Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cây Người
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
C
uộc sống tiếp tục trong khu đất trống nơi vợ chồng Parker đã bắt đầu sinh sống. Khu đất trống ngày càng lấn vào cây cối, và những gốc cây bị đẵn bắt đầu biến mất trong tro bụi và khói, hoặc mục ruỗng như những chiếc răng già. Nhưng vẫn còn trơ hai, ba khúc gỗ to tướng, có nhiều mắt, dường như không có giải pháp nào đối với chúng, nhưng người đàn bà đôi lúc vẫn ngồi lên đó dưới ánh nắng, bóc vỏ đậu hoặc hong mái tóc trơn của mình.
Thỉnh thoảng con chó lông đỏ ngồi nhìn người đàn bà, nhưng không chăm chú như nhìn ông chủ. Nếu chị có gọi nó, mắt nó lại nheo lại và coi như không thấy. Nó là chó của ông chủ. Vì lý do đó, chị không bao giờ đặt tên cho nó như đã hứa. Nó luôn là “con chó của anh”. Nó bước cứng ngắc qua những gốc cây và những đám cỏ, nhấc chân một cách cứng nhắc. Nó từng giẫm bẹp cây hoa vân anh nhỏ xinh chị trồng trong bóng râm của căn nhà, chị nổi giận cầm củ cà rốt rắn như gỗ ném nó. Nhưng chị ném không trúng. Nó vẫn không đoái hoài tới chị, thậm chí còn có những lúc cười nhạo chị, lưỡi nó thè ra mỗi lúc một dài. Nhưng không phải đấy là tiếng cười nhạo dành cho người đàn bà. Nó không nhìn chị. Nó liếm chỗ kín của nó hoặc nhìn dọc theo mũi lên trời.
Người đàn ông không bao giờ ở xa con chó khi làm việc. Lúc cầm rìu, cầm hái hay cầm búa. Hay là lúc anh quỳ xuống vun trồng những cây non mà anh đã ươm trong các túi đất ẩm. Lá bắp cải non vươn lên suốt sáng. Đó là những lá thỏ đã không gặm nhấm hết. Vào những buổi sáng trong lành của những năm đầu đó, đối với chị, bắp cải vươn lên rõ rệt hơn hẳn những thứ khác, chúng không tan chảy trong ánh sáng dịu hiền.
Những cây bắp cải non, chẳng bao lâu sẽ là những lá có gân, tàn úa vào những buổi sáng sương giá. Lớp thịt, xanh và đỏ tía chạy cùng với lớp nước óng ánh bạc, với những hạt ngọc của ánh sáng, trong mùi đất ấm áp. Nhưng luôn luôn cuộn lại. Rồi trong ánh nắng chói chang, những cây bắp cải non là những quả bóng cuồn cuộn cơ bắp rắn chắc, cho đến lúc nào đó chúng trở thành những cây bắp cải to, tươi tốt, và đến giữa buổi đã có mùi hăng.
Khi mặt trời đã mọc sau cơn sương muối, nếu người đàn bà đến bên người đàn ông, lúc nhiệt huyết đã xẹp xuống trong mạch máu, anh sẽ chỉ cho chị cách đập tơi đất giữa các luống bắp cải.
- Không phải như vậy, - anh nói, - vì em phủ lấp cả cỏ dại. Thế này cơ.
Chẳng phải vì chị phải được chỉ dẫn. Cũng chẳng phải buộc chị nghe. Cũng chẳng phải anh không biết điều đó, mà vì anh đã có chị ở bên. Đất mềm mại và mệt mỏi sau cơn sương muối. Sau những đợt tê cóng khủng khiếp, và dùng móng tay cào cấu, được ở bên nhau quả là tuyệt diệu. Đặc biệt không phải nghe hoặc nói. Anh có thể cảm thấy hơi ấm của chị. Chị đội một chiếc mũ rơm to đã cũ, bị bong nan vì tuột chỉ, làm mặt chị trông quá nhỏ và trắng. Nhưng người chị đã đầy ra đôi chút. Chị không còn rùng mình khi quay người lại, hoặc suýt bị gãy hông. Da thịt chị trở nên nhạy cảm và thơm tho.
- Không phải như vậy, mà thế này cơ, - anh nói.
Anh không chỉ bảo cái này cái nọ, mà hướng dẫn động tác di chuyển khi đi giữa những luống bắp cải. Chị bước từng bước ngắn, do những đống đất anh chất lên để làm luống, nhưng động tác của chị đã tỏa lan khắp tầm nhìn của anh. Anh không hay ngẩng lên nhìn trong lúc đập chỗ đất bị đóng băng, nhưng lúc nào cũng vẫn thấy hình dáng chị.
Như vậy anh cũng được chỉ dẫn. Chị đã in hình vào anh.
Thỉnh thoảng chị lại ngẩng mặt khỏi đĩa thức ăn và nói, sau khi đã cắn bánh mỳ đầy miệng, gang cả mồm lúc nói, tiếng nghe méo mó. Anh nghe và nhớ giọng nói đó khi ngồi một mình. Giọng chị nghe rất sôi nổi, háo hức. Vì chị đã khá háo hức, với bánh mì, và cả tình yêu của anh như một lần được phát hiện.
Da thịt chị ngấu nghiến món thức ăn tình yêu, và nổi giận trước những âm mưu của cuộc sống muốn cướp nó đi trước khi chị được ăn no. Chị thường nhìn qua cửa sổ vào bóng tối, nghe tiếng kim loại và tiếng roi da quất vun vút, nhìn thấy bóng chiếc xe méo mó chất đầy bắp cải cao chót vót như núi dưới ánh sao.
- Em đổ đầy túi đựng nước rồi đấy, - chị gọi to.
Trong lúc đó anh giằng cái khóa cứng queo, và chiếc dây da lạnh ngắt cưỡng lại tay anh; anh đi lại quanh con ngựa và chiếc xe, chuẩn bị đi bán bắp cải.
- Có một miếng pate dưới cái sandwich đấy, - chị nói.
Nói để mà nói thôi.
Vì cái lạnh trên vai chị vào buổi sáng, và trong giường khi anh đã đi khỏi, tiếng vó ngựa đang nện những nốt cuối cùng trên sỏi đá, còn chiếc xe cót két khúc vĩ thanh. Chị không thể làm ấm lại thêm hình ảnh trong chiếc giường bỏ không.
Đôi lúc anh đi vắng cả ngày và đêm sau phiên chợ, nếu có việc phải giải quyết hay có những thứ phải mua.
Lúc ấy người đàn bà bị bỏ rơi lại trở thành cô gái gầy gò. Đồ đạc quan trọng của cuộc hôn nhân nom như những que diêm để trong căn nhà trống trải. Cuộc sống mỏng manh, non trẻ của chị thật đáng thương trên cái bãi trống ở khu rừng này. Chị bước quanh quẩn, vạch những tấm bản đồ trên lớp đường kính rơi rải rác, hoặc trên những bụi cây con thấp lè tè sát mặt đất, nhìn chăm chăm vào con kiến.
Thỉnh thoảng chị lầm rầm những lời học được để nói với Chúa.
Chị cầu xin Chúa Jesus xanh xao, buồn bã ban cho mình đôi dấu hiệu hiển linh. Trên mặt bàn gỗ mun trầy xước mà người đàn ông đã mua đấu giá, chị đặt quyển Kinh Thánh bà vợ cha xứ cho. Chị trân trọng giở những trang sách. Chị cầu nguyện hoặc đọc kinh. Rồi chị chờ đợi sự ấm áp, sự hoàn thiện, sự an toàn của tôn giáo. Nhưng để đạt được điều đó, có lẽ có những điều chị phải làm, những điều mà chị không được dạy bảo, và khi Chúa vắng mặt, chị tuyệt vọng đứng dậy, tựa như chị có thể có được sự bí mật khi tiến hành công việc nội trợ, hay chỉ để đi lại quanh quẩn. Chị ngờ ngợ, biết đâu Chúa lại ban ân sủng cho đôi tay mình, như một con chim bồ câu thạch cao.
Nhưng chị đâu có nhận được ân sủng của Chúa mà người ta đã nói đến dưới lớp kính màu. Khi cô độc, chị thấy cô đơn. Nếu không, ánh chớp trên bầu trời cũng cho chị hay đời là cõi tạm. Chúa Jesus buồn là một ông già có râu đã phồng đôi má phị phun ra cái chết. Nhưng tình thương của Chúa là tiếng bánh xe ở vào cuối ngày phiên chợ. Và tình yêu của Chúa là cái hôn nồng nàn trên môi. Chị chứa chan tình yêu của Chúa và coi đó là mặc nhiên, cho đến khi Chúa vắng mặt, chị lại nhớ. Chị quá mỏng manh.
Người đàn bà Amy Fibbens bị hấp thụ trong người đàn ông Stan Parker, người mà chị lấy làm chồng. Và người đàn ông, người đàn ông đã hấp thu người đàn bà. Đó là điểm khác nhau.
Điều ấy không xảy ra với Stan Parker, trong bộ quần áo cứng quẹo thường mặc đi ra thành phố, chưa từng nghĩ rằng sức mạnh của mình được tăng lên do ăn thịt người. Anh ngốn ngấu, và cũng quên cả bản thân mình, khi có lần anh đã ý thức được điều đó, trước mặt những người đàn ông khác. Mà những lời nói của anh cũng không kìm lại được. Anh vẫn còn chậm chạp, nhưng sự chậm chạp của anh đã trở nên, và sẽ luôn là một thứ đạo đức.
Ở cái thành phố nơi những người đàn ông đến để trao đổi chuyện làm ăn, mua bột mì và đường, say rượu, khoác lác và nôn mửa dưới bao lơn các quán rượu, Stan Parker bắt đầu được mọi người biết đến. Anh không tự khẳng định mình, nhưng phát hoặc nhận những ý kiến, bất cứ khi nào được hỏi. Mọi người bắt đầu nhận ra anh. Bàn tay anh, khớp ngón sần sượng nổi chai, nhận được sự tôn trọng mỗi khi chìa ra nhận lại tiền thừa.
Đôi khi anh cùng những người khác la cà trong quán rượu, chìm đắm giữa không khí hoài cổ như một tấm chăn nồng ẩm men bia, lắng nghe những điều họ kể. Cứ miên man như vậy. Những bộ mặt cứng nhắc, ria mọc tua tủa, hay nhẵn nhụi, sưng húp, hoặc những bộ mặt trống rỗng với đôi mắt xanh của những con người dạn dày sống vô độ. Bò của họ vú căng sữa. Giăm bông, thịt muối và thịt lợn tươi, thì không đâu ngon bằng. Họ được thử thách qua hạn hán, lụt lội và cháy rừng, cơ bắp cuồn cuộn của những con người đó đã làm nên những chiến công thần kỳ. Họ bắt cá và giết rắn. Họ dồn những con bò mộng thành đàn lớn. Họ túm tai những con ngựa bất kham. Họ ăn và uống, thua và được, đều hơn người. Tiếng nói của họ quyện vào nhau kể lể đủ điều giữa bầu không khí tối tăm, quay cuồng, ẩm ướt và nhớp nhúa của quán rượu. Đó là bầu không khí của đời thực. Đó là một bầu không khí với khói bay tỏa lan, bảng lảng, chỗ có chỗ không, ngập ngừng rồi tan biến. Nếu khói bắt đầu từ lửa, thì chỉ trong chốc lát, nó sẽ tan biến giữa chốn vô vàn hình mẫu đầy phô trương này.
Stan Parker thỉnh thoảng lắng nghe những tiếng nói của họ trong quán rượu, nhưng thấy không cần thiết phải diễn dịch chính cuộc đời của mình thành những lời nói hùng hồn. Cuộc đời của anh sống như vậy là đủ rồi. Vì thế mỗi khi cánh cửa bật mở trước mặt anh, đôi lúc anh phân vân không hiểu liệu họ có thích mình không, liệu mình có thuộc loại người hay cáu kỉnh không. Song Stan Parker bỏ đi dưới hàng bao lơn có chấn song, và con chó ngồi đợi từ nãy giờ liền đi theo anh.
Cuộc sống ở Bangalay, một thành phố chợ, đã không thuyết phục được Stan, thậm chí ngay cả cái bằng chứng vững chắc là Tòa án màu đỏ và nhà tù màu vàng. Anh đánh xe dọc theo những phố thẳng tắp, nơi đây người ta tự thuyết phục mình, rồi qua những căn nhà đá có những cô gái ngồi dưới những cây tiêu trao gửi những điều tâm sự thầm kín và nhấm nháp nước dâu. Thỉnh thoảng anh lại khịt mũi như để đuổi ruồi. Chiếc xe lạo xạo một cách xấc xược qua vùng ngoại ô. Anh ngồi thẳng người, thà bị đánh gục còn hơn phải tin vào thành phố này.
Anh mỉm cười về sự tồn tại huyền bí của chính mình, về chi tiết có ý nghĩa nhất, huyền bí nhất, đó là vợ anh.
Một lần một bà cụ đội chiếc mũ nhăn nhúm đã lao ra giữa đường hỏi, xâm phạm đến giây phút riêng tư của anh:
- Anh chỉ hộ nhà Delaney ở đâu? Ở phố Smith hay phố Broad, tôi quên khuấy mất rồi, trí nhớ của tôi tồi quá. Anh ta là tay thầu khoán xây dựng cỡ bự, đã từ Glebe đến ở đây. Con gái ông ta lấy con trai cô em gái tôi.
Anh thanh niên, ít nhất cũng biết mặt Delaney, nhíu mày nói:
- Tôi là người lạ ở đây cụ ạ, - anh nói, mặt sa sầm lại. Anh bị bất ngờ.
Cảm thấy ngượng cho vẻ sống sượng đó.
- À, - bà cụ nói, miệng tỏ ra ngờ vực trước anh chàng râu mọc lởm chởm, - tôi nghĩ là anh cũng biết Delaney cơ đấy. Anh ta nổi lắm mà.
Nhưng anh thanh niên lắc đầu. Anh cảm thấy xấu hổ về điều gì đó. Sau đấy, anh ân hận, rồi lo cho số phận của bà cụ, nhưng anh không nói ra cái điều bí mật mà rốt cục cũng là sức mạnh của anh.
Anh thanh niên đánh xe thẳng về nhà sau phiên chợ giữa sự im lặng dễ chịu, giữa sự mơn trớn của cây cối và giữa mùi da thuộc hăng hắc. Quãng đường đã tràn ngập tâm hồn anh. Anh bắt đầu nhớ lại. Anh nhớ đến nhiều điều đơn giản nhưng đáng kinh ngạc: mẹ anh đã chải tóc bằng một chiếc bàn chải, những người lính trên tường thành ở Elsinore, hơi thở của con bò lang vào buổi bình minh, cái miệng cầu nguyện nhưng lòng chưa thành. Những kỷ niệm phong phú đều được ôn lại vào những buổi sáng tinh mơ.
Anh được nuôi dưỡng giữa lòng sùng đạo, nhưng anh vẫn chưa cần đến Chúa. Trong bộ quần áo cứng quẹo, anh khước từ mọi tiềm lực của lời kinh cầu. Anh vẫn còn cường tráng. Anh yêu cái cây nhẵn nhụi to cao mà anh còn để đứng sừng sững ngoài nhà. Anh đã yêu. Anh yêu vợ - người đang từ sau lều bước tới, tay xách xô nước, đầu đội chiếc mũ to có nan trông giống những nan hoa xe, và dưới mũ là khuôn mặt gầy guộc của chị. Anh yêu, và yêu mãnh liệt, nhưng đó vẫn là sức mạnh và tình yêu vật chất.
- Hừm, - anh nói, cố che giấu tình yêu của mình, - có chuyện gì thế? Có ai đến hả em?
- Chẳng có gì cả, - chị nói, vẻ rụt rè dưới cái mũ, và phân vân không biết có nên để lộ một dấu hiệu nào chăng. - Anh chờ đợi gì, - chị nói, - một động cơ hơi nước à?
Giọng chị vang lên thô bạo, phá tan sự im lặng lạnh lùng. Chị đứng đung đưa chiếc quai xô làm nó kêu cót két, âm thanh này khiến không khí bớt ngại ngùng. Chị cũng cảm thấy xấu hổ trước giọng nói của mình.
Chị xấu hổ vì đã không nói được những điều mình phải nói. Suốt ngày chị lắng nghe tiếng nhạc rung trên cổ bò, tiếng chim vang lên như tiếng cười, sự hiện diện của ngôi nhà yên tĩnh. Những suy nghĩ của chị
từng lải nhải ầm ĩ, nhưng giờ đây đã lắng xuống.
Chàng thanh niên, chồng chị, nhảy phịch từ trên xe xuống. Chiếc áo khoác chật ních, hở cả lưng.
- Áo anh chật quá, - chị sờ vào và nói.
- Trước sau rồi cũng vậy thôi.
Song anh hôn lên môi chị, và rõ ràng đấy là mục đích của anh, còn bất cứ những gì khác: lời nói, bộ yên cương, chiếc xe lách qua những gốc cây xám xịt, thậm chí cả chiếc áo co lên của anh, chỉ là một phần lễ nghi của một con chim quá ư tỉ mỉ.
Chị bỏ đi lòng đầy khoái cảm, miệng còn đem theo hơi thở của anh. Chị đi tìm con bò vàng, nó đứng ở đó từ bao lâu rồi, bụng kiên nhẫn, mõm thè lưỡi xanh lè. Con bò già được người phụ nữ trẻ này đặt cho cái tên là Julia để tỏ lòng ưu ái bà vợ cha xứ. Trước làn ánh sáng này, con bò duyên dáng của chị lại càng duyên dáng hơn, nó đưa mắt nhìn chị bước tới, hơi thở dịu ngọt để chào đón chị. Chị yêu con bò vàng như ánh đồng trong nắng màu cam của chiều tối. Thế giới mở ra. Cảnh thanh bình rơi vào cái xô. Bàn tay chị mới đây vừa vuốt ve lưng chồng, dù có suồng sã, lại phô bày thêm nữa những hành động yêu đương. Mọi thứ mà chị sờ vào đều biến đổi. Chị cúi đầu trước con bò và lắng nghe những âm thanh hòa bình.
Một lần, vào khoảng giờ này, có một người lạ mặt đến, họ nhớ mãi ông ta vì là người khách đầu tiên. Ông ta từ con đường mòn tiến lại phía cây chết chỉ dùng để buộc con bò vàng khi vắt sữa. Tiếng bước chân ông hòa cùng tiếng sữa chảy đều đều. Mãi sau chị mới ngẩng lên. Người khách có cái mũi dài, lưng vác một cái bị.
Ông ta bảo là mình đi Wullunya cách đây khá xa, chỗ có con sông lớn chảy qua.
- Chị đã đến Wullunya chưa? - Ông ta hỏi.
- Chưa, - chị trả lời. - Chưa bao giờ tôi đi xa đến thế.
Xa không tưởng. Chị ngồi kẹp chiếc xô sữa nằm giữa hai đầu gối. Con sông chảy cách chị xa lắm.
- Tôi mới chỉ đến Yuruga và đây thôi, - chị nói. - Ồ, cả Bangalay nữa, độ đôi ba lần.
- Tôi có mặt gần như khắp mọi nơi, - ông khách nói.
Chiếc áo cáu bẩn của ông ta chứng tỏ ông ta chẳng giàu sang gì, nhưng khuôn mặt chắc đã nhìn thấy nhiều, chiếc mũi cũng để lộ cho thấy điều đó.
- Ông có nhìn thấy những thổ dân chưa? - Chị vừa vắt sữa vừa hỏi, tiếng sữa chảy vang lên trong buổi chiều tối tĩnh mịch.
- Trời, - ông ta cười, - nhìn phát chán. Nhiều nơi còn bị bất ngờ ăn một mũi tên nữa ấy chứ.
Ông ta tỏ vẻ là người có học.
- Tôi quen một phụ nữ, - chị chua chát nói, - đã kể cho nghe rằng bọn thổ dân ấy lặn xuống đáy biển kiếm cá và bắt được thứ gì thì ngậm vào miệng mang lên.
Đôi mắt chị sáng lên khao khát một cái gì đó mà mình không có, hoặc cứ như chị chưa đi đây đi đó, và có lẽ sẽ chẳng thể đi được, vì cứ phải ngồi bên con bò của mình có những đầu vú chảy xệ trong bàn tay đau nhừ của chị.
- Chị có thích văn học không? - Người đó hỏi, tỏ vẻ mình cũng ham thích.
- Ông bảo sao? - Chị hỏi.
- Ý tôi muốn nói, chị còn trẻ thế liệu có thích đọc sách không?
- Tôi có đọc bốn cuốn, - chị nói. - Và khi còn ở Yuruga, tôi có đọc báo.
- Xem này, - người đó nói, thọc tay vào bị, - sách đấy.
Quả vậy, ông ta có vô khối những cuốn Kinh Thánh bọc bìa bóng loáng trong cái bị tướng.
- Có cả tranh, - ông ta nói. - Hai mươi bảy bức tranh khắc kẽm. Đây,
- ông ta nói, đây là bức tranh Samson đẩy ngôi điện thờ đổ sụp, còn đây là Job đang tẩn mẩn xem những nốt mụn nhọt của mình. Có thể ông nhà sẽ mua tặng chị một cuốn Kinh Thánh. Đó là một tặng phẩm hấp dẫn đối với một phụ nữ trẻ thích đọc sách.
- Chúng tôi đã có một cuốn rồi, - chị nói.
- Nhưng không phải cuốn có tranh.
- Không, - chị nói, - mà còn phải gọt khoai tây, may vá, chăm sóc bò và bổ củi khi anh ấy không có nhà, đôi lúc tôi cũng cầm cuốc đi làm cỏ mọc bừa bãi sau cơn mưa. Thời giờ đâu mà xem tranh, dù đó là những bức tranh trong Kinh Thánh?
Người đó dụi mũi.
- Chị là một phụ nữ thực tế, - ông ta nói.
Chị đẩy cái hộp cũ kỹ vừa ngồi lên để vắt sữa.
- Tôi chẳng biết mình là gì, - chị nói, - tôi chẳng bao giờ được học hành nhiều.
- Chị đã thấy thứ này bao giờ chưa? - Ông ta hỏi.
Ông lôi trong túi ra một chai cổ rụt, có nhãn hiệu Nước hấp dẫn chính cống Thompson, thuốc giảm mọi vết đau được bảo đảm an toàn (không nói bịp).
- Đầu tư vào vật này cũng tốt lắm chị ạ.
- Ồ, chồng tôi về rồi kìa - chị nói.
Nói rồi chị đi qua mảnh đất, sữa trắng bắn quanh xô. Dứt được ông ta nhẹ cả người vì chị bắt đầu thấy mình thiếu kinh nghiệm sống.
- Anh chàng đó là ai thế? - Chồng chị hỏi.
- Ông ta đi Wullunya, bị đựng đầy Kinh Thánh và cái nước của khỉ gì đó trong một cái chai.
- Còn xa mới đến Wullunya. - Anh nói khi người lạ mặt đang thu nhặt những cuốn sách trong túi, gói chúng vào những tờ giấy nhầu nát mang theo.
Ở bãi trống mà trước đây rất lâu là rừng rậm, bóng nắng tắt rất nhanh. Ngôi nhà của họ trông đến là tạm bợ. Bản thân họ cũng là những người lạ ở ngay nơi mình đang ở. Đèn thắp sáng thì nơi đó mới là của họ.
- Ta nên mời ông ta ăn cái gì đó không? - Stan Parker hỏi.
- Được thôi, - chị nói.
- Ông ta có thể ngủ ở bên ngoài hay ở hiên nhà, trên mấy cái túi ấy,
- người chồng nói.
- Nếu có xảy ra chuyện gì thì em không biết đâu đấy, - chị nói.
Bỗng nhiên chị có vẻ tràn ngập nỗi bực mình. Sự kích động chọc tức chị. Giờ đây chị đẹp. Những hành động quan trọng của chị làm choán ngợp cả căn buồng sáng đèn khi chị bàn công việc với người khách đầu tiên.
Còn người khách lạ với những cuốn Kinh Thánh, xoa tay vào nhau khi lòng tham lam đã bắt đầu giảm vì thấy mình thấp hèn và khuây khỏa, khi ông ta đã ngửi thấy mùi thịt mà người phụ nữ trẻ đang nướng ở bếp lò. Có ba dẻ sườn và một quả bầu dục lăn đi lăn lại trên cái vỉ nướng. Thịt xèo xèo mỡ, còn quả bầu dục phồng lên, lấp lánh những giọt máu li ti. Lúc ngồi chờ, trong mắt người khách lạ đầy vẻ buồn vì phải kiên nhẫn đợi hoặc vì lo rằng những miếng sườn tức giận kia cuối cùng có thể bị nổ tung.
- Ồ đúng, thức ăn, bổ dưỡng lắm, - người mang cái chai nước hấp dẫn, và là người chưa ăn gì ngày hôm đó liền thốt lên một tiếng thở dài.
- Còn thức uống nữa, - ông ta nói. - Có những người phủ nhận những đặc tính bổ dưỡng của rượu, nhưng rồi chị sẽ đọc, tôi tin vậy, chị là người có suy nghĩ nên thể nào chị sẽ đọc thấy rằng đây cũng là một hình thức, một hình thức, xin lưu ý chị, của món ăn trong sạch.
Người khách lạ nheo mắt như đang nhìn qua một kẽ hở. Điều đó làm tăng thêm sự tinh tế của lập luận. Ông ta hói đầu, không hói hẳn. Mớ tóc còn sót cố gắng tồn tại trên lớp da đầu màu xanh nhạt. Không đội mũ, bộ mặt rám nắng trông ít kinh nghiệm hơn ông ta thể hiện ra.
- Tôi có một ông chú được tẩm bổ như vậy. Hiện nay vẫn được nuôi như thế, - người phụ nữ trẻ nói, rồi đặt xuống bàn mấy chiếc chén trắng dày cộp.
- Đó chỉ là lý thuyết, - người khách lạ khẽ nói.
Song hứng lên, anh chồng đã lấy trên cái chạn khập khiễng xuống chai rượu mà anh đã giữ bấy lâu dành cho một dịp long trọng, và tại sao lại không phải là dịp này, vì lâu nay họ có khách nào lại chơi đâu. Cả lúc này nữa trong ánh đèn, ngôi nhà này đã được khẳng định là của họ. Mọi giây phút ngờ vực còn vương vấn lúc chập tối nay tan biến.
- Được - người thanh niên nói, dù có đồ ăn hay không cũng được, đây là giọt rượu rum ngon lành đấy.
- Cho nó phấn chấn con người, - người khách chêm vào như ta vẫn thường làm trước khi chuyển sang những chủ đề có ý nghĩa. - Nó làm tôi nhớ lại dịp ở bên bờ Biển Vàng của châu Phi, nơi tôi có một việc quan trọng với tù trưởng của một bộ lạc thổ dân.
- Trà của ông đây - người phụ nữ nói, cứ như chị muốn bịt tai lại.
Nhưng chồng chị chắc có lẽ đã nghe được nhiều hơn. Miệng anh sửng sốt trước miếng thịt béo mà họ vừa mới bắt đầu ăn.
- Bờ Biển Vàng hả? - Người chồng trẻ hỏi.
Cứ như sự bền vững của đồ đạc là một điều thần bí. Cứ như những hình ảnh lấp lánh khác mà anh thấy trong con người mình chưa được khám phá giờ đây khuấy động và gần như nổi lên trên bề mặt. Anh thấy ngứa ngáy nơi bàn tọa đang đặt trên ghế gỗ thông. Vợ anh đang thổi nguội một miếng thịt nóng cắm ngập cái nĩa, chị chỉ muốn đứng dậy và hôn vào hai hốc mắt chồng - để anh rời mắt đi.
Cuối cùng để cái miệng đầy đã có chỗ mà nói, người khách lạ giải thích:
- Lúc đó tôi đã tham gia vào một việc, có thể nói là cả công lẫn tư, nhằm điều tra khả năng mua gỗ mun của bộ lạc Ashanti. Những thổ dân rất khó chơi. Nếu không nhờ có một tù trưởng bị đau lưng thì chắc mọi việc đã chẳng đi đến đâu cả. Tôi bảo đưa ra bao nhiêu là rượu.
- Thế lúc đó ông không chìa cái món nước kia ra à? - Người phụ nữ hỏi.
- Món nước nào? - Người khách hỏi, tay đang lật nghiêng cái chai cứ như mình được mời, nhưng đồng thời cũng tỏ ra như không trông thấy.
- À, cái món mà ông mang theo trong túi ấy, - chị nói.
- Ồ, đó là việc khác. Đúng vậy - ông ta nói.
Ông ta mút miếng sườn trơ không còn tí thịt nào, miệng bóng nhẫy, nhưng đã ngậm lại.
Suốt cả buổi Stan Parker bị giày vò giữa vàng, gỗ mun và cuộc sống phàm tục bình yên của mình. Anh không muốn nhấc mũ khỏi móc và nói: Xin chào, tôi lên đường đến những miền xa xôi đây. Anh thấy chẳng bõ công làm việc đó. Anh có niềm khao khát tế nhị hơn. Như thể vẻ đẹp của đời này mọc lên từ giấc ngủ, trong căn buồng bằng gỗ chật ních, và anh có thể cầm nó trong tay. Những gì anh chưa bao giờ diễn tả có thể đột nhiên được nói thành lời. Chứa đựng trong anh là những lời ca ngợi tuyệt vời - về tình yêu và vẻ đẹp ẩn sâu dưới bề mặt nếu có thể tìm thấy.
Nhưng rồi anh chỉ nói vẻn vẹn:
- Bờ Biển Vàng hả? - Rồi với tay lấy chai rượu.
Sự bất lực và sức mạnh, tất cả đều cùng chảy trong mạch máu của anh.
- Lúc còn bé, - anh nói, - tôi có đọc những tác phẩm của Shakespeare. Chật vật lắm tôi cũng hiểu đôi chút. Chỉ hiểu đôi chút như mọi chuyện khác thôi.
- Văn học, - người khách lạ nói, - niềm an ủi lớn nhất của con người… Ồ, thật ra có lẽ chỉ có độ một, hai thứ có thể sánh cùng thôi.
- Đây, - người thiếu phụ nói, nhặt những mẩu xương đã gặm hết thịt ném cho con chó ở lối cửa.
Lòng chị trĩu nặng trước nỗi buồn của đêm tối, trước linh hồn đã rời bỏ của hai người lúc này không còn ném xương nữa. Mọi thứ văn thơ nào xuất hiện trong cuộc đàm thoại đều rất riêng tư. Mũi của người khách ửng đỏ khi nói đến vịnh Ethiopia. Chị có bắt gặp thần tình của chồng mình đôi lần nên đành miễn cưỡng tôn trọng.
- Đúng, - người khách lạ nói. - Nếu đấy không phải là niềm an ủi lớn lao nhất thì cũng đáng đề cập đến. Được đọc sách hay cũng có cái thú, chẳng khác gì ai đó căng lồng ngực hát bài thánh ca, hoặc lấy một chai rượu từ trên giá xuống. Rồi anh sẽ thấy thích thôi, tôi nói thực đó - ông ta uống một hơi hết chỗ rượu.
- Mặt khác, các vị được xếp đặt khác hẳn.
Nghe người đó nói thế chị lại cảm thấy như mình là trung tâm của câu chuyện, chị đứng tựa người vào chồng ngồi phía bên kia bàn. Chị đưa tay vuốt lớp lông trên cánh tay anh. Chị thấy khỏe hẳn lại.
- Thế là thế nào? - Chị hỏi.
- Bởi vì đấng Toàn năng chưa ra tay. Chị chưa bị nện vào đầu, đá xuống cầu thang và nhổ vào mặt đấy. Hiểu chưa?
Ông già này không những say rượu, mà có lẽ còn hơi bị thần kinh, Stan Parker cảm thấy thế. Nhưng hơi ấm ở người vợ tỏa trên vai anh làm anh tỉnh táo, tránh được những tình trạng như vậy.
- Cặp vợ chồng trẻ nào cũng đều như loài ăn cỏ vậy, - người khách lạ nói. - Họ không cạnh tranh. Thân phận cỏ nội hoa hèn. Họ chỉ cuộn lấy nhau trên giường thôi.
- Còn ông là loại người thích hợp để đi bán rong sách Kinh Thánh, - người thiếu phụ nói.
- Có đủ loại người, - người khách nhếch miệng ngáp. - Và nói đến Kinh Thánh, chị không thể tin được ngọn lửa trong lòng tôi mãnh liệt như thế nào. Tôi choáng ngợp. Đúng thế. Có điều ngọn lửa đó không được bền.
Tóc ông ta xõa xuống, một vài lọn trông đến thảm hại. Hai vợ chồng ngồi tựa vào nhau. Đúng vậy, họ không xúc động. Mặt họ vàng ánh lên sự thỏa mãn thầm kín.
- Bây giờ được anh chị cho phép, tôi đi ngả lưng ở một chỗ nào đó, - người khách nói, nới quần ra cho đỡ căng. - Lại có cả con quay ở đây kìa. Cái vật nhỏ bé xinh thật.
Ông ta chỉ từ xa vào cái vật trên bệ lò sưởi.
- Đó là cái nạo hạt nhục đậu khấu bằng bạc nhỏ tí tôi được tặng vào ngày cưới ấy mà.
- À, cưới xin à! Chúng ta luôn cố để đảm bảo cho bản thân mình!
Ông ta được bố trí nằm ngoài nhà, trên một, hai cái túi. Ông ta ngủ liền.
Mảnh trăng say đắm nhô lên khỏi ngọn cây bất tử. Túp lều hình chữ nhật nằm xa xa dưới ánh trăng. Bên trong, lửa đã tàn, ngọn lửa không còn làm ấm da người, dẫn đến hậu quả là cái thứ thi ca mà con người dám mộng đến thật là ngốc nghếch. Thói quen đã ngự trị trong người những ai đang cởi áo xống chuẩn bị đi ngủ. Lưng họ xây vào nhau, nhưng họ biết động tác sắp tới phải làm là gì. Họ biết bàn tay họ đang đáp lại nhau. Họ nhận ra tiếng thở dài của cái giường.
- Amy em, - Stan Parker nói vào má vợ.
Sự tĩnh lặng thật phức tạp.
- Chặc… chặc…, - chị nói. - Ông già ở ngoài nhà đấy.
Nhưng thân hình anh đang ôm ấp, choán lấy người chị. Họ hòa vào nhau trong bóng tối, tràn trề sung sướng. Những bến bờ âu yếm, vuốt ve mở ra chào đón con tàu của họ. Cơn ngủ ùa ra đón họ, dưới những hàng cây.
Cuối cùng bình minh đến, tràn ngập tiếng chim, tiếng con chó lông đỏ sủa đuổi một con thỏ rừng trong sương sớm và Amy Parker, vẫn người thiếu phụ gầy, mặt còn ngái ngủ, ngồi dậy và nhớ đến ông già bên ngoài nhà.
- Có lẽ ông ta còn ngồi đợi ăn sáng, anh Stan ạ, chờ cái món thịt muối. Lẽ ra em phải ngâm nước nhưng quên mất.
- Ông ta say như chết, chẳng để ý mấy thứ như thịt muối đâu. Để rồi xem, - người chồng hững hờ nói, vì điều mà anh đang quan tâm là hơi ấm của giấc ngủ và hình hài của thân thể họ còn hằn trên chăn đệm.
- Nào, Stan, buông em ra nào? - Chị cười.
Tiếng dép của chị lê trên sàn khi chị mò mẫm tìm áo xống.
- Ô này, - chị nói, khi rũ tóc cho mượt lại, - ô này, chị nói, - anh xem có kỳ lạ không, ông ta bỏ đi rồi.
Đúng vậy. Chỉ còn trơ lại những cái túi ông ta đã ngủ trên đó, trước lúc một vấn đề nào đó thuộc lương tâm đã thôi thúc ông ta ra đi, đến chỗ con sông lớn mà ông định tìm đến.
Lát sau, khi đang quét dọn chỗ ông ta ngủ, người thiếu phụ thấy không tài nào quên được ông ta. Rất ít ai đã đi vào cuộc đời của chị như vậy. Chị nhớ đến những mụn cơm trên những khuôn mặt và màu mắt những người đó. Chắc chị cũng muốn kéo dài những giấc mơ của mình và lôi những hình ảnh đó ra khỏi gương. Vừa hồi tưởng lại cơn mơ và rũ bỏ những ký ức phản xạ khỏi những mặt gương vừa quét sàn hiên chị chợt nhớ mình phải vào nhà xem những đồ đạc của cải còn thật sự ở đó không. Cũng chẳng có gì để chị tự hào nhiều lắm. Chẳng có gì thật sự vô dụng, trừ cái nạo bằng bạc nhỏ tí.
Thế rồi lớp da lạnh của chị nóng bừng bừng.
- Anh Stan, - chị vừa gọi vừa chạy, váy lòa xòa đuổi lũ gà chạy tán loạn. - Anh Stan, - chị chạy, giẫm nát cả những đám cây bạc hà mượt như nhung, - này anh, - chị cố gắng nói thật rõ, - anh có biết lão già đã làm gì không? Lão xoáy mất cái nạo bạc rồi.
Người chồng tay lấm đất. Đất ẩm, đen và dễ chịu.
Anh huýt sáo.
- Thế à? - Anh nói. - Lão già chó chết!
Chị nhìn chiếc cổ trần của anh. Những cây cải bắp xanh rờn vào những buổi sáng như thế này.
- Nó cũng chẳng dùng được vào việc gì, - anh nói.
- Đã đành.
Nhưng những lời nói của chị nghe bực tức và chậm rãi, vang đến tận nhà. Đã đành là chẳng bao giờ dùng đến nó, trừ có mỗi lần cầm nó vào cái buổi sáng hai người lọc cọc trên chiếc xe rời Yuruga qua khu nhà và qua chỗ con bò chết. Hoặc khi những tia lửa từ bếp lò sưởi bắn ra vào buổi chiều tối lúc lão già đi rao bán Kinh Thánh ba hoa thì cái nạo bạc rốt cuộc là món kho báu duy nhất của chị, Bờ Biển Vàng của chị, chỉ có điều nó có thực.
Stan Parker, chưa bao giờ có ý định nắm lấy sự thật một cách trọn vẹn, nên ít khi là nạn nhân của sự lừa dối đại loại như vậy. Cái Bờ Biển Vàng của anh vẫn còn lóng lánh trong niềm hứa hẹn mờ ảo khi anh bới cỏ trên mảnh đất của mình, khi anh chặt cây và căng hàng rào kẽm mà anh đặt quanh những gì là của anh. Lúc này mọi thứ đó gần như bị vây kín. Nhưng còn những gì khác là của anh, anh không nói được. Liệu cuộc sống đầy khát vọng của anh có thể tồn tại sau vòng hàng rào kẽm được không? Đôi mắt anh mang vẻ xa vời khi nhìn vào những khoảng xa. Chính vì vậy anh đã bắt tay vào việc với một vẻ sốt ruột, thậm chí đam mê, khi chặt những khúc gỗ vẫn nằm nguyên đó, để rồi cuối cùng quẳng rìu đi, vẻ khinh bỉ, tỏ ra rằng có cái gì đó mà gỗ sẽ không bao giờ tiết lộ. Anh cũng thường lắng nghe những âm thanh quanh mình, những tiếng thì thầm không rõ và vô tận, mà qua đó một chủ đề sẽ đe dọa bùng nổ, một chủ đề sẽ tiếp tục đe dọa.
Trong lúc ấy, anh già đi một chút. Cơ thể anh rắn chắc như những bức tượng có cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Và đối với người hay suy đoán bình thường, không có dấu hiệu gì tỏ ra rằng cả linh hồn anh cũng cuối cùng sẽ không thể rắn lại thành một hình thù gọn ghẽ và độc lập mà những linh hồn khác cần phải có.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cây Người
Patrick White
Cây Người - Patrick White
https://isach.info/story.php?story=cay_nguoi__patrick_white