Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mai Vàng Nở Sớm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
B
uổi tối của những đêm mùa hạ với không khí mát mẻ dễ chịu hơn cái nóng oi bức của ban ngày. Phố phường sáng rực lên bởi những ánh đèn. Dòng người tấp nập ngược xuôi trên đường phố. Thành phố vào đêm thật hối hả.
Hạ Phương đứng trên tầng cao của khách sạn. cô ngắm nghía nhìn quang cảnh của thành phố với nhiều góc độ. Cô như chóng mặt trước cái tốc độ đổi thay của cái thành phố mà cô đã từng bỏ nó ra đi. Cô dựa song cửa sổ bồn chồn, thỉnh thoảng lại nhìn vào chiếc đồng hò đeo tay. Hình như cô đang chờ đợi một ai đó. Sự nôn nóng đã làm cho cô không thể đứng yên. Cô đến mở ti vi ra xem. Đúng vào một chương trình thời sự đang mói về sự đổi mới của thành phố. Cô theo dõi rồi tự trách mình.
- Nếu một ai đó bỏ thành phố Sài Gòn ra đi thì quả đó là một điều tiếc nuối. Rất may là mình còn quay về kịp.
Mải mê xem ti vi mà Hạ Phương quên cả sự chờ đợi. Tiếng gõ cửa làm cô giật mình. Từ ngoài, tiếng một người đàn ông nói vọng vào:
- Mở cửa cho anh đi, Hạ Phương.
- Em ra ngay đây.
Hạ Phương mở cửa rồi ôm chầm lấy Hoàng Nam. Cô nũng nịu:
- Em nhớ anh quá.
Hoàng Nam siết chặc Hạ Phương vào lòng:
- Anh đã biết và yêu em nhiều lắm. Còn giờ thì hãy buông anh ra nào. Người anh đầy mồ hôi.
- Em muốn ngửi mùi mồ hôi ấy. Bởi đó chính là mùi thật của da thịt anh.
Vừa nói xong, Hạ Phương hon vào cổ Hoàng Nam. Hoàng Nam đẩy nhẹ người Hạ Phương ra:
- Thôi, thôi nào. Để anh đi tắm.
Hoàng Nam choàng tay qua vai Hạ Phương. Cả hai bên nhau thật xứng đôi. Hoàng Nam nói với vẻ rất phấn khởi:
- Em biết không? Công ty anh đã hoàn tất hồ sơ thủ tục để đi vào hoạt động. Anh cùng đã liên hệ với nhiều trung tâm tuyển dụng việc làm để tuyên nguồn nhân lực. Anh vẫn lo, không biết cái trung tâm ấy có đáng tin cậy không nữa. Nhưng không sao, nếu cần thiết anh sẽ mở ra một cuộc sát hạch công việc hay sẽ cho thời gian thử việc đối với những ai được tuyển vào công ty. Sau đó, anh loại ra những người kém năng lực và trình độ. Anh nghĩ chỉ nay mai nữa thôi là công ty anh sẽ thực sự đi vào hoạt động.
Hạ Phương mang ra một cốc nước đặt xuống:
- Anh uống đi để lấy hơi mà nói tiếp. Em tưởng anh đến đây để nói chuyện công việc chứ không phải vì em.
- Kìa! Sao em lại nói thế? Em có biết anh yêu em nhiều lắm không? Em dám hy sinh bỏ tất cả người gì của mình ở Mỹ để về đây với anh. Vì thế, anh càng phải nghĩ đến hạnh phúc tương lai của anh và em.
- Nhưng anh đâu cần lao động cực lực để kiếm tiền. Anh ngồi không vẫn có tiền tiêu xài kia mà.
- Anh không thích cách sống ỷ lại ấy. anh muốn tạo ra của cải vật chất từ chính đôi bàn tay và sức lao động của mình. Em đã hiểu anh rồi đó. Đừng giận anh nghen. Anh đi tắm rồi đưa em đi chơi, chịu không? Cười lên coi nào.
Hạ Phương kéo mũi Hoàng Nam:
- Anh khéo nịnh lắm.
- Phải như thế, anh mới có được em chứ.
- Em đã soạn sẵn quần áo cho anh rồi. Anh vào tắm đi.
Hoàng Nam bỏ vào phòng tắm, Hạ Phương nói với theo:
- Mà này anh ơi! Tối nay anh sẽ đưa em đi đâu?
- Em thích đi đâu, anh sẽ đưa em đi đó.
Hạ Phương ngồi trước chiếc gương, trang điểm lại gương mặt mình. Cô chọn hết màu mắt này đến màu mắt khác, và cả son môi cũng thế. Mãi cho đến khi Hoàng Nam tắm xong cô vẫn chưa hai lòng về gương mặt mình vừa trang điểm.
- Anh Nam! Anh xem em vẻ son môi này có đẹp không?
Vin vào đôi vai Hạ Phương, Hoàng Nam nhìn cô say đắm:
- Em xinh đẹp lắm!
Gạt tay Hoàng Nam ra, Hạ Phương lại quay mặt mình vào gương:
- Anh nói sao chứ… em vẫn thấy chưa hợp. Để em vẽ lại màu son khác.
Vẽ lại môi, Hạ Phương lại đến bên Hoàng Nam.
- màu này hợp với em rồi, phải không anh?
- Em dùng màu son môi nào cũng đẹp cả. Bởi em đã đẹp tự nhiên rồi.
- Ghét ghê. Anh chỉ nịnh mà không thật chút nào.
Chờ đợi Hạ Phương, Hoàng Nam bật ti vi lên xem. Hạ Phương lại chạy đến bên anh:
- Anh thấy em mặc bộ đồ này thế nào?
Trước bộ quần áo Hạ Phương mặc, Hoàng Nam phải lắc đầu:
- Bộ đồ em mặc chẳng phù hợp với Việt Nam chút nào. Nó quá "phô trương".
Hạ phương nhăn mặt tỏ ra bực bội:
- Sao mà khó khăn quá!
- Thì anh chỉ cần em chọn bộ quần áo hơi kín đáo là được rồi. Anh đâu bắt em pahir màu mè, cầu kỳ gì đâu. Hãy vì anh mà thay bộ đồ khác. Nhanh nhanh lên đi.
Hoàng Nam tuy mang danh là một Việt kiều, nhưng lối sống của anh rất dơn giản, không kiểu cách. Chính vẻ bề ngoài đã nói lên phong cách đàn ông nơi anh. Còn Hạ Phương thì hoàn toàn khác hẳn với Hoàng Nam. Cô sống thên về vẻ đẹp hình thức bề ngoài. Hai người không hợp, nhưng trong một lần tình cở gặp gỡ, họ đã phải lòng nhau.
Đợi mãi, Hoàng Nam hối thúc:
- Xong chưa Hạ Phương? Mình đi thôi.
- Anh không nghe người ta thường nói: được chờ đợi người yêu cũng là điều hạnh phúc sao mà cứ hối em hoài?
- Nhưng ngược lại, điều hạnh phúc đó cúng phải trong giơi hạn.
- Xong rồi nè, anh xem em có đẹp không?
Hoàng Nam ôm vào vòng eo thon thả của Hạ Phương. Anh ngắm nghía người Hạ Phương từ đầu đến chân rồi tấm tắc khen:
- Em tuyệt vơi hơn cả tuyệt vời.
Hạ Phương liền hôn lên má Hoàng Nam như khen thưởng vì lời khen. Hoàng Nam dìu Hạ Phương ra khỏi phòng. Họ đi bên nhau ngập tràn trong niềm vui và hạnh phúc.
Ra tới cổng khách sạn, Hoàng Nam định gọi chiếc taxi. Hạ Phương vùng vằng:
- Em không thích đi taxi đâu. Em chỉ thích anh chở em
Hoàng Nam năn nỉ:
- Đi taxi tiện hơn. Em muốn đi bao giờ về cũng được. Mà có uống say xỉn cũng không sao.
- Anh chẳng chiều em, lúc nào cũng bắt em theo ý anh. Em chỉ nghe anh lần này nữa thôi nhé.
Chiếc taxi đưa Hạ Phương và Hoàng Nam đến một nhà hàng không lớn lắm, nhưng cổ kính và sang trọng.
Hoàng Nam không đặt bàn trước nhưng rất may cho anh là vẫn còn khá nhiều bàn trống. Anh đưa Hạ Phương đến ngồi vào một chiếc bàn được đặt nơi thoáng mát.
- Em ngồi xuống đi.
Nhìn xung quanh, Hạ Phương có vẻ hài lòng:
- Nơi đây yên tỉnh, anh nhỉ. Em thích những nơi rộng rãi như thế này. Nhưng sao anh biết nơi đây?
- Anh đã thỉnh thoảng đến đây ăn cùng với mấy người bạn. Em cứ chọn món ăn đi. Em ăn gì, anh cũng sẽ ăn nấy.
Bao thức ăn mà Hạ Phương chọ cúng đã được dọn ra. Hoàng Nam cùng Hạ Phương ăn uống vui vẻ. Nếm từng món ăn, Hạ Phương gật đầu:
- Thức ăn ngon đấy. Từ lúc về Việt Nam, giờ em mới thấy chỗ nhà hàng này là ăn vừa miệng.
- Em có muốn uống sâm banh không?
- Bây giờ em chỉ muốn ăn thôi. Chuyện uống, một lát sẽ tính sau.
- Vậy cũng được.
Vừa ăn, Hạ Phương vừa nhìn Hoàng Nam với ánh mắt dầy yêu thương. Hoàng Nam ngượng ngùng:
- Em ăn đi chứ. Có gì đâu mà em nhìn anh.
- Em nhìn anh, xem anh có chỗ nào đáng yêu không mà em yêu anh nhiều đến thế?
- Vậy em có nhìn ra chỗ nào đáng yêu của anh chưa?
- Khắp người anh, chỗ nào cũng đáng yêu cả.
- Thật vậy sao?
Hạ Phương nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng Nam:
- Tối nay, anh ở lại chỗ em nhé.
Thoáng chút ngại ngần, Hoàng Nam cứ im lặng. Hạ Phương cầu khẩn:
- Đã lâu rồi, anh không ở lại với em. Những lúc ấy, em cô đơn và nhớ anh vô cùng.
Hoàng Nam châm điếu thuốc, rít một hơi dài:
- Anh xin lỗi. Anh còn rất nhiều chuyện phải làm. Anh không thể ở lại chỗ em được đâu. Khi nào xong công việc, anh sẽ đến với em.
Hạ Phương hờn dỗi:
- Anh vì công việc hay vì một cô nào?
- Anh đã trở về Việt nam trong sự đơn thân độc mã. Ngoài em, anh không có một người thân nào cả. không yêu em thì anh biết yêu ai chứ. Em phải hiểu và tin anh.
- Con trai các anh cũng biên minh cho mình hay lắm. Khi vỡ lẽ ra thì chỉ tội nghiệp cho con gái tụi em thôi.
- Anh sẽ không bao giờ để em là một cô gái tội nghiệp.
Hạ Phương lấy bàn tay Hoàng Nam áp vào má. Hơi nóng bàn tay lan toả khắp người Hạ Phương. Hạ Phương trào dâng một cảm giác yêu thương.
- Em yêu anh.
- Anh cũng thế và hơn thế nữa.
Hoàng Nam hôn lên đôi bàn tay mượt mà của Hạ Phương. Hạ Phương cảm thấy lòng mình ấm áp trong tình yêu.
- Em sẽ chờ đợi anh.
Hoàng Nam bẹo vào má Hạ Phương.
- Em ngoan lắm! Tối nay, em thích đi đâu anh cũng chiều.
- Ăn xong, mình đi vũ trường đi anh. Đã lâu rồi em chưa được nhảy.
- Ừ, anh cũng vậy. Anh thèm khát được dìu em nhảy.
- Về Việt nam, em buồn thật. Ngoài anh ra, em chẳng có đứa bạn thân nào cả.
Hoàng Nam thắc mắc:
- Thế còn những người bạn cũ của em đâu hết cả rồi?
- Chỉ duy nhất gặp lại đứa bạn thời phổ thông. Nó tên là Nhã Thư. Tội nghiệp nó lắm.
- Sao mà tội cô ấy.
- Ngày trước, nhà Nhã Thư giàu lắm. nó từng được mệnh danh là "Nhã tiêu thư". Thế mà bây giờ nhà nó nghèo lắm. Nó phải chật vật bươn chải vào đời. Có bao giờ nó làm những công việc đó đâu. Thật xót cho thân Nhã Thư.
- Em không có cách nào giúp cho cô ấy à/
- Em định nhờ tới anh đây?
- Nhờ anh?
Hạ Phương thở dài buồn bã khi nhắc đến Nhã Thư:
- Nhã Thu vừa tốt nghiệp Đại học Kiến trúc, bằng Anh văn, vi tính đều có đủ. Anh có thể dành cho cô ấy một chỗ trong công ty quảng cáo của anh được không?
Hoàng Nam suy tính:
- Muốn vào làm trong công ty anh thì cô ấy cũng phải làm hồ sơ và qua phỏng vấn. Cô ấy cũng phải như các ứng viên khác.
- Tại sao phải qua phỏng vấn và như các ứng viên khác là sao? Anh không muốn giúp à?
- Ý anh không phải thế. Anh có thể dành cho cô ta một chế độ ưu đã. Nhưng ít ra anh phải biết một chút gì đó về năng lực và trình độ của cô ấy.
- Em không biết anh làm thế nào, nhưng anh phải dành cho Nhã Thư một chức vụ trong công ty. Mà chức vụ ấy, em hy vọng sẽ không đến nỗi tồi.
- Em có biết mình đang ra lệnh cho anh không?
- Em không biết. Nhưng nếu anh không làm theo lời em thì anh đừng trách.
Câu nói như hăm doạ của Hạ Phương đã là cho Hoàng Nam phải nghe theo:
- Được rồi, anh sẽ giúp bạn em. Còn giờ thì đi đến vũ trường. Nghe đến hai tiếng "vũ trường", chân anh không còn muốn đứng yên nữa. Thôi đi nào em.
Hoàng Nam cùng Hạ Phương rời khỏi nhà hàng. Họ ung dung bên nhau tận hưởng giây phút thảnh thơi.
Buổi sáng, mặt trời đã lên cao, Nhã Thư vẫn còn nằm ngủ trên giường. Nghe tiếng điện thoại, bà Ngọc Trâm từ phía sau chạy lên nhấc ống nghe:
- A lô.
- Xin lỗi, có phải là nhà của Nhã Thư không ạ?
- Vâng, tôi là mẹ của Nhã Thư đây.
- Thưa bác, bác làm ơn gọi Nhã Thư giùm con. Nói với nó, con là Hạ Phương.
- Cô đợi một lát nhé.
Bà Ngọc Trâm vội vã gọi Nhã Thư dậy. Nhã Thư uể oải vùng vằng:
- Trời ơi! Mẹ làm gì vậy?
- Dậy đi con. Có cô Hạ Phương gì đó gọi cho con kìa.
- Mẹ ơi! Mẹ làm ơn nói là con không có nhà.
Bà Ngọc Trâm thương cho Nhã Thư thức đêm đi đàn, nên để Nhã Thư nằm ngủ tiếp. Bà lại nhấc ống nghe:
- A lô. Cô Hạ Phương à! Nhã Thư không có nhà.
- Bác biết Nhã Thư đi đâu không?
- Bộ có chuyện gì quan trọng lắm hả cô?
- Gần như thế.
- Tôi xin lỗi. Nhã Thư vẫn có nhà, nhưng nó còn ngủ mê. Một lát nữa cô gọi lại được không?
- Không được. Bác gọi Nhã Thư dậy liền giùm con đi.
Bà Ngọc Trâm bỏ ống nghe xuống, lại lính quýnh đi gọi Nhã Thư.
- Thư! Dậy đi con. Bạn con - Hạ Phương gọi điện thoại đến bảo có chuyện gì đó quan trọng lắm. Nó vẫn chờ điện thoại con kìa.
Nhã Thư choàng tỉnh dậy:
- Mẹ nói sao? Có Hạ Phương gọi đến à?
Tung chiếc mền, Nhã Thư đến nghe điện thoại:
- A lô. Hạ Phương hả?
- Trời ơi! Con quỷ sứ, tới giờ mày vẫn còn ngủ à?
- Tối đi làm về khuya quá nên Thư nằm nướng. Có chuyện gì không Hạ Phương?
- Mình đã nộp hồ sơ của Thư vào công ty của anh Nam rồi, và hồ sơ của Thư đã được duyệt. Bây giờ thì Thư hãy ăn diện vào, đặc biệt là trang điểm gương mặt sao cho thật rạng rỡ. Thư đến chỗ mình, mình sẽ chở Thư đến chỗ phỏng vấn. Nói là phỏng vấn, nhưng là hình thức thôi, đừng quá lo nhé.
- Sao Phương báo cho mình biết trễ vậy?
- Hồi tối này mình có gọi điện cho Thư nhưng Thư không có nhà. Thôi, Thư tranh thủ nhanh lên đi, chín giờ là phỏng vấn rồi đó. Mình đợi Thư nhé.
Cúp máy, Nhã Thư lẩm bẩm:
- Giờ này mới báo thì làm sao phỏng với vẫn đây chứ?
Bà Ngọc Trâm lo âu:
- Có chuyện gì thế?
- Không có chuyện gì đâu, mẹ ạ.
Nhã Thư không trang điểm gì cả. Cô mặc bộ quần áo rất đơn giản. Thấy Nhã Thư đang chuẩn bị, ngắm nghía lại mình trước gương, bà Ngọc Trâm liền hỏi:
- Con lại đi đâu?
- Con đi phỏng vấn việc làm.
- Mẹ chờ cơm con nhé.
- Có lẽ con sẽ về trưa lắm đó. Nếu có đói bụng thì mẹ cứ dùng cơm trước đi, không cần phải đợi con.
Vừa nói xong, Nhã Thư dắt xe ra khỏi nhà và vụt mất.
° ° °
Hạ Phương ở khách sạn nôn nóng đứng ngồi không yên. Đã chín giờ kém mà Nhã Thư vẫn chưa tới. Hạ Phương xuống tận cổng khách sạn để chờ. Nhìn từ xa, Hạ Phương mừng thầm vì cô đã thấy được bóng dáng của Nhã Thư. Nhã Thư vừa chạy xe đến chỗ Hạ Phương đang đứng đợi, cô liền bị Hạ Phương quát:
- Trời ơi! Sao lâu quá vậy?
Hiểu được tính bạn, Nhã Thư không giận, nhưng cô cãi lại:
- Phương điện cho mình mấy giờ? Giờ này mình đến là nhanh lắm rồi. Ở đó mà la với mắng.
Ngắm nghía Nhã Thư, Hạ Phương lại bảo:
- Đi phỏng vấn mà ăn mặc đơn giản thế này à? Cả gương mặt cũng chẳng chịu trang điểm. Mình đã dặn Thư rồi, sao Thư chẳng chịu nghe gì hết? Hay Thư lên phòng mình lấy đồ thay và trang điểm luôn.
- Phương đã bảo mình đến trễ mà còn kêu lên phòng thay đồ khác và trang điểm nữa. bộ Phương định để mình ở nhà luôn hả? Giờ mình hỏi Phương có đi không thì bảo?
- Đi thì đi, làm gì dữ vậy?
Hạ Phương ngồi sau xe cho Nhã Thư chở. Nhã Thư lạng lách mấy phen là Hạ Phương hú vía:
- Thư chạy chậm lại đi, mình không muốn chết sớm đâu.
- Hạ Phương biết không? Ngày trước, mình không dám chạy xe ra đường, huống hồ chi là chạy nhanh. Mà giờ đây, mỗi khi ra đường, mình lại thích chạy nhanh chứ không muốn chạy chậm.
- Sau một thời gian dài gặp lại, Thư cũng thay đổi rất nhiều. Từ một cô gái thùy mỵ, lại trở nên cứng cỏi.
- Đời đã bắt mình thay đổi như thế.
- Thư cứ thong thả mà chạy. Chắc chắn rằng dù thế nào thì Thư vẫn có chức vụ trong công ty của anh Nam. Mình đã "ra lệnh" cho anh ta rồi mà.
Nhã Thư chậc lưỡi:
- Chà! Có uy quyền quá ta.
- Làm con gái bây giờ phải biết nắm quyền con trai mới được. Bằng không tụi mình sẽ bị lừa dối, lấn áp. Còn Thư, bạn trai đâu sao mình không thấy?
- Mình như vầy thì có ai đâu mà thèm.
- Thư khiêm tốn quá! Mình nghĩ chỉ mấy người đui mới không nhìn ra vẻ đẹp của Thư.
Nhã Thư vừa lái xe, vừa bồn chồn:
- Mấy giờ rồi Phương.
- Chín giờ mười lăm.
- Công ty của bạn Phương tên gì và nằm ở đường nào?
- Công ty của anh Nam tên là Công ty Quảng cáo Nam Phương. Số… đường…
Cuối cùng thì Nhã Thư và Hạ Phương cũng đến nơi. Trụ sở Công ty Nam Phương khá là thoáng rộng, được đặt ngay trung tâm thành phố.
Hôm nay là ngày đầu tiên tuyển dụng các chức vụ của công ty, nên tập trung khác đông đảo các gương mặt trí thức. Nhã Thư được sự giúp đỡ của Hạ Phương và Hoàng Nam. Cô biết chắc là mình sẽ được nhận và làm trong công ty, nhưng cô cũng cảm thấy hồi hộp.
- Sao mình run quá Phương à?
- Thư cứ an tâm. Phỏng vấn các chức vụ cho phòng giám đốc sẽ do anh Hoàng Nam đảm trách. Còn các chức vụ khác thì anh Nam nhờ các nhà tư vấn của công ty đảm trách.
- Phương có biết là mình đang cố trấn tỉnh lại tinh thần không?
- Có gì đâu mà Thư lo âu quá vậy?
- Dù là anh Nam đảm trách nhưng mình và anh ấy có biết mặt mũi nhau đâu.
- Không biết mặt nhưng còn tên của Thư đó chi. Đừng quá căng thẳng.
Nhã Thư và Hạ Phương đến đứng trước phòng phỏng vấn các chức vụ cho phòng giám đốc. Nôn nóng, Nhã Thư bảo:
- Hay là Hạ Phương gọi điện cho anh Nam đi. Không chừng anh ấy đã quên tên mình rồi đó.
- Anh Nam bảo trong lúc anh ấy làm việc, không nên gặp mặt và gọi điện. Mình đã đảm bảo cho Thư rồi mà Thư cứ lo hoài vậy?
Một cô gái từ trong phòng phỏng vấn bước ra, mặt cô nhăn nhó. Mọi người xúm lại hỏi:
- Người ta hỏi gì vậy? Có khó không?
- Vô trong đó đi rồi biết.
Lại một cô gái nữa từ trong phòng phỏng vấn bước ra, cô lắc đầu:
- Người ta hỏi khó quá, chắc rớt rồi.
Cô nhân viên gọi tên các ứng viên vào phỏng vấn cất giọng:
- Xin mời cô Lê Nguyễn Nhã Thư.
Quá lo nghĩ, Nhã Thư không nghe gọi tên mình. Cô vẫn ngồi thơ thẩn. Hạ Phương đánh vào vai Nhã Thư:
- Người ta gọi tên Thư kìa.
Nhã Thư hoàn hồn, trau chuốt lại bộ quần áo. Cô vuốt vuốt lại mái tóc:
- Như thế này, được chưa Phương?
- Duyên dáng lắm rồi. Có làm gì thì làm nhớ là đừng hốt hồn bồ mình là được.
Cô nhân viên gọi nhắc lại:
- Ai là Lê Nguyễn Nhã Thư xin mời vào. Nếu không có, chúng tôi sẽ gọi tên khác.
Nhã Thư lấy lại tự tin:
- Vâng, có tôi đây.
- Mời chị vào phỏng vấn.
Nhã Thư bước đi tự tin hơn. Cô bước đến chiếc bàn có người đàn ông đang lui cui tìm kiếm giấy tờ gì đó. Chẳng cần ngẩng đầu lên, ông bảo:
- Cô ngồi xuống đi.
- Vâng, cảm ơn ông.
Nhã Thư nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế. Người đàn ông cũng tìm được xấp giấy tờ mà ông cần. Đó là bộ hồ sơ của Nhã Thư. Người đàn ông nhìn thẳng vào Nhã Thư và… cả hai cùng ngỡ ngàng:
- Cô… Thì ra cô là người đã đụng vào tôi ở khách sạn.
- Anh đã đụng vào người tôi chứ.
Hoàng Nam phá lên cười:
- Quả thật trái đất tròn đã cho tôi và cô gặp lại ở tình huống như thế này. Thật thú vị! nhưng chúng ta cũng cần vào việc. Tôi là Hoàng Nam. Còn cô, hãy nói về mình đi.
Một chút ngượng ngùng, nhưng Nhã Thư cũng mạnh dạn:
- Tôi là Lê Nguyễn Nhã Thư. Vừa tốt nghiệp đại học. Để nói về kinh nghiệm thì tôi không thể có khi mà tôi chưa đi làm ở một công ty nà cả.
Hoàng Nam nghiêm giọng:
- Khi đi phỏng vấn, cô có nghĩ khi nói như thế là mình bị loại không?
- Tôi đã nói bằng cả sự thật. Nếu được nhận vào công ty thì tôi sẽ tích lũy được kinh nghiệm. Còn bị loại, thì ít ra tôi cũng là người thành thật.
- Thôi được rồi, cô có thể ra ngoài.
Nhã Thư đứng lên trịnh trọng:
- Chào anh.
- Vâng, cô có thể ra về.
Nhã Thư bước ra hỏi phòng phỏng vấn. Cô cứ suy nghĩ thắc mắc:
- "Chẳng lẽ trùng hợp đến thế sao?"
Hạ Phương đang đứng chờ ở ngoài, thấy Nhã Thư liền chạy tới:
- Thế nào? Thư có gặp trục trặc gì không?
- Không. Mọi việc đều tốt đẹp.
- Thư có vẻ nghĩ ngợi gì vậy?
- Đâu có. Mình đâu có nghĩ ngợi gì đâu. Mình vẫn bình thường mà.
Hạ Phương vỗ vai Nhã Thư:
- Thư cứ an tâm. Về nhà chuẩn bị đi làm là vừa.
- Mình vẫn hy vọng là thế.
Nhã Thư nhìn Hạ Phương rồi cả hai cùng nhau cười. lòng Nhã Thư đang xen lẫn niềm vui và sự lo sợ. Không biết cuộc cãi vả sau sự va chạm với Hoàng Nam có làm anh ta khó chịu mà không nhận cô vào làm không? Nhưng bao giờ suy nghĩ đã tan biến khi bụng Nhã Thư đang rên rỉ vì đói.
- Phương ơi! Tụi mình đi ăn đi, mình thấy đói bụng quá. Hôm nay, mình sẽ trả tiền. Ok chứ?
Hạ Phương từ chối:
- Mình xin lỗi Thư. Mình phải chờ anh Nam. Nếu Thư không ngại, mình mời Thư đi cùng.
- Cám ơn Phương, nhưng mình ngại lắm. Vậy thôi mình về trước nhé, hẹn với Phương dịp khác.
- Ừ, thôi tạm biệt.
Nhã Thư vừa đi được một lát, thì Hoàng Nam cũng hoàn tất xong công việc phỏng vấn. Anh bước ra khỏi phòng với gương mặt đầy mệt mỏi. Hạ Phương liền vội lau những giọt mồ hôi còn vương lại trên gương mặt điềm đạm, đầy vẻ đàn ông của Hoàng Nam.
- Anh có mệt lắm không?
- Anh mệt lắm em ạ. Nhưng cũng mừng vì mọi việc đã ổn. Giờ thì tụi mình đi ăn. Chiều vào chỉ còn việc chọn ra những người đủ tiêu chuẩn vào làm ở công ty.
- Khi chọn, anh đừng quên Nhã Thư, cô bạn của em nhé.
- Nhã Thư bạn em tuy ít kình nghiệm trong phỏng vấn tìm việc, nhưng cô ta rất tự tin và cứng cỏi.
Hoàng Nam cũng không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Nhã Thư.
- Nhã Thư xinh đẹp quá, em nhỉ. Cô ta thật đơn giản, chẳng cần trang điểm, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh mảnh.
Lời khen ngợi của Hoàng Nam dành cho cô bạn mình khiến Hạ Phương phải ghen tỵ.
- Em rất ghét trước mặt em mà anh khen người khác.
- Nhưng Nhã Thư là bạn em mà. Anh khen, đáng lý ra em phải tự hào chứ.
- Em có cảm giác như anh đã bị Nhã Thư hốt hồn vậy.
Hoàng Nam có thể nói dối với Hạ Phương, nhưng anh không thể nói dối lòng mình là có chút vương vấn trước vẻ đẹp của Nhã Thư.
Hạ Phương đi bên Hoàng Nam với vẻ mặt không được vui lắm:
- Anh Nam nè! Dạo này nhà anh bên Mỹ có gởi tiền về cho anh không?
- Có, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Còn em?
- Mấy tháng nay em có gọi điện, viết thư về cho nhà, nhưng chẳng thấy ai gởi tiền cho em cả. Em kẹt quá, anh có thể cho em vay được không?
Hoàng Nam ngạc nhiên:
- Tuần trước anh đã đưa cho em năm trăm đô rồi mà.
- Nhưng… nhưng đã hết rồi.
- Thôi được, anh sẽ đưa cho em năm trăm nữa, nhưng chiều nay mới có.
Hoàng Nam bắt đầu đâm ra lo lắng trước lối sống hưởng thụ của Hạ Phương.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mai Vàng Nở Sớm
Thảo Nhi
Mai Vàng Nở Sớm - Thảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=mai_vang_no_som__thao_nhi