Chương 4
ed!” Cô cố làm ra vẻ anh là người cô mong muốn được gặp nhất trên đời chứ không phải cơn ác mộng kinh hoàng số một. “Anh đã gia nhập lực lượng cảnh sát rồi à?”
“Làm chuyến đi tuần thôi.” Anh chống khuỷu tay lên nóc xe cô. Trong lúc anh săm soi vẻ bề ngoài của cô, Meg có cảm giác anh cũng chẳng mấy cảm tình với cái mũ nỉ của cô - hay bất cứ thứ gì khác ở cô. “Thời gian biểu hai tuần tới của tôi bỗng trống đột xuất.”
“À.”
“Tôi nghe nói cô đã trốn thanh toán hóa đơn ở nhà trọ.”
“Tôi á? Đâu có. Nhầm rồi. Tôi không... Tôi chỉ lái xe loanh quanh thôi. Nhân ngày đẹp trời mà. Trốn thanh toán à? Không hề. Họ đang giữ vali của tôi còn gì. Tôi trốn thanh toán bằng cách nào được chứ?”
“Có lẽ là bằng cách chui vào xe lái đi,” Ted nói, cứ như thể anh đang là cảnh sát. “Cô định đi đâu đấy?”
“Có đi đâu đâu. Khám phá xung quanh thôi. Tôi thích làm thế mỗi khi đến thăm những vùng đất mới.”
“Cô nên thanh toán hóa đơn xong xuôi trước khi đi khám phá thì hơn.” “Rõ là thế rồi. Tôi không nghĩ ra. Tôi sẽ xử lý chuyện đó ngay đây.” Chỉ có điều cô chẳng thể làm như vậy.
Một chiếc xe tải ầm ầm lao qua, thẳng tiến vào thị trấn, và mồ hôi chảy ròng ròng giữa hai bầu ngực cô. Cô buộc phải cậy nhờ vào lòng tốt của một người nào đó, và cô chẳng mất quá nhiều thời gian để đưa ra chọn lựa. “Tôi nói chuyện riêng với ngài được không, ngài cảnh sát?”
Ted nhún vai bước ra phía dưới xe. Viên cảnh sát gãi gãi ngực. Meg cắn môi dưới, hạ thấp giọng. “Thế này, chuyện là... Tôi đã gây ra sự hiểu nhầm ngu ngốc này. Tôi đi đây đi đó suốt, thành ra thư từ chẳng tài nào đến được tận tay tôi, vậy nên mới xảy ra một rắc rối vặt vãnh với thẻ tín dụng của tôi. Tôi sẽ phải đề nghị nhà trọ viết hóa đơn cho tôi. Tôi không nghĩ chuyện đó lại thành vấn đề to tát.” Cô đỏ mặt vì xấu hổ, và cổ họng cô thít lại đến nỗi không thốt nổi nên lời. “Tôi dám chắc ngài biết cha mẹ tôi là ai.”
“Đúng vậy, thưa cô, tôi có biết”. Viên cảnh sát quay đầu về phía sau, đầu ông nằm trên một cái bè bè ngắn tủn. “Ted này, có vẻ như chúng ta đang có một kẻ lang thang đấy.”
Một kẻ lang thang! Cô lao ra khỏi xe. “Này, đợi một chút! Tôi không phải...” “Ở nguyên tại chỗ đấy, thưa cô.” Viên cảnh sát rờ tay vào bao súng. Ted gác chân lên thanh giảm xóc ở đuôi xe cô, khuôn mặt khoái trá.
Meg quay người về phía anh. “Chỉ mỗi chuyện đề nghị nhà trọ gửi hóa đơn cho tôi thôi thì sao lại biến tôi thành kẻ lang thang được!”
“Cô có nghe tôi nói gì không, thưa cô,” viên cảnh sát quát lên. “Quay vào trong xe ngay.”
Cô còn chưa kịp di chuyển, Ted đã lại tiến đến. “Cô ta không định hợp tác đâu, Sheldon. Tôi đoán anh sẽ phải bắt cô ta thôi.”
“Bắt tôi?”
Vẻ buồn bã của Ted trước chuyện này khiến Meg có cảm giác anh là một người nham hiểm. Cô nhảy trở lại vào xe. Ted bước tránh ra. “Sheldon này, anh có nghĩ là chúng ta nên theo cô Koranda đây quay về nhà trọ để cô ấy có thể xử lý nốt công chuyện còn dang dở?”
“Hẳn nhiên rồi.” Sĩ quan Sudy chỉ về phía con đường. “Quay xe lại theo hướng này, thưa cô. Chúng tôi sẽ bám ngay phía sau.”
Mười phút sau, cô đã lại một lần nữa tiến về quầy tiếp tân của Wynette Country Inn, nhưng lần này Ted Beaudine áp sát cạnh cô trong khi sĩ quan Surly dừng lại ở cửa ra vào, nói chuyện qua micro cài trên ve áo.
Vừa thoáng nhìn thấy Ted, cô lễ tân tóc vàng xinh đẹp đã ngay lập tức dồn toàn bộ sự chú ý cho anh. Môi cô ta cong lại thành một nụ cười toe toét. Đến cả tóc cô ta dường như cũng lấp lánh hơn. Nhưng đồng thời, hàng lông mày của cô cũng cau lại tỏ vẻ lo lắng. “Này, Ted. Anh thế nào?”
“Ổn cả, Kayla ạ. Cô thì sao?” Anh có thói quen hạ cằm xuống mỗi khi mỉm cười. Meg đã thấy anh làm thế với Lucy tại bữa tiệc trước hôn lễ. Anh không hạ cằm thấp quá, có lẽ chỉ tầm một phân thôi, vừa đủ độ để biến nụ cười ấy thành một bản lý lịch sạch đẹp và cao quý. Giờ anh đang trao cho cô tiếp tân ở Wynette Inn một nụ cười y hệt nụ cười anh đã từng dành tặng Lucy. Trái tim tan vỡ của anh chắc chẳng tồn tại.
“Không chê vào đâu được,” Kayla nói. “Tất cả chúng tôi đều đang cầu nguyện cho anh.”
Nhìn từ bên ngoài thì chẳng ai tin nổi anh đang cần được cầu nguyện, nhưng dù sao anh vẫn gật đầu. “Tôi rất cảm kích.”
Kayla nghiêng đầu để suối tóc vàng óng mượt đổ xuống một bên vai. “Sao cuối tuần này anh không đến câu lạc bộ ăn tối cùng bố con tôi nhỉ? Anh biết lần nào gặp nhau bố tôi và anh cũng vui vẻ lắm mà.”
“Có lẽ được đấy.”
Họ chuyện phiếm vài phút về ông bố, thời tiết và những trách nhiệm của Ted trong vai trò thị trưởng. Kayla dồn toàn tâm toàn sức thể hiện bản thân, hất tóc, chớp mi, học đời cách phô bày đôi cửa sổ tâm hồn như nàng người mẫu có đôi mắt mê đắm Tyra Banks. “Mọi người đều đang bàn tán về cuộc điện thoại anh đã nhận được hôm qua. Ai cũng cho rằng chắc chắn Spencer Skipjack đã quên chúng ta rồi. Chẳng ai tin nổi Wynette có thể quay lại đường đua. Nhưng tôi đã nói với mọi người là anh sẽ giải quyết ổn thỏa cho xem.”
“Tôi rất cảm kích khi nhận được sự tin tưởng đó, nhưng vụ này vẫn còn lâu mới xong xuôi. Cô đừng quên là cho tới tận thứ Sáu vừa rồi, Spence vẫn còn đang nhắm San Antone nhé.”
“Nếu trên đời này có người đủ khả năng thuyết phục ông ta thay đổi suy nghĩ và chọn xây ở Wynette thì người đó chính là anh. Chắc chắn chúng ta cần có việc làm.”
“Chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao.”
Meg chỉ muốn hai người họ cứ tiếp tục chuyện trò chán chê đi, nhưng không thành, Ted đã hướng sự chú ý về phía cô. “Theo tôi hiểu, cô Koranda đây đã nợ tiền các cô. Có vẻ như cô ấy cho rằng mình có thể giải quyết được vụ này.”
“Ồ, tôi cũng hy vọng thế.”
Trông mặt nàng lễ tân chẳng có chút xíu thật lòng nào, và cảm giác xấu hổ đến thắt ruột đã làm màu đỏ lan dần từ má xuống ngực Meg. Cô liếm đôi môi khô khốc. “Tôi có thể... nói chuyện với quản lý được không?”
Khuôn mặt Ted toát lên vẻ hồ nghi. “Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu.” “Cô ấy phải làm thế thôi,” Kayla nói. “Hôm nay tôi chỉ làm giúp thôi. Chuyện này vượt quá trách nhiệm của tôi rồi.”
Anh mỉm cười. “Ôi, quỷ tha ma bắt. Tất cả chúng ta đều cần một chút phép mầu nhiệm. Đi gọi cô ấy đi.”
Ngài cảnh sát Sudy gọi vọng vào từ phía cửa. “Ted này, mới có tai nạn trên đường Nghĩa Trang. Anh xử lý mọi chuyện ở đây nhé.”
“Tất nhiên rồi, Sheldon. Có ai bị thương không?”
“Chắc là không.” Ông ta hất đầu về phía Meg. “Lúc nào xong thì đưa cô ta về đồn nhé.”
“Được rồi.”
Đưa cô ta về đồn. Họ định bắt cô thật đấy à?
Viên cảnh sát bỏ đi, và Ted tựa người vào quầy, vô cùng thoải mái trong cái thế giới đã tôn anh lên làm vua. Cô siết chặt tay vào quai túi. “Lúc nãy anh bảo gặp quản lý không phải ý hay nghĩa là sao?”
Ted đưa mắt nhìn khắp lượt tiền sảnh nhỏ bé ấm cúng và có vẻ hài lòng với những gì mình thấy. “Chỉ là cô ấy không phải một người hâm mộ cô thôi.”
“Nhưng tôi đã bao giờ gặp cô ấy đâu.”
“Ồ, cô gặp rồi đấy chứ. Và theo những gì tôi nghe được thì cuộc gặp gỡ cũng không suôn sẻ mấy. Nghe nói, cô ấy không hề đánh giá cao thái độ của cô đối với Wynette... hay với tôi.”
Cảnh cửa sau quầy lễ tân bật mở, và một người phụ nữ xuất hiện với mái tóc đỏ như chim gõ kiến và bộ váy bằng len đan màu ngọc lam.
Đó chính là Birdie Kittle.
“Chào cô, Birdie,” Ted cất tiếng khi người chủ quán trọ bước về phía họ, mái tóc ngắn đỏ rực như lửa của cô ta tỏa sáng chói lọi trên nền tường màu be trung tính. “Hôm nay trông cô tuyệt lắm.”
“Ôi, Ted...” Trông cô nàng như sắp òa khóc đến nơi. “Tôi rất tiếc về chuyện đám cưới. Tôi không biết phải nói gì nữa.”
Hầu như cánh đàn ông ai nấy cũng đều xấu hổ đến chết khi phải chịu đựng dòng lệ thương cảm đổ lên đầu mình, nhưng Ted thậm chí còn chẳng có chút xíu dấu vết ngượng ngùng nào. “Chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi mà. Tôi rất cảm kích vì cô đã quan tâm.” Anh hất đầu về phía Meg. “Sheldon đã chặn cô Koranda đây trên đường cao tốc - đang trốn chạy khỏi hiện trường phạm tội, phải nói là thế. Nhưng trên đường Nghĩa Trang vừa xảy ra tai nạn, vậy nên ông ấy đề nghị tôi xử lý vụ này. Ông ấy không nghĩ là có ai bị thương.”
“Chúng ta có lắm tai nạn trên đường đó quá. Anh nhớ con gái Jinny Morris không? Chúng ta đáng ra nên san phẳng khúc cua đó.”
“Được thế thì tất nhiên là tốt quá rồi, nhưng cô cũng như mọi người đều biết thừa chuyện ngân sách rồi đấy.”
“Khi nào anh giành được cho chúng ta cái sân golf nghỉ dưỡng đó thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa ngay thôi. Tôi phấn khích đến mức không chịu nổi nữa rồi. Quán trọ này sẽ là chốn dừng chân của các vị khách muốn chơi golf nhưng lại không muốn trả cả mớ tiền để thuê phòng của khu nghỉ dưỡng. Vậy là cuối cùng tôi cũng sắp có cơ hội mở phòng trà và cửa hàng sách ngay cạnh quán trọ đúng như ước nguyện bấy lâu. Tôi đang tính sẽ gọi nó là Nhấp Môi Và Đọc Sách.”
“Nghe hay đấy. Nhưng khu nghỉ dưỡng đã có kế hoạch hẳn hoi đâu.” “Rồi nó sẽ được dàn xếp xong xuôi thôi mà, Ted. Chắc chắn anh sẽ xử lý được việc này. Chúng ta vô cùng cần những công việc đó.”
Ted gật đầu, cứ như thể toàn bộ sự tự tin trên thế giới này đều thuộc quyền điều phối của anh.
Cuối cùng Birdie cũng hướng đôi mắt chim sẻ về phía Meg. Cô ta trang điểm mí mắt bằng một lớp phấn mỏng tang lấp lánh màu đồng, và trông cô ta còn kém thân thiện hơn gấp vạn lần so với lần đối đầu của họ tại phòng vệ sinh nữ. “Tôi nghe nói cô chưa giải quyết xong chuyện tiền nong thì đã đi mất rồi.” Cô ta bước vòng từ sau quầy lễ tân ra ngoài. “Có lẽ các khách sạn ở L.A. vẫn thường cho khách đến trọ miễn phí, nhưng ở Wynette này chúng tôi không được giàu văn hóa như thế.”
“Đã xảy ra chút hiểu nhầm,” Meg nói. “Một nhầm lẫn quả thực ngớ ngẩn. Tôi cứ tưởng, ừm, ông bà Jorik sẽ lo chuyện này. Có nghĩa là, tôi cứ nghĩ... Tôi...” Cô chỉ đang khiến cho bản thân mình có vẻ kém cỏi hơn.
Birdie khoanh tay trước ngực. “Cô định thanh toán hóa đơn bằng cách nào, cô Koranda?”
Meg tự nhủ cô sẽ không bao giờ phải gặp Ted Beaudine sau ngày hôm nay nữa. “Tôi... Tôi không thể không nhận thấy cô là người rất thời trang. Trong va li của tôi có một đôi hoa tai thời Tống đặc biệt. Một đôi độc nhất vô nhị. Tôi đã mua nó ở Thượng Hải. Nó đáng giá hơn bốn trăm đô nhiều.” Ít nhất điều này cũng là sự thực nếu cô tin lời tay kéo xe. Mà cô tin gã ta thật. “Cô có hứng thú trao đổi không.”
“Tôi không xài đồ bỏ đi của người khác. Có lẽ dân L.A. thích chuyện đó hơn đấy.”
Trừ cái mũ nỉ của Ginger Rogers ra nhé.
Meg cố thử lần nữa. “Đôi hoa tai đó thật ra không phải đồ bỏ đi đâu. Chúng là món đồ cổ có giá trị đấy.”
“Cô có trả được hóa đơn hay không, cô Koranda?”
Meg cố tìm ra câu trả lời nhưng đành bất lực.
“Tôi đoán thế là đã rõ rồi.” Ted ra hiệu về phía cái điện thoại trên bàn. “Cô có gọi cho ai được không? Chắc chắn tôi chẳng thích thú gì nếu phải áp giải cô ngang qua phố đâu.”
Cô không tin anh một chút nào. Chẳng có gì khiến anh khoái chí hơn chuyện được tự tay bắt giữ cô. Có khi anh thậm chí còn tình nguyện khám xét người cô không chừng.
Cúi xuống nào, cô Koranda.
Cô rùng mình, và Ted nở nụ cười chậm rãi quen thuộc, như thể anh đọc được suy nghĩ của cô.
Lần đầu tiên Birdie tỏ vẻ sốt sắng. “Tôi vừa có ý này. Tôi nghĩ để tôi nói chuyện với bố cô về chuyện của cô thì có lẽ sẽ hay hơn. Để giải thích tình hình ấy mà.”
Tôi dám cá là cô thích thế rồi. “Thật không may, bố tôi hiện đang ngoài vùng phủ sóng.”
“Có khi cô Koranda làm công trả nợ cũng được đấy,” Ted gợi ý. “Chẳng phải cô đang thiếu một chân phục vụ đó sao?”
“Người phục vụ ư?” Birdie nói. “Ôi, cô ấy quá giàu văn hóa để làm chân phục vụ.”
Meg khó nhọc nuốt nước bọt. “Tôi sẽ... rất sẵn lòng giúp cô.”
“Cô nên suy nghĩ cho thấu đáo thì hơn,” Ted nói. “Cô trả thù lao bao nhiêu nhỉ, Birdie? Bảy đô, bảy đô rưỡi mỗi giờ hả? Sau khi trừ hết các khoản thuế má và giả sử cô ấy làm đủ cả một ca - sẽ mất khoảng hai tuần. Tôi không nghĩ là cô Koranda có thể chịu được công việc dọn dẹp nhà vệ sinh lâu đến thế.”
“Anh không biết cô Koranda có thể chịu được chuyện gì đâu,” Meg nói, cố tỏ ra cứng rắn hơn tâm trạng thật của cô bây giờ. “Tôi đã từng ngồi trên xe bò ở Australia và leo núi Annapurna ở Nepal rồi đấy.” Chỉ vẻn vẹn có mười dặm thôi, nhưng dù sao đi nữa...
Birdie nhướng đôi lông mày kẻ chì lên và trao cho Ted một ánh mắt mà dường như cả hai đều hiểu nó ngụ ý gì. “Chà... tôi đang cần một cô phục vụ thật,” Birdie nói. “Nhưng nếu cô nghĩ cô có thể làm công trả nợ bằng cách làm quấy quá cho xong, thì một cái kết tệ hại đang chờ cô đấy.”
“Tôi không hề nghĩ như vậy.”
“Vậy thì được thôi. Làm việc tốt thì tôi sẽ bỏ qua khoản nợ. Nhưng nếu tính cách chuồn thì cô sẽ phải vào nhà đá đấy.”
“Thế là công bằng lắm rồi,” Ted nói. “Giá như mọi xích mích đều được giải quyết êm đẹp thế này thì có phải hay hơn bao nhiêu không. Được vậy thì thế giới này đã tươi đẹp hơn nhiều rồi, phải vậy không?”
“Chắc chắn thế rồi,” Birdie nói. Cô ta hướng sự chú ý trở lại với Meg và chỉ về phía cánh cửa sau quầy tiếp tân. “Tôi sẽ dẫn cô tới gặp Arlis Hoover, quản lý của chúng tôi. Cô sẽ làm việc dưới quyền cô ấy.”
“Arlis Hoover,” Ted nhắc lại. “Khỉ thật, tôi quên béng đi mất đấy.” “Hồi tôi tiếp quản nơi này thì cô ấy đã ở đây rồi còn gì,” Birdie nói. “Sao anh lại quên được thế?”
“Tôi chẳng biết nữa,” Ted chọc tay vào túi quần jean lôi ra chùm chìa khóa ô tô. “Có lẽ cô ấy là một trong những người tôi đã cố gắng xóa khỏi bộ nhớ của mình.”
“Tôi cũng thế dấy,” Birdie lầm bầm.
Thốt ra cái câu đen tối này xong, cô ta dẫn Meg rời khỏi sảnh và đặt chân vào sâu trong lòng của ngành kinh doanh khách sạn.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo