Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nơi Cuối Con Đường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2 : Lần Đầu Gặp Mặt
N
gày tháng lướt đi thật nhanh, những thời khắc cuối cùng ở trường đại học trôi qua dễ dàng hơn so với ba năm trước.
Qua lễ Quốc khánh, tiết trời trở nên se lạnh, dường như mùa thu đã giảm nhiệt độ đi đáng kể, gió hiu hiu quét đi khí nóng bức oi ả trước đó.
Chiều thứ Năm, Lâm Nặc chỉ có hai tiết học nên đã cùng bố mẹ đi tảo mộ trên núi ở ngoại ô thành phố.
Mấy năm trước ông nội cô mất đã được chôn cất tại đây, còn mời cả thầy phong thủy đến để xem hướng. Nghe nói nghĩa trang này mang lại sự may mắn, thật ra Lâm Nặc không tin vào những điều này, người khuất như ngọn đèn đã tắt, nếu như lúc sống không tận hưởng cuộc sống thì khi mất đi dù ở lăng mộ hoàng đế đi chăng nữa cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?
Thế nhưng bố mẹ cô lại nghĩ khác, cả những người lớn tuổi trong nhà cũng đều mê tín, bỏ ra một số tiền lớn để mua ngôi mộ này, tro cốt của bà nội cô cũng được chuyển đến chôn cất cùng.
Lúc cả nhà Lâm Nặc đến đó thì cô, dì, chú, bác đều đã bày sẵn hoa quả hương đèn.
Như mọi khi, đến lượt mình thắp hương, Lâm Nặc cùng bố mẹ quỳ dưới nền đá hoa, khói hương nghi ngút, cô nhắm mắt lại cầu khấn trong lòng, cầu bình an và phước lành.
Có tiếng nức nở nghẹn ngào của cô út ở phía sau, Lâm Nặc thầm thở dài, ngoan ngoãn cúi lạy.
Dù rằng thường ngày là người hồn nhiên vô tư, nhưng trong bầu không khí trang nghiêm và bi thương này, cô cũng không khỏi nghẹn ngào xúc động. Huống hồ, Lâm Nặc rất yêu ông bà nội. Vì thế mà lúc cô đứng dậy, hốc mắt cũng hoe đỏ.
Đốt xong vàng mã, nán lại hồi lâu mọi người mới thu dọn đồ đạc, làm vệ sinh sạch bệ đá, chuẩn bị xuống núi.
Lâm Nặc cố ý lùi về sau hai bước, bà Lâm quay đầu lại nhìn cô chẳng nói gì, theo sau chồng tiếp tục tiến về phía trước.
Đây là thói quen của Lâm Nặc, mỗi lần đi tảo mộ, cô vẫn thường nán lại đến phút cuối cùng rồi mới ra về.
Cũng chẳng rõ vì sao, chỉ là trước chốn đông người, lúc thắp hương cô chưa bao giờ nói gì, cổ họng như nghẹn lại, thầm cầu khấn trong lòng. Thế nhưng, cô nghe nói rằng làm như vậy thì người đã khuất chẳng thể nào nghe thấy được.
Vì thế, đợi lúc mọi người đều đi xa rồi, cô lại quỳ xuống.
"Ông, bà", cô nhìn hai tấm hình trước bia mộ, khẽ mỉm cười, nói: "Ông bà phù hộ cho gia đình con được bình an, vui vẻ", dừng một lát cô lại cười, "Nhất là phù hộ cho con, ông bà nhé".
Lúc này, nhắm mắt lại, cô như trông thấy cảnh tượng hồi nhỏ mình vẫn quấn quýt bên cạnh ông bà nội, được cưng chiều, được nhõng nhẽo nũng nịu như vậy đã trở thành thói quen.
Chẳng thể nán lại quá lâu, Lâm Nặc đứng dậy phủi bụi trên quần, chuẩn bị ra về. Tình cờ quay đầu lại, cô sững sờ.
Tiết trời ảm đạm âm u, ánh mặt trời đã tắt từ lâu, hướng mắt nhìn sang, xa xa sau ngọn núi bao trùm một màn đen dày đặc, cảnh sắc tĩnh lặng tựa như trước mặt là cả một nghĩa trang dài tăm tắp rộng lớn, lớp tro trắng toát, chẳng có chút sự sống, cũng chẳng có bầu không khí náo nhiệt, đến cả hương khói cũng bay lảng bảng không khí, mờ nhạt chẳng trông thấy gì.
Lâm Nặc giật mình khi thấy một người đàn ông.
Anh ta trông còn rất trẻ, không biết tự lúc nào đã đứng chếch ngay trước mặt cô không xa, đối diện một ngôi mộ khác, mái tóc ngắn đen nhánh, dáng hình mảnh khảnh thanh tú.
Thật ra, bản thân Lâm Nặc cũng thấy có chút ngạc nhiên, liền định thần lại nhưng mắt vẫn không rời khỏi người đó.
Cô không quen anh ta, đến đây rất nhiều lần cũng chưa từng gặp người đàn ông này. Thế nhưng, hôm nay nói chuyện với ông bà nội xong, anh ta đột ngột xuất hiện ở đây, trong tay không cầm theo thứ gì, chỉ mặc bộ vest đen, lặng lẽ đứng trong gió thu mát lạnh, những sợi tóc tơ phất phơ trước trán.
Lâm Nặc ngắm nhìn dáng hình trông nghiêng của anh ta trong bầu không khí phảng phất nét xơ xác tiêu điều.
Một lúc lâu sau, cô mới thôi không nhìn, vòng sang lối đi khác, đi thẳng về phía trước.
Đi đến đoạn đường bằng phẳng, cô rất muốn ngoái đầu lại nhìn, nhưng rồi lại thôi.
Mỗi người đến đây đều không muốn bị người khác quấy rầy về những hoài niệm và ký ức đã qua của mình.
Lúc xuống núi, ngồi vào chiếc xe du lịch của bác cả, Lâm Nặc quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây cối rậm rạp um tùm, từng cây nhanh chóng lùi dần về sau, mây ảm đạm choáng ngợp cả bầu trời, ánh sáng yếu ớt.
Đột nhiên, phía sau có chiếc xe trờ tới, tốc độ nhanh như bay, Lâm Nặc không kịp phản ứng, chiếc xe đen tuyền đã lướt vụt qua.
Trước mặt là khúc cua, chiếc xe đó chỉ nháy nhẹ đèn xe sau, rồi mất dạng ở ngã rẽ.
Về đến trường thì trời đã tối mịt, ánh hoàng hôn trĩu nặng.
Lâm Nặc nhảy xuống xe, ánh mắt vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Bến xe buýt trước cổng trường lúc này khá đông đúc, chiếc xe buýt tồi tàn vừa trờ tới, khí thải nặng nề ở đuôi xe lan tỏa vào bầu không khí. Nhiều người bước xuống xe, Lâm Nặc thoáng nhìn đã trông thấy Từ Chỉ An từ trong đám đông.
Anh vẫn luôn bắt mắt, tình cờ đứng ngay đó nhưng lại khiến người khác cảm thấy khó có thể bỏ qua.
Chí ít thì trong mắt của Lâm Nặc là như vậy.
Cô chạy tới, lúc này Từ Chỉ An đã quay lưng đi về phía cổng trường, cô tinh nghịch lặng lẽ núp sau lưng anh rồi bất ngờ vỗ nhẹ vào bờ vai gầy gò, gọi lớn: "Hây!".
Quả nhiên Từ Chỉ An giật mình, quay đầu lại, khuôn mặt kinh ngạc. Đến khi trông thấy rõ gương mặt cười rạng rỡ trước mắt mới định thần lại, nói hơi mất kiên nhẫn: "Sao em lại ở đây?".
"Câu này em phải hỏi anh mới đúng đấy!" Lâm Nặc kéo cánh tay anh, cảm thấy buồn cười, dường như người có thể khiến nam sinh họ Từ vốn nổi danh điềm tĩnh lộ ra biểu cảm thế này, e là chỉ có mình cô.
Hai người cùng nhau đi dưới con đường rợp bóng râm, Lâm Nặc hỏi: "Buổi chiều anh cũng ra ngoài à?".
"Ờ."
"Là vì công việc ư?"
"... Không phải", Từ Chỉ An nói dửng dưng, "Có chút việc riêng".
Lâm Nặc ngẩn người rồi cụp mắt xuống nói: "Vâng".
Với kinh nghiệm hai năm trời, cô biết, chủ đề nói chuyện nên dừng lại ở đây, việc riêng mà anh nói đồng nghĩa với việc không muốn cho người khác biết.
Người khác ở đây, cũng tức là kể cả cô.
Hỏi nhiều chẳng được ích lợi gì, trái lại còn làm tổn thương đến tình cảm.
Thế nhưng, Lâm Nặc phát hiện dù hai người ở cạnh nhau đã lâu, dù cô đã quá quen với cá tính của anh nhưng mỗi lần nghe thấy câu nói này vẫn không khỏi có chút buồn bã.
Đôi lúc cô không khỏi suy nghĩ rằng hai người yêu nhau cùng cuộc sống riêng tư của mỗi người, rốt cuộc phải có vạch ngăn cách như thế mới đạt đến sự cân bằng sao? Mới có thể không làm tổn thương người khác ư?
Vào giờ ăn tối, trên đường bắt gặp những bạn học quen và không quen, Lâm Nặc vẫn kéo tay Từ Chỉ An, thi thoảng hai người trò chuyện những đề tài không quan trọng, tình cờ cô ngẩng đầu lên ánh mắt như lạc vào gương mặt trẻ trung tuấn tú ấy, kiếm tìm dáng vẻ điềm đạm quen thuộc ấy.
Rõ ràng cô che giấu rất giỏi, Từ Chỉ An vốn không nhận ra khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong lòng cô sầu muộn biết nhường nào.
Người lớn không phải cũng đều nói như thế sao? Hôn nhân được duy trì dựa trên sự thông cảm cùng sự nhường nhịn. Nhượng bộ đi vậy, cô nghĩ, nếu như đã quyết định sau này sống cùng nhau, cùng mua nhà rồi mua xe. Vậy thì, để tiếp tục giữ vững mối quan hệ bình ổn này, ắt phải có một người chịu hy sinh đôi chút.
Lẽ dĩ nhiên, Lâm Nặc không phải là người nhượng bộ mù quáng, chỉ cần mọi thứ nằm trong phạm vi giới hạn của nó thì cô và Từ Chỉ An vẫn có thể tiếp tục bình yên bên nhau.
Giờ nghỉ trưa hôm sau, Hứa Tư Tư đang tìm kiếm việc làm đem đến thông tin về buổi diễn thuyết năm nay của Tập đoàn Dung Giang sẽ được tổ chức lúc bốn giờ ngày mai tại giảng đường đại học.
Lâm Nặc vốn đang gục đầu trên bàn ngủ mơ màng bỗng lấy lại tinh thần, nắm lấy tay áo Hứa Tư Tư, mỉm cười nói: "Ngày mai, bọn mình cùng đi nhé!".
"Ờ", Hứa Tư Tư nói ngay: "Sơ yếu lý lịch Trung, Anh, bằng cấp các kỹ năng, đều chuẩn bị đủ cả rồi! Nhưng mà tớ cũng không ôm hy vọng gì đâu, chỉ có hai vị trí phù hợp với chuyên ngành của chúng mình, còn là quản trị viên tập sự[1]".
"Bắt đầu từ cơ bản đi lên, có gì mà không được chứ? Vả lại, công ty lớn vậy, cạnh tranh không khốc liệt mới là lạ đó", Lâm Nặc vừa nói vừa rút điện thoại gọi điện cho Từ Chỉ An.
Thế nhưng, gọi đến ký túc xá thì bạn anh nói anh không có ở trong phòng.
"... Không nói là đi đâu ư?", Lâm Nặc hỏi.
Trần Thông, bạn cùng phòng của Từ Chỉ An, đang ngồi trước máy vi tính chơi game, "Ừ" một tiếng, thuận miệng nói, "Không nói, nhưng chắc là đi bệnh viện rồi!".
Lâm Nặc gác điện thoại, chợt ngây người.
Hứa Tư Tư huơ huơ tay trước mắt cô: "Sao thế?".
Còn sáu, bảy phút nữa là bắt đầu tiết ba và tiết bốn, trong lớp học các bạn túm năm tụm ba cười nói vui vẻ. Lâm Nặc rút ra mẩu giấy, viết lên đó vài dòng, đặt lên bàn, "Tư Tư, giúp tớ với! Nếu có điểm danh thì nộp giúp tớ cái này nhé!". Nói đoạn cô thu dọn sách vở, vẫy tay rồi ra khỏi lớp học từ cửa sau.
Hứa Tư Tư chẳng lấy gì làm lạ nữa, chậm rãi kẹp tờ đơn xin nghỉ phép vào sách giáo khoa.
Bên ngoài cửa sổ, lá cây ngô đồng khẽ lay nhè nhẹ trong ánh chiều vàng vọt, vài chiếc lá nhẹ nhàng xoay tròn, từ từ rơi xuống.
Lâm Nặc ngồi vào xe taxi, hạ cửa kính xe xuống, gió nhẹ thổi vào, rõ ràng là không lạnh nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy se lạnh.
Mẹ Từ Chỉ An nhập viện, còn cô là bạn gái chính thức của anh, đến giờ mới biết chuyện, hơn nữa lại là từ người khác nói.
Lúc này đây, cô lờ mờ hiểu được cái gọi là việc riêng mà anh nói tối qua là thế nào rồi. Lẽ nào, ngay cả việc hệ trọng này, anh cũng không muốn nói cho cô biết ư?
Ngồi trong xe, cô vừa tức giận vừa do dự nghĩ, cuối cùng cắn răng nói: "Bác tài, cảm phiền lái xe đến Bệnh viện Trung ương số một".
Chú thích
[1] Quản trị viên tập sự: (Management Trainee – MT): Các tập đoàn đa quốc gia muốn tìm kiếm những bạn trẻ có năng lực, bản lĩnh để trở thành nhà lãnh đạo trong tương lai. Đối tượng dự tuyển làm MT chủ yếu là những sinh viên năm cuối hoặc đã ra trường có kinh nghiệm không quá hai năm, phải trải qua quá trình học tập rèn dũa, sàng lọc khắc nghiệt tùy vào khả năng của mỗi người mới có thể trở thành sếp.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nơi Cuối Con Đường
Tình Không Lam Hề
Nơi Cuối Con Đường - Tình Không Lam Hề
https://isach.info/story.php?story=noi_cuoi_con_duong__tinh_khong_lam_he