Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuốn Sách Tiên Tri
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
L
ưng của Hermelius Peabody bị ép chặt vào một kệ tường trong khi cổ họng ông bị cẳng tay của một bà già người Nga khỏe một cách đáng kinh ngạc chèn vào một nửa. Ban đầu ông cự tuyệt yêu cầu của bà Ryzhkova, nhưng rồi nhanh chóng tuân theo.
- Một người học việc à? - Ông ta vừa nói vừa ho - Thưa bà, Amos là Cậu bé Rừng xanh kiếm được nhiều tiền nhất tôi từng gặp, chưa nói đến chuyện nó không nói được. Chính xác là bà sẽ làm việc với nó như thế nào đây?
Ryzhkova thốt ra một tiếng, nửa càu nhàu nửa than vãn:
- Chúng tôi sẽ làm tốt. Những lá bài nói như vậy mà.
Khi Peabody phản đối, bà Ryzhkova lẩm bẩm một tràng dài tiếng Nga nghe có vẻ rất khó chịu.
Ông luôn có chút e sợ bà ấy. Một ngày nọ bà ấy đã xuất hiện ở thành phố New York khi ông lảo đảo đi ra từ một quán trọ trên bến tàu Sông Đông. Bà ấy thò tay ra ngoài một con hẻm, gọi ông bằng tên riêng và nói sẽ đi cùng với ông vì những lá bài đã báo hiệu điều này. Tuy không tin, song ông không thể từ chối một người hiểu biết sâu sắc về sân khấu như vậy. Chỉ trong vài giờ ở trên một cỗ xe ngựa, bà ấy đã biến nó thành một căn phòng đẹp kỳ lạ gồm những vải, nệm và mùi hương khiến đầu óc quay cuồng. Peabody tin chắc bà ấy hiểu rõ về các chất độc; bà ấy đã từng một lần bỏ thuốc bột vào trong thức ăn của ông sau khi ông không ứng trước tiền công để bà ấy mua một súc lụa. Peabody đã nói:
- Bà chưa kiếm được tiền thì không thể mua thứ gì cả. - Bà ta mỉm cười và đúng 8 giờ ông đau bụng quằn quại, nằm co tròn như một con sâu đá. Ba ngày tiếp theo ông vã mồ hôi như tắm, run bần bật trên xe ngựa cho đến khi Ryzhkova xuất hiện.
- Thật may cho ông là tôi biết cách để cắt cơn đau. - Bà ấy nói rồi nhét một nhúm tro đắng ngắt vào miệng ông. Khi mặt trời lặn ông đã bình phục. Peabody không phải kẻ ngốc; Ryzhkova đã nhận được tiền tạm ứng nội trong đêm đó.
Ba giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi Ryzhkova đẩy ông áp sát vào tường, Peabody mới nói với Amos về chuyện đó.
- Chàng trai của ta, đã tới lúc cháu đón nhận những điều tốt đẹp hơn rồi đấy. - Ông tươi cười với Amos đang ngồi trên ghế. Amos thay đổi tư thế với vẻ lo lắng và ngửa lòng bàn tay hướng lên trên để biểu đạt một câu hỏi.
- Đừng sợ, cháu không làm gì sai cả, Amos. Thực tế thì cháu là Cậu bé Rừng xanh tuyệt vời nhất ta từng gặp. Điểm then chốt của vấn đề là ở chỗ đó, cháu hiểu chứ?
Amos không hiểu.
- Cháu không còn là một đứa trẻ nữa. Kìm hãm cháu trong chiếc lồng là kìm hãm tiềm năng của cháu. - Peabody đưa tay vuốt râu và lạc trong suy nghĩ - Cháu sẽ thấy rằng ta đã mang đến cho cháu một cơ hội rất thú vị. Bà Ryzhkova mến cháu rồi đấy. Ta tin bà ấy cần một người học việc.
Amos biết một số điều bà Ryzhkova đã làm, những lá bài của bà ấy kể những câu chuyện mà mọi người muốn nghe phải trả một món tiền hậu hĩnh. Song có một chướng ngại vật không thể vượt qua được với sự sắp xếp này: người học việc phải biết nói. Nó đặt bàn tay lên môi và lắc đầu.
Peabody nhẹ nhàng bỏ bàn tay của Amos ra khỏi miệng nó và nói:
- Không có gì phải lo lắng cả. Ta đã suy nghĩ về điều này và bắt đầu hiểu được lý do của bà ấy: cháu sẽ là một mồi nhử. Ta có thể nghĩ ra một vài điều hấp dẫn hơn một nhà tiên tri. Những tương lai không được nói ra. Cháu và bà ấy sẽ tìm ra cách. Chàng trai của ta, cháu hãy chỉ nghĩ về lợi nhuận thôi nhé! Rất nhiều lợi nhuận. - Peabody đập tay xuống chiếc bàn nhỏ làm xô cả lọ mực. Ông đã cố lờ đi vẻ kinh hãi lộ rõ trên gương mặt cậu - Thôi nào, thay đổi là một điều tuyệt vời. Chính sự thay đổi đã mang cháu đến với ta.
Amos nhìn vào chiếc đệm nơi anh đã nằm bao đêm qua, tự hỏi liệu cái đó có thay đổi không.
- Không bao giờ ta có thể yêu cầu cháu rời đi. - Peabody lên tiếng - Cháu có thể ở lại miễn là cháu muốn. Ta thích như vậy.
Sự chuyển tiếp này đã được ghi thành một dòng trong cuốn sách của Peabody: ngày 19 tháng 6 năm 1794, Cậu bé Rừng xanh đã trở thành Nhà tiên tri Tập sự.
Khi Amos đến chỗ xe ngựa của bà Ryzhkova, anh chưa kịp gõ cửa thì bà ấy đã mở. Mái tóc bà ấy được vuốt ngược ra phía sau bằng một chiếc khăn quàng cổ màu xanh sẫm thắt nút ở gáy. Bà ấy ngoác miệng cười, nó không tài nào nhớ được rằng đã bao giờ nó thấy nụ cười của bà ấy chưa. Nó chớp chớp mắt.
- Amos. Lên đây nào. Ta có nhiều thứ cho con xem, nhanh lên không muộn. - Bà ấy vẫy tay và Amos trông thấy ngón tay cái sưng phồng, vặn vẹo, anh bị bẻ ngoặt ra khỏi phần còn lại của bàn tay, và một phần trong anh đã hiểu ra điều này. Anh đi theo bà già bé nhỏ vào chốn ở của bà, cách xa những thứ anh đã biết.
Cỗ xe đơn sơ một cách đáng kinh ngạc. Tường xe có treo một vài bức tranh nhỏ, chúng có hình những người đàn ông da ngăm đen và một cô gái trẻ giống như thiên thần.
- Đây là gia đình ta. - Bà ấy cất lời rồi dõi theo hướng nhìn chằm chằm của nó. Bà chỉ vào một khuôn mặt có bộ râu dày - Đó là cha ta. - Có bức ảnh hai người đàn ông trẻ tuổi hơn có ánh nhìn dữ dằn giống Ryzhkova - Đó là các em trai ta. - Rồi bà ấy chỉ vào cô gái trẻ -Katerina, con gái ta đấy, Katya xinh đẹp của ta.
Phần còn lại của cỗ xe hầu như không có gì là đẹp. Bà Ryzhkova ngủ trên một chiếc đệm thô ráp được đặt phía trên một chiếc rương. Anh tưởng tượng rằng một chiếc giường như vậy sẽ khiến bà ấy bị đau nhức xương.
Như thể đọc được suy nghĩ của nó, Ryzhkova lên tiếng:
- Nhà tiên tri là một thanh kiếm. Mềm mại quá sẽ làm tâm trí ngu đần. Lụa và rèm chỉ dành cho khách thôi. - Chắc hẳn anh đã giật mình bởi tiếng cười của bà ấy, đó là một âm thanh giống như cơn gió quét qua bãi cỏ - Peabody thích sự thoải mái. Đúng vậy, thật may mắn con đã tới đây trước khi ông ta khiến con trở nên ngu đần. Nào, hãy ngồi xuống và lắng nghe ta.
Ở những chỗ phúng phình trên khuôn mặt của Peabody thì trên khuôn mặt bà Ryzhkova lại trũng sâu xuống, làn da bà ấy nhăn nheo và nhàu nhĩ. Mũi bà ấy hếch lên, chóp mũi khoằm xuống dưới. Mái tóc bà ấy thò ra dưới chiếc khăn quàng, những sợi dây thép chĩa ra theo nhiều hướng. Amos thấy đôi mắt bà ấy thật lôi cuốn, chúng có màu xám đen, nó chỉ trông thấy màu mắt như vậy ở loài vật - màu mắt của loài dê trước khi chúng húc nhau.
Bà ấy kéo một cái sọt ra giữa sàn xe và ra hiệu cho Amos ngồi xuống bên cạnh. Trên đó bà ấy đặt một chiếc hộp màu đen bóng nhoáng được tô điểm bằng những bức tranh viền vàng có màu đỏ và cam rực rỡ. Amos bị thu hút bởi một con chim nhốt trong lồng, những chiếc lông đuôi dài của nó uốn quanh mép hộp.
- Chim lửa đấy. - Ryzhkova nói - Con thích nó phải không? Con thậm chí sẽ thấy thích những thứ ở bên trong hơn nhiều.
Bà ấy mở chiếc hộp và để lộ thứ có vẻ giống một cỗ bài. Mặt sau của mỗi lá bài có hình vẽ một trái cam bí ẩn đặc biệt.
- Xem này. Con nghe đi. - Bà ấy nói rồi giật mạnh một bên dái tai. Bà ấy đặt chiếc hộp trên sàn và bắt đầu lật ngửa các lá bài. Mỗi lá bài là một kiệt tác: hình dáng cao lớn của một phụ nữ đang cầm thanh kiếm sắc, mặt trời toả ánh nắng trên cánh đồng, một bàn tay nắm ngôi sao, tất cả đều hiện lên chi tiết đến chân thực. Người phụ nữ lớn tuổi chạm vào chúng bằng lòng tôn kính.
Khi chiếc sọt đã chật kín những lá bài, Ryzhkova lên tiếng:
- Ta sẽ cho con biết tên gọi của chúng và con sẽ ghi nhớ từng lá bài, cách thức và vị trí chúng ta sắp đặt chúng. Chúng ta nói như thế này. - Bà ấy chỉ vào các bức tranh và cắt nghĩa chúng như cách Peabody đã từng giải thích cho mọi người - Chàng Khờ là một kẻ ngốc bởi hạnh phúc mù quáng. Anh ta không nhìn thấy sự bất hạnh.
- Lá bài có hình một chàng trai trẻ tuổi sắp bước khỏi một vách đá nhưng rất vui vẻ - Kiêu hãnh trước khi ngã xuống. - Anh ta giống như một đứa trẻ. Giống như con. - Ryzhkova cười mỉm. Amos không nhìn hàm răng rạn nứt, ố vàng của bà ấy mà chuyển sang nhìn lá bài và chú chó nhỏ đang ở dưới gót giày của Chàng Khờ.
- Chó mang nhiều ý nghĩa. Vật bảo hộ, kẻ thù. Cái đó còn tùy.
- Bà ấy nói suốt nhiều giờ khi đôi bàn tay cong queo vẽ các đường thẳng và gạch chéo qua những biểu tượng. trong đêm tối, bà ấy gõ nhẹ tay lên chiếc sọt và cười khúc khích với Amos - Con rất biết lắng nghe. Chúng ta sẽ làm tốt. Ta thấy con ngáp rồi đấy. Tâm trí mệt mỏi thì không thể tập trung nghe cho rõ được. Con đi ngủ đi. - Ryzhkova xua anh khỏi cỗ xe của mình bằng một cú đá nhẹ vào cẳng chân - Ngày mai con lại đến nhé, ta sẽ hướng dẫn con.
Sau khi những màn trình diễn kết thúc, Ryzhkova lại hướng dẫn cho Amos bên ánh nến. Những tấm vải màu xanh, đỏ không bị giật xuống nếu bà ấy mệt mỏi, điều đó biến lớp học của Amos thành một căn phòng dịu dàng để quan sát, lắng nghe và thỉnh thoảng biến mất. Lời nói nhịp nhàng của Ryzhkova đã ru anh ngủ cho đến khi anh trở thành một phần của những lá bài, rơi vào chúng và để cơ thể mình biến mất. Khi điều này xảy ra, Ryzhkova nện giày của mình xuống sàn và kêu lên một tiếng từ sâu trong cổ họng. Khi anh trở lại, bà ấy mỉm cười, vỗ nhẹ vào bàn tay nó và bắt đầu dạy nó một lá bài mới.
Amos bắt đầu học. Anh ngày càng yêu thích lá Chàng Khờ, đắm mình trong sắc vàng và cam - anh yêu mến chú chó và cả cách thức vào thời khắc cuối cùng chú chó đã kéo chủ nhân của mình tới nơi an toàn. Anh đã quen với giọng nói của Ryzhkova; khiến anh nhớ đến cơn gió trong những rặng cây và những ngày tháng anh băng qua các cánh rừng. Dần dần anh nhận ra rằng ngay cả khi Ryzhkova không có mặt, giọng nói của bà vẫn văng vảng bên tai mình. Những buổi tối ở thành phố, anh thấy Ryzhkova trải những lá bài - một hình chữ thập với một đường thẳng ở một bên. Hai lá bài bắt chéo nhau, sau đó đến một lá bài ở trên và một lá bài ở dưới, một lá ở bên trái và một lá ở bên phải. Rồi trải bốn lá bài theo chiều dọc ở một bên. Cái gì sẽ đến, cái gì sẽ ảnh hưởng đến anh, cái gì thống trị vào lúc này, và kết quả của câu hỏi. Bà ấy giải đoán các lá bài cho những câu hỏi không được nói ra, giải đáp những điều hết sức vụn vặt.
- Lá bài Kị Xa. - Ryzhkova lên tiếng rồi lật một lá bài trên chiếc bàn tạm. Có một người đàn ông trên ngai vàng, được hai con vật đầu người kéo. Amos thay đổi tư thế, anh cảm thấy khó chịu trước cảnh tượng những người mang hình hài thú vật kỳ lạ - Sự chinh phục và cuộc hành trình. Sự chiến thắng. Con thấy chứ? Con người chinh phục thú vật. - Bà ấy chà các khớp đốt ngón tay vào mái tóc anh và cất tiếng cục cục với anh như thể anh là con bà vậy. - Ghép cặp với lá bài này tạo nên thành công lớn. - Bà ấy đặt lá bài khác xuống cạnh anh - Lá bài Thế Giới, con thấy chứ? - Bà ấy giờ một cánh tay lên như thể đang ra hiệu về phía bầu trời - Không có người phụ nữ nào ở trung tâm song tất cả đều xoay quanh một người phụ nữ, đúng không? - Amos gật đầu tỏ vẻ đồng tình, đôi mắt chăm chú nhìn vào hình thể trần trụi của người phụ nữ đang nhảy múa và nét mặt hiểu biết của cô.
Trước và sau mỗi buổi học Ryzhkova đều làm sạch xe ngựa bằng một bó thảo mộc cháy âm ỉ bốc mùi mồ hôi ngựa rất khó chịu. Bà ấy ho sù sụ và nói:
- Hun lửa, đây là cách làm sạch bằng lửa, là cách giữ cho những lá bài sạch sẽ. - Bà ấy viết những từ ngữ trong không khí cùng với chùm khói - Không phải những lá bài hay những người cầm bài đoán định tương lai. Không phải ta, con, hay bất cứ ai đặt ra câu hỏi. - Bà ấy đập nhẹ bó thảo mộc vào cửa xe ngựa, khiến cho đám than hồng và tro tàn rơi xuống - Mọi người chạm vào những lá bài, để lại họ trong đó. Ước mơ. Hy vọng. Tất cả đều bị mắc kẹt bên trong những lá bài. - Khi căn phòng trở nên ngột ngạt, Ryzhkova mở toang cánh cửa và để không khí ban đêm ùa vào - Con. Ta. Chúng ta không cần giấc mơ của những người khác. Đôi khi những ý nghĩ tiêu cực, những ý tưởng xấu xa bị mắc kẹt trong đó. Con và ta cùng giải thoát chúng. Những lá bài sạch sẽ, tốt đẹp. - Bà ấy ném bó thảo mộc cháy xuống một điểm đen trên sàn và dùng gót giày dập tắt than hồng. Bà ấy vỗ nhẹ vào đầu anh, chàng trai và con vật bên trong anh mỉm cười.
Ryzhkova đã dạy anh buộc tóc, cho anh một dải lụa, một miếng vải đẹp có những hoa văn màu tím vàng phức tạp. Thoạt đầu bà tết mái tóc nó thành một búi, rồi dùng mảnh vải lụa quấn quanh sau đó cuốn lên đầu.
- Trông ra dáng rồi đấy.
Da đầu anh đau nhức, nhưng cuối cùng cơn đau cũng dịu đi, và hiệu quả thật ấn tượng, vẻ ngoài của anh đã hoàn toàn thay đổi, từ một cậu bé có nước da nâu sẫm dễ bị nhầm lẫn là một Cậu bé Rừng xanh hóa thành một chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi, lịch lãm. Ryzhkova vỗ tay ca ngợi những nỗ lực của chính mình.
- Bây giờ trông con ra dáng một chàng trai trẻ là hiện thân của số phận và định mệnh đích thực rồi đấy. - Dưới đôi mắt thận trọng và đầy những nếp nhăn của Ryzhkova, anh cảm thấy chính mình đang thay đổi. Chẳng hiểu sao anh bắt đầu nghĩ đến ngôi nhà nhỏ và người phụ nữ tóc nâu có mùi quá đỗi quen thuộc.
Amos là một người cô độc. Quá nhiều ánh mắt đổ dồn vào anh ngay lập tức khiến anh thấy khó chịu, và việc ăn cùng cả gánh xiếc giống như bị mắc kẹt trong một trò chơi với những quy luật kỳ lạ. Những sáng trời mưa, anh thích giết thời gian bằng cách lật giở từng trang sách của Peabody, lần những ngón tay mình trên những hình phác họa. Những khi Ryzhkova quá mệt mỏi không thể dạy anh mà xua anh khỏi xe ngựa của mình, anh lại dành những buổi tối chơi cùng con ngựa nhỏ, một con vật đáng yêu được gọi là Sugar Nip, nó có bộ lông màu nâu nhưng có một vết lang trắng chạy dài từ trán xuống mõm. Nó hoàn hảo, ngoại trừ rằng nó có kích thước chỉ bằng một phần tám con ngựa trung bình và dường như không hay biết chuyện này. Sugar Nip thở phì phì và giậm chân như bất kỳ con ngựa kéo xe nào, song lại yên lặng khi Amos ngồi bên cạnh. Khi Amos ngồi xổm trên đống rơm rạ và áp trán mình vào trán con ngựa, anh cảm nhận được một sự nhẹ nhàng ấm áp. Anh thích sự thanh thản khi chải chùm lông trên trán ngựa, chộp lấy những củ cà rốt và táo cho con ngựa, rồi nhét sâu vào trong những túi quần ống túm.
Ba ngày sau khi Ryzhkova buộc tóc cho Amos, bà ấy đã xua tay chào tạm biệt anh sau một bài học phức tạp về những lá bài ngược.
- Đi ngủ đi, chàng trai. Con khiến ta mệt mỏi rồi đấy.
Amos đi tới cỗ xe ngựa mà Sugar Nip kéo chung với con lạc đà không biếu. Anh thọc tay vào túi quần để tìm một củ cải cho con ngựa. Anh đang lần tìm củ cải thì tình cờ thấy Benno. Anh giật mình và thở hổn hển.
Benno cười phá lên:
- Tôi khiến cậu ngạc nhiên hả, Amos? Tôi nghĩ việc đó thật khó đấy. - Anh ta tựa người vào cỗ xe, duỗi căng người để hai đầu gối có vẻ bẻ về phía sau bên trong chiếc quần bó ống kẻ sọc.
Arnos nhún vai rồi gật đầu. Thỉnh thoảng anh ngồi ăn cạnh Benno và xem anh ta biểu diễn, nhưng hầu như anh không biết mấy về anh ta ngoài việc anh ta rất thân thiện và có vẻ thích được phụ nữ vây quanh.
- Melina đã trông thấy anh rời khỏi xe ngựa của bà Ryzhkova. -Benno nói tên gọi của nghệ sĩ tung hứng với một nụ cười nửa miệng, vì vết sẹo đã khiến một nửa miệng của anh ta cứng lại.
Amos thấy ấm lòng khi nghe về Melina. Anh cũng đã quan sát cô ấy, từ bên kia một đống lửa trại và qua những tấm rèm của chiếc lồng Cậu bé Rừng xanh khi cô ấy tung hứng thìa, dao, trứng và đinh ghim. Cô ấy có mái tóc xoăn màu hung, khuôn mặt xinh xắn và dáng đi uyển chuyển.
- Cô ấy quả quyết rằng bà Ryzhkova đã thay đổi anh. Tôi hoàn toàn đồng ý. - Benno giật mạnh mái tóc màu nâu được buộc gọn gàng bằng một mảnh ruy băng đen của mình - Có lẽ nếu tôi buộc tóc cao lên thay vì thả xuống, Melina cũng sẽ để ý đến tôi. Cậu có nghĩ thế không?
Amos nhăn trán và Benno cười khúc khích:
- Đừng lo. Tôi cười chính mình, chứ không phải cậu đâu, anh bạn ạ. Bà Ryzhkova đã cho cậu cơ hội bộc lộ mình là một kẻ ưa nhìn, trong khi tôi... - Anh ta nhún vai và chạm vào vết sẹo.
Amos nhìn vào chỗ da sần, tạo cho khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhó, rồi cầm vào cánh tay Benno và dẫn anh ta vào trong xe ngựa của Sugar Nip. Anh đưa củ cải cho Benno để anh ta cho ngựa ăn, cả hai người cùng cảm thấy một sự thanh bình giản dị khi vuốt ve chiếc mũi của con ngựa nhỏ.
Một giờ trôi qua trong yên lặng, sau đó Benno lên tiếng:
- Tôi đã nghĩ cậu chỉ là một người gây chú ý đơn thuần mà thôi. Nhưng tôi đã nhầm. Cậu là một người bạn.
Amos vỗ nhẹ vào lưng Benno, giống như Peabody đã từng làm với anh.
Ryzhkova bắt đầu dạy Amos cách hành xử với khách hàng, mà phần nhiều là phụ nữ. Bà ấy nói:
- Quá khứ là một người đàn ông. Tương lai là một người phụ nữ; đó là lý do tại sao họ tìm đến. - Khi những người phụ nữ xuất hiện, váy áo của họ che kín nửa trước cỗ xe ngựa bằng những thước vải; đượm khói cây xô thơm, mỡ động vật và hơi ấm của ba cơ thể, không gian biến thành một chốn linh thiêng huyền ảo. Amos để ý rằng mọi người thường lắp bắp khi mới nói chuyện với Ryzhkova. Anh đã từng có cảm giác không thoải mái đó, Ryzhkova có thể khiến người khác khiếp sợ, nhưng anh đã biết rằng bà cũng thật dịu dàng. Bà chạm vào bàn tay họ trong suốt quá trình bói bài, đó là một sự đảm bảo và khích lệ.
Bà ấy yêu cầu mọi người đưa ra những câu hỏi đặc trưng và những chi tiết tỉ mỉ.
- Sự thật mang đến nhiều sự thật hơn, phải không? - Đàn ông chủ yếu hỏi về việc làm ăn, những vụ mùa sắp tới hay nhân dạng gã đã trộm lợn của họ. Còn đa phần phụ nữ lại hỏi bà Ryzhkova về tình yêu. Amos thích những buổi bói bài này bởi vì Ryzhkova thủ thỉ, nói những lời trìu mến và ca ngợi họ. Anh nhớ đến đôi má bầu bĩnh của Melina, đôi bàn tay nhanh nhẹn và tự hỏi không biết cô có mơ tưởng về tình yêu không.
Khi những người phụ nữ đã ra về, Ryzhkova nguyền rủa sự ngu ngốc của họ:
- Cô ta không thấy gã đó đang ngủ với vợ của một người đàn ông khác sao? Con thấy lá bài này không? Nhìn đi, nhìn đi! - Bà ta đâm một ngón tay vào lá Át của bộ Cốc, nó nằm ở vị trí thống trị hiện tại - Con thấy chỗ nước đó không? - Lá bài có những dòng nước từ một chiếc cốc do một bàn tay bí ẩn nắm giữ - Thông tin. Giao tiếp. Anh ta nói dối tràng giang đại hải kia kìa. - Rồi bà ấy cười lớn.
Amos thích thú được thấy khuôn mặt bà chuyển từ dịu dàng và tử tế sang phẫn nộ, tất cả hòa vào nhau thành một tiếng cười mệt mỏi.
Suốt nhiều tháng trời, Amos học hỏi, lắng nghe và cuối cùng là lật bài cho Ryzhkova, làm sạch chúng bằng khói thảo mộc, lấy bài ra và cất bài vào chiếc hộp đựng thú vị. Anh ăn cùng với Benno, thỉnh thoảng lại lén nhìn Melina, và hàng đêm lại lắng nghe Peabody tặc lưỡi khi đọc những cuốn sách hay những thư từ thỉnh thoảng ông nhận được từ Zachary. Peabody nhận xét rằng Amos đã bắt đầu cười nhiều hơn thay vì chỉ biết nhún vai.
- Cháu đã trưởng thành rồi đấy! - Peabody nói khi liếc mắt qua lá thư.
Amos gật đầu, nhưng anh cảm thấy trống rỗng, như rằng cơ thể anh đã to lớn ra nhưng bên trong anh vẫn còn nhỏ bé. Những giấc mơ của anh vẫn đượm mùi thuốc lá chữa bệnh.
Sau khi Amos học nghề bói bài được một năm thì gánh xiếc dừng chân trên bờ sông Schuylkill khi họ dấn bước về phía Philadelphia. Màn sương dày bao phủ mặt nước. Amos đã ngồi trên những bậc xe ngựa của Peabody quan sát Nat kéo nước từ dưới sông lên bằng những chiếc xô bắn toé nước, trong khi bàn tay xương xẩu của Ryzhkova nắm lấy bàn tay anh và kéo anh về phía cỗ xe của bà. Khớp đốt ngón tay của bà ấy đập vào những ngón tay anh khiến anh nghĩ đến xương gà bị vứt rải rác quanh đống lửa sau một bữa ăn.
- Đi nào. Đến lúc phải biết cháu là ai rồi đấy. - Bà Ryzhkova nói. Amos chẳng thể làm gì hơn là đi theo bà. Anh bắt gặp ánh mắt của Benno từ phía bên kia những vòng tròn xe ngựa. Người nghệ sĩ nhào lộn đó nháy mắt với anh - Ta sẽ bói bài cho cháu, sau đó thì cháu sẽ không còn là người học việc nữa.
Họ mới kiếm được hai cái ghế đẩu nhỏ ở Croton, nhưng ánh nhìn chằm chằm của Ryzhkova bảo anh rằng hãy ngồi xuống sàn. Bà ấy vỗ vào vai anh và giục anh ngồi xuống.
- Hãy nhanh nhạy hơn nữa. - Bà ấy vỗ vào những tấm bảng -Như vậy sẽ tốt với những lá bài.
Ryzhkova đã kéo rèm phủ tường và trần như khi có khách đến bói bài, nhưng những bức chân dung vẫn nhìn ra từ giữa những nếp gấp vải. Bà ra hiệu về phía các bức ảnh.
- Xem thế này sẽ tốt cho họ. Ta đã vẽ lại họ từ trí nhớ của mình. Trừ Katerina. Katerina của ta ngồi cho ta vẽ. - Mỗi bức chân dung đều sáng lên vì ánh vàng - Khi bàn tay ta vẫn còn vững chắc, trước khi những ngón tay ta bị bẻ gập.
Đôi mắt bà ấy như ghim chặt anh khi bà bắt đầu nghi thức tẩy rửa. Bà ấy lấy bó thảo mộc từ một cái túi tạp dề, dùng nến châm và bắt đầu tạo ra những biểu tượng bằng khói.
- Ngày hôm nay, nói cho mọi người biết tương lai tức là trở thành một phần của số phận. - Hông và lưng bà ấy phát ra tiếng kêu trước khi ngồi xuống. Bà nhăn mặt, gập chân lại và ngồi đối diện anh. Anh nhận ra chắc hẳn cỗ xe này sẽ rất khó chịu với một phụ nữ ở vào độ tuổi của bà - con phải biết số phận của chính mình thì mới bói bài được, để mà không nhầm lẫn câu chuyện của con với câu chuyện của những người khác. Con hiểu chứ?
Bà đập mạnh một lá bài xuống sàn. Lá Tiểu Đồng của bộ Tiền, đó là một chàng trai trẻ, có làn da và mái tóc màu tối, tay cầm một ngôi sao, là hình ảnh đại diện cho Amos trong buổi bói bài.
- Thông minh hả? Giống như con. Bướng bỉnh. Sợ hãi. Trẻ trung nhưng suy nghĩ già dặn. - Bà dùng một ngón tay sắc gõ vào giữa trán trước khi lật một lá bài khác. Bà hành động nhanh đến nỗi Amos gần như không thể theo kịp.
- Nữ hoàng của bộ Cốc. Nhiều nước. Thay đổi. Bà ta mơ mộng, đúng không? Cai trị con. - Lá bài có hình một phụ nữ có làn sa sáng màu, mái tóc tối màu, ánh mắt lấp lánh. Những ngón tay cong queo của Ryzhkova múa may và vặn vẹo khi bà ấy nói. Có cảm giác như cỗ xe ngựa trở nên nhỏ bé, như thể anh không thể chứa đựng hai người họ và cơ thể Amos có thể vỡ tung trong đó. Có điều gì đó đang diễn ra. Ryzhkova lật một quân bài và tái mặt. Một quân bài đen. Có ánh chớp rạch trên đó.
Ryzhkova bật thẳng người dậy. Mắt bà ấy trợn tròn. Amos chạm vào người bà và bà nắm chặt cổ tay anh. Một giọng nói lạ lùng, đều đều tuôn ra từ miệng bà:
- Nước chảy ra, bóp nghẹn thứ mà nó chạm vào như thể là xác thịt. Cha, mẹ, tất cả sẽ tiêu tan. Ngươi sẽ phải chấp nhận và tan xác cho đến khi không còn lại gì. Bởi nó sẽ như nước, nước chảy đá mòn.
Một tiếng thì thầm khiến anh dựng tóc gáy. Anh giật bàn tay mình khỏi người Ryzhkova. Bà ấy ré lên.
Anh nhảy lên, chân lướt trên sàn, rồi nhoài người xuống để nhìn vào lá bài. Ryzhkova nhanh chóng che những lá bài và dọn sạch sẽ, lẩm bẩm bằng một thứ tiếng như một sự pha trộn đầy thôi miên của một quả đấm và một nhịp điệu du dương. Bà ấy gập cỗ bài vào một chiếc khăn quàng và nhét trở lại chiếc hộp, rồi nhắm mắt lại và thở ra. Amos không thể biết phải mất bao lâu bà Ryzhkova mới cử động, rồi bà nói:
- Tương lai tươi sáng. Nhiều thay đổi. cẩn thận phụ nữ.
Nói rồi bà ấy rời đi, để lại Amos một mình trong xe ngựa.
Một tháng nữa trôi qua. Ryzh không nhắc gì đến việc bói bài, dù bà bắt đầu có thói quen yêu cầu anh dành nhiều thời gian bên mình hơn khi ngày tàn và anh cũng không tọc mạch.
Hè đến, đường xá khắp New Jersey ngập lụt và những cỗ xe kéo đi lại khó khăn hơn, khiến hành trình về phía bắc tới vùng đất hứa thung lũng sông Hudson trở nên chậm chạp. Những ngày tháng kéo, đẩy, đào mệt mỏi trôi qua chậm chạp với cả đoàn. Amos và Benno quá mệt mỏi không thể đứng thẳng người, thậm chí Nat khỏe mạnh cũng thấy kiệt sức. Khi đến Hudson, Amos còn không thể mở nổi mắt để nghiên cứu các lá bài được nữa.
Khi đầu Amos gục xuống, Ryzhkova chạm vào hai gò má dính bùn của anh và thì thầm:
- Ta sẽ vẽ con. Ta sẽ đặt khuôn mặt con chung với gia đình ta.
Đêm đó, Amos cố gắng ngủ trong xe của Peabody nhưng không tài nào ngủ nổi. Chân anh đau nhức vì không được nghỉ ngơi, và tấm nệm cứ châm chọc vào người anh bất kể anh có trở mình như thế nào - thật kỳ lạ, bởi trước đây Amos chảng cảm thấy gì. Những suy nghĩ dồn dập quấy rầy anh, suy nghĩ về buổi bói bài của Ryzhkova, bàn tay nhà tiên tri cất cỗ bài đi thật nhanh, suy nghĩ về bóng tối mà anh mới chỉ được nhìn thoáng qua. Hình ảnh của anh từ chối tựu hình. Anh đã ngồi xem bà Ryzhkova bói bài vô số lần, song chưa bao giờ thấy bà có một lời nguyền như vậy. Có lẽ bà ấy bị ốm. Suy nghĩ này khiến anh khó chịu. Anh mở cửa xe, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay đỡ cánh cửa để bản lề không phát ra tiếng kêu quấy rầy Peabody. Peabody thầm thì, phác họa và viết nguệch ngoạc khi thỉnh thoảng ông lẩm bẩm những lời nhận xét về lòng đường không thể chịu nổi. Amos mỉm cười dù lòng đầy bất an.
Bên ngoài, bầu trời lập loè những tia chớp nhiệt, làn không khí êm dịu khiến tay chân anh trở nên chậm chạp. Anh nghe thấy tiếng lách tách của một đám lửa và quan sát những ánh lửa nhảy nhót. Susanna đang luyện tập uốn dẻo.
Có một sự chuyển động từ trong khu rừng.
Một luồng điện thắp sáng màn đêm bằng một màu tím rực rỡ, chiếu rọi cả khu cắm trại bằng sự gay gắt của ánh sáng ban ngày. Nếu không có ánh sáng đó, Amos đã không nhìn thấy một cô gái bị trượt chân giữa những hàng cây, người ướt sũng, run rẩy, mặc bộ đồ ngủ dính chặt vào chân, bẩn thỉu và ướt nhẹp. Cô ấy không đi giày. Bàn chân đẫm máu, mái tóc đen dính lá thả xuống đến eo. Cô ấy là một sự hòa trộn của những đường nét góc cạnh và đường cong, của ánh sáng và bóng tối. Chân anh lướt nhanh trên mặt đất khi chạy về phía cô gái.
Peabody quan sát Amos rời cỗ xe và chạy vào rừng. Ông nhìn chăm chăm theo hướng chàng trai trẻ đã đi, mắt ông mở to. Giữa màn sương, ánh chớp và ánh trăng, trông cô gái hoàn toàn là một sự huyền ảo. Nếu không phải là một người hoài nghi hiểu biết về những câu chuyện kỳ quái, ông đã nghĩ cô gái là một tiên cây. Ông nhìn Amos chạy đi và không thể không mỉm cười. Ngày 20 tháng 5 năm 1796, Hudson, qua Croton. Cơn bão mùa xuân đã mang đến một tiềm năng tuyệt vời và một người phụ nữ có vẻ đẹp thoát tục và không gì sánh nổi. Ông thổi tắt ngọn nến, đứng cạnh cửa và quan sát với vẻ đầy hy vọng. “Đúng rồi, chàng trai yêu quý, hãy mang cô ấy đến với chúng ta.”
Từ ngưỡng cửa của mình, bà Ryzhkova nhìn thấy làn da xanh xao, vàng vọt của cô gái, mái tóc đen như mực, và thấy rằng cô đã bị ướt sũng. Con bão khô, còn con sông nằm ở hướng khác. Qua làn đất bụi, làn da cô gái lung linh như thể làn nước. Không một người phụ nữ nào, không một cô gái nào trông như vậy. Ryzhkova không thấy một điều như vậy rất nhiều năm rồi. Kể từ khi cha bà mất. Bà đã rời bỏ mọi thứ bà biết để chạy trốn nó. Bà sẽ không nói tên nó ra. Nói tên những thứ như vậy là đem đến cho chúng sức mạnh, tuy nhiên bà không thể ngăn tâm trí mình thì thầm tên anh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuốn Sách Tiên Tri
Erika Swyler
Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler
https://isach.info/story.php?story=cuon_sach_tien_tri__erika_swyler