Nhớ Mãi Tình Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
àng ngày tôi càng cảm thấy Mỹ Nga nhõng nhẽo với Vũ Phương quá mức, những cử chỉ có thể xuất phát từ mối quan hệ thân mật mà thôi.....Hình như Vũ Phương cũng chiều chuộng Mỹ Nga một cách tự nhiên hơn.
Đôi lúc tôi thấy mình ích kỷ, nhỏ nhen khi có những ý nghĩ nghi ngờ. Nhưng những gì họ vô tình bộc lộc cứ làm tôi không thể nghĩ khác được. Nhất là những ngày gần đây, cả hai đến nhà tôi cùng một giờ, rồi chỉ lát sau Mỹ Nga đòi Vũ Phương đưa về, và anh không quay lại dù anh bảo tôi chờ anh.
Tôi cứ bồn chồn, ray rứt mà chẳng biết phải làm saọ Thậm chí cố giấu nỗi nghi ngờ. Trong tôi bây giờ cũng nơm nớp lo sợ một sự đỗ vỡ mà trong đó tôi sẽ là người bại trận. Nhưng biết nói với ai bây giờ.
Tối nay Vũ Phương đến, chúng tôi ngồi chơi ngoài vườn thì Mỹ Nga đi vào, rạng rỡ và hết sức trẻ trung:
− A, có anh Phương ở đây nữa à, càng tốt. Em tới rũ hai người đi nghe nhạc nè, tối nay có chương trình đặc biệt, em hát xong rồi mình đi đến nhà nhỏ bạn, nó tổ chức sinh nhật, có nhảy nhót nữa, đi nhé!
Tôi không muốn đi chút nào cả, nhưng Vũ Phương đã gật đầu, hình như anh ta có vẻ hào hứng lắm:
− Em thay đồ nhanh đi Vân, chương trình hấp dẫn đó chứ.
Tôi muốn phản đối và bảo Vũ Phương đừng đị Nhưng nếu tôi ở nhà thì chắc chắn họ sẽ đi riêng, ý nghĩ đó làm tôi hoảng sơ.
Tôi lên phòng thay đồ, khi trở xuống tôi thấy Mỹ Nga và Vũ Phương cười nói gì đó thật là vui vẻ.
Chúng tôi dắt xe ra cổng. Mỹ Nga tự nhiên ngồi ở phía sau Vũ Phương như thể đó là điều hiển nhiên. Cử chỉ đó làm tôi xốn xang kỳ lạ, muốn ở nhà cho xong. Đến nhà hàng, như những lần trước, tôi ngồi bên Vũ Phương lặng lẽ như một chiếc bóng. Anh tựa vào ghế nhìn đăm đăm về phía sân khấu như nuốt lấy những khoái cảm tâm hồn mà Mỹ Nga mang đến. Và có lẽ có anh Mỹ Nga hát nhiệt tình hơn. Nó biểu diễn những động tác rất đẹp, rất gợi tình, và vô cùng quyến rũ trong ánh đèn màu chấp chớị Tôi cúi mặt xuống bàn.
Một tràng vỗ tay nhiệt tình và những tiếng bis bis, những tiếng huýt sáo tán thưởng làm trong phòng như ồn hơn. Có lẽ chỉ có Mỹ Nga mới gây được sự ngưỡng mộ đó mà thôị Bên cạnh hào quang của nó tôi thấy mình mờ nhạt làm saọ
Mỹ Nga nhún nhẩy đi về phía chúng tôi, khuôn mặt rạng rỡ với một nụ cười tươi tắn. Nụ cười viên mãn của sự thành công, tự tin bởi ý thức vinh quang, linh hoạt và đáng yêu vì biết mình kiều diễm. Nét tươi tắn của nó như nhen lên trong Vũ Phương một xúc động say đắm, tôi nhìn vào mắt anh, cái ánh lửa trong đôi mắt ấy. Tôi đã hiểu rồi......
Nhưng Vũ Phương có bản lãnh hơn, vì anh biết kiềm chế tình cảm trước mắt tôi. Và Mỹ Nga, có lẽ trong mắt nó tôi chẳng là gì cả, nó nhìn Vũ Phương đuôi mắt liếc dài đắm đuối, nó sà xuống cạnh anh với một nụ cười mê hồn.
− Anh thấy em hát thế nào?
− Tuyệt lắm.
Mỹ Nga uốn éo người, giọng thật nũng nịu:
− Thật không đó, đừng có thấy khán giả ngưỡng mộ em rồi bắt chước đó nghẹ
Vũ Phương không giấu được một nụ cười âu yếm:
− Anh nói thật mà.
Rồi anh ý tứ quay qua tôi:
− Em thích bài này không?
− Thích, em thấy hôm nay Mỹ Nga biểi diễn thành công hơn.
Mỹ Nga hào hứng:
− Tuần trước chị không đi nên không biết, trời ơi, người ta vỗ tay yêu cầu hát lại hoài, làm mệt muốn chết.
Nó ngừng lại một chút như uể oải:
− Làm ngôi sao cũng mệt thật, người ta tôn sùng mình qúa, mình sống không bình thường được.
Tôi cúi đầu, chẳng biết phải nói thế nào. Vâng, tôi có hân hạnh làm chị một ngôi sao mà không biết. Và người yêu của tôi đang bị ánh sáng của ngôi sao làm chói mắt.
Mỹ Nga dựa ngữa người ra ghế, đầu hơi nghiêng một bên, đôi mắt nó lim dim và nụ cười hé trên môi. Nhìn thật ru hồn làm sao. Nó nói khẽ như vô cùng mệt mỏi:
− Hôm qua có mấy người giành nhau đòi đưa em về, nhiều qúa cuối cùng chẳng biết chọn ai, sợ được lòng người này thì mất lòng người kia. Anh xem có khổ không. Họ ái mộ làm chi cho mệt thế không biết.
Vũ Phương cười:
− Ai bảo em đẹp thì phải cho thiên hạ nhìn ngắm chứ sao, xấu như anh có ai giành giựt đâu nào.
Tôi hơi quay lại nhìn Vũ Phương rồi chớp mắt nhìn nơi khác. Có lẽ cảm nhận cái nhìn của tôi, có lẽ biết mình đi hơi xa. Vũ Phương choàng tay qua vai tôi, giọng mơn trớn:
− Như Tường Vân đây này, xinh đẹp qúa nên anh cứ hồi hộp sợ mất, phải theo giữ hoài.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười nhẹ:
− Không cần phải nói vậy với em đâu anh Phương, em biết mình là ai và mình ra sao rồi mà.
Vũ Phương có vẻ hơi sựng lại. Dù sao anh cũng đủ tinh tế để nhận ra ý nghĩ của tôi, và anh ngượng vì tôi đủ thông minh nhìn thấu đáo vào tâm hồn của anh.
Có lẽ Mỹ Nga vẫn còn váng vất vì phút chói lọi của mình, cũng có thể vì đầu óc nó qúa đơn giản, nên chẳng hiểu những gì tôi nói với Vũ Phương. Nó kéo tay anh đứng dậy:
− Bây giờ mình đi dự sinh nhật bạn em, giờ này chắc tụi nó nhảy tưng bừng rồi.
Tôi cũng đứng lên, đi theo hai người ra ngoài. Và cũng như lúc đi, tôi lại làm chiếc bóng.
Khi chúng tôi đến nơi, trong nhà cô bạn nào đấy, tiếng nhạc vẳng ra nghe thật rộn, thật tưng bừng. Mỹ Nga nôn nóng kéo Vũ Phương vào nhà. Tôi loay hoay dựng xe. Anh đứng nán lại chờ tôi:
− Nhanh đi em.
Tôi để mặc Vũ Phương nắm tay dẫn đi. Bước vào phòng, một vùng ánh sáng mờ mờ làm tôi chẳng nhận rõ mọi thứ, ba chúng tôi đứng dựa tường quan sát mọi người. Mỹ Nga nhịp nhịp chân nhún nhảy, nó có vẻ như rất hứng khí với không khí ở đây.
Vũ Phương cúi xuống tôi, thì thầm:
− Hết bài này em ra nhảy với anh nhé!
− Em không biết nhảy.
− Không sao, anh sẽ dạy em.
− Em vụng về lắm anh Phương ạ, sợ giẫm lên chân anh.
Vũ Phương kiên nhẫn:
− Có sao đâu, học một lát là em quen ngay. Ở đây có vẻ sinh động đó chứ, ra cho vui em.
Tôi chưa kịp trả lời, Mỹ Nga đã ngoái lại, tò mò:
− Nãy giờ hai người nói gì vậy?
− Không có gì đặc biệt đâu.
Nó nhìn Vũ Phương môi hơi bĩu ra:
− Anh kêu chị Vân nhảy hả? Xì, bà này mà nhảy nhót gì, nhảy với em nè, không thôi một lát có người tới giành em là anh đứng một mình à.
Ngay lúc đó, một điệu nhạc mới nổi lên, tiếng nhạc thật giựt, như cuốn lấy mọi ngườị Mỹ Nga lôi Vũ Phương ra ngoài piste. Họ quấn lấy nhau, rồi rời ra, quay nhanh theo điệu nhạc. Đôi mắt Mỹ Nga lóng lánh và trên môi là nụ cười tươi rói, vẻ thanh xuân đó như truyền sang Vũ Phương, nét mặt anh cũng say sưa theo tiếng nhạc cuồng nhiệt... Họ nhảy như điên, vui như điên.
Cảm thấy mình thật sự bị bỏ quên, tôi thơ thẩn ra ngoài hành lang, hững hờ ngắt những chiếc lá kiểng. Tôi không biết mình phải làm gì để rút ra khỏi tình trạng dở khóc dở cười này.... Chỉ biết gượng đừng khóc mà thôi.
Ở phía cửa, một người con trai chợt đi ra, hắn đứng tựa cột, ngẩng mặt lên trời. Có lẽ hắn trốn không khí ồn ào trong phòng.
Thấy tôi, hắn có vẻ ngạc nhiên, rồi lên tiếng:
− Cô cũng mệt nên bỏ trốn à?
Tôi lắc đầu:
− Tôi không trốn, tôi cũng không thấy mệt.
− Vậy sao ra đây có một mình vậy, bạn cô đâu rồi?
− Tôi không có bạn, thấy ở đây vui thì đến, vậy thôi.
Hắn có vẻ quan tâm:
− Vậy à, cô thật là đặc biệt.
Tôi cười vu vơ không trả lời:
Tên con trai nọ vẫn không ngớt ngắm nghía tôi, hắn có vẻ thích thú:
− Cô hay lắm, không hiểu sao tôi thích vẻ lặng lẽ của cô, nếu được biết tên thì hân
hạnh vô cùng.
Tôi ngồi xuống thềm, chống cằm nhìn vơ vẩn vào màn đêm. Hắn ngồi xuống cạnh tôi lập lại:
− Thế nào? Tôi rất thật tình nên mong cô đừng từ chối, cô tên gì vậy?
Tôi thấy buồn cười. Có lẽ hắn phung phí sự thật tình nhiều lắm, nên lần đầu tiên gặp nhau thế này, hắn cứ đòi phải thành thật. Tôi bình thản:
− Tôi thấy chuyện biết tên không cần thiết lắm đâu, miễn tôi không nói chuyện khiếm nhã với anh là đủ rồi. Anh đồng ý không?
− Ồ, cô có cách nói chuyện hay qúa. Tôi rất thích những cô gái như vậy. Con gái có nhiều cô đẹp người mà ăn nói vô duyên lắm, giá mà được làm bạn cô thì tôi rất thích.
Tôi ngồi im. Hắn lại lân la gợi chuyện:
− Cô nhảy chắc là đẹp lắm.
− Cám ơn anh đã có ấn tượng tốt nhưng thật tình là tôi không biết nhảy:
− Vậy hả, vậy cô đến đây làm gì? Xin lỗi tôi hỏi hơi tò mò.
− Tôi đã nói rồi, thấy ở đây vui thì đến chẳng để làm gì cả.
Hắn lập lại:
− Cô thật ngộ nghĩnh.
Tôi ngồi yên, lắng nghe tiếng nhạc trong phòng. Nãy giờ vẫn không thấy Vũ Phương đi tìm tôi. Có lẽ anh còn đang say sưa với cuộc vui.
Họ mang tôi tới đây rồi bỏ mặc tôi vơ vẩn một mình để vui với nhaụ Và bây giờ ngồi đây với một tên con trai xa lạ tán tỉnh. Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy chua chát.
Thôi, hãy để hắn vào tán tỉnh ngôi sao ở trong kia, có lẽ hắn chưa nhận ra ánh sáng chói chang của vì sao ấy, đó mới chính là cái thích hợp với hắn.
Tôi đứng lên nhẹ giọng:
− Anh ở lại chơi, tôi phải vào trong kia.
Không đợi hắn phản ứng, tôi đi nhanh vào phòng.
Ở một góc tận cuối phòng. Mỹ Nga đang gục đầu trên vai Vũ Phương, họ dìu nhau đi từng bước thật nhẹ, nhạc thì sướt mướt buồn rơi rụng, như đưa tâm hồn người ta vào một trời xa xăm. Thỉnh thoảng Mỹ Nga ngước mắt nhìn Vũ Phương và anh cũng cúi xuống nhìn nó, tưởng như họ có thể hôn nhau.
Tim tôi đau nhói, tôi lẳng lặng ra về.
Tôi khép cửa phòng, thay đồ và lên giường. Ánh sáng yếu ớt của ánh đèn ngủ gợi cho tôi hình ảnh căn phòng huyền ảo đằng kia. Trong đó có hình ảnh quấn quít của Mỹ Nga và Vũ Phương.
Có lẽ bây giờ nó sẽ kéo Vũ Phương vào một góc thật vắng, rồi ôm lấy chặt anh mà hôn đắm đuối. Và Vũ Phương sẽ vô cùng sung sướng trước tình cảm mãnh liệt của nó.
Mỹ Nga thường bảo nó luôn chủ động tấn công con trai kia mà, bởi vì làm như thế họ sẽ hãnh diện vì được yêu. Ôi, những gì nó dạy tôi bây giờ chỉ có tác dụng làm tôi đau đớn mà thôi.
Không chịu được những ý nghĩ khổ sở, tôi ngồi dậy, đi lần mò trong bóng tối xuống nhà tìm thuốc an thần.
Chỉ có ngủ mới giúp tôi thoát được nổi buồn triền miên, thăm thẳm.
Hôm sau tôi dậy trưa và thấy nhức đầu kinh khủng. Tôi nằm lì trên giường suốt ngày. Có lẽ đó là lý do hợp lý để giải thích với mẹ vì sao tôi không đến công ty. Tôi sợ phải gặp Vũ Phương lắm.
Buổi chiều Vũ Phương đến tìm tôi, anh ngồi bên giường, nhìn tôi với một vẻ tội nghiệp:
− Em bệnh sao không cho anh hay hả Vân.
Tôi cười khẽ:
− Sợ phiền anh lắm, vả lại chỉ nhức đầu một chút thôi.
Vũ Phương rụt rè:
− Tối qua sao em bỏ về vậy? Sao không để anh đưa về?
− Hôm qua em hơi mệt, vả lại thấy anh vui qúa nên em không muốn làm phiền anh.
Vũ Phương hơi chồm tới, siết tay tôi:
− Nãy giờ em nói tiếng phiền tới hai lần rồi, em có còn xem anh là người yêu nữa không mà khách sáo với anh vậy Vân.
" Người yêu " à? Vũ Phương dùng từ đó làm tôi nhói lên một cảm giác tủi tủi, buồn giận. Khi bỏ mặt tôi một mình để quấn quít với Mỹ Nga, lúc ấy tình yêu của anh có còn dàn cho tôi không?
Tôi nhắm mắt, không trả lời anh. Vũ Phương cúi xuống hôn lên mặt tôi, cái hôn như một lời xin lỗi ân hận. Anh nói nhỏ?
− Nếu anh có vô tình làm gì đó, em đừng buồn anh nghe Vân, hãy hiểu rằng bao giờ anh cũng yêu em.
" Nhưng tình yêu đó không trọn vẹn, một tình yêu bắt đầu tan vở, phai lạt ". Tôi muốn nói lớn như thế. Nhưng thôi, tôi rất sợ phải nói trắng ra sự thật vốn còn mập mờ. Đau lòng tôi lắm.
Tôi làm ra vẻ tự nhiên:
− Em có gì mà phải buồn, anh nghĩ gì vậy, À tối hôm qua mấy giờ anh về?
Vũ Phương có vẻ ngập ngừng, cuối cùng anh nói thật:
− Anh về khoảng mười hai giờ.
Khuya đến như vậy sao? Tôi muốn khóc, nhưng khóc là nhục, tôi cố cười gượng:
− Tối qua vui thật, tiếc là em không biết nhảy.
Vũ Phương không trả lời, anh nói lảng chuyện:
− Tuần tới anh đi tàu rồi, lần này chắc anh đi hơi lâu, lúc này hàng ít qúa.
− Em cũng thấy vậy.
Và tôi chuyển sang nói chuyện về công ty, tôi đủ nhạy cảm để hiểu rằng cả anh và tôi đều không nên nhắc về tối hôm qua, hãy để định mệnh
sắp đặt mọi thứ.
Vũ Phương có vẻ biết ơn thái độ của tôi, anh dịu dàng với tôi thật nhiều, vuốt ve thật nhiều. Những cử chỉ đó tôi tin là có thật, và anh vẫn yêu tôi. Tôi rưng rưng nghe giọng anh thật ngọt.
− Thấy em bệnh thế này anh xót ruột qúa, anh muốn lúc nào em cũng vui vẻ. Ráng
hết bệnh nghe cô bé của anh.
− Ngày mai là em khỏe thôi.
− Nhưng cứ nằm ở nhà cho khỏe, khoan đi làm nhé. Anh lại hôn tôi - Thương em qúa!
Tôi vòng tay ôm cô? Vũ Phương, yêu anh vô cùng và vì vậy càng sợ mất anh. Bất giác tôi nói khéo bên tai anh:
− Hãy dừng lại bên bờ vực thẳm trước khi đã muộn màng, em nhớ câu này đã đọc được ở đâu đó, anh có nhớ không?
Vũ Phương nhìn tôi thăm thẳm, không nói gì, chỉ cuối xuống hôn tôi, và anh thì thầm:
− Anh hiểu Vân ạ, hãy dừng lại bên bờ vực thẳm trước khi muộn màng. Cám ơn em đã ý thức anh.
Vũ Phương lại xuống tàu. Mỹ Nga cũng ít đến thăm tôi hơn. Nhưng dư âm của buổi tối đó thì vẫn cứ làm tôi buồn. Tôi đem nổi lo ấy trút vào
Hồng Hạnh. Nó trầm ngâm như một bà cụ:
− Tao đã linh cảm rồi đây mày sẽ khổ vì nhỏ Nga mà. Con đó thấy cái gì thích là lao vào giành giựt cho bằng được. Mày phải cứng rắn với nó hơn.
− Cứng rắn thế nào bây giờ?
− Thì mày đừng có đi chơi tay ba như vậy nữa, và không cho anh Phương đi riêng với nó.
− Có kỳ không, tao lấy quyền gì mà cấm.
− Quyền làm người yêu, bộ người yêu không có quyền hả?
− Nhưng cái đó nhẹ qúa, vả lại tao sợ làm như vậy mình lố bịch qúa.
− Mầy thì cái gì cũng lố bịch, lúc nào cũng tế nhị với nó đi rồi cuối cùng nhìn nó cuỗm mất người yêu.
− Tao cũng thấy tức nó, nhưng nó là em, chẳng lẽ tao đi giành giựt với em mình, ai mà coi cho, khổ lắm Hạnh ơi.
Rồi tôi thút thít khóc. Hồng Hạnh nổi nóng:
− Cái gì mày cũng khóc, không việc gì phải khóc hết, mầy không dám nói với nó thì để tao nói.
− Thế mày định nói gì?
Nó khoa tay, hung hăng lên:
− Tao sẽ độp vào mặt nó, mà bảo rằng " mầy là đồ dày mặt, đi chài người yêu của chị mình " cho nó xấu hổ chơi.
Tôi thở dài:
− Thôi Hạnh, nói ra không có lợi gì đâu, làm vậy tao hoá ra đi tranh giành sao, tình yêu thì không có gì giành giật. Một là được người yêu, hai là mất, tao không níu kéo lại đâu.
− Mầy nói gì thế, ví dụ anh Phương ngả qua nhỏ Nga thì mày làm sao?
− Không làm sao hết, tao sẽ tự động rút lui, như vậy mình vẫn còn chút danh dự nào đó.
− Trời ơi! con khùng!
− Cái đó không phải khùng, mà bắt buộc mình phải tự trọng. Mày nghĩ xem, nếu anh ấy thích nó, tao có cố gắng ngăn cản cũng là thừa, thôi thà mình tự rút lui, có lẽ vậy mà đỡ bị coi thường.
Hồng Hạnh gắt lên:
− Nói gì mày cũng không chịu, vậy mày nói với tao chi vậy?
− Tao khổ qúa, để trong lòng không chịu nổi, không nói với mày thì nói với ai bây giờ?
− Ừ, tức chịu không nổi, rồi trút cho tao. Làm tao nổi sùng lên cũng ráng chịu theo mày, làm cái gì mày cũng cản, chán mày qúa, mày nhu nhược qúa!
Tôi ngồi im, Hồng Hạnh đi tới đi lui trong phòng, tay chân vung vẩy. Chợt nó dừng lại đứng trước mặt tôi:
− Anh Trung biết chuyện này không?
− Tao không biết. Chắc anh Phương không tâm sự gì đâu.
− Biết đâu anh Trung có thể khuyên ông Phương một điều gì đó. Hừ, có một người yêu như ông Phương thà không có còn sướng hơn.
Tôi thở dài nghĩ mà ngao ngán cho tình yêu.
Hồng Hạnh ở chơi một lát rồi về, còn lại môt. mình, tôi đóng các cửa lại, buông rèm xuống, ngồi yên trong bóng tối. Hình như bóng tối giúp người ta thấy mọi thứ đều nhạt nhòa. Cũng như tôi đang không dám nhìn một sự thật phũ phàng.
oOo
Gần một tháng trôi qua.
Ngày vui của Hồng Hạnh mới thật là một ngày buồn đối với tôi.
Tôi cố tình không rũ Mỹ Nga đến dự đám cưới. Nhưng lạ thật, nó hầu như biết tất cả mọi cuộc vui của tôi và Vũ Phương một cách tỉnh bơ, nó đòi đi theo tôi đến đám cưới, tôi không biết làm gì khác hơn là gật đầu.
Suốt cả ngày nó loay hoay trong phòng tôi, chăm chú tỉa nắn từng sợ lông mày, từng vết đen nhỏ trên khuôn mặt, như chuẩn bị cho một cuộc ra mắt quan trọng cho cả đời. Tôi không hiểu nó trang điểm cho ai.
Tôi ngồi bó gối trên giường, tò mò nhìn nó đang thoa một loại kem gì đó lên mặt, và hỏi một câu thật lãng nhách:
− Nga trang điểm chi mà kỹ vậy?
− Đi đám cưới chứ chi.
− Biết là đi đám cưới, nhưng sao chị thấy Nga lo lắng trịnh trọng thế, mọi ngày đi hát có như vậy đâu.
Nó nhún vai, không trả lờị Tôi cũng ngồi im nhìn nó bận rộn với mấy ống quấn tóc, một cảm giác khó chịu dâng lên. Tôi cảm nhận rằng tất cả mọi cố gắng làm đẹp kia là để đón Vũ Phương. Thật không chịu nổị
Mới gần ba giờ, còn cả một tiếng đồng hồ để chờ Vũ Phương, nhưng Mỹ Nga đã lo ngồi vào bàn phấn, chăm chú kẻ từng nét mày, từng đường môi vốn đã xinh như mộng của nó.
Tôi miễn cưỡng bước xuống giường, đến ngồi trước kiếng, nhìn những loại phấn hồng, phấn trắng và một lo phấn mắt của nó, chẳng biết sử dụng sao cho hết nổị Tôi mở tủ lấy hộp phấn và cây son mẹ mua cho tôi, kiến thức về trang điểm tôi chỉ có bấy nhiêu đó mà thôị Đành vậy.
Mỹ Nga bước vào màn thay đồ, một lúc sau nó xuất hiện trước mặt tôi:
− Đẹp không?
Tôi ngẩn người nhìn nó. Bộ đầm màu hoàng yến trên người nó đẹp đến lộng lẫy mà cũng thật kinh dị đối với tôi. Hình như trong cách ăn mặc. Mỹ Nga cứ nhất thiết phải để hở một phần nào đó của cơ thể. Nền vải màu rực rỡ, bóng loáng, cổ được viền vằng những bông hồng cùng màu. Những bông hồng ôm lấy chiếc trắng ngần của nó nhìn thật dễ thương, kín đáo. Nhưng trước ngực lại chỉ có một lớp voan trắng mỏng tang, lớp voan mỏng đến nỗi thấy cả bộ ngực phập phồng khi thở, một vẻ khiêu gợi làm gục đỗ những tên con trai lãng mạn, làm khiếp đảm những người phụ nữ đức hạnh và làm tối mắt những bà già phong kiến.
Tôi buột miệng:
− Trời, áo gì mỏng qúa vậy, chắc choàng khăn san che bớt mới được.
Nó la oai oái:
− Quê vừa thôi bà, áo người ta đẹp thế này mà bảo che mất đi à.
− Vậy hả?
− Nhưng mà có đẹp không?
− Đẹp thật, chưa bao giờ chị thấy Nga đẹp như vậy.
Mỹ Nga cười hài lòng:
− Có thế chứ.
Rồi nó giục:
− Chị thay đồ nhanh đi, để anh Phương chờ lâu.
" Làm như anh Phương là của mày vậy " Tôi nghĩ thầm với một chút bực tức, sao nó quan tâm đến Vũ Phương nhiều vậy?
Tôi mở tủ, lấy chiếc áo dài trắng thêu hoa hồng đỏ, đơn giản với mái tóc xõa. Tất cả chỉ có thể, Mỹ Nga nhìn tôi chép miệng:
− Nhìn chị dễ thương thật, hình như chị mặc cái gì cũng dễ thương hết.
Tôi chỉ cười mà cười không trả lời..
Vũ Phương chờ chúng tôi dưới phòng khách. Tôi ngầm quan sát Vũ Phương. Đôi mắt anh phút chốc, như muốn nuốt lấy thân hình gợi cảm của Mỹ Nga, trong tia nhìn ấy tôi thấy lóe lên ánh lửa của khoái cảm và một chút dục vọng. Rồi anh lướt tia mắt sang tôi, mỉm cười:
− Chờ hai cô mỏi cả cổ.
Tôi im lặng, Mỹ Nga ríu rít đi bên anh:
− Em sợ anh chờ nên giục chị Vân nhanh lên mà chị ấy cứ dùng dình đến sốt cả ruột à.
Ra cổng Vũ Phương có vẻ ý tứ:
− Hay là Nga để anh chở chị Vân, Tường Vân mặc aó dài vướng víu.
Không hiểu Vũ Phương lịch sự với tôi hay với Mỹ Nga nhỉ? Cái nào cũng làm tôi buồn cả. Mỹ Nga ngúng ngẩy.
− Thôi, anh chở em à, em quen rồi.
− Nhưng mà......
Tôi ngắt lời Vũ Phương:
− Em tự đi một mình được, cả em cũng quen như vậy rồi.
Không chờ Vũ Phương trả lời, tôi vọt xe lên phía trước, cảm giác hờn giận dâng đầy.
Buổi chiều Hồng Hạnh chỉ mời toàn những bạn bè cũ. Nó ra cổng đón tôi, không giấu được ác cảm khi thấy Mỹ Nga. Nó cười với Vũ Phương rồi ôm ngang người tôi đi vào, không thèm nhìn đến Mỹ Nga. Nhỏ Nga cũng tỉnh bơ đi vào, tranh thủ ngồi cạnh Vũ Phương thế là anh ở giữa tôi và nó, buồn cười làm sao.
Giữa bạn bè, Mỹ Nga như một ngôi sao sáng chói, vẻ kiều diểm lộng lẫy cùng những cử chỉ nũng nịu hoạt bát làm cho nó trở nên nổi bật, thu hút sự chiêm ngưỡng của những người bàn bên cạnh. Nó làm ra vẻ không nhìn thấy những ánh mắt dán vào mình, và ríu rít đòi Vũ Phương gắp thức ăn, cười khanh khách khi anh làm vừa lòng, đến nổi Vũ Phương chẳng có thời giờ để săn sóc tôi, mà cũng có thể anh ta đã quên phắt có tôi đang ngồi bên cạnh rồi.
Nhìn người bạn trai ngồi bên săn sóc người yêu, tôi giận Vũ Phương phát khóc.
Nhưng thực ra Vũ Phương biết làm sao khác được, khi Mỹ Nga cứ luôn miệng đòi hỏi, uốn éo làm mọi cách thu hút sự chú ý của anh.
Khi cô dâu chú rễ đến bàn chụp hình. Mỹ Nga nhanh nhẹn kéo Vũ Phương đứng cạnh chú rễ, nép vào người anh cười tươị Thế là nó sẽ có một kiểu hình vô cùng vừa ý rồi, tôi tức muốn khóc, chỉ biết cắn răng giữ cho nước mắt đừng trào mà thôi.
Thế mà, hình như muốn thử sức chịu đựng của tôi, anh Thái người yêu của nhỏ Uyên cười oang oang hỏi nhỏ Nga.
− Hai bạn có vẻ hạnh phúc qúa. Định chừng nào cho bạn bè uống rượu đâỷ
Nhỏ Uyên lừ mắt với anh Thái, anh ấy vẫn vô tình:
− Phải làm sớm cho bạn bè chia vui nghe.
Vũ Phương cười gượng, ngồi im, Mỹ Nga lấp lững:
− Cũng chưa biết ra sao à!
Cơn giận của tôi tưởng như không còn hạn độ nào nữa, tưởng có thể biến thành những tiếng nấc tức tưởi. Tôi đứng dậy bỏ lên phòng Hồng Hạnh. Để nguyên cả đồ, tôi nằm nhoài người lên giường khóc nức nở.
Lát sau Hồng Hạnh đi lên, nó nhìn tôi như đã hiểu chuyện:
− Chịu hết nổi rồi phải không? Ai bảo mầy kéo nó đi chi vậy? Tao đã nói rồi - Nó bỗng quát lên - Sao mầy nhu nhược qúa vậy?
Tôi hít mũi:
− Tao đâu có rủ đâu, tự nó đi đấy chứ.
− Cái gì? Tự nhiên nó đòi đi theo hả, đồ trơ trẽn..
Hồng Hạnh nhăn mặt:
− Nãy giờ nhìn nó ưỡn ẹo với anh Phương tao thấy gai mắt không chịu được, tao đâu có mời nó.
Nó giậm chân chống nạnh:
− Để tao xuống đuổi nó về cho biết mặt.
Tôi nằm yên nhìn Hồng Hạnh, trong chiếc đầm trắng phủ nào voan vào ren, cách giậm chân của nó thật chẳng ra một cô dâu thùy mị chút nào, nhìn tức cười qúa, tự nhiên tôi bật cười.
Nó ngó tôi chăm chăm:
− Mày cười cái gì thế, tình cảnh này mà còn cười được à?
− Thôi đừng cau có nữa, cô dâu ăn mặc lộng lẫy thế mà hung hăng như con bọ sít.
Hồng Hạnh như nhớ ra, nó buông tay xuống, ngượng ngịu:
− Tại tao tức qúa.
Tôi lau nước mắt ngồi lên:
− Mày xuống tiếp khách đi, đừng để người ta chờ lâu.
− Mày cũng phải xuống đi chứ. Anh Phương bảo tao lên gọi mày đó.
Tôi cười buồn:
− Thôi anh ấy bận chiều chuộng nhỏ Nga rồi, tao ngồi đó làm kẻ thừa thãi à, lố bịch lắm.
− Thế tại sao mày không bắt anh Phương lo cho mày, bổn phận của anh ấy là săn sóc cho mày mà............
− Nhưng mà........
− Không nhưng gì hết, mày là người yêu của anh Phương hay nhỏ Nga? Tao chưa thấy ai ngốc như mày cả, người khác õng ẹo với người yêu mình mà chỉ biết ngồi đó nhìn, ngốc không chịu được.
Tức mà chẳng biết nói gì được, tôi chỉ biết khóc thút thít. Hồng Hạnh kéo tay tôi:
− Đi xuống dưới đi, mày phải làm cho Mỹ Nga thấy nó không được quyền làm như vậỵ
Tôi lắc đầu, gỡ tay nó ra:
− Tao không thích giành giựt kiểu đó, kỳ cục lắm, còn bao nhiêu người nhìn vào nữa, thà tao tránh mặt.
− Thế mày nằm đây khóc à.
− Mày xuống nói với anh Phương đưa Mỹ Nga về trước đi, tao không về chung với họ đâu.
Hồng Hạnh nhìn tôi ngao ngán:
− Tao chưa thấy ai khùng như mày cả.
Rồi nó bỏ đi xuống, còn một mình, tôi lại khóc cay đắng.
Tôi và anh Trung ngồi trong quán càfé trước công ty, chiều nay trời không có nắng, gió lay lắt gợi một nỗi buồn xa vắng. Tôi nhìn anh Trung trầm ngâm hút thuốc, chẳng biết nói gì để an ủi. Từ hôm Hồng Hạnh đám cưới, anh Trung càng thêm ít nói và làm việc lặng lẽ như một cái bóng, thỉnh thoảng rủ tôi đi uống càfé. Và lạ một điều, anh ấy chẳng tâm sự gì cả, tôi cũng không an ủi, nhưng tôi thấy thế là được. Chúng tôi thân nhau qúa nên chẳng cần nói gì cả, những phút im lặng cảm thông của tôi cũng đủ xoa dịu đau khổ của anh Trung rồi.
Chiều nay ngồi với nhau, anh Trung chợt lên tiếng:
− Lúc này chuyện của em và Phương ra sau rồi?
− Không ra sao cả, và em nghĩ.... có lẽ sẽ đi đến kết thúc thật sớm.
− Là thế nào?
− Chắc tụi em sẽ chia tay.
Anh Trung nhìn tôi như thăm dò:
− Tại sao lại phải chia tay, em không thích Vũ Phương nữa à?
Tôi thành thật:
− Vấn đề không phải em không thích mà tất cả là ở anh Phương. Anh Trung này có phải lúc chưa quen với em, anh Phương hay quen biết lung tung lắm phải không?
− Sao em biết?
− Trước đây em nghe nhiền người nói, còn bây giờ thì tự suy đoán.
− Suy đoán cái gì?
Tôi cắn môi:
− Anh là bạn anh Phương chắc anh cũng biết thời gian này anh ấy ít đến em chứ?
− Sao em biết vậy Vân?
− Vì anh ấy có vẻ thích nhỏ em cùng cha khác mẹ với em.
Anh Trung nhướng mắt kinh ngạc:
− Vậy sao? Sao em bình tĩnh vậy?
Tôi cười buồn:
− Thế chẳng lẽ em khóc trước mặt anh sao?
− Thời gian sau này anh thấy em hay buồn, anh tưởng em thân với Hồng Hạnh đến
mức xa cô ấy em đau khổ nhiều vậy, ai ngờ em đã biết mọi chuyện.
− Anh Trung này, em nghĩ anh hiểu về anh Phương nhiều lắm, vậy anh kể với em đi, đừng giấu em nữa.
− Nhiều khi anh cũng muốn nói, nhưng sợ em buồn nên kông biết nói cách nào. Bây giờ em biết rồi thì anh không giấu làm gì. Em biết mỗi lần Vũ Phương đi tàu về là cô ta đến nhà tìm. Có lần anh gặp Vũ Phương đưa cô ta đi hát, một lần vào vũ trường.
Tôi lạc giọng:
− Có chuyện đó nữa sao, họ đã đi xa đến vậy à?
− Em không biết mấy chuyện đó sao? Em có đoán được không?
Tôi cắn chặt răng:
− Không bao giờ em ngờ được họ đi xa thế. Mấy lần hai người gặp nhau ở nhà em, sau đó em nhờ anh Phương đưa Mỹ Nga đi hát hoặc đưa về nhà, em biết hai người có một cái gì đó với nhau, nhưng không ngờ họ đã đi chơi riêng.
Anh Trung thở dài, nhìn tôi như tội nghiệp:
− Anh có khuyên Vũ Phương nhiều lắm, nhưng nó chỉ cười và nói vui chơi qua đường thôi, thằng đó có tính tham mà, gặp cô ta thì hay tấn công, dễ gì từ chối.
Tôi bật khóc:
− Thế còn em, anh ấy chưa dứt khoát với em mà tại sao anh ấy làm vậy chứ?
− Em chưa hiểu hết Vũ Phương Vân à. Phương nói không bao giờ cắt đứt với em đâu thậm chí là sẽ đi tới hôn nhân với em, nhưng trong thời gian này nó thích vui đùa với cô ta, rồi em xem, nó sẽ chán thôi, không lâu đâu. Nó đã có vài mối tìnhh tương tự như thế rồi.
Tôi căm phẫn:
− Thật là vô đạo đức, anh ấy thừa biết em với Mỹ Nga là chị em, thế mà..... Chẳng thà anh ấy bỏ em rồi đến với nó, em khổ nhưng vẫn còn kính trọng, đằng này......
Anh Trung nhìn tôi, ái ngại:
− Nhiều lúc nghĩ lại anh thấy hơi có lỗi với em, đáng lẽ lúc đầu anh phải tìm cách ngăn không cho em quan hệ với Vũ Phương vì anh quí mến em. Nhưng rồi anh đã nghĩ, biết đâu em sẽ là bến đỗ của nó, vì anh tin một người như em không ai dám xem là trò đùa cả.
− Cái gì qua rồi đừng hối hận nữa anh Trung, tại em tất cả, biết anh Phương như vậy mà vẫn thương, bây giờ em phải ráng chịụ
Ngay lúc đó ở ngoài đường, tôi thấy Vũ Phương chơ? Mỹ Nga chạy vụt qua, tôi quay lại nhìn anh Trung, anh ấy cười khẽ, lắc đầu:
− Thế đó.
Còn tôi thì chết điếng, ngồi bất động không còn biết nói sao nữa.
Về nhà, tôi lại gài cửa, tắt đèn ngồi trong bóng tối, không có một giọt nước mắt, tôi không cho phép mình yếu đuối nữa. Bởi vì hình ảnh lúc nãy tôi đã quá quen, quá chai sạn cảm xúc rồi.
Biết làm gì bây giờ? Tìm mọi cách đê? Vũ Phương đừng đi lại với Mỹ Nga? Có lẽ Hồng Hạnh nói đúng, tôi buông xuôi là nhu nhược. Trong tình yêu, có lúc cũng phải biết đấu tranh để giữ nó. Trong cuộc đời này, mọi thứ đều phải có cái giá của nó, hạnh phúc chẳng phải từ đâu mang đến, cũng chẳng ai ban cho. Vâng, hạnh phúc là biết đấu tranh.
Thế là tôi cũng sẽ tranh dành, chạy đua và đối phó...... Bởi vì rút lui là yếu hèn, khóc là nhục. Tôi sẽ tìm mọi cách giữ Vũ Phương khi anh đi tàu về, tôi sẽ nghỉ làm và đến nhà anh ấy thường xuyên, thậm chí ở suốt ngày cũng được. Và tôi cũng sẽ bắt anh ấy đưa đi làm, khi đến một đám tiệc tôi sẽ mèo nheo bắt anh ấy chiều chuộng, đến nổi anh ấy chẳng có thời gian để quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Tôi sẽ mặc những kiểu áo hở hang tối đa để khiêu gợi những ý nghĩ ma quỷ của nah ấy, và cũng sẽ cười khanh khách rồi ngã người vào anh ấy mà bảo rằng anh đẹp trai không chịu được.
Tóm lạI, tôi sẽ làm hơn cả những gì mà Mỹ Nga đã làm để giành lại một tình yêu sắp rơi vuột khỏi tầm taỵ Nhưng rồi tất cả những cái đó sẽ mang lại gì cho tôi chứ?
Tôi đưa tay xoa trán, cảm thấy nhức đầu vô cùng. Có nhất thiết tôi phải tước bỏ cái tôi của mình để cố gắng bắt trước một người mà tôi xem thường? Cho rằng tôi sẽ đánh ngã tình yêu rạn nứt chán chường.
Thôi, thà buông xuông tất cả. Nghĩ thế nhưng sao lòng tôi vẫn đau đớn kỳ lạ. Mất Vũ Phương rồi cuộc đời này trở nên hoang vắng biết bao nhiêu. Và bạn bè sẽ cười chê tôi bị bồ đá, làm sao tôi sống nổi với những du luận dèm pha kia chứ, kinh khủng qúa.
Chưa bao giờ tôi rơi vào tâm trạng dằng xé như chiều nay.
Chiều hôm qua sau Vũ Phương đón tôi ở công ty, chúng tôi lại vào quán càfé,nơi mà tôi với anh Trung hay ngồi. Thật lâu mà cả hai chẳng nói gì. Vũ Phương thì cứ yên lặng hút thuốc, tôi lặng lẽ nhìn ra đường.
Có lẽ khó chịu vì sự yên lặng, anh lên tiếng:
− Nói gì đi Vân, sao hôm nay em ít nói vậy.
Tôi cười khẽ, không trả lời. Vũ Phương búng mạnh tàn thuốc:
− Hình như em không thích nói chuyện với anh.
− Em hơi mệt
− Có thật như vậy không?
Tôi nhìn anh, cười lạt lẽo. Hôm qua anh đi chơi với cô em hôm nay lại vào quán với cô chị. Sung sướng nhất là anh! Thừa mứa tình cảm nhất là anh!
Cơn giận trào lên trong tôi, tôi mím môi nhìn đăm đăm ra đường. Vũ Phương hỏi nhỏ:
− Mấy hôm nay em làm gì vậy?
− Sáng vào công ty, chiều ngồi quán với anh Trung, tối ngủ, chấm hết.
Vũ Phương quay lại, nhìn xoáy vào mặt tôi:
− Hôm nay em ăn nói lạ qúa. Anh có làm gì cho em giận không?
− Không.
− Mấy ngày nay anh bận nên không đến em, em giận anh hả?
" Anh im đi, anh dối trá lắm " Tôi muốn hét lên cho tan nổi uất hận, nhưng lại câm lặng. Nói làm gì, để xem mức độ dối trá của người tôi yêu có vào loại bậc thầy không.
Tôi cố bình thản:
− Lúc này anh bận gì vậy anh Phương?
Vũ Phương khoát tay:
− Nhiều công chuyện quá, anh hơi mệt nên không đến em.
Tôi nhắm mắt, một câu nói vô thưởng vô phạt thật, không biết nên buồn cười hay tức cười. Thế mà trước đây tôi đã đặt hết niềm tin vào anh. Bất giác tôi nhếch môi:
− Anh là người đàn ông thành thật nhất thế giới.
Vũ Phương hơi cau mày:
− Em nói gì vậy Vân?
− Nói vu vơ!
− Hôm nay em lạ quá.
" Vâng, hôm nay em rất lạ, em cũng không hiểu được tình cảm quỉ quái gaì đang ngự trị trong em nữa. Mọi sự yêu thương, tự ái, thất vọng, hận thù.....Em đang muốn nổ tung vì nổi căm giận con người phản bội. Thế mà em lại không biết diễn đạt cho hết cơn cuồng giận. Em là con bé ngu ngốc!"
Vũ Phương cầm tay tôi bóp nhẹ:
− Em không thay đổi gì với anh chứ?
− Thế còn anh?
− Anh vẫn yêu em.
− Cám ơn tình yêu hiện đại của anh.
Vũ Phương buông tay tôi ra, có lẽ anh đã cảm nhận được tâm trạng tôi, anh khiếp sợ sự mỉa mai của tôi.
Không, nói Vũ Phương hiện đại thì không đúng. Vì nếu cưới vợ vì yêu, chắc chắn anh sẽ gom một lúc hai người. Mà luật hôn nhân bây giờ chỉ có một vợ một chồng. Thế thì Vũ Phương thích trở lại thời cổ xưa, thời kỳ mà một người đàn ông có thể cưới cả chục cô vợ cho vui nhà vui cửa, anh thích chơi mô đen phong kiến, anh thích trong nhà anh có một bầy vợ ra vào lổn ngổn.... Thế mới vui, thế mới tuyệt.
Sao tôi thèm khóc qúa!
Vũ Phương kéo mặt tôi quay lại:
− Em giận anh lắm phải không?
Chỉ có thế là giận thôi à? Nếu thế thì tôi đâu đến nổi đau đớn. Tôi cười buồn:
− Em không nghĩ gì hết.
− Em nói dối, anh biết em đang giận anh.
Tôi hỏi lại:
− Theo anh thì tại sao em lại giận?
Vũ Phương cúi nhìn ly càfé Anh không đủ can đảm giải thích, nói đúng hơn, anh muốn tránh né cái điều cả tôi và anh đều hiểu. Anh hèn nhát lắm.
Tôi đã yêu con người thế nào vậy?
Đến thế này rồi, tôi còn yếu đuối, luyến tiếc cái gì chứ. Tôi hít thật sâu:
− Về đi anh Phương, chắc đây là lần đi chơi cuối cùng của hai đứa, chúc anh hạnh phúc.
Vũ Phương hoảng sợ:
− Em nói gì vậy Vân?
Tôi bình tỉnh nhắc lại:
− Mong rằng đây là lần đi chơi cuối cùng của hai đứa. Anh hiểu tại sao rồi mà, không cần em giải thích, đúng không?
− Không, em không được nghĩ như vậy anh......
Tôi cắt ngang:
− Anh khỏi giải thích gì hết. Coi chừng càng giải thích anh càng làm người dối trá.
Vũ Phương lúng túng:
− Vân này, anh biết em nghĩ gì rồi, nhưng mà.... anh cũng không biêt nói sao cho em hiểu, anh không muốn mất em, anh hứa với em rồi mọi thứ sẽ chấm dứt. Hãy tin anh
đi Vân.
Lòng tôi chùn lại, yếu mềm, Vũ Phương nói tha thiết:
− Anh biết làm vậy là có lỗi với em, em sẽ khinh anh, nhưng cũng có lúc anh không cưỡng lại được sự trói buộc, bây giờ em trách anh nhận lỗi hết, và anh thề với em mọi chuyện sẽ khác đi, em phải tin anh.
Vũ Phương còn nói thật nhiều, nói quá thuyết phục. Tôi ngồi im như nuốt từng lời của anh, lòng tôi sạch rồi những hờn giận, nghi ngờ. Chỉ còn một sự tha thứ, yêu thương, và tôi lại tin cậy anh như đã từng tin cậy.
Thế nhưng, càng ngày tôi càng thấy tôi đã khờ khạo, ngốc nghếch khi tin rằng mình đã giữ lại một tình yêu. Chỉ hơn một tuần sau buổi chiều quán càfé, tôi lại gặp Vũ Phương đưa Mỹ Nga đi hát và anh Trung còn bảo họ đã có lần đến dự đám cưới một người bạn của Mỹ Nga.... Tôi thất vọng và buồn ghê gớm.........
Những ngày Vũ Phương đi tàu, xa anh rồi tôi có dịp nhìn kỷ lại mình hơn. Thật cay đắng mà nhận ra rằng mình chấp nhận làm người thua cuộc. Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn hy vọng..... Sao tôi ghét con người yếu đuối của mình đến vậy.
Sáng vào công ty, anh Trung hỏi tôi:
− Hôm qua Vũ Phương có đến nhà em không?
− Không. Vậy ra anh Phương về rồi hả anh Trung, về lúc nào mà em không biết.
− Nó về hôm qua, tại em không xuống cảng nên không hay đó, chắc chiều nay nó đến em thôi.
Anh Trung đi rồi, tôi vào phòng KCS, ngồi lặng suy nghĩ. Thế đó, trước đây mỗi lần tàu về, anh hầu như không kịp thay quần áo cho tề chỉnh, đã vội vã tìm đến tôi. Bây giờ thì.….Tôi cố biện minh rằng anh đang bận, và dặn lòng dẹp nổi nghi ngờ. Tôi chờ chiều nay anh đến, có lẽ Vũ Phương bận việc gì đó.
Tôi bắt đầu ra làm việc.
Nhưng hôm nay cứ bồn chồn mãi. Đầu óc tôi bây giờ chỉ nôn nao nghĩ đến Vũ Phương. Không đợi được đến chiều, tôi xin nghỉ và chạy xe như bay đến nhà anh.
Cánh cổng chỉ khép hờ, tôi đẩy nhẹ cửa và dẫn xe vào sân.
Trên thềm có một đôi giày phụ nữ rất xinh xắn. Tôi đứng lặng im, tin
chắc một điều rằng có Mỹ Nga ở đây. Run bắn lên vì ý nghĩ đó, tôi hoảng hốt quay ra, như sợ họ bắt gặp.
Nhưng rồi tôi đứng lại, cố trấn tỉnh lấy mình. Chưa bao giờ tôi sáng suốt đến thế, dù sao thì hãy cứ làm một bài toán, đối diện với sự thật rồi tôi biết mình phải làm gì, thôi thì hãy dũng cảm nhìn vào thực tế.
Tôi loay hoay gỡ giày, nhẹ nhàng đi vào nhà.
Phòng khách hoàn toàn vắng lặng, có tiếng cười nói ở phía sau. Tôi đi bừa vào trong, và chứng kiến một cảnh tượng qúa đổi kinh hoàng.
Bên bàn ăn, Vũ Phương đang ngồi trước tách càfé thong thả nhai bánh mì, một chân gác lên bàn, Mỹ Nga mặc trên người chiếc áo ngủ mỏng dính, ngồi bên thành ghế, tay choàng cổ anh, còn Vũ Phương thì một tay ôm ngang người nó, cười nói thật tình tứ.
Tôi đứng chôn chân một nơi, choáng váng rã rời.
Rồi Vũ Phương đứng lên, kéo Mỹ Nga vào lòng, vùi mặt trong ngực nó
bằng những cử chỉ tham lam, hưởng thụ... Không gian im lặng, chỉ có tiếng Mỹ Nga khe khẽ cười.
Tôi quay người đi nhanh ra ngoài, trong tâm trạng bất loạn. Tôi điên cuồng buộc chiếc giày nhưng tay tôi run rẩy và mọi cử chỉ đều lóng ngóng vụng về. Tôi hấp tấp cầm đôi giày trên tay, chạy ào ra cổng.
oOo
Tôi đẩy cửa vào phòng, ngồi rúc trong góc giường khóc nức nở.....
− Chuyện gì vậy Vân, con làm sao vậy?
Tôi ngẩng đầu lên, mẹ ngồi trước mặt tôi, vẻ mặt hốt hoảng và lo lắng. Mẹ vào đây lúc nào mà tôi không hay?
− Tại sao lại khóc, có chuyện gì mà giấu mẹ vậy?
Tôi im lặng nhìn mẹ, rồi lại òa lên khóc:
− Anh Phương bỏ con rồi mẹ ơi.
− Sao lại bỏ, nín khóc rồi kể hết cho mẹ nghe nào.
Làm sao tôi có thể đừng khóc được chứ, tôi đang trong tâm trạng bị kích động ghê gớm. Tất cả những điều nhìn thấy lúc nãy đã làm tôi phát điên lên.
Và tôi cố gắng kể mọi chuyện với mẹ, kể lộn xộn từ lúc đầu Mỹ Nga gặp Vũ Phương đến chuyện mới xảy rạ Tôi ngồi im chờ phản ứng của mẹ
Gương mặt mẹ trắng xanh thêm, tôi thấy trong mắt mẹ có một điều gì đó rất lạ, như sững sờ, đau đớn. Mẹ lẩm bẩm:
− Tại người lớn gây ra mà bắt con phải gánh chịu.
Nhìn vẻ ủ rũ của tôi, mẹ cố bình tĩnh:
− Thôi con đừng khóc nữa, bây giờ con buồn, nhưng khi chuyện qua rồi, con sẽ thấy đây là cái may mắn, vì con nhận ra chân tướng bạn con vậy cũng chưa muộn, còn hơn để gắn bó với nhau rồi con sẽ khổ hơn.
− Con hận nhỏ Nga lắm mẹ ơi, không muốn nhìn mặt nó nữa. Ba bảo nên thương nó, như em ruột, con không thể xem nó như vậy được đâu.
Mẹ mím môi:
− Con đừng nhắc tới ba nữa.
−.......
− Nghe lời mẹ nè, con cứ đi làm bình thường và ráng tránh mặt bạn con, từ từ con sẽ quên hết, đừng khóc lóc hoài mẹ khổ tâm lắm.
Tôi lắc đầu:
− Con không muốn đi làm nữa mẹ ơi, xấu hổ lắm. Con muốn đi đâu đó thật xa. Mẹ cho con lên Đà Lạt với Hồng Hạnh nghe mẹ. Con sẽ nhờ nó kiếm một chỗ làm và ở đó luôn.
Mẹ thở dài:
− Để mẹ tính lại đã, thôi, con xuống rửa mặt cho tỉnh táo lại đi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời mẹ
Buổi cơm trưa nay thật lặng lẽ. Tôi cúi đầu ăn, cố để đừng khóc, mẹ cũng trầm ngâm nói chuyện. Hình như không khí im lặng làm ba thấy nặng nề, ba nhìn mẹ rồi nhìn tôi:
− Hai mẹ con có chuyện gì mà buồn vậy? Nói ba nghe coi Vân.
Tôi im lặng, không biết trả lời như thế nào. Mẹ nhìn ba, trong mắt không giấu nổi sự câm hận, cay đắng.
Tôi không muốn mẹ giận ba chút nào cả, vì tôi cũng thương ba. Bây giờ, chẳng lẽ vì Mỹ Nga mà gia đình tôi mất hạnh phúc sao, như thế tôi sẽ có lỗi lầm. Tôi ráng cười:
− Sáng nay con bị nhức đầu tới bây giờ, chứ đâu có buồn gì đâu ba.
− Con đi bác sĩ chưa?
− Dạ rồi, bây giờ con đỡ rồi.
− Con xin nghỉ vài ngày đi, ở nhà cho khỏe hẳn rồi hẵng đi làm.
− Dạ
Tôi lén nhìn qua mẹ, khuôn mặt mẹ vẫn nặng nề, tôi biết mẹ đang khổ tâm nhiều lắm, và giận ba cũng nhiều. Tôi thấy hối hận, phải chi tôi giấu kín mọi chuyện như đã từng giấu mẹ..
Ăn xong, tôi lên phòng viết thư cho Hồng Hạnh, bảo nó tìm cho tôi một chỗ làm. Tôi tin rằng Hồng Hạnh sẽ là người giúp tôi vượt qua những ngày dài khủng khiếp này.
Mấy hôm nay tôi không đi làm, chỉ nằm vùi trong phògn gậm nhấm nổi buồn. Vũ Phương có đến vài lần, nhưng tôi không xuống tiếp.... Và thế là chấm dứt một mối quan hệ,một tình yêu từng làm tôi một thời chao đảo.
Nhớ Mãi Tình Anh Nhớ Mãi Tình Anh - Hoàng Thu Dung Nhớ Mãi Tình Anh