Chương 4 -
ăn phòng nhỏ thật ấm cúng được trang trí thật vui mắt. Giữa phòng là chiếc bàn tròn đặt bánh kẹo ở góc là cây Noel khá lớn. Có hẳn 1 ông già noel đứng bên cạnh. Mấy bóng đèn nhỏ chớp tắt làm cây noel thêm lộng lẫy. Phương Mai ngồi cạnh Mỹ Linh trong goc phòng. Nó đang nói chuyện với anh bạn nào đó Phương Mai không quen. Đây là lần đầu tiên Phương Mai đến đây.Nhà anh Vịnh - Đêm Noel cô chẳng biết đi đâu. Mỹ Linh nói mấy ông anh kết nghĩa của nó tổ chức họp mặt ở nhà anh Vịnh. Nó còn bảo mấy anh nói nhất định phải có Phương Mai nên cô khó lòng từ chối.
Nếu không dối lòng thì cô đến đây vì có... anh tường thật ra không có anh tường thì cô cũng đi. Nhưng không nhiệt tình lắm. Mỹ Linh không biết điều này nếu có nó đố mà để cô yên.
Mọi người đều đông đủ chỉ thiếu có anh tường thỉnh thoảng Mỹ Linh quay lại cửa ngó sốt ruột:
- Sao anh tường chưa đến hong lẽ ảnh hong đi.
Anh Hoan ngồi cạnh Phương Mai lên tiếng:
- Chắc nó không đến đâu bận đưa cô nàng đi nhà thờ mà.
- Cô nàng nào?
- thì người yêu của nó. Bộ Linh chưa biết mặt hả?
tim Phương Mai như ngừng đập. Cô cắn môi ngồi im. Mỹ Linh quay mắt lại:
- Anh nói ai? Anh tường mà có người yêu gì sao em không biết?
Anh Hoan búng tay cái tách:
- Mới quen em không biết là phải rồi.
Mỹ Linh nóng nảy:
- Quen hồi nào?
-Lúc nó đi trung Quốc đó gặp cô ta cũng đi công tác bên đó không có bạn mà lại ở xứ lạ gặp được đồng hương là kết liền về nước hai anh chị di chơi ra rít. Bộ nó không giới thiệu cô ta với Linh hả?
- Không không hề.
Anh Hoan ra vẻ ngạc nhiên:
- Gì vậy Linh làm gì em tức vậy? Anh thấy có gì đâu. tường nó chưa có người yêu bây giờ nó yêu cô nàng đó cũng là thường sao em trách nó em lạ thật.
- Anh không biết gì hết. Anh im đi.
- Im thì im nhỏ này lạ ghê ta. Anh Hoan đứng dậy cười cười đi về phiá nhóm đang chơi dôminộ Mỹ Linh mặt hầm hầm không nhìn đến ai. Chuyện anh tường có người yêu làm cô choáng váng. Cô cảm thấy ghen giùm Phương Mai và giận anh tường kinh khủng.
Phương Mai ngồi chống cằm cắn cắn móng tay. tự nhiên cô thấy muốn về cho rồi. Một cảm giác thất vọng buồn buồn xâm chiếm mà cô không hiểu tại sao.
Cưa? phòng bị đẩy vào. Rồi anh tường xuất hiện. Anh giơ tay chào mọi người và đến ngồi cạnh Mỹ Linh:
- Đến lâu chưa nhỏ?
- Lâu.
Anh tường nhìn đồng hồ rồi lắc đầu:
- Ở ngoài đường đông khiếp chen được đến đây không phải là dễ làm gì buồn hiu vậy Mai?
Phương Mai cười gượng:
- Em có buồn gì đâu.
-Chỗ này lạ quá hả? Nhưng toàn mấy anh bạn quen thôi mà 1 lát em sẽ thấy vui ngay.
Anh quay qua Mỹ Linh:
- Con nhỏ này sao nay buồn quá vậy bình thường em nói nhiều lắm mà.
Mỹ Linh lạnh nhạt:
- Hơi sức đâu mà buồn.
Nói rồi nó đứng dậy kéo tay Phương Mai bỏ đi. tường nhìn theo cô nhíu mày không hiểu.
Anh ngồi yên. Một ánh mắt đang nhìn mình. Miệng cô ta cười tường kêu khẽ:
- Oanh phải không lâu ghê mới gặp.
-n anh tường?
-Anh không biết thật.
- Xạo anh không muốn nói thì có. Anh Vịnh nói cô nàng đó dễ thương lắm.
tường nhìn Phương Mai 1 cái nhưng không nói gì. Anh nóihông biết nhỉ.
Oanh nói như trách:
- Anh mà để ý đến ai.
tường lắc đầu:
- Lúc này Uyên có khoẻ không Oanh cô ấy làm gì có gia đình chưa?
- Anh mà cũng quan tâm đến nó nữa hả.
Nói vậy nhưng cô cũng trả lời:
- Nó có chồng rồi nhưng gặp ông chồng tệ lắm ra ngoài đường thì nhậu về nhà thì đánh vợ con.
tường đăm chiêu:
- tội nghiệp quá hôm nọ có gặp thoáng ngoài đường thấy Uyên ốm ghê.
Oanh nói kháy:
- Ốm cũng còn đỡ. Còn hơn ở đó chờ anh sợ nó chết ngắc chứ không còn sống để mà ốm nữa.
Nãy giờ Mỹ Linh ngồi gần đó im lặng nghe cô tò mò nhìn tường chăm chăm. Nhưng anh không thấy. anh cười khẽ:
- tới giờ còn giận anh hả Oanh anh mà giận làm chi.
- Nói vậy chứ giận gì em lớn rồi chứ đâu con nít như hồi đó nữa. Anh không thương nó đâu phải là lỗi tại anh. À nghe nói lúc này anh đang đeo đuổi con bé nào học tổng hợp hả?
- Sao Oanh biết?
- Chuyện gì của anh em không biết anh Vịnh nói chứ ai có không?
tường khoát tay lấp lửng:
- Ờ chưa biết.
- Cô bé đó với nhỏ Uyên ani xinh hơn anh tường?
-Anh không biết thật.
- Xạo anh không muốn nói thì có. Anh Vịnh nói cô nàng đó dễ thương lắm.
tường nhìn Phương Mai 1 cái nhưng không nói gì. Anh nói chuyện với Oanh nhưng mắt cứ nhìn về phía Mỹ Linh. Mặt con nhỏ lầm lì như giận ai đó. Phương Mai thì tư lự nhìn đâu đâu ra ngoài. Không hiểu 2 cô có chuyện gì.
Suốt buổi tối mấy lần tường định tìm cách hỏi Phương Mai. Nhưng mỗi lần anh đến gần thì Mỹ Linh lại lôi cô đi chỗ khác. Dằn dỗi như đứa trẻ. Anh thấy thật điên đầu.
Gần khuya Mỹ Linh đòi về trước tiên. tường đề nghị:
- Để anh đưa 2 cô về.
- thôi khỏi cám ơn.
- Sao tối nay em kỳ vậy hả.
- Kệ tui tính tui vậy đó. Còn hơn mấy người bắt cá hai tay.
- Ai bắt cá hai tay.
- tự anh biết.
Nói rồi cô ngoe nguẩy bỏ đi. tường nhún vai đứng yên. Hoan chợt vỗ vai anh:
- Sao rồi mày?
- Sao là sao?
- Cô bé không cho đưa về hả?
- Ừ không hiểu sao tự nhiên như vậy. Mấy cô con nít này khó hiểu quá.
Hoan cười ranh mãnh:
- thì chịu khó năn nỉ chút xíu. tao thấy cá căn câu rồi đó.
- Cắn câu cái gì? tối nay mày cũng lạ lắm nghe.
Hoan không trả lời anh cười vang rồi đi về phía bàn cờ đang hồi căng thẳng.
Mỹ Linh ra đến cổng nhưng vẫn ngoái lại nhìn vào nhà thấy anh tường không đưa về cô càng tức dữ. Lúc nãy cô nói cho hả tức chứ trong bụng cũng muốn anh đi theo giải thích. Vậy mà... thật là1 ông anh khó ưa.
Cô cũng không hiểu tại sao anh tương` không yêu Phương Mai mà cô lại tức đến vậy. Vậy mà cô cứ tưởng vai trò " bà mai " của cô đã thành công từ sau chuyến đi chơi ở Cửu Long không hiểu anh tường hay hỏi về Phương Mai để làm gì hỏi đã rồi đi thic h người khác vô duyên không thể tưởng tượng.
thấy Phương Mai cứ làm thinh Mỹ Linh tò mò:
- Mi nghĩ gì vậy Mai?
- Đâu có nghĩ gì đâu.
- thật ta tức muốn chết được. Anh tường này đểu dễ sợ.
- Sao mi gán cho ảnh chuyện thấy ghê vậy?
- Chứ còn gì nữa.A?nh muốn làm quen với mi mà còn đi thương bà kia có tức không chứ.
Phương Mai cố nén cảm giác hờn giận:
- Không thể bắt lỗi ảnh được thật ra ảnh có nói gì với ta đâu. Với lại ta cũng đâu có bảo thích ảnh mi mới là vô duyên đó.
Mỹ Linh thở dài sườn sượt:
- Nhưng ta muốn anh tương` quen với mi.
- Muốn lãng nhách.
- Bộ mi không thic h anh tường hả Mai. Vậy mà ta cứ tưởng hai người đã phải lòng nhau. ta khóai trong bụng lắm. Ai ngờ... mọi chuyện nát bé t chán thật.
Rồi cô lại than vắn thở dài còn Phương Mai thì thấy muốn khóc cô giận anh tường và buồn rũ cả người. tại cô tất cả ai bảo tưởng tượng cho lắm vào.
tan học về gặp tường trên đường. Mỹ Linh ngoảnh đầu nhìn chỗ khác làm như không thấy. Phương Mai thì cúi nhìn xuống đường với thái độ tránh né. tường nhìn 2 cô chăm chăm. Anh không tin cả hai không thấy anh. Nhưng tại sao hai cô có thái độ như vậy. Bỗng nhiên cả hai quay gót 180 độ chỉ trong 1 buổi tối.Anh nghĩ hoài mà không hiểu tai. sao. thật là điên đầu.
tường thở dài ngán ngẩm vướng vào mấy cô con nít chỉ tổ rắc rối. Nhưng dứt thì không xong. Anh không thể nào quên được Phương Mai còn với cô thì bằng cách nào bây giờ.
tường thấy 2 cô không nhìn mình anh cũng đi luôn. Anh không biết thái độ của mình là đổ thêm dầu vào lửa. Và anh lại lãnh hậu quả về thái độ vô tình của mình.
Cố ý gặp riêng Phương Mai. tường đến tìm cô trong lúc Mỹ Linh đi học Anh văn cô nàng đang ngồi chống cằm bên bàn dáng điệu buồn bã xa vắng 1 cử chỉ làm anh nhói cả tim. Anh gõ nhẹ cửa rồi đứng chờ cô.
Phương Mai ngẩng lên. tường thấy mắt cô bé mở lớn như ngạc nhiên thoắt 1 cái cô nghiêm nghị như trở thành 1 người lạ. Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng vô cùng xã giao:
- Anh tường vô nhà chơi.
- Mai đang làm gì vậy?
- Dạ đâu có gì em đang chờ nhỏ Linh về.
- Còn đến 2 tiếng nữa nó mới về. Mai đi uống cà phê với anh anh có chuyện muốn hỏi.
Phương Mai lập tức lắc đầu:
- Dạ tối nay em bận lắm không đi được.
Đúng là nói dối vừa mới bảo không làm gì bây giờ đã nói bận. tường không tha cô anh hỏi tới:
- Em bận gì vậy?
Phương Mai lúng túng ngồi im. thấy bị nhìn chăm chăm cô nghiêm nghị nhìn ra cửa. thái độ rõ ràng là không muốn tiếp anh. Nhưng tường đâu dễ bỏ cuộc anh kiên nhẫn:
- Anh hỏi 1 câu thôi. Chỉ cần Mai giải đáp thắc mắc anh sẽ không đến nữa. tại sao tự nhiên Mai và Mỹ Linh làm mặt lạ với anh? Nói đi.
Phương Mai không biết trả lời làm sao. tự nhiên lại giận anh tường khi anh có người yêu lố bịch hết sức. Ai bảo tự mình tưởng tượng cho lắm vào. Chỉ có cách là mình làm như vô tư mới đỡ quê mà thôi. Nghĩ vậy Phương Mai nói dịu dàng:
- Em đâu có làm mặt lạ với anh. Mỹ Linh có thay đổi gì thì em không biết. Không nghe nó nói còn em thì bình thương`.
- Là bạn thân chắc chắn Mai phải biết tại sao Mỹ Linh giận anh chứ?
- Em không biết thật.
- Một là Mai giấu hai là em nói dối.
Mặt Phương Mai chợt đỏ nhừ:
- Em không biết thật mà.
tường im lặng nhìn ra cửa không hỏi nữa biết có hỏi cũng vô ích. Anh cũng không có ý định bỏ về. Phương Mai nhìn lén anh cảm giác hờn giận làm cô muốn đuổi anh anh tường ra cửa lập tức.Nhưng lại không dám cô ấm ức ngồi im.
Không biết xui khiến thế nào mà tối nay Mỹ Linh về sớm. Cô chào anh tường 1 cách lạnh nhạt:
- Anh mới tới hả đi đâu vậy?
- thăm hai cô.
- Cám ơn nghe.
thấy Mỹ Linh định đi ra nhà sau. tường cản lại:
- Linh khoan thay đồ đi chơi với anh 1 chut anh có chuyện muốn hỏi.
Mỹ Linh nguẩy đầu:
- Em làm biếng lắm.
- Nhưng anh ra lệnh đó nghe không?
Giọng nói uy quyền khiến Mỹ Linh chùn lại cô nhún vai:
- Đi thì đi chứ làm gì nạt nộ dữ vậy. Ừ coi như đi chơi với anh lần cuối luôn.
tường lầm lì:
- Lần thứ mấy cũng được. Về nghe Mai.
- Dạ.
Nhìn 2 người đ ra cổng Phương Mai lặng lẽ đóng cửa rồi nằm xấp xuống giường lôi nhật ký ra viết. Đúng hơn là trút tât cả nỗi buồn vô đó.
Khi cô chuẩn bị đi ngủ thì Mỹ Linh về. Nó không nói gì mà cứ tủm tỉm cười 1 mình hình như là vui vẻ lắm. thấy bị Phương Mai nhìn nó nheo mắt:
- Mi có biết tui. mình bị anh Hoan vẽ không. Cái anh quỷ sứ không biết anh muốn phá tụi mình hay phá anh tường.Ngày mai vào công ty thế nào anh tường cũng nện cho ảnh 1 trận.
- Chuyện gì vậy?
- Rồi mi sẽ biết. Để anh tường giải thích. Hì... hì... bây giờ ta mới thấy mình con nít dễ sơ.
Nhưng anh tường chưa kịp giải thích thì anh Hoan đã lên tiếng trước. Chỉ là vô tình thôi. Buổi sáng 2 cô đến trường thì gặp anh Hoan đi làm. Anh chạy rề rề bên Phương Mai cười cười:
- Sao Mai hết giận anh tường chưa?
- Giận gì anh Hoan em có gì đâu mà giận.
Anh Hoan cười tinh quái như biết tỏng cô đang nói dối:
- Ờ vậy chắc anh nói bậy. tại tối Noel thấy Mai im lặng qúa anh tưởng Mai buồn.
- Dạ đâu có.
Anh Hoan nghiêng đầu nhìn qua Mỹ Linh:
- Còn Mỹ Linh hết ghét anh tường chưa? tối hôm đó anh phá cho vui thôi chứ không có gì đâu nghe. Đừng tin lời anh rồi ghét anh tường tội nghiệp nó.
Mỹ Linh bĩu môi:
- Xì em biết rồi nữa.Anh ác lắm nghe. Báo hại em tức muốn chết.
- Vậy hả?
- Anh biết anh tường bảo sao không?
- Bảo sao?
- Bảo anh là thằng bạn trời đánh còn em thì thấy anh là đồ quỷ sứ.
Anh Hoan cười khì:
- Ừ anh cũng thấy mình là quỷ sứ. Quỷ thì bị trời đánh là phải rồi. Nhưng bị đánh mà thấy mấy cô giận dỗi cũng vui. Còn thằng tường thì mấy ngày nay mặt mày lầm lì tội nghiệp ghê.
Mỹ Linh liếc xéo:
- Anh mà cũng biết tội người ta nữa hả Mai mốt em xúi anh tường chơi anh 1 cú thử coi ai đáng tội hơn.
- Ừ xin mời. Mà nè Linh biết tại sao anh làm vậy không?
- tại sao?
- tại thấy Phương Mai hay làm khó dễ người ta qúa. Rủ đi chơi ở đâu cũng không chịu. Anh thử giùm thiên hạ vậy mà. Đáng lẽ thằng tường phải cám ơn anh mo( i đúng.
thấy Phương Mai mím môi. Anh Hoan cười ha hả như khóai chí. Rồi vẫy tay:
- thôi bai hai cô nghe. tuần tới đi suối tiên chơi nghe Mai anh rủ thật đó.
Phương Mai nguýt anh 1 cái không thèm trả lời. Khi anh đi rồi cô nói kháy:
- Mấy người này giỡn vui qúa há. Nhưng toàn chuyện vớ vẩn. Xí!
Mỹ Linh thăm dò:
- Nhưng bây giờ mi hết giận chưa?
- ta có gì đâu mà giận.
- Bạn bè thân mi đừng giấu ta mà mi có thích anh tường không nói thật đi.
" Ngu sao mà nói thật. Nói để bị mọi người chọc ghẹo nữa hả. Đâu có ngu.!"
Phương Mai lắc đầu:
- Đã bảo không thích mà không ghét. Nhưng không thích.
Mỹ Linh cụt hứng im lặng cô thấy mình có nhỏ bạn khó hiểu hết sức. Mấy hôm trước cô tưởng nó giận anh tường mà thích thì mới giận. Ai ngờ bây giờ nhỏ cũng tỉnh bơ. Vậy là sao hở trời.
Còn Phương Mai thì tự bắt mình phải giấu kỹ tình cảm hơn nữa. Cô biết tỏng mấy anh bạn anh tường muốn thử cô và chọc anh tường cô mà không khéo họ sẽ cười vô mũi. Quê chịu gì nổi.
Nghĩ vậy nên lúc anh Hoan rủ đi suối tiên cô nhất định không đi. Đích thân anh tường năn nỉ cũng vậy. Cả bọn thuyết phục Phương Mai không được nên cũng không ép.
Khi họ đi rồi tự nhiên Phương Mai thấy giận anh tường. Ngốc ơi là ngốc. Nếu anh tường ở nhà rủ cô đi chơi riêng thì cô sẽ không từ chối bao giờ. Người gì mà khó ưa dễ sợ Đã vậy cô nhất định sẽ nghỉ chơi với anh tường ra luôn.
Mấy lần tường đến rủ hai cô đi ăn chè chỉ có mình Mỹ Linh đi... Phương Mai thì từ chối đến cùng. Mỹ Linh đâm ra bực mình:
- Sao mi khó tính quá vậy con khỉ.Càng ngày càng trái tính trái nết không ai chịu cho nổi.
- thì ta có bảo ta dễ thương đâu.
- Anh tường là con` chiù mi chứ ta hả đừng hòng mi đỏng đảnh không chịu được. thích người ta thì cứ nhận đại đi cho rồi. Bày đặt chối thấy ghê.
Phương Mai cáu kỉnh:
- Mi gán ghép gì đây?
Mỹ Linh cười tinh quái:
- ta có nói gì đâu. Nhưng thế nào mi cũng khó giấu. Hãy đợi đấy.
trưa hôm sau lúc tan học. trên đường về Mỹ Linh làm như vô tư:
- Mi biết chuyện anh tường bị xe tông không Mai? Nghe nói cũng hơi nặng. ta định chiều nay đi thăm.
Phương Mai nghe thót tim 1 cái cô hỏi dồn:
- Sao mi biết có sao không trời ơi! Sao đến nỗi vậy lận rồi ảnh có bị thương không?
Mỹ Linh liếc Phương Mai mặt tỉnh bơ:
- ta không biết nữa. Định chiều nay mát mát 1 chút mới đi thăm.
Phương Mai hơi nóng nảy:
- Sao mi không đi ngay bây giờ?
- Nắng thấy mồ.
- Nắng 1 chút đâu có sao.
- Vậy mi có đi không?
- Đi chớ sao không.
- Đây qua đó xa quá bộ mi không sợ xui hả?
- Xui con khỉ. Đợi đến giờ mới chịu nói.
Mỹ Linh thắng xe lại:
- Vậy quay lại đi.
Phương Mai băn khoăn:
- Ghé mua cho ảnh hộp sữa đi mi với hột gà.
- Chắc ảnh ăn không nổi đâu mê man suốt ngày làm sao ăn.
Phương Mai kêu thầm:
- trời ơi.
Cô quýnh qúa nên không để ý vẻ ranh ma của Mỹ Linh. Cả hai ghé bên đường mua sữa. Phương Mai đạp xe nhanh như gió mấy lần Mỹ Linh cản lại với vẻ tinh quái. Nhưng cô đâu có nhận ra vì sợ rối trong bụng. thậm chí phát khóc lên. Mỹ Linh dắt Phương Mai đi bên hông tường ra phía sau công ty cô giải thích:
- Nhà anh tường ở thủ Đức ảnh làm biếng về lắm với lại ảnh hay ở lại làm đêm nên giám đốc cho ảnh 1 phòng coi như ở tập thể mi tự nhiên nghe.
Chẳng cần gõ cưa? Mỹ Linh đẩy đại vào. trong phòng anh tường đang khom người thay băng nhạc trong chiếc cassette. Nghe tiếng động anh quay lại và đứng sững ngạc nhiên khi thấy 2 cô gái.
Phương Mai cũng ngó anh sững sốt. Mỹ Linh bụm miệng cố đừng cười lớn. Cô nói như thanh minh:
- Ê cái này không phải ta nghe. Anh Hoan nói ta tưởng thật chứ không phải tự vẽ ra nghe mi.
Một lời nói dối rành ra đó. Nhưng Phương Mai không để ý. Mà nếu biết chắc cô cũng không giận.Mừng quá nên cô không nghĩ đến chuyện giận nữa.
tường kéo ghế:
- Hai cô ngồi chơi. Đợi anh tí nghe.
Anh vào trong mặc áo. Ở ngoài Mỹ Linh thì thầm:
- Mi ở đây nghe ta đi mua ổi vô ăn.
Nói rồi không đợi Phương Mai phản ứng. Cô chuồn thẳng. Phương Mai ngồi im nhìn mặt bàn cô nửa mừng nửa thấy lúng túng vì mình đã đến đây. Cho nên khi anh tường trở ra và ngồi trước mặt cô cô lúng túng thanh minh:
- Linh nó bảo anh bị xe... cho nên tụi em đến thăm em cứ tưởng...
tường chăm chú nghe cô noí. Kho hiểu ra anh mím môi để khỏi cười. Và hỏi 1 câu đầy ngụ ý:
- Vậy bây giờ đến đây rồi Mai có hối hận không?
- Em cũng không biết nữa.
- Không biết hay cố tình không nói?
thấy Phương Mai ngồi im. tường hơi nghiêng người nắm tay cô:
- Mai thích làm tình làm tội anh lắm phải không? Bắt anh khổ sở em mới chịu hả?
Phương Mai nhìn tay mình trong tay anh tường. Cô không hiểu sao mình không muốn rụt tay lại dù như vậy thì thật xấu hổ. Cô nói lí nhí:
- Nhưng em đến đây rồi mà vậy mà anh còn không biết anh...
- Ngốc quá phải không? Không phải vậy đâu nghe nhỏ.
Anh với tay tắt máy. trong phon`g trở nên im lặng. Cả anh lẫn Phương Mai đều nhìn ra cửa. Biết tỏng Mỹ Linh cố ý rút lui nên không ai chờ cô Phương Mai để yên khi anh tường kéo cô lại gần.Đứng nép vào anh tự nhiên cô nhớ đến kiểu hình chụp cô và anh đứng dưới mương lúc ở Cửu Long. thật lạ lùng như trong cơn mơ.
Chuyến Đi Bão Táp Chuyến Đi Bão Táp - Hoàng Thu Dung Chuyến Đi Bão Táp