Chương 4
elle bị ám ảnh với những suy nghĩ về John trong suốt cả ngày hôm đó. Cô đi ngủ sớm hy vọng một đêm ngon giấc sẽ giúp cô có một quan điểm mới. Nhưng giấc ngủ lại né tránh cô trong nhiều giờ, và khi đã rơi vào giấc ngủ, John lại ám ảnh những giấc mơ của cô với một sự bền bỉ đáng kinh ngạc.
Sáng hôm sau cô ngủ muộn hơn so với bình thường, nhưng khi xuống ăn sáng, cô đã thấy Alex và Emma một lần nữa vẫn đang trên giường. Cô không thấy có gì để mà tự giải trí cho bản thân được, vậy nên cô đã hoàn thành bữa sáng một cách nhanh chóng và quyết định đi dạo. Cô liếc xuống đôi bốt đang mang, quyết định rằng đôi giày của mình đủ chắc chắn để đi dạo, và bước ra khỏi cửa chính, để lại một lời nhắn cho chị họ cô với Norwood.
Tiết trời thu khô ráo nhưng không lạnh, và Belle rất mừng là cô đã không tự làm mình phiền phức bằng một chiếc áo choàng. Bước những bước nhanh chóng, cô thấy mình đang hướng về phía đông. Phía đông là bất động sản của John Blackwood. Belle rên rỉ. Cô lẽ ra nên biết chuyện này sẽ đến.
Cô dừng lại, buộc bản thân phải quay lại và đi về phía tây. Hoặc phía bắc hoặc phía nam hoặc tây bắc hoặc bất cứ hướng nào trừ hướng đông. Nhưng đôi chân cô từ chối vâng lời, và cô lê bước đi tiếp, cố gắng bao biện cho hành vi của bản thân bằng cách tự nhủ rằng cô chỉ biết đường tới Blondwood Manor bằng cách đi theo đường cái, và giờ thì cô đã đi qua khu rừng, vậy nên dù sao thì cô cũng sẽ không bao giờ đến đó được.
Cô cau mày. Nó không phải tên Blondwood Manor. Nhưng đối với bản thân cô thì, cô không thể nhớ tên nó. Belle lắc đầu và đi tiếp. Một giờ trôi qua, và Belle đang bắt đầu hối hận về quyết định của mình khi không mang theo ngựa. Đã cách vài dặm so với bất động sản của Alex, và từ những gì John nói với cô ngày hôm trước, cô biết còn vài dặm nữa mới đến nhà anh.
Đôi bốt của cô không thật sự thoải mái như cô đã hy vọng, và cô ngờ rằng một vết phồng rộp đang hình thành ở phía trên gót chân phải của mình. Cô đã cố gắng chịu đựng, nhưng cơn đau đang tăng lên một cách nhanh chóng. Với một tiếng rên lớn, Belle cuối cùng cũng từ bỏ và thừa nhận thất bại với vết phồng rộp.
Cô cúi xuống và vỗ nhẹ lên lớp cỏ bằng bàn tay, kiểm tra xem chúng có quá ẩm ướt hay không. Sương sớm đã bay hơi, vậy nên cô ngồi phịch xuống nền đất, với lấy đôi bốt của mình và kéo nó ra. Cô đang định đứng dậy và bắt đầu bước tiếp khi nhận thấy rằng cô đang mang đôi tất yêu thích nhất.
Với một tiếng thở dài, cô với tay xuống dưới váy và từ từ cởi chúng ra.... Từ vị trí của mình cách khoảng hơn chín mét, John không thể tin vào mắt mình nữa. Belle đang bước lang thang lần nữa trong bất động sản của anh, và anh suýt nữa tuyên bố sự hiện diện của mình ngay khi cô bắt đầu lẩm bẩm một mình sau đó ngồi xuống nền đất một cách kém thanh lịch nhất.
Tò mò, John lao tới đằng sau một cái cây. Điều xảy ra tiếp theo là cảnh tượng quyến rũ hơn tất cả những gì anh từng mơ. Sau khi kéo chân khỏi chiếc bốt của mình, Belle nâng váy lên quá đầu gối, cho anh một cái nhìn khiêu khích vào đôi chân quyến rũ của cô. John gần như rên lên. Trong một xã hội mà coi việc để lộ mắt cá chân là không thể chấp nhận được, điều này thật sự quá đặc sắc.
John biết anh không nên nhìn. Nhưng anh chỉ đứng đó, quan sát Belle cởi tất, anh không thể đưa ra gợi ý nào tuyệt hơn thế. Nếu anh gọi cô, anh sẽ chỉ gây rắc rối cho cô. Tốt hơn là cô không nên biết anh đang ở đó. Một quý ông thực sự, anh cho rằng, sẽ đủ dũng cảm để quay lưng lại, nhưng dù sao thì, John cho rằng hầu hết những người đàn ông tự coi mình là những quý ông đều là những thằng ngu.
Anh không thể rời mắt khỏi cô. Sự vô tư của cô chỉ khiến cô còn quyến rũ hơn nữa, hơn nhiều so với những diễn viên chuyên nghiệp nhất. Việc cởi đồ ngoài ý muốn này của cô còn gợi cảm hơn nữa khi Belle cởi đôi tất một cách chậm chạp đến đau đớn không phải vì cô biết mình có khán giả mà chỉ bởi có vẻ cô thích cảm giác đôi tất lụa trượt dọc theo làn da mềm mại của mình.
Và rồi, quá sớm so với mong muốn của John, cô đã xong và lại đang lẩm bẩm một mình. Anh mỉm cười. Anh chưa từng gặp bất cứ ai nói chuyện một mình quá thường xuyên - một cách đặc biệt thú vị đến vậy. Cô đứng lên và nhìn lên xuống dọc theo người vài lần cho đến khi ánh mắt cô dừng lại trên một chiếc nơ trang trí trên váy.
Cô buộc chặt đôi tất quanh mấy nút trang trí, sau đó cúi xuống và nhặt đôi bốt lên. John suýt phì cười khi cô lại bắt đầu lẩm bẩm lần nữa, nhìn chằm chằm vào chiếc giày của cô như thể nó là một sinh vật nhỏ bé có sức tấn công khi cô nhận ra rằng lẽ ra chỉ cần nhét chiếc tất vào trong giày để giữ nó an toàn.
Anh nghe thấy cô thở dài lớn tiếng, và rồi cô nhún vai và lê bước ra xa khỏi anh. John nhướn mày với hướng cô di chuyển bởi cô đang không hướng về nhà, cô đang đi về phía nhà anh. Một mình. Cô không có chút ý thức nào lưu ý đến lời cảnh báo của anh. Anh biết lẽ ra anh nên khiến cô sợ từ hôm trước.
Chúa biết đến anh còn sợ hãi chính bản thân mình. Anh không thể cười nổi nữa, tuy vậy, với một bên bốt được cởi ra, cô đang đi khập khiễng giống anh. John nhanh chóng quay người và bước trở lại khu rừng. Sau tai nạn, anh đã tự tập luyện với bên chân bị tật, và kết quả là, anh đã có thể bước đi khá nhanh - gần như bình thường.
Vấn đề duy nhất là nếu anh vận động quá sức thì chân anh sẽ đau như thể anh vừa nhảy xuống địa ngục và quay lại. Tuy vậy anh sẽ không suy nghĩ đến hậu quả khi tăng tốc trong rừng. Điều quan trọng nhất trong tâm trí anh hiện giờ là làm cách nào anh có thể đi xuyên qua khu rừng và chặn đường Belle ở gần Bletchford Manor mà không để cô biết anh đã theo dõi cô.
Anh biết rằng co đường sẽ hơi uốn lượn về phía bên phải, vậy nên, anh đi chéo xuyên qua rừng, nguyền rủa một gốc cây anh không đủ nhanh để nhảy qua. Khi cuối cùng anh cũng xuất hiện trên con đường cách nhà khoảng nửa dặm, đầu gối anh đang đập rộn ràng, và anh đang thở hổn hển vì phải gắng sức.
Anh chống tay lên đùi và gập người, cố gắng thở. Cơn đau đang tăng dần trên chân anh, và nó chỉ đơn giản là sự đau đớn thuần khiết. Nhăn mặt, anh xoa đầu gối cho đến khi cảm giác đau xuyên thấu đó trở thành một cơn đau âm ỉ. Anh đứng lên, và ngay lúc đó. Belle đang khập khiễng đi xuyên qua góc rẽ.
John nhanh chóng bước một bước về phía cô, muốn xuất hiện như thể anh đã đi dạo trên đường cả sáng. Cô không trông thấy anh ngay lập tức bởi cô đang nhìn xuống mặt đất đầy sỏi để có thể tránh chúng bằng bàn chân trần. Họ chỉ cách nhau khoảng 10feet[3] khi cô nghe thấy tiếng bước chân anh.
Cô nhìn lên và thấy anh đang nhanh chóng bước đến gần. Anh đang mang trên mặt một nụ cười nhỏ bí ẩn như thể anh biết điều gì đó mà cô không biết. Thực tế là, cô nghĩ, đó như thể là anh biết điều gì đó mà cô không bao giờ biết. "Ồ, xin chào, ngài Blackwood." cô nói, nở nụ cười mà cô hy vọng cũng kết hợp đôi chút bí ẩn.
Cô nghĩ trong sự thất bại, cô sẽ không bao giờ có ngày nào là bí ẩn trong cuộc đời, và bên cạnh đó, cô đang có vẻ quá vui mừng. Giữa tất cả những suy nghĩ hỗn loạn của Belle, John chỉ gật đầu. "Tôi cho rằng anh đang tự hỏi tôi lại đang làm gì trên tài sản của anh lần nữa." John nhướn mày, và Belle không chắc rằng cử chỉ đó nghĩa là: Cô là một kẻ xâm phạm phiền phức nhỏ bé, Cô là một bạn đồng hành thú vị, hay những hành động mất thời gian của cô chẳng đáng quan tâm.
Vậy nên, cô hếch cằm lên. "Tôi, tất nhiên, nhận ra rằng đây là tài sản của anh, nhưng tôi đã đi về phía đông từ Westonbirt khi tôi rời đi lúc sáng. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi đã làm vậy, và ranh giới phía đông thật sự là gần nhà hơn bất kỳ hướng nào khác, và như vậy là vì tôi muốn đi dạo một lúc lâu, chỉ là lẽ tự nhiên thôi khi mà tôi muốn đi đến gần ranh giới, và tôi không nghĩ là anh quan tâm." Belle khép miệng lại.
Cô đang luyên thuyên. Nó không giống cô, và cô cảm thấy khá khó chịu với chính mình khi làm vậy. "Tôi không quan tâm." John nói đơn giản. "À, vâng, thật tốt, tôi nghĩ vậy, bởi vì tôi không muốn bị ném ra khỏi tài sản của anh." Điều đó nghe có vẻ thật sự ngu ngốc. Belle khép miệng lại.
"Thật sự sẽ là đòi hỏi nỗ lực để khuyên cô tránh xa khỏi tài sản của tôi đúng không? Tôi không biết cô lại thích nó nhiều thế đấy." Belle mỉm cười ranh mãnh. "Anh đang trêu chọc tôi." John tặng cô một nụ cười nhỏ, kiểu cười sẽ nói lên rất nhiều điều nếu như phần còn lại của khuôn mặt anh không quá khó hiểu đến thế.
"Anh không phải người nói nhiều, đúng không?" cô thốt ra. "Tôi không nghĩ mình cần phải làm vậy. Cô dường như đang kiểm soát toàn bộ cuộc hội thoại của chúng ta một cách đáng ngưỡng mộ." Belle cau mày. "Điều đó thật kinh khủng để nói ra." Cô nhìn lên. Đôi mắt nhung nâu của cô, thường dùng để đọc, giờ đang lấp đầy với sự vui vẻ.
Cô thở dài. "Nhưng thật sự thì. Tôi không thường nói nhiều thế này, anh biết đấy." "Thật sao?" "Thật. Tôi nghĩ là bởi vì anh quá yên lặng nên tôi cảm thấy cần phải nói nhiều hơn." "À. Vậy thì giờ chúng ta đang đổ lỗi cho tôi sao?" Belle nhìn với vẻ tán tỉnh qua bờ vai anh, nó rộng hơn cô nhớ.
"Chúng dường như có thể mang nặng hơn vẻ bề ngoài một chút." John mỉm cười với cô, thật sự mỉm cười, đó là điều gì đó anh đã không làm thường xuyên. Anh đột nhiên cảm thấy vui vì đã mặc một trong những chiếc áo tốt nhất của mình; anh đã thường xuyên ném mình vào những chiếc áo cũ trong những chuyến đi dạo buổi sáng.
Và rồi anh cảm thấy khó chịu với bản thân vì đã bận tâm. "Đây có phải mốt thời trang mới không?" anh hỏi, ra hiệu vào đôi bốt trên tay cô. "Bị rộp," Belle nói, nâng chiếc váy đang mặc lên vài inch. Nó không đúng phép tắc, cô biết, nhưng cô nhún vai. Cả hai người họ đã có những cuộc trò chuyện kỳ lạ, quy tắc bình thường của nghi thức không cần áp dụng.
Tuy nhiên, còn hơn cả sự ngạc nhiên của cô, anh quỳ trên một đầu gối và túm lấy chân cô bằng bàn tay anh. "Cô có bận tâm không nếu tôi xem qua?" anh hỏi. Belle rụt chân lại lo lắng. "Tôi không nghĩ rằng nó cần thiết đâu," cô nói nhanh. Nhìn thấy bàn chân cô là một chuyện. Thật sự chạm vào nó là chuyện hoàn toàn khác.
John túm lại nhanh chóng. "Không cần phải nghiêm túc thế đâu, Belle. Nó có thể bị nhiễm trùng, và rồi cô sẽ thật sự khốn khổ với nó đấy." Cô chớp mắt vài lần, hơn cả ngạc nhiên khi anh táo bạo sử dụng tên riêng của cô. "Sao anh biết tôi được gọi là Belle?" cuối cùng cô cũng hỏi.
"Ashbourne nói với tôi," John trả lời, kiểm tra các ngón chân nhợt nhạt của cô. "Thế cái vết rộp chết tiệt kia ở đâu vậy?" "Ở chỗ gót chân." Belle trả lời, nghiêm túc quay đi. John huýt sáo nhẹ. "Cô có một vết rộp khá lớn đấy. Cô nên đi một đôi giày thoải mái hơn nếu định đi lang thang khắp các vùng nông thôn." "Tôi không định đi bộ đường dài, tôi đang đi dạo.
Và tôi có những đôi giày tốt hơn. Tôi chỉ không định đi bộ sáng nay cho đến khi đã thay xong quần áo, và tôi không cảm thấy muốn thay đồ." Belle thở dài thất vọng. Tại sao cô lại cảm thấy như cần phải giải thích với anh chứ? John đứng dậy, lấy ra một vật vuông vức, một chiếc khăn tay trắng, và nắm lấy tay Belle.
"Có một cái ao không quá xa chỗ này. Tôi có thể lấy ít nước để rửa sạch chỗ đau." Belle buông váy xuống. "Tôi không nghĩ điều đó cần thiết đâu, John." John thấy nóng lên bởi tác động của việc cô đã sử dụng tên anh và vui mừng vì anh đã đi trước và kéo cô theo mà không thèm hỏi.
Anh quyết định rằng anh thích tiểu thư Arabella, ngay cả khi cô quá khác so với sở thích của anh. Anh không thể nhớ lần cuối mình mỉm cười nhiều đến vậy. Cô thông minh và vui vẻ và quá đẹp so với sự thoải mái của anh, nhưng anh chắc chắn với chút nỗ lực, anh có thể kiểm soát sự thu hút của cô đối với mình.
Cô, tuy nhiên, lại không hề có chút ý thức tự bảo vệ bản thân nào, bằng chứng là việc cô thiếu mất cặp kính, cô có một vết rộp kha khá, và thiên hướng thích đi lang thang mà không có người đi kèm. Cô rõ ràng cần ai đó dạy dỗ một chút về giá trị bản thân. Và bởi anh không trông thấy bất cứ ai khác quanh đây, anh quyết định rằng mình sẽ là người phải làm điều đó, và anh bắt đầu hướng về phía ao, kéo lê cô theo.
"Jo-ohn!" cô phản đối. "Be-elle!" anh phản đối, bắt chước hoàn hảo tông giọng của cô. "Tôi hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân mình," Belle nói, nhanh chóng sải bước để theo kịp. Đối với một người đàn ông rõ ràng bị khập khiễng, anh di chuyển khá nhanh. "Rõ ràng là không, hoặc cô lẽ ra đang có một cặp kính gắn trên mũi." Belle dừng khựng lại khiến John suýt vấp.
"Tôi chỉ cần chúng khi đọc thôi," cô nghiến chân xuống đất. "Tôi thật thấy ấm lòng khi nghe cô thừa nhận điều đó." "Tôi đã nghĩ rằng tôi bắt đầu thích anh, nhưng giờ thì tôi chắc mình cũng không biết nữa." "Cô vẫn thích tôi." anh nói, cười toe toét khi bắt đầu kéo cô về phía ao lần nữa.
Miệng Belle há ra. "Không, tôi không thích." "Có, cô có thích." "Không, tôi - thôi được rồi, có lẽ là một ít." cô thừa nhận. "Nhưng tôi nghĩ anh đang hành động quá ngạo mạn đấy." "Và tôi nghĩ cô có một vết rộp kinh khủng trên gót chân. Vậy nên, thôi phàn nàn đi." "Tôi không - " "Có, cô có." Belle khép miệng lại, biết rằng cô đã tiết lộ quá nhiều.
Với một tiếng thở dài, cuối cùng cô cũng để anh dẫn về phía ao. Khi họ đến nơi, cô ngồi xuống một tràng cỏ gần bờ khi John bước xuống nước và nhúng chiếc khăn tay của mình vào đó. "Nó có sạch không?" cô gọi với ra. "Khăn tay của tôi hay nước?" "Cả hai!" John bước lại về phía cô và giơ lên tấm khăn phủ đầy tuyết.
"Lấp lánh nhé." Cô thở dài trước quyết tâm xử lý vết rộp cho cô của anh và thò bàn chân trần của cô ra từ dưới váy. "Nó sẽ không hiệu quả đâu." "Sao lại không?" "Cô sẽ phải nằm sấp xuống." "Tôi không nghĩ thế." Belle trả lời, giọng mạnh mẽ. John nghiêng đầu về một bên.
"Theo cách tôi nhận thấy," anh trầm ngâm nói, "chúng ta có hai lựa chọn." Anh không nói thêm gì, vậy nên Belle buộc phải hỏi. "Chúng ta sao?" "Phải, hoặc là cô nằm sấp xuống để tôi có thể chăm sóc vết rộp của cô, hoặc tôi nằm ngửa lưng xuống dưới chân cô để có thể trông thấy gót chân.
Tất nhiên điều đó sẽ yêu cầu đầu tôi ở dưới váy cô và trong khi suy nghĩ về -" "Đủ rồi," Belle lẩm bẩm. Cô lăn người nằm sấp. John lấy chiếc khăn tay và nhẹ nhàng chấm nó vào vết rộp, lau sạch chỗ máu khô đã đóng vảy xung quanh. Nó nhói lên một chút khi anh chạm vào vết thương hở, nhưng Belle có thể thấy rằng anh đang cực kỳ nhẹ nhàng, vậy nên cô không nói bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, khi anh rút ra một con dao từ trong túi, cô đã thay đổi suy nghĩ của mình. "Aaaaaaaaaaaa!" Thật không may, từ đầu tiên bay khỏi miệng cô lại kém nhất quán kinh khủng. John giật mình. "Có chuyện gì vậy?" "Anh định làm gì với con dao đó?" Anh mỉm cười kiên nhẫn. "Tôi sẽ chỉ rạch một đường nhỏ ở chỗ vết rộp để nó xẹp xuống.
Điều đó sẽ làm chỗ da chết khô đi." Có vẻ như anh biết mình đang làm gì, nhưng Belle nghĩ rằng cô nên hỏi vài câu gì đó kể từ khi cô sẽ, sau tất cả, để cho người đàn ông tương đối kỳ lạ này đặt một con dao lên người mình "Tại sao anh lại muốn làm nó khô đi?" "Nó sẽ nhanh lành hơn theo cách đó.
Phần da chết sẽ rơi ra, và lớp bên dưới sẽ lên da non." Anh nheo mắt. "Cô chưa bao giờ bị rộp trước đây, phải không?" "Không phải thế này." Belle thừa nhận. "Tôi không thường đi bộ. Tôi hay cưỡi ngựa hơn." "Thế còn khiêu vũ thì sao?" "Khiêu vũ thì sao?" Tôi chắc là cô tham dự mọi buổi vũ hội khi còn ở London.
Cô chắc phải nhảy cả đêm." "Tôi luôn mang giày thoải mái." cô trả lời vẻ khinh khỉnh. John không chắc lý do tại sao, nhưng sự nhạy cảm của cô khiến anh hài lòng. "À, đừng lo." cuối cùng anh cũng nói. "Tôi đã từng điều trị nhiều vết phỏng rộp, nhiều cái còn tồi tệ hơn thế này." "Trong chiến tranh à?" Belle thận trọng hỏi.
Mắt anh tối lại. "Phải." "Tôi tưởng anh đã được điều trị vết thương còn tồi tệ hơn thế." cô nói nhẹ nhàng. "Tôi cũng tưởng thế." Belle biết rằng cô nên ngừng hỏi; chiến tranh rõ ràng là chủ đề khiến anh đau đớn, nhưng sự tò mò quyết định áp đảo. "Chắc phải có bác sĩ hoặc bác sĩ phẫu thuật cho kiểu vết thương thế chứ?' Một sự im lặng đáng lưu ý, và Belle cảm thấy áp lực của tay anh lên chân cô như lưỡi dao đâm thủng vết rộp trước khi cuối cùng anh cũng trả lời.
"Đôi khi bác sĩ hoặc bác sĩ phẫu thuật không có sẵn. Đôi khi cô chỉ cần làm điều cô có thể, điều gì đó cần thiết. Và sau đó là cầu nguyện." Giọng anh đều đều. "Thậm chí ngay cả khi cô đã ngừng tin vào Chúa." Belle nuốt xuống khó nhọc. Cô nghĩ về điều gì đó an ủi để nói như "Tôi hiểu", nhưng sự thật là cô không hiểu.
Cô thậm chí còn không thể tưởng tượng được nỗi kinh hoàng của chiến tranh, và dường như thật ngu ngốc khi ngụ ý rằng cô có thể hiểu. John thấm vết rộp bằng chiếc khăn tay ướt. "Thế là được rồi." Anh đứng dậy và đưa tay ra cho cô, nhưng cô lờ đi, xoay người để ngồi lại lên cỏ.
Anh đứng đó lúng túng cho đến khi cô vỗ nhẹ vào chỗ cỏ phía bên cạnh mình. Anh do dự, và Belle cuối cùng cũng rên rỉ và túm lấy tay anh kéo xuống với một lực đáng kể. "Ôi làm ơn đi." cô nói bằng giọng kích động. "Tôi không cắn đâu." John ngồi xuống. "Tôi có nên băng nó lại không?" Belle hỏi, xoay người để xem xét công trình của anh.
"Không, trừ khi cô định sẽ mang một đôi giày chật. Sẽ lành nhanh hơn nếu cô để nó thoáng." Belle tiếp tục nhìn vào gót chân mình, cố hết sức để trông sao cho thanh nhã trong khi làm vậy. "Tôi không nghĩ có nhiều người đi lại ở Westonbirt với bàn chân trần, nhưng tôi nghĩ tôi đủ ảnh hưởng để làm vậy, phải không?" Cô đột ngột nhìn lên, tặng anh một nụ cười tỏa nắng.
Anh cảm thấy choáng váng trước nụ cười của cô. Phải mất vài giây để anh rời mắt khỏi miệng cô và khi anh làm vậy, anh chuyển cái nhìn của mình lên mắt cô, đó là sai lầm lớn, vì chúng có màu xanh của bầu trời. Xanh hơn thế, thật vậy, và rõ ràng chúng ánh lên sự sâu sắc và thông minh.
Anh cảm thấy sức quyến rũ giới tính của cô, cảm thấy nó quét khắp cơ thể anh dù cô chưa hề rời mắt khỏi anh, chưa từng rời đi chút nào. Anh rùng mình. Belle thấm ướt đôi môi cô trong một cử chỉ lo lắng. "Tại sao anh lại nhìn tôi như thế?" "Như thế nào?" anh thì thầm, gần như không nhận thức được mình đã lên tiếng.
"Như thể anh... như thể anh đang..." Cô nói vấp váp, không chắc anh đang nhìn cô như thế nào. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc khi nó dội vào cô. "Như thể anh đang sợ tôi vậy." John thấy chóng mặt. Anh sợ cô ư? Có phải anh sợ cô sẽ phá vỡ sự cân bằng quý giá mà khó khăn lắm anh mới đạt được? Có lẽ, nhưng anh không sợ ai khác hơn chính bản thân mình.
Những điều anh muốn làm với cô... Anh nhắm mắt đẩy hình ảnh Spencer đang ở phía trên Ana ra khỏi đầu. Không, đó không phải những gì anh muốn với Belle, phải không? Anh kiểm soát lại bản thân. Để đẩy cô ra. Anh chớp mắt, đột nhiên nhớ lại câu hỏi của cô về việc chạy quanh nhà Ashbourne bằng chân trần.
"Tôi cho rằng người ta có thể làm bất cứ điều gì họ muốn nếu nó liên quan đến một công tước," cuối cùng anh lên tiếng, hơi quá thô lỗ. Belle lùi lại, cảm thấy chút tổn thương bởi giọng nói ấy. Nhưng cả hai đều có thể chơi trò này. "Phải, tôi cho là người ta có thể," cô hếch cằm nói.
John thấy mình như một tên khốn. Tuy nhiên, anh không xin lỗi. Sẽ tốt hơn nếu cô nghĩ anh là một gã nhà quê. Anh không nên bầu bạn với cô, và sẽ như vậy, rất dễ dàng để làm vậy. Anh đã biết trước cái kết ngay khi anh trông thấy nó. Anh đã tìm hiểu gia thế của cô ngay sau chuyến ghé thăm của cô hôm trước.
Cô là con gái một bá tước cực kỳ giàu và có ảnh hưởng đến một lượng lớn thành viên chủ chốt trong xã hội. Cô xứng đáng với ai đó có tước hiệu lâu hơn một năm, ai đó có thể chu cấp cho cô những thứ cô xứng đáng được hưởng mà không nghi ngờ gì cô đã rất quen thuộc, ai đó lành lặn, ai đó có đôi chân hoàn hảo như chân cô.
Lạy Chúa, nhưng anh rất muốn nhìn thấy chân cô. Anh rên lên. "Anh ốm à?" Belle đang nhìn anh, cố không quá quan tâm. "Tôi ổn." anh nói cộc lốc. Cô thậm chí còn có mùi thật tuyệt, tươi mới, hương thơm của mùa xuân đang vây quanh anh. Anh thậm chí còn không xứng được nghĩ về cô, chứ không phải sau khi đã khiếm nhã không thể tha thứ được như vậy.
"À, cảm ơn anh vì đã chăm sóc vết rộp của tôi." Belle đột nhiên nói. "Anh thật tử tế." "Không có gì đâu, tôi đảm bảo đấy." "Với anh thì là vậy, có lẽ thế," Belle nói, cố ra vẻ vui vẻ. "Tôi đã phải nằm sấp xuống bên cạnh một người đàn ông tôi mới gặp từ ba ngày trước." Làm ơn đi, làm ơn đừng nói gì tệ hại, cô thầm cầu nguyện.
Làm ơn cứ hài hước và vui vẻ và ngọt ngào như mày đã làm vậy chỉ vài phút trước. Như thể ý nghĩ của cô đã bay qua không khí và hạ cánh trên anh như mội nụ hôn, anh mỉm cười. "Cô có thể yên tâm rằng tôi thích quan điểm của bản thân về phía sau của cô vô cùng." Anh trêu chọc, nụ cười do dự của anh nhanh chóng trở thành một nụ cười ngang tàng.
Nó đi ngược lại với lời bình luận của anh, nhưng anh hoàn toàn không thể bất lịch sự với cô được khi mà cô đang cực kỳ cố gắng để thân thiện. "Ôi anh!" Belle khúc khích, đấm vui vào vai anh. "Đó là một điều kinh khủng để nói ra." "Chưa ai từng ngưỡng mộ phía sau của cô sao?" Bàn tay anh túm lấy và đẩy tay cô ra.
"Tôi đảm bảo với anh, không một ai đủ thô thiển để đề cập đến nó." Giọng cô như hết hơi. Anh không vuốt ve, chỉ đặt tay anh lên trên tay cô, nhưng sự ấm áp trong cái chạm nhẹ của anh thấm vào cô, truyền lên cánh tay cô, và di chuyển một cách nguy hiểm đến gần trái tim cô... John nghiêng người về phía trước.
"Nó không thô thiển." anh thì thầm. "Không sao?" Belle liếm ướt môi dưới. "Không, chỉ trung thực thôi." Anh đang quá gần - chỉ cách một hơi thở. "Thật sao?" John có trả lời, nhưng Belle không hiểu anh đang nói gì bởi đôi môi anh đang áp nhẹ lên môi cô. Cô rên lên nhè nhẹ, nghĩ rằng cô muốn thế này mãi mãi, thầm cảm ơn các vị thần và cha mẹ cô (dù không nhất thiết phải theo thứ tự) đã gợi ý cô không nên chấp nhận thứ này từ bất kỳ người đàn ông nào trong suốt hai năm qua.
Đây là những gì cô muốn chờ đợi, gần như không dám hy vọng. Đây là những gì Emma và Alex đã chia sẻ. Đây là lý do tại sao họ luôn nhìn nhau, mỉm cười liên tục, và cười khúc khích phía sau cánh cửa đóng kín. Đây là – John nhẹ nhàng chạy lưỡi dọc theo làn da mềm mại trên cánh môi cô, và Belle đánh mất tất cả mọi suy nghĩ của mình.
Cô chỉ cảm nhận, nhưng, ồ, cô cảm thấy gì nhỉ. Da cô ngứa râm ran – với mỗi inch trên cơ thể dù anh gần như không hề chạm vào cô. Belle thở dài, chìm vào anh, nhận biết theo bản năng rằng anh biết phải làm gì, làm thế nào để cảm giác tuyệt vời này kéo dài mãi mãi. Cô tan chảy vào anh, cơ thể cô hướng về phía sự ấm áp của anh.
Và rồi anh đột ngột lùi lại, lẩm bẩm một lời nguyền rủa mạnh mẽ, hơi thở của anh gấp gáp và rối bời. Belle chớp mắt bối rối, không hiểu hành động của anh và cảm thấy như hoàn toàn bị tước đoạt. Cô nuốt xuống đau đớn và ôm chặt đôi chân vào người, hy vọng anh sẽ nói điều gì đó tử tế và hài hước, hoặc ít nhất là điều gì đó có thể giải thích hành động của mình.
Và nếu anh không làm vậy, cô chỉ hy vọng rằng anh không trông thấy cô đã tổn thương đến thế nào trước sự khước từ của anh. John đứng dậy và quay lưng về phía cô, tay chống hông. Nhìn chằm chằm vào anh qua hàng mi, Belle nghĩ về điều gì đó cực kỳ lạnh lẽo trong cái thế đứng của anh.
Cuối cùng, anh cũng quay lại và đưa tay về phía cô. Cô nắm lấy và đứng dậy, nhẹ nhàng cảm ơn anh khi đã đứng vững. John thở dài và trượt những ngón tay qua mái tóc dày của mình. Anh sẽ không bao giờ hôn cô nữa. Anh chắc chắn là muốn cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có quyền chạm vào cô.
Và anh sẽ không bao giờ mơ về việc anh đã muốn điều đó đến đâu, hay khó khăn đến đâu để có thể dừng lại. Chúa ơi, anh đang yếu đi! Anh không hơn gì Spencer, vồ lấy một cô gái trẻ vô tội, và thật sự là anh muốn nhiều hơn nữa. Nhiều hơn rất nhiều... Anh muốn tai cô và đôi vai cô bên dưới cằm anh.
Anh muốn chạy lưỡi mình dọc theo cổ cô trải một đường ẩm ướt xuống phía thung lũng giữa ngực cô. Anh muốn cởi mặt sau váy cô và kéo cô về phía anh, kéo cô áp vào anh, có cô như một chiếc nôi nâng đỡ những ham muốn của anh. Anh muốn cô là của anh. Từng inch một. Lần nữa và lần nữa.
Belle lặng lẽ nhìn anh, nhưng anh lại bước tránh khỏi cô, và cô không thể trông thấy mắt anh. Tuy vậy, khi anh cuối cùng cũng nhìn cô, cô đã bị sốc bởi những biểu hiện đang hiện trên gương mặt khắc nghiệt của anh. Cô lùi lại một bước, vô thức áp tay lên miệng. "Ch-chuyện gì vậy?" cô hổn hển.
"Cô nên suy nghĩ hai lần trước khi ném mình vào một người đàn ông, cô tiểu thư quý tộc nhỏ bé của tôi." Giọng nói nguy hiểm của anh gần như một tiếng rít. Belle nhìn chằm chằm vào anh, chết lặng, cho đến khi sự kinh hoàng, đau đớn, giận dữ đồng thời dâng lên trong cô. "Anh có thể yên tâm," cô lạnh lùng nghiến răng, "rằng người đàn ông sau này tôi có 'ném' bản thân mình vào sẽ không sỉ nhục tôi như cách anh đã làm đâu." "Thật xin lỗi khi tôi không có dòng máu xanh đủ cho cô, thưa tiểu thư.
Đừng lo, tôi sẽ cố gắng để không làm ô uế cô bằng sự hiện diện của mình một lần nào nữa." Belle nhíu mày và nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khinh khỉnh, đôi mắt cứng rắn. "Phải, tốt, chúng ta không thể có cùng mối quan hệ với một công tước." Giọng cô sắc nhọn, và những từ cô thốt ra đều tàn nhẫn.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)