Chương 4
ửa hiệu Tự sát xin nghe!
Bà Tuvache trong bộ áo sơ-mi đỏ như máu trả lời điện thoại và yêu cầu chờ: “Xin ông giữ máy”, bà đang thối lại tiền cho một khách hàng mà vẻ lo âu in hằn trên gương mặt. Bà khách ra về, khoác trên vai một túi nhựa tự hủy sinh học mà người ta có thể đọc ở một bên: Cửa hiệu Tự sát, và bên kia: Quý khách đã thất bại trong cuộc sống? Đến với chúng tôi, quý khách sẽ thành công trong cái chết. Bà Lucrèce tiễn vị khách nữ: “Vĩnh biệt bà”, rồi cầm lấy điện thoại:
- Alô? Ông Tchang đó à? Dĩ nhiên tôi nhớ ông là ai: ông đã mua sợi dây thừng sáng nay đúng không?... Sao?... Ông muốn chúng tôi... Tôi không nghe thấy gì hết (hẳn người khách hàng gọi bằng di động). Ông muốn mời chúng tôi đến đám tang của ông? Ồ, ông thật tử tế. Nhưng khi nào đám tang ông được tổ chức? À, ông đã thòng dây vào cổ? Vậy thì hôm nay là thứ Ba, ngày mai là thứ Tư, như vậy lễ tang sẽ diễn ra vào thứ Năm. Ông chờ chút, tôi hỏi ông nhà tôi...
Bà nói vọng xuống cuối cửa hiệu, gần quầy hàng tươi:
- Anh Mishima! Ông Tchang đang ở đầu dây. Anh nhớ không, ông gác cổng của khu phố Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên ấy, cái ông gác cổng của tháp Mahomet. Ông ấy muốn mời chúng ta đến lễ tang của ông ấy vào thứ Năm này. Có phải hôm đó người đại diện mới của nhà phân phối Tôi không sợ chết sẽ đến tiệm mình không nhỉ? À, ra là thứ Năm tuần sau. Vậy thì được rồi.
Bà quay lại nói điện thoại:
- Alô, ông Tchang à?... Alô?... (Bà gác máy và nói): dây thừng, một cách làm cổ điển nhưng luôn hiệu quả. Mình phải nhớ đặt hàng thêm. Nhất là khi các dịp lễ sắp đến... Marilyn, con đến đây được không?
Marilyn Tuvache giờ đã là thiếu nữ 17 tuổi. Lười nhác, thiếu sinh khí, ngực xệ, cô bé xấu hổ về cái cơ thể đang đè nặng. Nó đang mặc một chiếc áo thun bó chặt có hình chữ nhật trắng viền đen với dòng chữ ở giữa: “SỐNG LÀ CHẾT”.
Tay cầm chổi lông gà, nó quờ quạng phủi bụi cái kệ hàng trưng bày các lưỡi dao cạo dùng để rạch mạch máu. Một số bị rỉ sét. Bên cạnh chúng, một nhãn hiệu ghi rõ: Dù ông/bà không chết vì mất máu, cũng chết vì uốn ván. Bà mẹ yêu cầu cô con gái:
- Con hãy đi mua một vòng hoa tang ở tiệm Tristan & Iseult, nhỏ thôi nhé. Trên đó hãy đề: Gửi tặng khách hàng của chúng tôi, ông Tchang, Cửa hiệu Tự sát kính viếng. Hẳn ông cũng sẽ mời những người sống ở tháp Mahomet, và họ sẽ nói: “Bác gác cổng của chúng ta đã tự sát thành công”. Như vậy sẽ quảng cáo một ít cho tiệm của chúng ta! Đi đi!... Con thì lúc nào cũng hỏi: “Con liệu có thể làm gì hả mẹ?” Sau đó con hãy mang vòng hoa này đến chỗ người gác nghĩa địa mới dọn tới.
- Ôi, lúc nào con cũng phải làm những công việc chân tay, vì con không có ích gì ở cửa hiệu. Sao mẹ không nhờ anh hoặc em con?
- Anh Vincent đang bận phát minh trong phòng, còn thằng Alan, đang ở ngoài, say sưa với nắng mùa thu. Nó chơi đùa với gió, trò chuyện cùng mây. Ở tuổi 11... Mẹ nghĩ em con thực sự có vấn đề. Thôi con đi đi.
Marilyn Tuvache liếc nhìn ông khách hàng đang nói chuyện với bố mình ở cuối cửa tiệm:
- Sao các khách hàng đẹp trai không để ý đến con? Con muốn họ quan tâm đến con...
- Con nhỏ này bị khùng à? Con tưởng họ đến để ngắm nhìn con sao... Thôi biến nhanh đi.
- Tại sao chúng ta không thể tự sát vậy mẹ?
- Mẹ đã giải thích cả trăm lần với con: điều đó là không thể. Ai sẽ quản lí cửa hiệu sau đó? Dòng họ Tuvache chúng ta mang một sứ mệnh. Đương nhiên, mẹ nói chúng ta là không tính đến Alan. Thôi đi đi.
- Dạ... được... ạ.
- Nó thật đáng thương...
Bà mẹ rời phía sau quầy, cảm thương nhìn đứa con gái nhạt nhẽo của mình đang đi khỏi cửa hiệu:
- Ở tuổi nó, mình cũng thế: nhạt nhẽo và luôn than vãn, cảm thấy mình thật ngốc nghếch cho đến ngày gặp được anh Mishima.
Bà lấy tay quẹt lên trên một kệ hàng, một ít bụi bám vào đầu ngón tay.
- Và hồi xưa khi mình lau chùi, các góc cạnh nếu muốn sạch phải ở sát nhau.
Bà cầm chổi lông gà, tiếp tục công việc bỏ dở của cô con gái, cẩn thận xê dịch các lưỡi dao cạo.
Dưới chân cầu thang dẫn lên căn hộ, bên cạnh quầy hàng tươi, Mishima trong chiếc áo gi-lê, đang giới thiệu một món hàng cho một người khách hàng cao to hơn:
- Ông tìm một thứ gì độc đáo và nam tính, tôi đề nghị món seppuku, tên gọi thông thường là hara-kiri, một từ lóng. Dĩ nhiên tôi không khuyến cáo dùng nó cho bất kì ai, vì đây là một thứ đòi hỏi phải có sức. Nhưng ông to lớn thế, ông có tập thể thao phải không? Thế ông đang... À xin lỗi, vì ông đã đến đây, nên tôi phải hỏi ông “đã” làm nghề gì?
- Giáo viên thể dục ở trường cấp 3 Montherlant.
- Đấy, tôi đã đoán thế mà.
- Tôi không thể chịu đựng đồng nghiệp và học sinh nữa.
- Những đứa trẻ, đôi khi khó bảo, - Mishima thừa nhận. - Chúng tôi cũng thế, với đứa con trai út...
- Tôi đã từng nghĩ đến xăng hoặc napan...
- À, tự thiêu sống dưới cổng trường, một ý kiến cũng không tồi, - người bán hàng hưởng ứng. - Ở đây chúng tôi có mọi thứ cần thiết cho việc đó, nhưng thật lòng, giải pháp seppuku... Tuy vậy, tôi không ép ông phải tốn tiền nhiều. Tùy ông quyết định.
Ông giáo viên thể dục thể thao do dự giữa hai giải pháp:
- Tự thiêu, hara-kiri...
- Seppuku, ông Tuvache đính chính.
- Có cần nhiều dụng cụ không?
- Một chiếc áo kimono võ sĩ đạo cỡ của ông, tôi còn một chiếc XXL và thanh kiếm Nhật tanto, người ta thường hay nói quá, nhưng ông hãy nhìn xem, thật ra nó cũng khá ngắn, - Mishima trấn an và tháo một thanh kiếm trắng trên tường (cũng khá dài), rồi đặt vào lòng bàn tay ông khách. - Chính tôi mài nó đấy. Hãy sờ cái lưỡi kiếm. Nó sẽ đâm vào ông thật ngọt lịm.
Ông thầy giáo ngắm nhìn lưỡi kiếm sáng loáng với một cái bĩu môi trong lúc đó Mishima lôi từ trong thùng các-tông một cái áo kimono và trải ra trước mặt:
- Con trai lớn của tôi có ý định may lên áo một chữ thập bằng lụa đỏ để chỉ rõ vị trí đâm, vì đôi khi họ đâm quá cao, đụng xương ức, và như vậy sẽ không vô được, hoặc quá thấp thì vào bụng, như vậy chỉ trúng ruột thừa, chả giúp ích gì được.
- Có đắt không? - Ông thầy hỏi.
- Trọn bộ là ba trăm euros-yens.
- À cũng không rẻ lắm. Liệu tôi có thể trả bằng...
- Trả bằng thẻ tín dụng à? - Mishima hỏi. - Ở cửa hiệu chúng tôi sao? Ông đùa chăng? Sao ông không hỏi luôn thẻ thành viên?
- Dù sao cũng là cả một khoản đầu tư tốn kém.
- Dĩ nhiên rồi, phải tốn kém hơn thùng napan. Nhưng dù sao đây cũng là lần tốn tiền cuối cùng của ông... Đó là chưa nói đến vẻ quý tộc của việc tự sát theo nghi thức seppuku. Tôi nói thế không phải vì bố mẹ đã đặt cho tôi cái tên Mishima đâu.
Ông khách hàng do dự.
- Tôi sợ không có đủ can đảm, - ông thầy tuyệt vọng thú nhận, tay ước lượng thanh kiếm tanto. - Ông không có dịch vụ tại gia sao?
- Ô không! - Mishima nổi cáu. - Dù sao chúng tôi không phải quân giết người. Ông phải thấy đó là điều cấm. Chúng tôi chỉ cung cấp những dụng cụ cần thiết, và khách hàng phải tự xoay xở. Đó là chuyện của họ. Tiệm chúng tôi chỉ cung cấp những sản phẩm có chất lượng, - Mishima tiếp tục nói và dẫn ông khách tới quầy tính tiền.
Và trong lúc cẩn thận gói chiếc áo kimono cùng với thanh kiếm, Mishima biện minh:
- Có quá nhiều người hành xử thiếu chuyên nghiệp... Ông có biết trong số 150.000 người có ý định tự sát, có 138 người tự sát hụt. Và họ phải sống quãng đời còn lại tàn tật trên xe lăn, thân thể hủy hoại mãi mãi, trong khi đó nhờ chúng tôi... Những món tự sát của chúng tôi được bảo hành. Hoặc chết hoặc trả tiền lại! Thôi mua đi, ông sẽ không hối hận đã mua đâu, một vận động viên như ông! Ông hãy hít thật sâu... và đâm một nhát. Hơn nữa, tôi cũng đã nói rồi, chúng ta chỉ chết một lần trong đời, vậy tại sao không làm một lần để đời.
Mishima thu tiền ông thầy giáo thể dục, và trong lúc trả lại tiền thừa, ông nói tiếp:
- Nghe này, tôi sẽ tiết lộ cho ông một bí mật trong nghề...
Ông liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không ai nghe lén, và giải thích:
- Khi ông tiến hành việc này trong phòng ăn, ông hãy quỳ xuống trên nền nhà, và thế là, dù lưỡi kiếm không đâm vào sâu, bởi dù sao cũng sẽ đau... nhưng nếu ông ở tư thế quỳ, thì khi ông ngã gập về trước, lưỡi kiếm sẽ đâm xuyên lút cán. Đến khi những người bạn tìm thấy ông, họ sẽ trầm trồ! Ông không có bạn? Vậy thì vị bác sĩ pháp y sẽ phải thốt lên: Anh này đã ra tay thật mạnh mẽ!
- Cám ơn ông, - vị khách hàng đáp, tinh thần suy sụp khi nghĩ đến phải hành xử như vậy.
- Ông đừng khách sáo quá, đó là công việc của chúng tôi. Rất hân hạnh được phục vụ ông!
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát