Chương 4
ãy nghe chị đây, Maggy Lunel, - Paula nghiêm khắc nói. - Em hãy hình dung cơ thể em như một giỏ trứng. Những quả trứng có màu sắc và hình thể khác nhau. Bầu vú là hai quả trứng đà điểu, rốn em là một quả trứng hải âu, và núm vú em là những quả trứng chim sẻ. Một quả trứng trần trụi là một vật tự nhiên nhất trên thế giới.
Ngay lúc ấy, Maggy đã có vẻ không thông, nhưng rất nhanh chóng, sớm hơn là nàng nghĩ, nàng đã ngồi làm mẫu khỏa thân, với một sự dửng dưng tương đối. Chẳng mấy lúc mà những họa sĩ bạn của Paula tranh nhau để có nàng. Khi cảm thấy một luồng đỏ ửng lên, Maggy bèn thu xếp để giấu mặt sau những món tóc, đủ thì giờ để nghĩ đến những quả trứng. Sau vài tuần lễ, nàng thấy hoàn toàn thoải mái và đạt tới chỗ coi cơ thể mình như một đồ vật bình thường.
Pasein vẽ nàng với những bông hồng trên đùi, trong một dáng điệu yêu kiều duyên dáng. Chagall vẽ nàng là một cô dâu bay bổng trong bầu trời màu hoa cà. Picasso vẽ nhiều chân dung nàng trong bút pháp tân - cổ điển và nàng trở thành ngừơi cung phi yêu thích của Matisse. "Ông là khách hàng yêu quý của tôi, ông Popotte ạ", nàng nói với ông ta. "Không phải vì đôi mắt đẹp của ông mà vì tấm thảm phương Đông của ông. Ít ra tôi cũng ngồi ở đây, như thế rất đỡ mệt."
Chỉ hai ngày sau hôm làm quen với Paula, Maggy rời khỏi khách sạn rẻ tiền và chuyển đến một căn buồng có lò sưởi, chậu rửa ở thượng tầng một ngôi nhà liền sát với quán ăn Quả Táo Vàng của Paula. Tiền thuê là tám mươi nhăm phrăng mỗi tháng. Về đồ đạc, chỉ có một chiếc giường lớn bằng đồng. Maggy mua một khăn trải giường. Paula cho nàng một chiếc ghế và một chiếc tủ ở một hàng đồ cũ. Khi bày biện các thứ xong, nàng nhận thấy là không còn thể kê thêm gì khác, ngoài việc treo một chiếc gương phía trên chậu rửa mặt. Khi Maggy nhìn qua cửa sổ, nàng thấy những mái nhà cũ và những ống khói lò sưởi nổi lên trong bầu trời thay đổi của Paris. Quang cảnh ấy làm nàng chứa chan hạnh phúc.
Ngôi nhà mà nàng ở còn có một nhân vật hiếm có, ấy là bà gác cổng vui tươi và cởi mở, tự nhiên. Ngồi suốt ngày trong căn buồng tối, trước cái máy khâu Singer, bà Paulard may vá cho mọi ngừơi trong khu phố. Bà may quần áo nữa. Không có con, bà nhận là mẹ nuôi của tất cả các cô gái mà bà khâu may cho. Maggy và bà cùng giở cuốn Vườn mốt để tìm kiểu mới vì hai chiếc váy và hai chiếc sơ mi mà nàng mua ở Tours không còn phù hợp với đời sống mới của nàng nữa.
Tháng Mười năm 1925, Maggy trở thành ngang vai và là địch thủ duy nhất của Kiki. Và, mặc dù là cô này vẫn là de Montparnasse, Paula hớn hở cho rằng Maggy chẳng cần đến cái tiểu từ kênh kiệu ấy làm gì. Một tên đầu của nàng là đủ
Một bông cẩm chướng đính ở khuyết áo. Maggy, nàng Maggy duy nhất và quý báu, nhảy từ chiếc taxi này sang chiếc khác, quá vội vì không thể đi bộ đến kịp những giờ hẹn. Nàng nhảy tăngô và simmi suốt đêm ở các vũ trường Jockey hay Rừng rậm. Nàng cũng thường đến nhà khiêu vũ của người da đen nhưng cảm thấy xa lạ với những người nhảy sinh ra ở các đảo Martinique và Guadeloupe, chẳng khác gì các nhà văn Scott Fitzgerald 1 và Cocteau 2 mà đôi khi nàng thóang thấy.
Nàng được mời dự xem những trận đấu bốc ở Rạp Xiếc Mùa Đông, và đến đấy với nhiều người ngưỡng mộ nàng đi ở hai bên để bảo vệ nàng trong đám đông quá kích động. nàng cũng đến xem những cuộc đua vượt mọi rào ở Autenil. Khi con ngựa mà nàng đặt cược vướt mọi chướng ngại mà không va vấp, nàng tiêu hết số tiền kiếm được để khao bạn bè. Nàng đánh cược luôn mà hiếm khi thua vì những "tay trong" được nàng thưởng cho một nụ cười hay một chiếc hôn trên má đều tuyệt vời.
Khi Maggy đến các hiệu La Rotonde hay La Cupole, người ta lập tức tìm ngay cho nàng một chiếc bàn, dù nàng đi một mình hay với những người bạn., Bây giờ nàng cảm thấy ở Montparnasse hoàn toàn như ở nhà mình. Mùa thu năm ấy nàng mở tiệc ở ngay trong phòng nàng ở để mừng sinh nhật mười tám tuổi. Nàng phủ kín chiếc chậu vệ sinh bằng hoa cẩm chướng đỏ. Họ đến đông đủ và kéo thêm cả bạn bè nữa. Mọi ngừơi uống và hát ở cầu thang cho đến khi cảnh sát phải can thiệp.
Thỉnh thỏang nàng cũng có buổi tối một mình ở nhà. Nằm dài trên giường, nàng ngắm bầu trời và nghĩ đến đời sống của nàng và đến những người xung quanh.
Số ít giờ lẻ như thế đối với nàng là cần thiết. Chúng làm thành đối trọng cho cuộc sống hỗn lọan của nàng và cho những buổi tối mà nàng đã nhảy cho đến mệt lử để bù lại những giờ ngồi bất động làm mẫu vẽ.
Nhưng Paula vẫn thường không quên nhấn mạnh, cuộc sống vui vẻ của Montparnasse cũng có mặt đen tối của nó: thuốc phiện và rượu. Maggy thóat được nó là nhờ sự ngây thơ trong trắng của nàng và bởi mười bảy năm sống hạnh phúc và cân bằng ở nhà bà nàng.
Nàng thường đi chân không mà nhảy, không chỉ để được thoải mái dễ chịu mà còn vì nàng cao hơn nhiều bạn nhảy của mình. Nàng tiếp tục không chịu cắt tóc. Không vì tính ngông bình thường. những họa sĩ mà nàng ngồi làm mẫu cho đều thích tóc dài và có khi còn trả đắt hơn để nàng không cắt ngắn đi. Các nghệ sĩ thích tất cả những gì sum xuê ở đàn bà và những kiểu tóc ngắn và dẹt là họ chúa ghét. Như phần lớn các bạn gái của nàng. Maggy ưa mặc quần áo đúng mốt: áo sơ mi chít ở hông, vú dẹt. Marie Laurence phản đối mạnh mẽ: phụ nữ không phải là một tấm ván. Nhưng Chanel, Patou và Molyneux đòi hỏi phụ nữ phải như thế và với những phương tiện co hẹp của mình, Maggy theo mốt.
- Tại sao ông lại làm ra vẻ thế? - Một hôm nàng đã vừa nói đùa với Picasso vừa liếc nhìn thân mình bị bóp méo trong bức tranh. - Ý nghĩ ấy không phải của riêng ông. Chúng em, chúng em cũng sang tạo lại được thân thể, cưng ạ. Ông có để ý cái áo dài mới của em không? Và xin ông đừng quên rằng những bộ ngực, những cặp đùi là của riêng chúng em. Đừng chạm đến!
Maggy dành những lời châm chọc, lòng hào hiệp, và sự suồng sã cho những người khách của mình mà nàng gọi là "những pôpôt của em". Trái lại nàng đối xử với Paula khác hẳn, quý mến thực sự. Còn Paula thì coi những thắng lợi của Maggy như của chính mình. Thi thỏang, khi hai người đàn bà ngồi ăn tối với nhau trong gian bếp của quán Quả Táo Vàng, Paula nghĩ rằng Maggy chưa tìm ra người đàn ông của nàng "Nó còn chán thì giờ", ả tự bảo.
o O o
Trong khi Maggy chinh phục Montparnasse thì Julien Marcuès phải đối đầu với những khó khăn nghiêm trọng về tài chính. Trong nhiều năm chàng đã sử dụng dè sẻn cái gia tài khiêm tốn mà mẹ chàng mất cách đó ba năm để lại cho chàng. Bây giờ, chẳng còn lại bao nhiêu. Cũng khó mà dành dụm được khi người ta ngốn thuốc và vải vẽ như chàng.
Chàng mua nhiều thứ đó đến nỗi phải điều đình với Lucien Lafebvre, người chủ hiệu ở phố Bréa, hạ bớt giá cho. Tất nhiên là có nhiều cửa hiệu khác bán rẻ hơn, nhưng chỉ riêng Lefebvre là có thuật nghiền mầu và pha trộn với dầu thơm tuyệt diệu như mật ong. Nhũng chủ hiệu khác sử dụng dầu hạt lanh nên không đạt được sự phong phú về màu tương tự. Mặc dầu Lefebvre đã đồng ý hạ giá cho chút ít, số mua chịu của chàng ở đấy cũng bắt đầu thiếu trang. Làm thế nào bây giờ? Hạn chế lại? Đến nước cùng thì cũng chỉ còn cách đấy.
Mercuès biết sự hạn chế; liệu túi tiền, ăn uống thanh đạm. Ở quán cà phê, chàng chỉ gọi một cốc hình cầu vang đỏ. Tiền ăn và thuê nhà hầu như chẳng hết bao nhiêu. Cả tiền về đàn bà nữa, chàng nghĩ khi sửa soạn rời xưởng vẽ để đi dự tối khiêu vũ giả trang của phái siêu hiện thực mà cô người Mỹ trẻ và giầu có Kate Browning mời.
Mercuès vươn người và súyt đụng đầu vào trần căn buồng chàng ở. Chàng nghĩ hà tất phải cạo râu và cắt tóc. Điều duy nhất chàng nhượng bộ tối nay là phải giả trang như yêu cầu thì chỉ cần chụp lên đầu một cái mũ rộng vành đen kiểu cổ tìm thấy trong một cửa hàng tầm tầm. Chàng không có ý định làm gì thêm nữa. Chàng không ưa phải siêu hiện thực. Định nghĩa về cái đẹp của họ - sự gặp gỡ ngẫu nhiên giữa một cái máy khâu và một cái ô trên một cái bàn phẫu tích - là một điều ghê tởm đối với chàng.
Tuy nhiên chàng nhất định sẽ đến cuộc khiêu vũ ấy. Kate Browning có thể sẽ mua cho chàng một bức tranh khác và có trời biết, rồi chàng sẽ sử dụng món tiền đó ra sao. Tuy là một cô gái chải chuốt, tóc vàng và Mỹ điển hình nhưng còn xa chàng mới ghét cô. Trong hai tháng vừa qua, chàng đã bán đuợc cho cô gái hai bức tranh nhỏ, điều đó chắc chắn mang lại cho nàng vẻ kiều diễm trước chàng.
Dù sao cũng không thành vấn đề phải tiết kiệm vật dụng. Khi ra khỏi nhà, Mercuès vo viên tờ giấy báo của cửa hiệu Lefebvre - Foinet và vứt sang vườn bên. Không một nghệ sĩ nào, dù là những người đứng đắn và bận rộn nhất, sẽ bỏ lỡ tối siêu hiện thực, kể cả Julien Mecruès.
Mỗi tuần lễ lại một nhóm đỡ đầu cho một tối khiêu vũ mới. Tuần thứ hai của Tháng Tư năm 1926 ngày, những người Nga đã tổ chức khiêu vũ "Banal" và những người đồng tính luyến ái tối "Bal des popes" ở Maggic City. Khi những người siêu hiện thực tổ chức khiêu vũ "Không lý do tồn tại" nhằm không kỷ niệm gì và để kỷ niệm tất cả thì mọi người đều đồng ý và quyết định rằng không nên và nhất là không được bỏ lỡ tối đó.
o O o
- Siêu hiện thực hay không- Paula đã tuyên bố từ tuần trước - mình sẽ ăn mặc cái gì mình ưng, như mọi khi.
- Dù sao cũng không phải là bộ Pompadour? Lại vẫn bộ ấy? Em đã chán những bộ quần áo của chị và chắc chị cũng thế, - Maggy nói.
- Cái lý duy nhất của một buổi khiêu vũ và giả trang, - Paula bẻ lại, bình thản, - là để lộ ra những phần cơ thể của mình mà ngày thường được che giấu, không phát hiện được. Mình nhận là mình đã tỏ ra thiếu trí tưởng tượng - mình dành cái ấy cho những người không may mắn có đôi vai và đôi vú của mình. Nhưng để cô em vừa lòng, mình sẽ giả trang thành nữ bá tước Du Barry, như thế sẽ khác đi, em nghĩ sao?
- Pompadour, du Barry.. thì khác gì nhau? Chị sẽ lại mặc những cái váy bằng lụa trơn hồng, cái áo chẽn chặt cứng bằng đăngten, bộ tóc giả và cái nốt ruồi dính của chị, chị làm em phát xấu hổ lên được!
- A, em không hiểu chị, - Paula thở dài - Em có biết chị sẽ mang gì thay cho cái khăn chòang vai bằng đăngten không? Một con trăn nhồi gắn vào bên vai phải chị. Nó sẽ thong mình dứơi đôi vú để trần rồi lại vòng lên vai trái. Lưỡi nó sẽ ghé vào tai chị.
- Vú trần?
- Tất nhiên, như chị vừa mới nói.
- Hoan hô! Em tự hào về chị!
- Đó là một cố gắng nhỏ. Chị chỉ việc đi mượn con trăn và thế là sẵn sàng. Còn em?
- Em, em sẽ giả trang thành mâm bông hoa quả.
- Khiếp thế. Em sẽ giắt những quả chanh lên đầu và mặc cái áo dài hình quả táo à? Maggy, như thế chẳng xứng với em đâu!
- Chị cứ đợi đấy rồi sẽ biết. - Maggy vừa nói vừa quấy cà phê.
- Em sẽ đến đấy với ai? Với Alain à?
- Alain và ba người bạn của anh ấy, chính xác là bốn người.
Paula có lý, như mọi khi, mỗi lần lúng túng, Maggy lại thổi lên một sợi tóc tưởng tượng. người ta giễu nàng rất nhiều về thói quen ấy.
Hồi ấy, Montaparnesse là một khu vườn bách thú đầy những con vật động đực. Trong bầu không khí tự do hoàn toàn ấy, Maggy chỉ dễ chịu trong vai trò khán giả. Mặc dầu luôn nghĩ đến chuyện sẽ kiếm một người tình, nàng vẫn còn trinh ở tuổi mười tám.
Maggy giấu tất cả mọi người về sự trinh trắng chẳng đúng mốt chút nào ấy. Chỉ riêng Paula là không bị lừa bởi những điệu bộ phóng túng và bởi sự hỗn xược trong cách nàng đối xử với đàn ông. Mọi người đều nghĩ là nàng đã có tình nhân và nàng thành thạo các kiểu làm tình. Cái mà nàng gạt bỏ những người đeo đuổi nàng khi ý đồ của những người đó lộ rõ, làm cho nàng nổi tiếng là một cô nhân tình chung thủy và bí mật.
Alain và bạn bè của anh ta để cả buổi chiều và buổi tối để sáng tạo bộ y phục nhìn như thực của Maggy. Trên vú bên phải của nàng, họ vẽ nhưng chum nho màu lục nhạt, bên trái là một quả dưa đỏ vùng Cavaillon. Hai vai là hai cánh tay nàng phủ đầy những quả chuối, một số đã chín, một số còn xanh. Một quả dứa nằm ngay dưới đôi vú với những lá nhọn lẫn trong đám lông vùng mu. Trên mỗi bên hông là một khoang bí ngô và những chiếc lá đại bàng to che cặp đùi nàng. Một cành nho chạy dọc hai chân nàng và một quả táo nằm trong vùng nách.
Mặt nàng để nguyên, chỉ vẽ thêm hai con ông trên trán và một vòng hoa giữ vững lấy mái tóc nàng với một mảnh vải màu xanh lá cây. Nàng ứng tác một chiếc khố mặc các nghệ sĩ phản đối, cho là như thế sẽ phản lại tinh thần của tối hôm đó. Họ hí hóay làm một cái đĩa đựng hoa quả bằng gỗ dài hai mét, phủ những hình vẽ óng ánh bạc để khênh Maggy. Họ quyết định phải làmcho mọi người chú ý lúc họ tiến vào, với Maggy trên vai. Chính họ, họ giả trang thành những người xanđúyt 3 Adré vẽ lên tấm biển của mình một chiếc phó mát Bri 4 lớn. Pierre một chiếc phó mát cacambre 5, Henri một khoanh rôcơpho và Alain một nửa con dê. Tất cả những bánh phó mát khổng lồ ấy đều được vẽ một cách hiện thực đến nỗi tưởng như ăn được. Cả bốn họa sĩ đều thuộc trường phái hiện thực và tất cả các thứ hoa quả và phó mát của họ đều nhằm để phản đối phái siêu thực và những trò quái gở của phái đó.
- Hê! - Alain bỗng kêu, -mau lên! Nếu đến chậm. Họ đều đã say bét nhè cả và chẳng còn ai để ý đến bọn ta, nào, mọi người, ghé vai nào!
o O o
Năm trăm người đã tụ tập ở Bullier khi Maggy đến. Trong đám đông, nàng nhận ra Darius Milhaud, Satie và Massine, Nữ bá tưuớc de Noailles có mặt ở đấy, cũng như Paul Poiret và Schiaparelli. Chẳng mấy chốc có cả Picasso trong bộ quần áo Picado, Gromaier giả trang làm một thày tu dòng Tên Tây Ban Nhâ. Trên áo dòng của mình, ông đã đính vào chiếc áo trong của phụ nữ với những dải đỏ. Brancusi ăn mặc kiểu ông hòang phương đông, vai mang một chiếc thảm Ba Tư. Pascin, theo sau là nhóm người bôhêm, những nhạc công chơi jazz và những cô gái xinh đẹp... như thường lệ.
Khi Maggy hiện ra ở trên đỉnh cầu thang lớn người ta nghe thấy những tiếng hoan hô ngạc nhiên. Nàng ngồi trong một chiếc đĩa bạc do bốn người khiêng. Từng người một, các nhạc công chào đón bằng nhạc cụ của mình, cuộc đi xuống nguy hiểm của Maggy. Mỗi khi nàng đi qua trước nhóm nào, ai nấy ngừng nhảy để chen nhau chung quanh nhóm hiện thực và chúc mừng họ. Maggy đã được vẽ khéo đến nỗi họ khó mà nghĩ rằng ngoài cái mảnh vài xanh lá cây, nàng lại khỏa thân.
- Trời ơi cái gì thế này? -Kate Browning hỏi Mercuès. Cả hai đang ngồi ở một trong dãy bàn vây quanh sàn nhảy.
- Một bản tuyên ngôn của phái hiện thực, -chàng nhún vai trả lời.
Chàng đã phát hiện ra Maggy ngay khi nàng xuất hiện. Không ai khác ở Montparnesse có bộ tóc rực lửa, cái màu khó quên ấy. Nhưng chàng khó mà nhận ra cô gái nửa trần truồng và cười khanh khách ấy chính là cô ấy từng túng lúng đến ngồi làm mẫu ở nhà chàng.
Chàng nghe hàng chục người nói đến nàng, đôi khi chàng đã gặp nàng trong phố, vội vàng giữa hai cuộc hẹn, nhưng chưa hề lần nào kịp nói chuyện với nàng. Thực ra chàng phải nhận là đã có ý định tránh nàng, bởi xấu hổ về cung cách đã đối xử với nàng. Còn ân hận trước cô gái ngốc nghếch ấy ư? Không, cuộc đời quá ngắn và chàng thì rối mù công việc.
- Julien,anh có biết nhảy không?- Kate Browning hỏi với cái vẻ quyền uy bình tĩnh của cô.
- Nhảy à? Tất nhiên.Nhưng rất tồi, báo trước có thể.
- Anh không muốn nhảy?
- Trong đám ồn ào hỗn độn này?
- Nào, đến đây, tôi thèm nhảy- cô nài nỉ.
- Họ chơi gì đấy?-chàng hỏi
"Mountain Greencry" một bản nhạc thời thượng. Dù sao anh cũng sẽ không ngồi không suốt buổi tối chứ?
Chàng đứng lên, miễn cưỡng. Trong một vài phút, theo nhịp một điệu ragtime 6 -vì bản nhạc lúc ấy đã chuyển khác - họ vụng về uốn éo ở rìa sàn nhảy. Bỗng họ bị xô đẩy bởi những người đang tìm cách xem Maggy trên vai bốn người bạn của nàng.
Trên cao đó, trông nàng thật mê li. Mọi ngừơi đều trầm trồ khen. Nàng có cảm giác tự do mãnh liệt khi trần truồng, mình phủ đầy các bức họa, như hiến dâng mà đồng thời cũng được bảo vệ như thế. Nàng có cảm giác đang bồng bềnh trên phòng vũ hội. Những bàn tay với về phía nàng, định sờ vào nàng nhưng bốn người khênh nàng nâng cao cái đĩa bạc và không ai với được tới nàng.
Chợt trong đám đông một giọng cất lên:"Đả đảo bọn hiện thực!"
"Đả đảo bọn siêu thực!" Hàng chục giọng khác đáp lại.
Những người cho tới lúc đó vẫn tỏ ra điềm tĩnh, lập tức nhảy xổ vào cuộc lộn ẩu. Đó là cái mà họ chờ đợi ngay từ lúc mở đầu đêm hội. Ý thức được mối nguy hiểm, Kate Browning vội rời khỏi cánh tay của Mercuès, đi vòng đám đông, để mặc cho người bạn nhảy lách theo.
Miệng gào khẩu hiệu, những người nhảy vây quanh Maggy và các bạn cô. Maggy chợt hiểu là nàng có thể sẽ bị ngã nhào và bị đám đông dày xéo. Nàng nhìn xung quanh bọn đàn ông đánh lộn nhau, bọn đàn bà né tránh và kêu thét inh ỏi. Cuộc khiêu vũ biến thành cuộc loạn đả.
Maggy nhảy vội xuống. Nàng rơi vào đôi cánh tay của Mercuès, người duy nhất hình như còn đầu óc tỉnh táo.
Chàng bắt lấy nàng như bắt một quả bóng, thốt lên một tiếng "Ôi" sửng sốt, nhưng vững vàng như một tảng đá trong cơn bão táp. Maggy như không còn biết sợ và đưa mắt nhìn quang cảnh một cách thích thú.
Nàng quàng đôi cánh tay quanh cổ Mercuès và để rơi đầu nàng trên vai chàng. Bất giác chàng xiết chặt nàng vào mình.
Cuối cùng, chàng chuyển động, lách đám đông lấy một lối đi dẫn tới cái cửa nách thông ra đường phố. Chàng ôm chặt Maggy vào người, chàng vừa cứu nàng thóat khỏi cái chết đuối.
- Chúng ta đi đâu?- Nàng hỏi khi họ đã thóat ra ngoài.
- Gần đây thôi.
- Hy vọng rằng chỗ đó không đòi hỏi tề chỉnh quá.
- Không, cô cứ yên tâm.
Mercuès đi qua đại lộ, ngoặt cái phố nhỏ tiếp theo và bước vào một ngôi nhà lớn có mặt tiền kiểu Baroc. Ngồi sau quầy, hai người đàn bà đang đợi khách.
- Chào ông, ông cần một hay hai? - Một trong hai ngừơi hỏi. Không hề tỏ ra ngạc nhiên trước việc một người đàn ông bế bổng một ả đàn bà trần truồng và bôi vẽ sặc sỡ.
- Cho tôi một. Có phải đợi không?
- Không, ông gặp may tối nay đấy. Có một buồng trống. Ông theo tôi.
Mụ ta dẫn họ đi dọc một hành lang dài, mở một cái cửa, nép mình để hai người vào rồi đóng cửa lại.
Ở giữa buồng là một chiếc bồn tắm rộng chứa đầy nước nóng, bên cạnh là một chiếc ghế tựa trên đặt một chiếc khăn mặt, một bao tay nắm và một miếng xà phòng. Vẫn không rời Maggy, Mercuès cúi xuống trong một cử động chớp nhóang, để kiểm tra độ nóng của nước. Rồi, hài lòng, anh dìm nàng xuống đấy, làm ướt sũng hai tay áo đến tận khủyu.
- Đồ giết người! -Maggy thét lên.
- Không phải vì tôi không muốn nhìn ngắm bộ y phục của cô nhưng tôi thích nó ở trên thân mình cô hơn là trên áo sơ mi của tôi. - chàng vừa nói vừa sát mạnh xà phòng vào cái bao tay.
- Đưa em cái ấy.
- Không, đời nào. Đó là công việc của đàn ông.
Chàng cởi chiếc áo vét ướt ra, xắn tay áo sơ mi lên và quỳ xuống nền nhà.
Maggy làm một cử động mơ hồ để đứng lên nhưng cái bồn tắm sâu quá đến nỗi nàng phải từ bỏ ý định ấy. Mercuès làm cái việc xoa xà phòng vào người nàng. Trong một vài giây, nước trở nên đục lờ rồi xám xịt.
Nàng bật cười giòn tan, không thể nén được. Nàng nhìn chàng kỳ cọ vai và chân nàng, nhưng khi chàng kỳ sát tới vú, nàng hất tay chàng mạnh đến nỗi cái bao tẳm văng đi và mũ chàng rơi xuống nước. Nàng nhặt mũ và hất cả nước xà phòng ở bên trong mũ vào mặt chàng. Chàng chửi tục, mắt nhắm tịt, và sờ sọang tìm chiếc khăn mặt. Cười khanh khách trước cảnh Mercuès quỳ và ướt sũng, nàng kỳ nốt những hình vẽ còn lại trên thân mình.
Cuối cùng Maggy ném chiếc bao tắm xuống và ngồi trong nước bẩn ngập đến vai. Mỉm cười trâng táo, nàng chụp cái mũ của Mercuès lên đầu nàng.
- Việc làm tốt, -nàng khen. -Anh định làm gì cho phần còn lại của tối nay?
- Tôi chưa nghĩ đến,- chàng trả lời và vẫn quỳ trên sàn.
- Tôi bắt đầu thấy lạnh và đói rồi, và khi tôi lạnh và đói thì tôi trở thành độc ác. Anh có sẵn sàng nhận cái nguy cơ ấy không?
- Hãy đợi tôi nhé,- chàng nói và đột ngột đứng lên.
Cầm lấy áo khóac của mình và chiếc khăn mặt ướt, chàng ra khỏi phòng.
- Đồ đểu! -Magy kêu lên.
Nàng kinh tởm nhìn chỗ cặn đen si bắt đầu đóng ở đáy bồn và thử vặn thêm nước nhưng cái vòi bị tắc. Nhún vai, Maggy đứng lên lấy tay vuốt nuớc trên thân mình, cẩn thận bước ra khỏi bồn, lắc mình thật mạnh và vặc tóc cho hết nước, may mà tối hôm đó trời ấm và với hơi nước bốc lên từ chiếc bồn, căn phòng trở thành khá nóng.
Đúng lúc ấy, Mercuès bước vào, Maggy vội lấy mũ úp xuống phần dưới thân mình.
- Đáng nhẽ anh phải gõ cửa!
- Xin lỗi,- chàng nói và chìa ra hai chiếc khăn khô.- Cô lau đi.. Cứ tự nhiên, tôi sẽ không nhìn đâu. Sau đó, cô mặc cái áo vét của tôi. Tôi đã cho gọi một chiếc taxi.
- Tôi hy vọng là chúng ta sẽ đi ăn tối ở một nơi dễ chịu.
- Rất dễ chịu.
- Hoan hô. Tôi thấy rằng không phải lúc nào anh cũng xử sự một cách tồi tệ.
Maggy đánh vật với chiếc áo vét. Ống tay áo trùm kín hai bàn tay nàng. Vụng về, nàng khoanh đôi cánh tay để giữ cho hai vạtkhép kín.
- Xong rồi, tôi đã sẵn sàng, hơi ghê gớm, phải nói như thế. Nhưng cả anh nữa, trông anh cũng chẳng ra sao với cái áo sơ mi ướt của anh.
- Cả hai chúng ta đều có vẻ... sạch sẽ. Đấy là cái chủ yếu, -Mercuès vừa nói vừa kéo nàng ra cửa.
Chân không. Maggy theo chàng. Một chiếc taxi đợi họ ở góc phố.
"Sáu nhăm, đại lộ Arago", Mercuès nói với người lái xe đang trố mắt nhìn họ, kinh ngạc.
o O o
Vẫn đi chân đất nhưng mặc chiếc áo kimono đỏ mà nàng vui thích thấy treo sau cánh cửa, Maggy bước vào căn phòng lớn lờ mờ và tìm một chổ ngồi.
Nếu xưởng vẽ ngổn ngang bề bộn thì phòng ở lại trống trơn. Mercuès có thói quen là đi vòng những cửa hàng đồ cổ ở chung quanh đấy và tha lôi về đủ thứ đồ kỳ quái. Chàng đã mua, chẳng hạn, một cái chảo Quimper cũ, thủng, một hình mũi thuyền mọt đục, những gì còn lại của một bộ sưu tầm tuyệt đẹp, những tên lính chì và một cái ghế bành Victoriens phủ xa tanh tím và viền một dải trang sức đã bị nhậy cắn.
Maggy ngồi xuống chiếc ghế bành, là thứ ít nhất cũng có một chức năng rõ ràng, với một tiếng thở dài thỏai mái. Có lẽ nàng không bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó sẽ trở lại đây và một ánh kích thích lấp lánh trong mắt nàng.
- Anh nấu xúp à?-Nàng hỏi to Mercuès lúc này đang bận rộn trong bếp.
- Chà, cô tưởng cô ở hiệu ăn chắc? Sẽ có xúc xích, phó mát, và một ít vang đỏ, và cô hãy lấy thế làm hạnh phúc vì cái chạn của tôi hôm nay không đến nỗi trống rỗng không.
- Người ta không thể khen anh là một ông chủ hoàn hảo.
- Tôi chẳng bao giờ có dịp để được như thế, -chàng trả lời và tức tối nhìn mẩu xúc xích có vẻ đã luống tuổi rồi.
Chàng đặt vào khay hai cái đĩa cọc cạch, một chai vang, hai chiếc cốc mà một đã sứt mẻ và mang tất cả vào phòng. Chàng đứng sững lại nhìn Maggy ngồi trong cái ghế bành tím, mớ tóc màu da cam sẫm xõa trên chiếc áo kimono đỏ. Lửa như chợt bừng lên trong căn phòng.
- Đừng ngồi vào đó!
- Tại sao?
- Vì cái ghế ấy có nguy cơ đổ sụp.
- Thế anh bảo tôi ngồi đâu? Ngồi xuống sàn à?
- Chỉ một cái bàn nhỏ ở trong vườn. Tôi nghĩ là chúng ta có thể ăn tối ở đấy.
- Nhưng anh cũng có ghế tựa nhỏ đấy chứ,- nàng hỏi với giọng trêu chọc.
- Có, tuy điều ấy có vẻ khó tin.
- A, tốt, trong trường hợp ấy... cưỡng lại cuộc chơi sang ấy sao được?
Maggy đi theo Mercuès ra vườn. Một chiếc bàn gỗ trắng được đặt duới gốc cây đinh có những bông hoa trắng và thơm ánh lên lờ mờ trong bóng tối, hai chiếc ghế tựa bằng gỗ phủ hai tấm nệm vải tròn kê đối diện nhau, chân lấp trong cỏ cao. Mercuès thắp ngọn nến đặt trong cây đèn bằng đồng xoắn trong khi Maggy cúi xuống để kiểm tra mẩu xúc xích.
- Nào, cô ăn đi.- chàng đề nghị.
- Nó không được.. nói thế nào nhỉ, tươi trẻ lắm.
- A, tốt. Trong trường hợp ấy thì tôi không đụng đến nó nữa, -chàng nói và đặt đĩa xúc xích xuống cỏ. -Tôi nghĩ rằng phó mát thì không đến nỗi. Nhưng nếu cô đói thật sự thì tôi có thể chạy đến hàng thịt gần đây. Cửa hàng mở đến khuya.
- Đừng, đừng, tôi nói đùa đấy. Nhưng anh đã ăn tối rồi à?
- Vâng, với một cô người Mỹ trẻ và giàu. Cô này có một bộ sưu tập tranh. Chính là cô ta đã lôi kéo tôi vào buổi tối của những đứa rồ dại vừa rồi.
- Trong trường hợp ấy, cô ta có lẽ có lý do để phàn nàn. Maggy tuyên bố. Nàng nâng cốc và yêu cầu Mercuès cũng làm như vậy. Ta uống đề chúc sức khỏe cái bà đã bắt đầu buổi tối với ông Mercuès. AI biết bà ấy đã kết thúc với ai? Tôi chúc bà ấy may mắn.
- May mắn, -Mercuès nhắc lại và đụng cốc với nàng.
Rượu vào, kỷ niệm về Kate Browning hoàn toàn biến đi trong trí nhớ của chàng. Không cái gì còn tồn tại ngoài cái góc vườn nhỏ tối lờ mờ, thơm mùi hoa và giọng nói trêu cợt đầy khoái cảm của Maggy. Chàng cảm thấy mình trẻ ra. Maggy là cơn choáng kỳ diệu ập đến bất ngờ. Chàng không chờ đợi. Nàng đã làm điều gì tối ấy?
Nàng đã thắp sáng đêm tối. Khi nàng động đậy, da nàng ánh lên dưới ánh trăng và lửa nến phản chiếu trong đôi mắt xanh lục của nàng.
Chàng vừa thì thầm vừa nhẹ nhàng chà xát hai chân lạnh ngắt, khốn khổ của nàng.
Nàng không đáp lại. Hai bàn tay to hơi thô nháp của chàng làm nàng run lên. Đôi môi chàng bây giờ lướt trên bàn chân nàng.. Đó là câu hỏi hơn là một sự vuốt ve. Nàng ngừng thở, không dám động cựa, quyến rũ bởi những cảm giác mà chàng đã làm nảy trong nàng. Tửơng đâu như một ngôn ngữ xa lạ mà nàng nghe thấy lần đầu và nàng hiểu ý nghĩ của nó. Nàng cảm thấy răng chàng cắn gót chân, nàng kêu lên và định rút chân về nhưng chàng xiết chặt nó hơn. Đôi môi chàng lướt ngược lên ống chân bên này rồi bên kia để cuối cùng ngừng lại ở khoeo chân.
- Thôi, tôi van anh đấy, -nàng nói, hổn hển.
Chàng đứng thẳng dậy, bóng dáng cao lớn trong đêm, chàng nhấc bổng nàng lên.
- Thôi à? Cô muốn thế thật không?- Chàng hỏi và nhíu đôi chân mày
Chàng hôn nàng rất nhanh lên môi và ngửa đầu ra sau để ngắm mặt nàng.
- Không, em không muốn tôi dừng lại đâu, -chàng thì thầm rồi bập lấy đôi môi mềm ướt thơ ngây, giống như một bông hoa, trên gương mặt nhợt nhạt của nàng.
Sự luống cuống và sợ hãi của Maggy biến mất dưới những chiếc hôn của nàng. Nàng vuốt ve gáy chàng, kéo sát cái đầu tóc uốn của chàng vào đầu mình, nàng gỡ mình ra, tụt xuống đất và riết chặt lấy chàng thật lâu. Mercuès mở cái áo kimono lụa. Chàng điên cuồng muốn vuốt ve cái cơ thể ấy, hít mùi da thịt nàng, lia lưỡi trên đầu vú nàng cho đến khi nó cứng lại. "Không ở đây lâu, nàng thì thầm, vào trong nhà" Vừa đi vừa cởi khuya áo, chàng theo nàng đến bên tận phòng, đến tận chiếc giường lớn có trăng soi sáng. Chỉ trong khỏanh khắc, chàng hiện ra trần truồng.
"Để em nhìn anh nào". Nàng thì thầm với một giọng đầy ý tò mò khiến chàng sững lại. Nàng tiến lại gần chàng, đưa một ngón tay lướt trên hai vai, trên ngực, trên đôi môi mỏng, trên những cơ bắp cánh tay chàng. Sau khi nàng đã làm quen với tất cả, sau khi cái cơ thể ấy bớt xa lạ với nàng, nàng cởi áo kimono và để rơi nó xuống đất, rồi nàng nằm dài trên giường không động đậy.
Rốt cuộc, Maggy nghĩ, rốt cuộc, không chỉ để mặc cho chàng vuốt ve hôn hít, nàng còn khuyến khích sự vuốt ve hôn hít ấy, Nắm lấy vú mình trong tay, nàng dâng hiến chúng cho chàng,rồi bằng một động tác nhanh và dâm đãng, nàng ôm chầm lấy chàng và mút những đầu vú chàng, như chàng đã làm với nàng, cho đến lúc chàng rên lên, không chịu đựng đuợc lâu hơn nữa sự kích thích mà nàng đã làm nẩy sinh trong chàng. "A! như thế ta có hai người để chơi cái trò nhỏ bé này". Nàng thì thầm trong khi chàng mở rộng hai đùi nàng ra và lướt đôi môi ấm áp lên chổ da ẩm ướt của nàng. Một sự yên lặng sâu xa bao trùm lấy họ. Bất động, hổn hển, Maggy chờ đợi.
Mercuès đi sâu vào nàng và đột nhiên thấy bị vướng víu. Ngạc nhiên, chàng làm lại, nhưng không có kết quả, "Sao thế này?" Chàng thì thầm, nhìn cái vùng đen sẫm nơi họ giao nhau. Chàng thử làm lại lần nữa nhưng không kết quả. Thu hết can đảm, Maggy ôm chặt lấy chàng. Nàng muốn hiến thân cho chàng. Các cơ bắp của đôi chân dài của nàng đều căng thẳng. Nàng chợt thấy đau nhói nhưng không băn khoăn điều đó. Cuối cùng chàng đã ở trong nàng, họ bất động một lúc, hổn hển như hai người vừa đấu guơm chào nhau trước khi tiếp tục cuộc đấu.
- Anh không biết đấy, -chàng thì thào, ngạc nhiên đến nỗi không biết nói gì.
- Em không báo anh trước. Điều đó có thay đổi gì đâu.
- Không, không.
Bây giờ họ nằm nghiêng ôm chặt lấy nhau. Bằng bàn tay tự do, chàng lướt trên đám lông xoăn, mơn mang chỗ da mỏng mặc dầu nàng phản đối, cho đến khi nàng kêu lên. Lúc bấy giờ, và chỉ đến lúc bấy giờ chàng mới làm cho mình được hưởng khoái lạc, nhưng vẫn cố để làm cho nàng không bị đau, với một sự êm ái bất thường, khiến sự ham muốn của nàng càng thêm gay gắt. Phút khoái lạc cao độ mạnh đến nỗi chàng nằm đờ ra trên nàng một lúc lâu, hổn hển không cựa quậy như đã ngất xỉu bởi một cú đánh mạnh bất ngờ.
Chú thích
1.Nhà văn Mỹ (1896-1940)
2.Nhà văn Pháp (1889-1962)
3.Người đeo biển quảng cáo.
4.Sản xuất ở miền bắc nước Pháp.
5.Do một làng ở vùng Normandie sản xuất.
6.Một điệu nhảy của người da đen.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió