Chương 4
trong phòng Sâu Bướm, Bullseye rầu rĩ rên rỉ. Jessie vỗ về chú ngựa. Cô biết nó đang nhớ Woody. “Tất cả rồi sẽ ổn thôi Bullseye ạ.”
“Woody sẽ đi cùng Andy đến trường đại học.” Buzz tiếp lời. “Đó là điều mà cậu ấy vẫn hằng mong đợi.”
“Oaaaaa!” Hamm thốt lên từ trên bệ cửa sổ. Anh đang quan sát lũ trẻ trên sân chơi. “Chúng đang xếp hàng rồi kia!”
“Mọi người vào vị trí nào!” Buzz ra lệnh.
Chuông reo vang. Đám đồ chơi nghe thấy tiếng la hét và cười đùa bên ngoài hành lang. Những tiếng bước chân dồn dập chạy tới cửa phòng.
“Cuối cùng cũng tới lúc!” Rex hô lên, dang rộng cánh tay của mình. “Tớ sẽ được chơi đùa!” Anh chàng đứng đối diện với cánh cửa. “Đến với ta nào!”
Buzz nhìn quanh. Anh nhận thấy các đồ chơi khác trong phòng Sâu Bướm đang lùi xa khỏi cánh cửa. Chúng chui vào các rổ đựng đồ chơi hoặc trốn ra sau bàn ghế.
Có điều gì đó không ổn ở đây. Buzz chưa kịp cảnh báo cho bạn bè của mình thì cánh cửa mở tung, đánh bật Rex bay tới cuối phòng. Đám đồ chơi có vẻ yếu ớt đi trông thấy khi một lũ trẻ con lao rầm rầm vào phòng. Những bàn tay nhỏ xíu háo hức tóm lấy từng món đồ chơi của Andy.
Một cô bé và một cậu bé kéo dãn Slinky quá mức. Một chú bé buộc Bà Đầu Khoai Tây vào một chiếc tàu hỏa rồi ném nó vào tường khiến cho tất cả các bộ phận của bà văng ra tứ tung. Một cô bé lại dùng tóc của Jessie làm chổi vẽ. Cô bé khác nữa thì nhúng Hamm vào hồ, kim tuyến và mỳ ống đã nguội.
Một cô bé dùng đầu của Buzz làm búa cho tới khi có cậu bé khác tới cướp mất vương miện bằng giấy mà cô đang đội. Thế là cô khóc ré lên và quẳng Buzz đi. Anh chàng hạ cánh xuống bệ cửa sổ, nơi anh có thể nhìn rõ phòng Bươm Bướm ở phía bên kia sân.
Ở bên đó là một thế giới hoàn toàn khác. Trong phòng Bươm Bướm, lũ trẻ ôm ấp Lotso và bè bạn của lão trong khi nghe cô giáo kể chuyện. Lũ trẻ âu yếm ôm lấy những món đồ chơi của mình.
Ở bên đó thực sự đúng là thiên đường. Nhưng còn ở bên này…
Bàn tay của một cậu bé vươn lên tóm lấy Buzz, kéo anh trở lại đám hỗn độn.
o O o
“Có một con rắn trong ủng của tôi!” Tiếng nói vang lên từ hộp thu âm của Woody. Anh đang ở trong phòng của Bonnie.
Bonnie kéo dây cót của anh chàng một lần nữa. “Tớ rất muốn gia nhập đội của các cậu, nhưng trước tiên tớ phải hát một bài đã.”
Bonnie nhoẻn cười. “Một anh Cảnh sát trưởng!” Cô bé thả Woody xuống chiếc ghế bên một chiếc bàn có đám thú nhồi bông vây quanh.
“Tránh ra nào, Ngài Pricklepants!” Bonnie nói, đồng thời đẩy chú nhím mặc quần yếm sang một bên. “Chúng ta có khách!” Bonnie nhún nhảy. “Anh có muốn uống cà phê không?” Cô bé sắp ra một loạt cốc và giả vờ rót nước từ ấm. “Nó rất tốt cho anh, nhưng đừng uống quá nhiều nhé không thì anh sẽ phải đi – chờ chút tớ sẽ quay lại ngay!” Bonnie lao vội ra khỏi phòng.
Ngay khi cô bé vừa đi khỏi, Woody nhìn quanh. Số đồ chơi còn lại vẫn bất động tại chỗ. “Suỵtttt! Này! Xin chào!” Woody thì thầm với chú kỳ lân ngồi đối diện. “Các bạn có thể nói cho tớ biết mình đang ở đâu không?”
Chú nhím quay sang suỵt với Woody.
“Anh bạn này chỉ đang hỏi thôi mà.” Chú kỳ lân nói.
“Vậy thì xin thứ lỗi!” Chú nhím nổi cáu. “Tớ chỉ đang cố gắng nhập vai thôi!”
“Tên tớ là Buttercup.” Chú kỳ lân nói với Woody.
Chú nhím cũng quay sang suỵt với cậu ta.
“Tớ là Trixie.” Cô nàng tam giác long tham gia cuộc nói chuyện.
Ngài Pricklepants cau có với cô. “Suỵttttttt!”
Cô nàng cũng quay sang suỵt ngay lại với anh ta.
Woody vẫy tay, cố gắng thu hút sự chú ý. “Này các cậu! Tớ không biết mình đang ở đâu hế…”
“Chúng ta đang ở trong một quán cà phê tại Paris hoặc Jersey.” Trixie đáp lại.
“Ở đây bọn mình nhập vai nhiều lắm.” Buttercup giải thích. “Cứ thả lỏng, vui vẻ rồi cậu sẽ ổn thôi!”
Woody lắc đầu. Những món đồ chơi này chẳng hiểu gì hết! Nhưng tiếng xả bồn cầu vang lên trước khi anh có thể hỏi thêm. Bonnie đã chạy vào phòng.
“Ai muốn ăn trưa nào?” Cô bé ấn các nút trên chiếc lò vi sóng đồ chơi rồi bê một chiếc đĩa ra. Cô đặt một chiếc bánh kẹp trước mặt Woody. “Món này được làm từ nguyên liệu đặc biệt đấy.” Cô bé nói, nhấc chiếc bánh lên cho anh xem. “Kẹo dẻo!” Cô thảy một viên vào mồm rồi kéo dây cót của Woody một lần nữa.
“Ai đó đã đầu độc giếng nước rồi!” Hộp thu âm thông báo.
Bonnie nhổ viên kẹo dẻo ra khỏi miệng. “Đầu độc ư? Ai lại đi làm điều kinh khủng như thế cơ chứ?” cô bé quay lại và nhặt lên một búp bê khác, đồng thời nhại một điệu cười ma quái. “Hee-hee-hee-hee-hee! Mụ phù thủy đáng sợ đây!” Bonnie cho mụ phù thủy bay quanh phòng. “Hãy coi chừng!”
Bonnie chạy vào phòng thay đồ. “Chúng ta cần tìm một con tàu vũ trụ để chạy trốn khỏi mụ phù thủy!”
Khi cô bé đã đi khỏi, Trixie ghé sang phía Woody. “Cậu diễn tốt lắm!”
“Cậu được huấn luyện theo bài bản truyền thống phải không?” Ngài Pricklepants hỏi.
“Nghe này.” Woody nói, “tớ chỉ cần trốn ra khỏi đây…”
“Không có lối thoát nào hết!” Buttercup thốt lên đầy bi đát.
Woody kinh hoàng nhìn chằm chằm vào chú kỳ lân.
“Tớ đùa thôi mà.” Chú kỳ lân nói. “Cửa ra ở ngay kia kìa.”
“Tớ tìm thấy tàu vũ trụ rồi!” Bonnie ré lên. Đám đồ chơi trở nên bất động ngay khi cô bé bước ra khỏi phòng thay đồ. Cô bé đang cầm theo chiếc tên lửa được chế từ hộp giày cũ.
“Nhanh chóng lên tàu nào!” Bonnie giả giọng Woody. “Xin quý khách thắt chặt dây an toàn và gấp bàn ăn lại!” Cô bé ném tất cả đồ chơi vào hộp rồi đặt lên giường. “Mọi người bám chặt nhé, có thể chuyến bay sẽ hơi xóc đấy! Ba! Hai! Một! Bùmmm!”
Bonnie nhảy uỳnh xuống giường, làm cho đám đồ chơi bật tung lên.
Tất cả đều hạ cánh xuống giường. “Oaaa!” Bonnie ôm chặt Woody. “Cậu đã thành công rồi anh chàng cao bồi ạ! Cậu đã cứu được chúng tớ!”
Woody mỉm cười với đám đồ chơi xung quanh. Anh không nhớ nổi lần gần nhất mình vui vẻ như thế này là từ bao giờ.
o O o
“Ôi trời ạ, lò xo của tớ xoắn hết cả rồi!” Slinky than vãn. Anh chàng nhìn quanh quan sát các bạn mình, những người đang nằm rải rác khắp phòng Sâu Bướm.
“Đuôi của tớ!” Rex hét lên. “Đuôi tớ đâu mất rồi?”
Ông bà Đầu Khoai Tây đang đổi lại các bộ phận của mình. Lũ trẻ đã làm chúng lộn tùng phèo hết cả lên!
“Tớ chưa từng có giờ chơi nào vất vả tới thế.” Buzz nói, vặn vẹo lại sống lưng.
“Andy chưa bao giờ chơi với bọn mình theo cách đó!” Rex phàn nàn sau khi kéo được chiếc đuôi của mình ra khỏi tấm bảng dụng cụ.
Lũ đồ chơi quay sang nhìn lẫn nhau. Chúng phải làm gì đây?
“Chúng ta đành phải cố chấp nhận việc này thôi.” Cuối cùng Jessie lên tiếng.
“Chúng ta đáng ra phải được xếp sang phòng Bươm Bướm!” Ông Đầu Khoai Tây siết chặt tay thành nắm đấm. “Với lũ trẻ lớn hơn!”
“Chúng ta sẽ làm rõ chuyện này.” Buzz hứa. “Tớ sẽ đề nghị với Lotso chuyển chúng ta sang phòng của họ.”
Buzz sải bước tới cánh của phòng tắm. Anh trèo lên bàn rồi nhảy bám vào tay nắm cửa. Nhưng dù cho anh có đung đưa lên xuống thế nào nó cũng không chịu xoay. “Các cậu thử cánh cửa kia xem!” Anh chỉ tay vào cửa thông ra hành lang.
Jessie cũng nhảy lên và đu lấy tay nắm. “Nó bị khóa rồi!”
“Cửa này cũng thế!” Slinky hô lên từ cánh cửa dẫn ra sân chơi.
Buzz nhảy xuống mặt đất. “Thử cửa sổ xem.”
Hamm đánh giá ổ khóa với con mắt hiểu biết. “Ừm không ổn rồi. Đây là ổ khóa Fenster Schneckler 380 – ổ khóa chống trẻ em tốt nhất trên thế giới.”
Bà Đầu Khoai Tây mở to mắt kinh hoàng rồi bật khóc, “Chúng ta bị nhốt ở đây rồi!”
“Gượm đã!” Buzz lên tiếng, “các cậu có thấy ô vòm kia không?”
Anh chỉ lên cánh cửa sổ tí hon bên trên cánh cửa thông với hành lang. Nó đang mở toang.
Ông Đầu Khoai Tây rên rỉ. “Ồ ý tưởng tuyệt lắm! Chúng ta phải làm thế nào để lên đó bây giờ?”
Buzz gọi mọi người đến bên một chiếc xe đẩy, nó có một tay cầm và các bánh xe giống như máy cắt cỏ. “Tất cả hợp sức nhé! Đếm đến ba nào! Một. Hai…”
“Ba!” Jessie hô lên.
Đám đồ chơi của Andy lao hết tốc độ, đẩy chiếc xe chạy nhanh nhất có thể. “Thả ra mau!” Jessie hét. Đám đồ chơi buông tay đồng loạt. Buzz nhảy phốc lên trên tay cầm trong khi món đồ chơi vẫn đang lao hết tốc lực.
Chiếc xe đẩy va vào thành bàn và phóng Buzz lên không. Ngay phía trên là dây treo tranh ảnh của lũ trẻ. Buzz nắm lấy sợi dây, làm các bức vẽ bay tứ tung. Anh trượt theo nó. Khi đã tới điểm cuối cùng, anh chàng đạp vào cán chổi để lấy đà, rồi bật tung đôi cánh bay qua ô vòm.
“Cậu ấy thành công rồi!” Rex hô lên.
“Làm tốt lắm Buzz!” Jessie hoan hỉ. Buzz tháo sợi len buộc quanh người rồi thả nó xuống cho bạn bè của mình.
Tất cả đã nắm chặt một đầu của sợi dây. Buzz buộc chặt đầu còn lại quanh thắt lưng và đang chuẩn bị trèo xuống hành lang thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện. Anh dừng phắt lại.
“Mày thấy bọn nó chơi vui đến mức nào không?” Chunk, món đồ chơi quái vật hát rock nói trong khi nhún nhảy dọc hành lang. Gã đi cùng với Twitch, anh chàng đầu ruồi cơ bắp. “Suỵt!” Twitch nói. “Lỡ bọn nó nghe thấy mày thì toi.”
Buzz đông cứng. Ở phía bên kia hành lang, trước cửa phòng Bươm Bướm, Ken và Barbie đang chúc nhau ngủ ngon thì hai gã kia bước tới lôi Ken đi cùng.
“Đi nào Romeo.” Twitch nói. “Bọn tao muộn mất rồi.”
Ken và đám đồ chơi dữ tợn biến mất vào trong phòng chờ giáo viên tối om.
Buzz lặng lẽ tụt xuống sàn nhà. Anh tháo sợi len ra khỏi thắt lưng rồi nhanh chóng bám theo họ.
Ken, Twitch và Chunk bước tới trước một máy bán hàng tự động. Ken mở nắp ở dưới rồi tất cả cùng bước vào trong.
Buzz vẫn theo sát nút. Bên trong máy, anh thấy có Twitch, Chunk, Ken, tên bạch tuộc đồ chơi Stretch và gã người máy Sparks. Tất cả bọn chúng đang tụ tập quanh bàn, đánh bạc bằng tiền đồ chơi, pin và đồ nữ trang bằng nhựa. Buzz lẩn trong bóng tối, chăm chú quan sát.
“Này, tụi bay nghĩ gì về bọn lính mới?” Ken hỏi khi đám còn lại đang đặt cược. “Có tên nào có khả năng làm quản lý không?”
“Dìm hết chúng vào hố cát đi.” Stretch đùa cợt.
“Hoặc để cho lũ trẻ con xử lý cũng được!” Twitch gào lên.
“Còn gã đồ chơi vũ trụ thì sao?” Ken hỏi. “Trông có vẻ được việc đấy.” Buzz giật nảy người. Chúng đang nói về anh!
“Đám đồ chơi đó toàn là đồ bỏ đi.” Twitch kết luận. “Chúng không trụ nổi quá một tuần đâu!”
Buzz choáng váng. Đồ bỏ đi ư? Một tuần? Anh phải đi báo ngay với mọi người mới được! Nhưng khi quay lại, anh thấy mình đang mặt đối mặt với Bé Bự.
Cậu bé búp bê khổng lồ tóm lấy Buzz rồi ném anh ra giữa quầng sáng. Twitch và Chunk ngay lập tức giữ chặt lấy hai tay Buzz.
“Ố ồ.” Ken thốt lên. “Chúng ta vinh dự được ai tham gia cùng thế này?”
“Thả tôi ra!” Buzz gào.
“Lôi nó vào thư viện.” Ken ra lệnh.
“Khônggg!” Buzz la lên nhưng ngay lập tức bị một chiếc tất hề trùm kín mặt. Tiếng hét của anh phát ra trong câm lặng.
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi