Chương 2
ự im lặng trở thành sắc ngọt.
Louisa ngước lên. Anthony trố mắt nhìn nàng, sững sờ. Nàng mỉm cười khuyến khích. “Đừng lo,” nàng nói rồi mở cuốn sổ tay nhỏ bọc da nàng vẫn mang đi khắp nơi. “Tôi không cố ý đánh cắp bí mật nghề nghiệp của ông đâu.”
“Cũng vậy thôi bởi tôi không hề có ý tiết lộ cho bà,” chàng đáp khô khan. “Cất cuốn sổ đi, thưa bà Bryce.”
Một cơn rùng mình chạy khắp các sợi dây thần kinh trong nàng, vẫn là cơn rùng mình cảnh giác khi phu nhân Ashton giới thiệu chàng với nàng đầu tuần ấy ở nhà Hammond. Tên chàng vang lên ồn ã như hồi chuông cảnh cáo, nhưng nàng đã trấn an mình rằng được mời nhảy với kẻ có vị hôn thê là một trong hai người đàn bà chết đuối dưới sông hơn một năm trước chỉ thuần túy là tình cờ, không phải Bàn tay Đáng sợ của số phận. Thế giới giao tế suy cho cùng là một nơi khá nhỏ. Tuy thế, khi nhìn thấy chàng trong hành lang ngoài phòng ngủ của Hastings đêm nay, nàng đã gần như kinh hoảng. Chàng không thể biết, nhưng sự thực là, gặp chàng ở đó còn khiến nàng giật thột hơn cả khi gặp tay vệ sĩ.
Nàng biết chắc mình có thể đối phó với Quinby. Sau bao nhiêu tháng ròng trong xã hội, hình ảnh mà nàng cùng phu nhân Ashton lao lực dựng lên nói chung đã được chấp nhận. Nàng là Louisa Bryce, người bà con tầm thường, lỗi mốt, tẻ nhạt kinh khủng từ nông thôn lên được phu nhân Ashton rộng lòng nhận làm thị nữ. Chẳng có lý do gì khiến Quinby phải nghi ngờ nàng quá mức.
Ngược lại, sự xuất hiện bất ngờ của Anthony trong hành lang đã khiến tâm thần nàng bấn loạn. Lần này không thể phủ nhận rằng có gì đó liên quan, không chỉ là tình cờ.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, nàng đã nắm bắt được rằng dáng vẻ buồn chán và hờ hững khó chịu của Anthony chỉ là ảo tưởng. Vì lý do đó nàng vẫn luôn đặc biệt cẩn trọng mỗi khi ở gần chàng. Cũng có thể chính vì lý do đó mà chàng đã lôi cuốn nàng ngay từ buổi đầu tiên.
Khi nhận ra rất có khả năng chàng là một tay trộm nữ trang chuyên nghiệp, nàng chẳng những thấy an lòng mà còn nảy sinh một ý tưởng kì diệu. Ít nhất lúc đó có vẻ như là một ý tưởng kì diệu. Còn bây giờ nàng bắt đầu ngờ vực. Xem ra không phải cảm hứng đã đến với nàng vài phút trước. Từ đây nhìn lại, có thể đó là sự tuyệt vọng đến điên rồ.
Nàng nhận ra chàng đang quan sát nàng nửa bực tức tò mò, nửa quyết tâm sắt đá.
“Nếu ông khăng khăng không cho ghi chép,” nàng nói, cố giữ giọng lịch thiệp và không tỏ ra thất vọng.
Lưỡng lự, nàng bỏ lại cuốn sổ và bút chì vào cái túi nhỏ trong bao tay.
Chàng không hề cử động để bật đèn trong xe như nàng đã yêu cầu, vì thế những nét mặt chàng vẫn khuất trong bóng tối. Nhưng trong tuần vừa qua, nàng đã nhảy với chàng vài lần. Đôi mắt kì bí và những góc cạnh khắc khổ trên mặt chàng đã in dấu vào các giác quan nàng. Khi những đầu ngón tay bọc găng của nàng đặt rất khẽ trên vai chàng ở điệu van, nàng đã ý thức rất rõ sức mạnh trong những bắp cơ mềm mại bên dưới cái áo khoác đặt may đắt tiền của chàng.
Nhảy với Anthony cũng như nhảy với một con sói ăn mặc cực đẹp và cư xử rất lễ độ: vừa nguy hiểm lại vừa hứng khởi. Hôn chàng, một vài phút trước, còn phấn khích gấp ngàn lần và hiển nhiên cũng bất trắc gấp ngàn lần. Nàng nghĩ sẽ không bao giờ quên cái ôm siết choáng người trong hành lang ngoài cửa buồng ngủ của Hastings.
Từ Anthony tỏa ra vẻ tự chủ lạnh lùng, nét sắc lạnh vừa hấp dẫn lại vừa khiến nàng kính trọng và dè chừng. Nàng nghe nói chàng đã dành rất nhiều thời gian du hành đến những miền đất xa xôi trước khi trở lại Anh quốc bốn năm về trước. Nàng có cảm giác thời gian bôn tẩu ở nước ngoài đã dạy cho chàng nhìn thấu bề ngoài mà những kẻ khác trong xã hội không làm nổi.
Gia đình Stalbridge được tất cả mọi người coi là cái nôi nuôi dưỡng những kẻ lập dị. Nói chung họ phớt lờ xã hội. Nhưng mấy năm gần đây, nhà Stalbridge giàu lên khá nhanh, và dòng giống của họ thì không một tì vết. Với những yếu tố quan trọng đó, phu nhân Ashton đã giải thích, xã hội không thể phớt lờ nhà Stalbridge. Anthony và các thành viên khác của gia đình đều đặn được ghi tên trong mọi danh sách khách mời, dù họ chẳng mấy khi nhận lời.
Mỗi nữ chủ nhân lôi cuốn thành công một người nhà Stalbridge tới một sự kiện giao tế đều được coi là đã lập nên một chiến công lớn lao. Hẳn nhiên bà Hastings mới mẻ hết sức kiêu hãnh vì đã dụ được Anthony tới vũ hội đầu tiên bà ta tổ chức ở địa vị phụ nữ có chồng.
Hài lòng vì cuốn sổ và cái bút đã biến đi, Anthony tựa người vào ghế ngắm nghía Louisa với đôi mắt khẽ nhíu lại.
“Bà làm gì trong phòng ngủ của Hastings?” chàng hỏi.
Cuộc đối thoại không diễn ra theo hướng nàng đã định. Nàng những muốn nắm quyền chủ động ngay từ đầu, nhưng không hiểu sao chàng đã lật ngược lại và giờ đang thẩm vấn nàng. Chẳng còn cách nào khác, nàng sẽ phải làm mặt trơ.
“Tôi mở cái cửa đó hoàn toàn do nhầm lẫn,” nàng đáp.
“Tôi dám chắc rằng bà sẽ không phật ý khi tôi nói mình không tin lấy một chữ trong câu chuyện cực kì vớ vẩn này, và tôi cũng không tin là cái người đã ngăn đường chúng ta sẽ tin chuyện đó.”
“Tôi có một câu chuyện cực kì thuyết phục dành cho cái sinh vật tởm lợm đó,” nàng quát trả mà không cân nhắc lời lẽ. “Nếu ông không can thiệp vào, tôi đã nói với hắn rằng tôi chỉ tìm một căn phòng để sửa lại vết rách trên áo.”
“Tôi không nghĩ hắn sẽ thấy câu chuyện đó đáng tin hơn tôi chút nào.” Anthony duỗi dài chân và khoanh tay ngang ngực. “Tiện đây, tên của sinh vật tởm lợm đó, như bà gọi, là Quinby. Anh ta là một vệ sĩ được thuê về. Hastings gần đây đã tuyển một cặp. Cả hai đều mang theo súng lục.”
Nàng ngưng thở một giây. “Lạy trời cao đất dày, thưa ông. Ông đang nói với tôi là ông Quinby có vũ khí?”
“Khẩu súng để trong túi áo khoác. Tôi nghĩ hắn cũng mang cả dao nữa. Theo kinh nghiệm của tôi, những người lớn lên trên đường phố thường khá thoải mái với chúng.”
“Tôi hiểu.” Nàng nuốt nước bọt, tiếp nhận thông tin này. “Có phải ông có được kinh nghiệm ấy sau những hành trình đi nước ngoài?”
“Quả thật bà đã chịu khó tìm hiểu về tôi. Tôi rất hãnh diện vì thu hút được sự chú ý của bà đến mức độ đó.”
Nàng đỏ mặt. “Phải, vâng, như tôi có nói, sự quan tâm đặc biệt ông dành cho tôi đã khiến tôi khá tò mò.”
“Tôi không hề thấy sự quan tâm của mình dành cho bà là đặc biệt chút nào. Hãy tin tôi nếu tôi nói rằng bà hoàn toàn không hề thiếu hấp dẫn một tí nào, thưa bà Bryce. Còn để trả lời cho câu hỏi của bà, phải, tôi quả đã dành ít thời gian ở những nơi người ta thường đi lại với vũ khí trong tay, và tôi đã học được nhiều điều.” Chàng ngừng lại để nhấn mạnh thêm. “Tôi đủ sức nhận ra những người như Quinby.”
“Chà, điều đó rõ ràng làm sáng tỏ vài điều về ông Quinby,” nàng nói nhanh. “Tôi cứ băn khoăn vì sao ông ta cho mình cái quyền chặn đưòng chúng ta một cách thô lỗ như thế. Tôi có nhận ra ông ta không phải là một người hầu bình thường trong nhà.”
“Không hề,” Anthony đồng tình. “Bài học số một, thưa bà Bryce: Lần tới nếu nhìn thấy một người mặc áo khoác phồng lên có vẻ kì quái, hãy để tâm.”
“Chắc chắn là tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn vì lời khuyên, thưa ông.”
“Chết tiệt. Tôi đang phí hoài thời gian khiến bà khiếp sợ, phải không?”
“Tôi cam đoan là mình có đủ khả năng bị khiếp sợ, thưa ông Stalbridge, nhưng theo ý tôi, không gì sánh được với thực tế bất chấp chủ đề là gì. Ắt hẳn là càng biết nhiều về bọn tội phạm, người ta càng được chuẩn bị sẵn sàng hơn để tự bảo vệ mình. Bởi ông rõ ràng là một chuyên gia, tôi rất lấy làm biết ơn trước bất cứ thông tin gì ông thấy có thể cung cấp.”
“Tôi cần suy nghĩ một chút về tiền học phí.”
“Một ý tưởng tuyệt vời, thưa ông,” nàng đáp, sự nhiệt tình đã trở lại trong giọng nói. “Tôi rất sẵn lòng trả công để được chỉ dẫn về những vấn đề này. Những chỉ dẫn ấy sẽ hết sức cần thiết.”
Chàng quay ra cửa sổ nhìn vào bóng đêm như muốn tìm câu trả lời từ một đấng siêu nhiên nào đó. “Cũng đáng đời tôi. Lẽ ra tôi phải khôn ngoan đừng bước vào con đường đó.”
“Xin lỗi?”
“Không có gì, thưa bà Bryce. Tôi chỉ đang nói chuyện với mình. Bà đã đẩy tôi vào đó.”
Nàng gõ một ngón tay đi găng lên đệm. Bây giờ khi cú sốc ban đầu vì nhận ra mình đã bị một người mang vũ khí chặn đường đã qua, sự tò mò và phấn khích lại trỗi lên: Tại sao Elwin Hastings thấy cần thiết phải thuê một đôi vệ sĩ? Đó là câu hỏi hết sức kích thích. Một câu hỏi khác đến liền ngay sau đó.
Nàng nhìn sang “Làm sao ông biết được rằng Hastings đã thuê vệ sĩ riêng và rằng họ có vũ khí?”
Anthony ngừng chú ý đến cảnh vật bên ngoài. “Tôi sẽ chỉ nói rằng mình quan tâm sát sao đến các việc của Hastings.”
“Cái đó thì rõ mười mươi rồi. Dù sao, chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi. Chúng ta phải bước tiếp thôi.”
Chàng có vẻ buồn cười. “Sau khi cứu được bà tôi chỉ được cảm ơn có thế thôi sao?”
Nàng mỉm cười vẻ khôn ngoan. “Chúng ta hãy thành thật với nhau, thưa ông. Ông cũng rất thuận tiện khi được nhận ra ở đúng thời điểm đó, phải không?”
“Ý bà là sao?”
“Trong lúc tôi có một cái cớ tuyệt hảo thì như chúng ta đều biết ông sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều trong việc giải thích vì sao mình có mặt ở hành lang đó. Thực tế là, tôi thấy có lẽ ông cần cảm ơn tôi đã cứu thoát ông khỏi một tình huống lẽ ra vô cùng lúng túng.”
Nàng ngồi lại, hài lòng vì đã lật ngược thế cờ với chút suy luận đó.
“Sau này hãy nhắc tôi bày tỏ lòng cảm ơn,” chàng nói. “Trở lại đề tài trước mắt, tôi chỉ nghĩ được hai lý do để một người nào đó lẩn lên lầu giữa một buổi vũ hội. Lý do đầu tiên và hiển nhiên nhất là một cuộc hẹn hò. Nói cho tôi biết, có phải bà lên lầu để gặp Hastings không?”
Giật mình, nàng chỉ có thể kinh sợ nhìn chàng mất vài giây. Rồi nàng nhún vai. “Không hề. Tôi mà lại đi dan díu với một kẻ xấu xa như thế.”
Anthony sững lại. “Bà biết gì về ông ta?”
“Ngoài những chuyện khác thì tuy mới cưới nhưng sau lưng ông ta đã làm vợ mình bẽ mặt vì thường xuyên lui tới một nhà thổ khét tiếng.”
“Làm thế quái nào bà biết được chuyện đó?” Anthony hỏi, tỏ ra ngạc nhiên thực tình.
Nàng suýt bật cười. “Tôi không bao giờ bớt kinh ngạc là đàn ông lúc nào cũng sửng sốt khi phát hiện ra đàn bà không thơ ngây như họ tưởng. Chúng tôi có nguồn tin vỉa hè, thưa ông, cũng như các ông.”
“Cái đó thì tôi không hề nghi ngờ. Nói cho tôi, nếu không đồng tình với lề thói đạo đức của ngài Hastings, tại sao bà lại nhận lời đến vũ hội tối nay?”
Nàng ngần ngại, không sẵn sàng tiết lộ cho chàng. Những câu hỏi sấn sổ của chàng đang khiến nàng suy nghĩ mông lung về việc viện đến chàng giúp đỡ là tốt hay không.
“Phu nhân Ashton muốn dự bữa tiệc này,” nàng nói trơn tru. “Bà ấy muốn tôi đi cùng.”
Anthony dành vài giây suy nghĩ rồi lắc đầu một cái “Tôi e rằng bản tường thuật đó thiếu vẻ chân thực.”
Lời kết tội lạnh nhạt này khiến nàng tức giận. “Thật đáng tiếc, bởi đó là bản duy nhất tồn tại.”
“Nếu bà không lên lầu để gặp Hastings, vậy tôi buộc phải kết luận bà lẻn vào phòng ngủ ông ta với ý định lấy mật thư gì đó.”
Nàng cứng người. “Tôi không hiểu vì sao mình phải trả lời những câu hỏi của ông trong khi ông từ chối trả lời mọi câu hỏi của tôi.”
“Thứ lỗi cho tôi. Một khi quyết tâm thỏa mãn trí tò mò của mình, tôi thường trở nên dai như đỉa.”
“Trùng hợp làm sao. Tôi cũng thế.”
“Bà tìm gì trong phòng ngủ của Hastings?” chàng hỏi thật nhẹ nhàng.
Miệng nàng khô lại. Rời khỏi vũ hội với chàng quả thật là một ý định sai lầm. Đến giờ thì nàng thấy rõ.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì, thưa ông,” nàng nói. “Nếu trả lời câu hỏi đó, bà sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho cả hai ta.”
Nàng hất cằm lên. “Hẳn ông không nghĩ tôi sẽ phải đáp lại những tọc mạch riêng tư về các hoạt động của tôi đấy chứ. Chúng ta gần như không biết nhau, thưa ông.” Sau đêm nay, Thế giới Lịch duyệt sẽ nghĩ ngược lại - Những lời nói của chàng khiến nàng ớn lạnh toàn thân. Chàng nói đúng. Những chuyện mách lẻo bay nhanh như gió trong xã hội. Trong khi có thể sẽ chẳng mấy ai để tâm đến nàng, Anthony lại là chuyện hoàn toàn khác. Những quý ông độc thân giàu có và con dòng cháu giống luôn là đối tượng được quan tâm đặc biệt của giới thượng lưu. Thêm nữa, lại còn những tai tiếng vẫn quẩn quanh chàng từ khi vị hôn thê của chàng tự sát. Đến mai chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào, nàng nghĩ.
“Chuyện đàm tiếu sẽ qua mau thôi,” nàng nói. “Chẳng mấy chốc ông sẽ lại nhảy với một tiểu thư nào đó, và mọi người sẽ lại quên bẵng tôi.”
“Bà có vẻ nhiệt tình muốn rũ bỏ tôi. Tôi thật đau lòng.”
“Tôi không phải một cô bé ngốc nghếch nào đó vừa rời ghế nhà trường. Chúng ta đều biết ông không hứng thú gì với cá nhân tôi cả. Ông đã dùng tôi vào mục đích nào đó suốt tuần vừa rồi.”
“Bà nghĩ thế thật ư?”
“Tất nhiên.” Nàng tàn nhẫn dập tắt đốm lửa hi vọng nhỏ nhoi đang leo lét đâu đó trong mình. “Làm ơn hiểu rằng tôi cũng có chút thông minh, thưa ông. Chẳng có lý do nào khác để ông hướng sự chú ý vào tôi cả. Tôi phải thừa nhận mình đã từng băn khoăn không biết ông có ý gì, nhưng tôi tin rằng những thắc mắc của mình đã được trả lời đêm nay.”
“Thật ư? Vậy câu trả lời là gì?”
“Bởi ông là một quý ông-kẻ cướp, hẳn nhiên ông có nhiều lý do muốn tới dự một số sự kiện giao tế nào đó. Cũng lại hiển nhiên rằng ông muốn đánh lạc hướng mọi người để không ai nhận ra khi ông thực hiện công việc của mình. Suốt tuần vừa rồi, ông đã thấy người bà con nghèo từ nông thôn lên của phu nhân Ashton rất phù hợp với mục đích này, phải không?”
“Bà nghĩ tôi dùng bà ngụy trang cho những mục tiêu phi pháp của mình sao?” chàng hỏi, bất đắc dĩ làm vẻ thú vị. Nàng xòe đôi bàn tay đi găng. “Tôi nghĩ các ảo thuật gia gọi đó là che mắt. Nếu người ta nghĩ ông Stalbridge lõi đời đang mua vui bằng cách quyến rũ một góa phụ nhà quê, họ sẽ không nghĩ thêm ông ta còn có thể đang làm gì khác nữa.”
“Chết tiệt,” chàng nói, không phải không thán phục. “Bà thực sự tin rằng tôi có thói quen chuyển đổi sở hữu những đồ quý giá của người khác cho mình.”
“Dựa trên những sự kiện này thì đó là lời giải thích duy nhất có ý nghĩa.” Nàng hắng giọng. “Liệu tôi có thể kết luận rằng công việc ban đêm của ông là lời giải thích vì sao cơ nghiệp nhà Stalbridge hồi phục lại trong những năm gần đây? Phu nhân Ashton có nói với tôi rằng bốn năm trước, khi ông chưa trở lại nước Anh, gia đình ông mang tiếng là đang trên bờ vực phá sản.”
“Bà nghĩ tôi đã phục sinh lại tài chính gia đình bằng cách chọn lấy nghề nghiệp là một tên trộm châu báu?”
“Ông cũng phải thừa nhận đó là một giả thiết rất khả quan.”
“Dựa trên sự kiện là tôi đã mời bà nhảy vài lần trong tuần vừa qua sao? Không đâu, thưa bà Bryce, tôi sẽ không chấp nhận đó là một giả định hợp lý. Những chứng cứ của bà quá sức yếu ớt.”
“Ồ, vẫn còn một vài điều khác ngoài điệu nhảy, thưa ông,” nàng lạnh lùng nói.
Chàng không cử động. “Khác như thế nào?”
“Tôi thấy ông lẻn ra ngoài phòng khiêu vũ của phu nhân Hammond đêm rồi. Tôi nghĩ ông có công chuyện ngoài vườn, nhưng ông lại lên cầu thang sau.”
“Lạy Chúa, bà đi theo tôi ư?”
“Chỉ đến chân cầu thang thôi,” nàng trấn an. “Tôi cảm thấy ở trong hoàn cảnh đó tôi có quyền được biết ông đang nhắm tới điều gì.”
“Hoàn cảnh gì? Cha mẹ trời đất, cái bà này, tôi chỉ làm mỗi một điều là nhảy với bà vài lần thôi.”
“Phải, và tôi biết phải có lý do gì thì ông mới làm chuyện đó,” nàng nói. “Như chính ông đã chỉ ra, thưa ông, chỉ có một vài lý do vì sao một người lại lẻn vào cầu thang cho người hầu giữa một sự kiện giao tế. Trước đêm nay tôi cứ đoán chừng ông vẫn thường gặp gỡ người tình theo cách dó, nhưng giờ tôi bắt đầu ngờ rằng ông là một tên trộm thì hợp lý hơn.”
“Bà làm tôi lóa mắt, thưa bà Bryce.”
Nàng không nghĩ đó là một lời khen. Có lẽ đến lúc nên ngừng dồn cho chàng với nàng sự thực. Hiển nhiên là chàng sẽ chẳng thừ nhận mình là một tên đạo chích. Cũng công bằng thôi. Nàng chắc chắn cũng sẽ không gửi gắm những bí mật cúa mình cho chàng, ngay cả khi chàng khiến mạch đập nàng loạn nhịp.
“Với nghề nghiệp của ông, thưa ông Stalbridge, hẳn ông chẳng ở vị trí thích hợp để tra. vấn những hoạt động tôi, chưa nói đến chuyện chỉ trích.”
“Thưa bà Bryce, đây là chuyện mê hoặc nhất tôi từng gặp phải trong nhiều năm nay. Tuy nhiên, tôi sẽ nói thẳng thừng. Tôi không biết bà định làm gì đêm nay, nhưng phải nói rằng bà đã vô cùng liều lĩnh khi đi vào phòng ngủ của Elwin Hastings. Hẳn bà không hề ý thức được mối nguy lớn mà mình mắc phải.”
Độ nghiêm trọng quả quyết trong lời chàng khiến nàng ngưng lại.
“Chắc hẳn là tôi không gặp phải cảnh nào nguy hại hơn là bị ê mặt vài giây,” nàng nói.
“Nếu bà tin như thế thì tôi phải nói rằng bà không biết nhiều về Hastings như bà tưởng đâu.”
“Tôi sẽ chấp nhận rằng ông có thể biết về ông ta nhiều hơn tôi.” Nàng ngừng lại và tặng cho chàng một nụ cười khuyến khích. “Có lẽ ông sẽ vui lòng mà khai mở cho tôi ít nhiều?”
Nét mặt chàng đanh lại. “Xin hãy để tâm, thưa bà Bryce. Nếu Hastings có cớ nghi ngờ rằng bà là mối đe dọa cho ông ta, bà sẽ gặp phải nguy hiểm lớn đấy.”
Nàng thôi cười. “Chắc ông không có ý nói rằng ông ta sẽ đến nước sát hại tôi chỉ vì biết được tôi đã tình cờ mở cửa phòng ngủ của ông ta.”
“Vâng, thưa bà Bryce, chính xác là tôi có ý nói thế.”
Nàng hít vào thật sâu. “Quả tình, thưa ông, như thế này thì hơi quá quắt. Có thể ông ta không phải là người tốt, nhưng dù sao cũng là một quý ông. Tôi không tin ông ta lại hạ mình đến mức xuống tay với người đàn bà chưa làm hại gì ghê gớm đến ông ta.”
Anthony đột ngột chồm về phía trước, khiến nàng thở gấp vì bất ngờ. Chàng nắm lấy cổ tay nàng và cúi sát hơn.
“Hãy nghe tôi, bà Bryce. Nếu những kết luận của tôi về Elwin Hastings là đúng thì ông ta đã giết người hai lần rồi.”
Nỗi kinh hoàng tràn ngập người nàng. “Lạy trời, thưa ông. Ông có chắc không?”
“Tôi chưa có chứng cứ, nhưng phải, tôi biết chắc.”
“Tôi nghĩ mình buộc phải tin lời ông,” nàng chậm rãi nói. “Hẳn nhiên ông có những mối quan hệ tốt trong giới tội phạm hơn tôi, và vì thế có nhiều thông tin hơn về những việc như thế.”
“Có phải tôi nghe thấy sự ghen tị không nhỉ?”
“Chà, tôi phải thừa nhận thông tin tỉ mỉ về thế giới ngầm là cực kì hữu dụng tại một số thời điểm.”
“Bà hoạt động trong lĩnh vực nào thế, thưa bà Bryce?” chàng hỏi thật dịu dàng.
Một cơn ớn lạnh nữa lại chạy xuống lưng nàng. Nàng cảm thấy rất rõ sức mạnh trong những ngón tay chàng. Chàng không khiến nàng đau, nhưng hiển nhiên nàng đang bị bắt giữ. Phải cần rất nhiều cố gắng, nàng mới có thể giữ cho giọng mình bình tĩnh và thản nhiên.
“Đừng sợ, thưa ông, tôi không phải địch thủ của ông,” nàng trấn an chàng. “Tôi không quan tâm gì đến vàng bạc của nhà Hastings cả.”
“Vậy thì bà hi vọng tìm ra cái quái gì ở trong phòng ông ta?”
Nàng do dự thêm một chốc rồi quyết định. Chàng biết nàng đã vào trong phòng đó, và chàng không hề tố với gã vệ sĩ. Rõ ràng là chàng không phải đồng bọn của Elwin Hastings, và cho dù bề ngoài có vẻ là một quý ông, nhưng chàng lại là một kẻ cắp chuyên nghiệp như chàng tự nói ra, mà đó vốn không phải loại người nổi tiếng về những chuẩn mực đạo đức. Có vẻ như nàng không có nhiều lựa chọn ở đây. Anthony là một quý ông khác đời; chẳng có gì giống với những người đàn ông khác. Có thể chàng sẽ tính nước giúp đỡ nàng, kể cả chỉ vì thấy đó là một thử thách đáng lao vào.
“Tôi đang hi vọng tìm được bằng chứng cho thấy Hastings kiếm lời ở một nhà thổ,” nàng nói. “Một nơi tên là Nhà Phượng Hoàng.”
Nàng nín thở.
Anthony nhìn nàng, rõ ràng là mất một lúc lâu vẫn không thốt nổi lời. Chàng buông cổ tay nàng ra, nhưng vẫn cúi về phía trước, hai cánh tay đặt trên đùi. Chàng đan nhẹ các ngón tay vào nhau giữa hai đầu gối và ngắm nhìn nàng như ngắm nhìn một mẫu vật kì quái ở một vườn thú lạ đời.
“Bà tìm bằng chứng cho thấy Hastings đang bỏ tiền ra cho một nhà thổ ư?” chàng hỏi, như muốn khẳng định lại chuyện đó cho rõ ràng.
Nàng bóp chặt chiếc bao tay. “Vâng.”
“Bà có phiền nếu tôi hỏi tại sao không?”
“Có phiền, thưa ông. Đó không phải việc của ông, thưa ông.”
Chàng gật đầu. “Tôi nghĩ là không. Tại sao bà lại nghĩ bằng chứng này có thể ở trong phòng ngủ của Hastings?”
“Trước đó, tôi đã lẻn được vào thư viện của ông ta và tìm trong ngăn bàn. Ngăn bàn thậm chí còn không khóa. Tôi không tìm được gì có ích. Ngoài chỗ đó, phòng ngủ là nơi duy nhất tôi có thể nghĩ ra.”
“Bà lục bàn giấy để tìm những tài liệu về tình hình tài chính của ông ta.” Anthony có vẻ như không còn sức ngạc nhiên. Chàng chỉ lắc đầu. “Trong mọi chuyện ngu ngốc, liều lĩnh, điên rồ...”
“Tôi không hỏi ý kiến của ông, thưa ông,” nàng nói rồi ngồi thẳng người lên. “Dù sao thì cũng không điên rồ đến mức đó. Chẳng ai ở quanh đó. Các gia nhân đều bận rộn hết cả tối.”
“Chắc phải có phép mầu thì bà mới không bị một trong hai tên vệ sĩ tóm được.”
“À, vâng, tôi không biết họ có mặt lúc đó,” nàng rầu rĩ thừa nhận.
“Một sơ hở chết người.”
“Quả thế,” nàng thừa nhận. Nàng duỗi thẳng vai. “Như tôi vừa nói, phòng ngủ là nơi duy nhất tôi có thể nghĩ ra là nơi cần tìm.”
“Tôi đoán rằng bà không tìm ra cái bằng chứng mình đang cần.”
“Tiếc thay là không.” Nàng thở dài. “Tôi đã tìm hết các ngăn kéo trong tủ áo, và cả dưới gầm giường. Có một bàn giấy nhỏ gần cửa sổ. Ngăn kéo không khóa, nhưng trong đó chẳng có gì. Tôi không biết phải tìm nơi nào nữa. Không hề có két sắt nào.”
“Đấy là vì nó nằm dưới sàn nhà.”
Nàng mở tròn mắt. “Ông biết chắc điều đó sao?”
“Vâng. Đó là một cái két sắt Apollo độc quyền, tiện thể nói thêm, loại két sắt an toàn nhất trên thị trường hiện nay.”
“Tôi vô cùng khâm phục, thưa ông. Quả thật, ông hẳn rất thành thạo công việc của mình. Chắc chắn ông đã tìm hiểu rất kĩ về các, ờ, đối tượng của mình. Tôi còn không nghĩ đến việc tìm két sắt dưới sàn nhà.”
“Cũng thế thôi. Nếu bà ở lại trong phòng đó thêm một phút, hẳn tên vệ sĩ đã phát hiện ra bà.”
“Ngay cả nếu có tìm được két sắt, nó cũng chẳng ích gì cho tôi. Tôi lấy làm buồn phải nói rằng, dù có thể mở được những ổ khóa đơn giản bằng kẹp tóc, tôi chẳng có chút kinh nghiệm gì với két sắt cả.”
“Tôi thấy kinh ngạc là những tài năng của bà cũng có giới hạn, thưa bà Bryce.”
Bị châm chọc, nàng siết chặt hai tay vào nhau. “Không cần thiết phải mỉa mai thế, thưa ông.”
“Nếu có làm bà thấy nhẹ nhỏm hơn thì xin thưa là theo chừng mực tôi được biết, chưa ai mở nổi một ổ khóa Apollo. Đôi khi các tay cậy két còn phải dùng đến thuốc nổ mới phá được, bởi đến giờ này đó vẫn là phương pháp hữu hiệu duy nhất.”
“Thế thì ông tính mở két sắt của Hastings bằng cách nào, thưa ông? Bởi rõ ràng đó là ý định của ông đêm nay.”
“Thứ lỗi cho tôi, lẽ ra tôi phải nói rằng gần như chưa ai mở nổi khóa Apollo. Vẫn có một ngoại lệ.”
Nàng phấn chấn hẳn lên. “Là ông ư?”
Nàng dốc hết sức nói. “Trong trường hợp đó và bởi chúng ta đã đi xa đến thế này, tôi có một đề nghị dành cho ông.”
“Dừng lại ngay, thưa bà Bryce.” Chàng giơ một tay lên, lòng bàn tay chĩa về phía nàng. “Đừng nói thêm gì cả.”
“Tôi chỉ đang nghĩ không biết ông có bằng lòng cho thuê tài năng chuyên nghiệp của mình,” nàng nói nhanh.
Chàng không cử động. “Bà muốn mượn tôi phá két sắt nhà Hastings sao?”
“Chính thế. Nhiệm vụ của tôi đêm nay đã thất bại, nhưng rõ ràng ông là một chuyên gia trong những vấn đề thế này.” Nàng vẫy tay chỉ về bộ cánh dạ tiệc thanh nhã của chàng và cỗ xe hào nhoáng vững chăc họ đang ngồi. “Ắt hẳn là ông đã rất thành công trong những năm vừa qua. Tôi hiểu rằng ông không cần phải nhận khách hàng. Nhưng bởi đằng nào ông cũng định mở két nhà Hastings, tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu ông chịu khó nhìn quanh một chút trong lúc làm việc đó. Tôi quan tâm đến bất kì giấy tờ gì liên quan đến nhà thổ. Tôi sẽ đền bù xứng đáng cho ông.”
“Bà Bryce, tôi không nhận những việc như thế này.”
“Tôi hiểu.” Nàng ném nụ cười rạng rỡ nhất, thôi thúc nhất về phía chàng. “Nhưng hiển nhiên một nhà kinh doanh khôn ngoan như ông sẽ không từ chối lời đề nghị đáp tặng của một người hết sức biết ơn.”
Chàng không nói gì một lúc lâu.
“Thế nào, thưa ông?” nàng thúc giục.
“Bà là một phụ nữ phi thường, thưa bà Bryce.”
“Ông cũng rất đỗi khác thường, thưa ông. Tôi không bao giờ nghĩ rằng lại có nhiều tay trộm trang sức trong giới giao tế.”
Có vẻ như nhận xét đó khiến chàng thấy thú vị. “Bà sẽ phải ngạc nhiên, thưa bà, về mặt thống kê mà nói, tôi nghĩ sẽ không sai khi nói rằng những người sống trong xã hội thượng lưu không hề lương thiện hơn những người sống trong các giai tầng khác.”
“Cái đó thì chúng ta đồng ý kiến,” nàng nói, “nhưng cái khác nhau giữa hai loại người đó là tầng lớp trên ít có khả năng bị trừng trị vì những tội ác của mình hơn nhiều so với những tầng lớp dưới.”
Chàng nhướng một bên mày. “Bà có vẻ khá chua chát, thưa bà Bryce.”
“Tôi không có ảo tưởng gì về giới quyền thế và giàu có, thưa ông. Tôi biết quá rõ những tổn thương họ có thể gây ra, cũng như họ có thể thoát khỏi vòng công lý dễ dàng đến thế nào. Nhưng tôi nghĩ đây không phải là lúc nên tranh cãi những vấn đề đó, phải không thưa ông?”
“Phải.” chàng nói. “Có lẽ chúng ta có những vấn đề cấp bách hơn nhiều.”
“Rõ ràng là sau này ông có ý định trở lại dinh thự Hastings để hoàn thành kế hoạch của mình. Tôi chỉ yêu cầu có một điều rằng khi mở két sắt của ông ta ông để ý xem có tài liệu gì giao dịch với Nhà Phượng Hoàng không. Tôi sẽ rất vui mừng được đền đáp cho những khó khăn của ông.”
“Đấy là nếu tôi không bị bắn vỡ đầu giữa chừng công việc.”
“Chà, vâng, tôi tin rằng ông là một tay trộm rất lành nghề, thưa ông. Suy cho cùng, ông đã sống sót được đến tận giờ.”
“Tôi rất cảm động vì bà đã tin tưởng vào chuyên môn của tôi.”
Hi vọng lại trào lên trong nàng. “Thế nào? Ông nhận lời chứ?”
“Sao lại không nhỉ?” chàng nói, rõ ràng có vẻ cam chịu. “Xem ra tôi đâu có việc gì thú vị hơn để làm đêm nay.”
“Tuyệt diệu.” Nàng lại mỉm một nụ cười sáng rỡ. “Tôi sẽ đợi ông trong xe này.”
“Cái đó thì không, thưa bà. Tôi sẽ đưa bà về nhà trước. Ngày mai, chúng ta sẽ nói chuyện về thành quả của tôi.”
“Có vẻ như ông không nắm được một yếu tố cấp thiết ở dây, thưa ông. Tôi đang trả công cho ông để làm việc này đêm nay. Với tư cách là người đi thuê, tôi buộc phải ở gần đây cho tớì lúc ông hoàn thành công việc.”
“Nói cách khác, bà không hoàn toàn tin tưởng tôi.”
“Mong ông thứ lỗi, thưa ông. Tôi không có ý xúc phạm. Chẳng qua là tôi chưa bao giờ có cơ hội thuê một tay trộm chuyên nghiệp. Tôi mong có thể làm cho việc giao dịch này càng chuyên nghiệp càng tốt.” Nàng ngập ngừng khi nghĩ đến một điều khác. “Tiện thể, ông tính công bao nhiêu cho loại việc này?”
Mắt chàng nheo lại một cách nguy hiểm. “Cứ yên lòng là tôi sẽ cân nhắc cẩn thận câu hỏi đó, thưa bà Bryce.”
Chỉ Dòng Sông Biết Chỉ Dòng Sông Biết - Amanda Quick Chỉ Dòng Sông Biết