Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuộc Sống Ngắn Ngủi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
D
ó là hãng Dịch vụ y tế - Jane vừa nói vừa đặt điện thoại - Họ bảo em ngày mai lại đến Willoughby.
Cô vui sướng nhảy quanh căn phòng nhỏ bé chật chội và chỉ dừng lại khi đầu gối va phải cạnh sắc ở chân bàn.
- Ái! - Cô ngã vào lòng Robert, thở hổn hển và túm chặt chỗ đau.
- Có cần anh hôn vào chỗ đau không nào? - anh hỏi.
- Không, xin cảm ơn. Nước lạnh chưa chừng lại có tác dụng hơn - Cô buông tay khỏi đầu gối và choàng ôm cổ anh - Thích quá. Em đã làm cho cô ấy thích em.
- Jane - Anh túm lấy tay cô -Anh mừng vì em vui vẻ thế này nhưng anh cũng rất nghi. Em muốn có một bệnh nhân giàu và giờ thì em đã có. Thế cái ý tưởng lớn ấy là gì vậy?
- Hiện giờ thì chưa. Chỉ cố làm sao cho cô ấy đỡ bất hạnh hơn đã. Chiều nay em đã thực sự làm cho cô ấy cười rồi đấy. Em chưa kể cho anh nghe à?
Robert không thể giả vờ rằng anh không muốn nghe. Sự tính toán của Jane đốỉ với người bệnh nhân mới này của cô đã thu hút trí tưởng tượng và sự thương cảm của anh đến mức gần như đau đớn. Và anh mới chỉ là được nghe kể lại thôi, trong khi Jane đã tận mắt chứng kiên. Dẫu cho Jane có thể mơ ước về một đống tài sản và vui vẻ nói về việc phạm tội ác để có được số tài sản ấy thì cô vẫn không phải quái vật mà là một con người bằng xương bằng thịt và là một y tá rất hiểu biết. Động cơ của con người luôn thật rắc rối. Sẽ là không công bằng nếu quy cho sự quan tâm của cô tới Rosamund Morgan hoàn toàn là do tính tham lam. Trước khi cô tới Willoughby, Robert đã có cảm tưởng rằng Jane đang thực sự cố gắng chế ngự sự thèm muốn quá mức của mình. Còn gì động viên cho cố gắng ấy bằng việc gặp một cô gái có tất cả những gì Jane hằng mong ước nhưng lại thiếu điều duy nhất thực sự đáng giá - đó là cuộc sống.
Chắc chắn ảnh hưởng của Rosamund Morgan đối với Jane phải là tốt, nếu đặt lợi ích về mặt tài chính sang một bên. Lại còn cuộc nói chuyện về cô ấy đã kéo họ xích lại gần nhau hơn, xoá đi dư âm khốn khổ của buổi tối căng thẳng hôm trước và mang lại cho họ sự hòa thuận và nguồn an ủi.
- Rồi - Robert nói - nhưng nói cho anh biết đi, làm thế nào mà em làm cho cô ta cười được? Chắc lại huênh hoang pha trò chứ gì? Hay có cao kiến gì?
- Đều không đúng. Sự hóm hỉnh thì em không có rồi, còn pha trò thì em phải giành để tung hoành trong nhà chứ. Em làm được là nhờ anh đấy.
- Anh á? Anh thì có liên quan gì ở đây?
Anh đã bị hấp dẫn bởi câu chuyện đúng như cô dự tính. Mọi cái đang tiến triển rất tốt đẹp đây.
- Cô ấy nói về chuyện người ta không chống lại được số phận - Jane nói - và em đã bảo với cô ấy là em biết một người không bao giờ phàn nàn về việc cuộc sống không đem lại cho mình cơ hội thuận lợi nào, và cô ấy đã hỏi em rất nhiều về anh và còn nói là cô ấy muốn gặp anh. Em bảo là không biết liệu đó có phải là ý kiến hay hay không, nhưng như thế lại làm cho cô ấy buồn vì cô ấy nghĩ rằng ý em muốn nói là anh không muốn gặp một người sắp chết. Song em bảo là hoàn toàn không phải như vậy mà tại em sợ rằng anh sẽ càng bất bình hơn với em nếu anh thấy cô ấy tuyệt diệu đến thế.
Jane ngừng lại một cách cực kỳ đúng lúc. Cô trở về ghế của mình để có thể tiện quan sát ảnh hưởng của câu chuyện cô vừa kể đối với anh.
Anh phải cố hết sức để tỏ ra điềm tĩnh, ngờ vực, khách quan, nhưng cô biết - anh đã bị lôi cuốn.
- Thế là cô ấy phá lên cười với ý nghĩ là vẫn còn có ai đó sợ cô ấy nẫng mất bạn. Anh thấy đấy - hoàn toàn không phải do em mà là Rosamund tự cười cô ấy đấy chứ. Anh có nghĩ như thế thật tuyệt vời không?
Robert cảm thấy câu chuyện làm cho anh bối rối - lúng túng, vui vẻ pha chút lo sợ. Bề ngoài, dù sao đi nữa đối với Jane, tất cả những điều đó dường như rất hứa hẹn và đáng khích lệ. Cô gái thừa kế sắp chết đã dạy cho cô y tá bất mãn một bài học về sự nhẫn nại và cam chịu, và rồi thưởng cho cô một gia tài đáng kể. Một viễn cảnh cực kỳ hấp dẫn. Liệu đó có phải là những gì Jane đang theo đuổi?
Rõ ràng là cô đang tranh thủ điểu gì đó, nhưng trông cô thật sôi nổi và quá vui vẻ một cách ngây thơ đến mức anh bị ngợp trong ý nghĩ là mình cần cho cô biết bao và cảm thấy sự nghi ngờ của mình về cô thật là đáng ghét.
- Anh sẽ đến gặp Rosamund phải không anh yêu? - sau đó cô hỏi anh.
- Tất nhiên rồi. Nêu cô ấy thực sự muốn anh đến.
Ông Quick lái chiếc xe Fiat xinh xắn dọc theo con đường ngổn ngang quanh mấy bãi rào và dừng lại sát cạnh một trong những cái cột đá trắng của tòa nhà Willoughby. Cái cổng sắt cao mở có một bên cánh, nhưng đó là một buổi sáng đẹp trời nên ông quyết định để xe ở ngoài và đi bộ vào nhà.
Khi đi ngang qua những bụi cây đỗ quyên, ông bỗng nghe thấy giọng nói đàn ông và dừng lại. Bất kỳ điều gì xảy ra ở tòa nhà Willoughby này đều có thể ảnh hưỏng đến Rosamund. Đấy là lý do bào chữa thích hợp nhất cho việc nghe trộm. Một giọng nói trong đó rất quen thuộc với ông Quick.
- Ông đã bảo tôi cắt bỏ bụi tử đinh hương già đó, và tôi đã cắt nó đi rồi. Bây giờ ông lại cố bảo tôi rằng nó là bụi cây được cô Rosamund yêu thích. Tôi biết điều gì xảy ra với ông rồi, ông Warley ạ. Có phải là cô ấy đang khỏe lên không? Và ông hoàn toàn không muốn thế chứ gì.
Giọng nói chậm, thận trọng pha chút giễu cợt và rất tự tin. Hắn thật ngốc nếu nghĩ rằng có thể qua mặt được ông già George, ông Quick nghĩ. Câu trả lời của Bill Warley đầy hăm dọa:
- Đừng nói thêm nữa, đằng nào thì cũng đã phá nó đi rồi. Chỉ cần ông đừng phá tiếp nữa là được, thế thôi.
Ông Quick bỏ đi. Ông không muốn người ta thấy mình đang nghe trộm, vả lại ông cũng đã nghe được tất cả những gì mình cần. Vậy là Bill Warley - điều đó có nghĩa là cả Mary Warley và thằng cháu John, và bất cứ ai nữa có tham vọng được hưỏng gia tài - đang lo lắng? Rosamund khá lên? Ô, dĩ nhiên rồi, sức khỏe của nó cứ lên lên xuống xuống từng ngày ây mà, nhưng chắc phải có điều gì đột ngột lắm nên mới gây ra tác động thế này. Cửa trước của tòa nhà Willoughby được che sau cái cổng vòm kiểu Gô tích. Không đẹp nhưng hữu ích trong điếu kiện thời tiết xấu. Ông Quick chăm chú nhìn những khuôn kính vàng xỉn trong lúc bấm chuông. Rosamund đã đưa ông giữ một bộ chìa khóa tòa nhà, trong đó có cả chiêc chìa khóa bàn viêt của nàng, nhưng ông Quick sẽ chỉ sử dụng chúng trong trường hợp đặc biệt khẩn cấp.
Mary Warley ra mở cửa và họ chào nhau. Bà ta tỏ ra vẫn bình tĩnh và tự tin như thường, nhưng ông Quick, với mối nghi ngờ gia tăng, đã đọc được ý nghĩa trong lời nói của bà ta:
- Ông sẽ thấy một chút thay đổi ở Rosamund đấy. Tôi cũng không biết điều gì đã xảy ra với nó nữa.
- Thay đổi theo hướng xấu đi à?
Họ đứng trong đại sảnh, nơi những ngọn đèn tường luôn được thắp sáng vì ánh sáng ban ngày rất ít khi lọt tới.
- Cứ theo bề ngoài mà xét thì không phải vậy - Mary nói.
- Ý bà muốn nói là khá hơn à?
- Vâng, có vẻ là như vậy. Nhưng tôi không cảm thấy rằng ta có thể quá hy vọng - bà ta nói tiếp giọng hấp
tấp - Có cái gì đó không bình thường, gần như cuồng nhiệt, về sự gắng sức bất ngờ này, sợ rằng điều đó cũng có thể là sự báo trước cho một cơn tái phát đột ngột chăng. Tôi đã mời bác sỹ Milton chiều nay đến thăm bệnh rồi. Tôi cảm thấy nên làm vậy.
- Tôi cũng cho là thận trọng như vậy vẫn hơn - Ông Quick nói giọng nghiêm trang – Thế liệu tôi vào thăm Rosamund bây giờ thì có tiện không?
- Sáng nay chưa có ai tới thăm nó đâu. Tôi nghĩ có thể hiện giờ cô y tá mới đang nói chuyện với nó.
Cho dù đã cố hết sức, Mary cũng không thể hoàn toàn giấu được giọng gay gắt khi nói những từ cuối này. Y tá mới à, ông Quick nghĩ. Được, ta sẽ thấy ngay bây giờ đây.
- Khỏi phiền bà phải đi cùng tôi - ông nói - Tôi tin là giờ thì tôi biết đường rồi.
Bà ta cố gượng cười đáp lại. “Tôi sẽ ở phòng điểm tâm nếu có ai cần,” bà ta nói.
- Cảm ơn bà - Ông Quick nói - Tôi sẽ tạt qua đó trước khi về.
Ông rẽ sang phải đi đến cửa phòng Rosamund ở cuối hành lang. Toàn bộ tòa nhà, cả cái thế giới to lớn bên ngoài, chỉ có căn phòng này là thực sự thuộc về nàng, và cũng là nơi giam cầm nàng. Nhưng có lẽ cũng chẳng bao lâu nữa. Có lẽ nàng lại sẽ có thể ra vườn ngồi chơi
khi ánh nắng mùa xuân ấm áp đem lại đôi chút sức lực; chưa chừng còn lái xe được đến Heath một chút và dừng lại ngắm nhìn đàn vịt bơi lội trên hồ ấy chứ. Niềm vui nhỏ bé giản dị ấy trở nên hết sức lón lao và có ý nghía đối với một người chẳng còn nhiều thời gian sông trên cõi đời. Khỏe mạnh như ông Quick ở cái độ tuổi tám mươi này cũng là điều khác thường, nhưng từ giờ cho đến lúc ông tự ý thức được cái chết đến gần cũng còn khối thời gian.
Ông gõ cửa và bước vào sau khi đã xua khỏi đầu mọi ý nghĩ chết chóc. Rosamund, trong chiếc áo choàng đỏ với tấm mền đắp chân, đang ngồi trên chiếc ghế bành gần cửa sổ. Trên chiếc bàn bên cạnh nàng là mấy mảnh ghép hình đang ghép dở. Chiếc giường đã được sắp xếp lại và trải ga sạch sẽ, một phụ nữ trẻ mảnh khảnh mặc bộ đồng phục y tá màu trắng đứng giữa chiếc ghế Rosamund ngồi và giường đang kéo cái mũ hồ bột ra khỏi những lọn tóc nâu đỏ và rũ tóc ra như thể để giải phóng chúng khỏi sự ngăn giữ rất khó chịu, cả cô ta và Rosamund đều đang cười.
Ông Quick đứng sững ngay ngưỡng cửa. Đây chính là âm thanh mà ông không bao giờ dám mong được nghe lại.
- Xin chào Ray - Rosamund quay sang - Chị phải gọi là ông Quick - nàng nói với Jane – “Và xin đừng có chơi chữ vớ vẩn. Bác ấy đã phải nghe quá đủ rồi.” (trong tiếng Anh Quick có nghĩa là nhanh).
- Bác có thể được biết về cô đây không - ông già vừa nói vừa bước lại gần.
- Jane Bates - Rosamund đưa tay ra vẫy - Chị ấy nói chị ấy là một y tá nhưng cháu nghĩ phải là một kẻ đồng bóng. Hay là ma quỷ hiện hình thì đúng hơn. Bất cứ lúc nào chị ấy cũng có thể biến mất sau một làn khói.
- Hoặc trên một chiếc chổi - Jane chêm vào.
- Một mụ phù thủy. Phải, đúng thế - Rosamund nói - Chị ấy đã niệm thần chú cháu rồi đấy. Cháu sợ quá. Có Chúa mới biết điều gì sắp xảy ra.
Nhưng trông nàng không có vẻ gì là sợ hãi, ông Quick thầm nghĩ; trông nàng thật thoải mái và hạnh phúc. Sôi nổi và không bình thường? Ô không, Mary Warley. Đó là những tháng cuối cùng không bình thường, không phải hôm nay.
- Rất vui được gặp cô, Jane Bates- ông vừa nói vừa chìa tay ra.
Cô bắt tay ông chặt một cách đáng ngạc nhiên và nói giọng trang nghiêm: “Thưa ông Quick, tôi thật sự là một y tá chính quy hẳn hoi. Tôi có thể gửi ông xem chứng nhận và giấy giới thiệu của tôi nếu ông muốn xem. Cho đến giờ phút này thì tôi chưa hể làm điều gì có thể ảnh hưởng đến nghề nghiệp của mình.”
- Ngoại trừ việc cãi nhau với bà quản lý bệnh viện chứ - Rosamund vừa nói vừa cười, và Jane cũng hòa theo.
Giống như hai bé học sinh gái vậy, ông Quick thầm nghĩ. Tại sao không có ai, thậm chí là các bạn cùng tuổi của Rosamund nhận ra rằng đây chính là cách đem nàng trở lại với cuộc sống nhỉ? Có lẽ họ quá e ngại nàng chăng, hay do quá kính nể tiền bạc của nàng, sự thông minh của nàng, vẻ đẹp của nàng, và căn bệnh nan y của nàng. Tất cả họ đều chiều theo nàng, đợi nàng gọi, trong khi những gì nàng thực sự cần lại chỉ là cô y tá tóc hung bé nhỏ này, một người thậm chí dường như không biết e sợ một ai và trông đủ sức sống cho cả hai.
- Cãi lộn với bà quản lý ư? Tội đó lớn lắm đấy- Ông Quick vừa nói vừa ngồi vào cái ghế mà Jane vừa mang lại cho ông.
- Chị ấy bị sa thải vì thế đấy - Rosamund nói.
- Không phải bị sa thải - Jane phẫn nộ - Tôi xin thôi việc đấy chứ.
- Cũng thế cả thôi - Mắt Rosamund ánh lên tinh nghịch.
Jane vớ cái đệm trên đi văng và giơ lên như thể sắp bước vào một trận đánh, song lại đặt nó lại chỗ cũ và nói: “Thôi, tốt hơn hết là đợi đến khi nào cô khỏe lên. Nhưng biết đến bao giờ đây …“
- Hãy đợi đấy, chẳng lâu đâu, hãy đợi đấy -Rosamund dọa.
Ông Quick theo dõi họ tiếp tục đùa rúc rích với ánh mắt bao dung.
Khi đã trấn tĩnh lại, Jane nói: “Ôi, cô đang muốn nói chuyện với ông Quick kia mà, Ros. Cô có muốn tôi pha cho cô chút cà phê không? Hay để bà Warley pha?”
Rất lịch sự, Raymond Quick thầm đánh giá. Mà không quá tự tiện, không giống một số y tá của hãng khúm núm phục dịch bệnh nhân trong các gia đình giàu có.
- Chị tốt quá - Rosamund nói - Chị sẽ thấy các thứ trong căn phòng nhỏ chỗ chị pha trà chiều qua ấy.
Jane vớ lấy chiếc mũ, đội lên đầu và nhanh nhẹn ra khỏi phòng.
- Ôi trời - ông Quick nói sau khi cửa phòng đóng lại - Thật đúng là một cô bé phù thủy.
- Bác nghĩ sao về chị ấy?
- Cô ta hoàn toàn khác biệt - ông Quick thận trọng trả lời.
- Bác có điều gì e ngại à?
- Bác lúc nào chả vậy. Cháu đã biết bác là một lão già đa nghi cổ hủ thế nào rồi mà.
- Cháu cũng đa nghi lắm chứ. Nhưng cháu phải nói rằng nếu đúng là Jane Bates đang cố tìm cách kiếm được một chút gia tài thì chị ấy đã bắt đầu một cách hết sức khác thường đấy.
- Về điểm này thì cháu đúng. Rất khác với cô gái tóc vàng hoe dễ bảo và sốt sắng đó.
- Caroline tội nghiệp. Bác có thể thay cháu gửi cho cô ấy một tờ séc được không, bác Ray? Tùy bác nghĩ thế nào thích hợp thì bác làm. Cháu không nghĩ là cháu sẽ bảo cô ấy quay lại.
- Hoàn toàn không nhất thiết là cháu phải cho cô ta cái gì đâu.
- Cháu biết, nhưng tất cả bọn họ đều mong muốn được một chút gì đó. Trừ bác Patterson. Cháu cũng muốn làm một cái gì đó cho bác ấy nhưng cháu có cảm giác là bác ấy không muốn cháu làm thế. Tối nào bác phải đến để nói chuyện và thuyết phục bác ấy giúp cháu nhé.
- Bác sẽ đến - ông Quick trả lời.
Trong một lúc, họ cùng im lặng nhìn ra vườn.
- Thật là một buổi sáng đẹp trời, Rosamund nói - Hoa nghệ tây đã nở cả dưới nắng kìa bác.
- Và hoa thủy tiên cũng sắp nở đấy, nếu thời tiết này cứ ấm lên thì chẳng mấy chốc mà cháu có thể ra ngoài đi dạo một chút.
Khi nói điều này, ông Quick quay nhìn sang Rosamund và thấy mặt nàng biến sắc. Đang từ thoải mái, thanh thản chuyển sang căng thẳng, sợ hãi.
- Đó chẳng phải là điều cháu vẫn muốn sao, cháu yêu quý - ông nói rất dịu dàng.
Rosamund vịn vào thành ghế như muốn đứng lên. Nàng chỉ nhấc người lên được một chút rồi lại ngồi phịch xuống vì không đủ sức. Nàng khóc thổn thức, rồi im lặng thở dốc.
Raymond Quick, thực sự hoảng hốt, vội đứng dậy đi đến bên nàng. Nàng ngẩng lên nhìn ông và ông thấy khuôn mặt nàng giàn giụa nước mắt.
- Ôi, bác Ray, bác Ray! - Hai tay nàng bíu chặt tay ông.
- Bác sẽ gọi y tá - ông nói – Để bác ra bấm chuông một lát thôi.”
- Không, không. Cháu không ốm. Chỉ tại... Ôi bác Ray! Cháu không thể chịu đựng được điều đó. - Và nàng áp mặt vào tay ông, cả cơ thể mỏng manh run rẩy, nấc lên nức nở.
Ông Quick, đã trấn tĩnh lại một chút, song vẫn hết sức luống cuống, vừa dịu dàng thì thầm vừa vuốt ve tóc nàng. Nàng vừa thấy một chút hy vọng, ông tự nhủ, và việc kéo dài hy vọng ấy còn khó hơn là giải thoát nàng khỏi đau đớn và tuyệt vọng. Chỉ cần Jane Bates đến.
Cô ta chính là người đã khơi lên niềm hy vọng ấy thì may ra cô ấy mới có thể biết làm thế nào để duy trì được nó vì chắc chắn là tự bản thân ông thì ông không thể biết được, và cũng chắc là ông sẽ không bao giờ hỏi Mary Warley hay bác sỹ Milton rồi vì họ sẽ bảo là việc ngồi dậy căng thẳng đã làm cho Rosamund yếu đi, và rồi mọi sự cứ nhặng xị lên, nào thuốc giảm đau, những bộ mặt chảy dài và đủ thứ nữa sẽ đánh tan tia hy vọng vừa lóe lên của nàng.
- Nhanh lên, cô Bates - ông Quick sốt ruột thốt lên.
Rosamund vẫn tiếp tục nức nở run bắn. Cuối cùng thì cửa cũng bật mở, Jane bước vào trên tay cầm một cái khay. Ông Quick nhìn cô cầu khẩn. Jane đặt khay lên chiếc bàn gần cửa và chạy vội đến bên Rosamund.
- Tôi chỉ nói là khi nào cô ấy đi lại được trong vườn thì sẽ rất tuyệt - ông Quick phân trần, vừa nói vừa diễn tả bằng điệu bộ, và theo dõi diễn biến tiếp theo của nàng.
- Dĩ nhiên là ra vuờn thì rất tuyệt rồi - Jane nói vẻ phớt đời - Nhưng trước tiên thời tiết phải ấm lên cái đã. Nào Ros, về giường thôi. Tôi có cảm tưỏng chỉ vài phút nữa là bà Warley sẽ xuất hiện và sẽ chẳng hay ho gì nếu bà ấy thấy cô ngồi khóc trên ghế thế này đâu. Bà ấy sẽ mắng tôi và bảo là tôi không có quyền cho cô ngồi dậy như thế này. Thậm chí bà ấy còn bảo tôi là đừng đến đây nữa ấy chứ.
- Ô, không - nước mắt Rosamund ngừng chảy cũng đột ngột như khi chúng xuất hiện, và nàng để Jane dìu về giường.
- Có phải bà Warley sắp đến không? - ông Quick hỏi lúc cả ba đang uống cà phê.
- Tôi không biết - Jane nói - nhưng điều đó có tác dụng đấy chứ?
Ông Quick nhìn Rosamund. "Cháu thấy khá hơn chưa?'
- Dạ, rồi ạ. Cháu xin lỗi. Cháu cũng không biết điều gì đã xảy ra với mình nữa. Cảm ơn bác, cảm ơn chị, Jane. May mà bác và chị đã không quá hoảng hốt và đem cháu đến bác sỹ.
- Bác sỹ! - Jane la lên - Nếu tôi mà là cô thì tôi không bao giò thèm quan tâm đến bác sỹ, không bao giờ.
- Cô Bates - ông Quick nghiêm khắc phê bình. - Tôi thấy rất bất ngờ nghe cô nói vậy đấy. Tôi cũng còn được biết rằng người trong ngành như cô thì mỗi lời nói của bác sỹ là một điều bắt buộc kia đấy.
- Dĩ nhiên là chúng tôi vẫn phải giả vờ như vậy rồi, nhưng... tại sao... có vấn đề gì đâu thưa ông Quick? - Jane hỏi trong khi ông Quick chỉ còn biết than – Trời ơi!
- Bác suýt quên mất - ông nói tiếp - Bà Warley bảo với bác là chiều nay bác sỹ Milton sẽ đến đấy. Bác nghĩ là phải báo trước cho cháu biết.
- Nhưng hôm nay đâu phải là ngày ông ta phải đến đây - Rosamund phản đối.
- Bác cũng nghĩ như vây. Nhưng đấy là bà Warley nói thế.
- Nhưng tại sao - Trong trạng thái bình tĩnh và thanh thản trở lại, Rosamund nằm tựa vào mấy cái gối trầm ngâm nhìn ông Quick ra chiều suy nghĩ - Có phải Mary nhắn ông ấy đến không ạ? – cuối cùng nàng hỏi.
- Bác cũng tin là thế - Ông Quick bao giờ cũng thấy việc nói thẳng tuột ra là điều chẳng dễ dàng gì.
- Cháu biết ngay mà. Đúng hơn là cháu nghĩ là cháu hiểu - Rosamund mỉm cười - Thôi được. Chúng ta đã sẵn sàng đợi ông ấy phải không Jane?
- Liệu có phải là cháu không cảm thấy tin tưỏng ông ta và muốn đổi bác sỹ riêng không - Ông Quick hỏi.
- Ô, cháu hoàn toàn tin tưỏng ông ta. Ông ấy cũng tốt như bất kỳ ông bác sỹ nào trong số họ thôi mà. Ông ấy đã hứa là sẽ không cố thuyết phục cháu thực hiện bất kỳ liệu pháp nào làm trọc đầu và ông ấy đã giữ lời. Nhưng Jane thì sẽ phải cư xử cho phải phép đấy.
- Vâng, thưa cô Morgan.
Thật đáng ngạc nhiên, ông Quick nghĩ, sao mà trận khóc như mưa của Rosamund qua đi nhanh thế. Nếu nó còn xảy ra lần nữa thì ông sẽ cố không lo lắng nữa mà phải nhớ xem cô bé y tá này đã đối phó với nó ra sao. Hãy coi việc Rosamund có thể khỏe lên là điều tất nhiên. Không phủ nhận, không răn dạy, không tâng bốc quá mức nguồn hy vọng. Không phản ứng xúc động. Tất nhiên là một y tá đã qua đào tạo thì thực hiện những việc này dễ hơn, và một số họ còn có vẻ đã quá chai sạn đến nỗi chẳng còn chút tình cảm nào nữa, nhưng ông không nghĩ Jane Bates lại giống những người này. Có cái gì đó ấm tình người chân thật trong những câu đùa và những trò cợt nhả với Rosamund. Như thế đã đủ chân tình rồi, cho dù chỉ là bề ngoài. Đằng sau nó ẩn chứa điều gì thì ông Quick chưa thể tìm hiểu được. Ông chỉ biết rằng cô gái đó thật là thông minh và rất khôn ngoan.
- Có nhất thiết các cô y tá như chị phải đội mũ đồng phục không? - Rosamund hỏi
- Không - Jane trả lời - Nó chỉ vì mục đích quảng cáo thôi mà. Cũng giống như khi người ta quảng cáo là bạn có thể hoàn toàn tin tưởng vào sự chăm sóc tận tình và nhã nhặn của Hãng dịch vụ Chăm sóc Bắc London ấy.
- Nhưng chắc là phần lớn công việc của các cô ở đấy là cung cấp cho các bệnh viện - ông Quick nói - hoặc là theo giới thiệu của các bác sỹ. Cô đã bao giờ nhận đuọc bệnh nhân thông qua quảng cáo trên báo chí chưa?
- Cháu chắc là rất ít thôi ạ - Jane đáp - Những người khá giả cô đơn. Họ không hẳn là ốm nên không muốn đi khám bác sỹ, nhưng họ cần có người để tâm tình nên họ thuê y tá chủ yếu là để tán gẫu. Hoặc người ta đến mỹ viện cũng thế.
Thật đáng buồn làm sao - Rosamund nói - Con người ta biết về cuộc sống của những người xung quanh mới ít làm sao.
- Phải, bác nghĩ là bác có thể hiểu được điều này - ông Quick nói - Hồi còn đi làm bác cũng đã từng gặp khối trường hợp khách hàng như vậy đấy.
Lát sau, khi Mary Warley vào phòng, bà ta lập tức cảm thấy rằng mình đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện rất lôi cuốn của cả ba người.
-... Chị không cho rằng cả thanh niên cũng vậy, - Rosamund đang nói. Nàng ngừng bặt khi thấy bà cô bước vào phòng - Chào cô Mary. Cô có muốn cùng chúng cháu uống cà phê không?
- Không, cảm ơn. Cô đã có rồi.
Bà ta liếc nhìn hết người này đến người kia. Ông Quick đã đứng dậy và đến cạnh ghế. Cô y tá Bates đang thay các tách cà phê ở khay. Rosamund đang nằm đúng vị trí mọi khi trên giường. Mọi cái trông hoàn toàn như hôm qua và giống như cả nhiều tuần trước đó. Song Mary cảm thấy có điều gì khác lạ. Có cái gì đó khác thường trong không khí. Thái độ chống đối chăng? Hay âm mưu gì? Gì thì gì, bà ta cũng không được tham gia. Tinh tế, mơ hồ, song lại rất rõ ràng, thông điệp ấy như ngầm báo với bà ta rằng bà ta không còn điều khiển được những gì diễn ra trong căn phòng này nữa. Nhưng trách nhiệm thuộc về ai trong số ba người này? Bà ta có thể làm gì để có thể chống lại họ?
- Có phải tôi đã làm gián đoạn cuộc họp bàn về chuyện kinh doanh không đấy? - Bà ta quay sang ông Quick - Điều đó không quan trọng. Tôi có thể quay lại sau vậy.
- Không có vấn đề gì đâu - ông trả lời - Chúng tôi có bàn việc gì hôm nay đâu. Chúng tôi chỉ đang nói chuyện về sự cô đơn trong xã hội hiện đại thôi mà.
- À, thế à. - Mary nhanh chóng điều chỉnh luồng suy nghĩ - Ông có xem chương trình vô tuyến Chủ nhật trước không?
- Một ít thôi - ông Quick trả lời.
Jane đã thu dọn xong và bưng khay cà phê ra khỏi phòng.
- Ông nghĩ thế nào vể cô ấy? - Mary hỏi ông Quick
khi cửa đã đóng lại.
- Cô ấy có vẻ vui vẻ và có khả năng đấy chứ - ông đáp.
- Ông không nghĩ là - Bà ta ngừng lời. Bà muốn nói, ông không nghĩ là cô ta có ảnh hưỏng không tốt đến Rosamund à, nhưng ai mà có thể nói được điều ấy trước mặt Rosamund, vả lại trong bất cứ tình huống nào, trông cô gái cũng rất hiền lành và vô hại đến mức Mary nhận ra rằng chớ có dại mà nói ra những nhận xét ngớ ngẩn như vậy vào lúc này.
- Cháu thích chị ấy - Rosamund điềm tĩnh nói - Chị ấy làm cho cháu thấy vui.
Nàng có vẻ hoàn toàn giống buổi tối hôm trước, khi Mary - lúc đó vẫn chưa có nghi ngờ gì, đã đồng ý yêu cầu Hãng cử y tá Bates đến. Nếu chỉ cần bà ta từ chối! Hoặc giả vờ là đã hỏi, rồi bảo với Rosamund rằng y tá Bates không đến được. Nhưng giờ thì đã quá muộn để có thể thực hiện được giải pháp đơn giản ấy. Ông Quick sẽ thấy điều đó ngay.
Ồng Raymond Quick, người mà mỗi lời nói là luật pháp, người chỉ dẫn mọi quyết định của Rosamund, người nắm giữ trong tay mọi hy vọng của Mary cũng như của những người khác. Do vậy không ai được phép làm ông bực mình hay làm dấy lên chút nghi ngờ nào trong ông. Ngay cả Mary Warley cũng không phải là ngoại lệ. Và nếu bà ta mất đi chỗ đứng của mình trong ngôi nhà này... Ồ, công sức bà bỏ ra mà không được đền đáp lại thì quả là điều không thể tưởng tượng được, và ngoài John Aylmer thì bà là họ hàng gần nhất của Rosamund, nhưng tuy nhiên, ai mà biết thế nào.
Một lần nữa Mary thấy hoảng sợ với ý nghĩ tối hôm trước. Tại sao, ồ tại sao Rosamund không chết quách đi nhỉ, nhanh chóng và không đau đớn gì, khi mà mọi người xung quanh nàng đã thực hiện nghĩa vụ của mình và đã đến lúc phải chia tiền? Việc đó sớm muộn gì cũng phải xảy ra, vậy thì tại sao lại cứ cố kéo dài sự đau đớn và khổ ải? Và điều đó thật dễ dàng. Sự ốm yếu của Rosamund đã lấy đi mọi khả năng đề kháng dù là nhỏ nhất trước bệnh tật. Thậm chí là một cơn cảm lạnh nhẹ, hay đau bụng, hoặc quá nhiều thuốc giảm đau hay thuốc an thần. Điều đó sẽ đảo ngược lại thế cờ. Có lẽ bác sỹ Milton... Không, dĩ nhiên là không phải bác sỹ Milton. Mary tiếp tục bị cuốn vào luồng suy nghĩ, bà ta sẽ phải thực hiện hành động tiếp theo một cách rất thận trọng. Đặc biệt là với bác sỹ Milton và với ba người trong phòng này. Phải xử lý từng người một. Con bé y tá là dễ nhất. Có lẽ bà ta sẽ thu xếp để có thể tự mình chăm sóc nhiều hơn cho Rosamund. Toàn bộ công việc phục vụ này không phải là thực sự cần thiết, như Rosamund đã nói.
Bản thân bà có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, và lần trước bà đã chăm sóc Rosamund trong bệnh viện. Bà ta có thể đương đầu với khối điều còn khó hơn những gì bà phải làm từ trước đến giờ. Đưa ra lý do gì? Đó vẫn là điều cần phải cân nhắc.
- Điều đó tốt thôi - bà ta nói với Rosamund - nếu y tá Bates làm cháu vui. Cô cũng thấy là cô ta phục vụ cháu rất tốt.
- Đúng vậy, và cháu muốn chị ấy sớm đưa bạn chị ấy đến đây chơi. Chiều nay cháu phải nhớ không được quên dặn chị ấy điều này mới được.
- Ôi, phải rồi. Bác đến đây cũng vì điểu này -Mary nói - Chiều nay bác sỹ Milton sẽ đến vào tầm giờ uống trà.
- Vâng, cháu biết. Bác Quick đã báo cho cháu rồi.
- Ông Quick? - Mary bỗng chốc quên mất cuộc trao đổi ngắn với ông Quick lúc ông vừa đến. Một chút lầm lẫn đó cũng đã làm bà ta sợ hãi thêm. Thật không giống bà ta chút nào trong những trường hợp như thế này. Mỗi lúc bà ta lại càng cảm thấy lẫn lộn hơn.
- Ông sẽ ở lại ăn trưa chứ, ông Quick? Chỉ có ông, ông lão nhà tôi và tôi thôi. Thường thì Caroline vẫn ăn cùng chúng tôi, nhưng tôi nghĩ chắc Rosamund muốn cô y tá mới này ngồi ăn cùng nó.”
Rosamund đồng tình. Ông Quick bày tỏ lời cảm ơn và hẹn xin được để đến dịp khác. Mary Warley rời khỏi phòng, bên ngoài vẫn tỏ ra bình thưòng. Ông Quick tạm biệt Rosamund, hẹn hôm sau sẽ đến, và nàng hứa với ông sẽ nghỉ ngơi một chút.
Ông dừng lại bên ngoài phòng một lát và nghĩ. Không cần phải gặp lại bà Warley nữa, nhưng ông có cảm giác là cần phải sớm gặp và nói chuyện với cô y tá mới này. Nếu là với bất cứ một người nào khác ngoài Jane thì ông đã biết chính xác mình phải nói gì, hoặc nhẹ nhàng bóng gió: hãy chăm sóc cô Morgan cẩn thận, và điều đó sẽ có lợi cho cô đấy. Nhưng Jane lại không giống những người đó. Không thể đoán biết được trong đầu cô ta đang nghĩ gì. Một mặt cô ta có thể là một trợ thủ đắc lực nhất cho ông trong nhà này để báo cáo tình hình cho ông xem có ai làm cho Rosamund phiền lòng hay không. Song mặt khác, bản thân cô cũng có thể là kẻ chủ mưu đem lại những điều phiền muộn.
Có lẽ khôn ngoan nhất là không nên nói gì bây giờ vội mà chỉ đợi, quan sát và đồng thời chấp nhận cái giá trị bên ngoài của Jane - chấp nhận thực tế là luồng sinh khí từ con người cô phát ra đã bao phủ lên và có tác dụng tích cực đối với Rosamund.
Ông tìm thấy cô trong căn phòng nhỏ dành riêng cho các y tá, được trang bị nửa như phong khách, nửa như phòng để đồ uống và bát đĩa. Những tách cà phê đã được rửa sạch và úp lên chiếc bàn bên cạnh bồn rửa, và cô đang thu xếp lại những lọ thuốc trên tủ.
- Cô Bates này.
- Dạ, có việc gì thưa ông Quick?
Cô quay lại, tươi tắn, thân thiện, và nhã nhặn: đầy đủ phẩm cách cần phải có đối với một nữ y tá của Rosamund.
- Tôi xin cảm ơn cô về tất cả những gì cô đã làm cho Rosamund. Cô hãy hiểu cho, nó như con gái, hay nói đúng hơn, như cháu gái của tôi vậy. Mục đích chính trong quãng đời còn lại của tôi là làm sao đảm bảo cho nó được càng sống yên ổn, càng ít đau khổ càng tốt.
- Tôi có thể hiểu được thưa ông.
Họ nói với nhau chân thành, lễ phép, không một chút giả tạo.
- Bất cứ lúc nào cô cảm thấy muốn nói điều gì với tôi về nó – ông nói tiếp – thì danh thiếp của tôi đây. Cô thấy đấy, tôi sống không xa đây là bao, chỉ khoảng hai mươi phút sau khi được thông báo, nên có thể đến đây bất cứ lúc nào. Còn một điêu nữa tôi xin được nói nốt.
Cô đợi nghe ông nói.
- Tôi rất cảm kích khi thấy cô Morgan đã phần nào đối diện được với bản chất của căn bệnh khủng khiếp này, và tôi không thể tự lừa dối mình bằng hy vọng có bất cứ cách nào chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy. Tôi tin rằng năm năm kể từ khi phát bệnh là khoảng thời gian tối đa mà người bệnh có thể mong đợi đối với căn bệnh này. Cô ấy đã ốm từ khoảng ba năm rưỡi nay rồi và trong những tháng gần đây có vẻ như tình trạng xấu đi rất nhanh. Cô Bates ạ, cô có nghĩ là những gì chúng tai đang thấy là những ngày cuối cùng không, một tuần hay một tháng? Hay cô có nghĩ là còn có khả năng hồi phục lại và sống thêm một năm hoặc hơn nữa hay không?
Jane chăm chú lắng nghe. Khi ông ngừng lời cô nói: “Tôi lấy làm vinh dự được ông tin tưởng, từ trưởc tới giờ tôi chưa từng chăm sóc bệnh nhân ung thư máu, ngoại trừ hồi còn ở bệnh viện, tôi có gặp một thằng bé và nó đã chết khoảng một tuần sau khi tôi đến làm việc. Thực lòng là tôi không biết nói gì. Điều đó phụ thuộc vào bản thân người bệnh nhiều lắm. Một thầy giáo của tôi đã từng nói rằng bệnh ung thư là một hình thức tự sát xã hội có thể chấp nhận được. Có thể điều đó hơi xa xôi một chút, nhưng đúng là người ta thường bị thua nó và căn bệnh nhanh chóng trở nên trầm trọng hơn khi người bệnh không còn ý chí muốn sống nữa.”
- Cô nghĩ là cô Morgan đã không còn muốn sống nữa à?
- Vâng. Chẳng lẽ ông không nghĩ thế sao?
Thay vì trả lời, ông Quick lại hỏi: - Cô có nghĩ là sự bột phát của cô ấy sáng nay là một dấu hiệu có lợi cho sức khỏe không?
- Cũng có thể. Chúng ta đành phải đợi xem thôi. Tôi muốn cô ấy gặp bạn tôi. Anh ấy có thể làm được nhiều điều cho cô ấy đấy. Anh ấy là một người kỳ diệu theo cách cùa mình. Tôi cũng có thể giới thiệu anh ấy với ông được không?
Ông Quick còn có thể làm được gì hơn ngoài việc đồng ý. Ông hỏi một vài câu về bản thân cô, về bạn cô và nhận được những câu trả lời hoàn hảo. Vẫn như trước, cuối cùng ông lại bị thất bại trước Jane: ngưỡng mộ cô, bị cô mê hoặc mà vẫn không biết là mình cảm thấy hy vọng hay sợ hãi về ảnh hưởng của cô tới cuộc sống của Rosamund.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuộc Sống Ngắn Ngủi
Anna Clarke
Cuộc Sống Ngắn Ngủi - Anna Clarke
https://isach.info/story.php?story=cuoc_song_ngan_ngui__anna_clarke