Chương 3
ua hai tuần đầu tiên, sự thân thiết gần gũi cứ ngày một lớn dần giữa hai chúng tôi. Tôi nhận ra công nương Kirati là một con người hoàn toàn khác so với tưởng tượng của tôi, nàng không phải là người quá trầm lặng, về sau, những khi ở cùng với tôi, nàng có vẻ thích trò chuyện theo cách riêng của mình, bàn bạc chuyện nghiêm túc, đồng thời cũng tán gẫu được cả những chuyện tào lao, bông đùa. Khi nàng nói chuyện nghiêm túc, tôi cảm nhận được rằng, nàng là người có vốn kiến thức sâu rộng hơn tôi rất nhiều. Tôi ngạc nhiên tại sao ngài hầu tước Atikanbodi lại nhận định rằng vợ mình vẫn chưa am hiểu cuộc sống và thế giới này lắm?
Những khi chỉ có hai chúng tôi ngồi trò chuyện một cách vui vẻ, tôi để ý thấy nàng cười rất thoải mái, tiếng cười tràn ngập sức sống và trong veo như tiếng cười của một đứa trẻ, mát lành và đầy xúc cảm, tiếng cười ấy chắc sẽ còn lưu lại rất lâu trong ký ức của người nghe. Giây phút đó, tôi cảm thấy công nương Kirati đã trở thành một người bạn tri kỷ thân thiết nhất của tôi và tôi cũng toàn tâm toàn ý với nàng.
Tuy vậy, đã hai tuần trôi qua, tôi vẫn chưa thể tìm được câu trả lời cho những người luôn tò mò hỏi tôi về chuyện của công nương Kirati. Cuộc sống trước hôn nhân của nàng như thế nào? Điều gì là nguyên nhân dẫn lối khiến cho nàng quyết định kết hôn với người chồng hiện tại? Tất cả vẫn là một bí ẩn với bản thân tôi. Không ai nghĩ cuộc hôn nhân này xuất phát từ tình yêu hai phía. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi một vẻ đẹp xuất chúng đến vậy có thể kết hôn với một người đàn ông đã ngoài năm mươi, nhưng nếu vẻ đẹp ấy cùng người đã bước sang dốc sau của cuộc đời nảy sinh thứ tình cảm gọi là tình yêu, đó cũng có thể coi là chuyện lạ ở đời, bởi lẽ việc kết hôn và tình yêu lứa đôi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ý kiến của phần đông cho rằng quyền lực của đồng tiền đóng vai trò không nhỏ trong cuộc hôn nhân này. Cũng giống như nhiều cuộc hôn nhân khác, người phụ nữ cuối cùng đều phải gật đầu chấp thuận mà không có khả năng chống đối sự sắp đặt từ nhiều phía. Tuy nhiên, trong cuộc hôn nhân của công nương Kirati, không ai dám khẳng định ý kiến của mình là đúng, bởi lẽ như những gì quan sát được, công nương Kirati trông có vẻ khá hạnh phúc bên chồng.
Trong suy nghĩ của tôi, công nương Kirati đã có những ngày nghỉ thật sự vui vẻ, thư giãn ở Tokyo. Mỗi khi có cơ hội được đi ra ngoài, dù ở bất cứ đâu chăng nữa, tôi để ý thấy nàng đều nhìn mọi thứ với con mắt muốn tìm tòi khám phá. Sự hiếu kỳ thái quá đối với mọi thứ đã biến nàng trở thành một người khác xa so với độ tuổi của mình. Và chính cái vỏ bọc nghiêm túc đó đã khiến những người không có cơ hội ở gần nàng, khó có thể kết giao với nàng được.
Có những sự hiểu biết mới nảy sinh trong mối quan hệ của chúng tôi khi cả hai ra ngoài đi tản bộ vào buổi chiều một ngày nọ của tuần thứ ba.
Chiều hôm đó, ngài Atikanbodi ra ngoài đánh golf, còn công nương Kirati đi mua đồ ở đường Ginza. Sau khi trở về phòng và nghỉ ngơi một hồi lâu, nàng rủ tôi ra ngoài đi dạo. Con đường mà chúng tôi đinh đi nằm ở phía sau nhà, cách một quãng không xa. Đó là một con đường rất yên tĩnh, phủ đầy bóng cây xanh ở hai bên. Có quãng là những ngọn đồi cao, nhìn xuống phía dưới có thể thấy cánh đồng rau xanh mướt với đa dạng các chủng loại. Con đường này vô cùng yên bình, lâu lâu mới có một chiếc xe tải chạy qua. Trước đó, sau vài lần đi dạo loanh quanh khu vực gần nhà, công nương Kirati đã bày tỏ ý định muốn được xuống tản bộ trên con đường này, để có thể ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh khu vực xung quanh. Hôm đó là lần đầu tiên nàng thực hiện được ý định này.
Vào ngày hôm ấy, chúng tôi đi dạo với nhau khá lâu. Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi cảm thấy như đã thân quen nhau từ rất lâu rồi, cả hai đều không muốn thời gian trôi đi một cách vô nghĩa giống như sự im lặng trong ngày đầu mới gặp. Công nương Kirati đã không còn là một người phụ nữ nghiêm nghị nữa. Khi chỉ có hai người, chúng tôi trò chuyện rất rôm rả, hết chuyện này tới chuyện khác. Có những câu chuyện kéo dài rất lâu, cũng có những chuyện chỉ nói vài ba câu đã kết thúc.
Hai bé trai tầm mười hai, mười ba tuổi đạp xe qua chỗ chúng tôi, nhìn chúng tôi rồi cười rạng rỡ, công nương Kirati cũng mỉm cười đáp lại.
“Hôm nay ta thấy rất thoải mái”, nàng nói. Đôi lúm đồng tiền duyên dáng e ấp trên khuôn mặt khi nàng hít vào một hơi thật sâu.
“Vì sao thế ạ?”, tôi hỏi. “Tôi đã lo công nương sẽ thấy buồn chán vì ở đây chẳng có gì để thăm thú?”.
“Chẳng có gì để thăm thú ư? Sao cậu lại nói như vậy?”. Nàng nói rồi chỉ tay về hướng cánh đồng rau cải xanh non mơn mởn ở xa xa bên phải, dưới con đường chúng tôi đang đi: “Cậu không thấy màu xanh mướt của lá cải à, chỉ cần chút ánh nắng nhẹ buổi sớm mai chiếu vào, trông cứ như một tấm thảm nhung vậy. Cảnh vật thiên nhiên nơi đây mới đẹp làm sao! Rồi cả những quả cà màu sô-cô-la mơn mởn đang trong độ lớn đó nữa, không khiến cậu cảm thấy chúng là bạn đồng môn cùng lứa với cậu à? Xa hơn nữa là cánh đồng rau, thân cây nào cũng cao chồi hẳn, những chiếc lá nhỏ nhắn, mỏng manh đang rung rinh theo gió ấy cũng không giúp tâm hồn cậu trở nên vui tươi hơn sao?”.
“Công nương nói cứ như thi sĩ vậy”. Tôi bật cười.
“Cậu lại trêu đùa ta rồi, người ta nói giới thi sĩ thường cổ lỗ, ta không phải là thi sĩ, nhưng nếu cậu nói ta giống nhà thơ bởi có cái nhìn hoài cổ, ta cũng đành”. Nàng cười rạng rỡ khi nhìn về phía tôi: “Thật đấy, Nopporn, những điều giản đơn đó thực sự làm cho ta vui vẻ, cậu có để ý thấy đôi má hây hây ửng hồng của hai đứa trẻ ban nãy không? Cả nụ cười tươi tắn cùng ánh mắt trong veo của chúng nữa, cậu còn có thể tìm được thứ gì đáng ngắm nhìn hơn thế nữa không?”.
“Tôi vừa mới nhận ra, công nương còn là một triết gia nữa đấy”. Tôi nói nghiêm túc.
“Ta sẽ không nói thêm gì nữa bởi cậu nhận định sai rồi”. Nàng vừa nói vừa làm bộ bình thản và lặng lẽ đi tiếp.
“Những gì tôi nói đều là sự thật”. Tôi vội bào chữa.
“Điều đó càng làm cho ta không dám nói thêm gì nữa”.
Tôi mỉm cười, hai chúng tôi lẳng lặng đi tiếp. Một lát sau, nàng quay lại nói:
“Hỏi thật nhé, cậu không thấy những điều mà ta vừa nhắc tới đẹp đẽ tới nhường nào sao?”.
“Tôi hoàn toàn đồng ý với cách nghĩ của công nương. Tôi hỏi như vậy cũng bởi lẽ phần lớn phụ nữ thường không mấy quan tâm tới những điều này, nhưng công nương là một người đặc biệt”.
“Cậu phong cho ta là thi sĩ, là triết gia rồi lại thêm danh hiệu ‘người đặc biệt’ nữa. Hôm nay cậu quả thật rất bướng bỉnh, Nopporn, ta đành phải chịu nhường thôi”.
“Vì tôi bướng bỉnh sao, công nương?”.
“Đúng vậy đấy, nhưng ý của ta là ta sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa”.
Cái dáng vẻ bình thản đan xen với những hành động giống như một đứa trẻ của công nương Kirati khiến tôi nhận ra nét quyến rũ và xinh đẹp của nàng, một vẻ đẹp chẳng ngôn từ nào có thể miêu tả được. Nhưng tôi cũng chỉ dám thầm ngưỡng mộ và ngợi khen vẻ đẹp ấy ở trong lòng mà thôi.
Chúng tôi đi đến gần khu nhà, bắt gặp một quán bar ở gần ngã rẽ. Đúng lúc chúng tôi đi qua chỗ đó, có một chiếc ô tô đỗ lại, hai cô gái trẻ bước xuống, mặt ửng đỏ, dáng đứng không mấy vững vàng. Tiếp đó, có hai người đàn ông bước xuống theo, không mặc áo ngoài mà cởi ra cầm ở tay cho đỡ nóng, một người mắt lim dim, một người mắt mở to, ánh mắt như có lửa. Hai người đàn ông đi tới đỡ lấy hai cô gái, dìu nhau loạng choạng hết trái lại sang phải, đi vào bên trong quán bar.
“Thanh niên như cậu chắc sẽ thích những cảnh tượng như vậy”. Nàng nói khi chúng tôi đi qua quãng rẽ.
Tôi biết nàng không có ý như vậy, đó chỉ là một câu nói bâng quơ mà thôi. Nhưng tôi cũng trả lời nàng một cách dứt khoát.
“Hoàn toàn ngược lại, tôi rất ghét”.
“Những cảnh tượng vui vẻ như vậy có lẽ nơi đâu cũng có chứ không riêng ở đất nước nào cả, Nopporn. Sao họ không cư xử cho văn hóa hơn một chút? Giờ vẫn chưa tối hẳn, sao lại có thể làm những hành động như vậy ngay giữa đường sá thế này? Chờ cho khuất mắt người khác rồi hẵng như vậy không được sao? Hay giờ họ coi đó là thứ gì hay ho lắm?”.
“Tôi không nghĩ rằng mọi người cho đó là hay ho đâu, thưa công nương. Có lẽ đó chỉ là hành vi thiếu văn hóa của một số ít mà thôi. Tôi được biết rằng, ở nước Thái Lan mình, những cảnh như vậy không phải cũng có rất nhiều sao?”.
“Ta cũng nghe kể rằng có, nhưng chưa từng gặp và cũng không thể đoán được đến mức độ nào. Như cảnh tượng ban nãy cũng đã ngoài sức tưởng tượng của ta rồi”.
“Nhưng thực tế thì đó là chuyện bình thường đối với những khu vui chơi như vậy”.
“Nopporn đúng là Columbus của ta, cậu đã giúp ta khám phá được một thế giới khác”.
“Công nương có cảm thấy buồn không khi tận mắt thấy những điều không hay như thế?”.
“Ta thích nghệ thuật, ta bằng lòng khi phải quan sát con cuốn chiếu hoặc giun đất giống như lúc ngắm trăng sao trên trời. Ta không hề cảm thấy buồn mà ngược lại, Nopporn, ta còn phải cảm ơn cậu nữa là khác. Nhưng khi đã bóc tách các yếu tố nghệ thuật ra, việc tận mắt thấy những cảnh tượng như vậy cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của ta một chút. Nhưng về mặt nghệ thuật mà nói, sự rung cảm này cũng rất có ích”.
“Công nương là một nghệ sĩ, và có lẽ còn là một họa sĩ và nhà văn nữa”.
Tôi thật sự ngạc nhiên.
“Nopporn, cậu nên chú ý tới lời nói của mình một chút. Cậu nên nhớ rằng, trong vòng chưa đầy ba mươi phút, cậu đã gắn cho ta tới năm nghề nghiệp rồi đấy”.
“Tôi thấy mình sáng dạ hơn rất nhiều, và có lẽ sẽ thông minh hơn rất nhiều nếu được ở gần công nương thêm khoảng một năm nữa”. Tôi không nghe lời nhắc nhở của nàng, bởi tất cả những gì tôi nói ra ban nãy là thật lòng.
Nàng liếc mắt nhìn tôi như thể thăm dò xem có ý gì khác trong câu nói đó không.
“Cái cách cậu bướng bỉnh thật đáng yêu”. Nàng vừa nói vừa cười, “Nhưng cậu chỉ cần thêm có một năm thôi sao?”.
“Ý của tôi là ít nhất một năm”. Tôi vội chữa lời, “Nhưng nếu được tự do chọn lựa, tôi sẽ chọn là mãi mãi”.
Công nương Kirati bật cười lớn, tiếng cười trong sáng hòa lẫn vào không gian.
“Nhưng ta chỉ ở đây có bốn tuần thôi, và hiện tại chúng ta đang trải qua tuần thứ ba rồi”.
“Thời gian trôi đi nhanh quá”. Tôi nói khẽ: “Bây giờ tôi muốn mình là Hanuman[2]”.
“Để cậu có thể đi dừng cỗ xe mặt trời sao?”.
“Nhưng đó là điều không thể xảy ra”. Tôi nói tiếp với giọng điệu nghiêm túc. “Tôi nghĩ rằng, nếu tôi ngỏ ý với ngài hầu tước mong ngài lưu lại đây thêm một thời gian nữa, công nương có lẽ sẽ không phản đối?”.
“Ta là người đi theo quỹ đạo của mặt trời, ta không có quyền chọn lựa, tùy thuộc vào mặt trời thôi”. Nàng vui vẻ nói. “Nhưng cậu chắc không quên là trường đại học của cậu cũng sắp bắt đầu học kỳ mới rồi đấy chứ?”.
“Tôi không quên, nhưng ngoài thời gian học tập, lúc nào tôi cũng có thể tới nghe công nương dạy dỗ cho thông minh hơn mà”.
Sau đó, công nương Kirati hỏi tiếp về chuyện học hành của tôi. Khi nói tới những chuyện nghiêm túc, dáng vẻ của nàng cũng trở nên nghiêm nghị hơn hẳn, tôi bỗng dưng trở thành một đứa trẻ nhỏ, không còn là người bạn chơi đùa của nàng nữa. Chúng tôi đi tiếp một lúc lâu rồi đến khu buôn bán đông đúc của người dân bản xứ, xe cộ qua lại tấp nập, nhốn nháo, không phù hợp với việc trò chuyện thư giãn chút nào. Chúng tôi quyết định quay về. Chẳng bao lâu, chúng tôi lại được đắm chìm trong không gian yên tĩnh bao phủ bởi núi đồi thiên nhiên tuyệt đẹp.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh