Chương 4 -
ột nhóm tám người bước vài vũ trường "Đêm Vàng ". Bốn cô gái ăn mặc kiểu “con nhà nghèo” vừa đi vừa lắc hông uốn éo, miệng nhai chewing- gum chóp chép, nhìn dáng điệu hết sức ngổ ngáo nhưng đẹp một cách quyến rũ phi thường.
Trong đó đẹp nhất là cô nàng mặc áo đỏ tên Hoàng Ngọc. Cô bé có mái tóc vàng buông rơi xuống bộ ngực hở hang. Chiếc váy ngắn ngủn đến mức không thể ngắn hơn được nữa, khuôn người tròn trĩnh, trắng như sữa. Đôi mắt đẹp mê hồn, chỉ cần nhìn cô thôi cũng đủ thấy mê mẩn.
Thế mà tối nay Hoàng Ngọc chỉ đi có một mình. Nói một mình cũng không đúng, đi với cả nhóm ấy chứ. Nhưng có điều là không có cặp như ba cô nàng kia. Cô bé tham gia nhóm của Minh Nguyên qua sự giới thiệu của Khánh Trinh. Và tò mò vô cùng về ông giám đốc trẻ quản lý một công ty đồ sộ của gia đình anh ta. Khánh Trinh bảo rằng anh ta rất nhiều bồ, nhưng chỉ quen một thời gian rồi xù. Chẳng biết ai xù ai. Và Khánh Trinh muốn Hoàng Ngọc thử sức xem có làm đổ gục được anh ta không.
Hoàng Ngọc không quan trọng chuyện Minh Nguyên có bỏ bồ hay không. Cô luôn tự tin vào ngoại hình của mình. Những gì Khánh Trinh nói khiến cô bị khiêu khích, cảm giác của người đẹp háo thắng khiến cô nhất quyết chinh phục cho được Minh Nguyên
Khánh Trinh cố ý chọn một bàn trống ở góc phòng, chỗ đèn thật yếu ớt. Cô đẩy Hoàng Ngọc ngồi gần chỗ Minh Nguyên, rồi nói hết sức lớn:
- Tối nay bạn em không có bạn, em giao nó cho anh đó nhe
Nhạc ồn quá nên Minh Nguyên không nghe được gì. Nhưng nhìn cung cách của Khánh Trinh, anh cũng hiểu được. Anh quay lại cười với Hoàng Ngọc một cái, rồi chìa tay ra bắt chứ không nói gì
Hoàng Ngọc đặt tay vào tay anh, chủ động bóp mạnh một cái. Bàn tay thật mềm nhưng cử chỉ thì rất mạnh mẽ, cô gây cho Minh Nguyên ấn tượng khá đặc biệt. Và anh cúi xuống hôn tay cô, y như động tác của một quý tộc lịch sự. Cử chỉ đó làm cả bọn vỗ tay cười rần lên. Tấn Trung huýt sáo một tiếng:
- Cử chỉ đẹp đó Nguyên, làm tới luôn đi mày
Minh Nguyên cười cười, không nói gì. Anh nghiêng đầu quan sát khuôn mặt Hoàng Ngọc rồi kề sát vào tai cô:
- Em đẹp không thua nữ hoàng Ai Cập, thế này thì anh chết mất
Hoàng Ngọc nháy mắt một cái:
- Có đẹp bằng mấy cô bồ của anh không?
Minh Nguyên búng tay cái tách:
- Em là trên cả tuyệt vời rồi, không ai có thể so sánh với em được, người đẹp ạ!
- Vì câu nói qúa đẹp này, bắt tay anh một cái nữa
Vừa nói, cô vừa chìa tay cho Minh Nguyên bắt. Lần này anh không hôn mà cố ý giữ lại thật lâu, đến nỗi Tấn Trung đập lên vai anh một cái:
- Có kết người đẹp thì cũng từ từ thôi mày. Làm quá, cô bé sợ mày đó nghe!
Hoàng Ngọc nhún vai, cử chỉ rất kịch:
- Em không phải là con nai tơ đâu nhé, đừng có tưởng em hiền là lầm đó
Câu nói đó làm Minh Nguyên phải quay lại nhìn cô lần nữa, rồi cười gật gù:
- Vậy thì nhất em rồi
Hoàng Ngọc không hiểu anh nói nhất cái gì. Nhưng nhìn cử chỉ của anh, cô biết chắc chắn mình đã gây một ấn tượng nào đó. Phải vậy chứ, có ai đứng trước cô mà không rung động đâu, trừ phi đó là một nhà tu!
Mấy cặp kia đứng dậy kéo ra sàn nhảy. Còn lại hai người, Hoàng Ngọc liếc qua nhìn Minh Nguyên, chờ anh mời ra sàn. Nhưng anh vẫn ngồi yên uống bia, anh hơi ngửa người ra sau, tay hờ hững cầm lon bia. Có vẻ như anh không có ý định tham gia cuộc vui. Điều đó làm Hoàng Ngọc thấy hơi lạ, không thích nhảy thì anh rủ đến đây làm gì?
Nhưng cử chỉ bất cần đó lại có cái hay riêng, nó làm Hoàng Ngọc tò mò. Cô ngọ nguậy người, liếc anh một cái:
- Anh Nguyên không muốn nhảy hả?
Minh Nguyên không trả lời, anh đặt lon bia xuống bàn rồi đứng kéo tay cô đi ra sàn nhảy. Cả hai hòa nhập vào đám đông đang cuồng nhiệt trong vùng âm thanh chảy mạnh như thác. Hoàng Ngọc gần như không nhận ra con người mới hờ hững trước đây, Minh Nguyên chơi hết mình, nhảy với tất cả nhiệt tình khiến cô như bị truyền sang ngọn lửa cháy rực và cô cũng quậy tung lên với những động tác táo bạo.
Cả hai nhảy liên tục đến hết phần một. Nhạc bỗng thay đổi, điệu Slow trữ tình làm không khí có vẻ nhẹ nhàng hơn. Những ngọc đèn xoay tít lúc nãy giờ phủ xuống một màu hồng quyến rũ. Minh Nguyên choàng tay ngang hông Hoàng Ngọc, mạnh bạo kéo cô vào sát người. Cô bé cũng không phản đối, thậm chí cố ý chạm vào người anh, cố ý khơi lên những ý tưởng không lành mạnh. Dù chỉ gặp lần đầu nhưng cô đã bị chinh phục và quyết định sẽ làm Minh Nguyên phải nhớ mình
Cô hoàn toàn không biết rằng Minh Nguyên đọc ý nghĩ cô như người ta đọc sách. Anh đâu còn lạ gì những mánh khoé rất con gái của các cô nàng. Thậm chí thừa hiểu Khánh Trinh đã giới thiệu về mình ra sao và cô bé đẹp bốc lửa này đang có cảm nghĩ gì về mình. Cô ta chỉ là một cô bé con, một cô bé mới lớn làm ra vẻ sành sỏi. Còn anh thì quá từng trải để có thể đứng gần mà quan sát một cách tỉnh táo
Hết điệu Slow, Minh Nguyên quyết định trở về bàn. Nhưng khi anh định đưa Hoàng Ngọc đi thì cô đứng lại, đôi môi màu trầm khẽ cong lên nũng nịu:
- Em muốn nhảy nữa
Minh Nguyên lắc đầu, kèm theo một cái nháy mắt trữ tình:
- Anh mệt rồi. Anh thích ngồi chơi với em
Hoàng Ngọc mỉm cười ngay. Cô nép vào người Minh Nguyên, trở về bàn. Và cứ như thế, cô ngồi xuống bên anh. Trong bóng tối cả hai hôn nhau một cách tình tứ rất lâu. Về khoản này thì cả hai đều rất sành sỏi, vì vậy mà đam mê càng cháy lên trong mỗi người
Rồi Minh Nguyên buông cô ra. Anh nghiêng người tới cầm lon bia trên bàn, uống một hơi dài, rồi anh ngồi nhích ra, tìm gói thuốc trong túi áo, chậm rãi thưởng thức mùi thuốc lá sau cảm giác đầy đủ
Trong bóng tối lờ mờ, anh nghiêng đầu nhìn xuống khuôn mặt Hoàng Ngọc đang áp trên vai anh. Nãy giờ anh không nhìn kỹ, nhưng đoán cô bé không quá hai mươi lăm. Cách ăn mặc bốc lửa thế này không phải con nhà nề nếp. Mà nếu cô sinh ra trong gia đình nề nếp thì hẳn cô ta được tự do ghê gớm
Anh hút cho hết điếu thuốc rồi đỡ Hoàng Ngọc ngồi lên:
- Em thích thì cứ ra ngoài kia nhảy, đừng chờ anh nhé cô bé. Anh hơi mệt, chờ tụi nó vô là về đó
Hoàng Ngọc nhăn mặt:
- Về gì sớm vậy anh? Em thích ở lại nữa, chơi tới khuya cơ
Minh Nguyên không trả lời, anh lặng lẽ cười một mình, một cảm giác trống rỗng chán ngán chợt xâm chiếm. Anh không mất lịch sự đến nỗi lạnh nhạt, nhưng không có hứng thú nói chuyện với cô nàng ngổ ngáo này. Và rồi hình ảnh Thanh Phương lại hiện về trong tâm trí, nhấn chìm anh vào những ý nghĩ miên man. Mấy ngày nay anh cứ bị ám ành bởi khuôn mặt giận dữ của cô. Anh biết Thanh Phương rất tức cách nói chuyện xỏ lá của mình. Ngay chính anh cũng thấy mình hơi láu cá. Nhưng lúc đó anh buộc phải nói như vậy để chuyển ý nghĩ của cô sang hướng khác. Anh không chịu nổi khi cô quyết định nghỉ việc. Và hơn ai hết, anh hiểu Thanh Phương thù ghét mình thế nào. Chuyện đó chắc chỉ có ba cô mới có thể giải thích, nhưng ông ấy làm gì có thể giúp anh
Nãy giờ Hoàng Ngọc không ngớt nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Minh Nguyên. Cô ngọ nguậy một cách khó chịu, rồi kéo tay anh thật mạnh:
- Anh Nguyên!
Minh Nguyên hơi cau mặt, nhưng giọng nói ngọt lịm:
- Gì vậy cô bé?
- Sao mặt anh buồn quá vậy? Ngồi với em sao cứ nghĩ gì gì ấy, bộ nhớ cô nào hả?
Minh Nguyên cười âu yếm:
- Ngồi bên cạnh người đẹp như em, anh còn tâm trí nào nghĩ đến người khác chứ
- Vậy sao nãy giờ anh không nói gì hết vậy?
- Anh chờ em nói đấy chứ. Em đẹp thế này thì nói chuyện phải hay rồi. Nghe em nói dù sao vẫn thích hơn là nghe nhạc
- Hứ! Anh giỏi tán tỉnh lắm
- Anh nói thật mà
Rồi Minh Nguyên lại ngồi im. Khuôn mặt nũng nịu của người đẹp ngồi bên cạh làm anh nhớ vẻ thảng thốt của Thanh Phương khi gặp cô trong quán vào buổi trưa ấy. Cô có vẻ thất thần chán nản. Nhưng rồi sau đó lại cười dịu dàng với Thái Quyền. Thật không sao chịu được điều đó!
Sáng nay Nguyệt Hương nói anh mới biết Thanh Phương bị mất xe. Anh biết cô bị sốc ghê gớm. Không hiểu vì sao cô cứ liên tục gặp những chuyện khổ sở như vậy
Đã vậy lại bướng bỉnh, lại không chịu nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của anh. Cứ tưởng vậy là khôn ngoan lắm sao?
Minh Nguyên cười gằn một mình. Cứ mỗi lần nhớ đến Thanh Phương thì anh lại có cảm giác vừa yêu cuồng điên, vừa tức giận gai góc. Mà anh cũng không hiểu mình nợ gì cô ta để cứ phải bị khổ sở như vậy. Quên phứt đi là xong, nhưng anh làm điều đó không nổi.
Hoàng Ngọc chợt tựa đầu vào vai anh, những sợi tóc chạm vào mặt anh làm anh thấy nhột nhạt. Anh hơi né đầu một bên, nhưng bàn tay lại choàng vai cô, giọng tình t:
- Về nghe cô bé. Xin lỗi em, hôm nay anh mệt quá, anh muốn về sớm
Hoàng Ngọc có vẻ phật ý:
- Thế không chờ mấy người kia sao?
- Mình đi riêng càng thích chứ sao
Hoàng Ngọc cười tươi ngay:
- Vậy mà em không nghĩ ra
Cô đứng dậy, chủ động đi ra cửa trước. Minh Nguyên lừng khừng theo sau. Anh ngán tận cổ cung cách táo bạo của cô nàng. Cô ta quá tự tin vào nhan sắc, đến nỗi không còn biết giữ ý hay thẹn thùng
Anh thấy chán chán và im lặng lái xe. Nhưng Hoàng Ngọc cũng đâu có chịu để cho mình bị bỏ quên. Thấy Minh Nguyên cứ đăm đăm ngó phía trước, cô nhăn nhó bực mình, rồi nhéo vai anh một cái:
- Nữa nữa, lại nghĩ đi đâu nữa, chán anh muôn chết được luôn!
– Anh đưa em về nhé, chỉ nhà cho anh đi!
Hoàng Ngọc giận dỗi ngúng nguẩy:
– Anh làm như em là búp bê vậy, không thích nữa thì cất qua một bên, sao anh yêu tỉnh táo thế?
Minh Nguyên cười cười:
– Anh đang say em như thuốc phiện đây, em không thấy anh đã bị em cướp mất hồn sao?
Hoàng Ngọc cười khúc khích:
– Xạo thấy ghê luôn.
– Bây giờ em chỉ nhà để mai mốt anh biết nhà mà tới rủ em đi chơi chứ.
– Đi chút nữa đi anh, còn sớm mà.
Minh Nguyên nhìn đồng hồ:
– Mười một giờ rồi đó cưng.
– Thì nhằm gì, bình thường em đi tới nửa đêm luôn.
– Ba mẹ em để cho em tự do vậy à?
Hoàng Ngọc thản nhiên:
– Ổng bả có ở nhà đâu mà cấm với cản, đi nước ngoài suốt. Ở nhà một mình em không đi chơi thì biết làm gì bây giờ?
Minh Nguyên không nói gì nữa. Giờ thì anh đã đánh giá được cô bé này thuộc tuýp người nào: Một tiểu thư sa đoạ. Nhưng thật ra cô ta cũng đáng tội nghiệp.
Dù Hoàng Ngọc phản đối, anh vẫn đưa cô về nhà. Tất nhiên là phải có cách hứa hẹn ngọt ngào cô bé mới chịu. Tưởng như cô ta sành sỏi nhưng thật ra nhẹ dạ vô cùng. Và anh dỗ dành cô ta dễ như dỗ một đứa con nít.
Về nhà, Minh Nguyên đi lên phòng thay đồ. Mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Nhưng anh không muốn ngủ mà cứ ngồi dựa thành giường suy nghĩ. Bây giờ anh lại nhớ khuôn mặt hơ hải của Thanh Phương, vừa đau lòng vừa bất lực, sau đó là tức giận. Vì cái đầu bướng bỉnh của cô ta mà anh phải đau khổ.
Còn cô ta cũng tự làm khổ mình mà không biết.
Hôm sau vào công ty, Minh Nguyên gọi cô thư ký vào phòng:
– Cô biết công ty quảng cáo Thiên Hà chứ?
– Dạ biết.
– Tôi rất thích cách làm việc của nhân viên quản lý bên đó. Anh ta còn là sinh viên, vừa học vừa làm, nhưng có vẻ có năng lực lắm. Cô hãy làm cách nào đó kéo anh ta về đây, mà phải khéo léo một chút.
– Dạ hiểu. Nhưng sẽ nhận vào khâu nào à?
Minh Nguyên suy nghĩ một chút. Thật tình các phòng đều đã đủ người. Giờ muốn mở một phòng giống như chỗ Nguyệt Hương và Thanh Phương đã làm thì không được.
Thấy anh có vẻ khó nghĩ, cô thư ký nói như gợi ý:
– Chị làm dưới phòng vi tính sắp nghỉ hộ sản, hay là để người đó thế chị ấy, được không anh.
Minh Nguyên uể oải khoát tay:
– Cứ làm vậy đi. Nhưng tôi không muốn anh ta biết chuyện này có tôi trong đó và cô trực tiếp phỏng vấn anh ta chứ không phải tôi. Cô hiểu chứ?
– Dạ hiểu.
– Được rồi, cô ra đi!
Cô thư ký đi ra ngoài. Minh Nguyên nhìn theo. Lúc nãy vẻ mặt cô ta rất bình thường, nhưng anh đọc thấy trong mắt cô ta vẻ ngạc nhiên khó giấu. Anh thừa biết cô ta nghĩ gì. Nhưng vốn kín đáo và bản lĩnh nên cô ta chỉ làm chứ chưa bao giờ hỏi.
Anh thích phong cách làm việc đó. Và từ trước giờ chưa bao giờ thay người vào vị trí của cô ta. Hình như cô ta cũng chưa từng phàn nàn gì về chỗ làm này.
Nhưng dù cô ta có tế nhị cách mấy, anh cũng thấy một chút quê quê. Vì Thanh Phương mà anh phải mất công làm những việc vớ vẩn thế này. Nhưng cái cách cô ta đáp lại anh thì thật đáng nổi giận.
Một tuần sau, Thái Quyền đến công ty gặp cô thư ký. Minh Nguyên ngồi phía sau bức bình phong, im lặng theo dõi cuộc phỏng vấn. Anh rất hài lòng vì cách hỏi của cô thư ký. Cô ta làm như chính Thái Quyền mới là người tự ý xin việc. Và khi kết thúc buổi nói chuyện, cô ta chẳng hứa hẹn điều gì cụ thể, như còn phải xét lại hồ sơ của anh.
Minh Nguyên nhìn qua khe hở của bức màn. Anh biết Thái Quyền có tâm lý vừa hy vọng vừa hoang mang. Anh ta hoàn toàn không nghĩ ra nổi đây là sự sắp xếp. Minh Nguyên không muốn lừa anh ta. Nhưng nếu nói ra để Thanh Phương biết thì chắc chắn chuyện sẽ tệ hại giống như đã xảy ra lần trước. Nếu vậy thì anh tốn công sức để làm gì?
Tuần sau nữa thì Thái Quyền chính thức được nhận. Buổi sáng đầu tiên anh vào công ty, cô thư ký đưa anh lên phòng giám đốc trình diện. Và anh phải ngồi chờ gần nửa tiếng mới thấy giám đốc xuất hiện.
Khi Minh Nguyên bước vào, anh thấy ngay vẻ dè dặt của Thái Quyền. Anh cũng làm ra vẻ ngạc nhiên, nhưng cử chỉ thì thật giản dị chân tình:
– Chờ tôi có lâu không? Xin lỗi nghe. Tôi không biết là anh đến sớm như vậy, thường thì đến tám giờ tôi mới vào công ty. Vậy ra anh là người mới vào, hay lắm.
Thái Quyền khẽ gãi đầu:
– Hôm đó chị Hà có đến công ty tìm giám đốc của em. Ngồi nói chuyện một lát chị ấy bảo công ty anh sắp có người nghỉ, em hỏi liều xin vào nhưng cũng không chắc là được nhận.
– À! Đúng là công ty đang có người nghỉ, cũng cần người đủ năng lực thay thế. Tạm thời thì tháng đầu anh chỉ học việc, tháng sau sẽ làm chính thức.
Thái Quyền cười khấp khởi:
– Vâng.
– Cũng nói trước với anh là trước người mắt thì nhận như vậy, còn có dài lâu hay không thì tuỳ thuộc vào công việc và cũng tuỳ vào năng lực của anh, nếu không kham nổi thì tôi buộc phải...
Minh Nguyên bỏ lửng câu nói. Thái Quyền gật đầu liên tục:
– Dạ, em hiểu. Công ty nào cũng phải vậy thôi, không có năng lực thì làm sao đòi hỏi được làm việc, em biết như vậy mà anh.
Minh Nguyên mỉm cười:
– Hiểu nhau như vậy làm việc chung sẽ thoải mái hơn. Tôi thích trong công ty mọi người lúc nào cũng thoải mái, như vậy dễ làm việc.
– Dạ.
Minh Nguyên quay qua chuyện khác, vẻ như vô tư:
– Lần đó gặp anh với cô Phương ở quán cơm, hình như hai người có chuyện không vui phải không? Tôi định sang ngồi chung, nhưng thấy cả hai căng thẳng quá nên lại thôi.
– Dạ, tại lúc đó cổ mất xe nên buồn đó anh.
– Vậy à! Vậy rồi cô ta mua xe khác chưa?
– Dạ, không có tiền mua, em cũng không có tiền để giúp cô ấy.
– Vậy rồi làm sao cô ta đi học, rồi phải đi làm nữa, cô ta nhờ bạn bè à?
– Dạ không, em làm tài xế cho cổ. Em định là kiếm thêm để giúp cổ mua xe mới.
Minh Nguyên điềm nhiên:
– Nếu có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp trong khả năng của tôi.
– Dạ, cám ơn anh.
– Tôi sẽ ứng trước cho anh một năm lương và mỗi tháng sẽ trừ vào phân nửa. Như vậy anh có thể mua xe cho cô ta và rảnh rang làm việc. Chứ phải đưa đón kiểu đó, anh không kham nổi công việc đâu.
Thái Quyền tưởng như mình nghe lầm, anh dè dặt nhắc lại:
– Anh hứa là...
Minh Nguyên khoát tay:
– Trưa nay cô Hà sẽ ứng lương cho anh, còn chuyện trừ vào mỗi tháng thì phòng tài vụ phụ trách. Nói vậy, nhưng tháng nào kẹt, anh có thể lãnh nguyên tháng lương, chuyện đó tôi không sát sao đâu.
– Cám ơn anh nhiều lắm.
Minh Nguyên nói thản nhiên:
– Những chuyện tế nhị thế này đừng để nhiều người biết, cách hay nhất là anh giữ im lặng, vì nếu tất cả nhân viên ở đây đều nhìn vào anh thì rất khó xử cho tôi.
Thái Quyền gật đầu liên tục:
– Dạ, em hiểu, em sẽ giữ im lặng. Cám ơn anh nhiều lắm.
Minh Nguyên khoát tay:
– Tôi làm vậy để anh yên tâm làm việc, như vậy công ty cũng có lợi, anh không phải ngại gì cả.
– Dạ, nhưng dù sao em cũng phải mang ơn. Nếu được anh giữ lại làm luôn thì em sẽ hết sức làm để trả ơn.
Minh Nguyên hơi cười:
– Sao tự nhiên nói chuyện khách sáo vậy? Tôi nói rồi, chuyện này cũng có lợi cho công ty, cho nên đừng thấy ơn nghĩa với tôi.
Anh chợt nói như vô tư:
– Tôi rất tiếc vì cô Phương nghỉ ngang ở đây. Chúng tôi biết nhau khá lâu và cô ta luôn nghi kỵ tôi vì sự hiểu lầm bắt nguồn từ phía gia đình cô ta, cô ta có nói với anh chuyện đó không?
– Dạ, em không nghe gì hết. Cổ chỉ nói sơ qua thôi.
– Mà anh cũng đừng nên tìm hiểu làm gì, như vậy hay hơn.
Thái Quyền đang quá mừng vì cái may trước mắt, nên không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện khác. Anh gật đầu một cách vô tâm. Nghĩ đến chuyện tự mình có thể giúp đỡ Thanh Phương, anh thấy vui lâng lâng. Viễn ảnh có điều kiện mang đến cho cô cuộc sống thoải mái khiến anh thấy mình mang ơn Minh Nguyên hơn nữa.
Đừng Như Mây Lang Thang Đừng Như Mây Lang Thang - Hoàng Thu Dung Đừng Như Mây Lang Thang