Chương 3
ate vùi đầu trên gối, nhưng mùi hương thoảng qua, mỏng manh từ nước hoa cologne của Jack vẫn bám lấy màn che bằng vải lanh, nhắc nhở sinh động đến lovemaking của họ trước đây, và nhiều hơn thế nữa-mọi khoảnh khắc khác mà cô chia sẻ với Jake…
Cô cựa quậy không yên trên giường, đôi mắt xanh, nhìn chằm chằm vô hồn lên trần nhà.Tâm trí quay cuồng ngăn cô tìm đến sự lãng quên trong giấc ngủ. Những đồ trang sức bằng đá chạm nho nhỏ trong quá khứ gợi lên những hình ảnh chập chờn trong não.
Khi cô sáu tuổi và đang chạy nhảy vòng quanh những bãi đất rộng lớn của nhà mình ở Cornwall. Một công trình kiến trúc vững chải bằng đá hoa cương khổng lồ xây ở vùng đồi núi trên hải cảng nhỏ của Fowey, cách đó một vài dặm là xưởng làm gốm sứ được thành lập bởi một gia đình thương nhân cách đây gần hai trăm năm. Cô đã từng là một đứa trẻ hạnh phúc, sống trong ngôi nhà lớn cùng với mẹ và ông. Bố cô trở về từ xưởng sản xuất ở London hầu hết những ngày cuối tuần, và thỉnh thoảng mẹ dẫn cô đến London, lưu lại trong một ngôi nhà tao nhã trong thành phố.
Nhìn lại những năm tháng trước đây, Katy đã có thể xác định một cách chính xác thời điểm những điều quan trọng, đúng đắn đã bắt đầu thay đổi. Lúc cô lên mười. Bố cô đã bất ngờ trở về nhà muộn trong một tối Thứ Năm. Cô thức giấc bởi âm thanh từ giọng nói giận dữ của bố và cả người bạn của mẹ cô dì Fiona. Sáng hôm sau, cô gái Katy bé bỏng đã chạy đến phòng ngủ của bố mẹ, một cách cần thiết để cảm thấy được yên tâm, chỉ để tìm một mình mẹ thôi; bố cô ngủ ở một phòng riêng.
Rồi từ đấy, những chuyến viếng thăm nhà của bố cô ít hơn trước, và những lần du ngoạn của cô đến London chấm dứt. Khi bố cô ghé thăm, chủ đề của cuộc nói chuyện chỉ đề cập đến việc gởi Katy vào trường nội trú. Người ông yêu quý của cô mất sáu tháng sau đó, và tại lễ tang, bố mẹ cô đã tranh cãi ầm ĩ. Bà chủ của quán rượu địa phương “ the Bird in the Hand” gào khóc bên bia mộ của ông, và mẹ cô đã phẫn nộ. Mặc dù thế, Katy có thể nghe thấy tiếng của bố cô.
“Mẹ đã mất được hai mươi lăm năm, vì Chúa. Ông là một người đàn ông khỏe mạnh, bình thường, thỉnh thoảng cô sẽ không hiểu, trông ông rất quyến rũ.”
Nghĩ về nó bây giờ, lần đầu tiên cô tự hỏi rằng liệu mẹ cô có mắc chứng bệnh lãnh đạm của phụ nữ. Đó không phải là lời bào chữa cho lối cư xử của bố cô nhưng nó có vẻ là một giải thích hợp lí cho hoàn cảnh đó.
Ngay vào cuối năm đó, Katy đã là một học sinh nội trú ở trường St Oswald dành cho những quý cô trẻ tuổi trong lòng thị trấn Yorkshire. Tại đây, một trong các cô gái lớn tuổi hơn đã hướng sự chú ý của cô vào một tấm ảnh của bố và một người phụ nữ trẻ tại câu lạc bộ London trên một trong những tờ báo lá cải yêu thích của người quản sinh. Đột nhiên, mọi việc diễn ra ở nhà cô trong quá khứ được làm sáng tỏ: bố cô là một kẻ phong lưu và lòng tín nhiệm thuần khiết của cô vào tổ ấm và gia đình mình bị tổn thất một cách tồi tệ.
Trong ngày mất của mẹ cô vì tai nạn xe cộ, cảnh sát đã gọi điện đến xưởng sản xuất, tìm bố cô. Ông đã vắng mặt- đang bận ra nước ngoài với một trong những quý cô-bạn của ông. Tình cờ, Jake Granton đã chọn đúng ngày đó để tham quan xưởng sản xuất.
Do sự xúi giục từ Mary, thư kí của bố cô, Jake đồng ý đi đến trường học nội trú của Katy và mang tin dữ đến cho một đứa trẻ mười bốn tuổi. Anh dẫn cô về nhà ở Cornwall và lưu lại thay vì để cô ở lại với người quản gia. Jake an ủi và động viên cô, cho đến khi bố cô, cuối cùng cũng đến vào buổi sáng hôm chôn cất mẹ. Jake giải thích cho cô về sự vắng mặt của bố và bảo với cô rằng cô còn quá trẻ để hiểu về những mối xúc cảm giữa những người trưởng thành và đừng phán xét cha cô một cách cay nghiệt.
Ở tuổi hai mươi sáu, anh xuất hiện như một người đàn ông trẻ tự tin, nhưng đủ gần gũi với thế hệ của cô để cảm thấy thoải mái, vì vậy cô đã thử tin tưởng vào anh.
Jake nói về sự ra đi của mẹ anh vào vài tháng trước; anh thấu hiểu cảm giác của cô. Anh chỉ quay trở về Venice sau một khoảng thời gian khá lâu, nơi đang đóng vai trò là đại diện ngoại giao của cha và sắp xếp vài việc của mẹ anh.
Ở Venice, Jake đã phát hiện ra một người chú tuyệt vời, đã để lại một số cổ phần tại Meldenton, và trong một cuộc điều tra đã tìm ra câu chuyện ẩn đằng sau những cổ phần đó.
Trong chiến tranh thế giới thứ hai, ông Meldenton đã đi du lịch vội vã đến Italy và ở đây, ông đã cứu sống một người đàn ông Italy, Gianni Luzzini. Sau chiến tranh, ông Meldenton cần vốn để cải tạo lại nhà máy London đang dần đi đến chỗ phá sản, Gianni, gia đình ông sản xuất thủy tinh ở Venice hàng thế kỉ, đã cố nài ông để được giúp đỡ. Đổi lại, ông Gianni được nhận ba mươi phần trăm cổ phần trong Meldenton, lòng kiêu hãnh của ông Meldenton sẽ không cho phép ông nhận số tiền ấy như một món quà.
Hơn mười hai tháng kế tiếp đó, Katy vui mừng nhận được những tấm bưu thiếp từ nhiều nơi khác nhau trên thế giới từ Jake, khoảng thời gian vào mùa hè sau đó, trước khi cô gặp lại anh lần nữa.
Bố dẫn cô đến biệt thự mới của ông ở Marbella và giới thiệu cô với Monica, cô dâu mới của ông, một phụ nữ tóc đỏ hấp dẫn trẻ hơn ông hai mươi tuổi. ông cũng bảo với Katy rằng ngôi nhà ở Cornwall đã được bán- Monica không thích nông thôn. Từ đấy, nhà của họ ở London. Katy lấy làm khó chịu, nhưng Jake đã quay về và với một vài câu nói chọn lọc một cách cẩn thận đã thuyết phục được cô.
Từ đó trở đi, Jake luôn ghé thăm Katy khi cô ở nhà.
Katy rên rỉ và trở mình, ấn đầu xuống cái gối. Cô phân vân sao mình có thể khờ dại một cách chết tiệt và ngốc nghếch như vậy, nhưng ở tuổi 14, cô đã phải lòng Jake quá thể. Anh là người đàn ông cao lớn, ngăm đen và đẹp trai trong giấc mơ của cô, cô sẵn sàng làm mọi thứ vì anh…và thực sự cuối cùng cô đã làm như vậy!
Khi cô vào năm cuối ở trường thì cũng là thời điểm vào kỳ nghỉ lễ phục sinh. Cô đã đến biệt thư ở Tây Ban Nha, đắm chìm trong sách vở để học lấy điểm tốt cho kỳ thi. Khi đến đó, cô phát hiện ra là Jake đang ở đây. Anh đang hồi phục sau vụ tai nạn khi trượt tuyết vào tháng trước. Cô kinh hãi thấy anh đi cà nhắc trên cái nạng khi chân bị bó bột từ đùi đến mắt cá chân. Bố cô và Monica ở lại vài ngày rồi rời đi – chăm sóc một người bị thương không phải là phong cách của Monica.
Với Katy, hai tuần tiếp đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, với chỉ một cặp đôi lớn tuổi vừa trông coi biệt thư vừa là người đi kèm, Katy vui sướng chăm sóc cho Jake. Họ nói chuyện hàng giờ, chơi trò Monopoly và chơi cờ, và Jake đã dạy cô chơi cờ thỏ cáo.
Chính trò chơi cờ thỏ cáo khiến cô suy sụp. Vào đêm cuối của kỳ nghỉ, cô tuyệt vọng mong muốn Jake đối xử với cô như một người phụ nữ.
Ồ, anh có chạm vào cô – với một cánh tay quanh vai, một cái ôm nhanh, một nụ hôn lên má – nhưng cô muốn nhiều hơn nữa; chỉ nhìn anh thôi cũng khiến tim cô đập nhanh hơn, khiến dạ dày cô như lộn nhào. Cô đau đớn muốn được anh ôm và cảm nhận khuôn miệng đẹp của anh trên miệng cô.
Katy đã đọc về tình yêu trong các cuốn sách và khao khát muốn trải nghiệm thực tế với Jake, và đêm đó, lần đầu tiên cô đã đánh bại Jake trong trò cờ thỏ cáo. Cô có thể nhớ đêm đó như thể nó vừa mới xảy ra hôm qua thôi.
Jake nằm uể oái một đầu ghế sofa da dài, đôi chân dài của anh duỗi phía trước, tay anh vòng rộng ra lưng ghế. Cô chưa bao giờ thấy anh gợi cảm hơn. Đôi mắt thẫm của anh lấp lánh cười với cô qua chiều rộng của bàn café thấp.
‘Ồ, Katy, vậy là cuối cùng em đã thành công. Em đã đánh bại thày giáo, và theo tính toán, tôi nợ em năm ngàn bảng.’ Họ sử dụng que diêm làm tiền, và, vừa cười lục cục, anh vừa ném một nắm diêm cho cô. ‘Tôi chắc hẳn phải là một thày giáo giỏi’, anh tự mãn nói. Còn Katy, vừa phấn chấn vì thắng cuộc, vừa buồn vì phải rời đi vào ngày mai, đã trả lời thách thức, “Em thừa nhận anh là một thày giáo giỏi, nhưng, em phân vân không biết có phải trò cờ thỏ cáo là tất cả những gì mà anh có thể dạy em?” Và cô đứng dậy rồi đi vòng qua bàn đến ngồi bên cạnh anh trên ghế sofa.
Cô nhìn anh mà không nói gì, đôi mắt xanh sáng lên trên khuôn mặt trái xoan hoàn hảo. Cô đang mặc một cái váy cotton ngắn với phần trên trang trí hình tổ ong không nịt, và khi cô cúi người về phía anh, phần trước váy trượt xuống, lộ ra đường cong đầy đặn, mềm mại của khuôn ngực cao. Cô thấy mắt anh thẫm lại khi ánh nhìn của anh rớt xuống ngực cô và cô nhận ra ánh hồng hào lờ mờ trải ra trên gò má anh, và mọi dấu hiệu vui thích biến mất khỏi biểu hiện của anh.
Anh dò xét cô bằng ánh nhìn nung nấu. “Em còn muốn tôi dạy cho điều gì nữa, Katy?”. Katy cảm thấy trái tim đập nhanh hơn cho tới khi nó gần như đánh gục cô. Cô di chuyển gần hơn, cong người về phía cơ thể cứng cáp của anh, và trượt đôi tay mảnh khảnh lên cổ anh.
“Một nụ hôn thay vì năm ngàn bảng mà anh nợ em,” cô khẽ trêu chọc.
Anh đột ngột di chuyển, đôi tay mạnh mẽ vòng quanh người cô khi khuôn miệng cứng cỏi cầm tù đôi môi run rẩy của cô. Nụ hôn của anh là tất cả những gì mà cô mơ tưởng, và còn hơn thế nữa. Sức ép của lưỡi anh giữa đôi môi hé mở của cô, hơi nóng thiêu đốt mà anh khơi gợi trong cô gửi đi những làn sóng choáng váng xuyên suốt cơ thể cô. Khi anh ngừng nụ hôn, cô thậm chí run rẩy dữ dội trong tay anh. Dịu dàng anh giữ đầu cô tựa vào vòm ngực rộng của mình, tay anh nhẹ nhàng cuộn trong mái tóc vàng dài của của cô.
“Tôi biết, em yêu, tôi biết.” Giọng nói âu yếm trầm khàn vừa kích động vừa êm dịu. “Em muốn tôi dạy em trở thành một người phụ nữ, và tôi sẽ dạy em, tôi hứa, nhưng Katy, tôi đã gần 30 còn em thì chưa đủ 18 tuổi; tôi phải mạnh mẽ cho cả hai ta. Vì chúa, em vẫn còn vài tháng ở trường. Em phải tập trung vào kỳ thi của em, nhưng khi nó kết thúc, tôi hứa tôi sẽ dạy em thế nào là một người đàn bà.” Và, với một tay nâng cằm cô lên, Jake nhìn xuống đôi mắt cô, khuôn mặt đẹp trai của anh bối rối.
“Chết tiệt thật, Katy, lẽ ra tôi phải tự chủ hơn,” anh rên rỉ. “Em phải biết ảnh hưởng của cơ thể tuyệt đẹp của em lên tôi. Và cô nằm lên người anh, chân cô ở giữa chân anh.
“Vâng, Jake,” cô thì thầm khàn khàn.
“Vào thời gian thích hợp và địa điểm thích hợp, em sẽ là của tôi”, anh tuyên bố dứt khoát.
Cơ thể Katy hồng lên vì nóng khi hồi tưởng lại, và cô trở mình không yên trên giường. Jake đã giữ lời, cô cay đắng nghĩ.
Cô kết thúc kỳ thi vào đầu tháng 6, và đi đến ngôi nhà ở London trong kỳ nghỉ. Ba cô và mẹ kế đón chào cô chiếu lệ và tặng cô một cái đồng hồ bằng vàng cho sinh nhật lần thứ 18 vào ngày hôm sau, và một tiếng sau thì rời đi để tham dự một bữa tiệc cuối tuần. Với duy nhất một người quản gia ở cùng, Katy thấy xìu đi cho đến khi Jake gọi. Anh tặng cô một mặt dây chuyền tinh xảo bằng ngọc lục bảo hình trái tim với các hạt kim cương nhỏ xung quanh trên một sợi dây mảnh bằng vàng, rồi hôn cô và khàn khàn nói “Tạ ơn chúa em được 18 tuổi rồi.”
Họ đã dành 3 ngày tuyệt vời bên nhau; cư xử như khách du lịch, họ đi thăm Tháp London, đi thuyền từ Cung Điện Richmond đến Hampton, hoàn toàn lạc lối trong mê cung và dành hàng giờ chỉ hôn nhau và chạm vào nhau. Chơi với lửa!
Điều gì xảy ra tiếp theo là không thể tránh khỏi. Mọi tối anh đều đưa cô về nhà vào giờ đúng đắn lúc khoảng 10 giờ cho tới hôm Chủ Nhật, đêm cuối cùng trong kỳ nghỉ của cô và người quản gia được nghỉ đêm đó. Cô đã nấu một bữa ăn nhẹ với trứng tráng giăm bông và salad cho Jake và cô, và họ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách xem tivi.
Sự căng thẳng, luồng điện nhận thức giữa họ đã tích tụ suốt kỳ cuối tuần, đã bùng nổ trong cái chạm đầu tiên môi Jake trên môi cô. Katy không nghi ngờ chút nào là Jake yêu cô, và trong vài giây, họ đã cởi quần áo của nhau, hoàn toàn khỏa thân, trong cơn sốt của những nụ hôn và những cái vuốt ve, anh làm tình với cô bằng sự dịu dàng mạnh mẽ khẩn thiết, cú đâm đầu tiên đau đơn nhanh chóng biến mất trong sự chiếm hữu khéo léo của anh.
Sau đó anh mang cô lên giường và nằm đó với cô, anh làm tình với cô lần nữa và nói anh có vài điều muốn hỏi cô nhưng chỉ khi cô đã học xong. Anh yêu cô, nhưng anh không thể cầu hôn một nữ sinh. Cô hiểu chính xác Jake muốn nói gì, và cô tin vào lời tuyên bố tình yêu và sự trung thành của anh mà không chút nghi ngờ….
Nằm trong vòng tay nhau, họ lên kế hoạch thăm dò cho tương lai. Katy đã được nhận vào một trường tư ở Paris, cùng với bạn cô là Anna, nhưng với sự thuyết phục của Jake, cô đã đồng ý đăng ký vào một trường đại học nghệ thuật ở London.
Jake miễn cưỡng nói lời tạm biệt và lẻn ra khỏi nhà cô khi bình minh lên. Anh hứa sẽ quay trở lại, chờ đợi cô, khi cô học xong trung học.
Ngày hôm sau cô quay trở lại trường cho học kỳ cuối, ngây ngất vì hạnh phúc và với tương lai đảm bảo, hay đó là cô nghĩ thế….
Ngày trao bằng là ngày cuối cùng trước khi học kỳ ở trường trung học kết thúc, và ba của Anna, ông La de Tour đã đến thăm con gái được tặng giải thưởng nữ sinh của năm. Sau đó ông đã bảo Katy liệu cô có muốn đi nhờ đến London cùng họ; cô không cần phải ở đến ngày cuối cùng rồi phải bắt tàu về thành phố.
Katy đã nhận lời, và quyết định này đã thay đổi đời cô. Họ tới London rất muộn – lúc đó là gần nửa đêm rồi. Ông La Tour khăng khăng muốn xách vali cho cô tới cửa, và đợi cho đến khi cô khẽ mở cửa và bước vào trong.
Ngay cả bây giờ, sau 4 năm, cảnh tượng trước mắt cô đêm đó vẫn có thể khiến cô đau đớn. Căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng có một mảnh sáng đèn hé ra từ cảnh cửa để mở một phần của phòng làm việc. Cô đã nghĩ ba cô vẫn thức và khẽ bước một bước tới thì một giọng nói không nhầm lẫn vào đâu được của Jake vang lên trong im lặng.
‘Thực vậy, Monica, lý do tôi cưới Katy không liên quan gì đến cô cả.”
Katy ngừng lại; cô ngạc nhiên vì Jake đã nói cho mẹ kế của cô biết thậm chí cả trước khi hỏi cưới cô. Nhưng sau đó cô nhận ra là có thể Jake đã xin phép ba cô và rõ ràng là anh phải nói với vợ ông điều đó. Cô cười toe toét – Jake đã xác nhận niềm hy vọng mà cô giữ trong lòng. Cô bước một bước nữa.
“Suỵt, Monica, tôi nghe thấy có gì đó,” anh nói.
“Jake, anh yêu, David đã đi ngủ mấy tiếng trước rồi. Tôi chán ông ta rồi. Nhưng em và anh chưa bao giờ chán nhau cả, phải không, anh yêu? Anh có nhớ lần chúng ta đi trượt tuyết và không rời khách sạn suốt hai ngày?”
Katy đông cứng người vì kinh hãi khi nghe những lời của mẹ kế cô, mọi mơ ước của cô trở thành tro bụi trong ngực cô. Trong cơn mê hoặc kinh hoàng, cô nhìn chằm chằm qua cánh cửa hé mở. Cô nhìn thấy lưng Jake và cánh tay của Monica vòng qua vai anh. Cô nghe thấy lời mẹ kế của cô nói như từ nơi xa xăm.
Có nụ cười khàn. “Anh biết không, Jake, suy nghĩ kỹ thì có thể việc anh kết hôn với Katy là một ý hay; với vai trò là mẹ kế sẽ tạo cho chúng ta vỏ bọc hoàn hảo cho bất kỳ điều gì mà chúng ta muốn thỏa mãn.”
Sau đó Katy không biết làm thế nào mà cô có thể bước ra khỏi ngôi nhà. Cô không thể nghĩ về việc Jake và Monica ở cùng nhau. Trong suốt 4 năm Jake thường ghé nhà cô, và cô đã nghĩ đó là để gặp cô, hóa ra suốt thời gian đó anh ta đã sử dụng sự tôn thờ mù quáng của cô dành cho anh ta để che đậy mối quan hệ với mẹ kế của chính cô…
Cô gọi một cái taxi và chỉ dẫn tài xế đưa cô đến khách sạn Savoy, nơi Anna và ba mẹ cô đang ở. Anna ngạc nhiên khi thấy cô nhưng lắng nghe khi cô bật lên tất cả nỗi kinh hoàng và đau đớn khi nhìn thấy những gì cô khám phá ra. Ba mẹ Anna cũng thông cảm, và tiếp tục đề nghị cô ở với họ khi cô học đại học tại Paris. Họ sẽ tới Paris vào tối hôm sau, và Katy quyết định đến đó và sẽ đi với họ.
Nhưng trước tiên, bà La Tour, với một vài lời nói chọn lọc kỹ càng, đã thuyết phục cô trở về nhà ba cô như kế hoạch ban đầu của cô là về vào ngày hôm sau.
“Katy, không cần phải kể những gì mà cháu nhìn thấy và nghe thấy. Cháu quá trẻ để kết hôn; cháu muốn vui chơi một chút. Chỉ cần giải thích như vậy, và cháu sẽ giữ được niềm kiêu hãnh.”
Katy đã làm chính xác như vậy. Jake dường như cực kỳ sửng sốt khi cô nhanh chóng thông báo trước mặt Monica và ba cô ý định của cô. Jake đã khăng khăng muốn nói chuyện riêng với cô nhưng cô từ chối mọi lời thuyết phục cô ở London của anh, và khi ông La Tour đến đã nhanh chóng chấm dứt cuộc tranh luận.
Nghĩ về điều đó khi nằm đơn độc trong phòng khách sạn của cô, Katy thừa nhận là chính vì cảm xúc của cô đã bị tê liệt vì cú sốc nên cô mới có thể xoay sở để vượt qua nó. Phải qua hàng tháng trời cô mới vượt qua được nỗi đau đó, và đêm nay cô buộc phải nhận ra là cô chưa thực sự thành công.
Jake đã viết thư cho cô ở Paris khi có địa chỉ của cô từ ba cô. Đầu tiên cô buộc bản thân trả lời bằng vài dòng tán dương cuộc sống của cô ở Paris để củng cố lời giải thích về việc dời bỏ anh. Nhưng sau vài tuần cô cố tình bịa ra một bức thư nhạt nhẽo, bảo với anh rằng cô đã gặp một sinh viên trẻ và Jake thực ra đã đúng – anh quá già cho cô.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh đã trả lời bằng một bức thư hùng hồn, nói rằng anh rất thất vọng, nhưng hoàn toàn thấu hiểu, và hy vọng rằng họ vẫn là bạn. Từ đó trở đi, anh vẫn gửi hoa tặng cô ngày sinh nhật và Giáng sinh, cùng một vài bưu thiếp. Cô tự rơi vào cái bẫy của chính mình. Cô không thể làm gì được về điều này mà không thú nhận lý do thực sự khiến cô rời bỏ anh. Hai năm sau, không bao lâu sau khi cô lần đầu xuất hiện trên bìa tạp chí Vogue, Jake đã xuất hiện ở Paris. Cô không có lý do nào để tránh gặp anh, nhưng cô đã chọn nơi hẹn gặp cẩn thận, sắp xếp gặp anh ở nhà Anna cùng với chồng Anna và Claude.
Cô đã đóng vai cô gái tiệc tùng và phô ra hình ảnh người mẫu trẻ. Anh đã hỏi về chàng trai trẻ. “Ai cơ?” cô chế giễu hỏi, trong khi bám vào tay Claude. Anh đã tức giận.
Nhưng khi bắt gặp riêng cô, anh đã hỏi cô cưới anh. Cô đã cười vào mặt anh, và nói rằng Claude sẽ không thích như thế.
“Và em đã nói rằng tôi quá già – vậy em gọi ông ta là cái quỷ gì?” Jake gầm gừ.
Anh đã tỏ ra cực kỳ giận dữ rồi cuối cùng bỏ đi trong ghê tởm, bảo cô không hơn gì một con điếm.
Cô đã không gặp anh cho tới đêm nay, và rõ ràng là quan điểm của Jake về cô không hề thay đổi. Có lẽ như thế lại tốt, cô không khỏi nghĩ vậy. Jake vẫn có khả năng làm tổn thương cô, nhưng chỉ khi cô để cho anh làm vậy.
Những năm qua đã mang lại cho cô sự tự tin, và giờ cô nhận thức bản thân là một phụ nữ trẻ trưởng thành và thành công, không còn là cô gái trẻ ngây thơ nữa. Những người đàn ông mà cô gặp trong thế giới làm người mẫu đã củng cố niềm tin vững chắc của cô là không có người đàn ông nào đáng tin. Tự giễu, cô thừa nhận là ba cô dường như giống một vị thánh nếu so với những người đàn ông mà cô đã gặp. Ngáp rộng, cô chìm sâu vào trong tấm phủ, và rốt cuộc khi ánh sáng bình minh nhấp nháy trên bầu trời thì cô rơi vào giấc ngủ bồn chồn.
“Katy, con gái, thật tốt được thấy con trở lại nơi con thuộc về.” Ba cô thở dài hài lòng và ngồi lại trong ghế tựa tay dài với một cốc café trên tay. “Thấy con ngồi đây, ba không thấy có chút dấu vết nào của Lena Lawrence, người nổi tiếng. Ba chưa bao giờ hỏi, con có muốn ta gọi con là Lena không?”
“Không, tất nhiên là không rồi ba **.” Cô mỉm cười và duỗi đôi chân dài trong quần jeans ra đằng trước, cho phép bản thân ngả đầu trong lớp đệm mềm mại của ghế sofa. Trở về nhà dễ chịu hơn cô hình dung, dù cô thấy sốc trước sự thay đổi của ba cô. Khi cô dời nhà, ông vẫn là một người đàn ông trung niên đẹp trai với vòng bụng hơi dày một chút. Giờ ông đã tăng cân hơn nhiều và nhìn như chính cái tuổi 60 của mình vậy.
Họ đã cùng ăn một bữa trưa thịnh soạn với thịt bò nướng, và giờ đang ngồi thư giãn trong phòng khách cùng một bình café. “Thực ra, ba à, đó cũng là điều mà con muốn nói với ba, về Lena Lawrence.”
“Ba không thể giả vờ là ba hài lòng khi thấy hình con dán trên các biển quảng cáo, hay các câu chuyện ngồi lê đôi mách về con trên báo, nhưng ba cho rằng điều đó đi kèm với lĩnh vực nghề nghiệp của con. Ba chưa bao giờ nghĩ rằng con gái ba sẽ thành công lớn như vậy. Ba có thể nói với con rằng phải mất một thời gian ba mới quen được việc đó.”
“Ồ, tất cả đã qua rồi, ba **. Lena Lawrence đã chính thức nghỉ hưu, từ hôm qua. Từ giờ trở đi, con sẽ trở lại là chính con: Katy Meldenton.”
“Con nghỉ hưu á! Ở tuổi của con ư!” ông thốt lên. Katy cười to trước vẻ mặt ngạc nhiên trên mặt ông, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhận ra là ba cô không hề đùa vui tí nào. Thực ra khi cô nghiên cứu gương mặt bối rối của ba, cô có ấn tượng là ông đang tránh nhìn vào mặt cô.
“Con không nên vội vàng, Katy ạ. Con có thể kiếm được rất nhiều tiền bằng nghề nghiệp của mình. Tại sao ư, con có thể tham gia vào phim ảnh, truyền hình – bầu trời là để cho con chinh phục.”
“Vâng, con cũng được bảo như vậy, nhưng con đã kiếm đủ để mua một căn hộ và vẫn có ít tiền trong tài khoản. Quyền ủy thác của cha đã hết rồi cha **, và vâng, con định tiếp nhận vị trí của mình ở ban giám đốc của Meldenton.” Có dấu hiệu kinh ngạc không nhầm lẫn vào đâu được trên mặt ba cô khi nghe những lời này. “Nhưng quan trọng hơn là con muốn có một công việc. Con muốn trở thành một nhà thiết kế, như mẹ làm trước khi gặp ba.
Ba cô cố gắng thuyết phục cô từ bỏ ý tưởng đó, nhưng lúc trở về khách sạn của mình, Katy đã chiến thắng. Vào ngày hôm sau cô trả phòng khách sạn và bắt taxi về nhà ba cô.
Nước mắt lấp lánh trong đôi mắt xanh to tròn của cô khi nhìn quanh căn phòng ngủ cũ của mình. Thật là ngốc nghếch, cô biết vậy; khi còn là thiếu niên cô đã không đặc biệt thích ngôi nhà kiểu Georgian to lớn. Nhưng giờ cô nhận ra là cô nhớ nó. Phòng ngủ của cô không thay đổi chút nào – vẫn cái giường đơn và khăn trải giường màu có hình hoa hồng và trắng mà cô đã tự chọn. Tất cả đều thật quen thuộc. Cô lau những giọt nước mắt bằng lưng bàn tay. Đã bao lần cô nằm trên chiếc giường này mơ tưởng về Jake….
Không. Cô sẽ không nghĩ về anh nữa. Đó là một phần của cuộc đời cô đã khép lại, và ngày mai cô sẽ đi cùng ba tới nhà máy, và bắt đầu một cuộc sống mới.
Gia đình Meldenton đã thành lập xưởng sản xuất đồ sứ ở Cornwall vào giữa thế kỷ 17. Tới giữa thế kỷ 18, một trong những tổ tiên của cô đã quyết định, thay vì chở đồ sứ tới nhà máy ở London, ông thành lập nhà máy sản xuất sứ của mình bên bờ sông Thames. Vào đầu thế kỷ 19 thì nhà máy sản xuất đã đi vào hoạt động, và tới năm 1850 thì đồ sứ Meldenton được xếp hạng ngang bằng với hàng do Nhà máy Sứ Hoàng Gia ở Lambert sản xuất.
Katy vẫn nhớ lần ông cô dẫn cô tới Bảo Tàng Anh, và chỉ cho cô xem một cái khuôn có đề là “Stephen Green, Nhà máy Sứ Hoàng Gia, Lambert” và có mang dòng chữ lồng vào nhau của Nữ Hoàng Victoria. Khi đó ông đã kể cho cô nghe lịch sử của gia đình Meldenton. Cha của ông đã được đào tạo nghề ở xưởng của gia đình Green trước khi mở xưởng riêng của nhà Meldenton. Katy nghĩ về quá khứ trong nỗ lực xua đuổi nỗi lo lắng ra khỏi tâm trí trước triển vọng bắt đầu một công việc mới. Ngày hôm sau ba cô chở cô qua dòng giao thông dài của London, và khi ông đỗ lại, cô nhìn quanh trong nỗi ngạc nhiên. Nhà máy to lớn trong trí nhớ của cô giờ trông như một nơi cáu bẩn kẹt giữa hai tòa nhà căn hộ cao tầng.
Cô quay sang ba cô, hỏi “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Con không có gì phải lo lắng cả, Katy ạ. Khoảng bốn năm trước, ba đã đa dạng hóa đầu tư sang lĩnh vực xây dựng; đây là một phần của công ty.”
Katy lẽ ra định hỏi thêm, nhưng ba cô đã dừng xe và vội vàng nhảy ra. Hai tháng sau cô ước chi cô đã….
Ánh mặt trời buổi sớm lấp lánh trên sông Thames, khiến dòng nước chảy lững lờ trông như những dải vàng lung linh. Katy uống cạn cốc café của mình rồi đặt lên bậu cửa sổ. Thật là một buổi sáng cuối tháng 10 tuyệt đẹp và các vòm lá trên những cây non trồng trước khu căn hộ phủ chiếu lên mặt đất như một tấm thảm vàng và đỏ. Cô đã chuyển vào một căn hộ mua của công ty hai tuần trước. Thật là một vị trí hoàn hảo – cô có thể đi đến chỗ làm trong 2 phút.
Làm việc. Cô thở dài thư thái. Trong suốt 8 tuần ngắn ngủi, cô đã thành công ngoài mong ước lớn nhất của mình. Những người đàn ông ở xưởng sản xuất không còn xì xào những điều kỳ cục, đồng thời cũng nhanh chóng dỡ bỏ một trong những tấm hình quảng cáo của cô ra khỏi tường căng tin. Nhưng sự tò mò của họ mau chóng lắng xuống khi nhận ra cô hoàn toàn nghiêm túc với công việc của mình.
Cô đã thuyết phục ba mình để cô thử thiết kế mẫu đồ sứ, và ông đồng ý nhưng vẫn khăng khăng muốn cô thử làm việc ở những phòng khác nữa. Vào tuần đầu tiên, thay vì đi thẳng đến khu văn phòng, cô đã bắt đầu làm việc với một trong những nhà thiết kế ở nhà máy.
Đồ sứ tráng men được trang trí bằng cách sử dụng men gốm phủ bằng lớp tạo hình dính vào tấm sau. Công việc của nhà thiết kế là nhúng chúng trong nước rồi nâng lên cẩn thận từ đằng sau, rồi khéo léo làm bóng chúng ở một ví trí trên chất sứ, chà chúng xuống để loại bỏ bọt bong bóng.
Katy đã làm hỏng một số lần cho đến khi đạt được kết quả hoàn hảo. Cô bị mê hoặc khi nhìn thấy miếng sứ sau khi chúng được luyện qua lửa lần nữa, lớp phủ tan đi còn lớp men sáng lên.
Cô đã dành tuần thứ hai làm việc với người làm khuôn là một người phụ nữ có nhiệm vụ dán màu men lên vành và tay cầm của miếng đồ sứ bằng cách quay tròn chúng trên một mặt phẳng trục quay và bằng cách dùng một cái chổi tạo hình trước khi món đồ được nung lần cuối.
Với Katy, công việc đó thật cuốn hút, và kinh nghiệm thực tế đã cho cô có cái nhìn sâu hơn về việc làm thế nào để các thiết kế ban đầu của cô có hiệu quả. Thêm vào đó điều này cũng đã khiến cô được hầu hết nhân viên kính trọng.
Cô liếc nhìn xuống đồng hồ đeo tay và nhíu mày: cô đang làm tốt. Cô mang cốc và đĩa lót chén rồi bước vào cái bếp nhỏ. Bật vòi nước, cô tráng cốc sứ rồi đặt lên giá phơi cốc. Cô xách cái cặp da đen và hướng tới cửa trước. Katy do dự; hôm nay là lần đầu tiên cô tham dự cuộc họp với hội đồng quản trị, một thách thức mới, một bước ngoặt, cô dừng lại xem xét hình mình trong gương ở sảnh.
Hình ảnh phản chiếu lại khiến cô vững dạ. Mái tóc vàng của cô được búi gọn về sau; cô trang điểm ít nhất có thể, lớp son bóng màu hồng nhẹ nhàng trên đôi môi đầy đặn, một chút mascara làm đậm hàng mi dài. Áo khoác thiết kế bằng len màu xám vừa vặn gọn gàng qua vai và làm nổi bật cái eo mảnh mai. Cô trượt tay qua hông, làm phẳng lớp vải xám nhẹ nhàng của cái váy vừa khít.
Một hình ảnh doanh nhân hoàn hảo, cô sung sướng nghĩ, và sau khi chỉnh lần cuối cái nơ trắng mềm mại trên cổ áo khoác, cô quay đi và bước ra khỏi căn hộ của mình.
Đôi giày cao gót màu đen cao vừa tầm gõ vui vẻ trên vỉa hè khi cô băng qua mấy trăm thước tới khu văn phòng Meldenton. Cô không để ý thấy những ánh mắt đàn ông ngưỡng mộ khi tâm trí đang tập trung vào cuộc họp phía trước. Cô đã lo sợ rằng hình ảnh Lena Lawrence mà cô luôn coi như một trò hề, một trò chơi, nhiều khả năng thực tế hơn.
Dáng đi uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể khêu gợi khiến đàn ống phải ngoái nhìn dù cô mặc một bộ vest doanh nhân màu xám hay một bộ bikini.
“Chào buổi sáng, Mary.” Katy dừng ở bàn thư ký hội đồng quản trị. “Liệu ba tôi và ông Jeffries đã đến chưa?’ Và mái đầu vàng của cô nghiêng nghiêng về căn phòng họp ở tầng trên của hội đồng quản trị. “Thế còn John thì sao?” John là kế toán của công ty suốt nhiều năm dài dằng dặc; ông dự kiến sẽ nghỉ hưu vào Giáng sinh, nhưng ông cũng sở hữu 5% của nhà máy Meldenton.
“Vẫn nhiệt tình như mọi khi,” Mary vừa nói vừa lắc lắc đầu. “Cô phải cho tôi thời gian trả lời chứ, Katy! Vâng, họ đã ở trong phòng họp hết rồi, đang uống café và đợi cô.
Ơn trời Jake Granton sẽ không tới đây! Cô có thể hình dung ra vẻ tự mãn của Jake khi thấy cô đến muộn. Nhưng đêm qua sau bữa tối với ba, nỗi sợ hãi phải gặp Jake của cô đã khiến cô vượt qua sự do dự nhắc đến tên anh, và cô đã hỏi ba cô xem liệu Jake có tham dự cuộc họp này hay không.
Ba cô đã cười to và nói “Lạy chúa, không. Jake quá bận rộn để bận tâm đến một công ty nhỏ như công ty của chúng ta. Tại sao ư, cổ tức mà anh ta thu được từ cổ phần trong công ty không đủ để khiến anh lưu tâm. Con chắc vẫn còn nhớ chứ, Katy? Ba của anh ta đã mất một thời gian rồi và anh ta hiện là chủ sở hữu của tập đoàn Granton. Trong những năm qua, ngân hàng của anh ta đã lớn mạnh không ngừng; anh ta đã vươn ra trở thành nhà cấp vốn, và có rất nhiều chi nhánh của Granton Holdings trên khắp thế giới. Thêm vào đó, Jake vẫn lãnh đạo công ty ở Italia. Dành rất nhiều thời gian ở Italy, đúng kiểu của Jake.”
“Con thấy rồi.” cô lẩm bẩm, ước gì mình chưa hỏi gì.
“Không, cha không thường gặp Jake thời gian gần đây, và anh ta không tham dự cuộc họp ở công ty chúng ta bốn năm rồi. Ba được ủy quyền bỏ phiếu cho anh ta. Chúng ta vẫn giữ liên lạc qua điện thoại, và điều này khiến ta nhớ ra là ta nên gọi cho anh ta một cuộc điện thoại.”
Tới bậc cầu thang trên cùng, Katy băng tới cánh cửa gỗ sồi to lớn, bàn tay mảnh khảnh của cô vòng quanh tay nắm bằng đồng sáng bóng, và trong một giây cô ngần ngại khi một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu. Tại sao ba cô phải gọi cho Jake? Ông ấy đã không nói gì, còn cô thì quá nhẹ nhõm khi biết sẽ không phải giáp mặt người đàn ông này đến nỗi quên mất không hỏi.
Vặn tay nắm, cô đẩy cánh cửa mở và, ưỡn thẳng lưng, thầm cầu nguyện là khóa học giao tiếp trong quản lý kinh doanh mà cô đã tham gia trong hai năm qua sẽ đủ hữu ích để giúp cô vượt qua cuộc họp trước mắt, rối bước vào phòng.
Tóc trên gáy cô dựng đứng lên, mắt cô gặp mắt ba cô và ông quay đi: có gì đó không ổn. Từ từ cô nhìn quanh căn phòng, ông luật sư, ngài Jeffries đón chào cô, cô đáp lại, rồi sau đó John cũng làm như vậy, rồi tia nhìn cảnh giác của cô dính chặt vào người đàn ông thứ tư trong phòng, người đang đứng rọi bóng ngược phía cửa sổ. Với ánh nắng mặt trời đằng sau anh, cô không thể nhìn thấy rõ mặt anh, nhưng không có gì khác biệt cả. Đó là Jake Granton…. Tim cô lỡ mất một nhịp, cô chớp mắt, và nhìn chằm chằm.
“Chào buổi sáng, Katy. Tôi mừng là cô cuối cùng cũng đến. Chúng ta có thể ngồi xuống và bắt đầu được rồi chứ?”
“V-vâng. X-xin chào,” cô lắp bắp. Chân cô như muốn ngã khuỵu xuống, và không đợi được mời lần thứ hai cô ngồi phịch xuống cái ghế gần nhất, và, đặt cái cặp xách lên trên cái bàn lớn hình ô van trước mặt. Cô đan chặt tay vào nhau trong lòng để ngăn không cho chúng run rẩy.
Katy nhìn chằm chằm khi Jake bình thản đi tới và ngồi xuống cái ghế ở đầu bàn. Mái tóc đen của anh dài hơn lần cuối họ gặp nhau, nhưng khuôn mặt hấp dẫn nghiêm khắc rám nắng vẫn đeo một cái mặt nạ khinh miệt lạnh lùng mà cô nhớ rất rõ.
Anh không hề quên hay tha thứ cho buổi tối cùng nhau gần đây nhất của họ. Đôi mắt đen của anh đáp trả lại cái nhìn của cô với ánh tập trung lấp lánh tàn nhẫn truyền những luồng run rẩy dọc sống lưng cô.
Anh ta đang làm gì ở đây? Và tại sao anh lại ngồi ở vị trí đầu bàn?
Ba cô nắm giữ 35% cổ phần của nhà máy Meldenton, cô giữ 30%, và Jake giữ 30%. Kế toán John sở hữu số lẻ 5% còn lại. Chắc chắn là vị trí chủ tọa phải là của ba cô chứ? Hàng loạt câu hỏi cuộn xoáy trong não cô, nhưng cô không có đủ can đảm để thốt lên; sự tự tin trước đó đã bốc hơi đi đâu mất chỉ với một cái nhìn trông như kẻ cưỡng bức hơn của Jake.
Phần mở đầu của cuộc họp đã trôi qua trước cả khi Katy thực sự hiểu được điều gì đang được nói đến.
“Giờ thì, các quý ông, tôi nghĩ chúng ta có thể bỏ qua….”
“Đợi một chút!” Katy bật lại cáu kỉnh, ném cái nhìn giận dữ vào Jake. Cô sẽ không cho phép anh ta lờ đi sự hiện diện của cô – cô có quyền nhiều tương đương như anh ta khi ở đây. Thậm chí còn nhiều hơn nữa, cô nghĩ một cách tích cực, từ từ lấy lại sự tự chủ trong các dây thần kinh run rẩy.
“Thứ lỗi cho tôi, các quý ông và quý cô, hay có lẽ là Lena.” Nụ cười mỉm quỷ quyệt của anh và nỗ lực đáng thương cố kiềm chế không cười của ba người đàn ông còn lại, nhưng Katy thấy niềm vui thích không lên đến mắt anh.
“Katy là được rồi, tất cả chúng ta đều là bạn mà” Katy lạnh lùng đáp trả.
“Vâng, tất nhiên rồi. Vậy tôi có thể tiếp tục chứ?” anh hỏi ngọt xớt.
Giọng điệu nhạo báng của anh cố tình sỉ nhục cô. Cô gật đầu trả lời, không tin tưởng bản thân có thể nói lịch sự với anh ta. Anh khiến cô liên tưởng tới một con báo đen bóng mượt, một kẻ săn mồi chỉ chực nhảy lên vồ con mồi bất đắc dĩ. Bộ vest công sở màu xanh hải quân đúng mực và cái áo sơ mi trắng bảo thủ của anh không che dấu được cơ thể cơ bắp đầy quyền lực hay không khí nguy hiểm toát ra từ anh. Những người đàn ông khác trở nên mờ nhạt khi ở bên cạnh anh.
“Như tôi đang nói, chúng ta có thể bỏ qua chương trình họp cứng nhắc. Câu hỏi duy nhất mà chúng ta cần bàn bạc là tình hình tài chính của công ty và, theo quan điểm của tôi, là không phải liệu tôi/ chúng ta có mà là khi nào thì tôi/ chúng ta gọi cho cơ quan quản lý tài sản của tòa án.”
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã - Jacqueline Baird Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã