Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đừng Nên Gặp Lại
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Dây Dưa
C
uộc phẫu thuật của Doãn Ước tiến hành thuận lợi, một tháng sau, thị lực cơ bản được phục hồi.
Ba Doãn Ước kích động đến muốn mở tiệc chúc mừng, Doãn Ước ngăn lại.
“Tình hình nhà chúng ta thế này, vẫn nên đừng phô trương quá.”
Ông nhớ đến đứa con trai vẫn còn trong lao ngục, lại hỏi: “Đến thăm nó không?”
Doãn Ước nghĩ nghĩ: “Ừ, nên đi một chuyến.”
Ngoại trừ đi thăm tù, phần lớn thời gian Doãn Ước đều ở trong hội quán vật lý trị liệu. Ông nội quan tâm đến vấn đề cá nhân của cô, luôn khuyến khích cô ra ngoài kết giao bạn bè.
“Cả ngày con chôn chân ở chỗ này, ở đây không thích hợp với người trẻ tuổi như con đâu.”
Rồi ông nghe nói lớp trung học của cô mở buổi họp lớp, nhất định bắt cô tham gia. Trong lớp cô có mấy nam sinh điều kiện tốt, đến giao lưu cũng được, hội bạn học đã đặt phòng trong một hội sở cao cấp.
Doãn Ước không muốn đi đến chỗ như vậy, nhưng không chịu nổi ông nội suốt ngày càm ràm bên tai, chỉ có thể ứng phó đi một chuyến.
Tới nơi đó ngồi xuống, mới phát hiện đa số đều là bạn học nam. Đàn ông uống chút rượu liền hiện nguyên hình, nói chuyện thô tục sỗ sàng, học sinh thời đó không dám lỗ mãng thì lúc này đều mượn rượu làm liều.
Doãn Ước đúng lúc bị cảm cúm, lại ác cảm khi họ làm vậy, mượn cớ khó chịu nên ra về trước. Khi đi qua gian phòng nọ, có người đàn ông đi từ bên trong ra châm điếu thuốc. Doãn Ước vừa nhìn thấy mặt người nọ liền thầm than không ổn rồi, muốn quay đầu chạy lấy người, nhưng không còn kịp nữa.
Giang Thái cất điếu thuốc và bật lửa trong tay, như cười như không nhìn chằm chằm Doãn Ước.
“Cô Doãn, trùng hợp vậy.”
Anh ta thấy trong tay Doãn Ước không cầm gậy dò đường, lại thấy đôi mắt linh động có thần của cô, trong lòng hiểu được ngay.
“Mắt của cô Doãn bình phục rồi, chúc mừng nha.”
“Cám ơn tổng giám đốc Giang.”
“Nếu đã như vậy, mời vào đây uống một ly, xem như thay cô chúc mừng.”
Nói xong, anh ta đẩy cửa phòng ra. Bên trong trai gái nói cười lập tức im lặng. Có một cô gái xinh đẹp lớn gan, nhanh chóng đi tới bên cạnh Giang Thái, áp sát cười duyên: “Ôi tổng giám đốc Giang, anh đột nhiên trở lại, làm em sợ đến mức tim gan thắt lại nha.”
Giang Thái đẩy cô ta ra: “Tim gan không khỏe thì đi bác sĩ, để người ta thay cho cô một quả tim heo.”
Loại phụ nữ này chơi nhiều cũng chán, nội mùi nước hoa trên người, cũng đâm vào não anh ta sinh đau. So sánh hai cô với nhau, Doãn Ước mặc quần jean yếm thanh lịch trong sáng, ngược lại làm người ta thích mắt. Hơn nữa, mắt cô cũng nhìn thấy rồi, đôi mắt đen láy to tròn càng thêm hấp dẫn.
Ngày hôm đó hắn ra khỏi hội quán liền hối hận, theo đuổi người con gái như Hạ Tịch chỉ là vì lợi ích, Doãn Ước thế này mới hợp khẩu vị của anh ta. Chỉ là đi cũng đi rồi, quay trở lại có hơi tổn hại thể diện.
Hôm nay số đỏ, để anh ta bắt gặp cô đúng lúc.
Doãn Ước lại cảm thấy vận số của mình xui xẻo, sao lại đụng phải tên Giang Thái này.
Cô muốn chạy lại chạy không được, người trong căn phòng này hầu như đều là tay chân của Giang Thái, cô tuyệt đối chạy không thoát. Chỉ có thể kiên trì đi vào cùng hắn trước rồi tính sau.
Vừa vào cửa, trên chiếc số pha đơn độc trong góc phòng có một người đàn ông ngồi đó, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm lại, gà gật.
Lại có thể là Kỷ Tùy Châu!
Doãn Ước sau năm năm lại nhìn thấy anh, tim đập nhanh đến nỗi suýt bay ra khỏi cổ họng. Một khắc đó cô cảm thấy Giang Thái như hạt mưa bụi, còn kia mới là đại boss chân chính.
Người trong phòng đồng loạt nhìn cô, da đầu Doãn Ước như đang run lên. Giang Thái giật lấy chai rượu trắng trong tay người khác, giơ lên trước mặt Doãn Ước.
“Cô Doãn, uống ba ly chứ?”
Doãn Ước nói: “Tổng giám đốc Giang, tôi bị cảm, còn đang uống thuốc.”
“Không sao, nếu uống một ly này mà té ngã không dậy nổi, tôi cho người kêu xe cấp cứu giúp cô.”
Lời này rất độc, hàm ý tựa như đang nói, Doãn Ước cô hôm nay cho dù có chết tại đây, thì ly rượu này cũng phải uống.
Thái dương Doãn Ước nhảy thình thịch, hy vọng Kỷ Tùy Châu cứu cô là viễn vông, cô nghĩ chỉ có thể hạ giọng với Giang Thái thôi.
“Tổng giám đốc Giang bảo tôi uống, tôi chắc chắn uống rồi. Nhưng Giang tổng không thể ức hiếp người, kêu một mình tôi uống đó chứ.”
Giọng cô thật ngọt ngào, ngay cả Kỷ Tùy Châu đang nhắm mắt ngủ gật cũng phải mở mắt ra.
Doãn Ước chỉ có thể làm như không nhìn thấy anh, tiếp tục cười với Giang Thái.
Giang Thái thấy cô cười đến lòng ngứa ngáy, nhất thời ấm đầu khoe khoang; “Nào, cô uống một ly thì tôi uống một ly, đươc chưa?”
“Sao được, anh là đàn ông tôi là phụ nữ, sao có thể sử dụng ly giống nhau được.”
Giang Thái càng thêm hưng phấn, cầm lấy cái cốc có chân trên bàn giơ ra với Doãn Ước: “Tôi dùng cái này thì được rồi chứ gì.”
Doãn Ước hài lòng gật đầu, cầm lấy cái ly nhỏ, tự rót rượu cho mình, rót xong lại rót cho Giang Thái. Lúc này Giang Thái nổi máu dê, đâu thèm quản rượu nhiều rượu ít. Trong mắt hắn, uống luôn Doãn Ước chỉ là chuyện của vài phút sau.
Hai người họ một ly nhỏ một cốc lớn, uống qua uống lại năm sáu ly.
Doãn Ước xem như có chút tửu lượng, trước đây khi theo ông nội học xoa bóp, cũng học ông uống rượu. Chỉ là rượu trắng cay quá, cô uống hai ly liền ho khan.
Cô như vậy càng làm Giang Thái hưng phấn, nghĩ rằng cô không biết uống rượu, bản thân càng thêm uống đến không kiêng dè gì.
Trong lòng Doãn Ước bồn chồn. Cô là đang đánh cược, cược Giang Thái hay mình say trước. Người như Giang Thái, vừa mới uống rượu vào khả năng hơi lớn. Giờ đang uống rượu trắng, lại uống lượng lớn như vậy, trừ phi hắn là tửu tiên hạ phàm, nếu không chắc chắn phải say.
Chuyện duy nhất cô cần làm, chính là say trễ hơn hắn một chút.
Quả nhiên, uống xong hai ly, sắc mặt Giang Thái có chút bất thường. Doãn Ước nhân lúc hắn không chú ý, cầm lấy ly nước bên cạnh không biết là của ai, ngửa đầu uống cạn.
Lại uống thêm hai ly, lúc này Giang Thái hoàn toàn không được rồi, ngồi phịch xuống sô pha như con chó chết.
Doãn Ước thở phào, đang chuẩn bị chuồn đi, một thủ hạ của Giang Thái gọi cô lại: “Cô đi đâu.”
Họ không dám tùy tiện thả Doãn Ước về, ngộ nhỡ Giang Thái tỉnh lại không tìm thấy người, họ không muốn gặp họa.
Doãn Ước do dự, nhất thời hơi rượu bốc lên, chỉ ước có thể đi vào nhà vệ sinh nôn một trận. Đang định lên tiếng, Kỷ Tùy Châu luôn một mực im lặng đột nhiên đứng lên đi về phía cửa, thuận miệng nói: “Đưa tổng giám đốc Giang về nhà trước đi.”
Thuộc hạ của Giang Thái hơi sợ anh: “Vậy cô gái kia…”
“Còn dông dài. Giang tổng uống nhiều rồi, lỡ như lát nữa trúng độc cồn, các người không ai gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Lời này chí lý, mọi người ngẫm lại đêm nay Giang Thái uống khá nhiều, đều thay hắn đổ mồ hôi. Nhưng cứ vậy thả Doãn Ước đi lại có chút không cam lòng. Xem bộ dạng của Kỷ Tùy Châu, đêm nay muốn làm người bảo lãnh rồi. Họ tuyệt đối không đắc tội nổi anh.
Sau khi cân nhắc xong, mấy người họ không còn cách nào, chỉ có thể khiêng Giang Thái rầu rĩ ra về.
Doãn Ước dựa vào khung cửa, ôm lồng ngực bị chất cồn làm cho đập mạnh, nhìn theo bóng lưng của Kỷ Tùy Châu. Cùng anh rời đi còn có hai người, một trong số họ hình như chính là người đưa nước cho cô.
Họ đi rồi, Doãn Ước gian nan chạy đến nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo một hồi.
Sau khi nôn sạch sẽ, cô ra ngoài định gọi xe, nhưng hội sở ở nơi hẻo lánh, đợi cả buổi cũng không thấy có chiếc taxi nào đi ngang qua.
Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt đi, phần mềm gọi xe mới cài đặt không sử dụng được, cô đau đầu đứng trong gió lạnh chịu trận, lạnh đến nỗi toàn thân phát run.
Không biết khi nào, một chiếc xe màu đen đỗ trước mặt cô. Sau khi kính xe quay xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Kỷ Tùy Châu.
Biểu cảm đó, như thể có ai đó thiếu nợ anh ta ba mươi triệu nhân dân tệ.
“Lên xe.”
Anh nói với cô.
Doãn Ước không hề muốn lên xe anh chút nào.
Kỷ Tùy Châu cũng không nói thêm mấy lời vô dụng, lập tức quay kính xe lên. Doãn Ước ngẫm lại tình cảnh bây giờ, cảm thấy không nên lấy sự an nguy của cá nhân ra để giận dỗi, nhanh chóng mở cửa bên cạnh tài xế, chui vào trong xe.
Tài xế thấy cô ngồi bên cạnh mình có hơi bất ngờ, nhưng không nói gì, chỉ đạp ga phóng nhanh khỏi hội sở.
Trên đường đi, ba người không ai nói với ai câu nào.
Một lát sau, Kỷ Tùy Châu mới nhớ hỏi Doãn Ước sống ở đâu, hỏi hai lần không ai trả lời. Chợt nghe lão Tần tài xế nói: “Thưa chủ tịch, cô ấy đã ngủ.”
Cả gan ghê nhỉ, ở trên xe anh mà cũng dám ngủ.
“Bây giờ phải làm sao, thưa chủ tịch?”
Kỷ Tùy Châu suy nghĩ rồi đáp: “Đến Đường Ninh.”
Xe nhanh chóng chạy đến cửa khách sạn năm sao, Kỷ Tùy Châu đặt một căn phòng cho Doãn Ước, tìm vài nhân viên nữ đỡ cô vào phòng, còn mình thì đi về nhà.
Giữa trưa hôm sau Doãn Ước bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mới phát hiện mình ngủ ở một nơi xa lạ.
Cô hoảng hốt, đầu dây bên kia là tiếng của ông nội, hỏi cô sao không đi làm. Tránh để ông lo lắng, cô cố gắng bình tĩnh ứng phó, sau khi cúp máy liền ngã xuống giường, ra sức nhớ lại tình hình tối qua.
Cô nhớ mình uống rượu với Giang Thái, cuối cùng đánh bại anh ta. Cũng nhớ rõ chuyện mình tự rời khỏi hội sở, rồi sau đó cô lên xe của Kỷ Tùy Châu.
Cho nên Kỷ Tùy Châu không đưa cô về nhà, ngược lại đến khách sạn thuê phòng?
Doãn Ước ôm ngực đứng lên, tìm xung quanh phòng một hồi, không phát hiện bóng dáng của Kỷ Tùy Châu. Lại nhìn mình, trên người vẫn mặc bộ đồ hôm qua, mới thoáng yên tâm.
Muốn gọi điện thoại cho đối phương hỏi một chút, nhưng hồi lâu cũng không có can đảm, cuối cùng đành đổ thừa bản thân thật đáng xấu hổ. Rõ ràng lúc lên xe đã tự dặn với lòng là không được ngủ, kết quả rượu bốc lên liền không khống chế được.
Vì thế, cô lại thấy may mắn khi mình ngồi ở ghế phụ lái.
Cô ở trong nhà vệ sinh chỉnh trang lại mình, ra khỏi khách sạn về nhà. Đầu đau như búa bổ nên chỉ có thể đánh một giấc trước đã, mãi đến chạng vạng mới thức dậy.
Sau đó cô bắt đầu tự vấn chính mình, cô còn có thể đến hội quán vật lý trị liệu nữa không.
Giang Thái cố chấp hơn tưởng tượng của cô. Có lẽ thứ không đạt được vẫn là thứ tốt nhất, đến khi thật sự cho hắn bắt đầu, chơi chán rồi sẽ ném sang một bên thôi.
Nhưng Doãn Ước không thể chà đạp bản thân, tùy tiện đưa cho hắn chơi.
Đêm qua hắn lại mệt trong tay mình, bây giờ e rằng không hay rồi. Cô quyết định không quay về làm việc trước đã, đợi qua cơn giông này rồi tính tiếp.
Không đi làm cũng không thể nhàn rỗi ở nhà, vì thế Doãn Ước quyết định lên mạng nộp sơ yếu lí lịch tìm việc.
Bằng cấp của cô không cao, không học ở trường đại học danh tiếng, trong tay chỉ có bằng cao trung. Kinh nghiệm làm việc chỉ là nhân viên vật lý trị liệu, nhưng cô không muốn làm lại công việc này.
Giang Thái giỏi như vậy, ngộ nhỡ gặp lại hắn ở hội quán khác thì sao?
Doãn Ước muốn tìm một công việc văn phòng. Nộp mấy trăm bản sơ yếu lý lịch, trả lời lại ít ỏi, cuối cùng cũng có một công ty điện ảnh tên Wenda cho cô cơ hội phỏng vấn, vị trí công việc là nhân viên lễ tân.
Có lẽ nhìn tấm ảnh trên sơ yếu lý lịch của cô, cảm thấy cô trông cũng được nhỉ.
Doãn Ước không có tư cách chọn lựa, hết lòng chuẩn bị đúng thời gian giao hẹn đến công ty đối phương.
Mới vừa bước vào công ty đã nhận được tin nhắn, vừa xem lướt qua, hơi thở nháy mắt ngưng trệ.
Tin nhắn chỉ có một câu: Doãn Hàm bị oan.
Doãn Hàm là em trai cô. Năm năm trước can tội mưu sát không thành khiến người khác trọng thương, hiện giờ đang ở trong tù chịu hình phạt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đừng Nên Gặp Lại
Tô Lưu
Đừng Nên Gặp Lại - Tô Lưu
https://isach.info/story.php?story=dung_nen_gap_lai__to_luu