Chương 3
rainna đậu trên ngọn cây, khép đôi cánh đen dày hai bên. Ở phía dưới, gã chiến binh đang ngồi trên ngựa, lưng thẳng, tai vểnh lên nghe ngóng. Gã đợi một vài giây rồi thúc ngựa đến gần dòng suối chạy dọc theo rìa vùng đất Lancaster.
Dùng sức mạnh của mình, Grainna thâm nhập vào tâm trí người đàn ông to lớn. Gã chiến binh sau một thời gian đi xa để bảo vệ cho các đồng minh của địa chủ giờ về lại Lancaster. Những cảnh tượng chết chóc lấp đầy mọi ngóc ngách trong suy nghĩ của gã. Không thể tìm thấy sự hối hận vì đã tước đi mạng sống của nhiều người lẩn khuất đâu đó trong đầu gã cả.
Gã tụt xuống ngựa, bước qua một bên để “trút bầu tâm sự”. Tay gã nấn ná giữa hai chân lâu hơn cần thiết. Grainna đọc được sự ham muốn bỗng tràn ứ đột ngột nơi gã, nhanh chóng phóng hình ảnh của mụ vào tâm trí gã chiến binh.
Grainna bay vút khỏi ngọn cây và hạ cánh trên đôi chân chết chóc cách đó vài mét. Mái tóc đen kịt xõa dài xuống lưng, ngực chìa ra phía trước khêu gợi và mời gọi sự âu yếm. Phải sống một cuộc sống với ngoại hình như một bà lão đã quá lâu rồi nên mụ thèm khát sự đụng chạm của đàn ông.
Của bất kỳ người đàn ông nào. Dù sao lần này có vẻ nguy hiểm. Mụ sùng bái sự nguy hiểm.
Đừng sợ, mụ lầm rầm nói vào tâm trí gã.
Em không muốn gì ngoài sức mạnh của chàng.
Sự thèm khát của gã hiển hiện trong tâm trí mụ. Nếu một người nào khác yếu hơn thì hẳn đã bị khuất phục rồi. Còn gã chiến binh này, vừa mới qua cuộc chiến, nên không dễ dàng bị mê dụ.
Hãy quay về phía em. Hãy xem chàng có gì cho em nào.
Gã từ từ làm theo yêu cầu của mụ. Ánh mắt của Grainna dừng lại nơi tay gã và nở nụ cười lả lơi mời gọi. “Em đến đây”, mụ thì thầm, bước tới, luồng hơi nóng từ hai cơ thể quyện vào nhau.
Gã buông tay gỡ khoá váy và để mặc nó rơi xuống đất.
Gã há hốc miệng khi mụ nắm lấy tay gã. “Cô là ai”, gã hỏi trái với ý muốn của mụ, khiến mụ giận điên lên.
“Chỉ một chuyến thôi”, mụ đáp. Một ảo ảnh mang lại khoái lạc cho chàng.
Nghe tiếng thì thầm của mụ trong đầu, gã ghì chặt lấy hông mụ, nhấc bổng mụ lên rồi ôm gọn vào lòng. Miệng gã trùm lên miệng mụ, nhưng cái hôn không kéo dài. Mụ không muốn hôn vì nghĩ những cái hôn sẽ giúp gã đạt tới khoái cảm nhanh hơn và thế là hỏng việc của mụ mất.
“Aye.” Gã đưa lưỡi mơn trớn cổ mụ và từ từ thả mụ đứng xuống đất.
Grainna cởi phăng áo gã ra và bắt đầu cắn dọc theo cổ gã. Chẳng có gì mềm mại hoặc yêu đương trong cái đụng chạm đó của mụ.
Cũng giống như tất cả những người đàn ông mụ thu phục được từ trước đến giờ, tâm trí của gã bắt đầu cảm thấy cái lạnh buốt xương đến từ linh hồn bất tử của mụ thâm nhập vào trong gã.
Grainna tách hai chân ra và bảo gã đi vào. Ý chí của gã đã suy yếu. Mụ cảm thấy gã dao động và bắt đầu hoang mang.
Hai tay gã cứng đờ.
“Vào mau đi!”
Graina nheo mắt lại và nhìn chăm chú vào mắt gã. Hình ảnh của chính mụ đang nhìn chằm chằm vào mụ.
Gã bắt đầu chuyển động, giờ đây gã không thể nào ngăn mình lại được nữa. Grainna hưởng ứng, ra lệnh cho gã cứ điên cuồng thúc vào mình. Khi cơn ham muốn của gã lên đến đỉnh điểm, mụ lèn hình ảnh thật của mình vào tâm trí gã, già cỗi, xấu xí, và nhăn nheo. Khi mụ đê mê trong cơn khoái lạc, gã chiến binh lại không còn cảm thấy chút ham muốn hay đam mê nào nữa. Linh hồn gã trước đây từng là chốn trú ngụ của sự ăn năn và trống rỗng giờ được thế chỗ bằng những cơn khoái lạc của mụ. Khi bắt đầu lên đỉnh, Grainna ré lên cười khoái trá, vì mụ vừa “chiêu mộ” được thêm một chiến binh nữa vào đội quân của mình.
Thêm một chiến binh nữa để tống cổ nhà MacCoinnichs ra khỏi đất của mụ.
Liz thấy mừng khi chứng kiến em gái mình nhận được sự giúp đỡ từ gia đình MacCoinnichs. Một lúc sau, cô chuyển dòng suy nghĩ sang những trải nghiệm của mình khi mới làm mẹ. Ở tuổi mười bảy Liz mang thai ngoài ý muốn và bị cha mẹ chán ghét hơn là thất vọng; cô gần như không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ họ. Cha của Simon bị bố mẹ đưa đi nơi khác ngay sau khi họ phát hiện ra con mình đã làm cô có mang.
Hai mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà năm cô mười tám tuổi. Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời Liz. Cô đã để dành được ít tiền, rồi chuyển đến căn phòng phụ tại nhà một người hàng xóm vừa ly dị và tìm được việc làm ở một nhà trẻ, nơi cô gửi con. Liz kiếm đủ tiền để sống nhờ làm việc không ngơi nghỉ.
Khoảng thời gian đó thật tồi tệ.
Cô không hề hối tiếc. Simon là thế giới của cô.
* * *
Tara một tay bồng cậu con trai Briac tay kia chật vật lấy thức ăn đưa lên miệng. Nụ cười của Briac mang lại niềm vui cho mọi người và thắt chặt thêm tình yêu thương giữa họ.
Amber đẩy đĩa sang một bên và đứng dậy. “Để em bế nó đỡ cho chị Tara. Tối nay em không đói.”
“Em nói thật chứ?”, Tara để Amber đỡ lấy Briac.
“Thật mà.”
Liz liếc nhìn con trai trong khi nó đang cù ngón tay Briac khiến cu cậu toét miệng cười.
Không giống như cô, Simon cảm thấy hạnh phúc khi sống ở thế kỷ XVI. Nó yêu mến sự hòa hợp của gia đình này. Và Fin là người đứng đầu danh sách những người nó yêu quý.
“Simon.” Fin liếm mỡ trên các ngón tay và hất đầu về phía con trai cô. “Nghe Elizabeth nói quyền năng của cháu có chút thay đổi hả?”
Simon hướng mắt về phía cô rồi chuyển sang Ian, đang ngồi bên phải Fin. “Hình như vậy đấy ạ.” “Chú còn biết cháu biến đổi được nữa.”
“Đúng không? Có phải cơ thể của cháu cũng thay đổi khi cháu nhìn xuyên thấu các loài động vật không?”, Ian nói từ đầu bàn.
Simon gật đầu. “Vâng, một chút ạ.” Simon cụp mắt nhìn xuống bàn, rõ ràng là không thấy thoải mái.
“Thật tuyệt vời.” Lora nở nụ cười rạng rỡ với thằng bé.
“Tôi cũng nghĩ vậy, Simon.” Amber vỗ nhẹ vào vai nó ủng hộ.
“Cháu là một chàng trai dũng cảm. Quyền năng này rất hiếm, chỉ những người trí tuệ vô song mới có được.”
“Ông còn biết người nào khác hay sao ạ?”, Simon hỏi. “Ta chỉ nghe nói thôi chứ chưa từng tận mắt trông thấy.
À mà, ngoại trừ lúc Grainna...”, Ian không nói hết câu. Cả nhà đều biết về trận chiến mà ông đang hồi tưởng. Grainna đã giết chết người đàn ông đem lại sự hồi sinh quyền năng cho mụ, rồi biến thành chim và thoát chết.
“Tốt hơn hết là cháu nên làm chủ được kỹ năng mới của mình. Hãy tập luyện đi.”
Ian gật đầu. “Aye, ta đồng ý.”
“Elizabeth có đưa ra một gợi ý, con nghĩ ta nên xem xét.”
Trong các cuộc thảo luận, Fin ít khi đứng về phía cô. Giờ đây nghe anh nói thế cô cảm thấy khá phấn chấn.
“Gợi ý gì vậy?”, Myra hỏi.
Liz liếc nhìn từng thành viên gia đình trước khi lên tiếng. “Chúng ta cần phải tìm cách để thực hành quyền năng. Mỗi ngày.”
“Nhưng…”
“Xin hãy nghe cháu nói đã ạ”, cô nói với Ian. “Grainna không chơi theo luật chơi của chúng ta. Mụ liên tục tăng cường quyền năng, sử dụng chúng, điều khiển chúng. Còn chúng ta thì cố che giấu. Cháu biết chúng ta đang ở đâu và việc giữ bí mật cần thiết như thế nào, nhưng chúng ta vẫn phải làm điều gì đó để tăng cường những quyền năng cốt là để chiến đấu một cách công bằng với mụ ấy.”
“Theo lời tổ tiên chúng ta phải hợp sức để đánh bại mụ ấy.”
Liz sẽ không bao giờ quên cái cách Bà Tổ Elise, con gái của Cameron, lơ lửng xung quanh căn phòng, cho họ biết định mệnh của họ như thế nào. Bà đã xuất hiện vào đêm trước khi họ bước vào trận quyết chiến với Grainna và bảo họ kết hợp lại để đánh bại mụ phù thủy bất tử đó. Elise cũng nói rằng cuộc chiến của họ mới chỉ bắt đầu. Mãi đến bây giờ, sau nhiều tháng trôi qua, Liz mới cảm thấy trọng lượng của những lời nói đó. Hoặc là để cho Grainna cai trị Scotland, hoặc là họ phải cố hết sức ngay từ lúc này.
“Làm thế nào mà cháu có thể đề nghị chúng ta thực hành quyền năng dưới con mắt đám binh lính được cơ chứ? Trước những người không phải Druid, những người sợ tất cả các loại phép thuật ấy?”
“Mọi người có thể nghĩ ra một câu thần chú nào đó ngăn không cho đám gia nhân dòm ngó khi tất cả cùng đến phòng của Lizzy.” Todd, người duy nhất không mang dòng máu Druid lên tiếng, “Có lẽ mọi người nên nghĩ điều gì đó tương tự, và nhiều hơn thế nữa”.
Myra siết tay chồng. “Con không biết nhưng nếu chúng ta có quyền năng thì nên làm như thế.”
“Có thử thì mới biết được.”
“Đó là quan điểm của tôi”, Lizzy bày tỏ. “Thực hành sao cho quyền năng đạt đến mức hoàn hảo và chỉ có thế mới địch lại Grainna. Tara, ngoài việc chăm sóc vườn rau, em đã từng sử dụng quyền năng của mình vào việc khác chưa?”
“Không hẳn. Em đã xóa sạch lối đi dẫn đến ngôi nhà nơi em đã bị Grainna nhốt.” Tara rùng mình. Duncan quàng tay ôm vợ.
“Amber, cháu đã cố gắng đọc các đồ vật chưa? Cô biết cháu đọc được con người dễ dàng, nhưng còn với đồ vật thì sao?”, Liz hỏi.
Todd khịt mũi. “Chắc chị xem phim CSI[1] nhiều lắm nhỉ.”
“Tôi không chắc lắm, Todd. Là một cảnh sát, có bao giờ anh nghe nói về tâm linh có ích cho một cuộc điều tra không? Về trẻ em mất tích ấy?”, Liz nhớ đến tác giả của cuốn sách Giác Quan Thứ Bảy.
“Cháu không thử, Lizzy. Cháu làm được.” Amber sốt sắng, thật đúng là tuổi trẻ có khác.
“Đọc được đồ vật thì có ích gì?”
“Nếu tình cờ thấy một thứ gì đó thuộc về Grainna, Amber có khả năng cảm thấy hoặc biết gì đó về mụ còn chúng ta thì không, có thể là một điểm yếu của mụ chẳng hạn.”
“Cũng đáng lắm.”
Mọi người ngưng bặt khi cô hầu gái phụ bếp xuất hiện. Gia đình chuyển chủ đề quá nhanh đến nỗi nếu Liz không nhận ra sự có mặt của Alice thì cô đã nghĩ Myra dở người hay sao mà tự nhiên đi khen món gà lôi.
“Ngon quá”, Tara phụ họa.
“Chị vẫn chẳng thể nào tin được là cà chua không hề độc đâu.”
“Chẳng phải là chúng mình vẫn ăn cà chua suốt từ nhỏ đến lớn hả chị Lizzy.”
“Ừ, đúng rồi. Ăn suốt ấy chứ.”
Alice rời khỏi phòng ăn vào bếp trở lại. “Anh có thấy không?”
Fin ngẩng đầu sang một bên hỏi. “Thấy cái gì?”
“Sự phối hợp.” Liz bật tách ngón tay. “Tất cả đã rất ăn ý khi Alice bước vào. Với quyền năng cũng cần phải thế. Chúng ta cần phải đưa quyền năng vào cuộc sống hàng ngày của mình.”
Ian đặt tay bên cạnh chiếc đĩa. “Ta nghĩ cháu nói đúng. Thời gian này chúng ta cần phải tìm cách sử dụng tất cả các quyền năng của mình. Ngay cả ta có lúc còn để chệch mục tiêu khi tung các đòn sấm sét cơ mà.”
Cả nhà cười ầm lên.
“Tạ ơn Chúa về những phép lạ nhỏ.” Todd liếc nhìn cha vợ. “Sao ạ? Myra đã cảnh báo con về quyền năng của cha. Cha có thể hình dung con đã gặp ác mộng như thế nào khi nghĩ cha sẽ giáng sấm sét xuống con vì...”
Vì dám biến con gái ông thành đàn bà trước ngày cưới cơ mà. Liz tư lự.
Ian nheo mắt.
“Mà thôi quên đi.”
Todd kết thúc đột ngột khiến mọi người cười lớn hơn.
Ngoại trừ Ian, lúc này đang nhìn xoáy vào Todd như muốn khoan vài lỗ vào sọ cậu ta. Mặc dù Todd và Myra đã là vợ chồng, nhưng thời gian vẫn chưa đủ lâu để anh lấy được thiện cảm của ông. Với ông, cô con gái lớn vẫn còn bé bỏng.
“Ngày mai ta sẽ dẫn Elizabeth, Simon, Myra, và Todd đi khảo sát một vị trí kín đáo, nơi chúng ta có thể thực hành.”
Briac nhõng nhẽo trong vòng tay Amber.
Tara bỏ khăn ăn ra khỏi lòng và rời khỏi bàn. “Giao nó cho chị nào.”
“Để cho thằng bé ăn ngủ xong xuôi con sẽ sang phòng Liz với mọi người nhé.”
“Em đang mệt, Tara. Có lẽ chúng ta nên kết vòng tròn vào một đêm khác.”
“Chị vừa thuyết phục mọi người ở đây là chúng ta cần phải thực hành quyền năng nhiều hơn cơ mà. Chúng ta đã ngừng kết nối vòng tròn quá lâu. Đã đến lúc chúng ta cần tăng cường sức mạnh của phép thuật.”
Duncan phì cười. Tara liếc nhìn chồng và bất giác hai má cô nóng bừng. Nhìn nét mặt của Tara, Liz đoán việc tăng cường “sức mạnh phép thuật” của Duncan có liên quan đến chuyện ấy.
Liz biết chắc hai người họ đang trêu đùa nhau bằng ý nghĩ. Lời thề thiêng liêng vợ chồng cùng nhau đọc vào ngày cưới đã giúp kết nối suy nghĩ của hai người.
“Anh xấu lắm, Duncan”, Tara nói.
Chắc chắn là chuyện ấy rồi. Liz liếc nhìn Fin, lúc này đang đưa mắt theo từng cử động của cô.
* * *
“Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh.” Vòng tròn kết nối xung quanh họ, những ngọn nến cháy sáng, mùi hoa oải hương thơm dịu.
Những người phụ nữ bay lơ lửng.
“Hãy cho chúng con sức mạnh để có thể nhìn thấy...”, Lizzy dẫn nhập câu thần chú, chờ những người còn lại lặp theo lời cô.
“Grainna đang ở xó xỉnh nào vậy, làm ơn cho chúng con biết đi.”
“Thôi nào, Lizzy, chị thực sự nghĩ rằng tổ tiên đánh giá cao tính hài hước của chị sao?” Nghe tiếng Tara, Lizzy mở bừng mắt.
“Chị không quan tâm họ có thích hay không. Chúng ta đang chịu trách nhiệm cho thiếu sót của họ đây này. Chắc hẳn là Grainna đã biến mất khỏi nơi đây nếu như ngày trước họ khống chế mụ ta hoàn toàn thay vì gửi mụ đến tương lai.
Hơn nữa, chị dị ứng với bất cứ thứ gì có vần điệu.”
Những người khác lặp lại lời nói của cô, thậm chí Amber còn cười khúc khích khi con bé dùng từ xó xỉnh. Nhiều khi Liz phải tự nhắc mình là Amber vẫn còn bé. Nó mười ba tuổi, cùng tuổi với Simon, nhưng con bé đủ chín chắn để thiết lập vòng tròn cùng đám chị em. Liz nghĩ ở Scotland thời trung cổ nên con bé sớm trưởng thành. Thêm vào đó là Grainna và mối đe dọa về cái chết mỗi ngày khiến cho trẻ em nơi đây trưởng thành nhanh chóng.
Liz ngồi nắm tay các chị em, tất cả im lặng và tập trung. Đã nhiều phút trôi qua.
Không có gì xảy ra cả.
“Chẳng thấy tác dụng gì hết”, Myra kêu lên. “Chị biết”, Liz mím môi, có vẻ nản chí. “Chúng ta nên dừng lại ư?”
“Không”, giọng nói của Amber có vẻ xa xôi, nhưng nó đang ngồi ở giữa họ, tay nắm chặt, lơ lửng trên mặt đất.
Giống như Myra và Tara, Liz dồn sự chú ý đến cô bé nhỏ tuổi nhất. Con bé đang nhắm nghiền mắt, nắm chặt hai tay.
“Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh, xin hãy ban thêm nhiều sức mạnh. Hãy cho chúng con một kế hoạch để tiêu diệt Grainna.”
Liz nghiêng đầu về phía Myra và Tara trước khi nhắm mắt lại để thử xem bài cầu kinh của Amber sẽ mang lại cho họ hình ảnh nào không.
Liz nhìn các đốm sáng lấp lánh đằng sau mi mắt khi ngọn lửa trong lò sưởi phía trước hắt ra những hình ảnh loang loáng. Những ngọn lửa trông tươi mát và sạch bong như sóng đại dương. Mùi của nước mặn và những đợt sóng xô vào nhau khiến cô thấy nhớ nhà.
Mình cần phải tập trung. Mơ mộng về California không thể giúp mình và mọi người thoát khỏi Grainna được.
“Có ai cảm thấy gì không?”, Tara hỏi.
“Em nhìn thấy gì đó”, Amber nói. “Nhưng không biết là gì.”
“Nó trông như thế nào?”
“Cỏ, cỏ dày lắm. Bay trong gió, cháu nghĩ thế.”
Liz nghiến răng. Vùng cao nguyên đầy cỏ bay trong gió. “Còn gì nữa không?”
“Màu xanh lam. Cháu nghĩ là bầu trời. Mà cũng không biết nữa.”
“Có người không?”
“Không, không có gì. Còn Myra?”, Tara thở dài.
“Không ạ.”
Liz mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào các chị em, nét mặt họ nhuốm vẻ thất vọng. Mọi người hy vọng họ sẽ tìm được cách gì đó để giải quyết vấn đề.
Họ bay lơ lửng thành một vòng tròn cách mặt đất chừng một mét.
“Ít nhất thì lúc này em không phải lo lắng về việc phải gắng sức khi chúng ta bắt đầu hạ xuống.” Tara cất tiếng khiến mọi người bật cười khi nhớ lại những lần họ kết vòng với nhau trong thời gian cô ấy đang mang bầu chín tháng.
“Tuy nhiên, em muốn biết chắc chắn cái gì đã nâng chúng ta lên cao để rồi chúng ta có thể sử dụng sức mạnh ngược lại mà rơi xuống nhẹ nhàng”, Myra nói.
Liz nhìn xuống sàn nhà. “Sẵn sàng chưa?”
Họ đồng thanh trả lời rồi buông tay và đáp xuống sàn nhà.
“Tốn thời gian quá đi.” Myra thổi tắt những ngọn nến và nhặt chúng lên khỏi sàn. “Có lẽ chúng ta nên thử một cái gì đó mới.”
“Chúng ta sẽ tiếp tục luyện tập hàng ngày.” Liz lấy cuốn Giác Quan Thứ Bảy từ dưới giường lên. “Vậy nên thử một thứ khác xem sao.”
Amber bò vào giường rồi nằm sấp người. “Ở ngoài trời?”, con bé nói, “Ý hay đấy ạ!”.
“Cô không đề nghị điều đó... nhưng…” Khả năng đọc được ý nghĩ người khác của Amber thật đáng nể. “Nhưng này, trong toàn bộ cuốn sách, Mayfair luôn đề cập đến sự kết nối với sức mạnh thiên nhiên. Bà ấy tin rằng với cuộc cách mạng công nghiệp và khi mọi người có thể sống mà không cần đi ra ngoài, các phù thủy đã bị giảm bớt rất nhiều sức mạnh.”
“Cháu hiểu rồi.”
“Dù cô không chắc chắn về chuyện khỏa thân.” “Gì cơ, khỏa thân á?”, Tara nhướng mày hỏi.
“Mayfair khẳng định rằng trong những ngày lễ của phù thủy, ngày hạ chí, ngày đông chí… phù thủy tụ tập lại, kết vòng tròn và hòa mình trọn vẹn với thiên nhiên.” Cô hít một hơi. “Khỏa thân.”
Amber bật cười khúc khích, lấy tay che miệng. Myra cũng bắt đầu cười. Khi Tara bắt đầu cười ngặt nghẽo, Liz cố hết sức để không cười theo. “Chị nói nghiêm túc đấy. Không phải là chị gợi ý ta cởi truồng chạy lòng vòng. Nhưng chị nghĩ là ta không nên bỏ qua bất cứ cách gì chưa từng thử.”
“Vậy chị đang đề nghị chúng ta làm điều đó rồi còn gì.” “Không, không hẳn. Chị chỉ nói... chúng ta chưa thử cách đó thôi.”
“Ngày Hạ chí qua rồi.”
“Em không muốn mông mình đóng băng trong mùa đông đâu.”
Có tiếng khóc thét của Briac vang lên từ dưới sảnh. Tara đứng dậy đi ra cửa.
“Ít nhất ta nên cố gắng kết một vòng tròn ngoài trời và thử tìm kiếm Grainna theo cách đó đi.”
“Đồng ý.” Mọi người nhất loạt tán thành trước khi bước ra khỏi cửa.
________________________
Chú thích:
[1] CSI: Crime Scene Investigation hay CSI là một loạt phim truyền hình trinh thám, tâm lý tội phạm của Mỹ - Canada được tạo ra bởi Anthony E. Zuiker. Series này lọt vào danh sách các chương trình truyền hình ăn khách nhất thế giới, được đề cử nhiều lần cho các giải thưởng trong ngành điện ảnh và đã giành được chín giải thưởng.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề