Chương 4
ở toang cánh cửa sổ, Hoàng Uyên nhìn ra ngoài. Buổi sáng thật đẹp! Trời dìu dịu nắng vàng nhẹ chiếu các tia yếu ớt xuống cành cây. Hoa hồng trắng, đúng như cái tên dì Bạch Hồng, được trồng đầy khắp sân. Hoàng Uyên không biết dì trồng hoa theo sở thích hay theo ý nguyện của bà ngoại đây?
Nhưng dù thế nào thì những cánh hoa trắng tinh khiết đang hãy còn ngậm đầy sương đêm kia, cũng đã thu hút Hoàng Uyên mất.
Đà Lạt, thành phố mù sương có khác. Những giọt sương trong suốt, lấp lánh như những viên kim cương đọng lại trên cánh hoa màu trắng đục, và óng ánh trên nền lá xanh biêng biếc, Trông đẹp vô cùng. Hoàng Uyên ngồi ngẩn ngờ.
Dì Hồng đến bên khẽ giọng:
- Ăn sáng đi Uyên.
- Dạ.
- Rồi Uyên hỉnh hỉnh mũi như phát hiện được điều lý thú, giọng cô vui vẻ:
- Con doán rằng, hôm nay dì cho con ăn món đặc sản của Huế, phải hôn?
- Con nhỏ này... khéo ngửi mùi dử ta.
- Ăn riết rồi sành đó dì ơi.
Giọng di Hồng chợt chùng xuống:
- Con rất giống ba con ở điểm này, khoái khẩu món bún bò Huế.
Hoàng Uyên vô tư:
- Nhưng phải do dì nấu cơ.
Dì Bạch Hồng thoáng rùng mình. Nhưng Hoàng Uyên không để ý, cô tíu tít:
- Thiệt đó dì. Hồi lúc trước, anh Tiến Đạt cũng không thích ăn món này đâu, nhưng lần đó dì vào chơi rồi nấu món này, ánh ăn đến hai tô mà vẫn còn chép miệng. Đàn ông con trai mà ảnh còn phải nhận xét dì nấu ngon hơn cả những quán đấy.
Dì Bạch Hồng lạnh giọng:
- Nó chỉ khen lấy lòng dì đó thôi. Mà Uyên này! Con vẫn còn nhở đến nó sao? Cái loại người như vậy mà con còn nghĩ tới làm gì chứ há?
- Hoàng Uyên chạnh lòng. Cô cũng không biết vì sao? Hay bởi vì như người ta thường nói ''mối tình đầu rất khó quên''?
Thấy Uyên đăm chiêu, dì Hồng chột dạ.
Đặt tay lên vai Uyên, dì ân cần:
- Thôi, bỏ qua chuyện đó đi, vào ăn sáng để dì còn phải đi giao hàng nữa:
Đợt áo len và khăn choàng cô này, nhờ con phối chỉ phối màu tuyệt đẹp rất hài hòa, nên các cửa hiệu bán đắt lắm. Họ đặt hàng, dì làm không kịp. Nhưng con lại không đan được để phụ với dì.
- Con làm cố vấn cho dì như vậy là quá tốt rồi.
Cuộc sống. của dì Hồng rất an nhàn và thanh bạch với những điều bình dị, cho nên đối với dì mọi việc điều quá tốt.
Ăn sáng xong, dì Hồng tranh thủ xuống phố. Còn lại một mình, Uyên lấy các cuốn tập chí thời trang ra xem. Nàng bỗng nổi hứng phác họa những mẫu quần áo theo phong cách riêng của mình. Hoàng Uyên gần như quên cả thời gian.
- Có ai ở nhà không? xin làm ơn cho hỏi...
Một giọng nói nghe quen quen. Hoàng Uyên ngẩng mặt lên, thì cũng đã nhận ra vị khách. Nhưng Vũ Phong không phải đi một mình. Anh reo lên hớn hở:
- Hoàng Uyên. Đây là bác sĩ Lập.
- Xin lỗi, anh lầm rồi. Tôi không có nhu cầu tìm bác sĩ.
Lập không tỏ ra khó chịu với câu nói vừa rồi. Anh nhìn Hoàng Uyên bằng đôi mắt ''nghề nghlệp''.
- Cô không có nhu cầu, nhưng tôi đến đây theo yêu cầu của một người.
- Ai? Là dì tôi ư?
- Không, là hắn. Vũ Phong đó.
Hoàng Uyên nổi giận:
- Vũ Phong yêu cầu anh, thì anh cứ đến nhà anh ta mà khám.
Lập vẫn điềm tĩnh:
- Người khám là cô chứ không phải là Vũ Phong.
- Nhưng tôi có yêu cầu đâu.
- Tôi thì cho rằng, điều yêu cầu này rất hợp lý.
Vũ Phong xen vào:
- Lập à! Cậu bớt nói lại một chút có được không? Còn Hoàng Uyên, tôi xin em hãy giữ lời hứa. Em đã đồng ý khám và chữa trị chân, thì bây giờ đừng vì một điều chẳng đáng mà để tự ái lấn át đi lý trí.
Hoàng Uyên sững người trước câu nói thẳng thừng của Vũ Phong. Từ hôm đụng độ với Bích Thu, cô bạn gái nay người yêu gì đó của Phong, Hoàng Uyên đã nhủ với lòng sẽ không bao giờ tiếp xúc với Vũ Phong nữa. Cô coi cánh diều và ba cha con họ như là một câu chuyện mà mình vô tình xem qua trang sách trong những lúc rảnh rỗi mà thôi. Để rồi giờ đây, khi Vũ Phong xuất hiện, anh đang đứng trước mặt cô vẻ mặt điềm tĩnh, phong cách chững chạc, giọng nói ấm nhưng không kém phần nghiêm nghi.
Lập nhìn Hoàng Uyên đang cúi đầu bối rối, anh bồi luôn:
- Cô Uyên à! Tính tôi hay nói thẳng, cho dù lời nói thẳng đó có mất lòng đi chăng nữa. Tôi đã nghe Vũ Phong kể về cô, đáng lẽ tôi còn ở Pháp chơi vài tuần nữa, nhưng nghe giọng khẩn khoản của Vũ Phong, tôi đã không hề ở lại. Vũ Phong rất lo cho cô, còn cô, tại sao lại không nghĩ tới bản thân mình chứ? Tôi không muốn ai thương hại mình cả. Xin hai người hãy mặc tôi.
- Tôi đã đến đây thì lương tâm và trách nhiệm của người bác sĩ không cho phép tôi thong dong ra về. Uyên à. Hãy để cho Lập xem thử chân Uyên thế nào. Đối với bệnh, ông bà ta vẫn thường nói ''còn nước còn tát'' vậy sao chúng ta không thử cố gắng chứ?
Hoàng Uyên nói như than:
- Chỉ sợ rằng cố gắng rồi sẽ hoài công.
Lập cười khà:
- Thành công chứ. Hoàng Uyên! Cô cần phải có niềm tin.
Tỉnh bơ, Lập hát:
" Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí át làm nên "
- Cô đâu có phải ''đào núi và lấp biển'' đâu mà sợ làm không được, có phải không nào?
Trước sự nhiệt tình sốt sắng của Vũ Phong và Lập Hoàng Uyên đã nhận ra là mình quá nông cạn. Tại sao lại từ chối một việc làm mang lợi ích đến chính mình chứ?
- Không muốn ngồi xe lăn, nhưng lại không chịu đi chữa trị, rốt cuộc cô đang muốn gì chứ?
- Theo anh, chân tôi có khả năng hồi phục thật sao, bác sĩ Lập?
Lập pha trò:
- Đã gọi tôi là bác sĩ thì hãy luôn đặt lòng tin cho tôi. Người bác sĩ dù chỉ có một phần trăm, vẫn hy vọng.
Hoàng Uyên rụt vai:
- Mong manh quá! Nhưng thôi, tôi đồng ý cùng anh thử nghiệm đó.
Vũ Phong vui ngay.
- Chỉ cần Uyên lạc quan là kết quả tốt thôi.
Hoàng Uyên nhẹ giọng:
- Vâng, tôi sẽ cố gắng. Vũ Phong! Cám ơn anh về những gì đã làm cho tôi.
- Hoàng Uyên nói như vậy là không coi nhau là bạn rồi.
Nhếch môi, Hoàng Uyên khẽ nói:
- Làm bạn với một người như tôi thì ích lợi gì
- Bởi vậy tôi làm bác sĩ cho chắc ăn hơn. - Lập lại một lần nữa pha trò.
Vũ phong nói với bạn:
- Biết rồi, đừng có khoe nữa. Nhưng nói trước nhé, cậu điều trị cho Hoàng Uyên không xong là không yên với tớ đấy.
Cô Hoàng Uyên nghe rồi đó, chưa gì hắn đã treo bản án cho tôi rồi. Cho nên cô ráng mà hợp tác với tôi nghen.
Hoàng Uyên nhẹ cười theo lời Lập, và cô tỏ vẻ ngoan ngoãn chăm chú nghe theo hướng điều trị mà anh ta dẫn giái ra. Cô cũng không phản đối lời đề nghị của anh: ''đến bệnh viện''. Uyên phải dẹp bỏ mặc cảm thôi, bởi vì chỉ có đến bệnh viện mới có đầy đủ máy móc, phương tiện tối tân hiện đại, có đội ngũ bác sĩ giỏi. Vấn đề tiền bạc thì Uyên không phải lo rồi. Nếu ba mẹ nàng mà nghe được chân nàng sẽ chữa trị được, ắt hai người sẽ hay ra Đà Lạt ngay.
Nghĩ đến việc đó, Hoàng Uyên hơi chua chát một chút. Ngay từ lúc đầu tiên nghe chân nàng bị liệt có thể là vĩnh viễn, thì chính ba mẹ nàng mới hụt hẫng mới thất vọng trước tiên. Đối với ba mẹ, ''con gái một thương gia danh tiếng thì không thể tật nguyền ngồi xe lăn''. Hình như ba mẹ nàng coi đó là một điều sĩ nhục, cho nên cũng không ngần ngại gởi nàng cho dì Bạch Hồng với số tiền chu cấp hàng tháng. Có lẽ Hoàng Uyên đã tuyệt vọng cũng chính bởi điều đó.
Nghĩ đến khi cô gặp Vũ Phong, hình ảnh ba cha con với cánh diều tung bay trong trời lộng gió, đã khiến cho cô đôi lúc phải nghĩ ngợi. Cô cũng muốn được chạy tung tăng, chứ không phải ngồi nhìn cha con họ chơi.
Nghe nói Hoàng Uyên vẽ tranh đẹp lắm. Hôm nào nhờ Uyên vẽ chân dung giùm tôi.
- Hình như anh đã nghe Vũ Phong nói quá lời về tôi rồi đó, bác sĩ Lập. Tôi đâu phải là họa sĩ, tôi chỉ vẽ cho vui thôi. Đâu phải ai cũng muốn vẽ cho vui là vẽ được đâu.
- Đồng ý như vậy. Nhưng tôi chỉ mới học có một năm về hội họa. Giá như...Hoàng Uyên im bặt, đôi mắt rưng buồn.
Vũ Phong chợt hỏi:
- Cậu định vẽ chân dung để làm gì hả Lập?
Lập cười:
Đăng ký tìm người yêu. Ba mươi mấy tuổi đời rồi mà chưa có mảnh tình bỏ túi, khiến ông bà già mình hãm he hoài.
Hoàng Uyên lạ lẫm:
- Anh Lập chưa có người yêu thật sao?
- Đẹp trai như Vũ Phong còn bị người yêu gài số de, thì thử hỏi ''xí'' như tôi, làm gì có nàng nào ''gài số tới''.
Vũ Phong sa sầm nét mặt, nhưng rồi anh nói ngay:
- Nè nè! ''Ế độ'' thì chịu đi, sao lại kéo tôi vào? Dù sao tôi giờ cũng hơn ông.
Tôi đã có Yến Vy và Ý Quyên là nguồn an ủi.
Câu nói của Vũ Phong làm Hoàng Uyên chạnh lòng. Anh cũng có nỗi khổ tâm và một nỗi nhức nhối riêng. Liệu sau này bé Vy, bé Quyên lớn lên sẽ trách hận anh không, khi anh đã xem cuộc hôn nhân là một trò đùa, một sự trả thù?
Kể từ hôm Bích Thu lên đồi cỏ gây sự với Hoàng Uyên, thì Vũ Phong đã biểu lộ sự khó chịu ra mặt. Anh không thèm đếm xỉa tới cô nàng. Ngoài việc soạn thảo văn bản, giấy tờ của một nữ thư ký, Vũ Phong không hề nói với cô nửa lời. Bích Thu ấm ức lắm. Cô không tin ''con nhỏ què'' đó lại hơn mình, lại chinh phục được trái tim người đàn ông lịch lãm mà Bích Thu thầm tơ tưởng. Hậm hực Bích Thu ngồi cắn môi đến khô rát. Chợt có tiếng giày khua bên ngoài. ''Gót giày con gái''. Bích Thu dễ dàng nhận ra ngay.
- Ai đến phòng Vũ Phong thế nhỉ?
Không nén nổi sự tò mò, Bích Thu nhìn ra khe cửa. Quả nhiên cô gái trong chiếc áo đầm đỏ rực ôm sát với thân hình. Bích Thu không kịp nhìn thấy mặt, vì cô ta đã vào phòng Vũ Phong.
Không biết thời khắc đã trôi qua như thế nào? Vì Bích Thu mải chìm trong nỗi suy tư với biết bao là câu hỏi, thì cô lại nghe tiếng gót giày nện vang. Nhưng lần này là tất cả sự hậm hực, bực tức chớ không phải là háo hức, nôn nao như lúc nãy Bích Thu bắt gặp.
Tò mò thúc đẩy, Bích Thu đi theo cô gái xuống thang lầu.
- Xin lỗi chị đến công ty tìm ai vậy?
Chiếu cho Bích Thu cái nhìn thật sắc, cô gái như muốn dò hỏi người đối diện với mình là ai, rồi mới cất giọng:
- Tại sao cô lại hới tôi như thế?
Bích Thu ngọt ngào:
- Vì em là người trong công ty. Khách hàng và đối tác với công ty, em không lạ gì, nhưng chị thì em mới gặp lần đầu.
- Cô là nhân vi ên của Công ty Chế biến trà Song Vũ?
- Dạ.
- Thế cô làm ở bộ phận nào?
Bích Thu vẫn nhỏ nhẹ:
- Em tên Bích Thu. Em là thư ký của giám đốc.
- Vũ Phong ư? - Cô gái kêu to.
Nhìn xoáy vào Bích Thu một lần nữa. Cô gái hạ giọng:
- Tôi là Hồng Thủy.
- Hồng Thủy à?
Lần này thì Bích Thu kêu lên. Người yêu cũ của Vũ Phong đây mà. Sao cô ta lại tìm đến đây? Bích Thu đã từng nghe ông Lâm nói, cô ta cùng người tình mới đi Mỹ rồi mà.
- Vì sao cô lại có vẻ ngạc nhiên thế hả Bích Thu? Có phải cô đã từng nghe nói đến tên tôi rồi phải không?
Bích Thu khôn ngoan:
- Tôi chi thuận miệng thôi, một phần vì chị quá đẹp, chị Thủy.
Hồng Thủy đề nghị:
- Bích Thu! Cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi uống nước. Tôi có việc muốn nhờ cô.
- Rất, sẵn lòng.
- Vậy thì được. Chúng ta ra quán bên kia nhé..
Hồng Thủy vào đề ngay khi vừa ngồi xuống ghế:
- Thu này. Cô có biết mối quan hệ hiện nay của anh Vũ Phong không?
Bích Thu vờ ngạc nhiên:.
- Quan hệ gì? Mà chị là gì của giám đốc Phong?
Hồng Thủy kể lể:
- Không giấu gì cô, tôi là người yêu cũ của Vũ Phong. Trước đây chúng tôi vì một sự hiểu lầm nhỏ nên chia tay nhau. Giờ tôi chủ động quay lại, nhưng Vũ Phong đã tỏ ra lạnh nhạt và dứt khoát. Tôi không biết lý do gì.
- Tôi quen Vũ Phong, chúng tôi từng sống như vợ chồng với nhau nên tôi rất hiểu Phong. Anh ấy còn rất yêu tôi.
Bích Thu ngượng ngùng khi Hồng Thủy nói thật tự nhiên như vậy. Lẽ nào ''họ từng sống như vậy với nhau à''? Còn ''cô gái què'' trên đồi cỏ? Nhớ tới cô ta là Bích Thu thấy cơn giận sôi sục. Bích Thu chỉ đằn mặt cô ta mấy câu mà đã bị anh ''dằn mặt'' đến thẩm sầu như thế này rồi. Không được, Bích Thu sẽ mượn tay Hồng Thủy. Nghĩ thế, Bích Thu mau miêng:
- Giám đốc kín tiếng lắm. Em là thư ký ở một bên mà ổng còn lạnh lùng.
Nghe đâu ổng đang bị một con nhỏ "xi cà que'' mê hoặc. Ổng đang dốc tâm chữa trị cho con nhỏ đó bốn, năm tháng nay.
Mặt Hồng Thủy biến sắc, cô hỏi dồn:
- Ở đâu?
Bệnh viện.
- Cám ơn Bích Thu nghen.
Tiết trời bình minh rét, cóng, cảnh vật phủ đầy sương, một màn sương mờ đục mà có lẽ đặc biệt chỉ ở xứ sương mù này thôi. Nhưng lạ thật! Hôm nay Hoàng Uyên lại không thấy lạnh, không còn muốn co ro cuộn tròn trong chăn ấm, hay ủ người trong chiếc áo măngtô rộng thùng thình nữa. Trái lại, Uyên rất vui, rất háo hức để chờ điều kỳ diệu đến cho mình.
- Uyên à? Hôm nay con phải ăn thật nhiều đấy.
Tiếng dì Hồng vang lên. Hoàng Uyên cười giòn:
- Ăn nhiều làm sao con đi nổi hả dì?
- Chính vì cần phải đi nổi mà con phải ăn cho có sức đó Uyên ạ. Dì thật là vui. Con thấy không, chỉ mới hơn ba tháng thôi mà con đã được kết quả khả quan thế này. Dì tin rằng một tuần nữa là con sẽ đi đứng bình thường cho coi.
Lấy tay xoa xoa lên chiếc chân trái của mình, Hoàng Uyên nói nhỏ:
- Chắc khó mà bình thường như xưa quá dì ơi
- Con nhỏ này, cứ mà bi quan. Thôi, lo ăn uống cho nhanh đi, để bác sĩ khám lại rồi về. Tội nghiệp cậu Vũ Phong và cả cậu bác sĩ Lập nữa, chắc họ đang lo xe cộ đón con đó.
- Hôm nay thứ mấy hả dì?
- Thứ sáu.
- Vậy là bé Vy và bé Quyên không đến chơi với con được rồi:
Dì Bạch Hồng nói rất tỉnh:
- Thì có cha của chúng được rồi.
- Dì...
Hoàng Uyên lúng túng. Cô không chối mình có cảm tình với Vũ Phong. Cả Vũ Phong cũng thế. Có lẽ sự đồng cảm đã giúp họ dễ dàng đến với nhau, và tất nhiên với dì Bạch Hồng thì Hoàng Uyên không giấu giếm gì cả. Mắt cô ánh lên vẻ nôn nao chờ đợi.
- Sao tới giờ này, anh Vũ Phong chưa tới hả dì?
Dì Hồng cười:
- Dì ở đây, con hỏi dì, dì hỏi ai?
Hai dì cháu cùng im lặng, nhưng mỗi người đều rộn vui trong những suy nghĩ riêng của mình. Một lát sau Vũ Phong đến, anh trịnh trong trao bó hoa cho cô:
- Hoàng Uyên, chúc mừng em?
- Cám ơn anh.
Hoàng Uyên đón lấy bó hoa với một niềm vui và sự xúc động. Cô không dùng tiếng cảm ơn đơn thuần hay khách sáo, nhưng quả thật ngoài những tiếng nói ấy bây giờ, cô không biết nói gì để biểu lộ nỗi sung sướng của mình.
- Chúng ta về bây giờ hả cậu Phong?
Dì Hồng lên tiếng. Vũ Phong mau mắn:
- Vâng! Về nhà rồi, hằng ngày Lập sẽ đến chích thuốc thêm. Dì thu dọn đồ đạc xong chưa?
- Xong cả rồi. Dì đem ra xe trước nhé.
Con giúp dì dìu Hoàng Uyên nha Vũ Phong.
Hoàng Uyên vịn vào vai Vũ Phong để cho anh dìu đi. Từng bước đi chập chững, giống như trẻ con mới tập đi vậy. Trán Uyên lấm tấm mồ hôi. Đã lâu rồi không đi được, giờ nó cứ sượng làm sao đó. Thấy cô nhăn nhó vì đau đớn, Vũ Phong dịu giọng:
- Ráng chút nữa được không? Hay là để anh mượn xe cho em.
Hoàng Uyên ngăn lại:
- Không, em sẽ cố gắng anh Phong ạ.
- Em giã từ xe lăn rồi.
Vũ Phong khích lệ:
- So với mấy ngày trước thì hôm nay Uyên đi vững lắm rồi đó, bước đi không còn khập khà khập khiễng nữa. Cam đoan một tuần nữa là Uyên có thể chạy thi với cha con anh.
Hoàng Uyên biết anh nói đùa cho vui, nhưng cô eảm thấy rất vui. Bên cạnh dì Hồng, Vũ Phong chính là nguồn động viên rất lớn giúp cô vượt qua thử thách. Những ngày điều trị, chính cha mẹ Uyên cũng còn mơ hồ, họ chưa thật sự có lòng tin ở vị bác sĩ mà theo họ ''chưa già kinh nghiệm''. Lúc ấy Uyên cũng nản lòng, muốn bỏ cuộc cho rồi, bởi vì Uyên rất sợ, tiền bạc sẽ đổ sông đổ biển như lời mẹ mình nói.
Suy nghĩ đã khiến Hoàng Uyên rời điểm tựa khi nào nàng cũng không hay. Chỉ đến chừng nghe tiếng Vũ Phong reo vui:
- Ôi, tuyệt quá! Em tự đi được rồi Uyên ạ
Vũ Phong xúc động và vui, anh đã ôm chầm lấy Hoàng Uyê n. Không cần tự chủ, Hoàng Uyên ngã vào vòng tay rắn chắc của Vũ Phong. Giây phút này, họ chỉ biết gởi trao nhau bằng ánh mắt.
Dì Hồng nghe tiếng reo to của Vũ Phong đã quay lại, nhưng kịp bắt gặp cảnh tượng này, dì vội quay ra cổng:
- Ủa! ở đây đang quay ngoại cảnh à?
Câu nói đột ngột vang lên, Vũ Phong buông Hoàng Uyên ra, đồng thời anh cũng thốt lên với vẻ bàng hoàng:
- Hồng Thủy ư?
- Là em đây. Anh làm gì như không tin vào mắt mình vậy?
Cặp mắt kính thời trang đang được cô gái tháo xuống. Hoàng Uyên đã nhận ra cô gái trước mặt mình có sắc đẹp kiêu kỳ. Cô, quả là đẹp rực rỡ, lộng lẫy. Hoàng Uyên không thể so sánh với cô ta được. Cô ta là Hồng Thủy, là người yêu của Vũ Phong.
Trong khi Hoàng Uyên sừng sờ chết lặng, thì Hồng Thủy nhí nhảnh, sôi nổi. Cô thản nhiên cặp tay Vũ Phong:
- Sao anh lại ra Đà Lạt mà trốn biệt em vậy? Bộ hết yêu em thiệt rồi sao?
Vừa nói, cô vừa long lanh ánh mắt tình tứ với Vũ Phong.
Trấn tĩnh những cảm xúc đang rạt rào trong cơ thể, Vũ Phong hơi lạnh giọng:
- Hồng Thủy về nước khi nào vậy? Còn Tony đâu?
- Chuyện đó không đáng để anh quan tâm. Mình về đi, em có nhiều chuyện để nói với anh.
- Hồng Thủy về đi? Anh có việc.
- Hông, em hông về. Em chờ anh.
Giọng Hồng Thủy nũng nịu quay sang Hoàng Uyên, Hồng Thủy tung ngay một ''hỏa mù'':
- Đây là cô gái đi xe lăn đấy à? Tội nghiệp thật. Vũ Phong! Chuyện anh làm từ thiện này, em rất hoan nghinh và ủng hộ anh.
Không để Hoàng Uyên kịp phản ứng, Thủy nói thêm:
- Số cô như vậy là còn may mắn lắm đó, chớ không thôi con gái mà tật nguyền, què quặt thì có ma nào mà dòm ngó tới. Giờ đi đứng được rồi, ráng kiếm cho mình một tấm chồng để nương nhờ, chớ sống vào lòng hảo tâm, vào sự viện trợ của các hội từ thiện hoài sao? Sẵn đây tôi cũng biếu cô một ít. Cô cứ nhận đi đừng ngại. Tôi là người yêu của Vũ Phong, cô đã nhận của anh ấy thì cũng như nhận của tôi.
Vừa nói, Hồng Thủy vừa mở bóp lấy ra một xấp tiền. Hoàng Uyên không kịp nhìn xem mệnh giá loại tiền nào. Nàng giận xanh mặt, đến nỗi nói nghẹn đi:
- Nè... chị kia! Chị lầm rồi.
Hồng Thủy kênh kiệu:
- Tôi tên Hồng Thủy, cũng có nghĩa là ''cơn đại hồng thủy đấy''. Cô bảo tôi lầm là lầm cái gì? Khi tôi đã đến đây thì tôi đã tìm hiểu kỹ rồi.
Vũ Phong trừng mắt nhìn Hồng Thủy:
- Hồng Thủy ăn nói lung tung quá rồi.
- Chẳng có chuyện từ thiện gì ở đây cả.
Hồng Thủy dịu giọng:
- Thôi được, anh không muốn nói ra thì em nói. Anh đừng trách nghe. Em quả là hơi thiếu tế nhị một chút, ai đời nói huỵch toẹt ra như thế. Nếu biết anh chỉ vì thương hại, tình thương đồng loại với nhau thôi cô ta sẽ tủi thân biết dường nào:
- Hồng Thủy à? Đủ rồi, cô nên về đi, chuyện của tôi đừng có xen vào. Làm ơn buông tha cho tôi đi. Giữa tôi và em họa chăng còn tình bạn cũng là tốt lắm rồi.
Hồng Thủy thoáng ngở ngàng:
- Anh... anh nói như vậy là có ý gì đây?
- Anh vì thất tình đau khổ mà mượn Yến Nhi để quên em. Rồi bây giờ bóng ma đó không làm được chuyện gì, anh lại muốn nhờ Hoàng Uyên lấp vào bù khoảng trống ư? Đừng tự dối gạt mình nữa, Vũ Phong ạ. Em biết anh quên em không được đâu. Anh vẫn còn yêu em tha Thiết, phải không Phong? Mượn người này để thay thế cho người nọ không phải là cách đâu. Còn Hoàng Uyên? Không lẽ cô lại muốn mình suốt đời là cái bóng của người khác sao?
Hoàng Uyên nghe tê tái cả lòng. Từ Hải trong truyện Kiều đã ''chết đứng'' như thế nào, thì có lẽ bây giờ Hoàng Uyên cũng đang sắp chết đứng đây. Hoàng Uyên đau vì lời thóa mạ của Hồng Thủy, cô còn đau vì thái độ chần chừ lưỡng lự của Vũ Phong nữa. Cử chỉ của Vũ Phong đối với Hồng Thủy, chứng tỏ anh chưa quên được cô ta. Như vậy những ngày qua, anh lui tới bệnh viện động viên, thăm viếng, chăm sóc cho Hoàng Uyên vì điều gì cơ chứ? Chỉ vì lòng thương hại thôi ư? Những ánh mắt, cử chỉ trìu mến của anh dành cho nàng là gì nhỉ? Hoàng Uyên cảm thấy đau đầu vô cùng. Nhưng bây giờ nàng thấy mình cần phải bình tĩnh và cao ngạo, phải có bản lĩnh đối diện với người con gái này.
- Chị Hồng Thủy? Tôi mặc kệ chị là ai, là gì của Vũ Phong và từ nãy giờ chị đã nói những gì. Nhưng cũng có một điều là tôi cảm ơn nhã ý của chị. Chị rất hào phóng khi định tặng tôi số tiền đó. Nhưng chị làm từ thiện không đúng rồi. Anh Vũ Phong của chị không hề bỏ đồng tiền nào cho việc chữa chạy này đâu Chị yên tâm đi! Tôi có ba mẹ lo liệu.
Phải nói là Vũ Phong là nguồn động viên an ủi tinh thần cho tôi rất nhiều.
Tôi rất cảm kích và quý trọng anh ấy. Còn chuyện tình cảm thì tôi không nói trước được, có thể từ sự cảm kích biến thành tình yêu cũng nên. Tôi đã trưởng thành, thiết nghĩ tôi có yêu Vũ Phong, cũug không có điều gì trở ngại.
Hoàng Uyên không biết động lực nào đã khiến nàng nói trơn tru như thế. Và cũng không cần để Hồng Thủy nóng giận hay nói thêm câu nào, Hoàng Uyên thản nhiên tựa vào Vũ Phong:
- Chúng ta về được chứ?
- Được, ta về?
- Chỉ nghe có thế, Hồng Thủy đã lồng lộn lên:
- Nè, Vũ Phong! Anh nói cho cô ta biết đi chứ. Giữa em và cổ, anh chọn ai?
Vũ Phong nhún vai:
- Đáng tiếc là tôi không thể trả lời câu hỏi của Hồng Thủy. Hơn nữa, Hoàng Uyên là một cô gái tốt, có tâm hồn trong sáng, cô ấy không phải là món hàng để tôi đem ra lựa chọn. Đúng như Hoàng Uyên nói, có lẽ chúng tôi sẽ có tình yêu và đi đến một kết quả tốt đẹp.
- Anh... anh nói dối.
Hồng Thủy gào lên tức giận. Vũ Phong điềm tĩnh:
- Hồng Thủy! Dù sao cũng nên cố giữ lại hình ảnh đẹp khi chia tay.
Cơn giận dữ đã làm Hồng Tnủy quên mất mình là một cô gái xinh đẹp kiêu kỳ, chớ không phải là một mụ hàng tôm hàng cá. Cô lao đến chắn ngang Vũ Phong và Hoàng Uyên, chống nạnh, Hồng Thủy thách thức:
Hai người đừng vội đắc thắng. Tôi không tha cho các người đâu. Nên nhớ, ''cơn đại hồng thủy'' đến thì hậu quả sẽ thảm hại như thế nào.
Hồng Thủy bỏ đi. Hoàng Uyên như quả bóng bị xì hơi bên Vũ Phong. Anh ngọt ngọng:
- Đừng để ý đến những lời của cô ta, Uyên ạ. Chúng ta hiểu nhau mà. Rồi thời gian sẽ giúp chúng ta làm những điều chúng ta mong muốn. Điều em cần nhất bây giờ là tránh mọi sự kích động đấy, em có hiểu không?
- Vâng!
Hoàng Uyên đáp một cách máy móc.
- Nhưng từ trong ngõ ngách của tâm hồn nàng không thể nén giữ nổi niềmđau tê tái. Hai lần yêu đều vở mộng cả sao?
Công việc ở công ty bận rộn và mệt nhoài, nhưng chiều nào Vũ Phong cũng tranh thủ về sớm, đến nhà dì Bạch Hồng để đưa Hoàng Uyên đi dạo mát, ngắm cảnh. Đối với họ thật sự là tình yêu chưa? Vũ Phong cũng không dám khẳng định. Nhưng anh biết rằng cả hai điều sẽ rất nhớ nhung, mong đợi khi không gặp được nhau.
Thay đồ xong, Vũ Phong còn đang huýt, sáo một điệu nhạc vui thì có tiếng chị giúp việc vào thưa:
- Cậu Phong, có khách tìm?
- Ai thế chị Xuyến?
- Tôi không biết. Nhưng có lẽ ông Lâm biết. Tôi thấy người đàn ông đó nói gì mà ông Lâm có vẻ giận lăm.
Vũ Phong nhíu mày, nhưng rồi anh chợt nghĩ: chị Xuyến mới vào giúp việc đây đương nhiên là không biết thì phải rồi, còn ông Lâm là một quản gia trong gia dình anh hàng chục năm nay. Vũ Phong chưa kịp phải suy nghĩ thêm thì đã nghe tiếng ông Lâm gọi mình gấp rút:
Vũ Phong!
- Dạ, con ra ngay đây bác Lâm.
- Là Hồ Nhựt đến đấy.
- Gương mặt ông Lâm cở vẻ căng thẳng.
Ông nhìn Vũ Phong ngập ngừng:
- Cậu ta nồng nặc mùi rượu. Có lẽ nên gặp cậu ta lần khác đi, Vũ Phong ạ.
Vũ Phong cười trấn an:
- Hồ Nhựt là cậu ruột của hai đứa nhỏ, không có gì phải ngại bác ơi.
Ông Lâm tặc lưỡi:
- Biết vậy... nhưng với gã nát rượu, lưu linh lưu địa này, con cần phải hết sức cẩn thận đó, biết không?
- Dạ.
Vũ Phong đi nhanh ra phòng khách. Hồ Nhựt thật bất lịch sự, gã ngồi vắt tréo chân lên ghế, mắt lim dim phì phà điếu thuốc:
- Anh Nhựt? Lâu nay vẫn khỏe chứ?
- Có lẽ nhờ vong hồn con Yến Nhi theo phù hộ, cho nên thằng anh này không dễ yểu mạng đâu.
Vũ Phong ngồi xuống ghế đối điện, giọng anh đanh lại:
- Anh đến tìm tôi có chuyện gì cứ nói, đừng động đến người đã khuất.
- Yến Nhi là em gái của tao.
- Vâng, tôi biết. Tôi hiểu điều đó nên mới để cho anh bước chân vào ngôi nhà này. Bằng không thì với thái độ nãy giờ của anh, đủ để tôi không lịch sự với anh rồi.
Hai mắt Hồ Nhựt đang đỏ ngầu vì rượu làm anh càng đỏ hơn. Nó chẳng khác nào như hai cục sắt đang được nung đỏ. Vứt mạnh điếu thuốc đang hút còn cháy dở xuống nền gạch, Hồ Nhựt lớn tiếng:
- Nếu không lịch sự, cậu sẽ làm gì nào?
- Nói thử tôi nghe xem, hả cậu em rể?
Nén giận, Vũ Phong lặp lại:
- Anh nói đi, tìm tôi có việc gì? Lại cần tiền nữa phải không? Bao nhiêu?
- Lần này tao không cần những đồng tiền cho như bố thí của mày đâu. Tao đến đây để đòi lại hai đứa cháu côi cút của mình.
Vũ Phong đứng bật đậy, anh quá biết thủ đoạn của gã nát rượu này rồi. Cứ không tiền bài bạc, rượu chè thì hắn đến lợi dụng hai đứa bé để kiếm tiền. Gia dình anh từ mấy năm nay vì tình nghĩa mà hạ mình, mà chịu thiệt để cung cấp tiền cho hắn. Bẵng được mấy tháng nay không thấy hắn đến quấy rối, những tưởng hắn đã thay đổi, không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.
Vũ Phong chụp vai Hồ Nhựt:
- Anh lấy tư cách gì để đòi điều kiện đó? Tôi đã đối xử với anh bằng tình cảm đàng hoàng, nhưng anh không muốn thì tùy anh. Bây giờ tôi có tí việc phải đi, không thể tiếp anh được. Hãy cầm lấy năm triệu mà mua thuốc uống. Nhìn sơ qua, tôi cũng biết anh mắc bệnh gan rồi đó. Nếu không nghe tôi mà cứ rượu chè be bét hoài... Nói thật, không có lâu sau đâu.
Không thể làm gì hơn, Hồ Nhựt đành cầm lấy số tiền trên tay thằng em rể. Ánh mắt Hồ Nhựt nheo lại với bao điều toan tính.
''Thôi kệ, có tiền đánh vài ván và uống rượu cho đã cái rồi tính gì tính''. Gã khập khiễng rời khỏi biệt thự. Vũ Phong khoanh tay thở dài.
- Thằng nát rượu đó đi rồi à?
Ông Lâm nhìn chăm chăm Vũ Phong, anh nhẹ đáp:
- Vâng. Con thật là ngán ngẩm anh ta.
- Hắn đã... đã nói điều gì với con hả Phong?
Giọng ông Lâm run rẩy đến lạ thường. Dường như ông rất căng thẳng, hay lo lắng một điều gì thì phải? Vũ Phong cảm thấy lạ lẫm với thái độ này của ông quản gia, nên hỏi dồn:
- Bộ có chuyện gì sao bác Lâm?
- Không... à, không có gì.
Vũ Phong tỏ vè thản nhiên:
- Bác yên tâm đi. Anh ta thì chỉ lợi dụng mới quan hệ cậu cháu còn sót lại để kiếm ít tiền thôi. Con thẳng thừng thì anh ta cũng không dám làm gì đâu.
- Tôi chỉ sợ...
- Bác nói vậy là sao?
Ông Lâm né tránh:
- Ý tôi cũng như cậu thôi. Dù Yến Nhi qua đời thì hắn cũng là anh vợ cậu, là cậu ruột của hai đứa bé.
- Con có chối bỏ việc đó đâu nào. - Vũ Phong cà rỡn - Cái gông con đeo nặng quá mà.
Ông Lâm đi ra. Vũ Phong nhìn theo. Anh chắc chắn ông đang có chuyện gì lo âu lắm.
Thời sự, tán gẫu là vấn đề muôn thuở của các nhân viên nữ, mỗi khi nhàn rỗi không có công việc để làm. Bích Thu cũng nằm trong số đó, nên cô không lấy làm ngạc nhiên khi nghe các số bạn làm cuộc điều tra mình. Tiếng Diễm Thanh, Cẩm Duyên léo nhéo:
- Ê, Bích Thu. Màu son này thiệt là hợp với bồ ghê. Trên tivi, ca sĩ Đoan Trang là "thỏi sôcôla biết hát'', còn ở công ty mình, Bích Thu là ''thỏi sôcôla ngọt lịm'', quyến rũ đó nghe.
Tuyết Loan phụ họa:
- Giám đốc mình đi hội họp mà có nữ thư ký xinh đẹp như Bích Thu bên cạnh, thì ắt hẳn phải lấy làm hãnh diện đó nha.
Bích Thu cười tủm tỉm:
- Thôi đi, mấy bồ đừng có cho Thu đi tàu bay giấy. Nữ ở công ty, ai mà không đẹp. Thu cũng bình thường thôi, đâu có hơn mấy bồ được.
- Bích Thu khiêm tốn quá. Cha Khiêm bên phòng kỹ thuật cứ đòi đi theo làm vệ sĩ cho Thu hoài đó. Để mình ừ giùm cho Thu nghen.
- Thu có gì đâu mà anh Khiêm đòi làm vệ sĩ chứ? Làm như Thu là ca sĩ nổi danh không bằng.
Cẩm Duyên tĩnh bơ.
- Mày ừ cho mày đi, chở cho Bích Thu cái nỗi gì há Tuyết Loan?
- Ngặt nỗi, ổng không chịu kết tao.
Diễm Thanh lại hỏi:
- Điện thoại này, giá bao nhiêu vậy Thu?
Hình như điều Diễm Thanh quan tâm là chiếc di động này mà thôi. Nãy giờ con nhỏ cứ cầm tới cầm lui mãi.
Bích Thu biết nhân viên các cô, đứa nào cũng mê lắm, nhưng hoàn cảnh và điều kiện không cho phép. Còn Bích Thu, nếu không nhờ mối quan hệ xa với ông Lâm quản gia, có lẽ giờ này vẫn còn ở bộ phận sấy - chế biến trà hay là đóng gói chẳng hơn.
Bích Thu nói như khoe:
- Vài triệu thơi. Của bà chị họ mình mua tặng đó.
Cẩm Duyên tò mò:
- Chị của Thu có phải cô gái mặc chiếc đầm đỏ hôm nọ không? Duyên thấy chị ta vào công ty mà đâu có biết là tìm Thu.
Bích Thu khẽ giật mình. Lẽ nào bữa đó Cẩm Duyên đã trông thấy Hồng Thủy? Cũng may con nhỏ không biết người mà Hồng Thủy tìm là giám đốc Vũ Phong. Còn Bích Thu chỉ vì muốn dùng một mũi tên bắn rơi hai con nhạn mà đã mượn tay Hồng Thủy. Không ngờ Hồng Thủy rất sộp, chỉ cần một vài thông tin về Hoàng Uyên, mà chị ta đã tặng Bích Thu biết bao là món quà đắt giá. Vũ Phong không yêu cô không yêu Hồng Thủy thì cũng sẽ không có được Hoàng Uyên. Hồng Thủy đã vào Sài Gòn chưa? Bích Thu đang nôn nao đợi tin chị ấy. Bỗng dưng Bích Thu ngán ngẩm không hứng thú để tiếp tục những câu chuyện tầm phào nữa.
Còn Tiếng Mưa Đêm Còn Tiếng Mưa Đêm - Hồng Kim