Chương 4
hương 4.
Sáng hôm sau Christopher thật sự buồn nôn vì cái mùi - thật sự là thối nồng thối nặc - bốc lên từ cái chai bằng da. Nó đã để cái chai dưới đầu, nhưng vẫn thối quá khiến nó phải ngồi dậy lấy gối ụp lên mới có thể ngủ tiếp.
Khi cô Gia sư Cuối cùng vào đánh thức nó dậy, cô phát hiện ngay ra cái chai nhờ mùi thối:
-Trời ơi! – Cô kêu lên và lôi cái quai đeo – Giỏi quá! Thậm chí tôi đã không tin là cậu em có thể yêu cầu cả một chai cái thứ này! Ông ấy không nghĩ đến nguy hiểm à?
Christopher chớp mắt nhìn cô. Chưa bao giờ nó thấy cô xúc động đến thế. Toàn bộ vẻ đẹp kín đáo của cô đã toát ra và cô đang nhìn chằm chằm cái chai cứ như không biết nên tức giận hay sợ hãi hay vui mưng.
-Đó là cái gì thế? –Christopher hỏi.
-Máu rồng – cô Gia sư Cuối cùng nói – Và còn chưa khô! Trong khi em mặc quần áo, tôi phải đem ngay cái này đến cho cậu em hay má em cái đã.
Cô vội vã quay đi, cầm quai cái chai cố giơ thật xa người.
-Cô nghĩ là cậu em sẽ rất vui mừng – cô ta nói với lại.
Không có gì phải nghi ngờ về điều này. Một ngày sau, Christopher nhận được một gói lớn. Cô Gia sư cuối cùng đem cái gói vào phòng học cùng với cái kéo và để cho nó tự cắt dây buộc, điều này bổ sung thêm cho niềm vui sướng của nó. Trong gói là một hộp chocolate lớn, cùng với một cái nơ to tướng màu đỏ và hình một thằng bé đang thổi bong bóng trên đỉnh. Chocolate quá hiếm hoi đối với Christopher đến nỗi nó suýt nữa không nhìn thấy cái phong bì nhét trong chiếc nơ. Trong phong bì có một đồng sovereign vàng và một bức thư của cậu Ralph.
Thư viết:
“Giỏi lắm!!! Thí nghiệm tiếp theo sẽ là vào tuần sau. Cô Bell sẽ cho biết thời gian. Chúc mừng! Cậu của cháu”
Bức thư khiến Christopher vui mừng quá đến nỗi nó để cho cô Gia sư Cuối cùng nhặt miếng chocolate đầu tiên. Cô vừa nhặt thứ chocolate hạnh nhân mà Christopher ghét nhất vừa nói khô khốc:
-Cô nghĩ là má sẽ vui lòng nếu được mời một miếng chocolate trước khi hết sạch chỗ này.
Nói rồi cô giật mẩu thư từ tay Christopher và bỏ vào lửa, giống như một lời ám chỉ bảo nó đừng nói cho má biết nó đã làm gì để được nhận đống chocolate này.
Christopher cẩn thận ăn hết lớp đầu tiên rồi mới đem cái hộp đến mời mẹ.
-Ồ, con yêu, cái này hại răng lắm! – má nói trong khi đưa tay quờ trên những quả dâu rừng rồi đến cái kẹo mềm - Thật sự là con đã thu hút được cậu con rồi đấy, và như vậy cũng tốt thôi, bởi vì mẹ đã phải đặt toàn bộ số tiền mẹ có vào tay cậu ấy rồi. Một ngày kia nó sẽ là của con – Ngón tay má khép lại trên cái kẹo mềm rồi nói với cô Gia sư Cuối cùng - Đừng để em trai ta làm hư nó quá. Và ta nghĩ là cô sẽ phải đưa nó tới nha sĩ.
-Vâng, thưa bà – cô Gia sư Cuối cùng nói, rất ngoan ngoãn và tẻ nhạt.
Rõ ràng má chẳng hề nghi ngờ gì về chỗ chocolate này cả. Christopher hài lòng vì nó đã trung thành được với mong muốn của cậu Ralph, mặc dù nó quả có ước gì má đừng chọn cái kẹo mềm đó. Chỗ chocolate tồn tại được không đầy một tuần, nhưng chúng cũng làm đầu óc Christopher sao nhãng được một chút khỏi niềm phấn khởi thực hiện thí nghiệm tiếp theo. Thực tế tối thứ Sáu sau đó khi cô Gia sư Cuối cùng nói với nó “Đêm nay cậu em muốn em nằm mơ lần nữa” thì nó có cảm giác công việc hơn là vui thích. Cô Gia sư Cuối cùng nói:
-Em sẽ cố tới Dãy Mười và vẫn gặp người lần trước. Em nghĩ mình có thể làm được điều đó không?
-Dễ ợt – Christopher kiêu căng nói – Em có thể trồng cây chuối cũng tới đó được.
-Vậy là hơi kiêu rồi đấy – cô Gia sư Cuối cùng nhận xét - Nhớ chải tóc và đánh răng, đừng có quá tự tin như thế. Đây thật sự không phải là một trò chơi đâu.
Christopher thật tâm muốn cố không tự tin quá, nhưng dễ thật mà. Nó đi tới con đường mòn, mặc bộ quần áo đầy bùn đất rồi trèo qua Chỗ Trung Gian và tìm kiếm Tacroy. Khó khăn duy nhất là các thung lũng không được sắp xếp đúng trật tự. Số Mười không nằm cạnh số Chín mà thấp hẳn xuống dưới và khá xa. Christopher đã tưởng là không thể nào tìm thấy cái thung lũng đó. Nhưng rốt cuộc nó cũng trượt xuống một con dốc dài đầy đá vụn và nhìn thấy qua màn sương Tacroy óng ánh ướt đang lom khom vất vả đứng ở miệng thung lũng. Anh ta đưa một cánh tay rỏ nước cho Christopher.
-Trời! – Anh nói - Tớ đã tưởng cậu không bao giờ đến nữa. Làm cho tớ chắc lên một chút, được không? Tớ đã bắt đầu mờ đi rồi. Cái cô gái mới nhất này không có tác dụng mấy.
Christopher cầm lấy một bàn tay mơ hồ của Tacroy. Ngay lập tức Tacroy cứng lên. Chẳng mấy chốc anh ta cứng, ướt, đặc hệt như Christopher, và anh ta rất vui thích được như vậy:
-Đây là phần mà cậu của cậu khó mà tin nổi – anh nói trong khi hai người trèo vào thung lũng – Nhưng tớ đã thề với ông ấy rằng tớ đã có thể nhìn thấy được - ồ, hừm. Christopher, cậu nhìn thấy gì?
-Đây chính là Thế Giới Nào Đó mà em được tặng những cái chuông đó – Christopher nói và mỉm cười nhìn những sườn cỏ dốc đứng xanh rờn. Nó nhớ rõ lắm. Thế Giới Nào Đó này có một con suối ngoằn ngoèo đổ xuống. Nhưng ở đây còn một cái khác nữa - một cái gì mờ mờ ảo ảo ngay bên kia con đường mòn.
-Cái gì kia nhỉ? – nó hỏi, quên biến rằng Tacroy không nhìn được.
Nhưng rõ ràng là giờ đây sau khi đã vững lên thì Tacroy có thể nhìn thấy thung lũng. Anh ta nhìn cái khối mờ mờ ảo ảo, mắt nhíu lại khổ sở:
-Như vậy là có vẻ như một phần thí nghiệm cậu của cậu định tiến hành không thành công rồi – anh ta nói - Lẽ ra đó phải là một cái xe không có ngựa kéo. Ông ta đang cố cử nó đến gặp chúng ta. Cậu nghĩ cậu có thể làm cả cái đó vững lên được không?
Christopher đi đến cái khối mờ mờ ảo ảo đó và thử đặt tay lên. Nhưng hình như khối đó không đủ rõ để nó chạm vào. Tay nó chỉ xuyên qua mà thôi.
-Không sao – Tacroy nói - Cậu của cậu sẽ phải nghĩ lại. Và cái xe ngựa chỉ là một trong ba thí nghiệm đêm nay thôi – anh ta khăng khăng bắt Christopher viết một số 10 to tướng trên mặt đường. Nếu có cái xe ngựa đó chúng ta sẽ phải thử một thứ cồng kềnh. Thế này thì tớ sẽ theo cách của mình và chúng ta sẽ thử với một con vật. Trời ạ! Lúc cậu đến tớ mừng quá, tớ đã gần như tồi tệ chẳng kém gì cái xe ngựa ấy rồi. Đó là lỗi của cô gái đó đấy.
-Cái cô gái đáng yêu ngồi đánh đàn harp ấy à? – Christopher hỏi.
-Trời ạ, không đâu – Tacroy nói vẻ luyến tiếc - Lần trước khi cậu làm tớ cứng lên cô ấy đã ngất xỉu. Hình như thân thể tớ ở London đã tan thành một vệt sương và cô ấy tưởng tớ không bao giờ hồi lại nữa. Cô ấy rú lên và làm đứt cả dây đàn. Tớ về đến nơi là cô ấy đi ngay. Cô ấy không muốn nhận tiền để giữ một con ma và nói là cô ấy chỉ ký hợp đồng ngồi cạnh một người đang thôi miên mà thôi, và từ chối quay lại ngay cả khi được trả gấp đôi. Tội nghiệp. Tớ cứ mong cô ta cứng rắn hơn kia đấy. Cô ta gợi cho ta nhớ đến một người đàn bà khác cũng chơi đàn harp và từng là ánh sáng của đời tớ.
Trong giây lát, vẻ mặt anh ta rầu rĩ hết mức một người vui tươi có thể có. Rồi anh ta mỉm cười:
-Nhưng tớ không thể đề nghị một ai trong hai người đó chia sẻ cái đầu của tớ được. Vì thế có thể như vậy cũng tốt – anh nói.
-Thế anh có cần một cô khác không?
-Không may cho tớ là khác với cậu, nếu thiếu họ thì tớ không đi được – Tacroy nói - Một Linh hành gia chuyên nghiệp cần phải có một phương tiện trung gian khác để giữ anh ta lại - tốt nhất là âm nhạc – và để gọi anh ta quay về, giữ cho anh ta ấm nóng và để đảm bảo cho anh ta không bị những người giao hàng hay đại loại như thế quấy rầy. Vì thế cậu của cậu hơi vội vàng khi tìm cô gái mới này. Cô ta là một người cứng rắn. Giọng nói thì như cãi nhau. Thổi sáo thì nghe cứ như người ta viết phấn ướt lên bảng vậy. Tớ có cố lắng nghe cũng chỉ nghe thấy những âm thanh yếu ớt – Tacroy nhún vai.
Christopher cũng nghe thấy một tiếng léo nhéo, nhưng nó nghĩ có thể đó là tiếng sáo của những người luyện rắn đang ngồi thành từng hàng cạnh tường thành của Thế Giới Nào Đó. Lúc này họ đã nhìn thấy rõ thành phố. Ở đây rất nóng, nóng hơn số Chín nhiều. Bức tường cao trông có vẻ mờ ảo và những mái vòm hình dạng lạ lẫm bên trên đó rung rinh như ở đang ở dưới nước. Bụi cát cuộn tung lên thành từng đám và hầu như che khuất những cụ già ngồi xổm trước giỏ thổi sáo. Christopher lo lắng nhìn những con rắn béo mập, con nào cũng uốn éo dựng đứng lên trong giỏ.
Tacroy cười:
-Đừng sợ. Cậu của cậu cũng không thích rắn hơn cậu đâu.
Toà thành có một cái cổng cao vút nhưng hẹp. Lúc hai người đến được đó thì bụi cát đã bọc kín cả hai và mồ hôi Christopher rỏ ròng ròng từng giọt. Tacroy có vẻ mát mẻ một cách đáng thèm muốn. Bên trong thành còn nóng hơn nữa. Số Mười là một sự hạ cấp tệ hại của số Chín xinh đẹp. Những rìa phố có bóng râm đông nghịt những người, dê và những quầy hàng dựng tạm dưới những chiếc ô sặc sỡ khiến Christopher buộc phải cùng Tacroy đi dưới lòng đường nắng chiếu chói chang. Mọi người la hét và chuyện trò vui vẻ. Không khí đặc quánh những mùi lạ lẫm, tiếng dê kêu be be, tiếng gà kêu quàng quạc và tiếng âm nhạc lanh canh là lạ. Tất cả màu sắc đều rực rỡ, và rực rỡ nhất là những thứ trông giống như những cái nhà búp bê mạ vàng ở góc phố. Ở đó luôn chất đống những hoa và các món đồ ăn. Christopher nghĩ những thứ đó phải là của những vị thần rất nhỏ bé.
Một bà đứng dưới chiếc dù màu xanh da trời vui tươi cho nó một thứ mứt gì đó đang bày bán. Giống như một thứ tổ yến giòn tan tẩm mật ong. Christopher đưa cho Tacroy một ít nhưng Tacroy nói anh ta chỉ có thể cảm thấy mùi vị kiểu như nằm mơ thấy, mặc dù Christopher đã làm cho anh ta cứng thêm một chút nữa.
-Cậu Ralph muốn chúng ta đem về một con dê à? – Christopher vừa liếm mật ong trên ngón tay vừa hỏi.
-Nếu cái xe ngựa thành công thì chúng ta sẽ thử xem – Tacroy nói – Nhưng thứ mà cậu của cậu thật sự muốn là một con mèo bắt từ một trong những ngôi đền kia. Chúng ta sẽ phải tìm ngôi đền thờ Asheth.
Christopher đi trước dẫn đường tới một khu đất rộng lớn hình vuông, nơi có tất cả các ngôi nhà đồ sộ của các thần. Người đàn ông dưới cái dù màu vàng vẫn ở đó, ngồi trên bậc thềm của ngôi đền to nhất.
-A phải rồi. Đúng là ngôi đền ấy đấy – Tacroy nói. Nhưng khi Christopher khấp khởi định bắt đầu nói chuyện với người đàn ông dưới cái dù vàng thì Tacroy nói – Không, tớ nghĩ cơ hội tốt nhất cho chúng ta ở đâu quanh quanh đàng kia kia.
Họ lần đường đi dọc một con đường nhỏ chạy quanh khu đền. Hoàn toàn không có cái cửa nào khác dẫn vào đền, cũng không hề có cửa sổ. Bức tường cao ngất, u ám và hoàn toàn trống trơn ngoài những thanh sắt nhọn hoắt cắm trên đỉnh. Tacroy vui vẻ đứng lại trước một con đường nhỏ bằng gạch nung nơi có một đống bắp cải già ai đó đã quăng xuống, ngước nhìn những thanh sắt nhọn. Một thứ dây leo gì đó nở đầy hoa len lỏi qua các thanh sắt từ bên kia tường bò sang.
-Trông cái này có vẻ hứa hẹn đây – Tacroy nói và đứng dựa vào tường. Vẻ vui tươi biến mất. Trong một thoáng, trông anh có vẻ điên cuồng chứ không chỉ là bực bội.
-Bất ngờ đây – anh nói - Cậu đã làm cho tớ đặc lại nên không thể nào đi lọt qua chỗ này được, mẹ kiếp!Nhưng dù sao đây cũng là thí nghiệm thứ ba. Cậu của cậu nghĩ nếu cậu đã có thể khoét được một lối đi giữa những thế giới thì biết đâu cũng có thể khoét trên tường được. Cậu có định thử chơi không? Cậu nghĩ cậu có thể đi vào và bắt một con mèo ra đây cho tớ không?
Tacroy trông có vẻ rất hồi hộp và lo lắng về chuyện đó. Christopher nhìn bức tường cau có và nghĩ có lẽ không thể.
-Em có thể thử xem – Nó nói, và chủ yếu để trấn an Tacroy nó bước lên những hòn đá nóng rẫy của bức tường và cố len mình qua đó. Thoạt tiên không thể được thật. Nhưng một lúc sau, nó thấy nếu mình nghiêng người đi một chút, theo một cách đặc biệt thì bắt đầu chìm vào trong đá. Nó quay lại và mỉm cười động viên bộ mặt lo âu của Tacroy.
-Em sẽ quay về ngay.
-Tớ không thích để cậu đi một mình.. – Tacroy còn đang nói thế thì soạt một tiếng, Christopher đã thấy mình ở bên kia bức tường phủ đầy dây leo. Nó loá mắt mất một lúc vì ánh mặt trời ở đây. Nó nhìn rõ, nghe rõ và cảm thấy rõ mọi vật đang dịch chuyển khắp cái sân trước mắt mình, bỏ chạy khỏi nó một cách lét lút, không rõ ràng, khiến nó gần như tê liệt vì hoảng sợ. Rắn! – nó nghĩ, rồi chớp mắt và ti hí nhìn, rồi lại chớp mắt cố nhìn rõ hơn.
Đó chỉ là những con mèo đang chạy khỏi nơi phát ra tiếng động nó gây ra lúc đi xuyên qua bức tường. Đến lúc nó nhìn được rõ thì hầu như tất cả đã chạy khá xa. Vài con đã trèo lên những cụm dây leo, những con khác lao bắn về phía những cái cổng tò vò tối om quanh sân. Nhưng có một con mèo trắng chậm chân hơn những con khác, còn lại một mình đang ngập ngừng chạy và nặng nề băng qua một quãng tối ở góc tường. Phải tóm lấy con mèo này. Christopher bắt đầu đuổi theo nó.
Lúc Christopher dứt mình được khỏi đám dây leo thì con mèo trắng đã hoảng sợ. Nó chạy. Christopher chạy đuổi theo nó qua một cái cổng tò vò chăng đầy dây leo, qua một cái cổng nữa, một khoảnh sân râm mát hơn nữa, rồi qua một khung cửa không có cánh mà chỉ che bằng rèm. Con mèo lẩn quanh chiếc rèm. Christopher gạt cánh rèm sang bên và chúi theo con mèo, nhưng phía sau cánh rèm tối mịt khiến một lần nữa nó bị loá mắt.
-Ngươi là ai? - Một giọng cất lên từ khoảnh tối. Giọng nói nghe có vẻ ngạc nhiên và kiêu kỳ - Ngươi không có bổn phận tới đây kia mà.
-Người là ai? - Christopher thận trọng hỏi, ước gì mình có thể nhìn thấy được gì đó ngoài một màu xanh biếc và xanh lơ đến chóng mặt.
-Dĩ nhiên ta là Nữ thần - giọng đó nói - Nữ thần Asheth sống. Ngươi làm gì ở đây? Ta không được nhìn thấy bất kỳ ai ngoài các nữ tu trước ngày Lễ Hội kia mà.
-Tôi chỉ đến để bắt một con mèo – Christopher nói - Bắt được nó là tôi đi ngay.
-Ngươi không được phép bắt mèo - Nữ thần nói – Đối với Asheth mèo rất thiêng liêng. Ngoài ra, nếu ngươi định đuổi bắt Bethi thì nó là của ta, và nó lại sắp sinh ra mèo con rồi.
Mắt Christopher đã quen với bóng tối. Nhìn thật kỹ vào góc nhà nơi tiếng nói vọng ra nó có thể thấy một người cũng chỉ nhỏ cỡ nó đang ngồi trên một thứ cỏ vẻ như là một chồng đệm và nhận ra cái bóng của con mèo trắng đang bám chặt cánh tay người đó. Nó bước tới một bước để nhìn rõ hơn.
-Đứng yên tại chỗ - Nữ thần nói - Nếu không ta sẽ gọi lửa xuống đốt cháy ngươi.
Christopher vô cùng ngạc nhiên thấy mình không thể nào dịch chuyển khỏi chỗ đó. Nó lê lê bàn chân để tin chắc điều đó. Giống như lòng bàn chân để trần của nó bị gắn chặt vào gạch lát nền bằng một thứ hồ dính như cao su. Trong khi lê lê chân mắt nó bắt đầu nhìn được bình thường. Nữ thần là một cô bé với khuôn mặt tròn bình thường và mái tóc dài màu ghi. Cô mặt chiếc áo chùng không tay màu nâu rỉ sắt và đeo rất nhiều ngọc lam quý giá, gồm ít nhất mười hai chuỗi hạt và một chiếc mũ miện nhỏ nạm ngọc lam. Cô trẻ hơn nó một chút – quá trẻ để có thể gắn chặt chân người ta vào sàn nhà. Christopher rất ấn tượng:
-Cô làm thế nào thế? – nó hỏi.
Nữ thần nhún vai:
-Quyền lực của Asheth Sống – cô nói – Trong số tất cả các ứng viên chỉ có ta được chọn bởi vì ta là chiếc bình tốt nhất để đựng quyền lực của người. Asheth chọn ta bằng cách vẽ một cái dấu hình con mèo trên chân ta. Nhìn đây này – Cô bé nhích sang bên một chút và duỗi một bàn chân trần có đeo kiềng về phía Christopher. Lòng bàn chân có một cái bớt lớn màu đỏ thẫm. Christopher nghĩ nó chẳng giống hình con mèo lắm, ngay cả khi nó nheo mắt đến mức nó cảm thấy mình giống như Tacroy.
-Ngươi không tin ta! – Cô bé nói giọng buộc tội.
-Tôi cũng không biết nữa – Christopher nói – Tôi chưa bao giờ gặp một Nữ thần. Cô làm gì?
-Ta ở kín trong Đền không ai được nhìn thấy, trừ một ngày hàng năm khi ta cưỡi ngựa đi quanh thành phố và ban phúc – Nữ thần nói.
Christopher nghĩ như vậy nghe chẳng thú vị mấy nhưng nó chưa kịp nói ra thì Nữ thần đã nói thêm:
-Không vui lắm, thật vậy, nhưng một người được tôn kính như ta sẽ là như thế. Asheth Sống bao giờ cũng là một cô gái trẻ, ngươi thấy đấy.
-Vậy bao giờ lớn lên cô có còn làm Asheth nữa không? – Christopher hỏi.
Nữ thần nhíu màu. Rõ ràng là cô không biết.
-Ồ, Asheth Sống không bao giờ lớn lên, ta đoán thế. Không nghe người ta nói – Gương mặt tròn nghiêm trang của cô sáng lên – Đó là điều có thể mong chờ, phải không Bethi? – Cô nói và vuốt ve con mèo trắng.
-Nếu như tôi không thể bắt con mèo đó thì cô sẽ cho tôi một con khác chứ? – Christopher hỏi.
-Còn tuỳ - Nữ thần nói – Ta nghĩ là ta sẽ không đem cho chúng đâu. Ngươi cần mèo để làm gì?
-Cậu tôi muốn có một con – Chrestomanci giải thích – Chúng tôi đang làm một thí nghiệm để thử xem tôi có thể đem một con vật sống khỏi Thế Giới Nào Đó của cô về chỗ chúng tôi được không. Thế Giới Nào Đó của cô là số 10, còn của chúng tôi là số 11. Rất khó khăn mới trèo qua được Chỗ Trung Gian, vì thế nếu cô cho tôi một con mèo thì có thể cho tôi thêm một cái giỏ được không?
Nữ thần ngẫm nghĩ:
-Có bao nhiêu Thế Giới Nào Đó? – Cô hỏi bằng giọng kiểm tra.
-Hàng trăm – Christopher nói – Nhưng Tacroy nghĩ là chỉ có mười hai.
-Các nữ tu sĩ cũng nói là có mười hai thế giới khác đã được biết tới - Nữ thần gật đầu và nói – Nhưng Mẹ Bàn chân Kiêu hãnh nói rằng người biết khá chắc là có nhiều hơn con số mười hai. Được, và ngươi làm thế nào vào được trong Đền?
-Xuyên qua tường – Christopher nói – Không ai nhìn thấy tôi cả.
-Vậy thì nếu muốn ngươi có thể đi vào đi ra được là? -Nữ thần hỏi.
-Dễ ợt! – Christopher nói.
-Tốt - Nữ thần nói. Cô đặt con mèo trắng xuống sàn và đứng vụt lên, đồ trang sức trên người kêu lanh canh rất hay – Ta sẽ đổi cho ngươi một con mèo. Nhưng trước hết ngươi phải thề trước Nữ thần là sẽ trở lại và đem cho ta thứ ta muốn có, nếu không ta sẽ làm cho chân ngươi dính chặt vào sàn và gọi Cánh tay của Asheth đến giết ngươi.
-Cô muốn đổi lấy cái gì? – Christopher hỏi.
-Thề đi đã - Nữ thần nói.
-Tôi thề -Christopher nói. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Nữ thần móc ngón tay cái vào chiếc mũ miện nạm đá quý và nhìn trừng trừng. Cô hơi thấp hơn Christopher một chút nhưng không hề vì thế mà cái nhìn kém ấn tượng hơn.
-Tôi thề trước Nữ thần là sẽ quay lại và đem theo thứ cô muốn để đổi lấy con mèo. Như thế được chưa? – Christopher nói – Bây giờ cô hãy nói cho tôi biết cô muốn gì?
-Sách để đọc - Nữ thần nói – Ta buồn lắm.
Giọng cô ta không hề than vãn mà có vẻ rất phấn khởi khiến Christopher tin cô ta nói thật.
-Ở đây không có sách à? – Christopher hỏi.
-Hàng trăm cuốn - Nữ thần âu sầu nói – Nhưng toàn là sách giáo khoa hay tôn giáo. Và Asheth Sống không được phép chạm vào bất cứ cái gì của thế giới này bên ngoài Đền cả. Bất cứ thứ gì trong thế giới này.
Christopher gật đầu. Nó hiểu rất rõ:
-Tôi có thể bắt con mèo nào?
-Throgmorten - Nữ thần nói.
Cô ta vừa nói xong thì chân Christopher không còn bị gắn chặt vào sàn nhà nữa. Nó đã có thể đi tới gần Nữ thần trong khi cô ta nâng rèm khỏi khung cửa và đi vào khoảnh sân râm mát.
-Ta không phiền lòng nếu ngươi bắt Throgmorten đi – cô nói – Nó hôi lắm, chân thì phồng lên và bắt nạt tất cả lũ mèo khác. Ta ghét nó. Nhưng chúng ta phải bắt nó thật nhanh. Các nữ tu sắp ngủ trưa dậy rồi. Chỉ một lát nữa thôi! – Cô vụt nhanh sang một cửa tò vò,cái vòng đeo ở chân kêu lanh canh khiến Christopher nhảy dựng lên. Cô quay ngoắt lại gần như ngay lập tức, chiếc áo choàng màu rỉ sắt cuốn một vòng, vòng eo xoay theo, cùng với mái tóc màu ghi cũng xoáy tròn. Cô xách một cái giỏ có nắp đậy.
-Cái này chắc là được – cô nói - Nắp có chốt rất chắc đấy.
Cô đi trước dẫn đường qua một cửa tò vò chăng đầy dây leo tới một sân trong nắng loá mắt:
-Thường thường nó làm vương làm tướng đối với những con mèo khác quanh chỗ này – cô nói - Phải, nó kia. Nó đấy, ở trong góc kia kìa.
Throgmorten màu hung hung. Lúc này nó đang quắc mắt nhìn một con mèo cái nhị thể đang rạp mình khốn khổ trong khi cố khúm núm lùi xa. Throgmorten khệnh khạng đi về phía con mèo cái, quật quật cái đuôi vằn như mình rắn, cho đến khi con mèo cái sợ hết hồn và chạy trốn. Rồi nó quay lại để nhìn xem Christopher và Nữ thần muốn gì.
-Nó kinh khủng quá đúng không? - Nữ thần nói. Cô đẩy cái giỏ cho Christopher- Mở sẵn miệng và khi tôi lùa được nó vào đó thì đậy thật nhanh nắp lại.
Christopher phải thừa nhận rằng Throgmorten là một con mèo thực sự khó ưa. Đôi mắt màu vàng của nó nhìn thẳng vào Christopher và Nữ thần với một cái nhìn đểu cáng, kín mít và xấc xược. Có một cái gì trong đôi tai con mèo - một bên tai cao hơn bên kia – nói với Christopher rằng Throgmorten sẽ tấn công dữ dội bất cứ cái gì cản đường nó. Christopher bối rối thấy điều đó nhắc nó đặc biệt nhớ đến cậu Ralph. Nó đoán chắc đó là cái nét nóng nảy và sôi nổi.
Lúc này Throgmorten đã cảm thấy hai người này đang định bắt mình. Lưng nó cong lên ngờ vực. Rồi nó lao vút lên tận đám dây leo trên tường, chạy và trèo lên mỗi lúc một cao cho đến khi cao hơn đầu Christopher và Nữ thần.
-Không, mày không được làm thế! - Nữ thần nói.
Và thân hình cong vút hung hung của Throgmorten bay vèo khỏi đám dây leo như một cái boomerang màu da cam lông lá xuống nằm bẹp trong giỏ. Christopher vô cùng thích thú – thích thú đến nỗi nó đóng nắp giỏ hơi chậm một chút. Throgmorten lại lao vọt ra ngoài giỏ như một luồng ánh sáng màu hung. Nữ thần tóm lấy nó và nhét lại vào giỏ, một lô những cái chân màu hung hung dãy dụa– Christopher thích thú nhận thấy ít nhất là có tới bảy cái - bấu chặt lấy chuỗi hạt, lấy áo chùng và hai chân Nữ thần, xé rách nhiều mảnh. Christopher chờ và nhằm lúc khi một trong những cái đầu của Throgmorten – dường như nó có ít nhất là ba cái đầu, với nhiều nanh khác thường - lọt hẳn vào trong. Rồi Christopher sập mạnh nắp giỏ xuống đó, thật mạnh. Trong nháy mắt Throgmorten trở lại thành một con mèo ngoan ngoãn bình thường thay vì con quỷ con dữ dội lúc nãy. Nữ thần lắc lắc để đẩy nó vào trong giỏ. Christopher đậy hẳn nắp lại. Ngay lập tức một cái chân to tướng màu hung với những cái móng hồng hồng sắc như dao cạo thò ra khỏi lỗ khoá và cào Christopher mấy nhát trong khi nó cài chặt nắp giỏ.
-Cám ơn!- Christopher nói và mút vết thương.
-Tôi rất vui khi nhìn thấy cái lưng của nó - Nữ thần vừa nói vừa liếm một vết cào trên cánh tay, rồi lấy một mảnh áo chùng rách để lau máu trên cẳng chân.
Một giọng ngân nga vang lên từ phía sau cửa tò vò chăng đầy dây leo:
-Nữ thần yêu quý! Người ở đâu thế?
-Ta phải đi đây - Nữ thần thì thầm - Đừng quên mấy cuốn sách nhé. Ngươi đã thề sẽ đổi rồi đấy. Ta đến đây! – cô nói to và chạy trở lại chỗ chiếc cửa tò vò, lanh canh, leng keng.
Christopher nhanh chóng quay ra chỗ bức tường và cố đi xuyên qua nó. Nhưng không thể. Dù nó có cố xoay người đi theo một góc đặc biệt vẫn không ăn thua. Nó biết đó là vì Throgmorten. Cầm một con mèo gầm gừ trong chiếc giỏ khiến nó trở thành một phần của Thế Giới Nào Đó này và nó phải tuân theo quy luật của tự nhiên. Nó phải làm gì bây giờ? Thêm nhiều giọng nói ngân nga gọi Nữ thần vang lên phía xa, và nó nhìn thấy nhiều người đi lại bên trong ít nhất hai cái cửa tò vò quanh khoảnh sân. Nó không hề thật sự nghĩ đến chuyện đặt cái giỏ xuống. Cậu Ralph muốn có con mèo này. Thay vì đặt giỏ xuống, Christopher bắt đầu chạy vọt vào một cái cổng tò vò gần nhất và có vẻ không có người.
Nhưng không may cái giỏ bị xóc nảy khiến Throgmorten tin chắc là nó đang bị bắt cóc. Nó phản đối bằng gào to hết cỡ - và Christopher sẽ không bao giờ tin được rằng chỉ một con mèo mà có thể làm huyên náo đến thế. Tiếng con Throgmorten vang dội cả dãy hành lang phía sau chiếc cửa tò vò, rền rĩ, thổn thức rồi biến thành tiếng ré như một con ma cà rồng sắp chết, rồi hạ xuống thành tiếng hú trầm trầm như đông đặc lại. Rồi lại bắt đầu cao dần lên thành tiếng ré. Christopher chưa chạy đầy hai mươi bước thì những tiếng hét đã dậy lên sau nó, tiếng dép loẹt xoẹt, tiếng chân trần thình thịch. Nó chạy nhanh chưa từng thấy, rẽ vào một hành lang mới, ở đây nó không vấp phải ai liền lao như tên bắn dọc hành lang này, nhưng Throgmorten từ trong lồng vẫn tiếp tục gào lên phản kháng khiến những kẻ đuổi theo biết chính xác cần phải chạy tới đâu. Tệ hơn nữa, nó còn khiến nhiều người chạy tới thêm. Đến lúc Christopher nhìn thấy ánh sáng trời phía trước thì tiếng la hét và tiếng thình thịch đuổi theo đã gấp đôi. Christopher nhảy xổ vào đó, kéo theo sau là cả một đám đông.
Nhưng đó không phải ánh sáng trời thật mà là một ngôi đền vĩ đại, đông nghịt những người đang cúng bái, những bức tượng và những cây cột sơn to tướng. Ánh sáng trời hắt vào từ hai cánh cửa lớn cách xa đó hàng trăm bước. Christopher nhìn thấy người đàn ông dưới chiếc dù vàng bên ngoài cửa, nó biết ngay mình đang ở đâu. Nó lao tới cánh cửa, luồn qua những hàng cột và vọt quanh những người đang cầu nguyện.
-Ngoao ngoao – NGOAO NGOAO!- Throgmorten tru lên trong chiếc giỏ trong tay Christopher.
-Bắt lấy thằng ăn cắp! – Đám người đuổi theo nó gào thét – Cánh tay của Asheth!
Christopher nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ bạc, hay cũng có thể là một phụ nữ, chỉ biết là một người đeo mặt nạ bạc đang đứng trên cầu thang thận trọng nhắm cây lao vào nó. Christopher cố tránh nhưng không kịp nữa, không hiểu sao một mũi lao đã đuổi được theo nó. Mũi lao xuyên vào ngực nó với một tiếng thịch.
Sau đó mọi việc có vẻ như diễn ra rất chậm rãi. Christopher đứng sững lại, tay giữ chặt cái lồng đang tru tréo và trố mắt kinh ngạc nhìn ngạnh mũi lao dính xuyên qua chiếc áo sơ mi bẩn thỉu và dính vào ngực nó. Nó nhìn rõ từng chi tiết khác thường trên mũi lao. Mũi lao làm bằng gỗ, màu nâu và được đánh bóng tuyệt đẹp, trên có chạm những hình vẽ và nhiều chữ. Khoảng nửa trên là chuôi lao bằng bạc sáng ngời, và hình trang trang trí trên đó đã mòn vì được cầm nhiều quá. Chỗ mũi lao gỗ chạm phải chiếc áo sơ mi có vương vài giọt máu. Đầu mũi lao chắc phải lút sâu vào da thịt nó. Nó ngẩng lên và thấy người đeo mặt nạ tiến về phía mình có vẻ rất đắc thắng. Phía sau người đó, ở ngưỡng cửa là Tacroy, chắc hẳn tiếng huyên náo đã kéo anh tới đây. Anh ta đang đứng đó như hoá đá, khủng khiếp nhìn.
Christopher bình thản đưa bàn tay còn tự do lên, cầm cán lao rút ra. Rồi bùm một tiếng, mọi việc chấm dứt.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị