Lấp Con Sông Máu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Quả Báo
ịnh mở mắt ra thì trời đã sáng rõ.
Những tia nắng chói của một buổi sớm mùa hè oi ả xuyên qua cửa sổ nằm ngang bụng gã thành những vệt sáng như những lưỡi kiếm...
Vịnh nhỏm dậy, giựt mình. Ô hay! Rõ ràng là những lưỡi dao sáng loáng... Gã mở mắt ra tròn xoe, đưa hai tay lên ôm lấy đầu, chà xát cho mớ tóc rối bồng lên, rồi dụi mắt! Rõ ràng mấy lưỡi dao chập chờn nằm ngang người mình. Giấc mơ lần lượt trở lại với trí gã...
...Cánh cửa phòng bỗng sịch động rồi hé ra. Một người con gái mặc toàn đồ trắng toát, tha thướt bước vào... Nàng chầm chậm tiến lại gần giường gã, và cứ mỗi bước đi là có một giọt nước mắt nhỏ từ cặp má lạnh và xanh rơi xuống tà áo trắng... Mắt nàng đượm một vẻ sầu vô tận. Những niềm đau khổ tiết ra từ hai con mắt quầng đen và sâu thẩm như vực giếng. Nàng hiện ra buồn và khổ như cả một mùa đông giá lạnh mưa phùn.
Gã thấy trên nét mặt đau khổ ấy một vài nét quen quen và chắc chắn người trước mặt không xa lạ với mình... Nhưng kìa, người con gái đã tiến đến bên thành giường gã. Nàng dừng lại. Vinh run lên muốn chạy. Bỗng đôi mắt nàng sáng lên, trợn tròn xoe, tóe ra những tia lửa độc ác, phóng thẳng vào mặt gã. Ôi chao! Gã lại run lên, co giò chạy, nhưng toàn thân cứ quýnh quýu lại như bị vọp bẻ. Nàng lại còn nghiến răng nghe kèn kẹt. Hồi nãy nàng buồn thảm và dịu dàng bao nhiêu, thì bây giờ nàng tỏ ra đanh ác bấy nhiêu. Đôi má nàng phừng lên như ông tướng trận. Cặp mi đen lay láy hồi nãy nằm sát xuống bộ mặt dịu hiền và tang tóc nay dựng lên coi thấy sợ. Gã hết cả hồn vía, toan la lên. Nhưng vô ích, cổ họng như bị chặn nghẹt rồi! Khổ cho gã quá! Chạy không được, la cũng chẳng thành tiếng, gã mềm như con sên. Nào đã hết đâu! Nàng rút trong lưng ra hai thanh dao sáng loáng... Ánh sáng ngời lên, làm lạnh toát cả người gã. Máu trong người gã như đã đọng lại, mặc kệ trái tim phập phều vì sợ hãi. Nàng sẽ ám sát gã chăng.
Nhưng chưa! Nàng lắp bắp nói gì kìa! Gã ù cả tai, nghe chẳng ra tiếng, song hình như cũng được hiểu rằng nàng đến với gã để trả một mối thù... Thế rồi hai cánh tay yếu đuối lụng thụng trong mảnh áo trắng muốt, cố giơ hai thanh dao lên rồi hạ mạnh xuống bụng gã... Gã choáng váng, hét lên rồi lịm đi...
Và bây giờ gã mới thức giấc thì trời đã sáng bạch.
Gã thức dậy để lại thấy những thanh dao nằm ngang trên bụng mình! Gã ôm đầu, sợ muốn phát điên lên. Giấc mơ quái gở hồi đêm làm rồi loạn cả tâm hồn gã. Mấy vệt sáng vô tình lại còn làm cho gã rối loạn thêm... Gã thấy rờn rợn phía sau gáy và lắng nghe một cái gì lành lạnh chạy dài xuống xương sống! Gã nhắm nghiền mắt lại.
Bên ngoài, mặt trời đã lên dần, treo chót vót trên ngọn cây, và tỏa ra những tia lửa gắt nóng. Thiên hạ đang xôn xao sống, mỗi người một việc.
Hình như sự nhắm mắt đã định tỉnh lại tâm thần cho Vịnh. Gã thấy mình hơi tỉnh táo. Một ngọn gió quý báo và man mát thoảng bay vào buồng đem theo một ít hương hoa từ ngoài vườn vào. Gã thấy khỏe khoắn, tỉnh táo rồi can đảm mở bừng mắt ra. Chớp chớp vài cái cho bớt chói, gã nhìn ngay xuống bụng!
Mặt trời lên cao đã đem mấy vệt sáng lần ra ngoài.
Gã hoàn hồn và hiểu rồi, nhưng vẫn ngại ngùng nhìn hai ba vết sáng lúc đó đang nằm gác ngang ngưỡng cửa buồng gã.
Gã nhỏm dậy, nhảy xuống đất, co tay, vươn vai cho đỡ mỏi, rồi buồn rười rượi, gã vác cái mặt nóng bừng ra lu nước...
Rửa mặt xong, đốt một điếu thuốc rồi, Vịnh cảm thấy mình hoàn toàn bình tỉnh lại. Gã ngồi trên ván ngắm ra ngoài sân nắng, qua làn khói thuốc rồi lại vơ vẩn nhớ đến giấc mơ quái gở ban đêm. Gã cố nhớ lại nét mặt người con gái trong mơ. Không phải lạ, quen lắm... Gã cố moi dĩ vảng trong trí để tìm... Chỉ vài phút sau, gã đã nhớ đến và thét lên như điên:
- Trời! Cô Thanh! Cô Thanh!
Mắt gã lại trợn trừng lên. Tay gã chới với trên không như tìm một vật gì để tựa. Gã lắc lư cái đầu như người nhập đồng. Rồi gã đưa hai tay lên ôm lấy đầu, té ngửa ra, lăn từ trên ván xuống đất, kêu lên thất thanh:
- Cô Thanh! Tôi đã giết oan cô đấy!
- Cô Thanh! Cô hãy tha mạng cho tôi.
Gã kêu rống như con heo bị thọc huyết, rồi lại rên khừ khừ. Mấy đứa trẻ chơi gần đây thấy lạ, xúm lại xem, rồi thấy thái độ gã, nhứt là cặp mắt long lên sòng sọc, chúng sợ hải rủ nhau chạy và la lên:
- Hắn điên rồi!
Vài phút sau, hàng xóm kéo đến, vài người đàn ông đỡ hắn dậy trong khi mấy người đàn bà bỉu môi nhìn gã lạnh lùng:
- Lại tiền oan nghiệp chướng đây chứ gì!
- Làm ác đức cho lắm vào để rồi nên cơ đận này!
Người ta dìu gã vào nhà, phun vào mặt gã một vài cụm nước lạnh rồi rước một ông thầy pháp lại vẻ bùa phép lằng nhằng trên cái mặt tái xanh của gã. Không biết có hiệu nghiệm gì đó cái lối chữa kỳ khôi ấy chăng, nhưng nữa giờ sau gã cũng tỉnh lại và thấy đói bụng.
Nhưng từ ấy, vài ngày gã lại nổi một cơn điên. Gã cứ trợn mắt lên, xoay tròn thân như cái cối xoáy, rồi ngã lăn đùng ra giơ chân tay lên trời như con heo bị trói và kêu lên thất thanh như bị tra tấn:
- Tôi lạy cô! Cô tha tội cho tôi!
Phần nhiều gã nổi cơn vào lúc trời nóng bức. Người ta biết vậy nên hể nghe gã la, thì xúm lại quăng tòm gã xuống rạch là gã tỉnh lại ngay!
Lúc đã tỉnh táo và ăn uống no bụng rồi gã mời mọi người lại, kể một câu chuyện... Nét mặt gã lúc ấy đau đớn và thê thảm lắm! Đầy một vẻ hối hận. Giọng gã đều đều và bi thiết như kẻ đọc bài kinh sám hối. Gã kể đi kể lại thế này:
- Hồi ấy tôi làm tá điền cho bà Hội đồng Xương. Bà thương tôi lắm. Ông Hội đồng chết rồi để lại cho bà một cô con gái mỹ miều, cô Thanh, với một gia sản lớn lao. Tôi được bà tin cậy và cất nhắc lên làm cập rằng coi lẫm lúa. Thế rồi đến lúc lộn xộn. Có một bữa, Tây đến chiếm mất vùng tôi ở và đóng binh ngay ở nhà bà Hội đồng, làm cho bà và cô Thanh tản cư. Tôi cũng đi theo gần đấy. Rồi không biết ma xui quỷ giục làm sao, tôi lại giết bà với cô Thanh. À, à, không phải tôi làm, mấy thằng khốn nạn nó xúi biểu tôi, bảo tôi rằng bà Hội đồng có tiền của, nên giết đi mà có lợi... Tôi hăng quá, đang đêm lẻn đến chém bà một dao, cô Thanh một dao, chết ngay lập tức...
Nói đến đây, Vịnh rơm rơm nước mắt rồi hốt nhiên hét lên rầm rầm, ôm đầu chạy huyên thiên. Gã đã nổi cơn điên.
Mùa hạ năm nay nóng bực quá. Hoa phượng rầu rĩ rơi từng cánh xuống đất, đỏ như màu máu tươi và héo xấu đi rất mau. Ve sầu kêu ra rả bốn phía mà than thở cho nổi thống khổ của con người giữa cảnh loạn ly.
Vịnh càng điên dữ. Gã hết hát lại khóc, rồi cười, rồi la! Trong đầu gã lúc tỉnh, luôn luôn có hình bóng người con gái buồn thảm hiện đến ám ảnh.
Lúc điên, gã dữ như một con thú, đập ngực, đập đầu, dẫy dụa và đòi đâm người này, chém người kia...
Nhưng một buổi chiều kia, giữa đám trẻ con đang xem gã làm cái trò điên, một ông thầy chùa rẻ bước tìm đến xoa đầu gã. Gã cười. Ông nói vài câu với gã rồi rủ gã đi. Gã ngoan ngoãn theo như một đệ tử trung thành...
Từ ấy, vùng này yên.
Người ta không còn thấy gã điên lang thang đầu làng cuối xóm nữa... Vài người biết truyện kể rằng ngày nay gã đã thành một người tu hành đón nguồn ma ha của đức Phật từ bi mà sám hối tội lổi.
Trong những hồi chuông chùa từ bi như lời nói của Phật, gã điên ấy cố tìm lấy một lẽ sống lương thiện để làm một cuộc đời mới trên đường mầu nhiệm bác ái về nẻo từ bi. Cuối đời gã tu ấy gởi vào chân Phật để lấy câu kinh tiếng mỏ rửa bớt những vết máu động trong tâm hồn một kẻ sát nhơn...
Lấp Con Sông Máu Lấp Con Sông Máu - Nguyễn Xuân Mỹ Lấp Con Sông Máu