Chương 3: Người Phụ Nữ Trên Mặt Trăng
- Em không thể làm gì được sao, Nia Lloyd?
Thầy James đập mạnh cuốn vở bài tập của Nia xuống bàn cô và hỏi:
- Em gọi những cái này là chữ viết sao? Tôi mỏi cả mắt mà vẫn không tìm được lấy một từ tôi có thể hiểu!
Nia nhìn chăm chăm vào những dòng chữ hỗn độn không thể đọc được của mình. Đó là những gì cô có thể làm được.
- Em nên nhanh chóng sửa đổi đi, nếu không tôi chỉ có cách cho em xuống học lại mẫu giáo.
Nói rồi thầy James quay lưng lại và, bằng một cái trừng mắt, dập tắt những tiếng cười khúc khích đã nổ ra sau lưng mình. Thầy đã uống một viên aspirin để giảm bớt cơn đau răng của mình, tuy nhiên tác dụng của thuốc dường như đã bị phá hủy khi thầy nhìn thấy những cái mà Nia gọi là chữ viết. Chúng còn tệ hơn là cách đọc sách của cô. Chẳng lẽ thật không có gì cô có thể làm được sao? Có khi cái dự án mà thầy đã ấp ủ từ lâu sẽ khơi dậy được một tài năng tìm ẩn trong cô bé tội nghiệp này cũng nên.
Với bờ vai không còn gục xuống, ngực ưỡn ra phía trước đầy hứa hẹn, thầy James quay lại bục giảng. Đến nơi, thầy James quay phắt lại, mỉm cười với những cái nướu sung vều, và công bố kế hoạch dài hơi của mình. Thầy nói một cách tự tin:
- Đã đến lúc cho môt dự án mới. Tôi muốn tất cả các em, tất cả các em...
Nói đến đây, thầy nhìn thẳng vào Nia với cặp mắt xanh lạnh lùng trước khi nói tiếp:
- ... hãy làm cho tôi một tác phẩm về xứ Wales huy hoàng của chúng ta, về thị trấn này và môi trường xung quanh. Hãy viết một câu chuyện!
Thầy vung mạnh tay trái để thu huut1 sự chú ý.
- Hãy vẽ một bức tranh, hay viết một bài hát!
Vài cái vung tay bằng tay phải của thầy gạt bay giấy tờ trên bàn thấy xuống đất, tuy nhiên, đang cao hứng, thầy không để tâm gì đến chúng. Thầy dứt điểm:
- Và điểm cuối kỳ học kỳ này, chúng ta sẽ tổ chức một buổi triển lãm tại thư viện cho mọi người cùng xem.
Nếu dám, Nia sẽ gục đầu xuống bàn trong tuyệt vọng. Ngay lúc này, cô đã có thể cảm thấy được sự xấu hổ tột độ mà cô chắc chắn sẽ phải hứng chịu khi cái tác phẩm xấu xí của cô bị trưng bày ra trước thế giới. Thầy James nhìn chăm chú vào cô khi đang thao thao kể về những ngọn núi và những bảo tàng, về những phù thủy Celtic vĩ đại, Gwyndion, Math, Gilfaethwy, và về những người anh hùng xứ Wales. Nia không thể chú tâm vào lời thầy nói. Cô không thể vẽ, chữ viết của cô là một mớ hỗn độn, và cô cũng không có năng khiếu âm nhạc gì. Tại sao thầy không thể để cô yên được chứ?
Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, và cô rời khỏi lớp cùng Gwyneth Bowen.
- Cậu dự định sẽ làm gì vậy, Nia?
Gwyneth có đầy kế hoạch trong đầu. có rất ít thứ mà Gwyneth không thể làm được. Cô là bạn của Nia, đồng thời cũng là người làm Nia cảm thấy mình vô dụng nhất. Nia nói nhỏ:
- Mình không biết nữa.
Gwyneth nói khi họ đi ngang qua sân chơi:
- Thật tiếc là cậu không biết vẽ. Nó dễ hơn viết nhiều. Mình dự định sẽ viết một câu chuyện và vẽ minh họa cho nó.
Nia khiêm nhường nói:
- Mình chắc nó sẽ tuyệt lắm. Tác phẩm của cậu lúc nào cũng vậy mà.
Gwyneth đồng ý:
- Đúng thế. Tuy nhiên lần này mình chắc chắn nó sẽ là một tác phẩm vĩ đại, ngay cả với mình.
Nia vội vã nói:
- Chúc cậu thành công!
Cô đã thấy một cậu bé tách ra khỏi nhóm và nhìn về phía cô. Emlyn Llewelyn đang đi về phía cô. Cô bỗng muốn bỏ chạy khỏi cuộc nói chuyện mà cô biết sẽ dẫn đến một trong hai kết quả: cô phải nói dối, hoặc Emlyn sẽ quay lưng lại với cô mãi mãi. Cô muốn, rất muốn, được nói chuyện với Emlyn, và cô muốn, trên tất cả, được quay lại nhà nguyện một lần nữa.
Giọng của Emlyn có vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt của cậu lại có vẻ bồn chồn, lo lắng:
- Chào em, Nia! Em nói với ba em chưa?
- Rồi ạ! Ít nhất đó cũng là sự thật.
- Thế ông bảo sao?
- Ông... ông không chắc lắm.
Gwyneth chen vào hỏi:
- Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Gwyneth không thích Emlyn. Cô không biết tại sao nữa, có thể vì mẹ cô không thích cậu, hoặc do cậu không tham gia vào các chuyến đi chơi của trường, cũng như không mặc đồng phục áo sơ mi đặc biệt của trường.
Nia giải thích:
- Chỉ là chuyện con chó thôi. Anh Emlyn định mua lại con chó chăn cừu của nhà mình.
Gwyneth nói một cách khinh mạt:
- Anh không thể nuôi một con chó chăn cừu được. Anh làm gì có con cừu nào.
Emlyn bình tĩnh trả lời:
- Nhà anh có cánh đồng.
Gwyneth hứ một tiếng rồi bỏ đi nói chuyện với những người bạn khác thích hợp hơn.
Còn lại hai người, Emlyn hỏi:
- Em có đến nhà anh chơi sau giờ học nữa không? Cha anh muốn vẽ xong bức tranh của em. Và em có thể mang con Fly theo không?
- Mẹ em cất bộ đồ đó đi rồi. Bà không muốn em mặc chúng nữa.
- Không sao. Chỉ cần mang theo con chó là được!
Rồi Emlyn chạy đi và mất hút trong sân trường đông đúc trước khi Nia kịp nói gì.
Cả giờ nghỉ còn lại, Nia chỉ ở một mình. Cô đi lang thang quanh sân, đôi lúc dừng lại nhìn những trò chơi mà cô không hề thấy hứng thú gì. Bên trong đầu cô, những suy nghĩ đang chạy đua với nhau. Làm sao cô có thể trốn đến nhà nguyện lần nữa? Liệu Emlyn có phát hiện ra lời nói dối của cô không? Gwyn Griffihs có tiết lộ hay không? Nhưng cậu chưa bao giờ nói chuyện với Emlyn cả. Mà tại sao cơ chứ? Tại sao?
Nia không thể tập trung được gì trong giờ học buổi trưa. Cũng may đó là giờ học hát, và cô chỉ cần nhép miệng theo điệu nhạc mà không cần thực sự phát ra âm thanh gì. Mà nhép miệng thì không tốn nhiều công sức gì vì hiện giờ cô đã quá quen với nó.
Ở nhà cũng không ai chú ý thấy sự lơ đễnh của Nia. Vẫn còn quá nhiều việc phải làm. Quá nhiều thứ dê hòa nhập vào một nơi ở mới. Những món đồ nội thất đen đúa, cũ kỹ với vẻ ngoài quá giống một phần một phần của Ty Llyr trở nên gượng gạo, bất tiện trong căn nhà mới. Những cái tủ đựng chén đĩa che cả cửa sổ, những cái bàn thò ra cả hành lang, và những lọ mứt chễm chệ trên cầu thang như những người lính gác. Không có chỗ nào cho cái tủ đựng thức ăn to tướng, mận tía ngâm hay mứt mận tại căn nhà số 6.
Cái chạn bát đĩa cũ kỹ dường như chiếm hơn một nửa nhà bếp. Nó lặng lẽ nhìn gia đình Lloyd với sự ủ ê, buồn bã và không hài lòng khi họ ngồi chen chúc trên ghế ở bên dưới nó. Nhưng không ai nghĩ đến việc vứt bỏ nó. Chẳng phải nó đã được ông cố Llyr của bà Lloyd tạo nên tử một trăm năm mươi năm trước hay sao?
Khi giúp mẹ rửa chén, Nia thông báo với bà rằng cô sẽ đi thăm Gwyneth một lát.
Bà Lloyd hỏi:
- Gwyneth nào?
- Mẹ của bạn ấy là bà Bowen, người bán len, nút và mấy thứ tương tự ấy.
Nia vui vẻ trả lời, vì đó là sự thật.
- Bạn ấy bảo con có thể đến thăm bạn ấy bất cứ lúc nào. Mẹ thấy đó, Gwyneth không chơi thân với các anh của mình lắm, cho nên bạn ấy rất vui nếu có bạn bè như con chơi chung.
Bà Lloyd bỗng nhiên nhìn con gái nghi ngờ và hỏi:
- Con không định đến nhà nguyện đấy chứ?
- Con đến để làm gì? Con Fly đi rồi mà.
- Vậy con đi đi. Đừng quên mang áo khoác, buổi tối trời lạnh lắm. Và đừng có đi lâu nhé!
Nia chạy vụt lên phòng, chộp lấy cái khóa treo trên móc rồi chạy ngược ra đầu cầu thang. Tuy nhiên tại đây, cô không đi xuống dưới lầu mà im lặng cởi giày và rón chân đi lên lầu ba. Cánh cửa mở ra trước mặt cô dẫn vào trong một căn phòng chứa đầy hộp. Đó là phòng dành cho em bé mới, đang chờ được trng trí. Nia mở cánh cửa thứ hai ra và liếc nhìn vào trong phòng của cha mẹ. Cái giường khổng lồ của họ chiếm lĩnh cả căn phòng. Cô không thể tưởng tượng nổi làm cách nào mà nó có thể lên được đến đây, nhưng nó đã sừng sững trong phòng với những cái cột được trang trí hoa văn và tấm khăn tải giường chắp nhiều mảnh, chiếm cả khoảng không từ tủ áo đến bức tường và chỉ chừa một khoảng trống vài centimet. Nếu đứng trên giường, cô có thể chạm tay đến miếng vải tím mà mẹ cô lơ đễnh làm lộ ra từ đằng sau một dãy lọ nằm trên nóc tủ áo.
Nia rụt đầu ra và nghe ngóng tiếng động trong nhà: Catrin đang tập nhạc trong căn phòng phía trước, bọn con trai đang ầm ĩ chơi trò đánh trận, và cha mẹ cô đang coi tivi trong nhà bếp. Nerys thì đã đi thư viện, nơi vốn đóng cửa muộn vào ngày thứ Hai. Không ai theo dõi Nia cả.
Cô nhảy lên giường và với tay lên nóc tủ. Một cí lọ lúc lắc đầy đe dọa nhưng rồi đứng im lại. Nia thò hai ngón tay vào giữa những cái lọ, và cô có thể cảm thấy chúng chạm vào một miếng vải. Cô kéo thử, những cái lọ kêu lộp cộp. Cô nhẹ nhàng được kéo tiếp, và cái áo đầm tím trượt xuyên qua những cái lọ và rớt xuống đầu cô.
Nhảy khỏi giường, Nia nhét cái áo đầm vào bên trong áo khoác ngoài của mình và kéo dây kéo lên đến tận cổ. Rồi cô nửa chạy xuống những bậc thang nửa trượt dọc theo thành cầu thang gỗ sáng choang. Ngừng lại chỗ đầu cầu thang để mang giày vào, cô lại rón rén đi xuống lầu.
Cha cô đi ra khỏi bếp ngay khi cô vừa định mở cửa trước. Ông liếc nhìn cái áo khoác căng phòng của cô và hỏi:
- Con vẫn chưa đi à?
Nia trả lời:
- Con phải đi tìm áo khoác.
Ông Lloyd nghiêm túc nói:
- Đừng đến nhà nguyện của Llewelyn nữa, con gái. Chẳng có gì tốt đẹp ở đó cả.
Nia phải hỏi:
- Nhưng tại sao cơ chứ? Có chuyện gì với nơi đó sao?
- Đã có chuyện xảy ra ở đó rồi.
Trước khi Nia kịp hỏi thêm điều gì, ông Lloyd đã phải trốn thoát vào trong cửa hàng của mình.
Nia mở cửa và bước ra con đường vắng vẻ. Chỉ cách nhà cô ba căn, cửa hàng đồ len Bowen nằm kế bên nhà của cô Olwen Oliver, cô giáo dạy nhạc nhỏ nhắn đã biến những cậu bé trốn học thành những cậu lễ sinh hát thánh ca ở giáo đường, và biến những cô bé gầy gò thành những ngôi sao của nhà hát opera. Nia quyết định sẽ viếng thăm Gwyneth một chút để tí nữa nếu có bị hỏi, cô cũng có thể thành thật trả lời mình đã đến thăm bạn.
Gwyneth không có ở nhà và không ai trả lời tiếng gõ cửa da dẳng của Nia. Cô phải mạo hiểm nói dối thôi.
Có ánh đèn bên trong nhà nguyện, tuy nhiên không ai nghe tiếng gõ cửa rụt rè đầu tiên của Nia. Ngại xâm nhập vào trong mà không được cho phép, cô trèo lên thanh ngang thấp nhất của cái hàng rào màu hồng – vàng và ngó nhìn vào bên trong. Emlyn đang quỳ trên sàn nhà bên cạnh một ngọn đèn dầu. Đặt hết tâm trí vào một trong những con vật của mình, cậu ngồi im tập trung đến nỗi nhìn cậu y như một búc tượng. Con dao nhỏ trên tay cậu là vật duy nhất chuyển động, nó nhấp nháy dưới ánh đèn. Nia không thấy ông Llewelyn đâu cả.
Nia bước xuống hàng rào rồi bước lên bậc thang dẫn đến cánh cửa màu xanh và gõ cửa lần nữa. Vài giây sau, cánh cửa mở ra bởi Emlyn. Cậu có vẻ hài lòng khi nhìn thấy cô. Cậu hỏi:
- Cha em đã nói gì về chuyện con Fly chưa?
- Ông vẫn đang suy nghĩ về nó.
- Vậy cũng tốt.
Và Emlyn mở rộng cửa cho cô bước vào. Nia ngần ngại nhìn người đàn ông đang ngồi gục bên cửa sổ cạnh giá vẽ của mình.
Dẫn cô vào trong nhà và đóng cửa lại, Emlyn trấn an:
- Đừng bận tâm đến cha anh. Ông chỉ đang không vui vì công việc không được tốt đẹp cho lắm thôi.
Cậu nói như thể cha cậu không nhận ra sự hiện diện của họ. Nia quyết định nghe theo lời nói của Emlyn. Cô hỏi:
- Cha anh đang vẽ gì vậy?
- Anh cũng không rõ. Chỉ là hoa văn thôi. Một khách hàng nào đó ở London đã đặt hàng nó. Khi nào hoàn thành, nhà anh sẽ tổ chức ăn mừng lớn. Họ trả đến một ngàn bảng mà. Anh sẽ có một đôi giày thể thao mới.
Nia nhìn vào lớp dây bằng da cũ mòn phủ dọc bàn chân trần của Emlyn. Vậy mà cô cứ tưởng Emlyn thích mang sandal. Cô hỏi:
- Nhà anh có định ăn thịt bò nướng trong bữa tiệc đó không? Có rất nhiều bò treo ở nhà em, và cả lợn nữa. Tất cả đều cắt sẵn cới máu tươi nhỏ giọt.
Một vẻ kinh hoàng hiện ra trên khuôn mặt Emlyn. Cô chợt nhận ra câu nói của cô có vẻ rất tàn nhẫn. Cô không định gây ấn tượng gì cả, mà chỉ muốn bày tỏ sự không đồng ý của mình với nghề nghiệp mới của cha.
Emlyn bảo:
- Nhà anh không ăn thịt!
Nia nhanh chóng nói:
- Em cũng không thích ăn thịt. Chúng có mùi kỳ lắm.
Rồi cô tự bào chữa:
- Nhưng em vẫn phải ăn chúng, vì cha em bán thịt mà.
Emlyn có vẻ vui trở lại. Nia không thể chịu trách nhiệm về những thứ mà cô buộc phải ăn.
- Pury sydd yna?
Câu nói bằng tiếng xứ Wales vang lên đầy mệt mỏi trong căn phòng tối. Nia gần như quên mất sự hiện diện của ông Llewelyn.
Trước khi quỳ xuống sàn nhà và nhặt con dao của mình lên, Emlyn trả lời:
- Là Nia! Cô bé với con chó!
- Ble mae’r ci? Con chó đâu?
Nia lúng túng tìm cách trả lời nào có thể giảm nhẹ tội lỗi của cô một khi lời nói dối của cô bị phát hiện:
- Cháu... cháu không thể mang nó theo hôm nay.
- Vậy còn đôi giày màu hồng và những ngôi sao mà cháu hứa sẽ mang theo đâu?
Ông Llewelyn không có vẻ gì giận dữ. Nhìn ông giống một con thú mệt mỏi nhưng tốt bụng đang đi về phía cô xuyên qua khu rừng đầy những sinh vật kỳ lạ của ông.
Nia nói:
- Mẹ cháu giấu chúng đi rồi. Cả chuỗi hạt và cái nón nữa. Nhưng cháu có mang theo cái áo đầm.
Cô kép dây kéo áo khoác ngoài xuống và tự hào mang ra báu vật của mình.
Nhưng cha của Emlyn thở dài và nhìn qua đầu cô, ông bảo:
- Không thể vẽ gì khi trời cứ tối thế này cả. Bầu trời hôm nay kỳ lạ thật! Cứ y như một viên đá phiến đen ngòm ấy!
Nia hoảng sợ nghĩ:
- Họ không cần mình nữa rồi. Không cần mình nếu không có con chó. Cái áo đầm cũng không đủ.
- Em dùng súp đi! Có sẵn rồi đấy!
Mải tập trung vào công việc điêu khắc của mình, Emlyn hầu như chỉ mời cô cho có chứ không phải thật sự mong muốn sự có mặt của cô.
Không để sự hờ hững của cậu làm nản lòng, Nia nói ngay:
- Vâng ạ!
Và sợ mình có vẻ hăm hở quá, cô nói thêm:
- Em chẳng ăn được gì nhiều cả, vì đó là món giăm bông.
Ông Llewelyn đi đến lò và múc ra ba tô súp. Nó đặc quánh, nóng hổi, và có màu hơi bị xanh quá so với sở thích của Nia, tuy nhiên cô quyết định mình có thể tập làm quen với nó.
Họ cùng ngồi xếp bằng trên sàn nhà và ăn phần súp của mình, kể cả ông Llewelyn, và dù không ai nói gì cũng không sao. Không cần phải kiếm lời nào để nói, mỗi người tự theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Cảm thấy thư giãn trong sự im lặng, Nia bắt đầu suy nghĩ vu vơ về mọi chuyện và thình lình nhớ về dự án của thầy James. Cô bật ho sù sụ cho đến khi ông Llewelyn vỗ nhẹ vào lưng cô. Ngay cả khi ngừng ho, cô vẫn thở hổn hển với khuôn mặt đỏ hoét.
Cha của Emlyn đi đến bên bồn rửa, ông nói:
- Chờ chút, chú sẽ lấy cho cháu ít nước!
Emlyn nhìn kỹ cô và hỏi:
- Không phải tại món súp chứ? Em đã nghĩ đến một điều gì đó không dễ chịu và nó làm hỏng vị ngon. Đôi lúc anh cũng bị như vậy. Chuyện gì thế?
Nia nhấp từng ngụm nước được đưa cho. Khi ông Llewelyn quỳ xuống đưa cho họ những miếng bánh mì thô màu nâu, cô trả lời:
- Em đang lo cái dự án của thầy James.
Và với một tiếng thở dài, cô một gáng nặng tâm sự của mình về tất cả những rắc rối của cô với thầy James và tham vọng trưng bày tác phẩm của học sinh về môi trường sống của chúng.
Emlyn nhận xét đây thông cảm:
- Thầy James thật là quá đáng. Thầy ấy chỉ nghĩ đến việc trưng bày này nọ chứ không nghĩ đến suy nghĩ gì của em cả. May là anh học lớp cô Powell năm nay.
Nia buồn bã nói:
- Em thua rồi. Dù em có làm gì mọi người cũng sẽ cười nhạo em thôi. Ngay cả mấy đứa em của em cũng gọi em là Nia-người-không-thể-làm-chẳng-cái-gì nữa!
Ông Llewelyn ngẩng đầu ra sau và cười khanh khách. Nia hờn dỗi nói:
- Kìa chú, chuyện đó chẳng có gì đáng cười mà.
- Đáng cười lắm chứ.
Ông Llewelyn vẫn cười khùng khục, nhưng khi thấy lũ trẻ liếc nhìn đầy vẻ trách móc, ông nói thêm:
- Nhưng chú không có nói về cháu đâu, Nia. Chỉ là biệt danh Nia-người-không-thể-làm-chẳng-cái-gì ấy, nó chẳng có nghĩa gì cả. Nếu “Nia không thể làm chẳng cái gì”, vậy có nghĩa “Nia có thể làm gì”, đúng không?
Nia đã hiểu được ý ông Llewelyn. Tuy nhiên biết được lũ em dùng sai ngữ pháp cũng chẳng giúp cô giải quyết được vấn đề gì.
Và rồi đến lượt Emlyn lặp lại:
- Nia-người-có-thể-làm-gì! Mọi người đều có thể làm gì đó!
Nia ủ ê:
- Nhưng em thì không!
- Đừng bi quan thế! Em từng nói em có trồng hoa mà. Em có thể ngắm các màu sắc và cảm nhận được chúng. Anh chắc là em có thể mà.
Phấn chấn trước sự hăng hái của con trai, ông Llewelyn hỏi Nia:
- Thế cháu làm gì ở nhà, cô bé? Cháu có thể đan hay làm gì đó không? Cháu hay giúp mẹ làm gì?
Nia do dự nói:
- Cháu giúp mẹ mạng mấy cái vớ. Thật ra cháu cũng khá giỏi về khoảng đó.
Ông Llewelyn tuyên bố:
- Đúng cái đó rồi! Sao cháu không thử khâu một bức tranh nhỉ? Cháu có thể làm những cánh đồng và những ngọn núi từ vải và sợi cotton đấy.
Emlyn hào hứng tiếp lời:
- Lấy một thứ màu bạc gì đó để làm những con sông, như kim tuyến chẳng hạn. Và sợi len có thể dùng làm mây.
Nia nói:
- Cả hoa nữa. Mẹ có những cái khăn lau bụi màu vàng tươi, và những tấm khăn trải giường cũ tuy đã cắt nhỏ làm giẻ lau nhưng vẫn trắng. Có thể em sẽ làm được một cái gì đó.
- Tất nhiên cháu sẽ làm được mà, cô gái nhỏ. Cháu có óc tưởng tượng tốt lắm đó.
Ông Llewelyn đứng lên và thu dọn những tô súp không. Ông bảo:
- Chú sẽ kiếm cho cháu một miếng vải bạt, đủ lớn cho một kiệt tác, và cháu có thể khâu những hình dáng tưởng tượng của mình lên đó.
Thả mấy cái tô vào bồn rửa, ông bắt đầu tìm kiếm giữa mớ khung tranh trống cùng những bức tranh chưa hoàn thành đang dựa tường. Trong khi ông di chuyển những bức tranh để tìm kiếm, một bức tranh của Emlyn thình lình xuất hiện. Nia nhìn chăm chú vào hình ảnh một người phụ nữ đang treo trên mặt trăng – có thể không phải treo, mà là đang duỗi dài người dựa vào nửa bên dưới của một vầng trăng lưỡi liềm, giống như cách người ta thường làm khi ngồi trên một vòng quay ngựa gỗ trong hội chợ. Mái tóc bà màu đen bóng, và bộ áo đầm dài nhạt màu dài tha thướt của bà bay bồng bềnh quanh vầng trăng như một đám mây. Nia biết đó là ai, nhưng cô vẫn hỏi:
- Ai vậy anh?
Và Emlyn trả lời đúng như cô nghĩ:
- Mẹ của anh!
- Anh vẽ bức tranh đó à?
- Ừ. Anh vẽ nó hai năm trước, sau khi mẹ anh đi mất.
Nia muốn hỏi về vầng trăng và lý do tại sao người phụ nữ lại treo mình trên đó, nhưng bức tranh đã biến mất đằng sau những bức tranh khác và ông Llewelyn bước về phía họ với một cái gì đó dài và cuộn tròn trên tay. Ông giữ một đầu rồi phất mở tấm vải bạt dài hai mét, làm những bụi vải nhỏ xíu bên trong bay đầy không khí, lấp lánh trong ánh đèn trước khi nhẹ nhàng hạ cánh xuống khắp đầu họ.
- Nó đây Nia. Tấm vải nền cho bức tranh của cháu!
Ông Llewelyn đặt tấm vải xuống bên cạnh cô và bước lùi lại. Nia nhìn nó và thốt lên:
- Nhưng nó to quá!
Ông đáp lời:
- Một kiệt tác phải luôn to lớn. Chú có linh cảm rất tốt về chuyện này. Chắc chắn cháu sẽ chứng minh được mình với tác phẩm này. Nhưng nhớ đừng cho ai thấy nó cho đến khi hoàn tất nhé. Nó phải là của cháu, hoàn toàn của cháu. Nếu cháu cần giúp đỡ, hãy hỏi chúng ta, đừng hỏi ai khác! Và một ngày nào đó, chúng ta sẽ thấy được một Nia thật sự và rất đặc biệt!
- Cháu cảm ơn chú!
Nia đứng lên và hơi lưỡng lự nhìn tấm vải hình chữ nhật khổng lồ dưới chân mình. Ông Idris Llewelyn ra lệnh:
- Nhận lấy nó đi, cô bé! Cuốn nó lại rồi giấu nó trong người ấy.
- Nhưng còn cái áo đầm thì sao? Cháu không thể giấu cả hai thứ trong áo khác được.
Emlyn đề nghị:
- Cứ để cái áo lại đây. Em có thể đến lấy nó khi mang con Fly đến đây. Liệu có nhanh không em?
- Em hy vọng thế.
Nia ước gì Emlyn không nhắc đến con chó. Cô đang nhận lấy quà tặng của họ trong sự giả tạo lừa dối. Qùy xuống và cuộn tấm vải lại, cô nhét nó vào bên trong áo khoác với vẻ có lỗi, giống như một tên trộm biết rằng hắn đang bị theo dõi nhưng đã đi quá xa để có thể tự cứu lấy mình.
Ông Llewelyn nhận xét:
- Sao cháu có vẻ rầu rĩ thế? Vui lên đi chứ! Đây chỉ là khởi đầu thôi. Cháu biết sử dụng bàn ủi không?
Nia gật đầu và đứng dậy.
- Vậy cháu nhớ ủi thẳng tấm vải khi không có ai rồi giấu nó đi nhé!
- Vâng ạ.
Rồi cô nói:
- Đến giờ cháu phải về rồi. Cảm ơn chú và anh về món súp và... về mọi thứ.
Ông Llewelyn lại lo lắng với công việc của mình. Ông cằn nhằn:
- Cái bầu trời chết toi! Đáng lý mày phải còn sáng chừng hai tiếng nữa để tao làm việc chứ.
Emlyn đi theo Nia ra khỏi nhà nguyện và cùng cô đi xuống đồi. Nia bảo cậu:
- Em không sao đâu mà.
Bước theo cùng nhịp bước của cô, Emlyn trả lời:
- Đằng nào anh cũng đi thôi.
Hy vọng ngăn trước những thắc mắc về con Fly, Nia hỏi:
- Mẹ anh tên gì thế?
- Elinor.
- Tên đẹp quá! Những sao anh nghĩ mẹ mình ổ trên mặt trăng?
- Bà bảo anh thế!
Và rồi không cần cô hỏi, Emlyn bắt đầu kể cho Nia nghe về cái đêm mẹ cậu bỏ đi, về ngọn gió hú giật tung những viên ngói trên nóc nhà nguyện và quảng chúng vào tấm cửa sổ rầm rầm, về tiếng trẻ con khóc lóc và ba cậu lồng lộn trong bóng tối vì không có đèn.
Emlyn thì thầm nói:
- Nhưng anh có thể thấy họ. Mặt trang rất sáng, và mẹ anh đang đi qua lại quanh những con thú gỗ, chọc đẩy chúng như thể bà rất căm ghét chúng. Lúc anh ngủ thiếp đi, họ vẫn còn đang cãi nhau. Rồi sau đó, bà lay ah dậy. Bà bảo sẽ bỏ cha anh và sẽ mang đứa bé đi. Bà muốn anh đi với bà, nhưng anh đã nói không. Làm sao anh có thể bỏ cha anh mà đi được chứ? Và rồi bà nói một câu gì đó, nhưng vì gió lớn quá, anh chỉ nghe được chữ... Yr Hanner Lleuad, nghĩa là “nửa vầng trăng”. Cho nên anh đã vẽ hình bà trên mặt trăng lưỡi liềm, bởi vì đó là điều mà bà đã nói. Nhưng anh không bao giờ nói với cha lý do, và anh cũng không bao giờ hỏi anh tại sao.
Họ không còn tản bộ nữa, nhưng thỉnh thoảng lại đặt bàn chân này lên trước bàn chân kia, cho đến khi họ dừng lại hẳn và Nia nói:
- Mẹ anh chỉ bỏ đi như thế vào lúc nửa đêm à?
- Ừ.
Nia cảm thấy cậu còn có điều gì đó không nói, có lẽ là điều quan trọng nhất. Nhưng cô không có tư cách để hỏi gì, bởi vì cô đã không giữ lời hứa của mình. Ngay lúc này đây, dù cô biết cậu tin tưởng cô hơn bất kỳ ai khác, cô vẫn không dám nói với cậu sự thật về con Fly.
Bầu trời thật đúng như một viên đá phiến đen ngòm. Nặng nề và ẩm ướt, nó bao vây họ, giữa những cánh đồng, những ngọn núi, và bóng tối ở cách xa nhau. Emlyn quay mặt nhìn một cửa sổ sáng đèn ở trên đỉnh đồi. Cậu nói:
- Khi bà đi, anh đã đứng trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Có một chiếc Land Rover ở trên đường, và một người đàn ông đang đứng cạnh nó.
Nia thở hắt ra ngạc nhiên. Cô hỏi:
- Anh biết đó là ai không?
- Biết chứ. Anh nhận ra ông ấy ngay. Đó là ông Griffiths, cha của Gwyn. Ông ấy đã mang mẹ anh đi.
Nia nhìn thẳng vào mắt Emlyn và hy vọng cậu sẽ cười bảo rằng không phải thế, không phải là cha của Gwyn, tuy nhiên ánh mắt của cậu nghiêm trang và buồn bã đến mức cô phải tin cậu. Và rồi Emlyn thình lình hét lên:
- Mọi người đổ lỗi cho cha anh. Họ nói cha đã đuổi mẹ anh đi. Nhưng tất cả chỉ là lời nói dối. Bà ấy đã tự bỏ đi mà. Bà ấy đâu cần phải ra đi chứ. Cha anh đã cho bà một căn nhà, với những bức tranh trên tường với một cái trần nhà đầy bướm cho đứa bé. Bà ấy đâu cần phải đi. Và họ buộc tội cả anh vì đã ở lại. Họ đều nói, “thằng bé đáng lẽ nên đi với mẹ nó”, nhưng làm sao anh có thể đi chứ? Làm sao anh có thể bỏ cha anh mà đi?
Emlyn, một người dường như luôn tự tin, đang vật vã lắc đầu qua lại như một đứa trẻ không thể ngủ được, và Nia biết rằng câu trả lời của cô rất quan trọng. Liệu cô có thể, dù chỉ một lần này thôi, làm đúng? Cô bình tĩnh trả lời:
- Không, anh không thể bỏ cha anh lại được, vì ogn6 sẽ cô đơn một mình.
Emlyn mỉm cười, gần như là xin lỗi, và Nia biết rằng cô đã chọn đúng từ để nói.
Emlyn bảo:
- Tối nay anh sẽ đưa em về tận nhà. Có ma quỷ trong không khí đấy.
Họ bật cười và cùng nhau chạy đến tận căn nhà số 6, nơi Emlyn bịt mũi và làm mặt quỷ với khung cửa sổ tối đen và trống rỗng của cửa hàng thịt, trong khi Nia khúc khích cười và bấm chuông cửa. Ai đó đã cài ổ khóa bên trong. Nerys ra mở cửa với một cuốn sách trong tay. Cô nói:
- Chị đã gặp bạn Gwyneth của em ở thư viện.
Nia chắc rằng cha của Gwyneth sẽ không đến thư viện thường xuyên. Cô bảo chị:
- Vâng, cha bạn ấy đã cho em vào nhà chờ. Vui lắm cơ, Gwyneth có cả một ngôi nhà búp bê mới.
- Nó được nuông chiều quá.
Cặp mắt kính của Nerys đã tuột xuống dưới sống mũi nên cô không thấy Emlyn đang nhảy múa trên đường, tay bịt tai và chân giang ra như Charlie Chaplin. Cô hỏi Nia:
- Con bé ngốc này, em đang cười cái gì vậy hả?
- Không có gì.
Theo chị đi vào trong nhà, Nia quay mặt lại và bí mật vẫy tay chào tạm biệt Emlyn.
Emlyn đã ngừng nhảy múa. Cậu im lặng nhìn vào trong nhà và lắng nghe những tiếng động náo nhiệt bên trong: tiếng hát, tiếng la hét, tiếng cười rộn rã. Cậu gợi cho Nia nhớ đến con vật mắt vàng đói bụng đang tìm kiếm hơi ấm.
Cô bỗng ghét phải đóng cửa lại trước mặt cậu.
Mặt Trăng Của Emlyn Mặt Trăng Của Emlyn - Jenny Nimmo Mặt Trăng Của Emlyn