà mình nói vời vợ con đây. Chẳng lẽ lại đi nói với vợ con rằng công ty mình đang xuống dốc saó'?
Ông lại lắc đầu rầu rĩ, ông chợt mỉm cười như vừa lóe lên tia hy vọng:
- Phải rồi! Gia Tuấn, Gia Tuấn có thể giúp mình, sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ. Mình thật đãng trí.
Nghĩ vậy nên ông Thành Minh thấy tinh thần mình phấn chấn lên hẳn.
Đúng như những gì ông Thành Minh đã nghĩ. Gia Tuấn giúp đỡ ông đã đâu vào đấy. Ông thấy mãn nguyện với cậu rể tương lai này lắm.
Ở bên Gia Tưấn chắc chắn Ái Vy sẽ được hạnh phúc.
Ông nhìn Gia Tuấn như biết ơn:
- Bác không biết phải cám ơn sao đây. Lần này cũng may là có con nếu không bác cũng không biết phải làm sao nữa.
Gia Tuấn nói một cách khiêm tốn:
- Bác đừng nói vậy mà, con làm vậy là lẽ đương nhiên mà.
- Nhưng dù sao bác cũng phải cám ơn con.
- Bác khách sáo với con quá. Bác không xem con là con cháu trong nhà sao?
Ông Thành Minh vui vẻ:
- Dĩ nhiên là bác vẫn xem con như con rể của mình rồi!
Hai người đàn ông cùng cưòi vui vẻ. Tinh thần ông Thành Minh trở lại bình thường, ông cảm thấy vui lắm!
Gần nửa tháng sáu, Gia Tuấn và Ly Ly làm việc tốt với nhau. Hôm nay Ly Ly chủ động:
- Anh Tuấn ơi! Chiều nay mình ra ngoại ô chơi nha anh, em thèm, không khí mát mẻ ở đó lắm!
Gia Tuấn thoáng nghĩ ngợi:
- Chiếu nay anh không thể đi chơi với em được rồi, anh bận chút chuyện.
Ly Ly nũng nĩu:
- Anh bận gì chứ? Đi với em đi, em năn anh mà.
Gia Tuấn thoáng chau mày:
- Ly Ly! Anh đã bao là anh bận mà.
- Bận việc gì mà anh có vẻ quan trọng vậy?
- Em đừng tò mò và đừng làm vậy nữa?
Ly Ly chu môi:
- Vậy em không nói nữa.
Ly Ly ngồì im nghĩ ngợi:
- Em phải buộc anh đưa em đi cho bằng được.
Ngồi được một lát, Ly Ly lại lên tiếng:
- Chiều nay, anh Tuấn bận việc gì vậy?
Gia Tuấn vô cùng bực bội nhưng anh vẫn lịch sự:
- Anh bận việc riêng.
- Em có thể biết việc gì không?
GiaTuấn nhìn Ly Ly một cách nghiêm khắc:
- Anh đã bảo là việc riêng mà!
- Em có thể đi theo anh không?
Gia Tuấn bực bội thật sự:
- Ly Ly! Anh nghĩ việc này không liên quan đến em nên em không cần phải đi theo anh.
- Việc riêng gì mà quan trợng vậy anh?
Gia Tuấn hơi giận:
- Em đừng hỏi nữa có được không? Bây giờ anh cho em biết đây! Chiều nay anh có hẹn với ba mẹ của anh có được không?
- Vậy em đến nhà anh chơi cũng được mà!
Gia Tuấn cố nén giận:
- Nếu em thích thì cứ việc theo anh.
Ly Ly mừng thầm trong bụng:
- Vậy mà anh không chịu ừ sớm.
Đến chiều, Gia Tuấn chở Ly Ly về nhà mình như lời hứa. Khi về nhà thì Ái Vy đã có mặt như lời hẹn, cô đang phụ mẹ chồng tương lai nơi nhà bếp. Khi Gia Tuấn và Ly Ly vào nhà thì chỉ thấy có mỗi một ông Gia Hào ngồi ở phòng khách. Ông ngạc nhiên khi thấy con trai mình dẫn thêm một cô gái lạ về nhà.
Ly Ly lễ phép chào ông:
- Dạ! Con chào bác!
Ông Gia Hào lịch sự:
- Chào con! Con là bạn của Gia Tuấn à?
Gia Tuấn trả lời thay Ly Ly:
- Cô ấy là con gái của bác Hoàng Thanh đó ba. Ly Ly mới du học về và đang làm thư kí cho con đó ba.
Ông Gia Hào gật gù:
- Thì ra con là con gái của anh Thanh. Nhưng đã du học rồi sao con không về phụ anh Thanh.
- Dạ, con muốn học hỏi thêm ở công ty anh Tuấn ạ!
Ông Gia Hào vui vẻ:
- Hóa ra công ty của bác vinh hạnh có được một thiên kim tiểu thư đến làm à?
Ly ly cười khiêm tốn:
- Bác nói vậy làm con thấy ngại lắm. Anh Gia Tuấn chịu nhận con vào là vinh hạnh cho con mới phải.
Ông Gia Hào có vẻ hài lòng về cách nói chuyện của Ly Ly.
Vừa lúc đó Ái Vy vui vẻ bước lên phòng khách. Cô thoáng ngập ngừng khi thấy sự có mặt của cô gái lạ nhưng cô vẫn cố bình tĩnh:
- Chào chị!
Ly Ly cũng bất ngờ nhưng cô cứ tưởng Ái Vy là em gái của Gia Tuấn nên cô vui vẻ:
- Chào cô!
Bà Xuân Hoa cũng bước lên:
- Mọi người Đông đủ rồi à! Xuống dùng cơm nào.
Ly Ly lễ phép:
- Con chào bác?
Bà Xuân Hoa ngạc nhiên:
- Con là..... Ông Gia Hào chen vào:
- Con bé là con gái của anh Thanh và đang làm thư kí cho Gia Tuấn đó bà.
- Vậy à! Thôi tất cả xuống dùng cơm.
Ái Vy cảm thấy mất vui “Tự nhiên sao Gia Tuấn lại đưa cô ấy về nhà chứ”.
Ái Vy cố làm ra vẻ bình tỉnh, cô vẫn tự nhiên ngồi cạnh Gia Tuấn, Ly Ly cũng ngồi cạnh Gia Tuấn. Gia Tuấn cứ chăm sóc cho Ái Vy suốt bữa ăn. Ly Ly cứ mãi lầm tưởng Ái Vy là em gái của Gia Tụấn cô nghĩ bụng:
- Anh ấy thật tốt, chăm sóc em gái mình thật tốt.
Ông Gia Hào chợt lên tiếng như lệnh:
- Lát nữa, Gia Tuấn đưa Ái Vy về nhé. Lúc nãy con bé không có đi xe đến.
Gia Tuấn nhìn qua Ái Vy dịu dàng:
- Lúc nãy em đến bằng xe taxi sao?
- Em đến bằng xe của bác gái. Lúc chiều em đi chợ cùng nên về đây luôn.
- Vậy à!
Ly Ly chau mày khó hiểu. Cô làm liều hỏi thẳng:
- Ái Vy là bạn của anh hả?
Gia Tuấn vui vẻ nói với Ly Ly:
- Ái Vy là bạn gái của anh.
Ly Ly thấy thất vọng não nề.
- Thì ra cô ấy là người yêu của anh. Sao trước giờ em không nghe anh nói.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy nồng nàn:
- Anh muốn giữ bí mật mà phải không Ái Vy?
Ái Vy mỉm cười:
- Anh kì cục quá!
Ông Gia Hào chen vào nghiêm nghị:
- Ái Vy! Sau này con thường xuyên đến đây dùng cơm nhé.
Ái Vy khẽ gật đầu:
- Dạ, nhưng con sợ sẽ phiền bác gái.
Bà Xuân Hoa nhìn Ái Vy yêu thương:
- Con bé này thật khéo nói. Nếu sợ phiền bác thì hãy mau mau cưới nhau đi!
Ái Vy đỏ mặt:
- Dạ, con còn học mà bác.
- Ta nói đùa thôi. Con hãy chuyên tâm mà học nhé! Bác cũng mong gia đình này sẽ có một cô bác sĩ lắm.
- Dạ, con cám ơn bác.
- Sao lại cám ơn ta?
Gia Tuấn chen vào:
- Mẹ, mẹ để cho Ái Vy tự nhiên đi.
- Trời! Chưa chi đã bênh nhau rồi à?
Ly Ly gượng không thể tả. Cô hối hận khi đã đến đây. Bây giờ cô muốn bỏ về thật nhanh để khỏi phải chứng kiến cảnh hạnh phúc của họ. Nhưng nếu bỏ về thì thật là mất lịch sự nên Ly Ly chỉ còn biết ngồi chịu trận.
Cuối cùng, rồi cũng đến lúc về, Ly Ly cảm thấy nhẹ lòng, nhưng ra đến xe cô hoàn toàn thất vọng lẫn hụt hẫng. Gia Tuấn mở cửa xe cho cô ở phía sau, còn Ái Vy thì ngồi phía trước. Ái Vy nói nhỏ với Gia Tuấn:
- Sao anh không để em ngồi cùng chị ấy.
- Em cứ ngồi đây đi!
- Nhưng...
- Không cồ nhưng gì hết.
Gia Tuấn cho xe chạy đi, suốt đoạn đường Gia Tuấn cứ nói những lời yêu thương với Ái Vy mà quên bẳng Ly Ly đi sự có mặt của Ly Ly. Cô cảm thấy ấm ức.
- Con nhỏ kia, mày chờ đó ta sẽ làm cho mày phải xa anh Tuấn, ai bảo mày dám yêu người mà ta thầm mơ tưởng chứ.
Hôm sau, suốt buổi làm việc Ly Ly chẳng nói câu nào. Gia Tuấn cũng không mấy để ý. Anh tập trung làm việc. Đến trưa, Ly Ly hết chịu được cô nhìn Gia Tuấn giọng như hờn dỗi:
- Gia Tuấn! Anh quen với Ái Vy khi nào vậy?
Gia Tuấn trả lời mà măt cứ nhìn tập hồ sơ:
- Đã lâu rồi, nhưng em hỏi để làm gì?
- Lâu rồi, là bao lâu vậy anh?
Gia Tuấn ngước mặt lên nhìn Ly Ly:
- Đã năm năm, mà cũng có thể là lúc mơi sinh.
Ly Ly chau mày khó hiểu:
- Vậy là sao hả anh?
- Là anh và Ái Vy đã được cha mẹ hai bên hứa hôn lúc vừa mới sinh, nhưng tụi anh quen nhau mới được năm năm đây thôi.
Ly Ly xuôi xị, vậy là cô đã trễ rồi, mặt cô buồn so.
- Người ta là được hứa hôn với nhau. Còn mình chẳng có gì cã một tiếng yêu anh ấy cũng chưa từng nói với mình nữa. Mình lấy gì mà tranh với người ta đây?
Ly Ly chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói ra.
Đến chiều, cô lẳng lặng ra về mà không nói với Gia Tuấn câu nào, cô lái xe đến một quán bar rồi một mình ngồi uống rượu.
Một ly hai ly rồi cả chai rượu vang. Ly Ly cứ ngồi uống một mình uống hết ly này đến ly khác.
Lát sau, Kim Dưng bước lại vỗ vai bạn:
- Mi làm gì mà uống dữ vậy Ly?
Ly Ly vẫn cứ uống:
- Ta đang thất tình.
Kim Dưng cười lên thành tiếng:
Mi nói có thật không? Ly Ly mà cũng thất tình nữa à? Mi đang đùa chắc.
Ly Ly cười khan:
- Mi không tin sao? Ta thật sự đang thất tình đó.
- Nhưng tên đó là ai? Được mi để ý đến là may mắn lắm rồi hắn còn dám phụ mi sao?
Ly Ly đau khổ:
- Ta biết sao được chứ, ta chỉ yêu đơn phương người ta chứ người ta đâu có yêu ta bao giờ.
- Nhưng hắn là ai? Có phải là Gia Tuấn không?
Ly Ly ôm bạn khóc nức nở:
- Dung ơi! Ta buồn quá. Mi cũng biết rồi đó ta yêu anh ấy từ lúc bên Mĩ mà.
Không ngờ anh ấy đã có người yêu rồi. Mi bảo ta làm sao đây.
Kim Dung vỗ về bạn:
- Mi đừng có buồn nữa. Có hàng khối kẻ đeo đuổi mi mà sợ gì mà không tìm được người khác.
- Nhưng ta chỉ yêu có mỗi Gia Tuấn thôi, thiếu anh ấy chắc ta không sống nổi đâu Dung ơi!
Kim Dung trấn an bạn:
- Mi đừng vậy mà Ly. Mi đừng xem tình yêu quan trọng như vậy mà. Mi nhìn ta đi có mảnh tình nào đâu mà ta vẫn sống.
Ly Ly gào lên:
- Cũng vì mi chưa yêu nên không hiểu, khi đã yêu rồi thì làm sao quên anh ấy được đây.
Kim Dung thoáng buồn:
- Có lẽ mi nói đúng, ta chưa yêu nên không hiểu tình yêu là phải sống chết như mi.
- Mi bảo ta phải làm sao đây? Ta không cam lòng đâu!
- Nếu mi không cam lòng thì dành lại Gia Tuấn từ tay con nhỏ đó đi?
Ly Ly kêu lên đau khổ:
- Con nhỏ đó có hứa hôn với Gia Tuấn, ta làm sao mà dành lại được đây?
Kim Dung vỗ vỗ vai bạn:
- Mi yên tâm đi, nó chỉ có hứa hôn thôi, chứ chưa cưới nhau mà. Mi vẫn còn có cơ hội.
- Ý mi là sao?
- Ý ta nói ngày nào anh ấy chưa cưới con nhỏ đó thì mi vẫn còn cơ hội.
- Nhưng Gia Tuấn yêu con Ái Vy đó lắm!
Kim Dung có vẻ thâm độc:
- Anh ta có yêu con nhỏ đó đến đâu đi nữa thì cũng không bao giờ yêu những cái xấu của nó.
- Con nhỏ đó ngoan hiền như vậy làm gì mà có tật xấu nào chứ?
- Nó không có thì mi làm cho nó có.
Ly Ly nhíu mày:
- Mi nói vậy là sao?
- Mi và ta cứ hãy tạo ra cho nó nhiều cái xấu.
- Nhưng mình phải làm bằng cách nào đây?
- Ta chỉ giúp mi được tới đó thôi, còn làm sao thì mi tự nghĩ ra đi.
Ly Ly nắm tay bạn nài nĩ:
- Mi nghĩ giúp ta với Kim Dung. Ta xin mi đấy!
- Ly! Không phải ta không muốn giúp mi nhưng bây giờ ta chưa nghĩa ra cách.
- Vậy chừng nào mi mới tìm ra được cách đây?
- Mi phải từ từ chứ, giục tốc bất đạt mà.
Ly Ly nhăn nhó:
- Ngày nào ta cũng thấy anh Tuấn và con nhỏ đó vui vẻ bên nhau là ngày đó ta đau khổ.
- Mi phải bình tĩnh lại, Mi cứ để cho nó vui vẻ thêm vài ngày nữa đi. Trước hết mi hãy cố gắng làm thân vờì nó đi để tiện việc ra tay.
Ly Ly như vơi bớt nỗi buồn cô nói mà lòng tràn đầy bao hy vọng:
- Mọi chuyện ta nhờ mi đó Kim Dung, xong chuyện này ta mang ơn mi lắm.
Kim Dung lừ mắt:
- Mi chỉ mang ơn ta thôi sao?
- Mi muốn gì ta cũng chịu mà!
Hai cô gái cùng cười đắc ý.
- Ái Vy, rồi mi sẽ phải xa anh Tuấn thôi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nụ Cười Cho Anh
Hoàng Thu Dung
Nụ Cười Cho Anh - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=nu_cuoi_cho_anh__hoang_thu_dung