Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đảo Embruns
T
ừ khách sạn Bờ Biển Đẹp có thể nhìn thấy được biển, nếu mình đứng trên thành bồn tắm, nhưng phải cẩn thận kẻo trượt chân. Khi trời đẹp, và nếu mình không bị trượt ngã, mình nhìn thấy rất rõ hòn đảo huyền bí Embruns, nơi mà theo cuốn cẩm nang của Hiệp Hội Du Lịch, tên Mặt nạ Sắt suýt nữa thì bị bắt tù ở đấy. Du khách có thể đến thăm gian hầm đã định để giam tên này, và mua đồ lưu niệm ở quầy bán giải khát.
Đảo Embruns
Thật hết ý, bởi vì chúng tôi sắp được đi chơi bằng thuyền. Ông và bà Lanternau cũng đi cùng chúng tôi, nhưng điều này làm bố không hài lòng mấy, bố vốn không ưa ông Lanternau lắm, tôi tin thế. Và tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Ông Lanternau nghỉ hè ở trong cùng khách sạn với chúng tôi, ông ấy rất ngộ và lúc nào ông ấy cũng tìm cách pha trò làm vui cho mọi người. Hôm qua, ông ấy vào phòng ăn với một cái mũi giả và bộ ria to tướng và ông ấy bảo ông chủ khách sạn rằng cá chẳng hề tươi. Chuyện này làm tôi phì cười kinh khủng. Đúng lúc mẹ nói với bà Lanternau rằng chúng tôi sẽ ra đảo Embruns chơi, ông Lanternau nói: “Hay quá, chúng tôi sẽ đi với các vị nhé, như thế các vị sẽ không có nguy cơ bị buồn như trấu cắn!” và sau đó, bố bảo mẹ rằng mẹ thật chả khôn ngoan tẹo nào và rằng cái tay hề dở kia chắc sẽ làm hỏng cả chuyến du ngoạn của chúng tôi.
Chúng tôi rời khách sạn vào buổi sáng, với một cái giỏ đồ ăn pích ních đầy thịt nguội thái lát, săng đuých, trứng luộc, chuối và rượu táo. Đúng là hết sảy. Thế rồi ông Lanternau đi tới, đội một cái mũ kiểu lính thủy màu trắng, tôi ấy à, tôi cũng muốn có một cái mũ giống thế, và ông ấy nói: “Nào, thủy thủ đoàn, sẵn sàng nhổ neo chưa? Tiến lên, một hai, một hai, một hai!” Bố thì thầm cái gì đó và mẹ nhìn bố với đôi mắt trợn tròn.
Đến bến cảng, khi tôi nhìn thấy cái tàu, tôi hơi thất vọng, bởi vì cái tàu bé tí. Tên nó là “Cô Jeanne” và ông chủ tàu có cái đầu to tướng đỏ lự trên đội mũ nồi và ông ta chẳng mặc quân phục với cả đống quân hàm bằng vàng như tôi mong, để tôi có chuyện kể cho bọn bạn lúc tôi đi nghỉ về, nhưng cũng chẳng sao hết, nói cho cùng, dẫu thế nào tôi cũng vẫn cứ kể thế đấy!
“Thế nào, thuyền trưởng, ông Lanternau nói, trên boong sẵn sàng chưa?”
“Các vị là khách du lịch đảo Embruns đấy phỏng?” ông chủ tàu hỏi và rồi chúng tôi leo lên tàu. Ông Lanternau vẫn đứng thẳng và ông ấy hô lên:
“Kéo neo nào! Căng buồm lên! Thẳng tiến!”
“Đừng có cựa quậy hăng thế, bố nói, anh làm thuyền tròng trành cho cả đoàn xuống nước bây giờ!”
“Đúng thế đấy ạ, mẹ nói, cẩn thận đi anh Lanternau.” Thế rồi mẹ cười gượng một cái, mẹ siết tay tôi rõ chặt và mẹ bảo tôi đừng sợ con yêu. Nhưng tôi, như sau này tôi kể lại cho đám bạn ở trường, tôi có bao giờ sợ.
“Ồ thưa quý chị, quý chị đừng lo, ông Lanternau nói với mẹ, đi với tôi là chị có trên tàu một con sói biển đấy!”
“Anh trước kia làm lính thủy à?” bố hỏi.
“Không, ông Lanternau trả lời, nhưng ở nhà tôi, trên lò sưởi có một chiếc tàu bé xíu bỏ trong một cái chai!” và ông ấy cười vang và ông ấy lại phát mạnh một cái vào lưng bố.
Ông chủ tàu không dong buồm lên như ông Lanternau yêu cầu vì tàu làm gì có buồm. Có một cái mô tơ kêu phạch phạch và phả mùi như cái xe buýt hay chạy qua nhà tôi. Chúng tôi ra khỏi cảng và có những làn sóng nhẹ và con tàu lắc lư, thật là hết sảy.
“Biển sẽ lặng chứ? Bố hỏi ông chủ tàu. Không có gió máy gì ở ngoài khơi chứ?”
Ông Lanternau bắt đầu phá ra cười.
“Này anh, ông ấy nói với bố, anh sợ bị say sóng thì phải?”
“Say sóng? Bố trả lời. Anh đùa đấy à? Tôi có máu thủy thủ trong người đấy. Tôi cá là anh say sóng trước tôi đấy, anh Lanternau ạ!”
“Chơi luôn!” ông Lanternau nói và ông ấy lại phát mạnh một cái vào lưng bố, và bố nhăn mặt như thể bố muốn phát giả một cái vào lưng ông Lanternau.
“Say sóng là cái gì hở mẹ?” tôi hỏi.
“Nếu con thích, hãy nói chuyện khác đi nào,” mẹ trả lời tôi.
Sóng trở nên mỗi lúc một mạnh và thật là càng lúc càng hết sảy. Từ ngoài khơi này, chúng tôi thấy cái khách sạn nom bé tí và tôi nhận ra cả cái cửa sổ buồng tắm phòng chúng tôi vì mẹ đã phơi cái áo tắm đỏ của mẹ ở đấy. Hình như ra đảo Embruns mất một tiếng đồng hồ thì phải. Đúng là một chuyến đi hay kinh!
“Này, ông Lanternau nói với bố, tôi biết một câu chuyện chắc anh sẽ phải khoái. Chuyện thế này: có hai đứa du thủ du thực muốn ăn mì spaghetti…”
Đáng tiếc là tôi không thể nghe được phần sau câu chuyện bởi vì ông Lanternau kề miệng vào tai bố mà kể.
“Cũng khá đấy, bố nói, thế anh có biết chuyện ông bác sĩ chữa bệnh cho anh chàng bị bội thực chưa?” và vì ông Lanternau chưa biết nên bố lại kề miệng vào tai ông ấy mà kể. Bọn họ khó chịu thật ấy, chứ sao nữa! Còn mẹ, mẹ chẳng hề nghe, mẹ cứ nhìn chăm chăm về phía khách sạn. Bà Lanternau, như thường lệ, chẳng nói năng gì. Bà ấy lúc nào trông cũng có vẻ hơi mệt mỏi.
Đảo Embruns đã ở trước mặt chúng tôi, nó vẫn còn xa nhưng nhìn thì tuyệt vời với những bọt sóng trắng xóa. Ông Lanternau không nhìn đảo, ông ấy nhìn bố, rồi, kỳ cục quá thể, ông ấy cứ nhất định phải kể cho bố nghe những thứ ông ấy đã ăn ở một nhà hàng trước khi đi nghỉ hè. Và bố, bình thường vốn chẳng thích chuyện trò với ông Lanternau tí nào, lại kể cho ông ấy nghe tất tật những gì bố đã xơi hồi chịu lễ ban thánh thể. Còn tôi thì họ bắt đầu khiến tôi phát đói với chuyện của họ. Tôi muốn xin mẹ cho tôi một quả trứng luộc nhưng mẹ không nghe thấy vì mẹ cứ lấy tay bịt chặt hai tai, dĩ nhiên là tại vì gió.
“Tôi trông anh có vẻ nhợt nhạt, ông Lanternau nói, có khi xơi một bát to mỡ cừu ấm giúp anh lại người đấy.”
“Vầng, bố nói, cũng không tồi nếu ăn kèm với hàu phủ sô cô la nóng.”
Giờ thì đảo Embruns đã rất gần.
“Chúng ta sắp cập bến rồi, ông Lanternau nói với bố, anh có dám xơi một lát thịt nguội hay một cái xăng đuých ngay trước khi rời tàu không?”
“Dĩ nhiên rồi,” bố trả lời, “không khí ngoài khơi làm chóng đói lắm!” Và bố vớ lấy cái làn đựng đồ ăn pích ních rồi bố quay về phía ông chủ tàu.
“Ông chủ làm một cái xăng đuých trước khi cập bến chứ?” bố hỏi.
Ấy vậy mà chúng tôi không bao giờ đến được đảo Embruns, bởi vì khi ông chủ tàu nhìn thấy cái bánh xăng đuých, ông ấy đã phát ốm và chúng tôi phải quay lại cảng nhanh hết mức có thể.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas
René Goscinny
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny
https://isach.info/story.php?story=nhung_ky_nghi_cua_nhoc_nicolas__rene_goscinny