Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hiệp Ẩn Ma Tung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ai Là Hung Thủ?
D
iêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, đoạn sải bước ra khỏi Trương Ký Lão Điếm. Đến Phong Lâm Độ lẽ ra phải đi về cửa hướng Tây, song chàng lại đi về hướng cửa Đông, hẳn là chàng e ngại điều gì đó.
Tuy đã cuối thu, song giữa trưa ánh nắng vẫn rất nóng bức.
Diêu Kiệt ẩn nấp trong rừng phong đến hơn nửa giờ, chờ mặt trời lên đến đỉnh đầu mới thoăn thoắt trèo lên vách núi nằm sau Phong Lâm Độ.
Phóng mắt nhìn, bốn bề không một bóng người, trên đỉnh núi ngoại trừ những tảng đá quái lạ ngổn ngang, cũng chẳng thấy bóng một người nào.
Đột nhiên, chỉ nghe tiếng cười hăng hắc, Phàn Cửu đã như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Diêu Kiệt. Phàn Cửu vẫn toàn thân áo gấm, dưới ánh nắng soi rọi, phản chiếu chói lòa.
Phàn Cửu ha hả cười nói:
- Trưa thế này bảo lão đệ đến đây phơi nắng, thật ngại quá!
Diêu Kiệt cười nhạt:
- Không hề gì, tại hạ cũng đang cần gặp tôn giá!
Phàn Cửu ngạc nhiên:
- Có việc ư?
Diêu Kiệt gật đầu:
- Muốn hỏi tôn giá khi xưa có biết tiên phụ hay không?
Phàn Cửu giơ ngón cái lên:
- Thiết Diện Kim Cang Diêu Thập Bằng đại danh lừng lẫy, ai mà chẳng biết?
Diêu Kiệt lạnh lùng:
- Từng gặp qua không?
Phàn Cửu gật đầu:
- Có! Nhưng hễ gặp là Phàn Cửu vội lẫn tránh!
- Sao vậy?
Phàn Cửu ấp úng:
- Vì... sợ...
Diêu Kiệt sầm mặt:
- Tiên phụ có gì đáng sợ chứ?
Phàn Cửu nghiêm túc:
- Lệnh tôn có tên là Thiết Diện, không vị nể bất kỳ ai, hễ gặp là bị mắng nhiếc, nhưng những lời mắng nhiếc của lệnh tôn rất hữu lý, nên Phàn Cửu đành phải lẫn tránh.
Diêu Kiệt đanh giọng:
- Chỉ vậy thôi ư?
Phàn Cửu như chưa nhận thấy Diêu Kiệt có vẻ khác lạ, nói tiếp:
- Lệnh tôn lúc còn tại thế tuy mắng nhiếc Phàn Cửu thậm tệ, song có một điều đã khiến Phàn mỗ cảm kích suốt đời.
- Điều gì?
- Khi xưa lệnh tôn với tổng bộ đầu Thương Châu Phương Trấn Uy là mạc nghịch chi giao, sau khi quan quân bị cướp, hình bộ ra hạn phá án, Phương tổng bộ đầu đã tìm đến lệnh tôn, lúc bấy giờ Phàn mỗ tự biết mình trước nay hành vi bất lương, một khi đến quan ắt sẽ không thể nào biện bạch, nên đã xa lánh tận Mạnh Châu.
Nói đến đó, Phàn Cửu ngưng lời, như hồi tưởng về quá khứ.
Diêu Kiệt bỗng hỏi:
- Tối qua sao tôn giá không đề cập đến việc này?
Phàn Cửu thở dài:
- Vì sợ khơi dậy nỗi nhớ thân tình của lão đệ nên Phàn mỗ không dám đề cập đến...
Ngưng chốc lát nói tiếp:
- Mặc dù Phàn mỗ đã xa lánh đến tận Mạnh Châu, song vẫn bị lệnh tôn tìm gặp. Thành thật mà nói, bất kỳ ai muốn bắt Phàn mỗ, Phàn mỗ cũng chẳng bận tâm, chỉ e sợ mỗi mình lệnh tôn.
Diêu Kiệt nhướng mày:
- Vì sao?
- Lệnh tôn hễ gặp mặt là mắng nhiếc, nhưng là do lòng tốt. Ông bảo Phàn mỗ tư chất không tệ, lẽ ra không nên trở thành kẻ trộm cướp. Bởi hết sứ kính trọng lệnh tôn, nên khi gặp ông, đừng nói là động thủ giao chiến, thậm chí ngay cả bỏ chạy cũng chẳng đủ can đảm.
Phàn Cửu bỗng ngưng lời, dường như hồi tưởng gì đó, liên tiếp thở dài.
Diêu Kiệt nóng lòng dục:
- Xin hãy nói tiếp!
- Khi gặp lệnh tôn, Phàn mỗ hết lời biện bạch, cam đoan không hề dính dáng gì đến vụ cướp hai mươi vạn lạng quan ngân, lòng nghĩ lệnh tôn nhất định không tin. Nào ngờ lệnh tôn lại hoàn toàn tin vào lời tỏ bày của Phàn mỗ, và căn dặn trước khi truy hồi quan ngân, Phàn mỗ tuyệt đối không nên lộ diện kẻo bị bắt oan. Thử nghĩ, nếu lệnh tôn mà giao Phàn mỗ cho Phương tổng bộ đầu thì Phàn mỗ đã bị chém đầu từ lâu rồi! Lão đệ nghĩ xem, việc này có đáng cảm kích suốt đời không?
Diêu Kiệt cười khảy:
- E đây là điều bịa đặt của tôn giá thôi!
Phàn Cửu trợn mắt:
- Lão đệ nói gì lạ vậy? Chả lẽ Phàn mỗ lại phải đặt điều để lấy lòng lão đệ hay sao?
Diêu Kiệt lại buông tiếng cười khảy:
- Biết đâu tôn giá có dụng ý gì đó!
Phàn Cửu sững người, ánh mắt sắc bén quét nhìn Diêu Kiệt mấy lượt, ngạc nhiên nói:
- Lạ thật, vì sao giọng điệu lão đệ khác hẳn hôm qua thế này?
Diêu Kiệt lạnh lùng nhấn mạnh từng tiếng:
- Từ khi gặp gỡ với tôn giá tại Mạnh Châu, tiên phụ đã biệt vô âm tín, vậy là sao?
Phàn Cửu ánh mắt bỗng rực lên:
- Lão đệ đừng quanh co nữa, cứ nói thẳng ra đi!
Diêu Kiệt trầm giọng:
- Nếu số quan ngân kia đúng là do tôn giá đánh cướp, dễ thường tôn giá chẳng thể sát hại tiên phụ?
Phàn Cửu lắc đầu:
- Phàn mỗ làm gì đủ khả năng?
Diêu Kiệt lại cười khảy:
- Thủ pháp thi triển Ám Thanh Tử của tôn giá lừng danh trong giới hắc đạo, nếu như...
Phàn Cửu lớn tiếng ngát lời:
- Sao lão đệ lại có ý nghĩ như vậy?
Diêu Kiệt gằn giọng:
- Lúc tiên phụ ngộ hại, tại hạ mới lên chín, do người khác kể cho nghe thôi!
Phàn Cửu vội hỏi:
- Người đó là ai?
Diêu Kiệt lắc đầu:
- Tôn giá đừng hỏi, nói chung người đó đáng tin hơn tôn giá nhiều.
Phàn Cửu thở dài:
- Thật không ngờ sau mười bốn năm, Phàn Cửu này lại một lần nữa lâm vào tình huống trăm miệng không biện bạch được...
Ngừng chốc lát, nói tiếp:
- Lão đệ đã tin lời kẻ khác thế này thì Phàn mỗ cũng chẳng cần phải hao hơi tổn tiếng, chỉ xin lão đệ hãy tạm để lại cái đầu trên cổ Phàn mỗ chừng mười hôm, nửa tháng được chăng?
Diêu Kiệt trố mắt:
- Vì sao?
Phàn Cửu giọng kiên quyết:
- Phàn mộ nhất định phải tìm cho ra kẻ đã thật sự đánh cướp quan ngân, không thì chết khó thể nhắm mắt.
Diêu Kiệt thoáng dịu giọng:
- Tại hạ chưa khẳng định chắc chắc tôn giá đã mưu hại tiên phụ khi xưa, không thì có lẽ chẳng nói đứng thế này đâu.
Phàn Cửu mừng rỡ:
- Vậy thì tốt quá...
Diêu Kiệt ngắt lời:
- Tuy nhiên tôn giá phải cho biết kẻ cướp là ai?
Phàn Cửu lắc đầu:
- Hiện chưa thể nói ra được.
Diêu Kiệt trầm giọng:
- Vì sao?
Phàn Cửu nghiêm giọng:
- Rồi đây sẽ hiểu, lúc này mà nói ra, đối với lão đệ cũng như đối với Phàn mỗ đều không có lợi.
Diêu Kiệt tức giận:
- Rõ ràng tôn giá viện lý do thối thác...
Vừa dứt lời, "choang" một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi bao, dưới ánh nắng chói chang, chỉ thấy một luồng sáng bạc nhanh như chớp bay vào Phàn Cửu.
Diễn biến quá đột ngột, Phàn Cửu giật mình kinh hãi, may nhờ y thân pháp nhanh nhẹn, vội tung mình lên trên một tảng đá to.
Diêu Kiệt trầm giọng quát!
- Chạy đâu cho thoát!
... thiếu mấy hàng...
- Lão đệ hãy khoan động thủ, nghe Phàn mỗ nói đã... Kiếm thế của Diêu Kiệt cực kỳ hung hiểm, suýt nữa đã đâm trúng vào miệng Phàn Cửu.
Diêu Kiệt tiếp tục tới tấp tấn công mười mấy chiêu, Phàn Cửu cũng chỉ lách tránh chứ không hoàn thủ, lúc này đã lui đến trên một tảng đá to cao nhất trên vách núi.
Diêu Kiệt bỗng buông tiếng quát to, tung mình lên, trường kiếm đã đâm thẳng vào vùng tim Phàn Cửu.
Phàn Cửu không còn thoái lui được nữa, đành nhắm mắt lại xuôi tay chờ chết.
Chỉ nghe "soạt" một tiếng, cẩm bào trên mình Phàn Cửu đã bị trường kiếm đâm rách toạc một đường, hiển nhiên Diêu Kiệt đã nương tay.
"Soạt" một tiếng, Diêu Kiệt đã tra kiếm vào bao, đoạn nói nhanh:
- Theo tại hạ xuống đây!
Tung mình xuống trong một khe đá.
Phàn Cửu cũng theo sau xuống đến, chau mày hỏi:
- Lão đệ, vậy là sao thế này?
Diêu Kiệt ôm quyền nói:
- Vừa rồi tại hạ đã đắc tội, tôn giá nhất định không phải hung thủ đã sát hại tiên phụ.
Phàn Cửu thở dài:
- Nghe lão đệ nói vậy, Phàn mỗ thật nhẹ cả người. Nhưng Phàn mỗ không hiểu, vì sao lão đệ bỗng dưng lại đổi ý thế này?
Diêu Kiệt nghiêm giọng:
- Qua nhiều dấu hiệu có thể suy ra kẻ sát hại Châu lão tiên sinh cũng chính là kẻ đã sát hại tiên phụ năm xưa. Châu lão tiên sinh đã táng mạng dưới chưởng lực trầm trọng, trong khi tôn giá không sở trường về chưởng pháp.
Phàn Cửu trố mắt:
- Sao lão đệ biết Phàn Mỗ không sở trường về chưởng pháp?
Diêu Kiệt trầm giọng:
- Vừa rồi chiêu sau cùng, tại hạ đã cố ý để trống trung cung, nếu tôn giá xuất chưởng là có thể đánh chết tại hạ ngay, vậy mà tôn giá lại nhắm mắt chờ chết.
Phàn Cửu cười nhăn nhúm:
- Cũng may Phàn mỗ không có hứng thú mà cũng chẳng tâm đắc về chưởng pháp, không thì lại rơi vào tình huống trăm miệng khó biện bạch một lần nữa rồi...
Ngưng chốc lát, nói tiếp:
- Tuy nhiên lão đệ hành động như vậy cũng là quá mạo hiểm, nếu Châu Bách Long chính là do Phàn mỗ hạ sát thì lão đệ đã chết oan rồi còn gì?
Diêu Kiệt cười khảy:
- Nếu tôn giá mà xuất thủ, Huyết Thủ Kiếm Pháp của tại hạ có thể chém đứt hai tay tôn giá.
Phàn Cửu thè lưỡi:
- Khiếp quá! Có được một cao thủ như lão đệ giúp sức, Phàn mỗ hẳn sẽ giải được nỗi oan ức này.
Diêu Kiệt trầm giọng:
- Then chốt là ở kẻ đánh cướp quan ngân, bây giờ tôn giá có thể nói ra rồi chớ?
Phàn Cửu lắc đầu:
- Tuyệt đối không thể nói ra trong lúc này.
Diêu Kiệt lạnh lùng quát:
- Cũng chính vì tôn giá không chịu nói, vừa rồi suýt đã tán mạng, nếu tôn giá mà khăng khăng không chịu nói, chắc chắn sẽ làm lỡ đại sự của hai ta.
Phàn Cửu nghiêm mặt:
- Nói ra mới đúng là làm lỡ đại sự.
Diêu Kiệt chau chặt mày:
- Tại hạ thật không hiểu nổi tôn giá nói vậy là có ý gì?
Phàn Cửu thở dài:
- Một ngày gần đây lão đệ hẳn sẽ rõ và cảm thông cho nỗi khổ tâm của Phàn mỗ.
Diêu Kiệt cũng buông tiếng thở dài:
- Thật không ngờ tôn giá lại cố chấp đến vậy.
Ngưng chốc lát, nói tiếp:
- Vậy thì tôn giá hẹn tại hạ đến đây vì việc gì, xin hãy cho biết!
Phàn Cửu gật đầu:
- Phàn mỗ có một điều cần thỉnh giáo lão đệ.
Diêu Kiệt ngồi xuống đất, ngẩng lên nói:
- Tôn giá không cần khách sáo như vậy, hãy ngồi xuống thư thả mà nói.
Phàn Cửu ngồi xuống đối diện, hắng giọng rồi nói:
- Kim Đao Minh tuy chỉ có bốn người lộ diện tại trấn Lạc Hà, song lại có hơn hai mươi người ở tại Thất Lý Phố cách Lạc Hà ba mươi dặm.
- Tôn giá đã đến đó tối qua ư?
Phàn Cửu gật đầu:
- Bọn họ còn dẫn theo bẩy mươi bốn con lừa, bề ngoài là buôn bán lừa ngựa, nhưng thật ra lại mang theo bảy mươi chiếc túi da cất giấu trong một chiếc xe lớn.
Diêu Kiệt chau mày thắc mắc:
- Vậy số lừa kia bọn họ dùng chuyên chở vật nặng gì thế nhỉ?
Phàn Cửu mỉm cười:
- Nhất định không sai được đâu, hai mươi vạn lạng quan ngân nặng tổng cộng một vạn hai ngàn năm trăm cân, kể cả rương gỗ, mỗi con lừa tải nặng hai trăm cân, bảy mươi con lừa là vừa đủ.
Diêu Kiệt sửng sốt:
- Quan ngân ư?
Phàn Cửu gật đầu:
- Tối qua Lý Ngọc Côn lại đào xới dưới nền nhà cũ của Châu lão tiên sinh, sao không khiến Phàn mỗ nghĩ theo chiều hướng ấy chứ?
Diêu Kiệt chau mày lắc đầu:
- Nếu bảo Châu lão tiên sinh có liên quan đến vụ cướp quan ngân khi xưa, cho dù chém đầu tại hạ, tại hạ cũng chẳng tin.
Phàn Cửu lẩm bẩm:
- Nếu Phàn Cửu này không hề đánh cướp quan ngân, bất kỳ ai cũng chẳng tin, vậy mà lệnh tôn lại tin.
Diêu Kiệt trố mắt nhìn Phàn Cửu:
- Tôn giá nói vậy có ẩn ý gì?
Phàn Cửu không đáp, lái sang chuyện khác:
- Thế nhưng, tối qua Lý Ngọc Côn đã hoài công, y chẳng đào được gì cả.
Diêu Kiệt nhướng mày:
- Tôn giá thật ra đã biết được bao nhiêu?
Phàn Cửu quả quyết:
- Đã xác định được hai mươi vạn lạng quan ngân cất giấu tại Phong Lâm Độ.
Diêu Kiệt sửng sốt:
- Vậy Châu lão tiên sinh đã biết việc này ư?
Phàn Cửu ơ hờ:
- Không rõ!
Diêu Kiệt cố nén nỗi kinh nghi, lại hỏi:
- Tôn giá còn biết việc gì nữa?
Phàn Cửu chậm rãi nói tiếp:
- Kim Đao Minh đích thực đã đến đây vì hai mươi vạn lạng quan ngân, nhưng tuyệt nhiên không phải kẻ đã tham dự vào vụ cướp, chẳng qua họ định dùng võ lực cướp đoạt mà thôi. Mười bốn năm trước chẳng những chưa có Kim Đao Minh, Lý Ngọc Côn cũng chưa có mặt trong giới võ lâm, mà không chừng y còn chưa nghe nói đến sự kiện ấy nữa là khác.
Diêu Kiệt lẩm bẩm:
- Vậy thì lạ quá!
Phàn Cửu nhẹ gật đầu:
- Phàn mỗ cũng rất lấy làm lạ, chẳng rõ Lý Ngọc Côn đã có tin từ đâu. Tối qua Phàn mỗ đã sanh cầm một tên tại Thất Lý Phố, nhưng Phàn mỗ khảo tra đến chết cũng chẳng moi được một câu nào.
- Lý Ngọc Côn đã biết trước tôn giá đến đây, y bảo là đến báo tin cho Châu lão tiên sinh biết.
Phàn Cửu cười khảy:
- Tên tiểu tử ấy nói láo, với tuổi tác của y chẳng thể nào có giao tình với Châu Bách Long được. Tuy nhiên, tên tiểu tử ấy tai mắt rất linh thông, y còn nói gì nữa?
- Y bảo nghe phong thanh là Hắc Trảo Long Cao Như Đăng đà chủ Thất Long Hội cũng sẽ đến tìm Châu lão tiên sinh.
Phàn Cửu biến sắc:
- Hắc Trảo Long Cao Như Đăng ư?
- Bá chủ vùng phía Bắc trong giới hắc đạo, chả lẽ tôn giá lại không biết sao?
Phàn Cửu bỗng lại lộ vẻ vui mừng:
- Đà chủ Thất Long Bang, lẽ nào Phàn mỗ lại không biết!
Diêu Kiệt cau mày thắc mắc:
- Tôn giá trước kinh ngạc sau mừng, vậy là sao?
- Nếu quả thật Cao Như Đăng đến Lạc Hà, vậy thì hai mươi vạn lạng quan ngân chắc chắn ở tại đây.
Diêu Kiệt ngớ người:
- Tôn giá nói vậy là sao?
Phàn Cửu mỉm cười:
- Quan ngân khi xuất hiện, nhất định sẽ khiến cho bọn công sai trong nha môn lưu ý, huống hồ nhiều đến hai mươi vạn lạng, Cao Như Đăng đến đây, chắc chắn là để thu mua số quan ngân ấy.
- Dựa vào đâu tôn giá dám đoan chắc như vậy?
Phàn Cửu chậm rãi giải thích:
- Cao Như Đăng những năm gần đây đã tích lũy được một tài sản to lớn, hai ngân hiệu Hòa Thành và Kim Bảo lớn nhất kinh thành chính là của y, ngân phiếu thông hành khắp nơi, rất được tín nhiệm và đều có liên hệ với các ngân hiệu khắp nơi, hai mươi vạng lạng quan ngân, y chắc chắn nuốt trôi.
Diêu Kiệt cười nhạt:
- Tôn giá càng nói càng giống như sự thật!
Phàn Cửu trố mắt:
- Khi xưa lệnh tôn mà còn tin Phàn mỗ, vì sao lão đệ lại không dám tin?
Diêu Kiệt cười khảy:
- Nếu không tin thì thanh trường kiếm này đã cắt đầu tôn giá từ lâu rồi.
Phàn Cửu hớn hở gật đầu:
- Vậy tốt lắm, có hai việc cần phải nhờ lão đệ.
- Xin dặn bảo!
Phàn Cửu hạ thấp giọng:
- Lão đệ hãy thăm dò Hoài Anh cô nương thử xem!
Diêu Kiệt lắc đầu:
- Hỏi gì nàng ta cũng không biết, xem ra không phải giả vờ, có lẽ nàng ta không biết thật.
Phàn Cửu chau mày lẩm bẩm:
- Phàn mỗ mấy phen đến Phong Lâm Độ đều không gặp nàng ta, hẳn là trước đó Châu Bách Long đã tách nàng ta ra, có lẽ nàng ta không biết gì thật, riêng có một điều...
Bỗng hạ giọng thật thấp nói tiếp:
- Bọn Lý Ngọc Côn bốn người hiện trọ tại khách điếm Trường Phát ở phố Đông Đại, lão đệ hãy tìm cách chế ngự Lý Ngọc Côn mang đến đây cho Phàn mỗ tra hỏi thử xem!
Diêu Kiệt chầm chậm lắc đầu:
- E chẳng dễ đâu! Hôm qua tại hạ có giao thủ với y, đao pháp của y cũng khá lợi hại, hơn nữa bốn người liên thủ và lại ở trong khách điếm...
Phàn Cửu tiếp lời:
- Chỉ cần lão đệ dùng chút mưu kế, chẳng sợ y không sa bẫy.
- Mưu kế thế nào?
Phàn Cửu mỉm cười:
- Lẽ dĩ nhiên là quan ngân làm mồi, nhưng có điều hãy nói một cách mập mờ, nhất định y sẽ một mình theo lão đệ đến đây, một chọi một, tên tiểu tử ấy chắc chắn không phải đối thủ.
Diêu Kiệt do dự:
- Chỉ sợ y không mắc câu!
Phàn Cửu giọng tin tưởng:
- Kim Đao Minh định chiêu binh mãi mã, khuếch đại môn hộ, đang thiếu thốn tài lực, tên tiểu tử ấy chắc chắn sẽ mắc câu.
- Tôn giá quả tai mắt thần thông...
Diêu Kiệt chợt động tâm, buột miệng hỏi:
- Tôn giá biết Tiêu Nhất Phong không?
Phàn Cửu cười ha hả:
- Ngọc Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, Phàn Cửu ngưỡng mộ từ lâu, ông ấy còn là bạn thân của lệnh tôn lúc sinh tiền đấy!
Diêu Kiệt nhẹ gật đầu:
- Ông ấy cũng hiện đang có mặt tại Lạc Hà!
Phàn Cửu thoáng sửng sốt, đoạn lại cười nói:
- Vậy người đã khiến lão đệ bỏ đi tối qua chính là Tiêu Ngọc Yến con gái ông ấy rồi!
Diêu Kiệt gật đầu:
- Chính nàng ta!
Phàn Cửu cười:
- Thảo nào khinh công khá đến vậy! Nàng ta có ngoại hiệu là Lương Thượng Yến, thân pháp hệt như én liệng, với lão đệ thật xứng đôi vừa lứa.
Diêu Kiệt sầm mặt:
- Tôn giá chớ nói đùa như vậy. Chẳng giấu gì tôn giá, chuyện khi xưa chính là Tiêu thúc đã nói cho tại hạ biết.
Phàn Cửu thở dài:
- Thảo nào, ông ấy là bạn thân của lệnh tôn, lẽ dĩ nhiên phải nghĩ như vậy rồi.
Ngưng chốc lát, nói tiếp:
- Ông ấy có biết lão đệ đến đây gặp Phàn mỗ không?
Diêu Kiệt lắc đầu:
- Có lẽ không!
- Vậy thì lão đệ cũng không nên nói, kẻo ông ấy lại trách lão đệ nhận thù làm bạn.
Diêu Kiệt vốn cũng còn hoài nghi, nhưng thấy Phàn Cửu quả thật không hề biết sự hiện diện của cha con Tiêu Nhất Phong tại Lạc Hà, nên nỗi hoài nghi hoàn toàn tan biến.
Chàng đứng lên, ôm quyền nói:
- Tại hạ cũng chẳng muốn bị quở trách, xin cáo từ!
Phàn Cửu gật đầu:
- Phàn mỗ ở đây chờ, lão đệ không được để Phàn mỗ hoài công chờ đợi đấy nhé!
- Tại hạ sẽ cố gắng hết mình!
Dứt lời tung mình xuống vách núi.
Diêu Kiệt rời khỏi Phong Lâm Độ, thẳng tiến về phía Lạc Hà, chừng sau một tuần trà đã vào đến cửa Tây. Sau đó rẽ sang phía Đông, lát đã đến khách điếm Trường Phát trên phố Đông Đại.
Đi vào điếm đường, Diêu Kiệt vừa định hỏi thăm chưởng quầy, bỗng một người đi đến trước mặt khẽ hỏi:
- Sao hiền điệt biết là ngu thúc ở đây?
Diêu Kiệt kinh ngạc, thì ra người ấy chính là Tiêu Nhất Phong.
Chàng nghĩ nhanh, nhận thấy không nên thố lộ mục đích đến đây là hơn, bèn nói bừa:
- Tiểu điệt định hỏi về tung tích của Cẩm Y Đạo Phàn Cửu!
Tiêu Nhất Phong nhíu mày:
- Phàn Cửu không có ở trong trấn Lạc Hà, hành tung không rõ... Hiền điệt đã đến đây, hãy vào trong phòng ngồi chơi chốc lát.
Diêu Kiệt dĩ nhiên chẳng tiện từ khước, đành đi theo Tiêu Nhất Phong vào trong một gian thượng phòng nằm ở phía Tây.
Vừa bước vào cửa, Diêu Kiệt đã trông thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, biết ngay chính là Tiêu Ngọc Yến, đẹp và duyên dáng hơn lúc gặp tối qua nhiều.
Tiêu Ngọc Yến cất tiếng lảnh lót nói:
- Cha! Có người đến mà cha không chịu báo trước một tiếng!
Tiêu Nhất Phong cười ha hả:
- Đâu phải người ngoài mà ngại, hãy đến bái kiến mau!
Tiêu Ngọc Yến vội thẹn thùng vòng tay khom mình thi lễ với Diêu Kiệt.
Diêu Kiệt cũng vội vòng tay đáp lễ, cười khen:
- Cô nương khinh công đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, thật đáng bội phục.
Tiêu Nhất Phong cười tiếp lời:
- Hiền điệt đã khen quá lời, khinh công của nha đầu này chẳng qua chỉ là hạng xoàng xĩnh trong giới võ lâm, khó mà đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Diêu Kiệt mỉm cười:
- Tuy là vậy, nhưng nếu muốn luyện được đến trình độ như Ngọc Yến cô nương cũng chẳng phải dễ dàng, đó là hoàn toàn nhờ vào Tiêu thúc chỉ dạy có phương pháp, phụ long nữ phụng là lẽ tất nhiên.
Tiêu Nhất Phong khoác tay:
- Hiền điệt đừng nói vậy... nghĩ năm xưa, nhuyễn tiên của Bách Long huynh và trường kiếm của Thập Bằng huynh đều vang danh võ lâm, duy chỉ có đôi Phán Quan Bút của ngu thúc viết chữ thì thô, giết người thì lại mềm, chẳng dùng được vào việc gì cả.
Diêu Kiệt cười:
- Tiêu thúc khiêm tốn quá.
Tiêu Nhất Phong bỗng nghiêm mặt, hạ giọng nói:
- Hiền đệ có từng nghe nói đến Kim Đao Minh không?
Diêu Kiệt ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Nhất Phong lại đề cập đến vấn đề này trước.
Chàng ngẫm nghĩ một hồi, thành thật nói:
- Hôm qua tiểu điệt có gặp Kim Đao Minh minh chủ Lý Ngọc Côn tại trước nhà Châu lão tiên sinh, cùng đi với y còn có ba thuộc hạ nữa.
Tiêu Nhất Phong thoáng chau mày:
- Y có nói gì không?
- Chỉ nói nghe đồn là Thất Long Bang đà chủ Cao Như Đăng và Cẩm Y Đạo Phàn Cửu sắp đến tìm Châu lão tiên sinh, nên y vội vàng đến báo tin.
Tiêu Nhất Phong quắc mắt:
- Láo, Bách Long huynh lúc sinh tiền chưa bao giờ giao thiệp với Kim Đao Minh, ai cần y báo tin? Nhất định là có điều dối trá.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hiệp Ẩn Ma Tung
Giả Cổ Long
Hiệp Ẩn Ma Tung - Giả Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=hiep_an_ma_tung__gia_co_long