Chương 4 -
shley Patterson đang tắm táp qua loa sau một ngày làm việc thì nghe, thấy tiếng động. Tiếng cửa mơ ? Hay cửa đóng ? Nàng tắt vòi nước rồỉ chăm chú lắng nghe, tim đập thình thịch. Hoàn toàn yên lặng. Náng đứng tần ngần một lúc rồi vội vã lau khô thân mình sũng nước và rón rén bước vào phòng ngủ.
Mọi thứ vẫn bình thường. Mình lại tưởng tượng vớ vẩn rồi. Phải vào mặc quần áo đã. Nàng bước tới ngăn để đồ lót, mở ra vả lặng người đi, không tin vào mắt mình nữa. Ai đó để lục lọi chỗ này.
Áo ngực và tất dài bị xếp lẫn lộn với nhau. Còn nàng thì luôn luôn đặt chúng riêng rẽ ở hai bên ngăn kéo.
Bỗng nhiên Ashley thấy trong người nôn nao khó chịu. Phải chăng hắn đã lấy đồ lót của nàng để lau người hắn ? Phải chăng hắn muốn cưỡng hiếp nàng ?.
Xong rồi sẽ giết nàng ? Ashley thấy khó thở quá. Nhưng nếu báo cảnh sát, họ sẽ cười vào mũi mình.
Cô muốn chúng tôi điều tra vì cô nghĩ có ai đó đã lục lọi đồ lót của cô ?
Một kẻ nào đó. đang theo dõi tôi.
Cô đã trông thấy hắn chưa ?
Chưa.
Có ai đe dọa cô không?
Không.
Cô có biết người nào định làm hại cô không?
Không.
Vô dụng thôi, Ashley nghĩ một cách chán chường. Mình không báo cảnh sát được. Họ chỉ cần hỏi vài câu thôi là mình sẽ hóa như một con ngốc ngay lập tức.
Nàng vội vàng mặc quần áo và bỗng muốn nhanh chóng rời khỏi đây hơn bao giờ hết. Mình phải đi thôi. Phải đến chỗ nào mà hắn không thể tìm ra mình.
Nhưng dù nghĩ như thế nàng vẩn cảm thấy có cái gì đó bất ổn. Hắn biết mình sống và làm việc ở đâu. Còn mình biết gì về hắn? Không gì cả.
Nàng không muốn giữ súng bên mình vì tình nàng vốn ghét bạo lực. Nhưng bây giờ mình cần phải phòng thân, Ashley nghĩ. Và nàng đi xuống bếp, chọn một con dao sắc mang vào phòng ngủ, giấu nó vào ngăn Kéo bàn trang điểm ngay cạnh giường.
Mình không thể nào để lẫn đồ lót với nhau được. Nhất định là phải có chuyện gì. Hay mình đang nằm mơ.
Trong hòm thư của nàng ở hành lang tầng trệt xuất hiện một chiếc phong bì. Trên phần tên người gửi có đề “Khu trung học Bedford, Bedford, Pennsylvania”?
Ashley đọc tờ giấy mới đến hai lần.
HỌP LỚP SAU 10 NĂM !
Người giầu, người nghèo, ăn mày, kẻ cướp.
Các người có thường tự hỏi xem bạn mình sinh sống ra sao trong vòng 10 năm qua không ? Đây là cơ hội để biết rõ điều đó. Kỳ nghỉ cuối tuần ngày 15 tháng Sáu này sẽ có một buổi gặp mặt kỳ thú. Ăn, uống, hát hò và nhẩy múa.
Xin hãy đến dự.
Xin gửi trước phiếu chấp nhận đính kèm dưới đây để chúng tôi biết được bạn sẽ có mặt. Mọi người đang mong chờ bạn.
Trên đường đến Công ty, Ashley nghĩ về tờ giấy mời. “Mọi người đang mong chờ bạn. Tất cả trừ Jim Cleary, nàng nghĩ một cách cay đắng.
Anh muốn cưới em. Óng chú anh đã sắp xếp cho anh một công việc rất tốt tại văn phòng quảng cáo của ông ấy ở Chicago ... Có tàu đi Chicago lúc bảy giờ sáng. Em đi cùng anh chứ ?
Và nàng nhớ lại cảm giác mòn mỏi, tuyệt vọng lúc ngồi chờ Jim tại nhà ga, khi mà nàng đã đặt hết niềm tin vào anh ta. Anh ta đã trở mặt, đã không đủ can đảm để đến nói chuyện với nàng. Thay vào đó, anh ta bỏ mặc nàng một mình lo âu, phấp phỏng. Quên cái giấy mời đi. Mình sẽ không tới đâu.
Ashley ăn trưa cùng Shane Miller tại quán TGI Fridays. Họ dùng bữa trong yên lặng.
“Trông cô có vẻ lo lắng ?” Shane nói.
“Xin lỗi”. Ashley lưỡng lự một lát. Nàng định kể cho Shane nghe về chuyện xảy ra ở nhà, nhưng lại cảm thấy ngớ ngẩn quá. Ai đó đã lục lọi ngăn kéo của cô ư ?Thay vào đó nàng nói, “Tôi được mới đi dự buổi họp lớp trung học sau lO năm ra trường”.
“Vậy cô có đi không ?”.
“Dĩ nhiên là không”. Câu trả lời mạnh mẽ hơn nàng tưởng.
Shane Miler nhìn nàng nghiêm nghị. “Tại sao lại không ? Sẽ rất thú vị đấy”.
Jim Cleary có đến không ? Liệu anh ta đã có gia đình chưa ? Anh ta sẽ nói gì vớt mình ? “Xin lỗi vì tôi không thế đến nhà ga ? Xin lỗi vì đã nói dối là tôi muốn cưới em?
“Tôi không đi đâu”.
Nhưng Ashley không thể không nghĩ đến buổi họp lớp. Sẽ rất hay nếu mình được gặp vài người bạn học cũ, nàng nghĩ. Nàng chơi thân với một số rất ít trong lớp. Một trong số đó là Florence Schlffer. Không hiểu cô ấy giờ ra sao nhỉ? Và nàng cũng muốn biết thị trấn Bedford giờ có thay đổi nhiều hay không.
Ashley Patterson lớn lên ở Bedford, Pennsylva- nia, tại một thị trấn nhỏ cách Pittsburg hai giờ đi xe, sâu trong vùng núi Ailegheny. Bố nàng đã từng là Giám đốc bệnh viện Memoriai hạt Bedforđ, một trong một trăm bệnh viện hàng đầu ở Mỹ.
Được trải qua tuổi thơ ở Bedford thì thật tuyệt vời ở đây có rất nhiều công viên để đi dạo, có bờ sông để câu cá và các sự kiện xã hội diễn ra quanh năm.
Ashley rất thích đi thăm thung lũng lớn? nơi có bộ tộc Amish sinh sống. Nàng thường đứng nhìn những cỗ xe độc mã của người Amish qua lại, mui xe được sơn sặc sở, mầu sắc tùy theo địa vị của người chủ xe trong bộ tộc. ở đây còn có những buổi hòa nhạc ngoài trời, Festivai Bí ngô diễn ra hàng năm. Ashley mỉm cười khi nghĩ đến quãng thời gian hạnh phúc nàng sống ở đó. Có thể mình sẽ quay lại, nàng nghĩ Jim Cleary sẽ không đủ can đảm xuất hiện đâu.
Ashley nói cho Shane Miller quyết định của mình. “Đúng một tuần. Tôi sẽ về vào đêm chủ nhật tuần sau”.
“Được”. Hãy gọi cho tôi chính xác lúc nào cô về tới. Tôi sẽ ra sân bay đón cô”.
“Cảm ơn Shane”.
Ăn trưa xong, Ashley trở lại bàn làm việc và bật máy tính lên. Trước sự ngạc nhiên của nàng, hàng loạt các mảng màu bắt đầu nhẩy múa trên màn hình, dần dần nhập vào nhau,tạo nên một bức ảnh. Ashley hoang mang cực độ. Đó chính là ảnh nàng. Trên góc cao của màn hình xuất hiện một bàn tay cầm con dao làm bếp. Bàn tay đó dần dần đưa xuống, quay xung quanh ảnh nàng, như rình đâm thẳng con dao vào ngực nàng.
Ashley hét lên, “Không !”.
Nàng tắt phụt màn hình đi.
Shane Miller vội vã đến bên cành. “Ashley ! Chuyện gì vậy ?”.
Nàng vẫn còn run rẩy, “Trên ... màn hình ...”.
Shane bật màn hình lên. Trên đó là hình ảnh một cô gái đang đuổi theo quả bóng bay ...
Anh quay sang nhìn Ashley, ngơ ngác. “Cái gì.. ?”.
“Nó ... nó biến mất rồi”. Nàng thì thầm.
“Cái gì biến mất chứ ?”.
Nàng lắc đầu. “Không có gì. Tôi cảm thấy hơi bị căng thẳng, Shane. Tôi xin lỗi”.
“Tại sao cô không đến chỗ bác sĩ Speakman ?”.
Ashley đã từng gặp ông ta. Đó là một nhà tâm lý học được Công ty thuê về chuyên để giải tỏa Stress cho các nhà tin học trẻ tuổi. Ông ta không hẳn là một bác sĩ y khoa nhưng ông ta cũng rất am hiểu và nhậy cảm với những diễn biến trạng thái tinh thần, tâm lý của người bệnh.
Và đó thực sự la điều cần thiết nhất cho tất cả những người làm việc ở đây.
“Tôi sẽ đến”. Ashley trả lời.
Bác sĩ Ben Speakman mới khoảng 50 tuổi nhưng đã trở thành một ông lão đáng kính trong cái thế giới toàn những người trẻ tuổi. Văn phòng của ông lúc nào cũng như một ốc đảo yên tĩnh, nằm ở tít phía cuối của tòa nhà.
“Đêm qua tôi vừa gặp ác mộng”. Ashley lên tiếng. Nạng nhắm mắt và từ từ hồi tưởng lại. “Tôi chạy ... chạy mãi trong một vườn hoa rộng mênh mông ... Côn bọn chúng thì có những gương mặt kỳ lạ, kinh tởm ... Chúng luôn gào thét bên tai tôị.:
Nhưng tôi không thể nghe được chúng nói gì. Tôi cứ chạy, chạy mãi về một nơi vô định nào đó..:
Tôi không rõ nơi đó là ở đâu hoặc là cái gì” Nàng dừng lại và mở mắt ra.
“Có thể cô đang chạy trốn cái gì chăng ? Cái gì đang đuổi theo cô vậy ?”.
“Tôi không biết. Tôi ... tôi nghĩ là tôi đang bị theo dõi, bác sĩ Speakman.
Nghe thì có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng tôi cho rằng có ai đó đang định giết tôi”.
Ông nhìn nàng chằm chằm. “Ai muốn giết cô chứ ?”.
“Tôi ... tôi không biết”.
“Cô đã nhìn thấy người theo dõi mình chưa ?”.
“Chưa”.
“Cô sống một mình phải không ?”.
“Vẫng !”.
“Hiện giờ cô đang để ý đến ai ? ý tôi là về phương diện tình cảm”.
“Hiện giờ thì chưa”.
“Vậy là bởi vì ... Tôi muốn nói là khi một người phụ nữ mà không có một người đàn ông bên cạnh thì, sự căng thẳng thần kinh hoàn toàn có thể xảy ra ...”.
Vậy ra ông ta muốn nói mình đang cần một ...
Nàng cố kiềm chế không nghĩ đến từ đó nữa. Và văng vẳng bên tai là tiếng quát của bố nàng, “Bố cấm con nói từ đó nữa. Mọi người sẽ nghĩ là con chẳng ra gì. Người tứ tế không ai nói đến cả. Con học cái kiểu nói đó ở đâu vậy?
“Tôi nghĩ là cô đã làm việc quá sức đấy, cô Ashley. Theo tôi, tôi nghĩ không có gì phải lo lắng đâu chỉ hơi quá căng thẳng thôi. Cố gắng thư giãn nhiều hơn một chút. Mọi việc sẽ ổn thôi”.
“Tôi sẽ cố gắng”.
Shane Miller đã đứng đợi nàng bên ngoài. “Bác sĩ Speakman nói gì ?”.
Ashley gượng mỉm cười. “Ông ấy bảo tôi vẫn ổn. Chỉ là làm việc quá sức thôi”.
“Vậy chúng ta phải làm gì đó chứ.” Shane nói. “Trước hết, sao cô không nghỉ ở nhà lấy vài ngày ?” Giọng anh tràn ngập sự quan tâm.
“Cảm ơn”. Nàng nhìn Shane. Anh là một người đàn ông đáng mến. Một người bạn tốt.
Anh ta không phải là hắn. Ashley nghĩ. Không thể nào.
Suốt cả tuần sau đó, Ashley không nghĩ được chuyện gì khác ngoài buổi họp lớp. Không hiểu việc mình tốt đó có phải là một sai lầm không?
Nếu Jim Cleary xuất hiện thì sao ? Liệu anh ta có biết đã làm khổ mình nhiều thế nào không?
Liệu anh ta có quan tâm đến chuyện đó không?
Liệu anh ta có còn nhớ mình không?
Đêm hôm trước khi lên đường đi Bedford, nàng không tài nào ngủ được. Có lúc nàng đã định hủy chuyến bay. Mình khổ quá. Ashley nghĩ. Quá khứ thì vẫn là quá khứ thôi.
Ashley ngơ ngác nhìn chiếc vé máy bay, săm soi lại nó rồi lên tiếng. “Hình như có cái gì đó lầm lẫn ở đây. Tôi đi hạng du lịch mà. Còn đây là vé hạng nhất”.
“Vâng, cô đã đổi nó”. Người bán vé cười cười.
Nàng sửng sốt nhìn cô ta :
“Tôi á ?
“Cô đã gọi điện và yêu cầu chúng tôi đổi thành vé hạng nhất”. Cô ta chìa cho Ashley một mảnh giấy. “Đây là số thẻ tín dụng của cô ?”.
Nàng nhìn nó và nói một cách khó khăn.
“Vâng ...”.
Nhưng nàng không hề gọi cú điện thoại đó.
Ashley đến Bedford khá sớm và đăng ký phòng tại khách sạn Bedford Springs. Sáu giờ chiều buổi họp lớp mới bắt đầu nên nàng quyết định đi thăm lại thị trấn. Nàng vẫy một chiếc taxi đỗ trước cửa khách sạn.
“Đi đâu thưa cô ?”.
“Lòng Yòng cái đã”.
Trong cái nhìn của những người tha hương trở về thì quê nhà bao giờ cũng có vẻ nhỏ đi, nhưng riêng với Ashley, hình như nó lại rộng lớn hơn so với ký ức của nàng. Chiếc xe lướt qua những con phố quen thuộc, trụ sở tờ Bedford Nhật Báo, đài truyền hình WKYE và hàng tá các quán ăn cũng như phòng trưng bầy nghệ thuật.
Cửa hàng thực phẩm Bedford, cung điện Clara, Bảo tàng Pháo đài Bedford, và hàng cổ Bedford ... Tất cả đều vẫn nguyên vẹn. Họ vượt qua bệnh viện Memoriai, một tòa nhà ba tầng bằng gạch nhìn rất đáng yêu. Đó là nơi bố nàng đã trở nên nổi tiếng.
Trong đầu nàng lại hiện về những cuộc cãi vã kinh khủng giữa bố và mẹ. Họ luôn tranh giành nhau về một thứ. Nhưng đó là thứ gì ?
Nàng không nhớ nổi.
Năm giờ chiều, Ashley quay về phòng khách sạn. Nàng thay đổi quần áo đến ba lần trước khi quyết định chọn cái váy đen nền nã đơn giản.
Buổi họp lớp được tổ chức tại phòng tập thể đục trường Trung học Bedfold, khi Asley bước vào nàng nhận thấy xung quanh mình tới trên trăm con người nhìn vừa quen vừa lạ. Tính cho chính xác là 120. Một số trong đó là các bạn học mà nàng dễ dàng nhận ra ngay, còn số khác thì có thay đổi.chút ít. Ashley đưa mắt tìm một người duy nhất :
Jim Cleary. Anh ta có thay đổi nhiều không ? Anh ta có dắt vợ đi cùng không ?
Mọi người đổ xô đến chỗ nàng.
“Ashley,TrentWateyon đây.Trông cậu khá quá”.
“Cảm ơn, cậu cũng vậy, Trent”.
“Xin giới thiệu vợ mình với cậu,..”.
“Ashley, phải cậu không ?”.
“Đúng ! ờ. ....”.
“Art. Art Davies. Vẫn nhớ mình chứ ?”.
“Dĩ nhiên”. Nom anh ta ăn mặc tồi tàn và có vẻ ốm yếu.
“Mọi việc vẫn suôn sẻ chứ, Art ?”.
“Ừ cậu biết đấy, mình muốn trở thành kỹ sư, nhưng rồi không thành”.
“Mình xin lỗi”.
“Không sao, bây giờ mình đang là thợ cơ khí”.
“Ashley ! Lenny Holland đây. Chúa ơi, trông cậu xinh đẹp quá !”.
“Cảm ơn, Lenny”. Anh ta đã tăng cân và đeo một chiếc nhẫn kim cương ở ngón út.
“Mình bây giờ buôn bán bất động sản, cũng khá lắm. Thế cậu đã kết hôn chưa ?
Ashley hơi lưỡng lự. “Chưa !”.
“Có nhớ Nicki Brandt không ? Bọn mình đã cưới nhau. Giờ đã có hai đứa sinh đôi rồi”.
“Xin chúc mừng cậu”.
Trong 10 năm qua, tất cả ngần ấy con người đều đã thay đổi. Họ béo ra và gầy đi ... Thành đạt và thất bại. Họ kết hôn và li hôn ... Có con và không có con ...
Vào buổi tối hôm đó, trong bầu không khí náo nhiệt của buổi họp lớp, trong tiếng nhạc inh ỏi, Ashley đã trò chuyện với các bạn học cũ và biết thêm nhiều điều về cuộc đời họ. Tuy nhiên tâm trí nàng vẫn hướng tới Jim Cleary. Nhưng không có dấu hiệu nào của anh tất cả. Anh ta sẽ không đến nàng nghĩ. Anh ta biết mình sẽ có mặt ở đây và anh ta sợ gặp mình.
Một phụ nữ đầy hấp dẫn bước tới. “Ashley ! Mình đang hi vọng sẽ được gặp cậu”. Đó là Florence Shiffer. Ashley thật sự vui mừng. Florence là một trong số vài người bạn thân nhất của Ashley hồi đó. Họ chọn một cái bàn trong góc khuất để được yên ổn chuyện trò với nhau.
“Trông cậu vẫn như ngày nào, Florence”. Ashley nói.
“Cậu cũng vậy. Xin lỗi vì mình đã đến muộn.
Đứa nhỏ nhà mình không được khỏe. Sau lần cuối cùng gặp cậu, mình đã lấy chồng và tiếp theo là ly dị. Bây giờ mình đang hy vọng sẽ tiến tới hôn nhân cùng ông Wonderful. Thế còn cậu thì sao ? Sau buổi liên hoan tốt nghiệp là cậu biến mất hút. Mình đã nhiều lần tìm cậu nhưng mãi sau mới biết cậu đã rời khỏi thị trấn”.
“Mình đi London”. Ashley trả lời. “Bố mình bắt mình học đại học ở đó. Bố con mình đi ngay sáng hôm sau đêm liên hoan”.
“Mình cũng đã tìm mọi cách liên hệ với cậu. Mấy ông thám tử cứ nghĩ là mình có thể biết cậu ở đâu. Họ truy tìm cậu mãi, vì hồi đó cậu là người yêu của Jim Cleary mà”.
Ashley hỏi chậm. “Thám tử à.”.
“Ừ”. Họ điều tra hung thủ giết người”.
Ashley cảm thấy máu dồn cả lên mặt. “Cái gì? Giết người ư ... ?”.
Fiorence ngó sững nàng. “Chúa ơi. Thế cậu không biết gì à ?”.
“Biết cái gì cơ ?” Ashley nói gấp. “Cậu đang nói về chuyện gì vậy ?”.
“Ngay hôm sau đêm liên hoan, bố mẹ của Jim về nhà và nhìn thấy xác con trai mình. Jim bảo đảm bằng dao cho đến chết và còn bị .... thiến nữa”.
Dường như cả căn phòng bắt đầu xoay tròn.
Ashley cố vịn tay vào mép bàn. Florence giữ chặt lấy cánh tay nàng.
“Mình ... mình xin lỗi, Ashley. Mình nghĩ là cậu có đọc báo và có biết ...
Nhưng dù sao ... cậu cũng đi London rồi”.
Ashley nhắm chặt hai mắt lại. Nàng thấy mình đêm đó đã trườn ra khỏi nhà và chạy đến nhà Jim Cleary. Nhưng nàng đã quay về để ra ga vào sáng hôm sau.
Nếu mình đến với Jim.
Ashley nghĩ một cách hoảng loạn anh ấy sẽ không chết. Vậy mà bao nhiêu năm qua mình đã ghét bỏ anh ấy. Chúa ơi!. Ai đã giết anh ấy ? Ai?
Nàng như nghe thấy giọng bố mình. “Xin anh bỏ cái tánh bẩn thỉu của anh ra khỏi người con gái tôi, được chứ? . .... Nêu anh còn luẩn quẩn ở đây thì đừng trách tôi se bẻ xương anh ra đấỵ. Nàng gắng gượng đứng dậy. “Tha lỗi cho mình, Florence. Mình thấy không được khỏe lắm”.
Và nàng lẩn vào đám đông.
Những tay thám tử. Họ sẽ sờ đến bố nàng. Tại sao bố lại không kể cho mình nghe?
Ashley đáp chuyến bay đầu tiên trở về Caiifornia. Nàng bỏ đi ngủ khi ngoài trời hãy còn ánh sáng. Và nàng đã gặp ác mộng. Một bóng đen đứng trong bóng tối đã quát mắng Jim, rồi đâm liên tiếp vào anh. Sau đó bóng đen từ từ bước ra ngoài sáng. Đó là bố nàng.
Hãy Kể Giấc Mơ Của Em Hãy Kể Giấc Mơ Của Em - Sidney Sheldon Hãy Kể Giấc Mơ Của Em