Chương 4
iữa trưa, Fort Worth / Dallas, nắng thủ trong ống tay áo trắng tinh của nó, những lưỡi dao vô hình bén ngót, cắt vụn đường phố, nhà cửa, cây cối, hàng quán, con người… thành những miếng khô, mỏng; rãi, phơi trên bãi cát lửa. Cuộc chia tay diễn ra trong một ngôi quán nằm trên trục lộ chính. Ba người đàn ông và, một người con gái ngồi quanh chiếc bàn vuông. Mặt bàn đá nhiều mầu. Tiếng hát (cũng nhiều mầu) đêm trước đã xích móc (hay chia, lìa) họ thành một khối.
Mỗi người, dường thấy mình rõ hơn, trong mắt người đối diện. Liệu họ thấy được gì khác hơn những viên đá chìm sâu dưới mặt biển? Những viên đá bị bàn tay hồ đồ của định mệnh ném xuống, không âm vang, không sủi lên, dù chỉ một vài sủi tăm, vĩnh biệt?
Giữa trưa, Fort Worth / Dallas nắng thủ trong ống tay áo trắng tinh của nó, những lưỡi dao vô hình bén, ngót, cắt vụn đường phố, nhà cửa, cây cối, hàng quán, con người… thành những miếng khô, mỏng, rãi, phơi trên bãi cát lửa.
Cuộc chia tay diễn ra trên chiếc xe của người con gái, dẫn về nơi người đàn ông tạm trú, lấy hành lý.
Người con gái nhắc tới kẻ vắng mặt. Gương mặt người đàn ông đỏ nhừ, co giựt như bị tra tấn bởi quỷ địa ngục.
Cuối cùng, ít ra, cũng có người nhắc tới. Nhắc tới. Nhắc tới. Nhắc tới. Sự nhắc tới như một xác quyết buồn bã, rằng, sẽ chẳng một ai mang được điều gì về bên kia thế giới! Ngay cuộc đời còn chẳng thật; thì, những thành tựu, của cải đạt được nào, có thật?
Khi Tôi Không Còn Nữa Khi Tôi Không Còn Nữa - Du Tử Lê