Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuối Dòng Sông
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 4
1
4 NĂM SAU
Togame chiếm lĩnh chỗ ngồi trong góc, nhấp nháp bia tại quán nhậu quen thuộc. Sau buổi quay phim, nhóm chiếu sáng, trợ lý đạo diễn, chuyên viên trang điểm và một nam diễn viên mới đã rủ nhau đi uống rồi vào cửa tiệm này.
Nơi đây là một cửa tiệm quý báu khi mà đồ ăn vừa rẻ vừa ngon, duy chỉ có khiếu trưng bày nội thất từ trước nay đã rất tệ. Hiện nay là tháng tư, dường như để tăng sắc xuân, cửa tiệm trang hoàng chằng chịt những bông hoa anh đào giả. Số lượng hoa anh đào giả quá nhiều khiến chúng trông có vẻ rẻ tiền, chẳng những thế còn tạo nên một vẻ siêu thực.
“Togame san, bia thì phải uống mạnh miệng vào chứ”
Nam diễn viên mới tên Suzuki lấy làm lạ trước cách uống bia có vẻ kiệt sỉ của Togame.
“Tôi thích làm ấm bia trong lòng bàn tay rồi mới uống cơ”
Sayuri, chuyên viên trang điểm, ngồi bên kia bàn nhíu mày “cảm thấy biến thái sao ấy nhỉ”.
“Đạo diễn phim người lớn mà, cơ bản là biến thái”
Yoshida trợ lý đạo diễn mong chờ sự đồng tình của Togame, kẻ vẫn trưng ra bộ mặt lãnh đạm hơn nữa lại còn là đạo diễn. Nhẹ nhàng gật gù qua quýt “đúng rồi”, Togame nhấp bia.
Nhóm làm phim đôi khi vẫn thay đổi nhân sự, nhưng lần này ngoài chiếu sáng và nam diễn viên ra thì những thành viên khác đã từng cộng tác với nhau vài lần, thành ra quen mặt nhau cả.
“Đạo diễn, chuyện anh đã từng là người vô gia cư là thật à?”
Chuyên viên ánh sáng Ohsato hỏi mà không nể nang cũng chẳng e ngại.
“Ờ”
Togame trả lời, dù sao anh cũng chẳng dấu giếm chuyện đấy.
“Quả nhiên là anh đã từng sống ở các nơi như nhà ga hay công viên à?”
“Ư…m, thùng carton ấm lắm, không ngoa đâu. Cậu cũng nên thử một lần đi”
Ohsato gật gù theo một lối kỳ quái “không dám, không dám”.
“Đúng là khó tin thật. Đạo diễn trông nam tính thế, có thể làm cả nam diễn viên cơ mà”
“Điều cần thiết ở nam diễn viên là khả năng cương cứng và khả năng duy trì, mặt mũi thì đâu liên quan gì. Vả lại phụ nữ không thể khiến tôi cương được”
Togame không giữ bí mật việc mình là gay, song dường như Ohsato không biết hay sao mà lại sượng mặt thốt lên “hả?”.
“Yên tâm đi. Cậu không phải là dạng ưa thích của tôi”
Những người xung quanh cười ầm lên trước đòn phủ đầu của Togame. Ohsato cười ngượng nghịu “tôi không có ý đó mà”.
“Nếu đã vậy sao anh lại quay những bộ phim khiêu dâm nam nữ thông thường thế?”
Togame rút thuốc lá ra, mồi lửa.
“Dù lãnh cảm trước phụ nữ, nhưng tôi lại thích cơ thể của họ”
“Nói vậy, anh không thấy mâu thuẫn à?”
“Mâu thuẫn chỗ nào cơ chứ? Cả cậu cũng bú sữa mẹ rồi lớn nhồng lên mà”
“Đúng là thế nhưng mà…”
Cuộc trò chuyện được chuyển từ vấn đề gay sang những đề tài có hơi hướm dị thường. Togame ngồi từ xa lắng nghe câu chuyện được những người trong cuộc tham gia sôi nổi.
“Đạo diễn, tôi có nghe giám đốc nói, lần sau chúng ta sẽ quay phim tại khách sạn thông thường à?”
Yoshida hỏi, Tagame gật đầu “ờ”.
“So ra khách sạn vẫn rẻ hơn studio mà. Tôi muốn quay tại những khách sạn lỗi thời đậm chất retro như bên trong phòng có xe ngựa hay vòng xoay ngựa gỗ chẳng hạn”
Được đấy, Yoshida híp mắt lại nói.
“Những khách sạn tình yêu dạo gần đây toàn được trang trí cho dễ thương thôi, vô vị thật đấy nhỉ. Tôi cũng thích dạng khách sạn được ưa chuộng trong những năm từ thập niên bảy mươi đến tám mươi, cái loại được trang hoàng lộng lẫy khiến ham muốn cứ dâng lên cuồn cuộn ấy.
Togame vừa đồng tình “đấy đấy” vừa đứng dậy. Điện thoại di động của hắn reo. Trong cửa tiệm ồn ào thế này rất khó để nói chuyện, hắn bèn ra ngoài. Những cơn gió thổi đến dịu dàng nhưng vẫn còn mang theo ít hơi lạnh.
Cú điện thoại được gọi từ giám đốc của hãng phim khiêu dâm Kaleido fish mà Togame đang làm việc, nội dung khá phiền toái khi nữ cô diễn viên có lịch quay vào chiều mai đã hủy hẹn. Nghe nói cô này là người mới thế nên có thể đến khi chuẩn bị lâm trận thì sợ quá trốn luôn không chừng. Giám đốc bắt Togame phải yêu cầu văn phòng quản lý của cô nàng chuẩn bị cho một người thay thế tương tự rồi cúp máy.
Togame ngồi tại bụi cây trước cửa tiệm, hút thuốc. Không khí bên ngoài khoan khoái hơn hắn nghĩ. Phải đến năm năm trước, sau khi đến Tokyo, chuyển hết công việc này đến công việc khác hắn mới yên vị trong vai trò đạo diễn phim khiêu dâm. Năm nay, Togame đã lên ba mươi. Hắn cũng muốn chuyển sang dòng phim chính thống, tuy nhiên điều này không dễ chút nào.
Có khách hàng bước ra từ cửa tiệm. Ba người mặc vest có vẻ là dân làm công ăn lương. Có vẻ thấy lạ khi thấy một người đàn ông ngồi tại bụi cây hay sao mà một trong ba người thoáng nhìn vào Togame và khi hai mắt chạm nhau thì vội tránh ánh mắt đi.
“Ninomiya, mình về khách sạn luôn à?”
Một cái họ vô cùng phổ biến, tuy nhiên cơ thể hắn luôn phản ứng mỗi khi nghe thấy.
“Nếu không về rồi lại đi uống thì gay”
Cả giọng nói cũng giống. Togame dán mắt vào sau lưng của nhóm ba người đàn ông văn phòng. Tuy không hề quay mặt về phía này, song hắn cảm thấy người đàn ông thấp người mặc bộ suit màu xanh sẫm rất giống Ninomiya. Nhận ra ánh mắt dai dẳng của Togame, người ban nãy đã chạm ánh mắt với hắn vỗ vai người mặc suit màu xanh sẫm rồi chỉ về phía sau.
“Hửm, sao?”
Người mặc bộ suit màu xanh sẫm quay mặt lại, nhìn về phía này và giao ánh mắt với Togame. Khoảng thời gian mười bốn năm quay ngược về trong phút chốc, Togame trở lại thời học sinh cấp ba.
“Hả, ông… không lẽ là Togame?”
Ninomiya với gương mặt người lớn tiến đến gần, nhìn xuống hắn. Togame đanh mặt lại, đầu gối hắn run lên.
“Gì đây, rốt cục là người quen của mày hả?”
Người đi chung với Ninomiya nghẹo cổ.
“À, ừ. Tụi bây cứ về trước đi, kệ tao”
Togame chỉ cúi mặt xuống, không thể trốn chạy cũng không dám nhìn thẳng vào cậu.
“Lâu quá rồi nhỉ. Ông làm gì ở đây vậy?”
Ninomiya bắt chuyện với giọng điệu không có gì khác so với trước đây.
.
……
.
Có một tiệm cà phê thuộc chuỗi cửa hàng nằm đối diện với quán nhậu như kẹp lấy con đường giữa chúng và họ đi vào đấy.
“Tôi có việc phải làm ở đây vào sáng sớm ngày mai nên không uống được nhiều. Chán quá nhỉ”
Togame gọi cà phê đen, Ninomiya lại chọn món thức uống ngọt thường được phụ nữ dùng, caramel macchiato.
“Tôi ấy, tốt nghiệp cấp ba xong là làm việc suốt ở một xưởng sản xuất đồ điện gia dụng. Làm việc lâu rồi nên cũng được lên cấp quản lý, lần này tôi lên Tokyo để giám sát. Trước khi đi, tôi đã nghĩ có khi nào ông đang ở đây cũng nên, ai mà ngờ ông lại ở đây thật. Sửng sốt thật đó”
Mặc dù đã mang một gương mặt người lớn, nhưng đâu đó vẫn còn dáng vẻ của ngày trước. So với lúc đấy cậu không cao được hơn bao nhiêu. Cái kiểu cười híp mắt như hai sợi chỉ cũng chẳng có gì thay đổi.
“Còn ông, hiện tại ông đang làm gì?”
Tuy có phân vân đôi chút nhưng hắn đã thành thật trả lời “đạo diễn phim khiêu dâm”. Nonimoya phun phụt caramel macchiato ra ngoài. Bị lãnh trọn cú phun, Togame nhăn mày “dơ quá”.
Ninomiya vội vàng lấy khăn ướt, chìa cho Togame.
“Tôi nghĩ mãi cũng không hình dung ra được ông đang làm công việc nào, hóa ra là đạo diễn phim khiêu dâm. Cái này cũng oách đó. Tôi đi khoe với bạn bè được không?”
Không hổ là kẻ vô tư ngớ ngẩn. Phim khiêu dâm là một mảng của ngành công nghiệp tình dục nên thường gây ác cảm, song Ninomiya có vẻ hoàn toàn không để tâm đến điều đó.
“Nói mới nhớ, trước đây ông đã xem bộ phim nào đó hơi khó nuốt đúng không. Phim gì ấy nhỉ? Cái bộ mà có hai đứa nhỏ nhà cạnh sông chơi thân với nhau ấy. Tôi coi được một lúc thì ngủ say mất, không nhớ gì hết”
“River’s end”
“Ahh, đúng là nó. Mình đã lục tung cả cửa hàng cho thuê băng mà. Đúng rồi, lúc đó vẫn còn dùng băng. Cuối cùng cũng tìm được, vậy mà phim coi chán chết đi được làm tôi chưng hửng. Nhưng mà nhìn ông có vẻ thích thú lắm. Ông làm trong ngành phim người lớn chắc cũng vì có hứng với phim ảnh hay là mấy thứ liên quan đến nó chứ gì”
Cho dù không gật đầu đồng tình, Ninomiya vẫn nói huyên thuyên một mình. Không cần hỏi han, hắn cũng biết được như nắm trong lòng bàn tay rằng Ninomiya đã sống như thế nào sau đó.
…
Đã quá mười hai giờ nên họ rời khỏi tiệm. Ninomiya đã gọi đến hai lần món thức uống ngọt đấy, dường như anh chàng đã bị khô cổ sau khi nói liên hồi không nghỉ.
Ninomiya đã nói có thể đi bộ về khách sạn mình đang trọ và quả nhiên không sai, tại chỗ họ có thể lờ mờ thấy được tấm biển hiệu theo hướng chỉ của cậu.
“Đúng rồi, ông cho tôi biết số điện thoại di động đi”
Togame không trả lời.
“Này, đừng câm như hến chứ”
Ninomiya nhìn chằm chằm về phía này. Togame đưa bàn tay phải ấn vào miệng mình.
“……mày, không giận à?”
Ninomiya cười ranh mãnh.
“Sao? Có phải ông đang nói về chuyện xô ngã tôi trong công viên rồi suýt cưỡng hiếp tôi không?”
Trước câu nói trần trụi, Togame chỉ muốn chạy trốn.
“Nói đến lúc đó thì đúng là sợ thật. Ông cứ như con thú ấy. Nhưng mà… không hiểu sao về sau suy nghĩ lại thì cứ cho ông làm một phát cũng được”
Ninomiya nói như thể không có chuyện gì xảy ra, Togame có cảm giác những thứ đã đè nặng trên vai mình suốt một thời gian dài vừa tuột xuống.
“Ông, lúc đó khinh khủng quá mà. Nhà thì nghèo xác xơ, đã vậy mà cả gia đình còn bị chết. Nhưng mà ông lại không khóc, cũng không nói mình đau buồn. Rồi còn nói những câu y như mấy nhà sư nào là con người ta lúc nào đó sẽ chết đi. Tôi đã rất lo không biết ông có ổn không. Tôi biết ông lúc đến nhà tôi là để nương tựa, vậy mà tôi lại không làm được gì hết. Lúc đó, cho dù không ở bên ông suốt được, nhưng tôi vẫn có thể đi đâu đó cùng với ông, tôi đã nghĩ đến chuyện này hoài đó. Đến trường cũng không thấy ông, cũng không biết ông đã đi đâu, không ai biết nơi ông đến là đâu hết… Có khi nào là ông chết rồi không, tôi đã nghiêm túc nghĩ như vậy đó. Nhưng mà ông là một người lạnh lùng, không biết chừng là đang sống nhởn nhơ ở đâu đó cũng nên…”
Ninomiya hơi cúi đầu xuống, nói.
“Cỡ hai năm trước đây có một buổi họp lớp cũ. Lúc đó cọp hói… ông nhớ không, đầu ổng bây giờ láng o luôn rồi… mà thôi, chuyện đó sao cũng được, tôi đã nghe ổng kể là ông đã trả tiền mượn ổng lúc trước rồi. Nhờ vậy mới an tâm. Ông đang làm gì đó. Nếu như có thể trả được tiền nợ thì chắc là ông cũng được ăn cơm đàng hoàng. Nói thật, lúc nhìn thấy ông nhặt đồ người khác đang ăn dở lên ăn hồi cấp ba, với tôi đó đúng là một sự đả kích đó. Đã vậy mà ông còn rất hiên ngang. Ông đã không thấy mình thấp hèn chút nào hết. Quý tộc nghèo à? Từ gì nghe buồn cười nhỉ”
Cho dù nói thế nào… Ninomiya nhún vai.
“Tôi đã rất thích ông. A, nhưng mà đừng hiểu lầm nha. Không phải đang nói về mặt đó đâu. Ông nói chuyện cực kỳ khó nghe, thái độ thì vênh váo, làm ngơ người khác cứ như người ta phiền nhiễu lắm, nhưng mà ông lại là người tốt. Chơi chung với ông rất vui. Cho nên tôi cứ lo lắng hoài”
Thôi nào, đưa điện thoại đây, bị Ninomiya hối thúc, Togame bèn đưa điện thoại ra. Ninomiya tự nhập địa chỉ của mình vào.
“Chừng nào có thời gian, hay là có dịp về bên kia thì phải liên lạc cho tôi đấy. Mình lại trò chuyện gì đó nhé. Mà ông chẳng nói chút xíu nào về mình cả. Tôi muốn nghe chuyện của ông mà. À còn nữa, tôi lấy vợ rồi. Con cái thì chưa thôi”
Ngay từ đầu, hắn đã nhận ra có một chiếc nhẫn trên ngón vô danh bên tay trái của Ninomiya.
“Nhất định phải gọi cho tôi đó. Nhưng mà chắc ông sẽ không gọi đâu nên tôi sẽ nhắn tin cho ông. Cho dù có thấy phiền toái đi nữa cũng không được làm ngơ, phải trả lời tin nhắn cho đoàng hoàng đó”
Thôi nhé, Ninomiya nói rồi bước đi. Trong khi đang dõi theo dáng vẻ sau lưng của cậu, có một thứ nóng hổi dâng lên như trước đây, hắn mở miệng ra.
“Này!”
Ninomiya dừng chân, quay mặt lại.
“Mày phải hạnh phúc đấy”
Giọng nói lạc đi như muốn khóc. Thế rồi Ninomiya chụm hai tay trước miệng mình vừa quát vừa cười “tôi đang rất hạnh phúc. Cho nên tôi trả y nguyên câu đấy lại cho ông đấy”.
……
.
Hết
.
Chú thích:
Phim khiêu dâm: AV, từ này chắc là biết hết rồi, nhưng mà thấy không có gì chú thích nên cho vào luôn.
Caramel Macchiato: một loại thức uống ngọt rất được phụ nữ yêu thích, được pha từ cà phê espresso, siro caramel, rồi lấy sữa vẽ hình lên cho hấp dẫn (Chắc nhìn cũng giống như latte, mình không rành đồ uống lắm nên không biết khác nhau chỗ nào). Chắc là ngọt lắm, rất hợp với hình tượng của Ninomiya.
Chương trước
Mục lục
Cuối Dòng Sông
Konohara Narise
Cuối Dòng Sông - Konohara Narise
https://isach.info/story.php?story=cuoi_dong_song__konohara_narise