Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
gày 14 tháng 4 năm 2016
Portland, Oregon
Tôi chuẩn bị kết hôn.
Đấy là điều mà có lẽ tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi lại có ngày được thốt ra từ miệng mình nhưng đó chính là điều mà tôi đang nói. Tôi đang đứng trong hành lang tòa án hạt Multnomah ở trung tâm Portland và khoác lên người một bộ váy màu trắng. Điều đáng kinh ngạc ở đây không phải là bởi bộ váy ấy màu trắng - mọi cô gái đều mặc đồ màu trắng, bất luận có phải là ngày ấy hay không, bạn biết đấy. Điều đáng kinh ngạc là tôi đang mặc váy. Trước khi mua bộ váy này, tôi thậm chí chẳng có lấy một cái váy của riêng mình.
Tôi chưa từng mặc thử bất cứ thứ gì ngoại trừ quần dài để đi làm, quần bò màu xanh là thứ tôi thường hay mặc nhất. Đây là Portland, và suy cho cùng, điều đó có nghĩa là tôi đang mặc một thứ rất “phổ thông”. Mọi người mặc đồ thun co giãn đi làm. Thật sự là thế. Một gã chuyên viên tính toán tổn thất bảo hiểm ở văn phòng của tôi đi làm bằng xe đạp và rất thích lượn lờ xung quanh với cái quần đùi bó chặt làm lộ cả háng, gã có vẻ rất tự hào về cái ấy cho nên đó là trang phục thường xuyên của gã. Gã chạy vào bàn làm việc của tôi và hỏi tôi mấy câu hỏi ngớ ngẩn khiến tôi muốn phát điên. Phải, tôi phải làm thế thôi. Nếu có thể dùng thuốc diệt khuẩn để rửa mắt, tôi sẽ làm.
Tôi đang kể lạc đề mất rồi nhỉ…
Thế là nhạc nổi lên “Tôi sẽ bước vào lễ đường và tôi sẽ…”
Nhưng không, tôi sẽ không tới lễ đường và cũng chẳng tới nhà thờ. Tôi sẽ tới chỗ thẩm phán hòa giải vào lúc ba giờ một chiều thứ Năm. Tôi muốn đợi tới cuối tuần, nhưng làm lễ thành hôn vào một ngày trong tuần sẽ giúp tiết kiệm ba mươi lăm đô la, và Graham phải, đó chính là tên của anh ấy, Graham Strickland nói rằng chẳng có lý do gì để chúng tôi phải bỏ thêm tiền cho cùng một dịch vụ.
Không, đó không hoàn toàn là một đám cưới mà mọi cô gái trẻ đều mơ ước được cha khoác tay, dắt đi dọc lễ đường, với tấm voan che mặt kéo dài ở phía sau giấc mơ ấy đã từ bỏ tôi mà đi từ chín năm trước. Khi ấy tôi mười ba tuổi, một gã lái xe say rượu đã lao xe ngang qua dải phân cách ở chính giữa đường, bay lên không trung rồi đáp xuống nóc xe của chúng tôi, cướp đi cả cha và mẹ của tôi. Việc ngồi ở ghế sau đã giúp tôi sống sót, bác sĩ nói với tôi thế, như thể việc tôi còn sống và bị mắc kẹt trong xe suốt hai giờ đồng hồ với cha mẹ đã chết ở bên cạnh là một điều gì đó rất tốt đẹp. Bạn có thể cho tôi lời khuyên không?
Tôi rời khỏi Santa Monica, cha tôi đã từng là một bác sĩ ở đó, và chuyển tới sống cùng chú và dì ở San Bernardino, nơi mẹ tôi đã lớn lên, nhưng tôi lại chẳng quen biết lấy một người ở nơi ấy. Tôi phải nói cho rõ rằng tôi chỉ sống với chú Dalc có chín tháng thôi. Lúc ấy, tôi đã kể với bác sĩ tư vấn tâm lý của mình rằng chú của tôi thích leo lên giường ngủ với tôi mỗi tối. Bác sĩ tư vấn tâm lý đã kể lại với cảnh sát, và họ gọi cho Trung tâm Bảo vệ trẻ em, và thế là một cơn dông tố khốn nạn ập tới. Bạn có lời khuyên gì nữa muốn dành cho tôi không?
Ngoài chuyện không có cha dắt vào lễ đường, việc tôi muốn có đủ bạn bè và gia đình ngồi kín cái ngăn làm việc của tôi còn khó chứ đừng nói đến chuyện ngồi kín phòng làm lễ. Tôi cũng không nghĩ rằng chúng tôi có thể tìm được ai đó có thể giúp chúng tôi phát biểu được một bài chúc tụng chỉ kéo dài chừng ba mươi giây về Graham và tôi. Chúng tôi quen nhau còn chưa đầy bốn tháng.
Thêm nữa, tôi cũng chẳng thích thú cho lắm mấy cái bánh ngọt to đùng. Tôi biết, tôi biết. Ai lại không thích bánh ngọt cơ chứ?
Có tôi đấy.
Tuy nhiên chúng tôi vẫn có một kì nghỉ trăng mật kiểu như thế. Chúng tôi sẽ đi leo núi Rainier. Tôi biết bạn đang nghĩ gì vì tôi cũng có chung suy nghĩ như thế. Đi bộ đường dài ở độ cao hơn bốn nghìn ba trăm mét và bị sương gió làm cho lạnh cóng. Tuyệt đấy nhỉ… Đừng hiểu sai ý tôi. Tôi thích những hoạt động ngoài trời. Hầu như mùa hè nào tôi cũng dành thời gian đi hết dãy núi Sierra Nevada. Những hoạt động ngoài trời là một trong những lý do tôi chuyển tới Portland. Thêm nữa, ở đây trời mưa hết ngày này qua tháng nọ, điều đó có nghĩa là tôi không cần phải nghĩ ra lý do để được ở trong nhà và đọc sách, đó mới là niềm ham thích số một, niềm ham thích lớn nhất của tôi. Và thực ra đó là việc mà tôi đáng lẽ ra đã muốn làm vào cái đêm tôi gặp Graham.
Chúng tôi gặp nhau ở một bữa tiệc - đó cũng không hẳn là một bữa tiệc, chỉ là một dịp mở ra vì mục đích kinh doanh do công ty bảo hiểm mà tôi làm việc tổ chức. Đừng thắc mắc tại sao một nhân viên trợ lí thấp bé như tôi lại cần phải có mặt ở đó. Ý tôi là nếu những chính sách bảo hiểm đa dạng, tuyệt vời (đang châm biếm nhé) và những món ăn nhẹ ngon lành cùng những ly rượu thơm ngọt miễn phí (cái này hoàn toàn là thật) chẳng thể lôi kéo được khách hàng mới thì tôi cũng chẳng tin sự có mặt của tôi sẽ giúp ích được gì. Tuy nhiên, sếp của tôi, người đã tự bắt mình đảm nhận vai trò là mẹ đỡ đầu của tôi, nói rằng tôi phải có mặt, “không được thương lượng gì thêm”.
Buổi chiều hôm bữa tiệc diễn ra Brenda Berg bước tới bàn làm việc của tôi và hỏi tại sao tôi không trả lời thư mời.
“Bởi vì em có đi đâu?” Tôi nói, mặc dù tôi lên giọng khiến nó nghe cứ như là một câu hỏi.
“Sao cơ?”
“Em không đi.” Tôi nói, nghe dứt khoát hơn một chút, nhưng chẳng có sức thuyết phục cho lắm.
“Tại sao lại không?”
Tôi nhún vai và tiếp tục gõ bàn phím thật là bất lịch sự, tôi biết. “Em không thích tiệc tùng. Hầu hết các bữa tiệc đều chán ngắt.”
“Chán hơn việc em ở lì trong nhà và cắm mũi vào mấy cuốn sách sao?”
“Chắc chắn là thế” Tôi trả lời, mặc dù tôi biết chắc câu hỏi của chị ấy chẳng phải là để hỏi.
“Cái gì đây? Em đang đọc đi đọc lại cuốn Năm mươi sắc thái đấy à?”
“Không phải.” Tôi nói, một lần nữa thì thào không ra hơi và tôi khá chắc chắn là mặt tôi đã đỏ ửng lên. Sự thật là, tôi đã không cưỡng lại nổi sự tò mò và đã đọc cuốn sách ấy. Tôi đặt sách trên mạng và người ta gửi tới bằng đường bưu điện, thế rồi tôi phải lén lút nhét nó vào trong cái túi rỗng màu đen để mang về nhà như thể tôi đã lén mua một chai vodka. Chắc chắn bút pháp của cuốn sách còn chưa đủ độ chín, nhưng giống như người ta vẫn nói, “bạn mua Playboy không phải để đọc mấy bài viết”. Tôi chưa từng mua một cuốn Playboy nào đâu đấy nhé! Tôi có phải dân đồng tính đâu.
“Vậy nói chị nghe ở nhà có gì hấp dẫn đến mức em không thể bỏ vài giờ đồng hồ để ra ngoài tham dự một bữa tiệc?” Brenda vẫn không nản lòng mà hỏi tiếp.
“Chỉ là em thấy mình không hợp với tiệc tùng thôi.” Tôi nói. “Em không giỏi hòa nhập với mọi người.”
“Chị sẽ giúp em.”
“Em chẳng có gì để mặc cả.”
“Chuyện đó chị cũng có thể giúp.”
Chẳng mấy chốc tôi đã dùng hết sạch các lý do và phải nghĩ nát óc để tìm lý do mới. Chó đã ăn mất giấy mời của tôi. Tôi thật ra là Michael Jackson đang ngụy trang trong hình hài phụ nữ, và tôi đã đến quá sát chỗ pháo bông đạo cụ để quay quảng cáo Pepsi và khiến cho mái tóc bị bắt lửa.
“Em rất thông minh.” Brenda nói. Tôi biết ý của chị ấy là khen ngợi tôi, nhưng nghe câu nói đó có vẻ buồn buồn làm sao. “Em học việc nhanh hơn hầu hết tất cả những người đã đi học đại học và vượt qua sáu tuần đào tạo mà công ty đã thuê. Chị chưa từng thấy ai học hỏi nhanh đến thế, và em còn hiểu biết về máy tính nhiều hơn mấy cậu chàng làm IT của bọn chị.”
Tôi đã kể việc tôi có rất nhiều thời gian rảnh chưa nhỉ?
“Em chỉ cần tỏ ra chủ động hơn một chút nữa thôi và rồi một ngày nào đó em có thể ngồi vào vị trí của chị.”
Hu ra! Chí ít thì tôi cũng có một thứ gì đó để an ủi khi mà sự buồn chán dần trở nên không thể chịu đựng nổi.
“Vậy nên tối nay em sẽ đi với chị, quyết định là như thế” Chị ấy nói, dáng vẻ giống hệt như mẹ tôi trước kia. “Em sẽ chẳng bao giờ gặp được ai nếu cứ ở nhà và đọc sách như vậy.”
“Thôi được rồi.” Tôi nói. Tại sao ư? Tôi cũng không biết tại sao tôi luôn muốn đồng ý với mọi người như thế. Tôi dám chắc là có một thuật ngữ y học dành cho nó. Spinus missingus nó là do hoặc có liên quan đến những thiếu hụt trong xương sống.
“Được rồi.” Brenda nói, nhìn tôi vẻ không mấy tin tưởng. “Chị sẽ gọi nếu không nhìn thấy em đấy nhé.”
“Em sẽ tới mà.” Tôi nói.
“Chị sẽ tìm em đấy.” Chị ấy nói. Rồi chị mỉm cười và bảo. “Sẽ vui lắm. Tin chị đi.”
Tôi nghĩ Custer cũng đã nói mấy lời cuối ấy với đội quân của mình trước khi dẫn họ bước vào trận Little Bighorn nhưng tôi đã nói thì sẽ giữ lời. Tôi đã đến. Và hẳn là tôi đã phát rồ lên nếu không gặp được người ấy, Graham Strickland.
Bữa tiệc diễn ra tại phòng khiêu vũ của một khách sạn sang chảnh có tên là The Nines ở khu trung tâm Portland. Căn gác xếp của tôi ở ngay quận Pearl, thế nên chí ít tôi cũng không phải đi bộ quá xa. Tôi tìm kiếm bảng tên của mình trên một cái bàn được đặt ở bên ngoài, những bảng tên được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái. Chẳng có gì ngạc nhiên, tôi không tìm thấy tên của mình, có lẽ là bởi tôi đã không hồi đáp lại thư mời. Sau khi người phụ nữ ở bàn đón khách hỏi tôi hàng tỉ tỉ câu hỏi chỉ để chắc chắn rằng tôi không có ý định điên rồ phá hoại những bữa tiệc bảo hiểm tẻ nhạt, cô ta cười nhăn nhở và nói với tôi bằng giọng the thé: “Được rồi, tôi sẽ làm cho cô một cái bảng tên.”
Tôi co rúm người lại. Điều đó có nghĩa là thay vì có được một cái bảng tên in sẵn, với logo của công ty ở trên và tên được gõ bằng máy tính như tất cả mọi người đang đeo, tôi sẽ phải đính lên áo một mẩu giấy viết bằng tay.
“Sao cô không đính hẳn lên trán tôi một chữ KTC thật to vào, thay cho từ “Kẻ thua cuộc” ấy.” Tôi nói.
Ước gì tôi đã nói với cô ta như thế. Nhưng đó chỉ là tôi tự nhủ mà thôi.
Tôi bước vào phòng vũ hội với cái bảng tên thảm hại nhìn như thể tôi đang dán một chữ “Dâm phụ” thật to trước trán. Căn phòng chật kín người, điều đó cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng thảm hại. Mấy người này chẳng có việc gì khác thú vị hơn để làm hay sao?
Lúc ấy tôi không nhìn thấy Brenda đâu, và tôi cũng không hẳn là có quen biết người nào, ngoại trừ vài người gặp lướt qua ngoài sảnh, thế là tôi đi loanh quanh khắp phòng cho tới khi tôi phát hiện ra là mình đang ở gần chỗ quầy đồ ăn tự chọn. Chí ít đứng ăn cũng giúp tôi có vẻ như đang làm gì đó. Trái với dự đoán của tôi, đồ ăn không tệ chút nào. Thịt viên kiểu Thụy Sĩ, gà xiên nướng, pho mát ăn kèm với trái cây, bánh mì bơ ngọt và cả một người đàn ông đang cắt nhỏ những miếng sườn thăn thượng hạng. Tôi có thể tiếp tục ở lại bữa tiệc này là nhờ vào món cá ngừ và món thạch ăn kèm bơ lạc, cho nên đây cũng là một điểm đáng ghi nhận.
Tôi đang đi dọc theo dãy đồ ăn thì có ai đó nói chuyện với tôi: “Cô cũng tới vào phút chót hả?”
Đó là một anh chàng đứng sau lưng tôi, mặc dù tôi cũng không dám chắc có phải anh ấy đang nói chuyện với mình hay không. Thế rồi anh ấy mỉm cười và ra hiệu người anh ấy vừa mới hỏi chính là tôi. Tình yêu sét đánh ấy hả? Thứ đó chẳng tồn tại đầu. Ấn tượng đầu tiên thì sao? Tôi nghĩ Graham nhìn có chút gì đó giống như trong bộ phim truyền hình Mad Men. Mái tóc của anh ấy vuốt keo, rẽ ngôi và chải xẹp sang một bên, bộ vest của anh ấy quá nhỏ so với thân người, cái cà vạt thì bé tí xíu, và bộ râu mấy ngày chưa cạo lởm chởm. Cố quá rồi đấy, anh bạn ạ!
“Bảng tên của cô.” Anh ấy vừa nói vừa chỉ tay. “Chắc hẳn cô cũng trả lời thư mời quá muộn đúng không?”
Lúc ấy tôi mới để ý thấy bảng tên của anh ấy cũng được viết bằng tay. Hay đấy! “Ồ, đúng vậy.” Tôi nói.
“Tôi cũng vậy.” Anh ấy nói, như thể bằng một cách nào đó, việc ấy khiến chúng tôi trở thành anh em đồng chí.
Tôi bất giác liếc nhìn xung quanh. Tôi không biết anh chàng này là ai, hay có ai ở gần có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi không, nhưng rồi tôi quăng đi hết mọi sự cảnh giác. “Sếp của tôi nói rằng nếu tôi không tới tham dự, chị ấy sẽ đuổi việc tôi. Tôi nghĩ là chị ấy chỉ nói đùa thôi, nhưng tôi cũng không dám chắc nữa, cho nên…”
Anh ấy bật cười khúc khích khi nghe lý do này, gương mặt và tiếng cười của anh ấy có vẻ chân thật, và anh ấy nói: “Sếp của tôi thì nói tôi cần phải bồi đắp thêm nhiều mối quan hệ nếu tôi muốn được cất nhắc vào nguồn luật sư cộng sự dự bị.”
Anh ấy nói câu đó với một giọng giả tạo và quyền hành.
“Anh là luật sư à?” Tôi nói.
“Tôi làm việc ở Begley, Smalls, Begley and Timmins.” Anh ấy tiến sát hơn đến chỗ tôi và nói nhỏ. “BSBT, hay Bọn Sida Bị Tâm thần.”
Tôi bật cười. “Anh nói từ “Begley” những hai lần.”
“Hai cha con mà. Ông già và đứa kế nghiệp của ông ấy.” Anh ấy đảo mắt. “Nếu gã đó không phải là con trai của người sáng lập, hắn chỉ có thể đứng phục vụ thức ăn ở một gian bếp từ thiện nào đó. Cái gã đó có dáng vẻ của một trong số những kẻ lười biếng suốt ngày ngồi lì tại bàn làm việc và dập số hết cả ngày.”
Đứa ấy chính là tôi! Tôi reo lên trong đầu. Giới thiệu tôi với gã đó được không!
“Tôi nghĩ công ty của tôi và công ty cô có làm gì đó với nhau.” Anh ấy nói.
“Vậy anh là luật sư hả?” Tôi nói, tránh phải trả lời, cùng lúc ấy trong đầu tôi cũng tính toán, ước lượng tuổi của anh chàng này bốn năm đại học và ba năm ở trường luật - ít nhất Graham phải hai mươi lăm tuổi. Hóa ra anh ấy đã hai mươi tám, nhiều hơn tôi sáu tuổi.
“Nghe có vẻ như cô không thích chuyện đó lắm nhỉ.” Đột nhiên tôi nhận ra là mình đang đứng chắn dãy phục vụ đồ ăn, thế là tôi vớ lấy vài miếng pho mát và chuồn ra khỏi bàn đựng đồ ăn.
“Hành nghề luật sư là cái gì, tôi chẳng bận tâm cho lắm.” Graham nhỏ giọng nói. “Tôi thực sự không thích môi trường doanh nghiệp. Tôi là một nhà kinh doanh. Tôi muốn xây dựng mọi thứ từ con số không.”
“Khởi nghiệp á?” Tôi hỏi.
“Chính xác là thế. Nhận lấy miếng sườn ngon nhất.” Anh ấy đáp. “Như thế thì việc đến bữa tiệc này mới có giá trị.”
“Tôi là người ăn chay.” Tôi nói. Có điều tôi không phải như vậy và tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nói thế
Anh ấy chìa tay ra. “Tôi là kẻ ăn thịt. Rất vui được gặp cô.” Anh ấy chỉ tay vào cái bảng tên được viết bằng tay. “Strickland”, anh ấy nói bằng giọng Anh. “Anh Graham Strickland.”
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi không phải là James Bond. Là bánh quy cracker Graham Crackers. Bạn biết đấy, bánh để làm bánh quy kẹp kẹo dẻo ấy. Suy nghĩ thứ hai xuất hiện trong đầu tôi là gã này khá tự phụ. Tuy nhiên suy nghĩ thứ ba của tôi là nói chuyện với ai đó còn tốt hơn là đứng một mình trông như một đứa thua cuộc, và suy nghĩ đó đã giúp ngày hôm nay trở nên có ý nghĩa.
“Cô muốn ngồi một lát không?” Graham nói, chỉ tay về phía một trong số những cái bàn tròn.
“Được ạ.” Tôi nói. Đó cũng là điều tôi muốn từ đầu.
Chúng tôi len lỏi qua đám đông và đi tới một trong số những cái bàn được trải khăn trắng muốt và những cái ghế ăn tiệc lộng lẫy. Graham đặt đĩa của mình xuống và hỏi: “Cô có muốn một li rượu hay bia không?”
“Tôi không uống rượu.” Tôi nói.
“Không uống rượu, không hút thuốc. Vậy thì làm gì?” Anh ấy hát lên. Thấy tôi không trả lời, anh ấy nói tiếp: “Adam Ant. Goody Two Shoes. Đó là một bài hát.”
“Ồ.” Tôi nói. Thế rồi không thể nào từ chối thêm, tôi nói thêm: “Rượu vang. Hãy cho tôi một ly rượu vang.”
Thế là buổi tôi hôm ấy trôi đi, tôi kể với anh ấy những điều trước nay tôi chưa từng nói ra, đặc biệt là sau khi tôi uống ly rượu thứ hai. Giống như khi Graham nói “Cô có muốn đi khỏi đây không” và tôi đáp “Chắc chắn rồi”. Hoặc sau đó, khi chúng tôi tới một quán bar và anh ấy nói “Em có muốn uống gì đó không?” và tôi một lần nữa lại nói “Chắc chắn rồi”. Và khi anh ấy lái chiếc Porsche đưa tôi về nhà, anh ấy đỗ xe, hỏi “Em có định mời anh lên nhà uống một tách cà phê không?” và tôi nói “Anh uống cà phê sao?”, Graham nói “Không” và tôi bảo “Được thôi”.
Cứ như thế, tôi đã qua đêm với anh ấy. Ngay buổi tối đầu tiên! Tôi biết, khá là nhơ nhớp, phải vậy không? Có lẽ là tại mấy ly rượu vang và cocktail, hoặc cũng có thể là tại tôi đã đọc cuốn Năm mươi sắc thái. Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ liên lạc lại với anh chàng đó nữa, nhưng rồi sau đó anh ấy gửi e-mail cho tôi mời tôi đi chơi. Tôi đã nghĩ ngợi suốt cả một ngày. Tôi không cho Brenda xem e-mail ấy. Nhưng tôi đã cho một người bạn xem, đó là Devin Chambers. Devin bắt đầu làm việc ở công ty cùng lúc với tôi, mặc dù cô ấy làm việc cho một chuyên viên khác. Tôi kể cho cô ấy nghe về cái đêm tôi ngủ cùng Graham và cô ấy phản ứng kiểu như “Cái khỉ gì vậy? Thế quái nào? Cậu ngủ với hắn ta? Ôi chết tiệt!”
Tôi đã kể là Devin chửi thề nhiều như một gã thủy thủ mắc chứng Tourettes chưa nhỉ? Nhưng nói tóm lại, cô ấy nghĩ rằng tôi nên đi chơi với Graham một lần nữa, thế là tôi đã làm như cô ấy bảo.
Vậy là tôi đoán tôi phải cảm ơn Devin khi tôi đứng đây, trước cửa vào lát đá cẩm thạch của tòa án hạt Multnomah, đợi Graham. Tôi phải thừa nhận là tôi có một chút lo lắng. Ý tôi là, chúng tôi mới chỉ hẹn hò được có vài tháng. Tôi thậm chí còn chưa gặp gia đình anh ấy. Anh ấy nói rằng tôi nên cảm ơn anh ấy. Bố của anh ấy là một vị CEO nào đó ở New York, Graham nói đó là lý do tại sao anh ấy lại sống ở Portland, xa cha anh ấy nhất có thể mà không cần phải đi ra khỏi bốn mươi tám tiểu bang vùng hạ. Mẹ của anh ấy, theo lời kể của anh ấy, phần lớn thời gian sống trong căn hộ của họ ở Manhattan và uống rượu. Thế là ở một khía cạnh nào đó, Graham cũng chẳng có gia đình, và ở điểm đó, chúng tôi có một sợi dây liên kết chung. Chúng tôi là những đứa trẻ mồ côi, và nếu đó không phải là lý do để chúng tôi về chung một nhà thì tôi cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào khác (lại là một câu châm biếm nhé.)
Tôi cảm thấy kì cục khi đứng mãi ở đó trong bộ váy trắng tinh. Tôi dám chắc bất cứ ai đi ngang qua cũng dành cho tôi một ánh nhìn thương hại, và chắc chắn là tôi cũng đang định đứng lên. Sự thực là, tôi cũng có suy nghĩ giống họ. Đáng buồn làm sao, tôi biết, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu được tại sao Graham lại muốn lấy tôi làm vợ, bác sĩ tư vấn tâm lý của tôi nói rằng tôi gặp vấn đề khi tự đánh giá giá trị của bản thân. Thật thế sao? Và đáng lẽ ra tôi nên có suy nghĩ rằng bất cứ cô gái nào từng trải qua cái giây phút nhìn cha mẹ mình chết ở ngay bên cạnh và bị ông chú của mình quấy rối cũng đều phải là một cô gái tràn đầy tự tin hay sao!
Thế nhưng Graham thì có vẻ nghĩ rằng chúng tôi có rất nhiều điểm chung, nhưng đó là bởi vì tôi gần như đồng tình với mọi thứ anh ấy muốn làm. Tôi đoán là do tôi sợ nếu tôi nói không thì sẽ giống như khi sếp của tôi nói rằng nếu tôi không tới bữa tiệc, tôi sẽ bị đuổi việc. Tôi không thực sự chắc chắn điều gì sẽ xảy ra.
“Này em!” Tôi quay người lại khi nghe thấy giọng anh ấy. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ấy vội vã băng sang chỗ tòa nhà mái vòm với sàn nhà lát nền gạch Terrazzo vuông. Anh ấy thở hổn hển khi chạy tới chỗ tôi. “Xin lỗi em, anh tới muộn. Có việc đột xuất phải giải quyết.”
“Em tưởng anh xin nghỉ chiều nay rồi cơ mà.” Tôi nói.
“Anh đã hi vọng là xin được, nhưng có việc đột xuất. Chuyện nhỏ thôi, không có gì to tát cả. Vậy là em đã sẵn sàng làm chuyện này?”
Làm chuyện này? “Chắc chắn rồi.” Tôi nói, mặc dù tôi khá chắc chắn là tôi đã ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu trong hơi thở của anh ấy khi anh ấy tiến về phía trước để hôn tôi.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt