Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Đẹp Làm Nhân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Giấc Mơ Đầu Tiên
C
hâu Tiểu Triện tìm thấy Tư Tư trong một con ngõ nhỏ.
Lối ngõ ở khu dân cư lâu đời của thành phố ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo. Tại một cửa hàng chất đầy đồ tạp hóa và quà vặt, Tư Tư mặc áo phông, quần bò đơn giản, ngồi sau quầy bán hàng. Cô để mặt mộc nên nếu không chú ý, sẽ chẳng ai nhận ra đây chính là người phụ nữ quyến rũ của buổi tối hôm đó.
Châu Tiểu Triện cảm thấy hơi bất ngờ. Các cô tiếp viên ở hộp đêm thường kiêm nhiệm nhiều nghề, nhưng đa phần đi bán nhà, làm người mẫu ô tô, thậm chí có người còn là sinh viên. Cậu ta chưa từng gặp người nào ban ngày mở cửa hàng tạp hóa, an phận với mức thu nhập ít ỏi như vậy.
Một điều càng khiến cậu ta bất ngờ hơn, trông Tư Tư vẫn còn trẻ mà đã có một đứa con trai. Cậu bé chừng hai, ba tuổi, kháu khỉnh bụ bẫm, ôm chân gọi mẹ. Tư Tư bế thằng bé, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Đậu Đậu ngoan! Đậu Đậu có ăn hoa quả không?”
Mỗi con người đều có câu chuyện và bí mật của riêng mình, Tư Tư cũng không ngoại lệ.
“Người đẹp, lấy cho tôi bao thuốc lá.” Một công nhân mặc đồng phục màu xanh lam đứng ở cửa gọi cô ta.
“Vâng!” Tư Tư thả con trai xuống đất, cúi thấp người thò tay vào tủ lấy gói thuốc Bạch Sa. Vừa ngẩng đầu, cô ta liền nhìn thấy Châu Tiểu Triện đứng cách đó không xa.
Châu Tiểu Triện liền mỉm cười với cô ta.
Tư Tư giật giật khóe miệng.
Một lúc sau, cô ta dỗ con ngủ rồi quay người, nhìn Châu Tiểu Triện bằng ánh mắt nhẫn nại: “Đồng chí cảnh sát, tôi phải nói mấy lần nữa, anh mới chịu tin, hôm đó, chúng tôi chỉ uống trà và trò chuyện, chứ không làm điều vi phạm pháp luật?”
Châu Tiểu Triện tất nhiên chẳng tin, nhưng cũng không tiện truy vấn. Bây giờ nhìn thấy thằng bé, cậu ta có chút mủi lòng, không nhẫn tâm gây khó dễ cho đối phương. Thế là cậu ta đảo tròng mắt, bắt đầu tiến hành chiến thuật “quanh co” mà Bạch Cẩm Hi thường chỉ bảo ình.
“Tư Tư này, tiệm tạp hóa của chị cũng đắt hàng nhỉ. Lại phải trông con nhỏ, một mình chị có xoay sở nổi không?” Anh ta chuyển đề tài, nói chuyện phiếm với đối phương.
Tư Tư vừa sắp lại giá hàng, vừa trả lời lấy lệ: “Cũng tạm.”
“Sau này tôi sẽ giới thiệu mọi người đến đây mua hàng cho chị.” Châu Tiểu Triện nói thật lòng.
Tư Tư dừng động tác, ngoảnh đầu liếc cậu ta một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
“Không hợp cạ nửa câu cũng thừa thãi” chính là chỉ tình trạng của bọn họ lúc này. Tiếp theo, phần lớn thời gian là Châu Tiểu Triện nói chuyện, Tư Tư chẳng thèm để ý. Những câu hỏi liên quan đến người đàn ông kia, cô ta chỉ một câu trả lời duy nhất là không biết.
Đến cuối cùng, khi Châu Tiểu Triện đi ra cửa, Tư Tư gọi cậu ta, lên tiếng: “Sáng nay, anh ấy gọi điện cho tôi, nói nếu cảnh sát đến tìm tôi thì hãy giúp anh ấy chuyển lời tới cô cảnh sát hoa khôi. Chuyện này chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ chuyển lời mà thôi!”
Sau khi Châu Tiểu Triện lặp lại nguyên văn lời nói của người đàn ông cho Bạch Cẩm Hi, cô tức đến mức lá phổi sắp nổ tung. Cô nắm chặt điện thoại, đứng ở gian nhỏ bên cạnh phòng giải phẫu, mãi vẫn không lên tiếng.
Ở đầu bên kia, Châu Tiểu Triện giả vờ thăm dò: “Lão đại, tối qua xảy ra chuyện gì? Tại sao chị lại bị sái tay? Sao không nói cho em biết?”
“Lúc nào về tính sau!” Bạch Cẩm Hi lập tức cúp điện thoại.
Vừa quay người, cô liền chạm phải ánh mắt dò xét của Từ Tư Bạch.
Bạch Cẩm Hi không đổi sắc mặt, bỏ điện thoại vào túi quần: “Cơ quan có việc, em đi trước đây!”
Từ Tư Bạch gật đầu.
Thật ra, Bạch Cẩm Hi bị chọc giận nên khó có thể tập trung tinh thần nghiên cứu xác chết. Cô đi nhanh xuống dưới, nhảy lên xe buýt công cộng, rời khỏi nơi đó.
Bây giờ là lúc chiều tà, tia nắng lọt qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu vào căn phòng giá lạnh. Từ Tư Bạch không bị ảnh hưởng bởi việc bỏ đi giữa chừng của Bạch Cẩm Hi, một mình tiếp tục hoàn thành công việc giải phẫu còn lại.
Người trợ lý tên Tiểu Đào ở bên cạnh không nhịn được, mở miệng nói: “Thầy Từ, thầy không đi tiễn chị Cẩm Hi sao?”
Từ Tư Bạch hơi dừng động tác, nhưng anh nhanh chóng đưa lưỡi dao mổ, đồng thời bình thản đáp: “Cô ấy không cần người tiễn.”
Tiểu Đào: “Nhưng… thầy ơi, có lẽ cả ngày thầy bận nghiên cứu nên không để ý, tỷ lệ nam nữ ở cơ quan công an mất cân đối nghiêm trọng. Đặc biệt là mấy anh cảnh sát hình sự, ai cũng như loài lang sói, hiếm có dịp thầy thân thiết với một người phụ nữ như vậy…”
Từ Tư Bạch quay sang anh ta: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Tiểu Đào: “… Sao thầy vẫn chưa trở thành bạn trai của chị ấy?”
Từ Tư Bạch mỉm cười. Giọng nói của anh bình tĩnh và ôn hòa như ánh chiều tà: “Tôi và cô ấy cứ giữ mối quan hệ như bây giờ cũng rất tốt.”
“Nhưng…” Tiểu Đào lộ vẻ mặt chỉ hận sắt không thể rèn thành thép: “Nếu thích chị ấy thì thầy nên mạnh dạn theo đuổi.”
Từ Tư Bạch vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, cắm cúi nghiên cứu tử thi trước mặt.
***
Màn đêm dần buông xuống. Buổi tối, nhiệt độ ở thành phố Giang hạ thấp, không khí mát lạnh khiến con người rất dễ chịu.
Nhưng Bạch Cẩm Hi nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ nổi.
Nếu có người vẫn cứ lo chuyện bao đồng, bị dỡ cánh tay thì đừng mong có thể nối liền.
Cô gần như có thể tưởng tượng, người đàn ông trong bóng tối đó nói câu này bằng một thái độ lạnh lùng như thế nào?
Cô quyết định ngày mai đi hỏi đồn trưởng. Đối phương đã ức hiếp lên tận đầu, cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Thầm hạ quyết tâm, Bạch Cẩm Hi dõi mắt lên trần nhà cũ kỹ. Trong lúc mơ màng, cô đột nhiên nhớ tới hôm tỉnh lại ở bệnh viện vào bốn năm trước. Bệnh viện xa lạ, cô y tá xa lạ nói với cô bằng giọng điệu thương tiếc: “Bạch Cẩm Hi, bố mẹ cô đã qua đời trong trận hỏa hoạn. Bởi vì thiếu dưỡng khí một thời gian dài nên bộ não của cô cũng bị ảnh hưởng, có khả năng vĩnh viễn không thể hồi phục trí nhớ.”
Trong lòng mỗi con người đều tồn tại một mảnh đất hoang vu. Mảnh đất hoang vu của cô được tạo thành từ năm hai mươi mốt tuổi. Sau đó, cô bắt đầu “cày cấy, trồng trọt”. Cô không nhớ bố mẹ trông như thế nào. Khi cuộc đời xuất hiện tai nạn thảm khốc, hủy diệt tất cả mọi thứ, chỉ người trong cuộc mới có thể thấu hiểu một cách sâu sắc cảm giác hoang mang và trống vắng đó.
Bạch Cẩm Hi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nằm mơ.
***
Tiếng nước chảy, tiếng nước gầm gào như giông bão từ trong rừng sâu truyền tới.
Cô gạt cành lá và gai nhọn, đi từng bước, từng bước, ngày càng tiến lại gần nơi phát ra âm thanh đó.
Nơi ấy có một thác nước rất cao, bọt nước trắng xóa như một dòng sông cuồn cuộn đổ xuống. Dưới chân thác nước có một người đang ngồi.
“Anh là ai?” Cô tò mò hỏi.
Người đàn ông mặc áo phông màu xanh thẫm, quần dài đen, hai tay đặt trên đầu gối.
Mặc cho thác nước gào thét ở bên cạnh, anh ta vẫn ngồi im bất động.
“Anh là ai?” Bạch Cẩm Hi lặp lại câu hỏi.
Người đàn ông từ từ quay đầu về phía cô. Bạch Cẩm Hi ngơ ngẩn nhìn anh ta.
Người đó có một đôi mắt đen nhánh, phảng phất không thấy đáy. Dần dần, đôi mắt đó ngấn lệ.
Bạch Cẩm Hi không nhúc nhích. Một nỗi đau khó diễn tả đột nhiên trào dâng trong lồng ngực cô. Giống như không có cách nào kiềm chế, cô nghẹn ngào, nước mắt chảy giàn giụa xuống mặt.
Đúng lúc này, người đàn ông bất chợt nhìn ra sau lưng cô. Bạch Cẩm Hi cũng quay đầu, phát hiện một người đàn ông khác mặc bộ đồ trắng từ đầu đến chân, áo phông liền mũ. Hắn cầm một cái rìu bổ hết nhát này đến nhát khác xuống người đang nằm dưới đất. Người kia nát bét đầu trong giây lát, máu chảy lênh láng.
Sau đó, hung thủ lại quay sang một người khác nằm bên cạnh.
“Anh làm gì vậy? Mau dừng tay lại đi!” Bạch Cẩm Hi hét lên.
Hung thủ dừng động tác, từ từ đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn cô.
Người hắn dính đầy máu tươi, ánh mắt như loài diều hâu. Giây tiếp theo, hắn đi đến trước mặt Bạch Cẩm Hi, quan sát cô từ trên cao, chậm rãi giơ chiếc rìu lên không trung. Cô ra sức giãy giụa nhưng hai tay bị hắn giữ chặt, không thể động đậy.
Sắc mặt người đàn ông đó lạnh lùng tựa như tử thần đến từ cõi chết, trên tay là cái rìu sắc bén dính đầy máu. Khóe miệng hắn nhếch lên, để lộ ý cười chế nhạo. Sau đó, hắn đột nhiên cúi xuống hôn cô ngấu nghiến, đến mức cô không thở nổi.
***
Bạch Cẩm Hi giật mình mở mắt.
Trước mặt vẫn là trần nhà màu xám trắng cũ kỹ, bầu trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng. Trong ngôi nhà trống trải chỉ có một mình cô nằm im như xác chết, mặt chảy đầy nước mắt. Trong khi đó, màn hình máy di động trên tủ đầu giường nhấp nháy, tiếng chuông không ngừng reo vang.
Khỉ thật, đây là giấc mơ quái quỷ gì không biết?
Bạch Cẩm Hi ngồi dậy, giơ tay lau nước mắt, cầm điện thoại lên nghe: “A lô!”
Giọng nói nặng nề và sốt ruột của Châu Tiểu Triện truyền tới: “Lão đại! Tối qua, tòa nhà số 10 trong ngõ Đạo Lí đã xảy ra vụ án cưỡng dâm!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Đẹp Làm Nhân
Đinh Mặc
Người Đẹp Làm Nhân - Đinh Mặc
https://isach.info/story.php?story=nguoi_dep_lam_nhan__dinh_mac