Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khiến Em Gả Cho Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
N
gày đầu tiên Nhượng Nhượng đi làm ở A&E thật là mới, chuyện mới và người cũng mới, có trai xinh gái đẹp để dưỡng mắt, cũng có đồ ăn Trung Quốc và khai vị bằng bữa ăn tây, không thể không khen sư phụ phòng ăn,cũng vì bữa ăn này mà Nhượng Nhượng tình nguyện làm thêm ngày chủ nhật lẫn làm thêm giờ để được ăn cơm ở công ty. Về sau Nhượng Nhượng hỏi thăm mọi người mới biết được sư phụ phòng ăn kia quả nhiên là đầu bếp cấp năm sao do công ty bỏ số tiền lớn thuê về, từ đó có thể dù Lục Phóng có là một nhà tư bản hung ác đi chăng nữa thì anh ta cũng biết cách giữ được lòng người.
Ở phòng giải khát của công ty pha một cốc cà phê miễn phí, Nhượng Nhượng hít một hơi thật sâu hương thơm cà phê, mặc dù cô không biết bột cà phê này đến từ nơi nào, nhưng không thể so sánh với mấy loại cà phê khác trong siêu thị. A&E thật đúng là một nơi đến rồi cũng chẳng muốn đi, Nhượng Nhượng cảm thán.
“Ơ, Nhượng Nhượng, không ngờ tay nghề pha cà phê của cô lại tốt như vậy?” Mũi Hòa Đa thật thính, vừa ngửi thấy mùi thơm là chạy ngay tới, lấy ngay một ly cà phê.
Nhượng Nhượng ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào, nhờ kinh nghiệm làm ở quán cà phê năm đó của cô đấy, sau này có khi cô đi thi chứng chỉ pha cà phê cũng nên, pha cà phê cũng coi như một trong những sở trường không nhiều lắm của cô. Năm đó lúc đi học, cô ghét nhất là điền thông tin, người khác am hiểu nào là Piano, là Violin, nhưng mấy cái đó cô đều không biết.
Khi còn bé trong nhà không có điều kiện, không thể so sánh với đứa trẻ thành phố được học ngoại khóa này nọ, hiện tại đầu Nhượng Nhượng thật đau, giờ thì pha cà phê ngon cũng là một trong những sở trường của cô, vậy cô có thể ưỡn ngực tự hào một chút rồi.
Mặc dù Nhượng Nhượng cảm thấy những đồng nghiệp mới này mặc dù bề ngoài là thành phần tri thức cao cấp kiêu ngạo nhưng cũng đều có bản chất buôn chuyện linh tinh không khác nhau là mấy, cho nên chỉ cần đánh vào trọng tâm của kẻ định là mọi chuyện đều tốt, cũng sẽ không có người chỉ về phía áo T shirt cô đang mặc mà chê cười.
Duy nhất có một điểm cô không thích ứng chính là Nhượng Nhượng cứ có cảm giác bước chân của Lục Phóng đang đi trên đầu cô, có lúc cô có thể nghe được tiếng bước chân của anh ta đang đi trên tầng 95, đây dĩ nhiên là ảo giác rồi, nhưng Nhượng Nhượng vẫn cảm thấy kỳ cục, nhớ ngày đó trong trò chơi hai người đều nói chuyện yêu đương ngang hàng với nhau, tới đây thì một ột thấp với mối quan hệ bóc lột và bị bóc lột.
Cuộc sống chỉ cần đơn giản thôi, Nhượng Nhượng lắc lắc đầu, định đem mây đen trên đầu hất xuống.
Giờ tan việc, Nhượng Nhượng vừa ra khỏi cổng chính của công ty, liền thấy một người đàn ông tây trang thẳng thớm đang cầm một bó hoa đứng ở trước cửa.
“Tiêu Hàng, sao anh ở đây?” Nhượng Nhượng vui mừng nghênh đón.
“Ngày đầu tiên em tới nơi này làm, anh đương nhiên muốn tới đón em.” Xe của Tiêu Hàng chính là xe Polo mà Nhượng Nhượng thích, phản ánh đúng chính sách tiết kiệm.
Nhượng Nhượng đặt khuỷu tay trên cửa sổ xe, lưng thẳng, nghiêng đầu nhìn một mặt bên của Tiêu Hàng, anh không cao lắm, cũng không tính là đẹp trai, lần đầu tiên xem mắt Nhượng Nhượng đã thấy anh là người đàn ông cẩn thân, cha mẹ đều mất sớm, từ nhỏ đến lớn đều ở với bà cô, tuổi thơ không được tính là hạnh phúc, người đàn ông như vậy rất dễ dàng có được sự đồng cảm của phụ nữ.
Kiếp sống năm năm độc thân của Nhượng Nhượng đã bị người đàn ông này phá bỏ bởi vì anh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng tương lai của cô hay cũng nói là yêu cầu của cha mẹ cô đối với con rể.
“Tại sao nhìn anh như vậy?” Tiêu Hàng vốn chăm chú lái xe nhưng vì ánh mắt của Nhượng Nhượng quá mức nóng rực, cho nên anh không thể không quay đầu lại. Cô gái này vừa biết quan tâm lại lý trí, thu nhập cũng khá, cũng coi như thỏa mãn yêu cầu với một nửa kia của anh, ngoại hình cũng được nhưng cũng không phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong, huống chi ngày thường vốn đơn giản mộc mạc, sẽ không xài tiền bậy bạ.
Ánh nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ xe vừa đúng lúc chiếu vào đầu Tiêu Hàng, tựa như một ngày của sáu năm trước, Nhượng Nhượng vốn tưởng rắng ánh sáng chiếu trên đầu Tiêu Hàng sẽ tạo thành một vòng sáng, chỉ là hôm nay xem ra, mặt trời vẫn là mặt trời còn Tiêu Hàng vẫn là Tiêu Hàng, tinh thần Nhượng Nhượng không tránh khỏi một chút mê mang, cô vẫn cho rằng ngày đó ánh hòa quang tỏa sáng xung quanh người Lục Phóng chỉ là hiện tượng tự nhiên, nhưng hôm nay mới nhớ tới, bởi vì trí nhớ xa xôi, hình ảnh kia cũng biến thành thần bí mà thẳm lặng.
“Anh trông thật đẹp trai.” Nhượng Nhượng nghe được câu hỏi của Tiêu Hàng, trong đầu lập tức đối ngay ra câu trả lời. Tiêu Hàng vốn là đứa bé thiếu hụt sự tự tin, cho nên chỉ cần hợp ý anh, anh đều giữ thật chặt.
Quả nhiên Tiêu Hàng cười đến vui vẻ, vui vẻ nghiêng đầu nhìn Nhượng Nhượng một chút, “Đôi mắt em sẽ rất đẹp nếu như em không mang mắt kính.”
Sóng mắt Nhượng Nhượng nhộn nhạo, dịu dàng ngọt ngào cười khiến Tiêu Hàng nghĩ thầm trong lòng, nếu cô thực sự làm đẹp thì chắc chắn sẽ mê đắm lòng người.
“Hôm nay sao anh lại tìm em?” Đây chính là lần đầu tiên Nhượng Nhượng gặp, khi bọn họ mới bắt đầu yêu nhau, anh cũng không có tặng hoa, cho nên Nhượng Nhượng cảm thấy hôm nay tâm tình không tệ, cảm thấy mình chọn được người đàn ông hoàn hảo ở mọi phương diện, mới vừa rồi cô nhìn thấy có nhiều ánh mắt ghen tỵ của nhiều cô gái nhìn mình cùng một lúc, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hư vinh.
“À, công ty chuẩn bị cho khách, lúc em đi không có cầm theo, anh liền mang đến cho em.” Tiêu Hàng trả lời tùy ý, tuy anh và Nhượng Nhượng mới yêu nhau được gần một năm nhưng hai người lại giống như đôi vợ chồng già vậy.
Trên trán Nhượng Nhượng xuất hiện ba vạch đen, bong bóng hư lòng hư vinh bị đâm một nhát không thương tiếc.
“Buổi tối em sẽ nấu cơm cho anh à?” Tiêu Hàng dừng xe ở bên cạnh chợ, điều này hiển nhiên không phải chỉ để hỏi qua loa.
Nhượng Nhượng cúi đầu lơ đãng quét qua đôi tay “Giỏi việc nước, đảm việc nhà của mình” của mình, nấu cơm thật sự không phải là việc nhà mà cô thích, nhưng Tiêu Hàng lại thích một cô vợ biết chăm chút việc nhà, cũng hiểu tại sao ở đây kết hôn còn nhanh hơn cả thời đại và đó cũng là nguyên nhân mà Nhượng Nhượng mặc dù cùng Tiêu Hàng quen nhau một năm nhưng vẫn chưa thích hợp ở chung.
Cô cũng không nguyện ý thành một bà già nấu cơm sớm như vậy.
“Được.” Nhượng Nhượng cười đến rực rỡ, Tiêu Hàng thích nụ cười của Nhượng Nhượng, ở trong đó là sùng bái và ái mộ, trong lòng anh cảm thấy không khỏi thỏa mãn. Mặc dù trong lòng Nhượng Nhượng thập phần không muốn, nhưng khi cô coi Tiêu Hàng như sự nghiệp kinh doanh của mình thì không thể không coi khách hàng chính là Thượng đế.
“Nhượng Nhượng, lễ mừng năm mới năm nay, em theo anh về nhà gặp ông bà nhé?”
Nhượng Nhượng nghe xong đơn giản chỉ muốn móc lỗ tai, đây gọi là cầu hôn sao? Cô hít một hơi thật sâu, anh có nhà có xe, cha mẹ đều mất, nhịn, thí sinh giống như anh cũng không nhiều lắm, diện mạo không tốt, lực hấp dẫn không cao, cũng không cần lo lắng xì căng đan chọc mấy em màu hồng xinh tươi, nhịn, cho nên Nhượng Nhượng mở to đôi mắt, lộ ra vui mừng cùng e lệ, “Được ạ.”
Tối muộn, Nhượng Nhượng lấy cớ gia giáo nhà mình rất nghiêm, lần thứ n đuổi Tiêu Hàng về.
Nhượng Nhượng từ nhà Tiêu Hàng đang ôm bó hoa về, thấy hàng xóm cách vách đèn sáng, bên cửa sổ giống như có bóng người. Nhượng Nhượng có chút ngạc nhiên, không ngờ nhà bên cạnh đã bán đi rồi, người chủ trước của căn nhà đó là một người thượng hạng, bán phòng ốc so với giá thị trường cao gấp đôi, ban đầu Nhượng Nhượng thấy người kia muốn tiền đến điên rồi, hay có thể đầu bị kẹp vào cửa, đáng tiếc sự thật chứng minh, Nhượng Nhượng thật muốn nước vào óc cho rồi, trên thế giới này đứa ngốc còn nhiều, phòng đắt như thế mà cũng có người mua?
Than thở rồi than thở, Nhượng Nhượng quét tuyết trước cửa, trong lòng vẫn đầy suy tư.
Ngày thứ hai, khi Nhượng Nhượng bước vào cửa tập đoàn A&E, lại đụng ngay phải người vốn ở trên tòa lãnh đạo, chẳng qua là anh ta đi thang máy dành riêng cho anh ta, ánh mắt lạnh như băng xuyên qua đám người, nhưng tựa hồ như không có tầm nhìn, cho nên Nhượng Nhượng cảm thấy mình không có ở trong mắt anh ta.
Nhượng Nhượng sờ sờ cắm, càng thêm yên tâm, xem ra ý đồ Lục Phóng mua công ty nhỏ kia không phải nhằm vào cô.
Lại nói, mỗi ngày Nhượng Nhượng đi làm cũng khéo gặp được Lục Phóng, cô càng cảm thấy căn bản Lục Phóng không biết mình là ai, bởi vì nét mặt cùng ánh mắt của anh thật sự có đủ vô tình, huống chi anh ta cũng không lấy cớ gì để đi tìm cô.
Cho tới một lần, Nhượng Nhượng nhàm chán đến nổi điên muốn chứng minh quan điểm của mình, cho nên lúc đang đi làm cô cố ý đụng Lục Phóng một cái, trong túi xách đồ vật rơi giải tán đầy đất, trước đó cô còn nhét một túi băng vệ sinh vào trong túi xách, chọc người chú ý, nếu như chiêu này không hiệu quả, cô cũng vô tư thôi. Có câu không sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, Nhượng Nhượng mỗi ngày đều bị vấn đề “Lục Phóng hoàn toàn không biết cô là ai” ép đến điên rồi.
Cô tự sướng mấy ngày, tất cả các tình huống sến súa đều tưởng tượng ra, rốt cuộc cô cũng hạ quyết tâm tự mình thí nghiệm. Nhượng Nhượng đụng phải đằng sau Lục Phóng, vội vàng cúi thấp đầu xin lỗi, “Giám đốc, thật xin lỗi.”
“Không sao.” Thanh âm lạnh lẽo của anh vang lên, cảm giác như thanh âm của anh đang vuốt ve, an ủi từng lỗ chân lông vậy.
“Bob, giúp vị tiểu thư này nhặt ít đồ.” Thái độ này của anh không tồi, quả thật là không cực kỳ tệ, Nhượng Nhượng đụng phải anh nhưng anh chẳng những không trách tội, còn để cho trời lý Bob đẹp trai giúp cô nhặt đồ, lễ nghi này thật không thể bắt bẻ, lễ phép lại xa cách, khiến người ta không có bất kì ý nghĩ nào khác.
Nhượng Nhượng không hề biết trong thâm tâm mình như đang cắn răng nghiến lợi. Chỉ là, có thể khẳng định một chút, người ta thu mua công ty kia cũng với mình đều không có một chút mối quan hệ nào.
Nhượng Nhượng lê bước chân mệt lả của mình leo lên phòng làm việc, mặc dù không có ảo tưởng nào, để giữ dáng người, Nhượng Nhượng chỉ ngồi hai phần ba thang máy rồi bắt đầu đi cầu thang cho hả giận.
Nhượng Nhượng thở hổn hển ngồi trên ghế, Hòa Đa vui mừng bừng bừng, nhìn như đang bay từ ngoài cửa bay vào. “Này, cô có biết tôi vừa gặp người nào không, trời ơi.” Hòa Đa đấm ngực.
Nhượng Nhượng vẫn còn đang thở gấp, “Giám đốc quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi, lại thân thiết, chủ động cùng tôi nói chuyện, tôi đây vì anh ấy mà muốn từ thẳng bẻ thành cong rồi.” Hòa Đa kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
Cô ngạc nhiên, “Anh không phải là trai cong sao?” Anh ta cho rằng Lục Phóng là chủ tịch quốc gia sao? Nói như bị kích động lắm đấy.
“Nhượng Nhượng, cô đừng có mà trông mặt mà bắt hình dong.” Hòa Đa dậm chân, dùng Hoa Lan Chỉ chỉ vào Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng vội vàng nói không phải có ý đó, lấy Lan Hoa Chỉ chỉ người của anh ta quả thật anh ta không đúng, “Anh ta nói gì với cậu?” Nhượng Nhượng muốn dập tắt ngọn lửa nhỏ ở đáy lòng đang từ từ dâng lên.
“Không nói gì, giám đốc hỏi tôi có thích nghi được với hoàn cảnh mới không, không ngờ giám đốc lại nhớ tới tôi là người mới chuyển tới.”
Nhượng Nượng liếc mắt một cái, lại tiếp tục ngồi xuống thở, Hòa Đa đáng chết, hại cô hưng phấn, thì ra chuyện này không một chút quan hệ với mình, cô còn tường Lục Phóng muốn đến gần Hòa Đa là để hỏi thăm tin tức của cô.
Từ đó về sau, Nhượng Nhượng không có quá nhiều ảo tưởng về Lục Phóng, mặc dù trong khi làm việc luôn luôn gặp mặt, cô có thể cho rằng nguyên nhân do hai người có cùng thời gian và làm việc bình thường, bởi vì cô đều vào thời gian ấy mà đi làm, đi điều tra, tổng giám đốc cũng thời gian ấy mà đi làm.
Nhưng nhiều chuyện kì quái sau này sẽ còn xảy ra, Nhượng Nhượng vất vả thuyết phục mình, không nên không khỏe mà ảo tưởng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khiến Em Gả Cho Anh
Minh Nguyệt Đang
Khiến Em Gả Cho Anh - Minh Nguyệt Đang
https://isach.info/story.php?story=khien_em_ga_cho_anh__minh_nguyet_dang