Chương 4
uy Nam bước vào quán, anh còn đang tìm thì Tuyến Loan đã vẫy tay ra hiệu:
- Đây nè.
Huy Nam đi về phía chiếc bàn khuất trong góc. Anh ngồi xuống, mỉm cười:
- Sao hôm nay hẹn tôi ra đây vậy, có chuyện gì nữa à?
- Tất nhiên là có, nhưng không phải chuyện của tôi, mà là của bạn.
Lúc đó cô tiếp viên bước ra. Huy Nam gọi nước rồi quay lại nhìn Tuyết Loan, nhướng mắt:
- Chuyện của tôi?
Anh cười một tiếng:
- Tôi đâu có chuyện gì để nói.
- Có đó, vô số chuyện ngốc nghếch, đến nổi tôi chịu không được mà lên tiếng. Nếu tôi mà làm thinh thì hai người còn tiếp tục làm khổ lẫn nhau một cách không đáng.
Huy Nam mỉm cười, như thấy cách nói của cô hơi phóng đại. Nhưng rồi anh giấu nụ cười đó ngay:
- Tôi mà làm khổ người nào đó sao? Đừng đùa chứ Loan.
Tuyết Loan nhăn mặt:
- Tôi không bịa chuyện đâu, bạn biết rồi, tôi đâu phải là những người thích đùa, nhất là bây giờ.
- Bạn định nói với tôi chuyện gì vậy?
- Câu trước tiên tôi phải cho bạn biết, bạn là người ngốc.
Huy Nam điềm đạm:
- Trên lĩnh vực nào?
- Tôi không nói bạn kém thông mà về những cái khác, bạn cũng thừa biết bạn giỏi ra sao rồi. Nhưng trong chuyện tình cảm bạn ngốc không chịu được.
- Bạn thấy tôi ngốc lắm sao, còn tôi thì thú thật là không thấy được.
- Chứ gì nữa, mà chính vì không thấy nên bạn hành động như một tên khờ, tôi nghe mà tức không chịu được.
- Những người mà bạn nghe là ai vậy? Hạnh hay Giang?
- Nhỏ Hạnh đó, vì bạn mà ngày nào vô lớp nó cũng khóc với tôi, thật chịu hết xiết.
Huy Nam nhướng mắt:
- Phương Hạnh mà có thể khóc vì tôi à?
Anh mỉm cười như không tin:
- Các cô lại bày ra chuyện gì nữa vậy?
Tuyết Loan khoát tay:
- Tôi chỉ nói vắn tắt thế này, nhỏ Hạnh nó thích bạn, tới nổi mà nếu không có bạn thì nó thấy bầu trời sụp đổ, nói vậy bạn hiểu mức độ tình cảm của nó chưa?
Huy Nam hơi mỉa:
- Tôi được chuyện hân hạnh đó từ lúc nào vậy? Tiếc là tôi không thấy được, Phương Hạnh định đùa chuyện gì nữa vậy?
Tuyết Loan thấy tự ái dùm Phương Hạnh, nhưng vẫn nói thản nhiên:
- Tôi biết chuyện của nó với Vĩnh Hưng làm bạn coi thường nó lắm phải không? Cả chuyện của tôi nữa.
Huy Nam lắc đầu:
- Không hiểu sao bạn và Phương Hạnh cứ nhất định ghép cho tôi ý nghĩ đó, trong khi tôi hoàn toàn không nghĩ gì cả.
- Bạn có coi thường tôi cũng không sao, nhưng đừng nghĩ như vậy với nhỏ Hạnh, nó không hề yêu Vĩnh Hưng đâu, chưa bao giờ có tình cảm đó.
- Vậy thì sao?
Tuyết Loan hơi lúng túng:
- Có nghĩa là… ờ, người ta có lúc không hiểu được mình nữa mà. Hạnh nó không hiểu, nhưng tôi thì biết, từ đó giờ nó có biết tình yêu là gì đâu. Thấy có người tán tỉnh và ca ngợi mình thì mềm lòng, tưởng yêu chứ không phải yêu thật.
- Có chuyện đó nữa sao? Thật sự tôi không hiểu được cảm giác đó, tôi luôn biết mình thích ai, và biết mình thích cái gì.
- Nhưng Phương Hạnh nó đâu có biết rõ nó, bạn cũng biết tính nó con nít mà, bạn đã từng nói với tôi nó hơi xốc nổi đó thôi.
Thấy Huy Nam im lặng suy nghĩ, cô nói tiếp luôn, giọng nghiêm chỉnh:
- Nó thích bạn chứ không phải Vĩnh Hưng, có điều đến lúc mất mới nhận ra, bạn yêu Thanh Giang không? Nói thật với tôi đi.
Thấy Huy Nam có vẻ không muốn trả lời, cô cười nhẹ:
- Tùy bạn vậy, tôi thì chỉ có bổn phận nói để bạn hiểu nhỏ Hạnh, còn thích ai là quyền của bạn. Bạn có biết tại sao lần đó nó bị ngất không?
Huy Nam lầm lì:
- Tai sao?
- Cả đêm cứ thức mà khóc, bạn không cho nó đi tìm Thanh Giang, còn mình thì cứ nháo nhác lên lo lắng, nó nghĩ bạn không muốn nó xen vào giữa hai người, vì bạn khi dễ nó.
Huy Nam lắc đầu:
- Phương Hạnh có những suy diễn xa không sao hiểu được, trong khi tôi chỉ sợ cô ta thức đêm mất sức.
- Vậy sao bạn không nói với nó?
- Tôi không quen nói những chuyện như vậy, mà thật ra lúc đó tôi cũng không hiểu cô ta nghĩ tôi như vậy.
Tuyết Loan chợt ngồi thẳng lên, như sắp hỏi một chuyện quan trọng:
- Bạn nói thật đi, những gì bạn nói hôm uống rượu với Minh Triết là thật lòng bạn phải không?
Huy Nam lắc đầu:
- Phương Hạnh cũng đã hỏi tôi như vậy, nhưng thật tình lúc đó tôi không nhớ mình đã nói gì, hỏi thì cô ấy không chịu nói.
- Người ta có nhiều hình thức say lắm. Có người khi say không còn biết trời đất gì, có người thì lúc mất tự chủ mới nói những điều thầm kín, rồi lại có khi mượn rượu để lấy can đảm nói những điều mà bình thường không dám nói, không biết bạn thuộc dạng nào.
Huy Nam hỏi thẳng thắn:
- Tôi đã nói gì vậy?
Tuyết Loan cười như hiểu biết:
- Bạn nói bạn yêu nó.
Huy Nam lặng thinh rất lâu. Cuối cùng chỉ nói được một tiếng:
- Vậy à?
Rồi anh lại ngồi im. Khuôn mặt trở nên mất tự nhiên. Một vẻ bối rối xa lạ làm anh mất tự chủ. Anh mỉm cười che giấu tâm trạng lúng túng:
- Tôi không ngờ mình đã nói như vậy.
- Vậy bây giờ bạn có định phủ nhận không vậy?
Huy Nam lại im lặng. Làm Tuyết Loan phát tức lên. Người gì mà thận trọng quá mức. Đã nói tới mức đó mà còn giấu diếm, có cần phải kín đáo vậy không?
Cô nói như trách:
- Tôi chưa thấy ai khó gần như bạn. Ít nhất phải tâm sự với bạn bè là bạn nghĩ cái gì chứ.
Huy Nam mỉm cười:
- Có lẽ tính tôi ít cởi mở quá. Nhưng dù sao vẫn cảm ơn bạn.
- Cám ơn cái gì?
- Về chuyện bạn nói với tôi hôm nay.
Tuyết Loan nguẩy đầu một cái:
- Bạn thật là… mà thôi, tôi cũng không tò mò nữa, trước sau gì tôi cũng biết thôi.
- Lúc này nhìn bạn có vẻ hồng hào hơn, bạn trở lại bình thường hẳn chưa?
Tuyết Loan cười tư lự:
- Làm sao mà bình thường nổi, có điều tôi không muốn buồn vì một người không xứng đáng.
- Bạn nghĩ được như vậy là có nghị lực lắm, xin chúc mừng.
- Có thật bạn không coi thường tôi không?
Huy Nam trầm ngâm:
- Cuộc đời mà, làm sao tránh khỏi vấp ngã, điều quan trọng là mình có nghị lực để vượt qua hay không? Thấy bạn vững vàng như vậy tôi rất mừng.
Tuyết Loan chợt nhìn Huy Nam rất lâu. Đến nỗi anh vô tình đưa tay lên quẹt mũi. Rồi hỏi:
- Tôi có gì khó coi lắm à?
- Bạn có biết tôi nói gì với Phương Hạnh không?
- Tôi không đoán được, bạn nói đi.
- Tôi nói rằng nếu nó để mất bạn thì nó là người dại nhất trên đời.
Huy Nam mỉm cười:
- Bạn đánh giá tôi cao vậy sao? Cảm ơn.
- Tôi không nói suông đâu, mà là nhận xét thật nhất. Trong ba đứa con gái chúng tôi, rốt cuộc Thanh Giang là người sáng suốt nhất, vì nó biết chọn bạn.
Huy Nam lắc đầu:
- Hình như bạn và Phương Hạnh đều hiểu lầm tôi rồi.
Và anh lập tức nói qua chuyện khác:
- Hình như bạn thân với Phương Hạnh hơn phải không?
- Phương Hạnh nó đứng giữa tôi với Thanh Giang. Thật ra nó hay Thanh Giang gì cũng đều là bạn, tôi chỉ muốn chuyện nào tốt cho bạn bè thôi.
Thấy Huy Nam kín đáo nhìn đồng hồ, cô nói tiếp:
- Bạn có công việc thì cứ đi trước đi.
Huy Nam nói như xin lỗi:
- Đến giờ tôi phải vào bệnh viện, tôi đi trước vậy, hẹn gặp lại nghe.
Tuyết Loan khẽ giơ tay như chào:
- Chúc hai người vui vẻ.
- Cảm ơn.
Huy Nam đứng dậy, ra khỏi quán. Bất giác anh mỉm cười một mình, như vừa phát hiện một điều thú vị.
Buổi tối anh qua nhà tìm Phương Hạnh. Nhưng chỉ gặp cô Ngọc, cô bảo Phương Hạnh vừa đi ra ngoài. Anh thử lên sân thượng tìm. Vì biết chắc Phương Hạnh hay lên đó mỗi khi có chuyện buồn.
Đúng như Huy Nam nghĩ. Vừa lên cửa đã thấy bóng Phương Hạnh đứng phía cuối sân. Cô khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn lên trời. Anh đi thật nhẹ đến đứng bên cạnh, lên tiếng:
- Nói chuyện một chút nghe Hạnh.
Phương Hạnh giật bắn mình quay lại. Cô đưa tay chận ngực:
- Trời ơi, chết mất.
- Cho mình xin lỗi. Đang buồn lắm phải không?
- Nữa rồi đó, có phải Thanh Giang bảo bạn an ủi tôi không? Hết cho thuốc rồi đến an ủi, đừng có làm tôi nổi giận chứ.
Huy Nam điềm nhiên:
- Thanh Giang không liên quan gì đến chuyện tôi mua thuốc cho bạn, tôi chỉ nghĩ đơn giản là muốn bạn khoẻ lên thôi.
Phương Hạnh nghiêm mặt:
- Có ưa gì tôi đâu mà phải làm chuyện đó, cũng may là không phải Thanh Giang bảo, nếu không thì…
- Bạn định làm gì?
- Hỏi làm gì?
Huy Nam im lặng nhìn xuống đường. Một lát sau anh lên tiếng:
- Tôi có chuyện muốn nói, mà tôi nghĩ bạn cũng nên nghe lắm.
Phương Hạnh làm thinh. Nhưng trong bụng bắt đầu lo lo. Nếu anh ta nói một câu có liên quan đến Thanh Giang, cô sẽ bỏ đi xuống lập tức.
Huy Nam nhìn thoáng qua cô, rồi nói trầm tĩnh:
- Những gì tôi nói với bạn lúc tôi say là có thật, bạn đừng nghĩ đó là cách nói suông.
- Gì kia?
Phương Hạnh quay nhanh lại nhìn. Trong bóng tối, cô thấy mặt Huy Nam rất nghiêm chỉnh, không có gì là đùa. Cô lặp lại thật nhanh:
- Bạn vừa nói cái gì?
- Tôi chưa từng yêu Thanh Giang và cũng không hề coi thường bạn. Có lẽ tôi sai lầm khi không giải thích chuyện đó, mà thật ra cũng không có cơ hội để nói.
Phương Hạnh đứng im nghĩ nghĩ. Rồi chợt oà lên khóc:
- Làm người ta khổ sở muốn chết rồi mới chịu nói, bạn muốn trả thù tôi chứ gì, sao mà nhỏ nhen quá vậy? Sao không đợi tôi chết luôn rồi hẵng nói.
Huy Nam hơi bất ngờ trước phản ứng của cô. Đúng là Phương Hạnh không giống ai. Nhất là có những cách cư xử rất đặc biệt. Nó làm người ta không biết phản ứng ra sao.
Anh đứng lại gần cô hơn, hỏi nhỏ:
- Chuyện đó làm bạn khóc à? Bạn giận vì tôi không nói ra à?
- Chứ gì nữa.
- Nhưng hôm đó tôi nói ra, bạn có tin không?
- Ai mà dám tin những gì người ta nói trong lúc thiếu sáng suốt, lúc đó bạn có biết trời đất là gì đâu, tôi ghét bạn lắm.
- Từ giờ về sau không nhắc lại chuyện cũ nữa nhé.
- Không, tôi sẽ nói hoài, đến khi nào bạn nhức đầu lên, tôi phải trả thù vì bạn làm tôi khổ sở.
- Được, vậy thì Hạnh cứ đày đọa tôi, trừng phạt tôi, tính Hạnh vốn vậy mà. Nhưng đừng bao giờ làm tôi khổ vì tính hời hợt của bạn nữa.
- Tôi hời hợt gì chứ?
Huy Nam chợt xoay người cô lại, đứng đối diện với nhau. Giọng nghiêm chỉnh:
- Tôi muốn Hạnh chững chạc hơn nữa, khoan vội yêu tôi, mà nên để thời gian kiểm nghiệm, xem Hạnh thật sự thích ai, tôi hay Vĩnh Hưng.
Phương Hạnh trả lời yếu ớt:
- Sao lại nghi ngờ tôi như vậy, tôi chưa bao giờ yêu anh ta, chỉ tưởng thế thôi.
- Vậy bây giờ Hạnh có tưởng là yêu tôi không, vì không muốn tôi thân với Thanh Giang, vì Hạnh quen có ý nghĩ tôi là của bạn, nên không muốn tôi thân với người khác. Hạnh có xác định kỹ lại mình chưa?
- Tôi đâu có lau chau đến vậy, hình như trong thâm tâm, bạn chưa bao giờ tin tôi chuyện gì cả.
- Không phải tôi không tin, mà chỉ muốn nhìn thấy Hạnh chững chạc lên. Tình cảm của tôi kiên định lắm, tôi còn nhiều chuyện phải lo, nên không có thời giờ đem chuyện đó ra vui đùa, hiểu tôi muốn nói gì không?
- Hiểu.
- Vậy thì từ giờ về sau hãy chứng minh cho tôi thấy Hạnh nghiêm túc với tôi, đừng để tôi thất vọng nữa.
Phương Hạnh cười khẽ:
- Thật ra bạn mới là người coi tôi như con nít.
- Không phải riêng tôi, mà tất cả mọi người đều thấy như vậy.
Phương Hạnh nói ỉu xìu:
- Ngay cả tôi cũng thấy mình xốc nổi, mà tôi cũng không hiểu sao mình lại như vậy. Chuyện tôi trả hộp thuốc cho bạn, sau đó tôi xấu hổ lắm.
- Lớn rồi, phải biết kiềm chế cảm xúc chứ. Bạn nghĩ gì là mọi người đều biết cả, đôi lúc không hay đâu.
Phương Hạnh lườm một cái:
- Thế sao tôi nghĩ về bạn, bạn lại không biết, người ta đã nói đến mức như vậy mà vẫn không hiểu, làm người ta buồn chết đi được.
- Làm sao tôi hiểu được, khi lúc nào Hạnh cũng gay cấn với tôi.
Phương Hạnh chợt nói với vẻ ghen tị:
- Bạn với Thanh Giang có chuyện riêng từ lúc nào vậy? Giấu kỹ thật đó.
- Không nhớ thân từ lúc nào, thỉnh thoảng cùng đi ăn kem, vào siêu thị.
- Chỉ bao nhiêu đó thôi à?
Huy Nam vô tình gật đầu:
- Chỉ bao nhiêu đó.
- Thật không?
- Thật.
Phương Hạnh chợt nổi giận lên:
- Ngay cả lúc này bạn cũng không thật lòng với tôi, còn giấu diếm nhiều chuyện, tôi chán lắm.
Huy Nam hơi lạ lùng nhìn cô:
- Bạn làm sao vậy?
Phương Hạnh nói một tràng:
- Mỗi lần bạn trực Thanh Giang thường vào chăm sóc bạn, vậy là thân tới mức nào, vậy mà giấu tôi, giấu chuyện này được thì còn giấu đến cái gì nữa chứ.
- Tôi nghĩ chuyện đó đâu có gì quan trọng, Thanh Giang rất hay chăm sóc bạn bè, Hạnh cũng biết điều đó mà.
- Rồi còn bạn thì chăm sóc em nó, thân nhau quá nhỉ? Gần như là người trong gia đình với nhau rồi.
- Hạnh làm sao vậy?
- Chưa hết, nhà bạn với nhà tôi gần nhau, coi như là thân rồi, vậy mà có bao giờ bạn tự nhiên như ở nhà nó không? Ăn trưa ở đó, ngủ trưa ở đó, rồi còn gì nữa không?
- Bạn tưởng tượng chuyện gì vậy?
Phương Hạnh không thèm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Huy Nam. Cái đầu phừng phừng của cô đang từ từ nhớ lại những chuyện đã làm mình khổ sở. Và cô cố lôi ra cho kỳ hết để hài tội anh:
- Vậy mấy lúc không có ai ở nhà, không chừng bạn còn ngủ đêm lại đó, rồi chuyện gì xảy ra giữa hai người, chắc đã hôn nhau rồi chứ gì.
Huy Nam nghiêm giọng:
- Thôi, ngừng lại, tưởng tượng quá xa rồi đó.
- Bạn không dám nói ra chứ gì?
- Tại sao tôi phải giấu? Tất cả những gì có tôi đều đã kể với bạn hết rồi.
- Đồ nói dối, tôi không thèm tin mấy người nữa, không có quen biết gì hết, đi mà chăm sóc nó đi.
Rồi cô đùng đùng bỏ đi xuống. Huy Nam vội kéo cô lại:
- Hạnh làm sao vậy?
- Không làm sao cả, buông tôi ra.
- Thật không thể nào hiểu được, Hạnh định làm khổ tôi chuyện gì nữa đây?
- Buông ra, có muốn tôi la lên không, bộ thấy con gái là đều tìm cách nắm tay như vậy hả?
Huy Nam lập tức bỏ tay cô ra, nhìn sửng sờ. Như không tin Phương Hạnh có thể nói năng như vậy.
Phương Hạnh hầm hầm đi xuống cầu thang, bước chân như có đeo nghìn tảng đá. Huy Nam không biết làm thế nào, chỉ đứng nhìn theo. Anh có cảm giác mình vừa gặp cô phù thủy đội lốt công chúa. Vừa nhún nhường dễ thương như thế. Thế rồi đột ngột biến thành sư tử, với những móng vuốt nhọn như sắt.
Nếu không kiềm chế, chắc anh đã gọi điện nhờ Tuyết Loan tư vấn dùm cách giải quyết tình huống kỳ cục này.
Hôm sau anh bận cả ngày nên không gặp được Phương Hạnh. Đến tối mới có thể qua nhà cô. May là lúc đó ở nhà không có ai. Phương Hạnh tiếp anh với vẻ mặt nặng như chì:
- Đi đâu vậy?
- Hạnh rảnh không, mình lên sân thượng nói chuyện đi.
- Không đi đâu cả, ở đây nói được rồi, ba mẹ tôi đi tới khuya mới về lận.
Huy Nam không yên tâm lắm, anh nói như đề phòng:
- Vậy thì Hạnh đừng như hôm qua nữa, người ta nghe được thì kỳ lắm đó.
Phương Hạnh không nói gì, nét mặt vẫn nặng như chì. Cô đứng dậy, mở tủ lấy lon bia, rồi trở lại dằn trước mặt Huy Nam. Anh hơi nghiêng người như tránh:
- Hạnh mời khách kiểu khủng bố thế này, không ai dám nhận đâu.
- Làm ơn tự khui mà uống đi.
- Cảm ơn, nhưng cứ để đó đi.
- Qua đây chi vậy?
Huy Nam không trả lời, chỉ ngồi yên nhìn cô. Rồi hỏi đột ngột:
- Hạnh làm sao vậy? Tối qua tôi suy nghĩ mãi vẫn không hiểu mình có lỗi gì, tại sao vừa mới hiểu nhau đã có chuyện gay cấn, Hạnh biết cách làm cho người khác điên đầu thật đó.
- Ừ, tôi như vậy đó, khó ưa lắm.
- Đừng nói như vậy, nếu tôi có làm gì không vừa ý thì cứ nói, đừng có thái độ như vậy, tôi điên đầu lắm.
- Nếu không muốn tôi bực mình, thì có chuyện gì phải nói hết với tôi, không được giấu cái gì hết, bạn có dám nói không?
Huy Nam giơ tay lên:
- Tôi không giấu gì cả, nếu có thì là do Hạnh tưởng tượng thôi.
- Đó đó, đến mức này mà vẫn còn giấu, vậy thì về đi.
Huy Nam lắc đầu ngán ngẫm. Hôm nay anh rất mệt, chỉ muốn được về nhà nằm nghỉ. Vậy mà phải ngồi đây chịu đựng cách làm mình làm mẩy của Phương Hạnh. Ở lại thì mệt mỏi. Nhưng cũng không dám nghĩ tới chuyện bỏ về. Đành phải năn nỉ cho yên.
Anh nói thật nhẹ nhàng:
- Tôi đang mệt lắm, cho nên Hạnh đừng làm khó tôi nữa, muốn gì hãy nói ra, tôi chìu Hạnh hết.
Phương Hạnh nhìn nhìn Huy Nam. Đúng là anh có vẻ mệt mỏi. Đến nỗi không cười nổi. Tự nhiên cô thấy tội nghiệp. Cô nghiêng tới định khui lon bia. Nhưng Huy Nam cản lại:
- Bây giờ tôi không uống cái này nổi đâu.
- Vậy tôi pha nước chanh cho bạn nhé.
Huy Nam khoát tay:
- Thôi khỏi.
Nhưng Phương Hạnh đã đứng lên. Cô chăm chỉ làm nước với tất cả sự chăm chút. Và vào phòng mình lấy chiếc khăn ra ướp lạnh, đưa cho Huy Nam:
- Lau mặt đi cho dễ chịu.
- Được rồi, cứ để mặc tôi.
Nhưng Phương Hạnh có vẻ không yên tâm. Cô ngồi xuống bên cạnh Huy Nam, tự mình lau mặt cho anh, cử chỉ hết sức ân cần dịu dàng, cả giọng nói cũng hết sức dễ thương:
- Hay là nằm xuống nghỉ đi nha, nằm đại đi, không sao đâu.
Huy Nam khoát tay:
- Thôi, người ta thấy kỳ lắm.
- Vậy thì tôi sẽ đóng cửa lại, không ai thấy đâu.
- Không được, vậy thì họ dị nghị Hạnh đó.
- Uống nước đi, xem có vừa không, nếu không tôi pha lại.
Huy Nam nhìn nhìn cô. Sư tử đã trở lại thành nàng công chúa. Nhũn nhặn dễ thương chưa từng thấy. Ở gần Phương Hạnh thì thiên đàng và địa ngục chỉ cách có một tấc, nếu lúc nào cô cũng thế này thì thần kinh anh không bao giờ bị căng thẳng.
Khi chăm sóc, cô trở nên dịu dàng lạ lùng. Đến nỗi làm người khác nhói lòng.
Phương Hạnh trở qua ngồi phía đối diện. Cô chống cằm, đăm chiêu suy nghĩ. Rồi ngước lên:
- Hôm Tuyết Loan vô bệnh viện, bạn đến nhà Thanh Giang làm gì thế?
Huy Nam thở nhẹ. Bắt đầu có tâm lý đề phòng:
- Không làm gì cả, đưa cô ấy về xong là tôi đi ngay.
- Sao trưa đó tôi không thấy về, đi đâu vậy?
- Trở lại trường.
- Vậy ăn ở đâu, có lo ăn trưa không đấy?
- Có chứ.
- Sao không về nhà ăn, bạn là chuyên môn ăn uống qua loa, vậy rồi mất sức sao chứ, có sức khoẻ mà cũng không biết giữ nữa, vậy mà nói người ta. Hộp thuốc cho tôi hôm đó, còn giữ không đấy?
- Còn.
- Vậy thì uống đi, người gì gầy như cây tre ấy.
Huy Nam chống tay trên bàn, mắt vẫn nhìn chăm chăm Phương Hạnh. Anh có cảm giác mình đang bị hỏi cung. Mà Phương Hạnh vừa là công an, vừa là cô y tá. Vừa tra tấn vừa chăm sóc. Thật không biết đường nào mà nghĩ.
Phương Hạnh trở lại đề tài cũ:
- Cái hôm Thanh Giang không về, bạn một mình đi tìm à?
- Đi với Thu chứ không phải một mình.
- Sao lúc đó không cho tôi đi?
- Tôi sợ Hạnh mệt, lúc đó khuya rồi, phải ngủ để mai đi học chứ.
- Chứ không phải lúc đó bạn không muốn tôi xen vào chuyện riêng của hai người hả?
Đến mức này thì Huy Nam muốn điên lên với cô. Nhưng vẫn ráng trả lời nghiêm chỉnh:
- Tôi đâu có nghĩ như vậy.
- Rõ ràng là bạn không muốn tôi đi, nói thật đi.
- Tôi nói rất thật, là lúc đó tôi chỉ sợ Hạnh mệt, ngoài ra không nghĩ gì khác hết.
- Thôi được, tôi tạm tin, nhưng lúc trước hai người thường đi chơi riêng với nhau lắm phải không?
Sợ Huy Nam giấu, cô răn đe trước:
- Nói thật đi, tôi muốn khi quen nhau là hai bên phải thành thật với nhau, không giấu nhau điều gì cả. Hai người đi riêng mấy lần rồi?
Huy Nam cau trán cố nhớ:
- Hình như hai lần.
- Đi đâu vậy?
- Một lần vào siêu thị, một lần vào quán kem.
Nét mặt Phương Hạnh bắt đầu u ám như mây che, cô nhận xét:
- Thân nhau quá nhỉ?
- Đừng nói mấy chuyện đó nữa Hạnh, nó đâu có gì quan trọng đâu.
- Ai rủ vào siêu thị vậy?
- Tôi rủ, vì tôi nhờ Thanh Giang mua dùm quà sinh nhật cho mẹ tôi, vì tôi nghĩ quà cho phụ nữ thì cô ấy rành hơn tôi.
Phương Hạnh hết kiềm chế nổi, bắt đầu đay nghiến:
- Tôi ở gần nhà bạn nhất, vậy mà không hề nói đến tôi, bạn muốn lợi dụng cơ hội để gần với nó. Và bây giờ không chinh phục được nó nên bạn quay lại thích tôi. Vậy là trong lòng bạn còn tiếc lắm phải không?
Đầu óc Huy Nam rối tung lên. Không thể nào sáng suốt được nữa. Anh mím môi, lắc mạnh đầu:
- Tôi xin Hạnh, làm ơn đừng nghĩ xa xôi nữa, sao trí tưởng tượng của Hạnh phong phú quá vậy?
- Khi hai người đã thân như vậy, thì chia tay chắc là đau lòng lắm. Tôi biết tính Thanh Giang rất dịu dàng, rất hợp với bạn, vì vậy chia tay với nó bạn đau lòng lắm phải không?
Chịu hết nổi, Huy Nam nghiêm mặt nhìn cô, gằn giọng:
- Sao Hạnh rắc rối quá vậy? Từ nãy giờ tôi cố nhịn mà cũng không được với Hạnh, tôi phải làm sao mới là được đây, nếu không chấp nhận được con người tôi thì thích tôi làm gì.
Phương Hạnh mím môi ngồi im, rồi bắt đầu chảy nước mắt:
- Có nghĩa là bạn muốn chia tay với tôi, vì đã hối hận rồi chứ gì, cũng được, tôi không cần ai phải thích tôi cả, không cần.
Huy Nam chẳng biết nói gì nữa. Đến phát điên lên với cô, sao lại có thể làm cho người ta căng thẳng đến vậy. Phương Hạnh toàn là nói những chuyện không có. Nếu tiếp tục năn nỉ thì cô ta chỉ giỏi lấn tới. Còn phản kháng thì phải nhìn cô ta khóc. Điều đó còn tệ hại hơn nữa.
Anh định năn nỉ tiếp thì Phương Hạnh đã đứng dậy, khóc mù trời. Vừa khóc vừa đành hanh:
- Tính tôi không dịu dàng được như nó đâu, tôi ghét nhất mấy người không có chó thì bắt mèo thế vào, mai mốt đừng có qua nhà tôi nữa.
Rồi cô bỏ đi vô phòng mình. Huy Nam vội vã đi theo. Nhưng anh không dám xông xáo vào phòng, chỉ đứng ở ngoài nói vọng vào:
- Hạnh muốn gì ra đây nói, đừng làm như vậy. Hạnh ở trong đó làm sao tôi nói chuyện được chứ.
Phương Hạnh nói vọng ra:
- Không có gì để nói hết, đi về đi.
Huy Nam bối rối nhìn ra cửa, rồi nhìn vào nhà. Về không được mà ở lại cũng không xong. Ở lại thì nói chuyện với ai? Nhưng về mà chưa giải quyết xong vấn đề thì còn khổ với Phương Hạnh. Đến giờ anh mới phát hiện thêm tính rắc rối của cô. Thật vô cùng mệt mỏi.
Chờ mãi không thấy Phương Hạnh đi ra, anh đành bỏ về. Hy vọng ngày mai cô sẽ nhốt được con sư tử lại.
Nhưng Phương Hạnh dữ và giận dai hơn anh tưởng. Vì cô nhất định không chịu gặp riêng để nói chuyện.
Ba ngày bị Phương Hạnh giận thật nặng nề như gom lại cả ba mùa thu. Trước kia anh đã từng mất ngủ vì thất tình. Bây giờ được yêu lại tiếp tục mất ngủ vì bị khủng bố tinh thần. Anh tự hỏi không biết sau này mình còn phải đối phó với chuyện gì nữa.
Một Thời Vụng Dại Một Thời Vụng Dại - Hoàng Thu Dung Một Thời Vụng Dại