Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Vợ Câm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4 -
V
ì đứa trẻ được sinh ra trong ngày có tuyết lớn nên được ông nội đặt tên là Thụy Tuyết, nhưng cả nhà đều gọi nó là Tuyết Nhị Tuyết Nhi tuy là con gái nhưng chẳng bao lâu đã được mọi nguời trên dưới trong nhà đều mến yêụ Chủ yếu là vì Tuyết Nhi cực kỳ xinh đẹp, có đôi mắt to đen và sáng giống mẹ, đôi lông mày thanh tú và phóng khoáng cùng cái mũi cao thẳng giống Liễu Tĩnh Ngôn. Cô bé là kết tinh của cả cha và mẹ, tổng hợp được các ưu điểm của cả hai ngườị Nhưng, trong cái gia đình phức tạp này, được sủng ái chưa chắc đã là may mắn. Các bà mẹ kế của Tĩnh Ngôn suốt ngày bám theo sau Y Y, những muốn tóm được những khiếm khuyết sai lầm của mẹ con cộ
Hôm đó Tuyết Nhi sắp tròn một tuổi, bà vú bế nó ra sân sưởi nắng. Liễu Tĩnh Ngôn bước tới, gọi lên sau lưng Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi ơi, cho ba bế tí nào!
Tuyết Nhi bám sau lưng bà vú, không động tĩnh gì đối với tiếng gọi của bố cả. Liễu Tĩnh Ngôn bỗng rùng mình, anh ra hiệu bảo bà vú đừng động đậy, anh bước đến gần hơn và gọi to sau lưng Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi ơi!
Tuyết Nhi vẫn chỉ biết việc của mình, đã không quay đầu, lại chẳng động đậy gì cả, chỉ ra sức gậm vào vai bà vú. Liễu Tĩnh Ngôn cảm thấy như tim mình cứ rơi mãi, rơi mãi xuống tận đáy sâụ Đứng ngây ngất một hồi lâu, anh mới rút trong mình ra một chiếc đồng hồ quả quýt, để vào bên tai của Tuyết Nhi, nó vẫn không động tĩnh gì anh để sang tai khác xem sao, Tuyết Nhi vẫn không hề phản ứng. Anh cất đồng hồ đi, âm thầm bước về phòng, ngồi dựa lưng vào ghế. Y Y đang bận khâu áo cho bé, nhìn thấy sắc mặt Tĩnh Ngôn có ý khang khác, đưa mắt dò hỏi nhìn sang anh. Anh lấy giấy bút ra viết:
- Anh muốn đưa Tuyết Nhi đến khám bác sĩ.
- Tại sao cở – Y Y viết, vẻ bối rốị
- Anh nghi cái tai nó có vấn đề, nhiều phần có vẻ như bị điếc, nếu thế thì nó mãi mãi sẽ không biết nói mất!
Y Y sợ hãi đứng lên, cái rổ khâu trên đùi lăn xuống đất, đổ hết các thứ ra ngoàị Cô chạy vụt ra khỏi phòng, tìm bà vú, giằng lấy Tuyết Nhi bế vào trong phòng, nhìn con bé một cách hoang mang. Cô nhìn vào miệng Tuyết Nhi, lại nhìn vào tai Tuyết Nhi, lắc lắc con bé một cách hoảng loạn. Liễu Tĩnh Ngôn bước tới, dùng một cái ấm đồng vừa tìm thấy, nhặt cái que sắt cời lò sưởi, gõ mạnh một cái bên tai Tuyết Nhi, "Phèng" một tiếng rất tọ Tuyết Nhi nhìn mẹ và nghịch cái hoa bằng hạt cườm giắt bên tóc mai của Y Ỵ Tiếng kêu phát ra từ cái ấm đồng, to như thế, nhưng không hề có tác dụng gì đối với Tuyết Nhi, con bé vẫn vọc vọc cái hoa cườm như thường. Tĩnh Ngôn vứt tung ấm đồng và que sắt, ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu, nói một cách tuyệt vọng:
- Trời ơi là trời! Trời ơi là trời! Lại một Phương Y Y nữa! Chỉ phải cái là nó chưa có một Liễu Tĩnh Ngôn để chỉ bụng đính hôn thôị Suốt đời sẽ là tàn phế và nhẫn nhục, thế thì cái thân nó sẽ sống làm người thế nào đâỷ Trời ơi, cái vòng tuần hoàn di truyền này sẽ truyền đến đời nào mới thôỉ Cái nghiệp chướng này là do ai gây ra đâỷ
Y Y ôm chặt lấy Tuyết Nhi, cô biết rằng thí nghiệm của Liễu Tĩnh Ngôn đã thất bại rồi, cô đã có một đứa con gái giống hệt mình. Nhìn đôi mắt to đen và rất sáng, nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp đến lạ lùng của Tuyết Nhi, mặt Y Y tự nhiên tái dại hẳn đị Cô đặt Tuyết Nhi lên giường, còn mình phủ phục bên cạnh, gục đầu vào mép giường, trong lòng hốt hoảng quýnh lên, âm thầm cầu khẩn:
- Thượng đế ơi, con xin cam nguyện mù nốt đôi mắt này đi để đổi lấy đôi tai lành cho con gái con! Đừng để cho nỗi đau khổ của con truyền sang thân mình những đứa con của con!
Ngày hôm sau, Liễu Tĩnh Ngôn đưa Tuyết Nhi đến khám ở chỗ bác sĩ Tây y; quả đúng như dư đoán của Liễu Tĩnh Ngôn, Tuyết Nhi bị điếc bẩm sinh, và vì không nghe được tiếng dộng nên không thể học nói được. Liễu Tĩnh Ngôn hỏi về tần suất di truyền của loại bệnh này thì được biết là nó hết sức phức tạp. Trên thực tế, cả cha và mẹ Y Y đều là những người bình thường, nhưng tại sao Y Y lại bị điếc? Muốn biết vậy thì phải truy ngược lên vài đời trước. Đời sau của Tuyết Nhi, cũng không thể bảo đảm là bình thường được; còn những đứa con sau này của Y Y là bình thường hay không bình thường cũng khó xác định. Lòng trĩu nặng, Liễu Tĩnh Ngôn về đến nhà, đưa con cho Y Y, còn mình thì tự nhốt vào trong thư phòng.
Cái tin Tuyết Nhi bị câm điếc bẩm sinh như một đám mây đen bao phủ lên cả nhà. Liễu phu nhân không ngớt miệng thở ngắn than dài, oán trời, oán đất, oán chính bản thân mình. Lẽ ra là ngàn lần, vạn lần không nên "chỉ bụng đính hôn" với Phương phu nhân. Liễu Dật Vân gọi Liễu Tĩnh Ngôn đến, đòi anh phải nạp thiếp ngay, vì trách nhiệm đối với gia đình. Liễu Tĩnh Ngôn âm thầm lắc đầu rồi nói:
- Thưa ba, con đã lấy Y Y rồi, bây giờ làm sao nỡ để cô ấy phải thủ phòng không? Cô ấy cũng có trái tim, tình cảm, có máu, có thịt chứ?
- Con đã đối xử tốt với cô ta rồi! - Liễu Dật Vân nghiêm giọng nói – con đã lấy cô ta làm nguyên phi, thế chưa đủ saỏ Ba thấy, nếu Y Y mà không câm điếc, con cũng có thể nạp thiếp, huống chi, cô ta lại còn không đẻ con traị Con cũng biết "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại" (trong ba tội bất hiếu thì tội không có con nối dõi tông đường là lớn nhất). Ta năm nay đã sáu mươi tuổi rồi, ta phải được thấy đời sau của nhà họ Liễụ
Vấn đề nạp thiếp của Liễu Tĩnh Ngôn đã làm cho cả nhà không yên ổn, cứ râm ran hết cả lên. Các bà thiếp của cha Liễu Tĩnh Ngôn tha hồ mà tát nước theo mưa, mượn gió bẻ mặng. Họ không bỏ lỡ cơ hội để giễu cợt, hoa chân múa tay đằng sau lưng Y Y; Liễu Tĩnh Văn bĩu dài môi, chẳng dấu dếm gì, nói:
- Đã biết trước là ngữ ấy chỉ biết nuôi con câm thôi mà!
Địa vị của Y Y ở nhà họ Liễu vốn mất đi hai chữ "đắc sủng" từ khi sinh con gái, thế rồi lại có bằng chứng là Tuyết Nhi có tật do mẹ truyền cho thì cảnh ngộ của cô càng thêm khó chịụ Các bà dì ghẻ của Tĩnh Ngôn bắt đầu công nhiên cười nhạo cô, Liễu phu nhân cũng cau mặt khó chịu mỗi khi trông thấy cô, đến những kẻ ăn người ở cũng nhìn cô bằng nữa con mắt. Đến bây giờ, cái tin Liễu Tĩnh Ngôn cần nạp thiếp vừa truyền ra, Y Y như là đã bị nhốt vào lãnh cung, suốt ngày bế con ngồi trốn trong phòng mà khóc. Đã thế, Liễu Tĩnh Ngôn lại dứt khoát mang chăn chiếu đến ngủ ở thư phòng, hầu như không về phòng với cô nữa, kể cả ban ngày ban đêm. Cô hiểu, không những cha mẹ chồng đã không thích cô nữa, mà cả người chồng ngày trước từng đối với cô ơn nặng như núi, tình sâu như biển nay cũng muốn vứt cô đi rồị Người mà cô còn co thể dựa vào như tính mệnh của chính cô, chỉ là đứa con gái chấy rận mới đầy tuổi tôi mà thôị
Hôm ấy, cô bế Tuyết Nhi đi dạo vườn hoa ở sân trong, vừa đến bên bể cá vàng thì gặp bà hai với bà ba đang ngồi thành bể nói chuyện phiếm, cô định lui ra, nhưng không kịp, bà hai vẫy tay gọi cô đến, cô đành phải bế con đến. Bà ta bế lấy Tuyết Nhi và nói với bà ba:
- Xem này, thật là đáng tiếc cho khuôn mặt này, chẳng biết tại sao mà lại hóa ra cái giống câm kia chứ?
- Mẹ làm sao thì con làm vậy mà! – Bà ba nói và nhìn Y Y cười cười – Y Y không hiểu họ nói gì, cũng cười với họ. Bà hai nói:
- Câm cũng chẳng sao, con gái chỉ cần xinh đẹp là được!
- Hừ! Cái bà thiếu phu nhân kia kìa, chả phải xinh đẹp là gì? Cứ xem, lúc bà ta vào cửa uy phong ghê gớm đến thế, mà bây giờ có ai thèm ngó nữa đâụ
Họ lại nhìn Y Y cười, cô bắt đầu thấy cái cười của họ là không mang ý gì tốt cả, cô miễn cưỡng gật đầu với họ. Cô đưa tay định bế lấy Tuyết Nhi thì bà hai gắt lên:
- Làm saỏ Quý lắm phải không? Ta có ăn thịt mất cái con câm này của cô đâu mà cô sợ? Con này có cho không người ta cũng chẳng thèm đâu!
Tuyết Nhi cũng đưa tay đòi mẹ, bà hai đành đưa dúi vào lòng Y Y, nói vẻ khó chịu:
- Đồ ranh con đáng bỏ đi, cũng là đồ bỏ như mẹ mày!
Bà hai vừa nói xong câu đó thì từ sau núi giả có người đi đến và nhìn bà ta bằng cặp mắt giận dữ. Bà ta chợt nhận ra đó là Liễu Tĩnh Ngôn, không khỏi giật mình lên.
Liễu Tĩnh Ngôn lạnh lùng nói:
- Y Y là đồ bỏ đi ở chỗ nàỏ Tuyết Nhi là đồ bỏ ở chỗ nào, nói thử xem!
- ôi, nói chơi thôi mà! – Bà hai nóị
- Từ lần sau các bà đừng nói chơi như vậy! – Liễu Tĩnh Ngôn nghiêm giọng nóị Rồi sau, quay đầu đi, Tĩnh Ngôn nhìn thấy đôi mắt to của Y Y đang nhìn anh phát cáu với các bà nhỏ một cách khó hiểu, anh bất giác thở dài một hơị Anh đưa tay đòi bế con, Y Y vừa mừng vừa sợ đưa con cho anh. Anh và Y Y trở về phòng, đóng cửa lạị Y Y đưa cặp mắt to đen mênh mông nhìn anh, ánh mắt vừa ai oán vừa thiết thạ Liễu Tĩnh Ngôn lại thở dài và tự mình nói với mình.
- Ai chịu trách nhiệm việc này đâỷ Cùng một kiếp người, làm sao mà cảnh ngộ lại khác nhau đến thế? ông trời đã nặng ra người, sao còn nặn ra khuyết tật làm gì?
Y Y nhìn anh, cô không hiểu anh nói gì, cuống quýt đi tìm giấy bút đưa cho anh; anh cầm lấy giấy bút mà không biết viết gì, chỉ nhìn Y Y đang ngơ ngẩn đứng đó mà xót xa thương cảm. Y Y co rúm người lại trước ánh mắt của anh, cúi đầu xuống và lại đứng ngây ra đó. Rất lâu sau, Y Y mới lấy lại giấy bút từ tay anh và viết:
- Anh không cần em nữa phải không?
Liễu Tĩnh Ngôn nâng cằm cô lên, cô đang rưng rưng nước mắt, nét mặt đầy vẻ đau xót – Tĩnh Ngôn viết:
- Ai bảo thế?
- Em gái và mọi người đều nói, anh sắp lấy vợ khác, trả em về nhà mẹ đẻ, đúng không?
- Nói lung tung!
- Tĩnh Ngôn, đừng đưa em đi nhé – Cô viết ngoáy tít lên – Hãy cho em được ở bên anh, làm con hầu của anh nhé, em xin anh! Nếu anh đuổi em đi, em sẽ chết!
Anh nâng lấy mặt cô, nhìn vào mắt cô, rồi run rẩy hôn cô, khe khẽ nói:
- Anh phải chạy trốn em, không phải là không cần em, chỉ sợ em lại có con nữạ Anh không muốn cái bi kịch của cuộc đời này cứ tiếp tục kéo dài thêm mãi! Nhưng mà anh yêu em, Y Y ạ, anh yêu em quá chừng.
Không nghe được tiếng anh, nhưng Y Y biết rằng anh đang thể hiện tình cảm tốt đẹp với cô, cô cảm kích quì xuống gục đầu vào đùi anh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Vợ Câm
Quỳnh Dao
Người Vợ Câm - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=nguoi_vo_cam__quynh_dao