Màu Xanh Học Trò epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
ỏ hai tuần không hỏi bài, hôm nay, thầy Tuyên lại giở sổ “ngắm” tên học trò. Cả lớp ngồi im thin thít. Có đứa cúi dò bài, có đứa ngồi im dáng tin tưởng. Thầy Tuyên lướt cây bút đỏ dọc theo cuốn sổ từ từ! Cây bút dừng lại một chỗ đầu sổ. Những đứa có tên ở khoảng đó muốn đứng tim luôn, xanh mặt nhìn thầy. Tiếng thầy Tuyên thật rõ:
- Nguyễn Sơn Đông.
Có tiếng sột soạt chỗ thằng Đông, nó cầm tập len ra đầu bàn, lên bàn thầy. Những đứa vần A, B, C, D thở phào, chúng biết thầy Tuyên chỉ gọi xuống, không bao giờ gọi ngược lên. Vài đứa gấp tập ngồi nghe thằng Đông trả bài. Tiếng nó đều:
- Một vật dìm trong một chất lỏng bị chất lỏng ấy đẩy từ dưới lên trên theo đường thẳng đứng với một sức bằng trọng lượng của thể tích chất lỏng bị di chuyển…
Tiếng thầy Tuyên hỏi:
- Sức đẩy của chất lỏng có phụ thuộc trọng lượng vật và bề sâu chất lỏng không?
Thằng Đông ngần ngừ rồi đáp:
- Dạ… không…
- Chắc không?
Đông cười nhẹ:
- Dạ… chắc…
Thầy Tuyên cười, trả tập nó. Đông về chỗ, quay xuống, le lưỡi cười. Thế là “thoát nạn”. Cây bút đỏ của thầy Tuyên lại di chuyển xuống.
- Trần Thiếu Hạ.
Mới nghe đến Thiếu, thằng Hạ đã đứng lên, len qua thằng Huỳnh lên bàn thầy. Thầy Tuyên nhìn nó cười nhưng Hạ cười không được. Dù học khá, Hạ vẫn thấy run.
- Em nói định luật Mariotte xem nào.
Hạ nghĩ nhanh rồi đáp:
- Dạ… khi nhiệt độ không đổi, thể tích của một trọng khối tỉ lệ nghịch với áp suất…
Thầy Tuyên tiếp:
- Công thức V trên VI bằng P trên PI…
Thằng Hạ biết thầy hay cố ý hỏi sai, đáp:
- Dạ không. V trên VI bằng PI trên P.
Thầy Tuyên gật đầu, rồi lại hỏi tiếp:
- Lý tính của clor.
Rồi, hóa học rồi, môn tủ của thằng Hạ. Nó đọc ro ro, bọn bạn ngồi dưới nghe mà thèm:
- Clor là một chất khí màu vàng, mùi khó ngửi, tỉ trọng…
Mỗi đứa chỉ hai câu hỏi, thằng Hạ coi như thoát. Nó trở lại chỗ, cười. Đứa nào cũng thế, trả bài xong, thấy thuộc là cười. Và lúc nó cười là lúc nó quên tuốt hết, có khi hỏi lại nó rằng thầy vừa hỏi gì, chưa chắc nó đã nhớ nữa. Thằng Hạ thì chuyên môn vậy, nó nhớ bài chứ ít chịu nhớ những chuyện nhỏ nhặt như thế. Thằng Hiểu khen bạn:
- Mầy nói lẹ ghê, câu V VI, P PI đó…
Hạ ngớ ngẩn:
- V, P cái gì?
Thằng Hiểu định nhạo bạn, thì có tiếng thầy Tuyên. Nó hoảng, lấy tập lên. Hú hồn, mới dò bài tối qua. Rồi cũng hai câu hỏi, Hiểu đáp xong, trở xuống. Một đứa khác lên, kế, là thằng Lên. Lúc thằng Lên bị gọi tên, mấy đứa bạn thân hôm nọ đi tắm với thầy Tuyên cùng hiểu ý thầy. Nhất định sẽ đến lượt thằng Tưởng. Đừng tưởng là được đi chơi với thầy mà không bị kêu trả bài. Thầy Tuyên là vậy đó, đi chơi là một chuyện, học là một chuyện.
Quả nhiên, một lúc sau, đến lượt thằng Tưởng. Tưởng biết trước dò bài lại một lần cho chắc, trả lời suông sẻ. Lúc nó trở về, thầy Tuyên cũng gấp sổ điểm lại. Tiếng nói chuyện bắt đầu. Những đứa không bị gọi trả bài thở phào mừng. Sách vở lật nghe sột soạt.
Giữa những tiếng động ồn ào, tiếng thầy Tuyên vang lên:
- Vật lý thầy đã dạy hết, giờ sang phần sau của hóa học. Rán nghe, quan trọng lắm đó. Các em viết đi… Khái niệm về acid, baz…
Bọn học trò thôi nói chuyện, cúi xuống, nắn nót viết tựa bài. Và bài học mới bắt đầu.
Lớp im, chỉ có tiếng giảng. Thỉnh thoảng, một đứa đứng lên hỏi điều không hiểu. Lớp học với giáo sư và học trò hiểu nhau, học thật tiến bộ. Không khí nghiêm nhưng cởi mở. Tất cả như quên mất thời gian.
Nhưng thời gian cứ trôi, hai giờ lý hóa hết. Tiếng chuông kéo tất cả khỏi bài học. Thầy Tuyên xoa tay, gấp sổ, viết tựa bài giảng. Học trò cất tập, sách, nhưng chưa ra. Vài đứa ngóng nhìn ra sân, bấy giờ đã có khá đông học sinh các lớp khác. Thầy Tuyên bước khỏi bục gỗ, đứng ở bàn đầu, khoác tay ra hiệu cho học trò im rồi hỏi:
- Chiều mai đá banh phải không mấy em?
Bọn học trò tranh nhau trả lời:
- Đá với lục ba đó thầy…
- Chiều nay tụi em tập đó thầy…
Thầy Tuyên lại hỏi:
- Thầy Sơn có đi không, mấy em?
- Dạ có, thầy Sơn đi với lục ba. Thầy đi với bọn em thầy.
Thầy Tuyên gật đầu:
- Được rồi, tôi đi ủng hộ mấy em…
Bọn trẻ reo mừng, những câu nói vang lên không biết tự đứa nào làm thầy Tuyên thấy… kỳ kỳ… nhưng vui:
- Thầy đi tụi bay ơi… Thầy ủng hộ mình…
- Thầy bao nước đá cho đội banh nữa…
- Đâu có, thầy bao cả lớp lận.
Thầy Tuyên cười hoài, cho cả lớp ra, còn nói:
- Mấy em nghe nè, tôi không có hứa gì đâu nghe…
Thầy nói rõ ràng vậy mà tụi học trò vẫn làm bộ:
- Đó, tụi mày nghe không, thầy hứa đó…
Màu Xanh Học Trò Màu Xanh Học Trò - Nguyễn Thái Hải Màu Xanh Học Trò