Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mong Đợi Một Mình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
C
ó thể ngày mai tôi không đến công ty, cô hãy thay tôi giải quyết mọi việc nhé.
- Dạ, vâng.
Lãm Bình hơi ngả đầu vào ghế nhìn ra đường khi anh tài xế vẫn chăm chú lái xe.
Cô cần quan tâm đến những người mới nhé. Có gì thì cứ làm theo nguyên tắc, không kiêm nể gì cả. Có sơ sót gì là cô chịu đấy.
Cẩm Mai hơi bất an:
- Nhưng thưa giám đốc.
- Cô đừng lo, mọi việc tôi sẽ nhận trách nhiệm.
Xe chạy một đoạn, Cẩm Mai lại lên tiếng:
- Thưa giám đốc. Cô Nhã Khiết sẽ là thư ký của giám đốc. Vậy...
Lãm Bình nhìn qua Cẩm Mai. Hiểu được sự lo láng của cô nên anh rất thông cảm và yêu mến Cẩm Mai. Cô nàng thật có trách nhiệm với công việc.
- Cô đừng lo lắng nhiều đến thế. Những hợp đồng và kế hoạch của công ty cô phải tự làm và không được tiết lộ ra ngoài.
Dù tổng giám đốc có lệnh nhưng chúng ta vẫn chưa hiểu ý đồ của họ nên không biết thế nào đâu.
Anh hơi nhìn ra đường:
- Những cái hẹn mà không có giám đốc thì cô biết phải làm gì chứ?
Nhíu mày Cẩm Mai nhìn anh. Lãm Bình quay qua cười thật bí hiểm với cô:
- Anh tài! Dừng xe đi. Tôi sẽ đi bộ về. Cô hiểu được mà.
Ra lệch cho tài xế đưa Cẩm Mai về xong, đợi xe chạy Lãm Bình mới lững thững thả bộ về.
Anh đứng sưng trước cổng nhà. Cánh cửa không khoá. Lãm Bình giật mình nhìn lên nhà.Có người trong đó.
- Trộm ư?
Kéo nhẹ cửa, anh thò đầu vào trong. Không có gì khả nghi, Lãm Bình bước hẳn vào sân.
Đảo mắt lên lần nữa xung quanh sân và vườn hoa anh khẽ nhíu mày suy nghĩ.
- Mất một chậu hồng bạch. Theo quán tính, anh nhìn lên lầu. Quả thật chậu hồng đang nằm chểm chệ trên hành lang. Anh nhìn vào ổ khoá cửa đã mở sẵn.
- Hừ! Khỏi phải nói cũng biết là ai.
Anh lắc đầu bước vào nhà. Việc đầu tiên là Lãm Bình đảo mắt một lượt phòng khách.Thật đáng mừng, không có gì thay đổi Tự dưng Lãm Bình lại bước vào phòng ăn, anh có cảm giác trong này sẽ có chuyện gì rất đặc biệt kia rồi!
Anh mừng vui ra mặt khi phát hịên bàn ăn đang ngập thức ăn.
Giở chiếc lồng bàn ra, Lãm Bình cười cười:
- Cũng biết lấy lòng lắm. Bỏ một miếng sườn ram vào miệng Lãm Bình thích thú vì chiếc bụng đang đói cồn cào.
- Ngon thật.
Úp lồng bàn lại, anh đến mở tủ lạnh chà! Đầy đủ thật. Từ trái cây cây đến cả đồ ăn nhanh. Không thiếu món nào.
- Hi...hi...:
Có tiếng cười khúc khích phía sau. Lãm Bình quay lưng lại. Nhã Khiết đang khoanh tay dựa người vào cửa. Vừa chạm vào mắt anh, cô đã lên tiếng:
- Có thích không?
Vờ như không hiểu, anh đảo mắt nhìn xung quanh hỏi tỉnh:
- Thích cái gì? Đây lả nhà tôi mà.
Cô chu môi phật ý:
- Ai thèm hỏi cái nhà. Đồ ăn có ngon không?
Ra vậỵ. Lãm Bình hơi quê quê, khi biết đã bị cô theo dõi nãy giờ. Anh cố làm tĩnh:
- Cũng được.
Vừa nói, Lãm Bình vừa bước ra trở về phòng bỏ lại một mình Nhã Khiết ngơ ngẩn.
Cũng được thôi ư? Anh ta có lộn không vậy.
Lãm Bình vừa bước ra khỏi phòng tắm đã ngồi ngay vào máy vi tính. Những lúc gần đây, anh có rất nhiều cảm ứng để sáng tác.
Mãi lo làm việc, anh không hay Nhã Khiết đã đứng sau lưng mình nãy giờ.
Rón rén đặt tách cà phê lên bàn cô nhỏ nhẹ:
- Lãm Bình! uống cà phê đi.
Anh vẫn ngồi chăm chú vào màn hình không có phản ứng gì. Đợi mãi không nghe anh trả lời cô tức khí quay chiếc ghế xoay của anh lại đối mặt với mình:
- Nè! Anh mất lịch sự vừa thôi. Tôi đang nói chuyện với anh mà.
Lãm Bình không giận, anh tĩnh bơ nhìn trả lại cô rồi phán gọn.
- Tôi không mời ai đến đây hết. Để chìa khoá lên bàn rồi ''biến'' đi. Tôi còn phải làmviệc.
- Cái gì mà không mời. Trước đây tôi cũng ở, anh đâu có nói gì.
- Trước khác giờ khác.
- Khảc chỗ nào?
Anh đứng dậy đi ra cửa sổ vén tấm rèm nhìn xuống đường. Im lặng một lát, bỗng anh quay lại:
- Trước kia tôi suy nghĩ là cô đáng thương nhưng bây giờ thì không, đã thay đổi tất cả rồi.
Chấp tay sau lưng, Nhã Khiết ung dung đến trước mặt anh cười cười:
- Thật hả? Lúc trước tôi dễ thương lắm hả? Bây giờ tôi cũng vậy mà.
- Chuỵên đó là của cô. Tôi không quan tâm.
Hàng lông mày thanh tú của cô nhíu lại:
- Không quan tâm. Có thật sự là anh không quan tâm?
Lãm Bình gật đầu:
- Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn.
Cô nghẹn cả lời:
- Anh...nói thật à? Anh không muốn biết tôi là ai? Và những việc tôi làm có mục đích gì ư?
- Tại sao tôi phải biết?
Anh cười nhếch môi:
- Bèo nước gặp nhau thôi.
Anh bỏ đi ra ngoài, Nhã Khiết chỉ biết đứng nhìn theo. Bỗng cô gọi khẽ khi anh ra đến cửa:
- Lãm Bình!
Lãm Bình vẫn đứng lại như mọi lần. Nhã Khiết lại mỉm môi cười. Cô bước đến cười tủm tỉm:
Ở đây không phải là công ty, anh không được lấy quyền giám đốc ra để nói với tôi.
Không để anh trả lời, cô nắm tay kéo anh xuống lầu:
- Đi ăn tối đi. Tôi đợi anh cả chiều rồi đó.
Ấn anh ngồi xuống cô cười:
- Thức ăn này ngon lắm anh ăn đi.
- Không cần quảng cáo.
- Sao thế?
Cô mời bà bếp của nhà hàng theo mình tự bao giờ thế?
- Xem ra anh ta thông minh hơn mình tưởng nhiều. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cô cười xoả:
- Ai nấu cũng vậy thôi mà.
Lãm Bình bưng ly bia Nhã Khiết vừa rót lên uống một hơi.
- Tôi không quan tâm đến việc cô đang bày trò gì? Nhưng nói trước nhé... tôi sẽ không nương tay đâu.
Không nương thì làm được gì? Người đáng ghét. Cô bĩu môi:
- Sao anh cứ nghĩ xấu cho tôi vậy? Tôi đâu có đáng ghét đến thế.
Anh cười:
- Biết vậy thì tốt. Mau trả chìa khoá lại đây.
Nhã Khiết làm tỉnh:
- Chìa khoá gì?
Anh lừ mắt:
- Còn hỏi hả? Lúc tôi ngủ mê ai đưa tôi về đây rồi "chìa" luôn chìa khoá nhà "người ta". Tôi không kiện là cô may mắn lắm rồi.
Nhã Khiết gãi đầu:
- Ờ thì bạn bè không mà. Anh tính toán làm gì. Ngày nay tôi đã dọn nhà giúp anh còn gì?
- Vầy sao? Tôi thấy ba người đi cùng cô dọn thì đúng hơn.
Anh đứng dậy:
- Dọn xong thì về đi nhé. Ngày mai còn phải đi làm. Tôi không muốn thấy thư kí của mình đến trễ đâu.
- Nè! Đuỗi thật à?
- Lãm Bình này chưa biết nói chơi bao giờ, nhóc ạ.
Rón rén đặt lon bia lên bàn, Nhã Khiết cố mở lời cùng Cẩm Mai:
- Chị Mai! Uống coca đi chị.
Cẩm Mai vẫn chăm chú vào màn hình vi tính:
- Cảm ơn cô.
Nhã Khiết không bỏ qua cơ hội, khi Cẩm Mai vừa uống một ngụm.
- Chị Mai! Sao ba ngày qua không thấy giám đốc đến vậy?
Có trời mới biết tại sao? Cẩm Mai muốn điên lên vì câu hỏi đó. Sự vắng mặt của Lãm Bình đã khiến cô phải làm việc vất vả suốt ba ngày qua đây nè.
Thấy cô vẫn im lặng là việc Nhã Khiết biết mình sẽ tìm được gì ở Cẩm Mai.
Cô bắt đầu chuyển sang cách khác:
- Chị Mai! Em ở không nè.
Chị để em giúp cho.
- Mấy ngón tay đang lướt trên bàn phím bổng dừng lại, Cẩm Mai quay qua Nhã Khiết:
- Em biết đánh máy à?
Nhã Khiết cười toe:
- Vậy chị tưởng tôi đến đây chĩ để quét dọn cái phòng giám đốc kia thôi sao.
Chị hãy để em thử đi.
Cẩm Mai đứng dậy mà vẫn chưa tin vào lời Nhã Khiết lắm:
- Được không Nhã Khiết. Đây là hợp đồng thảo bằng tiếng Anh đây.
Nhã Khiết lại cười tạo niềm tin cho Cẩm mai.
- Chị cứ tin ở em đi. Khi nào đánh xong em sẽ gọi chị đến kiểm tra trước khi in. Được không?
Ngầp ngừng một chút, Cẩm Mai gầt đầu. Cô đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Công việc đang chất đống mà chỉ có mình cô, đành phải thế thôi.
- Vậy em ở đây làm rồi trực điện thoại luôn nhé. Đây là lịch làm việc tuần này, em cứ theo đó mà làm. Bây giờ chị phải xuống xưởng một chút, có gì em liên lạc qua di động với chị nghen.
Nhã Khiết gật đầu và bắt tay vào việc.
- Hợp đồng bằng tiếng Anh ư? Tưởng việc gì khó lắm.
Bàn tay cô thcăn thoắt trên bàn phím, chỉ một loáng cô đã thảo xong bản hợp đồng. Nhã Khiết vừa ngẩn mặt lên đã bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông.
Quỉ thật. Cô thầm rủa bản thân sao sơ ý không phát hiện sự có mặt của người lạ.
Cô chưa kịp chấn tỉnh thì anh ta đã nghiêm nét mặt:
- Cô là ai? Sao lại ngồi ở đây? Cô Cẩm Mai đâu?
Hơi bỉu môi trước cách nói chuyện hạch sách đó, Nhã Khiết hất mặt lại cô quên mất sự run rẩy lúc nãy:
- Tôi là thư ký mới của giám đốc. Còn anh là ai?
Đảo mắt như tìm kiếm điều gì, cuối cùng anh ta dừng mắt lại, Nhã Khiết cô hơi bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên:
- Nếu tôi nhớ không lầm thì khu vực này cấm người không phận sự có mặt, anh là ai mà lại đến đây?
Phì cười, anh ta ngồi xuống ghế salon giành cho khách đợi.
- Tôi xin giới thiệu với cô. Tôi là Trần Long Thành, phó giám đốc ở đây.
Phó giám đốc? Nhã Khiết mở to mắt nhìn Long Thành như không tin.
- Anh là Long Thành? Phó giám đốc ở đây thật à?
- Cau mày khó chịu, Long Thành khẽ cười.
- Ở công ty này có ai không biết anh mà con nhóc này còn hỏi xác minh lại.
Anh bắt đầu thấy tò mò. Thông thường thư ký sẽ do phòng nhân sự quản lý nghĩa là cô bé này phải thông qua anh mới vào được đây. Nhưng hình như mình chưa hề gặp cô ta.
Riêng về phía Nhã Khiết thì ngồi như chôn chân trên ghế. Cô cũng thắc mắc không kém gì anh. Người nắm quyền sinh sát ở đây cũng... đẹp trai không thua diễn viên điện ảnh. Có điều anh ta hơi nghiêm túc trong bộ vest. Kỳ lạ, hình như anh ta với Lãm Bình có điểm gì đó rấy giống nhau. Cô cố nheo mắt nhìn cho kĩ.
À! Gống nhau ở mái tóc. Nhưng Lãm Bình có vẽ phong trần hơn.
Mãi suy nghĩ lung tung, cô không hay Long Thành đang chống tay lên bàn khom người đối mặt với mình:
- Nè cô không nói thật. Tôi sẽ gọi bảo vệ vào đấy.Nhã Khiết hơi giật mình nhìn lên. Nhưng chỉ một thoáng, cô đã cười bình thản với một chút thách thức.
Mười anh cũng không dám chứ đừng nói một anh. Đừng có hách dịch với tôi.
- Ở khu vực này bảo vệ rất nghiêm, tại sao cô lại có mặt ở đây? Nhã Khiết đứng bật dặy đối mặt với anh khi nghe giọng tra vấn.
- Câu này tôi nên hỏi anh thì đúng hơn.
Anh quắc mắt:
- Cô giỡn mặt với tôi hả?
Cô cũng giương mắt:
- Anh cũng đừng giỡn mặt với tôi. Tôi là thư ký ở đây, có vấn đề gì anh cứ trình bày.
- Cẩm Mai đâu?
Không có Cẩm Mai, Cẩm Mơ gì ở đây cả. Chỉ có Nhã Khiết là thư ký mới ở đây thôi. Có vấn đề gì anh cứ nói, không thì mời ra, tôi còn phải làm việc.
Long Thành tức nghẹn cả lời trước cách nói ngang tàng, xấc xược của cô.
Anh thọc tay vào túi quần gầm mặt xuống cố kiềm nén cơn giận.
- Được rồi. Vậy cảm phiền cô thư ký hãy báo với giám đốc giúp. Tôi có việc cần gặp.
- Ít ra cũng thế chứ? Nhã Khiết thầm hài lòng vì cách nói nhẹ nhàng của anh.
- Xin lỗi phó giám đốc. Sếp tôi đi vắng rồi.
- Đi vắng? Cô không đùa chứ?
Cô bĩu môi lắc đầu:
- Tôi đùa với anh để làm gì?
Cô đứng dậy tỏ ý kết thúc câu chyuện.
- Cô biết giám đốc đi đâu chứ?
Cô đi thẳng vào phòng làm việc của Lãm Bình:
- Xin lỗi phó giám đốc. Tôi không biết.
Long Thành tức tối nhìn theo cô.
- Ở đâu ra một con nhỏ láo lếu đó vậy chứ! Đúng là thầy nào trò nấy.
Nhã Khiết vừa đi thì điện thoại trên bàn reo lên. Tự nhiên anh đến nhấn nút nghe.
Giọng một người đàn ông bên kia vang lên:
- Nhã Khiết phải không?
Không cần suy nghĩ cũng đoán ra ai, Long Thành gằn giọng. Là tôi đây. Anh đang ở đâu hả? Tôi có việc quan trọng. Chúng ta cần gặp nhau.
Gọng Lãm Bình hơi chùng lại:
- Có việc gì hãy đợi tôi về công ty.
Nói rồi anh tắt máy bỏ lại núi ấm ức cho Long thành. Tắt máy rồi Lãm Bình đứng tầng ngần ngoài ban công. Anh không thắc mắc gì sự có mặt của Long Thành mà về sự vắng mặt của Nhã Khiết. Rõ ràng Cẩm Mai báo là cô ấy đang trực điện thoại cơ mà.
- Lãm Bình! Sao không ở nhà ăn tối! Cậu định đi đâu?
Lãm Bình dừng châạ nơi bậc tam cấp. Anh thọc tay vào túi quần khẽ nhắm mắt cố nén cảm xúc trong lòng.
Khánh Sương như chờ có thế cô vội bước xuống đứng ngang với anh, giọng cô thật khẽ:
- Đây là nhà cậu mà.
Nuốt nước bọt cái ực như nuốt những đau xót trong lòng. Anh quay qua cười thật tươi với cô:
- Xin lỗi dì. Nhờ dì chuyển lời đến ba tôi là hôm khác tôi sẽ đến. Giờ tôi có việc nên phải đi.
Khánh Sương chụp tay anh lại:
- Lãm Bình! Sao vậy? Chẳng lẽ chúng ta không thể ngồi lại nói chuyện với nhau Lãm Bình nhìn xuống đôi bàn tay thon thả đang bấu chặt vào cánh tay mình. Nhìn xoáy vào đôi mắt đẹp như mơ của cô, lòng anh khẽ run lên. Nàng xanh quá, nét đẹp của người con gái này thật không thể diễn tả được ở nàng luôn có một sức quyến rũ kỳ lạ. Và Lãm Bình đã một thờị., Đôi mắt anh cụp xuống, quay mặt thật nhanh anh nói lạnh:
Sao dì lại nghĩ vậy? Chúng ta là người một nhà mà.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, ngồi xuống chiếc xích đu đặt cuối hành lang.
Khánh Sương bước theo và ngồi xuống cạnh anh. Giữa hai người là một khoảng trống, tuy nhỏ bé nhưng không vượt qua nó.
Châm thuốc hút, anh đều giọng.
- Có chuyện gì thì dì nói đi. Tôi bận lắm.
- Nói ư? Nói gì đây? Không gặp anh thì cô nhớ, cô mong, trong lòng có bao nhiêu muốn nói. Giờ anh đã ngồi bên cạnh sao cô lại không nghĩ ra được chuyện gì để nói.
Cả hai cùng nhìn về phía trước. Bao quanh là màn im lặng. Cuối cùng Lãm Bình cũng cất tiếng:
- Khánh Sương! Những gì thuộc về ngày hôm qua hãy để nó ngủ yên đi. Cô hãy sống cho ngày nay và...
- Nhưng em làm không được. Lãm Bình! Đừng tàn nhẫn với em thế. Chúng ta hãy bắt đầu lại đi anh.
Cười nhếch môi, anh mai mỉa:
- Bằng cách nào? Bỏ trốn à?
Khánh Sương nhìn anh yêu thương:
- Vậy thì sao? Chúng ta yêu nhau mà.
Lãm Bình quay mặt qua nhìn cô thật lâu.
- Không ngờ bốn năm rồi mà cô vẫn còn thốt lên điều đó. Cô vẫn còn yêu anh ư? Cố nhìn vào đôi mắt long lanh nước anh muốn khẳng định suy nghĩ của mình.
- Lãm Bình! Chúng ta hãy sang Pháp đi. Nơi đó là tổ ấm của chúng ta khi xưa mà. Mình hãy làm lại từ đầu đi anh.
Lòng Lãm Bình dao động thật sự khi nhìn hai hàng nước mắt. Áp hai tay vào má lau lệ cho nàng, giọng anh xúc động thật sự:
Khánh Sương! Đừng khóc nữa. Nước mắt không giải quyết được gì đâu.
- Cô đưa tay nắm lấy bàn tay thô ráp của anh ủ trong bàn tay bé nhỏ của mình. Đôi mắt cô khẽ nhắm lại vì cảm giác năm xưa ùa về.
Nhận ra đều đó, Lãm Bình nhưng bừng tỉnh khỏi cơn mê. Anh rụt tay lại.
- Khánh Sương! Chúng ta đang đi vào bóng tối đấy.
Khánh Sương ngơ ngẩn nhìn anh, cô bị bất ngờ trước sự xa cách của anh:
- Vậy thì sao?
Lãm Bình vuốt mặt đứng dậy:
- Hiện tại tôi và...dì đang đi trên hai con đường khác nhau. Sẽ không có điểm chung đâu. Dì hãy bằng lòng với thực tại đi. Sững sờ một lúc rồi chợt hiều. Khánh Sương cười buồn.
- Anh vẫn không bỏ qua lầm lỗi của em?
Lắc đầu, anh thản nhiên.
- Không! Đối với tôi sẽ không có chuỵên lỗi lầm gì ở đây cả. Vấn đề là... tôi và dì lả hai người hoàn toàn xa lạ, không có duyên...chúng ta. Dì hãy suy nghĩ kỹ lại đi.
Anh bước đi:
- Thoát khỏi quá khứ, cuộc sống của dì sẽ là thiên đường.
Cô cưới chua chát:
- Thế nào là thiên đường. Anh cho rằng hiện giờ là thiên đường à? Anh có biết hằng ngày em phải sống như thế nào không?
Vẫn đều bước, Lãm Bình cố tỏ ra thản nhiên trước lời nói và những tiếng nấc phía sau. Trái tim sỏi đá thì trước sau gì cũng là sỏi đá Những xúc động nhất thời đó không níu được bước chân anh đâu.
Lãm Bình vừa bước hết lối sỏi dẫn ra sân nơi anh để xe thì Long Thành đã xuất hiện trước mặt.
- Chào cậu. Hình như cậu vừa đi làm về?
Long Thành đứng chặn ngay lối đi hất mặt:
- Thế nào là cậu? Theo vai vế Chị hai tôi là vợ của ba anh.
Lấy cặp kính den ra đeo vào, Lãm Bình phì cười vì cái kiểu nói chuyện cụ non của Long Thành.
- Nhưng cậu đang gọi tôi là anh đấy thôi.
Long Thành biết có nói gì thì cũng không lại cái miệng bép xép của Lãm Bình. Cứ nhìn một lũ con gái vây hắn là đủ biết rồi. Anh chụp tay ga chiếc dream của Lãm Bình:
- Là giám đốc mà anh cứ vắng mặt thường xuyên như vậy anh không thấy mình vô trách nhiệm lắm sao?
Kéo nhẹ kính xuống, Lãm Bình khó chịu vì cách phê bình thắng thắng của Long Thành:
- Cậu suy nghĩ gì mà nói thế.Tôi làm việc phải cần cậu dạy à?
Không đợi Long Thành lên tiếng, anh tiếp:
- Cậu cứ làm tốt phần việc của mình là được rồi. Đừng cố tìm hiểu nhiều cậu nhóc.
Long Thành quát lớn:
- Ai xen vào việc của ai hả? Ở đâu lôi ra con nhóc Nhã Khiết? Tôi không hề hay biết chuyện đó.
Lãm Bình cười ha hả đầy kiêu căng và thách thức:
- Cô ấy là thư ký của tôi. Tôi tuyển cô ấy phải xin phép cậu?
Nhưng ít ra anh cũng thông qua tôi vì tôi là...
Lãm Bình giơ tay:
- Tôi không phủ nhận địa vị, đặc biệt là năng lực của cậu ở công ty nhưng cậu hãy làm việc lại với thư ký của mình đi.
Anh cười chọc tức Long Thành:
- Ngày Nhã Khiết ra mắt với mọi người là ngày cậu đi Băng- Cốc về đây.
Nhưng... hình như cậu đã lưu lại đó hai ngày nên về trễ thì phải.
Thích thú nhìn gương mặt đỏ lựng vì giận của Long Thành, Lãm Bình giơ tay ngang trán chào theo kiểu quân đội rồi nổ máy:
- Đừng cố tìm hiểu chuyện của tôi, cậu nhóc. Tôi sẽ xử cậu như những kẻ trước đây đấy.
Lãm Bình vừa ra khỏi cổng khi Khánh Sương bước ra:
- Em lại kiếm chuyện với anh ấy à?
Quay lại quắc mắt nhìn chị hai, Long Thành như trút cơn giận:
- Tôi mà thèm kiếm chuyện với hắn ư?
- Buồn cười.
Đá mạnh vào mấy viên sỏi nằm lăn lóc dưới chậu mai, anh quát:
- Mà chị cũng nên tỉnh mộng đi. Tại sao cứ phải nhớ nhung cái tên khốn đó chứ?
Khánh Sương quắc mắt:
- Em không được ẩu?
- Ẩu? Ẩu à? Thế lúc nãy hai người vừa làm cái trò gì thế?
Câu nói của anh như cơn bão thổi ập vào cál dáng mảnh mai của cô. Khánh Sương lùi ra sau:
- Em là đứa em duy nhất, là người thân duy nhất của chị mà nỡ đối xử với chị vậy sao?
Long Thành hơi hối hận vì thái độ của mình. Anh bước đến ôm chị gái vào lòng.
- Chị hai! Xin lỗi, em không cố ý.
Hai chị em im lặng một lúc thì Long Thành lên tiếng:
- Em nghĩ kĩ rồi. Em sẽ tự lập, hai chị em mình hãy ra khỏi gia đình này đi.
Rời khỏi ư? Khánh Sương đã bảo lần nghĩ gì đến chuyện đó và cô đã không làm thế. Không bao giờ cô làm thế.
- Long Thành. Bình tĩnh đi. Công việc của em đang gặp khó khăn à?
- Không. Nhtlng em muốn đổi công việc khác.
- Em đừng quên, công việc hiện thời là do em tự nộp đơn và cố lấy không có lý do gì để từ bỏ mà.
Cô đứng dậy nghiêm khắc:
- Chị không muốn nghe chuyện này lần nữa đâu nhé.
Khánh Sương nhẹ bước vào nhà Long Thành nhìn theo đầy thắc mắc. Cái dáng mảnh mai nhưng chị hai anh luôn có những suy nghĩ và việc làm rết táo bạo, khó hiểu.
Lang thang từ con đường này đến con đường khác, cuối cùng Nhã Khiết đành quay trở về nhà trong nỗi buồn không thể tả.
Cả tuần nay đến công ty, ngoài việc đánh văn bản và dọn dẹp văn phòng, giám đốc chẳng bảo cô làm gì cả.
Vứt cái túi xách lên giường, cô cũng ngã xuống gậm nhấm nổi ấm ức trong lòng.
- Rõ ràng Lãm Bình đã chơi khăm cô mà.
Úp mặt vào gối, cô muốn khóc gì đâu.
- Anh ta ghét mình đến thế sao? Nhã Khiết cố gắng không để nước mắt chảy ra.
Có bước chân phía sau, nhưng cô vẫn không quay lại.
- Nhã Khiết! Cô đi tắm rồi ăn cơm. Mấy ngày hôm nay cô ăn uống rất thất thường.
Nhã Khiết ngoái đầu lại:
- Vú để dưới bếp đi, khi nào đói con ăn.
Bà vú nghiêm khắc:
- Không được. Từ khi con dọn về đây con sinh hoạt rất thất thường. Chưa đầy một tháng mà con đã gầy đi rồi.
Nhã Khiết uể oải đứng dậy:
- Được rồi con lớn rồi, vú đừng lo như nuôi con nít được không?
Cô bước ra cửa:
- Vú xuống dưới nhà đị. Con xuống liền.
Đợi bà vú ra khỏi phòng rồi, cô quay trở lại giường và... nằm tiếp.
- Anh ta đang ở đâu nhỉ?
Không lý nào mình thua anh ta.
Vô lý.
Cô lẩm nhẩm một mình trong phòng với bao câu hỏi về Lãm Bình. Mọi người đều bảo anh ta là người đa tình vậy mà thời gian ở cạnh mình anh ấy không hề đụng đến. Cô nhíu mày:
- Mình xấu lắm ư? Ba bảo mình vừa đẹp vừa dễ thương mà.
Lại có tiếng động phía sau, cô bực bội vì sự quan tam của mọi người đến mình quá đỗi.
- Vú à! Con...
Đôi mắt Nhã Khiết mở to hết cỡ Lãm Bình đang đứng trước mặt. Căn phòng của buổi chiều mờ mờ không đủ sáng khiến cô không tin vào mắt mình. Muốn bước đến mở đèn lên hết sức nhưng sao Nhã Khiết cứ ngồi xếp bằng trên giường thế kia.
Nhìn gương mặt nghệch ra của cô, Lãm Bình cười cười bước đến chiếc bàn nhỏ dành cho cô tiếp khách cầm chiếc khay lúc nãy anh đem lên đặt xuống giường. Ngồi xuống giường đối mặt với cô, gương mặt anh vẫn tĩnh bơ.
- Anh..... đá đậu không?
Trời đất ơi! Ngó xuống mà coi Nhã Khiết tức muốn chết khi nghe anh hỏi.
Mất tích mấy ngày tự dưng lù lù xuất hiện hỏi một câu chẳng đâu vào đâu.
Đúng là vô duyên.
Cố mím môi lườm anh ngồi nhìn xuống ly đá đậu thật hấp dẫn. Mà tại sao,anh ta biết mình thích món này nhỉ?
- Ai cho anh vào đây!
Anh cười cười:
- Nhân viên đón "sếp'' đến thăm thế à?
Cô quay lại bĩu môi:
- Ở đây không có ai là nhân viên của anh cả. Tìm cô Cẩm Mai ấy.
Lãm Bình tỉnh queo bưng ly đá đậu lên:
- Không thích thì thôi. Tôi ăn nhé.
Nhã Khlết vội vàng quay lại dành lấy:
- Tuy cô thích ăn nhưng dễ gì bà vú mua cho cô vì bà bảo nó không bảo đảm vệ sinh.
- Anh không được phép.
- Sao không? Của tôi mua mà.
Cô guýt anh.
- Đã cho người ta rồi mà còn đòi lại. Đúng lả nhỏ mọn.
Cô thích thú với ly nước lạnh ngắt trên tay. Chưa kịp thưởng thức thì Lãm Bình ngăn lại:
- Bụng đói không được ăn đồ lạnh. Để tủ lạnh và sẽ ăn sau khi ăn cơm.
Tiếp theo câu nói, Lãm Bình lấy lại chiếc ly và đặt vào chiếc tủ lạnh nhỏ ở góc phòng. Nhã Khiết tức tối làm mặt giận:
Lãm Bình đành ngồi xuống và dỗ ngọt:
- Thôi nào, phải biết chăm sóc sức khỏe cho mình chứ!
Anh nằm xuống giường lấy chăn chùm kín đầu. Đó là cách cô trừng phạt anh vì cách anh "chơi khăm'' cô. Lãm Bình không biết nên anh kéo chăn gắn giọng:
- Nè! Muốn gì thì ngoi dậy nói chuyện đàng hoàng.
- Giằn co qua lại một lúc Nhã Khiết đành ngồi bật dậy khi chiếc mền yêu dấu của cô đang nằm gọn trong tay anh.
Bật cười nhìn cái đầu bù xù rối bời của cô, anh nói:
- Nè! Định nhát ma người ta hả?
Cô giận dỗi phủi tay anh khỏi tóc mình:
- Không ai quen thân với mấy người.
Vẫn lì lợm vén tóc cô ra sau cho gọn giọng lanh chọc dô:
- Có ai nói quen đâu. Tại vì nghe nói có người tức muốn... bể bụng vì bị....leo cây mấy ngày nên đến thăm thôi.
- Hừ! Đúng là khó ưa. Cô chu môi:
- Không ai tức tối gì vì mấy người. Đừng có tự tin.
Cười cười anh kí nhẹ vào trán cô:
- Vậy tuị. dzìa nghen.
Cô tưởng Lãm Bình nói thật, nên vội chụp tay anh lại:
- Ai cho anh đi.
Vừa bật người dậy Lãm Bình đã cười thích thú khi nhìn thái độ luýnh quýnh của cô Biết mình bị dụ, cô hơi quê nên rụt tay lại cụp mi xuống. Lãm Bình càng thấy lòng xao xuyến hơn. Cô nàng quyến rũ lạ lùng.
Nhẹ nhàng anh ngồi xuống nâng mặt cô lên, giọng anh thật nhẹ:
- Lúc này anh leo rào vào đấy.
Cô kinh ngạc mở lớn mắt:
- Chỉ vì một bịch... đá đậu?
Anh mím môi gật đầu:
- Lúc chiều thấy có người muốn ăn nhưng không dám, thấy tội nghiệp quá...
Hạnh phúc ngập đầy trong lòng nhưng cô vẫn nói giận:
- Người gì mà nhỏ mọn, tính toán. Mua chỉ có một bịt.
Lãm Bình cũng không vừa. Anh buông gọn:
- Chỉ mua một bịch thôi. Chỉ có mấy người không biết tính toán mới mua hai bịt.
Cô ngạc nhiên nhì lên:
- Tức là sao?
Anh cười cười. Cọ tay vào má cô:
- Thứ nhất là.. không có tiền. Thứ hai, mua nhiều có người sẽ ăn nhiều, mất dáng họ lại đổ thừa mình? Làm ơn, còn mắc oán.
Cô cười cười:
- Thứ ba?
- Thứ ba là... cái này mới quan trọng nhé.
Anh kề tay nói nhỏ:
- Phải biết tạo cái cớ để ngày mai đến đây chứ!
Xấu hổ cô cắn môi cười cười bấu vào tay anh:
- Đáng ghét.
Lãm Bình kêu lên khổ sở:
- Ôi! Người gì mà ác. Cứ làm như người ta là gỗ đá không bằng.
Cô nhìn anh nhăn nhó cũng đâm hoảng vén tay áo anh lên:
- Đưa em xem.
Lãm Bình hơi bị bất ngờ. Không ngờ cô bé bày đủ trò vậy mà có khi vẫn ngây thơ như đứa trẻ.
- Gương mặt lo lắng của cô khiến lòng anh tảng băng bị tan ra. Hình như...hình như... Lãm Bình kề môi hôn nhẹ lên má cô.
Quá bất ngờ, cô bối rối nhìn anh, đôi mắt thể hiện sự lúng túng đến nao lòng:
Lãm Bình cười cười chữa cháy:
- Đấy là giành cho một cô bé.
Cô nheo mắt:
- Con nít?
Anh nhìn vu vơ ra màn đêm đang buông xuống cười thầm:
- Ừa!
Cô bị anh chọc cho giận thật sự:
- Thế nào là con nít hả?
Anh vẫn làm tỉnh:
- Con nít thì là con nít chứ sao? Có người lớn nào đi làm dắt bà vú, tài xế và ông quản gia theo không?
Cô cải - Tại họ muốn đí chứ em có đòi đâu.
Trời, mình vừa xưng hô gì vậy kìa? Cô giật mình bụm miệng lại trước đôi mắt cười cợt của Lãm Bình. Nhìn gương mặt thẹn thùng của cô tự dưng anh muốn ''hôn'' một cái nữa quá. Nhưng Lãm Bình cố dằn lòng.
Cô nàng dang quê sẽ không nể ai đâu. Anh vòng tay kéo cô ngồi sát vào mình:
- Nói như thế mới là người lớn đấy...
- Con nít ạ!
Nói rồi Lãm Bĩnh bật cười sản khoái bước ra cửa. Không hiểu anh ra ngoài bằng cách nào vì Nhã Khiết không còn tâm trí đâu mà để ý. Cô vẫn thẫn thờ ngồi trên giường:
- Anh ta vừa nói gì thế nhỉ? Lúc người lớn, lúc con nít.
Cô bực bội đấm mạnh xuống giường.
- Được rồi. Hãy đợi đấy.Người lớn này sẽ cho anh biết thế nào là...con nít.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mong Đợi Một Mình
Hoàng Thu Dung
Mong Đợi Một Mình - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=mong_doi_mot_minh__hoang_thu_dung