Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ký Ức Vĩnh Cửu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
Q
uán bar đó cũng tương tự như bao quán bar khác mà Decker từng ghé.
Tối, lạnh, có mùi mốc, mùi ám khói, ánh đèn cho ta cảm giác hư ảo khiến tất cả mọi người trong quán đều nhìn có vẻ như là người mà ta quen biết hoặc muốn làm quen. Hoặc, phần nhiều hơn, là muốn quên. Đó là nơi tất cả mọi người đều là bạn bè của nhau cho tới khi biến thành kẻ thù và phang thẳng cây gậy chọc billiard vào sọ đối phương. Đó là nơi mọi thứ rất bình lặng cho tới một lúc nào đó thì không còn bình lặng nữa. Là nơi bạn có thể dốc mọi thứ để làm vơi đi mọi nỗi niềm trong cuộc sống. Là nơi mà hàng ngàn kẻ ôm mộng trở thành nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Billy Joel sẽ đệm nhạc đưa bạn sanv ngày mới.
Chỉ có mỗi mình là uống cả ngàn ly rượu mà vẫn cóc quên được cái gì cả. Mình sẽ lại còn ghi nhớ từng chi tiết của cả ngàn ly rượu đó, nhớ đến cả hình thù của mỗi viên đá.
Decker ngồi xuống một ghế ở quầy bar, tại đây anh có thể nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương lớn phía sau cái kệ xếp từng hàng từng hàng các loại rượu, nào Bearm nào Beef, nào Glen nào Sapphire.
Anh gọi một vại bia tươi, ôm chặt cái cốc đựng bia trong lòng đôi bàn tay to và rắn chắc, và chăm chú nhìn vào gương. Ở góc phía sau, bên tay phải là chỗ ngồi của đôi trai gái mà anh đã đi theo vào quán.
Người nam ước chừng cuối bốn mươi, người nữ được một nửa con số đó. Người nam mặc bộ đồ đẹp nhất mà hắn ta có. Một bộ comple len kẻ sọc đồng bộ từ trên xuống dưới, cái cà vạt màu vàng điểm những chấm xanh nước biển có hình thù trông như mấy con tinh trùng đang tìm trứng để thụ tinh, và một cái khăn tay đút túi trông rất bảnh tỏn để hợp với bộ đồ. Mái tóc vuốt ngược ra sau để lộ đôi lông mày thẳng và rậm - đôi lông mày trông hấp dẫn trên mặt người đàn ông, nhưng sẽ không mấy đẹp dẽ nếu ở trên mặt người phụ nữ, song cuộc sống vẫn luôn thiếu công bằng như thế đấy. Những chiếc nhẫn kim cương trông rất ấn tượng đeo trên những ngón tay được cắt sửa gọn ghẽ. Có thể là đồ ăn trộm. Hoặc đồ rởm. Rởm như con người hắn ta vậy. Móng chân của hắn có khi cũng được cắt sửa cũng nên. Giày của hắn được đánh bóng, nhưng hắn đã bỏ sót hai gót giày. Gót giày cũng đã bị trầy xướt, điểm này gần giống với bản chất thật sự của hắn ta nhiều hơn. Hắn ta cũng tốt mã giẻ cùi y như thế. Và hắn ta chỉ muốn tạo ấn tượng trên khi mới gặp gỡ chứ không phải lúc từ biệt. Một khi chào tạm biệt rồi, thằng khốn nạn này sẽ lặn mất hút.
Cô gái kia có đôi mắt tròn to ngây thơ và một cái đầu bã đậu. Kiểu khá là ngây ngô, tù mù. Giống như xem một bộ phim 3D mà không dùng đến cặp kính cần đề xem cho rõ; cứ có cảm giác không đúng sau đó. Cô gái đó chung thủy đến mù quáng và mù mờ đến mức một phần trong bạn chỉ muốn bỏ đi và mặc kệ cô ta ra sao thì ra.
Nhưng Decker đang được trả tiền để không làm như thế. Trên thực tế, anh được trả công để làm điều ngược lại.
Cô ta đang mặc một chiếc chân váy cùng áo khoác và áo sơ mi có lẽ còn giá trị hơn chiếc xe ô tô của Decker. Hay đúng hơn là chiếc xe mà Decker từng sở hữu. Ngân hàng đã thu cả chiếc xe đó đi rồi, như họ vẫn thường làm.
Cô ta là con nhà thượng lưu. Cô ta đã qua quen thuộc với cuộc sống sung túc được ban tặng đến mức cô ta không thể nào hiểu được tại sao lại có người cố gắng dùng mọi cách chộp giật từ tay cô ta những thứ mà cô ta đơn giản chỉ phải đón lấy như một điều hiển nhiên. Điều đó khiến từng phút từng ngày trong đời, cô ta đều có khả năng trở thành một nạn nhân.
Tình hình hiện giờ là thế: con cá mập và kẻ khờ. Decker nhìn hắn ta gắn liền với số sáu, một con số bẩn thỉu trong tâm trí của anh. Cô ta là số bốn, tẻ nhạt, chẳng có gì thú vị.
Hai người họ tay chạm tay, rồi sau đó môi chạm mội. Họ cùng dùng chung đồ uống - của hắn ta là một ly whiskey sour, của cô ta là một ly martini hồng.
Đúng như dự đoán.
Decker cầm ly bia trong tay suốt một lúc lâu và chờ đợi thời cơ. Anh nhìn họ nhưng vờ như không nhìn. Ngoài con số gắn liền, đối với anh, hình dáng của cô ta hiện lên trong màu cam, còn gã kia là màu tím, tương tự như màu mà anh liên hệ đến con số không, một con số không được hoan nghênh. Như vậy gã đó đối với anh thực sự đại diện cho hai con số - sáu và không. Nghe có vẻ phức tạp, anh biết, nhưng đối với anh chẳng có gì là khó phân biệt cả, bởi nó hiện ra trong đầu anh như thế, rõ ràng như hình ảnh trong một tấm gương.
Và không phải là anh nhìn thấy họ chính xác có màu như thế. Đó là nhận thức tri giác rằng có màu như thế. Đó là cách đúng nhất và duy nhất mà anh có thể giải thích vè cảm giác của mình. Chẳng có ai dạy về điều này cả. Và anh cũng tiếp xúc với những thứ này khá là muộn. Anh chỉ đang cố hết sức trong khả năng của mình. Suy cho cùng, anh nghĩ sau khi học xong mầm non, anh sẽ không phải đá động gì đến mấy thứ bút màu nữa.
Hai người họ tiếp tục tình tự với nhau, tay nắm tay, chân cọ vào nhau, những màn mơn trớn, vuốt ve nhau. Rõ ràng là cô gái còn muốn nhiều hơn thế. Nhưng gã đàn ông thì miễn cưỡng đáp ứng, bởi vì còn phải chờn vờn nhau nữa. Dục tốc bất đạt. Và gã này khá giỏi. Không phải là kẻ giỏi nhất mà Decker từng gặp, nhưng đủ dùng. Có khi hắn kiếm ăn khá là dư dả cũng nên.
Dư dả đối với một thằng số không màu tím.
Decker biết gã này đang chờ cơ hội để moi tiền. Một khoản vay để đầu tư vào một vụ làm ăn nhiều triển vọng không thể bỏ lỡ. Một bi kịch mà gia đình đông người của hắn gặp phải, cần dùng đến tiền để vượt qua. Hắn không muốn làm việc này đâu. Hắn căm ghét bản thân vì phải làm thế này. Nhưng đây là phương cách cuối cùng của hắn rồi. Cô là cơ hội cuối cùng của hắn. Và hắn không trông mong cô sẽ hiểu. Hoặc đồng ý. Màn tranh luận sẽ được dựng lên theo cách đó, và cô gái còn biết đáp lại bằng cách nào khác nữa đây? Ngoại trừ, “Em đồng ý, anh thân mến của em. Hãy lấy gấp đôi. Thậm chí là gấp ba. Bố sẽ không bao giờ để tâm đâu. Suy cho cùng đó chỉ là tiền thôi mà. Tiền của bố.
Thêm một tiếng đồng hồ và sau hai ly martini hồng nữa cô ta để hắn ở lại đó. Nụ hôn chia tay âu yếm và cảm động làm sao, và hắn đáp lại tương ứng như thế, cho đến khi cô gái rời đi, và biểu cảm của hắn quay quắt sang hướng khác. Từ một vẻ âu yếm và yêu thương mà đôi lứa dành cho nhau, thành vẻ mặt của một kẻ thắng trận, và một vài người thậm chí còn có thể gọi đó là vẻ tàn ác. Chí ít đối với Decker là như thế.
Decker không thích tiếp xúc với người khác. Anh thích ở một mình hơn. Anh ghét những cuộc nói chuyện phiếm chẳng đi đến đâu, bởi vì anh đã không còn hiểu ý nghĩa của những cuộc nói chuyện đó là để làm gì. Nhưng chuyện phiếm vẫn là một phần trong công việc của anh. Đó là thứ giúp anh thanh toán những hóa đơn. Thế nên anh tự nhủ với bản thân phải vượt qua nó. Chí ít là vào lúc này.
Bởi vì đã đến giờ bắt tay vào làm việc.
Anh cầm theo ly bia đi đến bàn, vừa kịp lúc đặt bàn tay to lớn của mình lên vai gã kia và ấn hắn ngồi trở lại xuống ghế ngay khi hắn chuẩn bị định rời đi.
Decker ngồi đối diện với hắn, nhìn ly whiskey sour mà hắn không hề động đến - kẻ săn mồi không uống rượu lúc làm việc - và tiếp theo anh nâng ly bia của mình lên và khen ngợi hắn.
“Giỏi lắm. Tôi thích xem những tay chuyên nghiệp làm việc.”
Ban đầu, gã đàn ông đó không nói gì. Hắn nhìn Decker, ước lượng cái bề ngoài bù xù của anh, hắn có vẻ có ấn tượng không mấy thiện cảm với anh.
“Tôi quen anh à?” cuối cùng hắn nói, giọng hắn khó chịu. “Bởi vì tôi nghĩ chắc là không có khả năng đấy đâu.”
Decker thở dài. Ạnh đã kì vọng có thứ gì đó độc đáo hơn một chút. Nhưng rõ ràng là không có. “Không, và anh không cần phải biết tôi. Tất cả những gì mà anh phải làm đó là xem những thứ này.”
Anh rút ra một phong bì tài liệu từ trong túi áo khoác và đưa nó sang phía bên kia bàn.
Gã đàn ông ngập ngừng, nhưng rồi sau đó cũng cầm nó lên.
Decker uống một ngụm bia và bảo, “Mở ra đi.”
“Sao phải thế?”
“Tốt thôi, vậy thì đừng mở. Không sao hết.”
Anh đưa tay định lấy lại cái phong bì, nhưng gã kia đã giật lấy nó khỏi tầm với của anh. Hắn cởi dây quấn và rút ra năm sáu tấm ảnh.
“Quy tắc số một của một tay lừa đảo, thằng ranh ma ạ,” Decker nói. “Đã vào việc thì đừng có chơi ngoài luồng. Và khi tôi nói rằng anh là một tay chuyên nghiệp, ấy là tôi khen lấy lệ thôi.”
Anh chìa tay ra và gõ gõ lên bức ảnh trên cùng. “Cô ta không mặc đủ quần áo trên người và anh cũng thế. Và nhân tiện, hành động này là vi phạm luật pháp của hầu hết tất cả các bang phía Nam đường phân giới Mason-Dixon.”
Gã đàn ông liếc mắt nhìn lên, vẻ mặt hắn rất cảnh giác. “Anh lấy đâu ra những tấm ảnh này?”
Một lần nữa, Decker cảm thấy thất vọng trước lời chất vấn. “Bây giờ chúng ta chỉ quan tâm đến vấn đề đàm phán thôi nhé. Tôi được phép cho anh năm mươi nghìn dollar. Đổi lại anh sẽ bỏ mối này và tìm người khác mà tiếp tục. Ở bang khác.”
Gã đàn ông mỉm cười, đẩy những tấm ảnh ngược trở lại, và nói, “Nếu anh nghĩ đây thực sự là một vấn đề đối với tôi, tại sao không cho cô ấy xem hình? Tại sao lại đến đây và đề nghị dùng tiền để tôi rút lui?”
Decker thở dài một lần nữa, lần thứ ba anh cảm thấy thất vọng. Gã này chẳng có một tí tính thử thách nào cả. Anh nhặt lại những bức ảnh và đặt chúng gọn gàng vào trong phong bì.
“Anh đọc được suy nghĩ của tôi đấy, đồ ranh ma ạ. Chính xác những gì mà tôi đã nói với ông già cô ấy. Cám ơn vì đã công nhận ý kiến của tôi là có giá trị. Mà nhân thể tôi nói này, cô gái đó rất ngoan đạo. Những gì mà anh đang làm với cô gái trong tấm hình thứ ba ấy chính là điểm chết người, chưa kể một thực tế là cô ấy là vợ của anh. Một điểm quá đáng giá luôn.”
Anh đứng dậy định rời đi, nhưng gã kia nắm chặt lấy cánh tay anh. “Tôi có thể làm anh đau đấy,” hắn nói.
Decker nắm lấy những ngón tay của gã và bẻ ngược chúng cho đến khi gã ta thở gấp vì đau, đến tận lúc đó, Decker mới chịu thả tay.
Anh nói, “Tôi béo, nhưng sức tôi gấp đôi anh và xấu tính hơn rất là nhiều. Tôi không cần một gương mặt đẹp trai cho công việc của mình. Nhưng anh thì khác. Thế nên nếu tôi lôi anh ra sau và đập nát cái bản mặt anh, nó sẽ ảnh hưởng thế nào với dòng tiền trong tương lai của anh đây? Hiểu ý của tôi rồi chứ?”
Gã đàn ông cầm bàn tay bị thương, mặt tái mét. “Tôi sẽ nhận tiền.”
“Tốt. Ngay tại đây tôi có sẵn tấm séc trị giá hai mươi lăm ngàn dollar rồi đây.”
“Anh mới nói là năm mươi ngàn cơ mà!”
“Đó chỉ là nếu như anh chịu chấp nhận thỏa thuận khi được đề nghị. Nhưng anh đã không làm thế. Hậu quả là khoản anh nhận được chỉ còn một nửa thôi.”
“Thằng chó này.”
Decker lại ngồi xuống và rút ra một tờ giấy từ trong túi áo. “Vé máy bay. Một chiều. Xa nơi này nhất có thể mà không phải rời khỏi lục địa Hoa Kì. Trong vòng ba tiền nữa phải đi ngay. Một điều kiện để tấm séc có hiệu lực đó là anh phải lên máy bay. Họ sẽ có người ở đó để xác nhận, thế nên đừng có giở trò ngu xuẩn gì hết.”
“Séc đâu?” gã ta yêu cầu.
Decker rút ra một tờ giấy khác. “Trước tiên anh cần kí cái này đã.”
Anh đưa tờ giấy sang phía đối diện. Gã đàn ông đưa mắt nhìn một lượt. “Nhưng cái này -”
“Cái này để đảm bảo là cô gái sẽ không bao giờ nghĩ đến anh nữa, ngoại trừ nghĩ đến anh với một ấn tượng rất xấu. Điều đó có nghĩa là kể cả nếu anh cô tìm cách lén lút quay về đây, anh cũng sẽ không có cơ hội.”
Trong đầu gã đàn ông đang suy nghĩ về những gì đang xảy ra, tất cả những chuyện này thật ra là như thế nào vậy. “Vậy là anh đang tống tiền tôi bằng những tấm hình này và với sự thật là tôi đã kết hôn để ép tôi phải kí cái này á? Và nếu tôi không kí anh sẽ cho cô ấy xem ảnh và kể với cô ấy là tôi đã kết hôn và tin rằng như thế là đủ để rũ tôi khỏi cô ấy á?”
“Anh đúng là một thiên tài.”
Gã đàn ông nhếch mép cười khinh khỉnh. “Tôi có cả tá đàn bà giống cô ta. Mà còn xinh gái hơn nhiều. Cô ta muốn tôi ngủ với cô ta. Tôi vẫn cố trì hoãn mãi. Anh thấy mấy bức ảnh rồi đó. Ở nhà tôi có thịt bò thượng hạng. Tại sao tôi lại phải chấp nhận một cục thịt băm cơ chứ, kể cả nếu cục thịt đó đi kèm quỹ tín thác? Cô ta là một con đần độn. Và vào những ngày đẹp trời đi nữa cô ta nhìn cũng chỉ tầm thường, kể cả có trát hết tiền của bố lên người.”
“Ông Marks đã lường trước được về anh từ lâu, kể cả nếu cô con gái nhỏ của ông ta không thấy. Nhưng một lần nữa, Jenny đã từng bị một thằng cặn bả như anh lừa lọc. Cô ấy xứng đáng tìm được người tốt hơn.”
Decker đâu có quen biết Jenny Marks và cũng chẳng thể quan tâm gì nhiều đến mấy rắc rối tình ái của cô ta. Anh chỉ đưa ra những lời bình luận này bởi anh cần thằng ranh ma này tiếp tục. Tiếp tục nói. Dốc hết tâm can mà nói.
“Cô ta xứng đáng có người tốt hơn ấy hả? Chết tiệt, tôi chả hiểu tại sao tôi phải bận tâm luôn. Chả cần cố tôi vẫn tìm được con khác ngon hơn Jenny Marks. Mà tôi còn chẳng phải nghe mấy câu chuyện trẻ con của cô ta.”
“Đần độn á? Trẻ con á? Cô gái đó có bằng đại học đấy.” Decker đã có được nhiều hơn những gì anh cần, nhưng anh bắt đầu thấy thích thú việc này.
“Thực sự ấy, cô ta không phải là một con đần độn đâu. Cô ta là một con mất não quái gỡ.”
Được rồi, trò vui đến đây là kết húc nhé.
Decker rút lại tờ giấy chưa kí và nhét nó vào trong phong bì cùng với những bức ảnh. Anh bỏ tất cả vào trong túi áo khoác.
“Anh đang làm cái quái gì vậy hả?” gã kia nói với giọng ngờ vực.
Đáp lại, Decker rút ra một cáu máy ghi âm kỹ thuật số cỡ nhỏ và ấn nút chạy.
“Tôi dám chắc cô ta sẽ rất thích cách anh miêu tả cô ta,” Decker nói. “Mà nhân tiện hỏi này, cục thịt kiểu gì ấy nhỉ? Bò nguyên chất à? Hữu cơ không? Hay chỉ là mất não quái gỡ thôi?”
Gã đàn ông ngồi đó với vẻ mặt sửng sốt.
Decker cất chiếc máy ghi âm đi và đẩy tấm vé máy bay một chiều về phía gã ta. “Chúng tôi sẽ để anh giữ lại cái này. Hãy đảm bảo là sẽ đặt mông lên máy bay nhé. Gã tiếp theo tìm đến sẽ còn to con hơn tôi, và hắn sẽ không chỉ bẻ ngón tay cho anh đâu. Sẽ bẻ cả người anh luôn đấy.”
Gã ta nói với giọng đáng thương, “Vậy là tôi sẽ không nhận được một cắc bạc nào luôn sao?”
Decker đứng dậy. “Như tôi đã nói rồi đó, do anh thiên tài quá đó thôi.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ký Ức Vĩnh Cửu
David Baldacci
Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=ky_uc_vinh_cuu__david_baldacci