Lỗi Hẹn Cùng Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
hắm ơi, ra mà đưa Vĩnh Sinh vào nè. Nó say mèm rồi.
Thắm tất tả chạy ra. Cô nhăn mặt khi thấy Vĩnh Sinh và anh trai:
- Anh lại để anh Sinh uống rượu nữa rồi.
Nhật trợn mắt với em gái:
- Mày khó chịu vừa vừa thôi nhỏ, có bao giờ nó uống rượu say không? Bữa nay đám cưới thằng Sơn, tụi kia ép nó uống, làm sao nó không uống được. Ai biểu mày có thằng chồng có ngón đàn hay quá trời làm chi, ai cũng ngưỡng mộ bắt uống rượu bằng chết. Nè, phụ coi, đừng có đứng đó mà nhăn mặt.
Thắm ghét nhất khi thấy Vĩnh Sinh uống rượu. Khi say anh chỉ gọi tên Lập Vân. Cô vùng vằng:
- Ai biểu anh không cản, anh một mình mà đưa anh ấy vào nhà.
- Mày thật... Được rồi, nó tỉnh dậy tao rủ đi uống rượu nữa cho biết. Mày muốn tối ngày nó ở nhà với mày hả? Làm quần quật ra đó, vừa thôi nhỏ, ai mà không khen nó, chỉ có mày là ăn hiếp chồng thôi.
Thắm cười khẽ phụ Nhật đưa Vĩnh Sinh vào nhà. Vĩnh Sinh say như chết. Đặt Vĩnh Sinh nằm ngay ngắn. Nhật ra lệnh:
- Quậy cho nó miếng chanh mà uống cho mau tỉnh.
Thắm lui cui đóng cửa, pha cho Vĩnh Sinh ly nước. Vừa lau mặt cho Vĩnh Sinh, Thắm vừa ngắm. Cô yêu Vĩnh Sinh biết bao. Nửa năm chung sống vợ chồng, chưa bao giờ anh làm cho cô phải buồn. Tuy nhiên Thắm cũng biết tôn trọng phút riêng tư của Vĩnh Sinh, cô hiểu trong một góc sâu thẳm nào đó Vĩnh Sinh vẫn chưa quên được Lập Vân. Nằm gối đầu lên ngực Vĩnh Sinh, Thắm đi vào giấc ngủ êm đềm.
Vĩnh Sinh tỉnh dậy giữa không khí ấm áp và dễ chịu của nửa đêm về sáng. Thắm đang nằm ngủ gối đầu lên vai anh, một cánh tay quàng hờ hững trên ngực Vĩnh Sinh. Vĩnh Sinh nằm yên, anh không muốn khuấy động làm tan mất đi sự yên tĩnh đang có. Những lúc như thế này, nỗi nhớ về Lập Vân lại cồn lên tha thiết. Nụ hôn đầu đời, vòng tay vụng dại, ngày ấy đã quá xa. Cũng như Sài Gòn, Long Khánh trở thành xa diệu vợi. Nỗi nhớ bừng lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi đau đớn rồi tan loãng. Vĩnh Sinh cố quên dìm lòng mình xuống để sống bên một người vợ hiền lành như Thắm. Thật không dễ dàng khi quên đi được một người. Bỗng... Vĩnh Sinh sững sờ, anh vừa nhận ra giọt nước mắt thật ấm rơi ra. Thắm khóc trong giấc ngủ. Vĩnh Sinh sờ nhẹ lên má vợ. Em khóc đó ư? Anh đã làm em đau khổ và em cố giấu nỗi khổ của mình fải không? Anh có lỗi với em biết bao nhie6u. Cuộc đời anh, sự nghiệp và tương lai bắt đầu như một trang giấy mới có những dòng chữ viết. Anh làm gì đây để đáp tạ lại tình yêu của em? Tha lỗi cho anh. Vĩnh Sinh siết nhẹ vợ vào mình anh hôn khẽ lên đôi má còn ướt nước mắt.
- Anh thức rồi à?
Thắm cười khẽ, cô cựa mình trong vòng tay Vĩnh Sinh:
- Anh uống rượu nhiều lắm phải không?
- Anh uống ít thôi, lâu quá không uống, uống lại say muốn chết.
Ghé lên má vợ, Vĩnh Sinh âu yếm:
- Nói anh nghe, tại sao em khóc?
- Em sợ... anh không thương em.
- Ngốc quá, không thương em để thương một cô ngốc nào nữa sao?
- Em biết đâu được.
- Nhìn xem anh có thương ai ngoài em nữa không?
- Em không biết.
- Như vậy thì đừng có khóc, khóc anh đánh đòn.
Thằm nằm yên cho bàn tay Vĩnh Sinh ve vuốt trên vai mình, cô khép mắt lại trong niềm hạnh phúc tuyệt vời.
- Em yêu anh.
không gian lắng đọng lại trong khoảnh khắc yên tĩnh. Tiếng gà gáy eo óc xa xa. Thắm kêu lên:
- Em quên mất. Anh có thư của Vĩnh Thúy.
Cắn vào má vợ, Vĩnh Sinh cười khẽ:
- Vĩnh Thúy nói gì, chắc cô bé lại vòi vĩnh gì fải không?
- Mẹ nói nhớ anh.
-...
- Anh về Sài Gòn thăm mẹ đi.
- Em đi luôn nữa chứ.
- Em đi rồi heo, rồi gà vịt, nhà cửa nữa. Sắp đến ngày hái đậu rồi còn fải kêu công.
Vĩnh Sinh thở mạnh:
- Hay để đến tết hẳn về.
- không được, anh về thăm mẹ một mình cũng được.
- Sao lại một mình, anh không đi đâu.
Thì thầm Thắm trêu:
- Em không sợ anh gặp Lập Vân đâu. Anh biết không, chúng mình có tin vui.
- Tin gì?
- Đặt tay lên bụng em xem.
- Cái gì? Mình có con?
- không chắc lắm.
- Trời ơi. Sao lại không chắc, muốn làm anh đứng tim fải không?
Vĩnh Sinh siết mạnh Thắm. Anh hôn cô cuồng nhiệt:
- Anh sẽ không về Sài Gòn đâu.
- Em mới có thai chừng hai tháng thôi mà.
- Anh mừng quá, em đáng bị đánh đòn. Muốn giấu một mình em biết thôi hả?
- Trời ơi ngộp em Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh vẫn cứ ghì chặt Thắm, anh hôn lên mắt, lên môi Thắm.
- Anh yêu em.
Thắm muốn khóc. Lần đầu tiên cô mới được nghe Vĩnh Sinh nói tiếng yêu.
- Sao em khóc hả Thắm?
- Em hạnh phúc qúa. Anh tin không khi hạnh phúc người ta cũng có thể khóc.
- Anh tin chứ.
Ánh sáng đầu ngày xuyên qua khung cửa. Vĩnh Sinh vẫn chưa muốn dậy. Anh cứ muốn mình mãi như thế này. Trong vòng tay Thắm với hạnh phúc bình dị. Kỷ niệm đầu phai bay theo cơn gió qua sông.
Vừa xách cái ba lô lên Vĩnh Sinh kêu lên:
- Anh đi mai về thôi, em bỏ quần áo chi nhiều dữ vậy Thắm?
không cho Vĩnh Sinh mở ba lô ra. Thắm máng lên vai Vĩnh Sinh:
- Có hai bộ đồ, hai áo thun với hai quần đùi thôi mà.
- Em làm như anh là đàn bà vậy, đi xa là fải quần này áo nọ. Thôi đi, anh không cần fải mang gì hết đâu.
- Biết đâu mẹ giữ anh lại chơi một tuần rồi sao. Anh đừng có nhăn, còn một giỏ quà nữa kìa, của ba mẹ biếu mẹ Ở Sài Gòn.
Vĩnh Sinh thở hắt ra:
- Ôi trời, anh fải tay xách nách mang. Em thì lại không chịu đi với anh nữa.
- Hay là anh sợ mang nhiều thứ quá người ta biết anh có vợ?
- Nói bậy em ơi. Thôi được rồi, anh mang đi hết. Nhưng mà khoan đã.
- Còn gì nữa?
- Em chưa hôn anh bù trừ tối nay anh ngủ có một mình.
Thắm bật cười trước vẻ nhăn nhăn của Vĩnh Sinh. Con người trầm lặng của Vĩnh Sinh biến mất khi biết mình sắp có con. Thắm quàng tay qua cổ Vĩnh Sinh, cô hôn lên má anh:
- Rồi đó, bây giờ anh đi được chưa?
- Trời đất em hôn anh mà như người ta fải trả nợ. Anh không chịu đâu, hôn lên má bên này nữa.
Vĩnh Sinh chìa má ra. Thắm chưa kịp hôn đã bị Vĩnh Sinh ôm choàng lấy, anh hôn cô thật lâu:
- Ở nhà ngủ sớm nghen em?
- Dạ.
- Đừng làm gì nặng, có cái gì chờ anh về nhà làm nghe?
- Dạ.
- Còn nữa. Anh quên mất, hồi tối hôm qua anh có mua mấy lọ thuốc dưỡng thai, em fải nhớ uống, mẹ khỏe thì con mới mạnh được. Fải nhớ uống đấy, không uống anh về giận cho mà coi.
- Em nhớ rồi.
- Tối nay ngủ ở nhà mẹ, anh sẽ lại nhớ em mất thôi.
Vĩnh Sinh lại hôn Thắm. Anh lưu luyến như không muốn dời chân để đi. Thắm hiểu mình đã được yêu. Những ngày chung sống chăn gối mặn nồng đã biến cải Vĩnh Sinh. Giờ đây anh mới chính thật là của cô. Vĩnh Sinh vẫy một chiếc xe đò vừa trờ tới. Leo lên xe anh còn vẫy vẫy tay lại với Thắm:
- Chiều mai anh về Thắm ơi.
Chiếc xe chuyển bánh, bụi đỏ tung bay thành một màu đỏ tan loãng vào hư không. Thắm vẫn chưa muốn quay bước. Đêm nay cô sẽ lại một mình trong căn nhà, vắng anh chỉ hai hôm thôi, thời gian sẽ dài vô cùng.
- Mai nó cũng về thôi, mày không fải nhìn theo nữa nhỏ.
Lại Nhật. Thắm bẽn lẽn bẻ một nhánh cây khô trước nhà ném vào anh trai:
- Anh chỉ giỏi ghẹo em. Coi chừng em méc chị hai.
- Tao có gì đâu mà sợ mày méc chị hai?
- Còn không nữa hả, chiều nào cũng ra quán bà Lệ.
- À, quán bà Lệ thì đã sao?
Thắm tinh nghịch la lớn:
- Anh đi gặp nhỏ Thúy.
- Trời đất, nhỏ Thúy thì đã sao?
Thắm trề môi:
- Ở đó mà không sao. Con nhỏ mết anh như điếu đổ. Em méc chị hai cho chị hai nhéo anh bầm bắp vế luôn.
- Mày lầm rồi nhỏ ơi.
- Em mà lầm?
- Chứ sao, nó hỏi thăm thằng Sinh đó. Nó nói với tao nó thương thằng Sinh, muốn làm bé mày.
Thắm bưng lấy miệng, cô bán tính bán nghi:
- Anh nói thật hay nói chơi vậy?
- Mà mày chịu cho nó làm bé mày không?
- Ai chịu kỳ cục.
Thắm vùng vằng:
- Rồi anh Sinh biết chưa?
- Sao không biết, tao nói.
Thắm nhìn anh trai muốn khóc:
- Anh muốn hại em sao vậy?
Nhật cười ngất:
- Đúng là mày ghen quá mạng rồi. Vậy mà tao nói hôm nọ còn chối đây đẩy. Em chả, em chả thèm ghen. Tao chỉ nói chơi có một chút mà cái mặt xanh dờn. Con Thúy không fải thương thằng Sinh đâu, nó hỏi mua cây đàn của thằng Sinh, đúng là đàn bà.
Thắm phụng phịu đánh mạnh vào vai anh trai:
- Ghét anh, anh chọc em, trưa nay không thèm phụ nấu cơm với chị hai, cho công nhân hái đậu đói luôn.
- Ái chà, cái màn đó anh không giỡn nghe nhỏ. Thằng Sinh không có ở nhà cho em ăn hiếp anh đâu.
- Ai biểu anh chọc em.
Nhật nháy mắt:
- Có như vậy anh mới biết thằng Sinh có phước.
Thắm cười khanh khách. Bao giờ cũng vậy, anh em gặp nhau là ồn ào, nhưng Nhật vẫn thương em gái hơn hết. Nhật vụt la lên:
- Chết. Hôm nay tao quên mất, bả còn đi họp trên xã nữa mày. Ngày phụ nữ phụ niết gì không biết, bả biểu tao chở mày đi chợ.
Thắm lắc đầu:
- Anh như vậy hèn nào chị hai chẳng cho anh là đểnh đoảng.
- Vậy chứ mày biết không, bả thương tao dữ lắm đó. Như thằng Sinh thương mày vậy đó.
Thắm cười rạng rỡ, niềm vui bừng lên trong lòng cô. Ngồi phía sau xe cho Nhật chở ra chợ. Thắm ôm ngang bụng anh:
- Anh lè phè thấy mồ.
- Có sao đâu nhỏ. Quên nữa lẽ ra mày fải đền ơn tao nghen nhỏ.
- Khi không rồi đền ơn cho anh. Anh thật... vô duyên.
Nhật cười khục khục hài hước:
- Tao vô duyên, nhưng chính nhờ cái vô duyên mà mày được chồng đó nhỏ. Nhớ đi, tao xúi mày đi Sài Gòn tìm thằng Sinh fải không. không ngờ đi Sài Gòn mấy hôm thằng nhỏ trở lên với má nó xin cưới mày. Vô duyên chỗ nào đâu?
Thắm véo nhẹ cái bụng phệ của anh trai. Ông tướng làm cũng dữ mà uống rượu cũng ghê. Suốt ngày uống rượu, bụgn phì ra như ông phì lũ vẫn không chừa. Thắm nghịch ngợm:
- Em biết tại sao chị Hai thương anh rồi.
- Tao biết mày muốn nói nhờ cái bụng phì lũ của tao fải không? Đúng là làm ơn mà không mang ơn anh chút nào nhỏ ơi.
- Em cám ơn anh bằng cách mai mốt cho con của em gọi anh bằng cậu được chưa?
Nhật đớ lưỡi rồi hét to:
- Hoan hô.
Anh cất giọng hát ồm ồm khi chiếc xe chạy phom phom trên đường đất đỏ. Bài hát Vĩnh Sinh hay đàn:
Quê hương là gì hả me.
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hả me.
Ai đi xa cũng nhớ nhiều
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợm bướm vàng bay...
Bất giác Thắm cũng hát theo anh trai:
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nho?
Êm đềm khua nước ven sông..
Như mọi ngày, Vĩnh Thúy tập hợp cho những đứa trẻ xếp hàng sau khi tan học.
- Nghiêm.
Đám học trò nhỏ đứng xếp hàng ngay ngắn. Vĩnh Thúy ra lệnh:
- Nào, làm động tác thể dục. Một, hai, ba, bốn. Một, hai, ba, bốn.
Vĩnh Thúy đi lại gần thằng Nhân, cô lắc đầu nhìn bé:
- Con sai rồi. Khi cô hô lên hai, con phải đưa chân này ra trước chứ. Trả lời cô xem chân này là chân trái hay mặt?
- Dạ chân trái.
- Con giỏi lắm. Nào làm lại xem.
Lần này thằng bé làm đúng theo như các bạn.
- Tan hàng. Em nào có ba mẹ đến rồi hãy ra. không được ra ngoài trước nha.
- Dạ.
Đổng Quân đến từ lâu, từ lúc cô giáo lớp Mầm non tụ học trò lại làm động tác thể dục trước khi tan lớp. Cô giáo trẻ quá giống như Lập Vân lúc anh mới biết. Đổng Quân buồn rầu, Lập Vân không bao giờ được như anh mong muốn. Anh đã đuổi theo ảo mộng từ bao năm qua. Giờ đây thần tượng kia đang bắt đầu sụp đổ dưới chân anh.
- Cô ơi, ba Nhân đến rồi kìa.
Vĩnh Thúy gật đầu chào Đổng Quân, cô vui vẻ:
- Hôm nay cháu được lãnh thưởng phiếu bé ngoan đây, thưa ông.
Đổng Quân cũng cười đáp lại, thằng Nhân hân hoan rút trong cặp táp ra:
- Ba xem đi ba.
- Con biết tên con chỗ nào không?
- Dạ biết. Đây nè Vê u vu nghã Vũ, Đê ông đông hỏi Đổng, n... nờ hắt ân Nhân. Vũ Đổng Nhân fải không ba?
- Con của ba giỏi quá.
Đổng Quân thơm mạnh lên má con. không hạnh phúc với Lập Vân, Đổng Nhân là niềm hạnh phúc vô cùng tận với Đổng Quân. Chăn gối lạnh lùng, tình yêu không có. Lập Vân mơ mộng với mối tình tan vỡ đầu đời. Người đàn ông kia đã có vợ. Lập Vân càng thu mình vào thế giới riêng tư của cô. Thôi thì, hãy vì con mà sống một đời lạnh lùng như đã sống. Cũng như Vĩnh Thúy. Cô thầm tự hỏi, chưa bao giờ mẹ bé Nhân đi đón con. Trong một góc sâu thẳm của lòng. Vĩnh Thúy nhận ra mình dành cho người đàn ông với vẻ buồn sâu kín kia một tình cảm. Và chưa bao giờ Vĩnh Thúy tự hỏi mình vì sao? Trong tâm hồn mộc mạc của cô, Đổng Quân là người cha tốt với một đứa con ngoan như Đổng Nhân. Vĩnh Thúy không hề biết những tình cảm đơn điệu kia dần chiếm lĩnh cô. Đổng Quân không thể thiếu trong mỗi chiều đón con.
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh