Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Bâng Khuâng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
G
ió thổi mạnh, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Ngoài khung cửa màn mưa giăng trắng xóa, mặt sông Hương lờ mờ, vài con đò cắm sào nằm rải rác như bức tranh thủy mạc. Trâm Anh lo lắng bảo em:
- Mưa to như ri, không biết tụi nó có tới đầy đủ không?
Em đang ngồi nhâm nhi dĩa đậu phụng cạnh Bình, nghe nói, ngước lên:
- Chắc tới chứ, còn sớm quá mà.
Trâm Anh sửa sang lại bình hoa glaieulles đỏ thẫm nổi bật trên tấm khăn bàn kết ren trắng. Cô bé nhìn em và anh Bình bằng ánh mắt tinh nghịch:
- Mai mốt anh Bình phải nhớ cái đầu heo cho em đó nghe.
Em mắc cỡ cúi mặt vờ vân vê chéo áo, Bình nói với Trâm Anh:
- Cái đó thì chắc rồi, nhưng phải còn tùy.
Trâm Anh giả vờ nhíu mày:
- Tùy ai hả anh?
- Tùy “đương sự”.
Trâm Anh càng chọc tới:
- Đương sự” nói đi chớ, răng mai chừ ngồi im rơ rứa.
Hai má em nóng bừng, em không dám ngồi cạnh Bình nữa, em định đứng dậy ra cửa ngóng xem có đứa bạn nào tới chưa. Nhưng Bình đã nắm tay em:
- Cầm đi mô? Cầm ngồi đây với anh.
Em run quá, lần thứ nhất Bình đã xưng anh với em, và có lẽ từ đây Bình sẽ giữ cách xưng hô đó mãi, em sợ, chốc nữa, các bạn em nghe thấy, chắc là em mắc cỡ đến chết mất. Hoàng Cúc và Băng Tâm vào tới, rồi tiếp theo là nhóm của Hạnh Đào, Thảo Nga và Bội Tiên. Các bạn của Trâm Anh phần lớn em ít tiếp xúc mặc dù hồi học Đồng Khánh, tất cả đều học một lớp. Thường thường, trong lớp được chia ra làm nhiều nhóm, mỗi nhóm từ năm đứa trở xuống chơi thân với nhau, nhóm của em có bốn đứa, Thu Hà, Mộng Châu, Ngọc Mai và em. Qua năm đệ nhất, Thu Hà và Mộng Châu thi rớt, nhóm em chỉ còn lại hai đứa, do đó em và Ngọc Mai càng ngày càng gắn bó với nhau hơn. Các bạn đã đến đông đủ, ngồi chật cả phòng khách, Bình là người con trai duy nhất trong buổi họp mặt này, anh không quen ai cả nên chỉ ngồi nói chuyện với em, những ánh mắt nghi ngờ xô qua chiếu về làm em mất cả tự nhiên, em nói nhỏ với Bình:
- Anh tới nói chuyện với mấy đứa nó đi, anh cứ ngồi bên Cầm hoài, dị lắm.
Bình gật gù:
- Anh cũng muốn nói chuyện với mấy cô khác lắm chứ, nhưng ngặt nỗi... vì...
- Vì răng anh?
- Vì anh... chỉ thích có mỗi mình Cầm, biết làm răng đây.
Em ngồi yên như chôn người xuống ghế, vừa ngượng ngùng vừa sung sướng vô biên. Còn gì hạnh phúc cho bằng khi đang được người mình yêu để ý. Từ ngày biết Bình, từ ngày trao đổi với Bình dăm ba câu chuyện hôm du khảo, em đã để cho tâm hồn mình rung động theo ý muốn, em đã nhận thức được tình cảm vu vơ dần lén đi vào tim bằng những bước chân mềm như hơi thở, êm ái như ngàn giọt sương tan. Vừa qua tuổi mười bảy, chập chững bước chân vào ngưỡng cửa Đại Học, em vẫn thường mang mặc cảm mình chỉ là cô bé con. Hay nói đúng ra, em đang ở vào lứa tuổi lưng chừng khó chịu, quá nhỏ để trở thành người lớn, quá lớn để được gọi là trẻ thơ, em xây rất nhiều mộng đẹp nhưng chỉ một mình em hay biết, và tập nhật ký gối đầu là nơi em trút hết bao nhiêu tâm sự lên từng tờ giấy mỏng mầu xanh. Gần một tháng nay, những giòng chữ hồn nhiên đó mang bóng dáng một người con trai em cảm mến, em viết thật nhiều cũng như em bắt đầu tập làm những bài thơ trữ tình ướt át, dành cho một người, nhưng em chỉ đem ra ngân nga một mình những đêm khuya thanh vắng không dỗ được giấc ngủ mà thôi, em không dám cho ai xem cả, sợ bị chế nhạo vì em biết, những vần thơ em đan dệt bằng tim óc đó chả hay ho gì, đôi lúc còn có vẻ ngớ ngẩn nữa. Nhưng em không cần, hay hoặc dở đâu thành vấn đề, điều quan trọng là mình đã làm thơ bằng tất cả chân tình là đủ. Đôi lúc thật lãng mạn, em mơ đến một ngày nào đó, em đau, em chết, và tìm thấy dưới gối những bài thơ em làm cho Bình, người ta sẽ gọi Bình đến. Bình sẽ ngồi thẫn thờ trước thi thể giá lạnh của em, Bình sẽ khóc và giọt nước mắt của Bình rơi xuống ngực em, làm tim em đập trở lại và em được hồi sinh. Có tiếng léo nhéo ở nhà ngoài làm em quay về thực tế. Trâm Anh nhìn ra:
- À, chị Hoa Khôi đến.
Mọi người trố mắt nhìn về phía cửa, chị Hoa Khôi bước vào rực sáng cả gian phòng, xâu chuổi kim cương chị đeo trên cổ lấp lánh hào quang, chiếc áo gấm vàng chị mặc trên người càng chói sáng lộng lẫy. Chị Hoa Khôi bước đến bên Trâm Anh trên gót chân ngúng nguẩy, thân hình chị uốn éo như con rắn lượn trong vũ điệu tế thần, gương mặt đầy phấn son:
- Trâm Anh đợi chị có lâu không?
Trâm Anh cười tươi tắn:
- Cả bọn đang chờ chị đến để khai mạc buổi tiệc đó.
Chi Hoa Khôi nhún vai như đầm:
- Rứa hả, rứa hả. Chị tới trễ vì bận tiếp một người bạn. À để chị mừng quà cho Trâm Anh đã.
Chị quay ra vỗ tay ba tiếng như trên sân khấu, bác tài xế từ nhà ngoài bưng vào một gói lớn để giữa bàn. Trâm Anh ngỏ lời cám ơn, em nghe thoáng đằng sau, tiếng của con Hoàng Cúc:
- Làm chi mà quá hơn đồng bóng.
Bội Tiên nói nhỏ với Diệu Tâm:
- Tên Hoa Khôi mà hoa khôi mô chẳng thấy, chỉ thấy Chung Vô Diệm.
Chị Hoa Khôi đã trông thấy Bình, chị reo lên:
- Trời ơi Bình, lâu ngày ghê hí, răng, bữa ni học đến mô rồi?
Bình gật gù chào lịch sự:
- Dạ cám ơn chị, tôi đang theo học Văn Khoa.
Chị Hoa Khôi vẫn nói lớn:
- Học Văn Khoa à, con trai chi mà uỷ mị rứa.
Chị bếp nhà Trâm Anh đã mang thức ăn ra, Trâm Anh lăng xăng xếp đặt chổ ngồi, em hỏi Bình:
- Anh quen với chị Hoa Khôi hả?
- Cô ta là bạn học của anh Sơn, tốt nghiệp dược sĩ năm ngoái. Nhà giàu quá nên chưa cần mở nhà thuốc, cô ta bèn đi du lịch mấy nước ở Âu Châu, hình như cô ta mới vừa về đó.
- Thú vị ghê anh Bình hí!
Bình nhếch mép:
- Con gái chi mà táo bạo quá trời.
Trong suốt buổi tiệc, Bình ngồi cạnh em, săn sóc cho em từng li từng tí, em không còn thấy gì nữa chung quanh em, ngoài đôi mắt sáng và lời ân cần dịu ngọt đang ru em vào mộng.
Chị Hoa Khôi vẫn là người nói nhiều nhất, chị kể lại cho mọi người nghe những chuyện hay điều lạ mà chị gặp được trong chuyến du lịch vừa qua, kèm theo những câu tự tâng bốc mình, do đó mà sự hoạt bát của chị đôi lúc trở nên lố bịch.
Sau khi ăn xong, Trâm Anh mời tất cả đến salon uống trà nghe nhạc, em tách rời Bình để đến nhập bọn với các bạn. Bội Tiên nhìn em nheo mắt:
- Nguyệt Cầm bữa ni, ấm cúng quá hí.
Em ấp úng:
-Có chi mô nà.
Trâm Anh kéo em ngồi xuống ghế:
- Mai chừ Cầm chưa nói chuyện chi với tụi mình hết, chừ phải phạt Cầm mới được.
Cả bọn nhao nhao lên:
- Phải đó, phải đó, bắt Nguyệt Cầm hát một bài.
Em chưa kịp phản ứng, Thảo Nga đã đẩy vai em đứng lên:
- Xin giới thiệu, Nguyệt Cầm sẽ hát tặng Trâm Anh một bài để mừng ngày sinh nhật.
Em hoảng hốt, tiếng vỗ tay tưởng như vỡ gian phòng, những đôi mắt chiếu thẳng vào em chờ đợi, em đứng không muốn nổi, chân em run lên như thân cây gặp gió, em nhìn Trâm Anh van lơn:
- Tha cho Cầm đi Trâm Anh, Cầm không biết hát mà.
Tiếng Bội Tiên:
- Tha răng được mà tha, phạt mà.
Chết, làm sao đây, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ em hát trước đám đông, chưa bao giờ em là mục tiêu cho mọi người "chiêm ngưỡng" như bây giờ. Em mang tâm trạng một người đứng trên bờ vực thẳm, bước tới chả được, mà bước lui cũng không xong, những tiếng nói lao xao đằng sau như giục giã, như chờ đợi em cất cao lời hát.
- Hát đi Cầm, răng im lặng rứa?
- Suỵt, nó đang chọn bài.
- Bài chi rứa? nghĩ mau lên Cầm, tao còn phải làm môt màn giới thiệu nữa chớ.
Đôi môi em lạnh ngắt, bàn tay em lạnh ngắt, em không còn biết gì nữa, em gieo mình xuống ghế, ngồi sững một hồi lâu. Tiếng chị Hoa Khôi cất lên the thé:
- Hát đi chớ, chờ lâu quá sốt ruột.
Không tự chủ được nữa, em ôm mặt khóc nức nở. Thoáng có tiếng nói hốt hoảng của Bình:
- Kìa Trâm Anh, em đã làm cho Cầm khóc rồi đó.
Bình đến ngồi cạnh em:
- Cầm, nín đi Cầm, không ai bắt Cầm hát nữa mô.
Thảo Nga cười khúc khích:
- Tội nghiệp em bé của tui.
Bội Tiên vẫn giữ vững lập trường:
- Phải có người đứng ra hát thay cho Nguyệt Cầm, chớ không thể tha ngang rứa được.
Bình cười, anh ghé môi vào tai em:
-Anh hát thế cho Cầm nghe.
Em ngước nhìn Bình bằng đôi mắt biết ơn, Bình đứng dậy:
- Tôi sẽ hát thay cho Nguyệt Cầm một bản để mừng sinh nhật Trâm Anh.
Các bạn cùng Trâm Anh vây quanh em:
- Cầm thoát nạn rồi hí, vui lên đi mà, lớn rồi, còn làm nớt hoài rứa.
Em thẹn thùng lấy khăn chùi nước mắt, nói nhỏ:
- Tụi bây thiệt quỉ quái.
Một tràng pháo tay nổi lên khích lệ, Bình hát thật tự nhiên:"... Anh mong chờ mùa Thu, tà áo xanh nào về với giấc mơ, mầu áo xanh là màu anh trót yêu, mùa thu quyến rũ anh rồi".
Chị Hoa Khôi vỗ tay lớn nhất:
- Bình hát hay quá, bis.
Thảo Nga bấm tay Trâm Anh:
- Tao biết tại răng bữa ni ông anh của mi chọn bài "Thu quyến rũ" rồi.
- Tại răng?
- Tại vì bữa nay con Nguyệt Cầm mặc áo lụa xanh.
Đôi mắt em ráo hoảnh tự bao giờ, em hơi hãnh diện, em không ngờ Bình lại ưu ái với em đến vậy. Khi Bình trở về chổ ngồi, em bảo anh:
- Cầm cám ơn anh nhiều lắm.
Bình lấy miếng bánh ngọt đưa cho em:
- Không có chi, Cầm ăn bánh đi, anh rất sung sướng vì đã gỡ rối được cho Cầm giữa lúc này.
- Anh Bình cùng ăn bánh với Cầm nghe.
- Ừ, Cầm ăn trước đi.
Từ đó đến tiệc tan, em ngồi nói chuyện với Bình, em không còn e ngại gì cả, tụi bạn đã biết thì cho chúng biết luôn, em không ngờ có những giây phút em liều như vậy.
Bình đưa em về nhà vào lúc hơn 10 giờ, con đường Nguyễn Du trời mưa thưa người qua lại, em vững tâm hơn, em cứ sợ có người quen bắt gặp em đi với Bình rồi mách lại với me, chắc me mắng em chết mất.
Khoảng vườn nhà em tối thui, em dừng lại:
- Đến nhà Cầm rôi.
Bình lo ngại:
- Cầm vào môt mình có được không? Hay la anh đưa Cầm vào đến tận cửa.
- Thôi anh về đi, Cầm vào quen rồi mà, Cầm không ngại chi mô.
Bình bóp nhẹ tay em:
- Hẹn gặp lại Cầm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Bâng Khuâng
Thuỳ An
Hoa Bâng Khuâng - Thuỳ An
https://isach.info/story.php?story=hoa_bang_khuang__thuy_an