Chương 3
ardcastle trố mắt.
“À này, cô Pebmarsh. Còn chiếc đồng hồ bằng sứ Dresden rất đẹp trên bệ lò sưởi thì sao? Và chiếc đồng hồ nhỏ bằng vàng giả của Pháp. Còn một chiếc đồng hồ quả lắc mang đi đường bằng bạc, và — à đúng rồi, chiếc đồng hồ có chữ Rosemary chéo góc nữa chứ.”
Tới lượt cô Pebmarsh trố mắt kinh ngạc.
“Hoặc ông hoặc tôi chắc đã điên mất rồi, ông thanh tra ạ. Xin cam đoan với ông tôi chả có chiếc đồng hồ sứ Dresden nào cả. Và… cả cái mà ông vừa nói là… chiếc đồng hồ có chữ Rosemary chéo ngang — chả có đồng hồ vàng giả của Pháp — còn một cái nữa là gì thế nhỉ?”
“Đồng hồ quả lắc mang đi đường bằng bạc,” Hardcastle đáp như cái máy.
“Chiếc ấy cũng không có. Nếu chẳng tin tôi, ông có thể hỏi bà giúp việc dọn vệ sinh cho tôi. Tên bà ta là Curtin.”
Thanh tra Hardcastle sửng sốt. Có một sự cam đoan xác thực, sự lanh lợi trong lời cô Pebmarsh nói làm cho nó có sức thuyết phục. Ông dành đôi chút thời gian lật đi lật lại các sự việc trong đầu, rồi đứng dậy.
“Cô Pebmarsh ạ, liệu cô có thể cảm phiền theo tôi vào trong phòng bên cạnh không?”
“Được thôi. Thật tình tôi cũng muốn tự mình xem mấy chiếc đồng hồ ấy.”
“Xem à?” Hardcastle thắc mắc về cái từ đó thật nhanh nhạy.
“Dùng từ xem xét sẽ hay hơn,” cô Pebmarsh nói, “nhưng ông thanh tra à, ngay cả người mù cũng dùng kiểu nói thường tình mà thực ra chẳng hợp với khả năng của họ. Khi bảo mình muốn xem những chiếc đồng hồ ấy, ý nói là muốn xem xét và sờ chúng bằng những ngón tay của chính mình thôi.”
Cô Pebmarsh theo sau Hardcastle ra khỏi nhà bếp, băng qua sảnh nhỏ rồi vào phòng khách. Nhân viên lấy dấu tay ngước nhìn ông.
“Tôi vừa hoàn tất trong này, thưa sếp. Sếp có thể đụng vào bất cứ thứ gì mình muốn.”
Hardcastle gật đầu rồi cầm lên chiếc đồng hồ du lịch nhỏ có chữ Rosemary chéo góc. Ông đặt nó vào lòng bàn tay cô Pebmarsh. Bà cô sờ soạng khắp cả, thật kỹ lưỡng.
“Có vẻ là một chiếc đồng hồ du lịch bình thường,” bà nói, “loại có bọc da. Không phải của tôi, Thanh tra Hardcastle à, và nó không có trong phòng này khi tôi rời khỏi nhà lúc một giờ rưỡi, tôi có thể nói khá chắc chắn.”
“Cảm ơn cô.”
Thanh tra lấy lại chiếc đồng hồ từ tay cô Pebmarsh. Rất thận trọng, ông nhấc chiếc đồng hồ nhỏ bằng sứ Dresden từ bệ lò sưởi lên.
“Hãy cẩn thận với chiếc này!” ông vừa nói vừa đặt nỏ vào tay bà. “Có thể bị vỡ đấy.”
Millicent Pebmarsh mò mẫm xem xét thật kỹ đồng hồ nhỏ bằng sứ với những đầu ngón tay tinh tế. Rồi bà lắc đầu. “Hẳn đây là một chiếc đồng hồ tuyệt đẹp,” bà nói, “nhưng không phải của tôi. Ông bảo nó đã ở đâu hả?”
“Bên hông phải bệ lò sưởi.”
“Lẽ ra phải có cặp chân nến bằng sứ ở đấy chứ.”
“Đúng là có một chân nến ở đấy, nhưng đã bị đẩy vào trong cùng rồi.”
“Ông bảo vẫn còn có một chiếc đồng hồ khác hay sao?”
“Hai chiếc nữa.”
Hardcastle lấy lại chiếc đồng hồ sứ Dresden rồi đưa cho cô Pebmarsh chiếc đồng hồ nhỏ mạ vàng giả của Pháp. Bà mò mẫm khắp cả thật nhanh, rồi trả lại cho ông.
“Không. Cũng không phải của tôi.”
Ông trao cho bà chiếc bằng bạc, và chiếc này bà cũng đưa lại.
“Thông thường mấy chiếc đồng hồ duy nhất trong phòng này là chiếc đồng hồ đứng ở đấy, trong góc gần cửa sổ kia kìa…”
“Hoàn toàn đúng.”
“…và một chiếc đồng hồ cúc cu trên tường ở gần cửa.” Hardcastle thấy thật khó lòng biết phải nói gì tiếp sau đó. Ông nhìn soi mói người phụ nữ trước mặt mình với cảm giác thêm phần yên chí vì biết bà ta chẳng thấy việc điều nghiên của ông. Có một nét nhíu mày nhè nhẹ như thể bối rối trên trán bà. Bà nói gay gắt: “Tôi không hiểu nổi. Hoàn toàn không hiểu nổi.”
Bà quơ một tay, dễ dàng nhận biết mình đang ở đâu trong phòng, rồi ngồi xuống. Hardcastle nhìn nhân viên lấy dấu vân tay đang đứng gần cửa.
“Anh đã làm xong với những chiếc đồng hồ này rồi chứ?” ông hỏi.
“Vâng, tôi đã làm xong hết cả rồi, thưa sếp. Không có chút xíu dấu vết nào trên chiếc đồng hồ mạ vàng, nhưng thường bề mặt trơn láng không bị dính dấu vết. Cũng y như vậy với cái bằng sứ. Cũng không có vết dơ nào dính trên đồng hồ du lịch bọc da, cái bằng bạc cũng không — và có một chút bất thường vì bình thường nếu có ai cầm chúng… thì phải có dấu vết chứ. Nhân tiện xin báo cáo: không có cái đồng hồ nào được lên dây cả, và đều được để đứng cùng một thời điểm — bốn giờ mười ba phút.”
“Những đồ đạc còn lại trong phòng thì sao?”
“Có chừng ba hay bốn bộ dấu tay khác nhau trong phòng, tất cả là phụ nữ, có thể nói như vậy ạ. Những thứ để trong các túi đều ở trên bàn.”
Bằng cách hất đầu chỉ chỗ, anh ta thu hút sự chú ý đến một đống đồ nhỏ để trên một cái bàn. Hardcastle đi tới xem những món đó. Có một cái ví đựng bảy đồng shilling, một ít tiền lẻ để bên ngoài, một khăn tay bỏ túi nhỏ bằng lụa không nhãn mác, một hộp nhỏ đựng những viên thuốc tiêu và một danh thiếp in. Thanh tra cúi xuống nhìn tấm thiếp.
Ông R. H. Curry,
Metropolis and Provincial Insurrance Co. Itd.
7, đường Denvers,
London, UU2.
Hardcastle trở lại ghế sofa nơi cô Pebmarsh đang ngồi.
“Có lẽ nào cô đã mong ai đấy từ một công ty bảo hiểm đến viếng thăm?”
“Công ty bảo hiểm à? Không. Chắc chắn không.”
“Metropolis and Provincial Insurrance ấy.”
Cô Pebmarsh lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến công ty đó.”
“Cô không có đang tính chuyện lãnh tiền bảo hiểm, bất cứ loại hình nào sao?”
“Không, không đâu ạ. Tôi được bảo hiểm hỏa hoạn và trộm cắp về đêm với Công ty Bảo hiểm Jove có chi nhánh ở đây. Tôi không đồng ý mua bảo hiểm cá nhân. Chả có gia đình hay họ hàng thân thích nên tôi thấy không việc gì phải bảo hiểm cuộc sống của mình hết.”
“Tôi hiểu,” Hardcastle nói. “Liệu cái tên Curry có ý nghĩa gì với cô không? Ông R. H. Curry ấy?”
Ông đang quan sát kỹ bà ta. Không có phản ứng nào trên mặt bà cả.
“Curry?” bà lặp lại cái tên, rồi lắc đầu. “Một cái tên không thông dụng lắm, phải không? Tôi không nghĩ mình từng nghe cái tên ấy, hay biết người nào có cái tên ấy. Có phải là tên người đàn ông đã chết không?”
“Dường như có khả năng là thế đấy.”
Cô Pebmarsh ngần ngừ một lúc rồi mới nói: “Có phải ông muốn tôi sờ…”
Hardcastle nhanh chóng hiểu ý bà ta.
“Cô sẽ giúp chứ, cô Pebmarsh? Chẳng phải là đòi hỏi quá nhiều, đúng không? Tôi chẳng hiểu biết gì mấy về chuyện này, nhưng có lẽ mấy ngón tay của cô sẽ cho cô biết đích xác một người trông như thế nào, hơn là nhận biết qua miêu tả.”
“Chính xác,” cô Pebmarsh nói. “Tôi đồng ý là phải làm việc ấy thật chả thích thú gì, nhưng tôi sẵn lòng làm nếu ông nghĩ có thể giúp ích cho ông.”
“Xin cảm ơn,” Hardcastle nói. “Cô để tôi dẫn đường cho…”
Ông dắt bà ta vòng qua cái ghế sofa, chỉ chỗ cho bà quỳ xuống rồi nhẹ nhàng cầm tay hướng dẫn cho bà sờ mặt người chết. Bà rất bình thản, không để lộ cảm xúc gì. Mấy ngón tay dò dẫm trên mái tóc, hai lỗ tai, chần chừ một lát sau tai trái, trên sống mũi, miệng và cằm. Sau đó bà lắc đầu rồi đứng dậy.
“Tôi có một ý niệm rất rõ ràng về hình dáng của ông ta, nhưng tôi hoàn toàn chắc chắn đây không phải người tôi từng gặp hay quen biết.”
Viên cảnh sát lấy dấu vân tay đã thu dọn đồ nghề và ra khỏi phòng. Anh ta thò đầu trở vào.
“Họ tới rước ông ấy,” anh ta trở cái xác chết. “Chở ông ấy đi được không?”
“Được,” thanh tra nói. “Đến ngồi đây đi, được không cô Pebmarsh?”
Ông đặt bà an tọa trên một cái ghế trong góc. Hai người đàn ông đi vào phòng. Việc di chuyển ông Curry quá cố thật nhanh chóng và chuyên nghiệp. Hardcastle đi ra cổng, rồi sau đó quay về phòng khách. Ông ngồi xuống gần bà chủ nhà.
“Đây là một vụ án dị thường, cô Pebmarsh ạ,” ông nói. “Tôi muốn duyệt qua những điểm chính với cô để xem tôi nắm vấn đề có đúng hay không. Xin sửa sai nếu tôi nhầm lẫn. Hôm nay cô chẳng trông đợi vị khách nào cả, cô chẳng hề mua bảo hiểm bất cứ loại hình nào, cô chẳng hề nhận thư nào từ bất cứ ai nói rõ hôm nay đại diện của một công ty bảo hiểm sẽ đến thăm. Đúng không?”
“Hoàn toàn đúng.”
“Cô chẳng cần dịch vụ thư ký đánh máy kiêm tốc ký hoặc một tốc ký viên và cô không có gọi điện thoại đến Phòng Cavendish hoặc yêu cầu người ta đến đây lúc ba giờ.”
“Lại đúng nữa rồi.”
“Khoảng chừng 1 giờ 30 khi cô rời khỏi nhà, trong phòng này chỉ có hai chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ cúc cu và chiếc đồng hồ đứng. Chả có chiếc nào khác.”
Trước khi đáp, bà chủ nhà tự kiểm lại bản thân.
“Nếu phải nói một cách tuyệt đối xác thực, tôi chẳng thể tuyên thệ về lời khai của mình. Thị lực đã bị mất, tôi chả lưu ý đến sự vắng mặt hay có mặt của bất cứ thứ gì thường không có trong phòng. Phải nói rằng lần cuối cùng tôi có thể chắc chắn về những gì để trong phòng là khi tôi quét bụi sáng sớm hôm nay. Mọi thứ khi ấy đều ở chỗ của nó. Tôi thường tự mình làm lấy vì bà giúp việc dọn vệ sinh hay bất cẩn với những vật trang trí.”
“Cô có rời khỏi nhà cả buổi sáng hôm nay không?”
“Có. Tôi đi lúc mười giờ như thường lệ đến Viện Aaronberg. Tôi đứng lớp mãi đến mười hai giờ mười lăm. Tôi trở về đây lúc chừng một giờ kém mười lăm, tự nấu cho mình món trứng bát trong nhà bếp và uống một tách cà phê rồi lại ra đi như đã nói lúc một giờ rưỡi. Nhân tiện xin nói thêm, tôi dùng bữa trong nhà bếp chứ chẳng vào phòng này.”
“Tôi hiểu,” Hardcastle nói. “Như thế trong khi cô có thể nói một cách xác định lúc mười giờ sáng nay không hề có những chiếc đồng hồ thừa thãi ở đây, tôi cho rằng có khả năng chúng đã được đưa vào đây lúc nào đấy trong buổi sáng nay.”
“Chuyện ấy thì ông phải hỏi bà giúp việc dọn vệ sinh là bà Curtin. Bà ấy thường đến đây khoảng chừng mười giờ và ra về khoảng chừng mười hai giờ. Nhà bà ấy ở số 17, đường Dipper.”
“Cảm ơn cô Pebmarsh. Bây giờ chúng ta còn lại những sự kiện tiếp theo này và đến đây tôi muốn cô cho biết bất kỳ ý tưởng hay gợi ý nào xảy đến với cô. Vào lúc nào đấy trong ngày hôm nay bốn chiếc đồng hồ đã được mang đến đây. Cả bốn đồng hồ ấy đều được vặn đứng ở bốn giờ mười ba phút. Liệu giờ ấy có gợi cho cô nghĩ đến điều gì hay không?”
“Bốn giờ mười ba phút.” Cô Pebmarsh lắc đầu. “Hoàn toàn không.”
“Bây giờ chúng ta chuyển từ những chiếc đồng hồ sang người chết. Dường như không thể có chuyện ông ta được bà giúp việc dọn vệ sinh cho vào rồi bà ấy để ông ta ở lại trong nhà, trừ phi cô có nói với bà ta rằng cô đang đợi gặp ông ấy. Nhưng chúng ta có thể hỏi bà ta về chuyện đó. Ông ấy đến đây có thể là để gặp cô vì một lý do nào đấy, vì có công việc hoặc vì lý do riêng tư. Từ một giờ ba mươi đến hai giờ bốn mươi lăm ông ta đã bị đâm chết. Có phải ông ta đến vì có hẹn hay không, chuyện này cô đã bảo là chả biết gì. Có thể ông ta có liên quan với bảo hiểm — nhưng cô cũng chẳng giúp được gì cho chúng tôi. Cửa không khóa, nên ông ta đã vào đợi cô — nhưng mà để làm gì chứ?”
“Toàn bộ chuyện này thật vớ vẩn,” cô Pebmarsh nói vẻ sốt ruột. “Vậy ông nghĩ cái ông — không rõ có phải tên là Curry hay không ấy — đã mang theo những chiếc đồng hồ ư?”
“Không có dấu hiệu nào cho thấy có đồ để đựng chúng đâu cả. Ông ta chẳng thể nào để bốn chiếc đồng hồ trong túi của mình. Nào, cô Pebmarsh, hãy suy nghĩ thật kỹ. Có liên tưởng nào trong đầu cô không, cô có thể gợi ý điều gì liên quan tới đồng hồ không, hoặc nếu không liên quan tới đồng hồ thì về thời gian đi! Bốn giờ mười ba phút. Bốn giờ mười ba phút?”
Bà cô lắc đầu.
‘‘Tôi vẫn cố tự nhủ với lòng mình đây là việc làm của một kẻ điên cuồng, hay là ai đó đã vào nhầm nhà. Nhưng ngay cả như thế thực sự cũng chả giải thích được gì. Không, ông thanh tra ạ, tôi không giúp được ông rồi.”
Một viên cảnh sát trẻ nhìn vào. Hardcastle đi ra gặp anh ta trong sảnh, và từ đó cùng đi ra cổng. Ông nói chuyện một lúc với các cảnh sát viên.
“Bây giờ các cậu có thể đưa quý cô ấy về nhà,” ông bảo, “địa chỉ là số mười bốn, đường Palmerston.”
Ông trở vào trong phòng ăn. Qua cửa mở dẫn vô nhà bếp, ông có thể nghe tiếng cô Pebmarsh đang bận rộn bên bồn rửa chén. Ông đứng ở ngưỡng cửa.
“Tôi định sẽ lấy đi mấy chiếc đồng hồ ấy, cô Pebmarsh ạ. Tôi sẽ để lại biên nhận cho cô.”
“Không sao cả, ông thanh tra à. Chúng chẳng thuộc về tôi.”
Hardcastle quay sang Sheila Webb.
“Bây giờ cô có thể về nhà, cô Webb. Xe cảnh sát sẽ đưa cô về.”
Sheila và Colin đứng lên.
“Cậu tiễn cô ấy ra xe, được không Colin?” Hardcastle vừa nói vừa kéo một cái ghế tới bàn ăn và bắt đầu ghi biên nhận.
Colin và Sheila xuôi theo lối ra cổng. Đột nhiên Sheila dừng lại.
“Găng tay của tôi… tôi để quên…”
“Để tôi đi lấy cho!”
“Thôi — để tôi… tôi biết rõ mình đã để ở đâu. Tôi không để ý lúc này — bây giờ họ đã lấy đi hay chưa.”
Lát sau cô chạy trở ra gặp anh ta.
“Xin lỗi vì hồi lúc đầu tôi ngớ ngẩn quá.”
“Ai cũng thế thôi,” Colin nói.
Thanh tra Hardcastle ra thì gặp họ, đúng lúc Sheila lên xe. Sau đó khi xe đã chạy đi, ông nói với viên cảnh sát trẻ.
“Tôi muốn những chiếc đồng hồ trong phòng khách được đóng gói cẩn thận — tất cả trừ chiếc đồng hồ cúc cu trên tường và chiếc đồng hồ đứng lớn.”
Ông chỉ dẫn thêm vài việc rồi quay sang bạn mình: “Tôi định đi một vài chỗ. Muốn đi không?”
“Hợp ý tôi đó,” Colin đáp.
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ - Agatha Christie Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ