Chút Tình Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
oàng Dũng ngồi với Tuấn trước mái hiên nhà, cả hai hút gần hết điếu thuốc vậy mà Phương Mai vẫn chưa về.
Phương Mai đi với Vĩnh Nghi, Hoàng Dũng nghe tim mình nhói đau. Có thật không, người con gái ấy đã vuột khỏi tầm tay anh?
- Phương Mai về kìa.
Tuấn hất hàm bảo Hoàng Dũng, anh khó chịu nhìn em gái khi Phương Mai mở cổng rào bước vào.
- Em đi đâu giờ này mới về Phương Mai?
- Em dự sinh nhật Vĩnh Xuân, có xin phép mẹ rồi.
Tuấn hừ nhẹ.
- Hoàng Dũng đợi em từ chiều.
Con người nhu nhược và muốn bắt cá hai tay kia, Phương Mai lạnh lùng nhìn Hoàng Dũng.
- Có chuyện gì không anh Dũng?
- Có.
Tuấn đứng lên:
- Dũng ở nói chuyện với Mai, tôi ra ngoài đường một chút.
Hoàng Dũng ngồi nhích vào trong:
- Phương Mai ngồi xuống đây đi.
Phương Mai vẫn đứng yên, giọng cô trở nên nhạt nhẽo chì chiết:
- Tôi thấy rằng giữa tôi và anh không có gì để nói đâu anh Dũng, cái mà tôi cần ở anh, anh không có, đó là tư cách của một người đàn ông, tại sao anh không nói thẳng với tôi anh yêu tôi lại phải nói với anh Tuấn. Anh yêu tôi mà anh lại hôn Vĩnh Xuân, anh yêu tôi mà anh mặc kệ tôi trong những ngày tập huấn. Nói thật, trước đó tôi đã từng để lòng mình xao xuyến vì anh, nhưng bây giờ thì đã hết. Anh hãy về đi, với một bản tánh nhu nhược, anh không thể làm gì cho anh và ngay cả người yêu của mình.
Hoàng Dũng ngồi chết điếng, Phương Mai đã dám nói sự thật, còn anh thì cứ như một người lạc lõng.
Và bây giờ cô đã giận dữ đi, anh lúng túng không biết phải làm sao?
Hoàng Dũng thất thểu đứng lên.
- Sao, Phương Mai đâu?
Tuấn đứng trước cổng nhìn bạn, Hoàng Dũng thiểu não:
- Phương Mai giận rồi.
Tuấn vỗ vai Hoàng Dũng:
- Con bé nó hay hờn, cậu về đi để tôi nói cho. Không sao đâu, ít hôm nó lại vui vẻ và quên ngay.
Hoàng Dũng hiểu không thể nào kéo được Phương Mai về cho mình, anh đã lầm lỗi khi đánh mất tình yêu bằng sự nhu nhược của mình, anh khoác vai Tuấn:
- Mai chắc tớ về Trảng Bàng.
Tuấn trợn mắt:
- Về đó làm gì? Còn đang nghỉ hè mà!
- Ở đó có cô của mình, cho bà sắp xếp công việc. Bây giờ đi uống cà phê đi.
Đôi bạn kéo nhau đi, họ và một quán cà phê đèn mờ mờ, khách lai rai. Những giọt cà phê rơi trên nền sữa nhẹ nhàng, máy cassette rên rỉ bài nhạc buồn. Chưa bao giờ Hoàng Dũng thấy mình cô đơn và buồn như đêm nay.
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hạ của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi em mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ có mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ về
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại về
Mối tình đầu của tôi là giấc mơ kỳ diệu
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cây đàn nhỏ,
Hát vu vơ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
- Anh đợi em lâu không?
- Mới mười lăm phút thôi, và anh định cho xe chạy luôn vào nhà em đấy.
Vĩnh Nghi âu yếm nhìn người yêu, cô tươi mát với quần jean xanh và áo thun trắng tóc buộc gọn bằng một sợi dây thun, Phương Mai nguýt người yêu:
- Sợ ai kia không dám đó chứ!
Vĩnh Nghi cười hì hì ngồi lên xe:
- Lên xe đi em bé. Chúng mình đi vườn trái cây nha?
Vĩnh Nghi tìm lấy bàn tay Phương Mai khi cô ngồi phía sau anh, kéo cho cô ôm qua bụng mình. Phương Mai đỏ mặt rụt tay lại. Vĩnh Nghi quay lại, anh bắt gặp gương mặt đỏ hồng của Phương Mai thì nháy mắt:
- Sợ anh hả?
- Anh... kỳ ghê.
Vĩnh Nghi mỉm cười đề máy cho xe vọt đi, người anh hơi ngả phía sau:
- Suốt đêm qua anh không ngủ được, nhớ em ghê gớm.
Phương Mai mắc cỡ giấu mặt phía sau vai Vĩnh Nghi. Chiều hôm nay đẹp quá và cô chợt thấy mình hạnh phúc:
- Em nghĩ gì vậy Mai?
- Em thấy... buổi chiều đang rất đẹp.
Vĩnh Nghi bật cười:
- Ôi, em bé của anh cũng mộng mơ ghê.
Vĩnh Nghi cho xe ra xa lộ chạy với tốc độ nhanh. Gió lạnh, Phương Mai phải ôm chặt lấy Vĩnh Nghi, họ cùng ngây ngất trong một cảm giác rạo rực.
Vĩnh Nghi quẹo xe vào một quán có lều tre nhìn ra con rạch lớn, nước mênh mông, anh ôm ngang người Phương Mai dìu cô đi qua cây cầu nhỏ.
- Ở đây đẹp quá, làm sao anh biết được nơi này?
- Anh đi với bạn.
- Vĩnh Nghi, anh có nhiều bạn gái lắm phải không?
Vĩnh Nghi nhìn vào mắt người yêu, nụ cười anh thật buồn:
- Có, anh không chối điều đó vì anh là con trai, và bây giờ anh chỉ có em.
-...
- Sao không nói gì hết vậy hả cưng? Buồn anh hả? Phương Mai, anh không muốn nói dối với em khi thật sự anh có thể nói dối em, nhưng em phải biết, người con trai có thể tung trời đất và bạt mạng, nhưng khi yêu thì chỉ có một người và đó là người vợ mình yêu.
Phương Mai xúc động dụi đầu vào vai người yêu:
- Em không bao giờ hỏi anh đã từng yêu ai đâu, vì đấy là quá khứ.
- Cám ơn em.
Vĩnh Nghi dìu Phương Mai ngồi xuống ghế mây, đặt cạnh cây hoa có hoa trắng li ti trông ra con rạch, môi anh vờn nhẹ trên tóc cô thì thầm:
- Em biết ngay từ ngày đầu gặp em trước cổng trường, anh hiểu mình sẽ yêu em.
Phương Mai im lặng nhìn người yêu, cô thấy Vĩnh Nghi thật gần gũi với mình, anh cương nghị và cũng rất đa tình.
- Chúng mình cưới nhau em nhé?
- Em sợ...
- Sợ gì... đừng nói là không yêu anh nha, đôi mắt em đã tố cáo em rồi đấy bé ạ!
Anh ôm chặt thân thể mềm mại vào lòng mình, nghe mình háo hức, rạo rực, anh nhìn cô thật lâu và Phương Mai không thể nào giấu giếm anh tình yêu của mình.
Rời đôi môi của Phương Mai, Vĩnh Nghi thì thầm:
- Chúng mình có bốn đứa con thôi nghen?
- Ôi...
Phương Mai mắc cỡ cấu vào tay Vĩnh Nghi, mặt cô đỏ như gấc:
- Có chồng thì phải có con, bé ơi.
- Em không giỡn đâu nghe.
Phương Mai lấy hai tay che mặt mình, Vĩnh Nghi hôn lên bàn tay cô đe dọa:
- Cứ giấu mặt đi em bé, anh vẫn hôn được bé đó bé ơi.
- Người ta nhìn mình kìa.
- Ở đây ai cũng như mình, nào bỏ tay ra.
Phương Mai tinh nghịch ôm kín mặt. Vĩnh Nghi cắn nhẹ những ngón tay cô và môi anh lướt mãi trên bàn tay cô đam mê.
Vĩnh Xuân gần như nhảy dựng lên khi Vĩnh Nghi tuyên bố cưới Phương Mai, cô tròn mắt nhìn Vĩnh Nghi như anh từ một hành tinh nào đó:
- Anh cưới cái con nhỏ nghèo rớt mồng tơi đó, anh điên rồi phải không anh Vĩnh Nghi?
Vĩnh Nghi gạt tay Vĩnh Xuân đang đặt trên trán mình, anh cốc đầu Vĩnh Xuân:
- Đừng có hỗn nghen nhỏ, chuyện anh cưới vợ mà em làm gì như phổng nước sôi vậy?
- Trời ơi, em thấy anh đeo theo nó, cứ tưởng cặp chơi cho đỡ buồn, ai dè anh đòi cưới nó, mẹ sẽ không chịu đâu anh Vĩnh Nghi.
Vĩnh Nghi nghiêm mặt:
- Anh cưới vợ cho anh chứ không phải cưới vợ cho mẹ.
- Anh nói vậy mà nghe được, em cam đoan mẹ sẽ không chịu.
- Này, lộn xộn là anh đánh đòn. Tại sao em yêu thằng Dũng, nó cũng nghèo vậy?
Vĩnh Xuân hằn học:
- Dũng khác. Phương Mai khác.
- Không có khác gì hết, anh yêu Phương Mai và sẽ cưới làm vợ.
- Anh coi chừng đấy, Hoàng Dũng nói không yêu em, coi chừng họ đang yêu nhau.
- Đừng nó chọc giận anh nghe nhỏ!
Vĩnh Nghi vùng vằng:
- Nhưng mà em không thích Phương Mai làm chị dâu của em.
- Nhỏ này kỳ cục thiệt, anh cưới vợ cho anh mà em có chuyện thích với không thích.
Vĩnh Xuân tức tối nhìn anh. Tức chết đi được...
Vĩnh Nghi phì cười bẹo má em:
- Đừng có khó chịu như vậy nhóc ạ!
Vĩnh Nghi đưa ý kiến mình ra tối hôm đó. Vĩnh Xuân gặp ngay cái nhìn răn đe của Vĩnh Nghi ngầm hăm dọa. "Nhóc mà nhúng tay vào biết tay anh".
Bà Vĩnh đã được Vĩnh Xuân cho biết trước. Bà lên tiếng ngay khi Vĩnh Nghi dứt lời:
- Không được đâu Vĩnh Nghi, con nhỏ đó nghèo rớt mồng tơi, cha mẹ nó chạy gạo từng lít, con nhào vô gia đình đó để phụ chạy gạo chắc?
Vĩnh Nghi sầm mặt:
- Mẹ chỉ nghe lời thêu dệt của Vĩnh Xuân, tại nó không ưa người ta.
Vĩnh Xuân gân cổ lên:
- Nhưng mà anh có công nhận nó nghèo, nên anh vừa ngỏ ý đã bằng lòng không?
Vĩnh Nghi trừng mắt:
- Em là con nít không được chen vào chuyện hôn nhân của anh, anh sẽ không tha em tội hỗn hào đâu.
Bà Vĩnh lạnh lùng:
- Mẹ không bằng lòng.
Vĩnh Nghi cau mày:
- Tại sao me không bằng lòng, Phương Mai là con gái con nhà gia giáo, có ăn có học, nay mai đi dạy. Mẹ tưởng Phương Mai cũng như Vĩnh Xuân mà mẹ phải chạy chọt mới được đi dạy ở thành phố à?
Bà Vĩnh đỏ gay mặt vì giận:
- Con ăn nói như vậy sao Vĩnh Nghi, mẹ không bao giờ bằng lòng cho con cưới Phương Mai.
Vĩnh Nghi quay sang cha, nãy giờ ông vẫn ngồi yên cho vợ và con đấu khẩu:
- Ba, con chờ ý kiến của ba.
Ông Vĩnh chậm rãi đốt điếu thuốc rít một hơi:
- Con lớn rồi, năm nay gần ba mươi tuổi có công việc làm ăn, ba thiết nghĩ chuyện vợ con của con tùy con, sau này có thế nào con không đổ thừa tại cha tại mẹ.
Vĩnh Nghi mừng như cởi tất lòng:
- Con tin là Phương Mai sẽ đem lại hạnh phúc cho con, thưa ba.
Bà Vĩnh hậm hực, còn Vĩnh Xuân thì cô nhìn anh căm ghét:
- Rồi mẹ sẽ thấy trong nhà này, sẽ không bao giờ yên ổn khi anh Vĩnh Nghi cưới Phương Mai.
Ông Vĩnh quắc mắt:
- Con nói gì vậy Vĩnh Xuân? Con đừng quá đáng, nên biết con đã lớn, nhưng không vì thế mà ba không đánh con đâu.
Vĩnh Xuân bật khóc, cô vùng vằng đứng lên bỏ chạy về phòng mình. Bà Vĩnh ngồi yên lặng một góc, trong lúc ông Vĩnh hỏi Vĩnh Nghi về gia đình của Phương Mai. Bà dài giọng mai mỉa:
- Hình như ông sợ con trai ông sẽ ế vợ đến nơi.
- Hừ, bà đừng có mở miệng kiểu đó.
- Vậy thì ông lo đi, tôi không biết tới đâu.
Ông Vĩnh đập bàn quát:
- Tôi gia trưởng hay bà gia trưởng nói đi?
Bà Vĩnh sợ hãi ngồi yên nhưng trong lòng bà vẫn không phục, mầm mống bất mãn chồng cứ trào lên. Bao giờ cũng vậy, ông luôn giành quyềnh quyết định, và Vĩnh Nghi nó giống ông hệt khuôn quyết đoán và độc tài.
Chút Tình Đầu Chút Tình Đầu - Thảo Nhi Chút Tình Đầu