Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
ỹ quốc đây rồi. Erin không ngây ngô để tin rằng đường sá ở đây đều lát bằng vàng cả, nhưng nàng đã quyết dùng mảnh đất này để làm nơi tạo thời cơ. Thời cơ của nàng.
Điều đập mạnh vào nàng trước hết là tốc độ, ai nấy đều có vẻ vội vã lạ lùng. Tốt thôi, rồi nàng cũng sẽ vội vàng, nàng nghĩ như thế khi ngồi đằng sau xe của bà chị họ, và nàng cố gắng bình tĩnh hết sức.
Cái lạnh cũng làm cho nàng kinh ngạc, cái lạnh điếng người, nhức xương, cái lạnh nàng không bao giờ gặp ở Ai Len, nơi có thời tiết ôn hòa, dễ chịu. Nhưng tuyết thì lại là một điều hết sức lạ lùng, khiến cho ta cảm thấy ít bị phiền phức hơn. Những đống tuyết chưa bao giờ nàng thấy, phủ tràn khắp đồi núi, chảy xuống thành đống ở hai bên vệ đường. Bầu trời trên cao cũng khác, không khí chung quanh nàng cũng khác, Erin tự nhủ: nếu nàng cứ trố mắt ra nhìn thì đã sao, rồi nàng mỉm cười khi đưa mắt nhìn mọi vật.
Bruke đã nói thật. Công việc giấy tờ anh đã lo xong trong vòng mấy hôm, sau ngày anh đề nghị cho nàng một việc làm bên kia bờ Đại Tây Dương. Anh để nàng ở lại với gia đình bà chị họ của nàng ở phi trường Virginia, dặn dò rằng anh sẽ gặp nàng trong hai ngày sau, để nàng có thì giờ ổn định chỗ ở. Thế là được rồi. Nhưng Erin cứ vẫn bồn chồn trong dạ.
Nàng đã hi vọng anh sẽ nói nhiều hơn. Nàng đã hi vọng - có lẽ ngốc nghếch chăng, anh sẽ hài lòng lắm vì nàng đã đến đây. Nàng lại còn chờ mong thấy được nụ cười nửa miệng ấy, thấy được niềm vui thích trong đôi mắt anh, hoặc là cảm thấy ngón tay anh búng nhẹ vào má nàng. Nhưng anh chỉ xua nàng đi như ông chủ xua nhân viên. Erin thấy rõ tình trạng của hai người lúc ấy, sẽ không còn những giờ phút nhảy valse nữa, hay là những lúc ôm nhau điên cuồng nữa.
Nàng ao ước lãi sẽ có những giờ phút như thế ư? Điều quỷ quái là nàng cứ nghĩ đến Burke Logan mãi, khi nàng đặt chân lên đất Mỹ. Cái gì đó đã cho nàng biết là cả anh cùng đất nước này, đều là những dịp may tình cờ đến với nàng. Thỉnh thoảng nàng phối hợp cả hai lại, và nàng nhận ra rằng nàng muốn có cả hai. Nàng biết thế, nếu nàng quyết định ổn định đời sống chỉ vì đất nước này, thì quả thật nàng điên rồi.
Trời thật đẹp, những dãy núi mờ mờ xa xa nhắc nàng nhớ về quê hương nàng, khiến nàng thấy yên ổn trong lòng, trong lúc đó tiếng ù ù của xe cộ chen lấn nhau trong đường ba lối đi, quả thật là lạ lùng đối với nàng và đã kích thích nàng vô cùng. Erin thấy cảnh vật chung quanh đã phối hợp nhau một cách rất tài tình, và nàng đã thấy nhiều hứa hẹn trong tương lai.
Adelia nhích người lại, mỉm cười với cô em họ ở đằng sau. Chị nói:
- Chị nhớ ngày đầu tiên chị đến đây, Pac Paddy đón chị cũng ở phi trường này. Chị cảm thấy như mình bị lọt vào giữa một đám xiếc vậy.
- Em sẽ quen thôi.
Erin cười với chị, rồi nàng lại nhìn ra cửa xe:
- Em sẽ quen rất nhanh cho chị xem, vì em tin là em đã thực sự ở đây rồi.
- Chị rất cảm ơn Burke.
Chị lại quay sang nói nhỏ với Brady, chú bé đang quậy trong chỗ ngồi, chị đưa cho chú con chó nhồi bong để dỗ chú. Chị nói tiếp:
- Khi trở về Ai Len, chị chưa bao giờ có ý nghĩ là vợ chồng chị lại đem theo người trong gia đình về nhà được.
Một cảm giác có lỗi rân ran trong người khiến nàng mất vui, nàng đáp lại lời chị:
- Em biết chuyện xảy ra quá đột ngột, em rất biết ơn chị, chị Dee à.
- Ồ, ơn nghĩa quái gì. Chị thấy mình như trẻ lại, có người bạn thân đến ở lại chơi thôi. Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc đấy.
Ý nghĩ chợt đến, Adelia quyết định liền, chị nói với chồng:
- Anh Travis này, tổ chức buổi tiệc cho thật nghiêm túc, anh nghĩ sao?
- Anh thấy mình nên tổ chức.
Erin chen vào:
- Em không muốn anh chị phải bận rộn đâu đấy.
- Nếu cô không để cho Dee bận rộn thì cô làm cho chị ấy buồn lòng đấy.
Travis nói một cách chân thật. Họ rẽ qua xa lộ để về hướng Maryland. Anh nói với vợ:
- Gần đến nhà rồi, cưng!
- Em quá xôn xao trong người chẳng khác gì lúc ra đi. Này Brendon, nếu con cứ nghịch với em con, thì con sẽ phải bị nhốt trong phòng cho đến sáng mai đấy.
Dee thở dài rồi quay người đi.
Travis liếc nhìn vợ, lo lắng, anh hỏi:
- Em khỏe chứ?
- Chúng quậy quá!
Chị vỗ vỗ lên bàn tay chồng để lấy lại một ít thư thái trong người:
- Có lẽ chúng đã cãi cọ nhau rồi đấy.
Càng đến gần nhà. Erin càng nôn nóng. Nàng nói với chị:
- Em rất thích chơi với trẻ con. Hay là chị để em trả ơn cho chị đã em đem đi như thế này nhé.
- Cô là người trong nhà mà.
Adelia chỉ nói thế rồi chị ngồi thẳng người lên khi xe đã chạy vào giữa các trụ dẫn vào nhà. Chị nói:
- Chào mừng em đến Royal Mendows. Chúc em vui vẻ.
Erin không biết phải nói sao cho hết lời. Dinh cơ quá đồ sộ. Nàng thấy phấn khởi trong người. Ánh mặt trời chói chang trên tuyết tháng hai, tạo nên một lớp vỏ vụn mỏng sáng long lanh. Erin nhận ra diện tích rộng đến hàng chục mẫu là ít. Cả một vùng mênh mông trắng xóa lung linh. Cả cây cối cũng phủ dầy tuyết, nước đá trong veo lạnh lẽo chạy dài xuống từ các cành cây. Nàng tưởng như là vùng đất thần tiên, rồi bỗng nàng thấy Erin thẹn trong lòng.
Khi ngồi nhà đã hiện ra, nàng chỉ biết đứng đấy mà nhìn. Nàng chưa bao giờ thấy một ngôi nhà lớn đến thế, xinh đẹp đến thế. Những trụ đá vươn lên vững chắc uy nghiêm trên mặt đất trắng xóa. Những chiếc ban công bao quanh bằng sắt rèn tăng thêm vẻ duyên dáng của những chiếc cửa sổ xinh xắn. Erin thì thầm:
- Đẹp quá, chưa bao giờ em thấy được ngôi nhà đẹp như thế này.
- Chị cũng cứ mãi nghĩ như em thế đấy.
Dee với tay tháo nịt an toàn cho Brady khi Travis vừa dừng xe lại. Chị nói tiếp:
- Mỗi lần chị nhìn lại, lại thấy nó quá đẹp. Nào, nhóc, đến nhà rồi đấy.
Ngồi ở ghế sau, cả Brendon lẫn Keeley đều la lên:
- Bác Paddy!
Chúng bước xuống xe, lấy chân đá vào tuyết. Một người đàn ông thấp, vạm vỡ, tóc quân xám, khuôn mặt xấu xí dang rộng hai cánh tay đón lấy chúng.
Hannah nói với Dee:
- Cô đưa cháu nhỏ cho tôi. Cô đã mang thai hai đứa trong bụng rồi! Cứ để cho đàn ông họ lo chuyển hành lý cho, cô vào nhà uống trà nóng và hơ chân đi.
Dee đáp:
- Đứng náo lên đấy, bà!
Khi ông bác ôm chặt chị vào lòng, chị cười phá lên.
- Cháu ngoan của bác khỏe chứ?
- Dạ quá khỏe, cháu rất vui trở về nhà bình an. Bác xem cháu mang theo ai từ Skibbereen kia kìa.
Chị vừa cười vừa đưa tay chỉ vào Erin:
- Bác Paddy, bác còn nhớ Erin McKinnon chứ. Con gái của Mary và Matthew McKinnon đấy.
- Erin McKinnon à?
Mặt ông nhăn nhúm lại khi ông cố nhớ. Thế rồi mặt ông sáng ra. Ông ré lên:
- Erin McKinnon đấy à? Nói thật cháu biết, lần cuối bác gặp cháu, cháu còn bé tí. Thỉnh thoảng bác nhậu với ba cháu mà, nhưng chắc là cháu không nhớ đâu.
- Dạ không, nhưng người làng cứ nhắc đến bác Paddy Cunnane mãi.
- Bây giờ họ còn nhắc à?
Ông cười toe toét như là ông biết chắc họ nhắc đến ông:
- Thôi, vào trong nhà đi kẻo lạnh.
- Để cháu giúp chuyển đồ đạc vào nhà đã.
Erin phụ giúp khi Adelia xua bầy con vào nhà. Nhưng Travis lại nói với nàng khi anh kéo xuống bao hành lý đầu tiên:
- Nếu cô vào nhà với Dee thì tốt, vả lại để chị ấy chỉ phòng cho cô.
Y như khi họ ngồi trong xe, anh luôn luôn để mắt theo dõi vợ:
- Cô ấy không thích nghe ai nói là mình mệt mỏi hết, có cô chuyện trò để cô ấy bớt làm việc thì hay đấy.
Erin đứng lại một chốc, nàng phân vân không biết nên đem hành lý của mình vào hay là làm theo lời anh yêu cầu. Rồi nàng đáp:
- Thôi được, em theo lời anh.
- Nếu cô ngồi uống trà với chị thì lại càng hay đấy.
Erin nghĩ bụng nên theo làm theo lời anh ấy. Nàng chồm người lên, hôn vào hai má Travis:
- Vợ anh thật là diễm phúc. Em thấy chị ấy nghỉ ngơi chứ có hay biết công việc gì đâu.
Tuy nhiên nàng cũng xách một chiếc vali đem theo vào nhà.
Nàng thấy ấm áp liền khi vào nhà, không phải vì thay đổi nhiệt độ mà vì màu sắc và không khí trong nhà. Những đứa bé chạy khắp các phòng, như muốn để xem có cái gì thay đổi không, trong thời gian chúng đi vắng.
Dee đã cởi găng tay để trên chiếc bàn trang hoàng sặc sỡ ở giữa phòng khách, chị nói:
- Trước hết là em lên lầu xem phòng của em cái đã.
Chị quàng lấy cánh tay Erin, dẫn nàng lên lầu:
- Em phải nói cho chị biết em có thích cái phòng hay không. Nếu không vừa ý, chị sẽ kiếm phòng khác cho em.
Erin chỉ biết gật đầu. Khung cảnh chung quanh khiến cho nàng khó ăn khó nói quá. Adelia mở cửa một căn phòng và ra dấu cho nàng bước vào.
- Đây là phòng khách. Chị muốn mình sẽ có thì giờ để kiếm hoa cho em.
Chị liếc mắt nhìn quanh, lấy làm tiếc chị không đích thân sửa sang lại chút đỉnh.
- Phòng tắm ở đằng cuối phòng khách ấy, chị rất bực vì mấy đứa trẻ cứ vắt khăn ướt quanh phòng và để ngổn ngang quá.
Căn phòng quét màu hồng nhạt, kê một chiếc giường bằng đồng lớn và lót một tấm thảm thật dày. Chiếc tủ bằng gỗ gụ bóng loáng, những tay kéo bằng đồng bóng lộn, một tấm gương soi cao, lồng khung, treo trên bàn giấy. Có nhiều đồ trang sức lặt vặt rải rác trong phòng, một con chó bằng sành nhỏ, một cái ly có chân màu hoa hồng, một cái tượng bằng đồng thau đúc hình con sư tử kỳ lạ để trên bàn viết. Những cánh cửa mở ra hành lang, nhìn ra một bầu trời mênh mông tuyết phủ qua những tấm màn sa mỏng lét, tạo ra một thế giới huyền ảo giữa sự ấm áp ở trong phòng và không khí lạnh lẽo ở bên ngoài. Không thốt nên lời, chỉ biết hai bàn tay nắm chặt chiếc va li và đứng nhìn.
- Em vừa ý không? Em cứ thay đổi vị trí đồ đạc trong phòng tùy thích.
- Dạ không.
Erin cố đằng hắng giọng, nhưng hai bàn tay vẫn không rời quai chiếc vali:
- Đây là cái phòng tuyệt nhất em chưa bao giờ thấy hết. Em chẳng biết nói sao nên lời.
- Thì cứ nói cái phòng làm em vừa ý đi.
Dee lến lấy cái túi xách trên tay nàng:
- Erin, chị muốn em cảm thấy thoải mái như ở nhà. Chị biết được tâm trạng của kẻ từ bỏ quê hương để đến nơi xa lạ mà!
Erin hít một hơi thật dài. Nàng không nín được, không đợi một giây phút nào nữa, nàng thốt lên:
- Em không đáng được như thế này!
- Em điên rồi!
Bản chất năng động, chị đặt cái va li lên giường định giúp cô em họ lấy đồ ra.
- Không được, chị để em.
Erin lấy tay ngăn chị lại, rồi ngồi xuống giường. Nàng không muốn chị làm việc mệt mỏi, và nàng cũng không muốn chị nhìn thấy những đồ đạc thảm hại mà nàng đã mang theo. Nàng nói với chị:
- Em phải xưng tội mới được.
Dee cảm thấy thích thú, chị ngồi xuống bên cạnh Erin:
- Em cần linh mục không?
Erin bật cười chảy cả nước mắt, khiến nàng hổ thẹn. Nàng lắc đầu rồi đáp:
- Em ganh với chị đấy.
Thế. Xong chuyện rồi đấy. Dee nhìn nàng một chốc:
- Nhưng mà em đẹp hơn chị nhiều lắm.
- Không, không hơn đâu, khía cạnh nào cũng không hơn.
Erin lại há hốc miệng, rồi thở dài:
- Ồ, em ghét cảnh xưng tội quá.
- Chị cũng thế. Tội lỗi là việc quá tự nhiên của chúng ta thôi.
Erin ngước mắt nhìn, nàng thấy chị vừa nồng nhiệt vừa dí dỏm, nàng lại thấy nhẹ nhõm cả người:
- Tội lỗi thật tự nhiên đến với em. Em đã ganh với chị chị.
Nàng đã bộc bạch lòng mình để hối cải:
- Em cứ nghĩ chị ở đây trong một ngôi nhà đẹp đẽ. Có nhiều đồ đạc xinh xắn, áo quần sang trọng, gia đình chị cùng những thứ chị có, thật em đã ganh tị với chị. Khi em gặp chị ở phi trường vào hôm ấy, em rất phẫn uất và căng thẳng.
- Căng thẳng à? Chị bỏ qua được lòng phẫn uất nhưng sao lại căng thẳng được?
Chị hỏi tiếp:
- Thấy chị mà em căng thẳng à? Erin, chúng mình đã cùng nhau lớn lên kia mà!
- Vì chị đã sang sống ở đây. Chị đã giàu có.
Nàng nhắm mắt lại:
- Em mơ ước có tiền kinh khủng.
Dee định cười, nhưng chị kềm lại được:
- Nào, không có gì quá đáng đâu. Có lẽ ngẫm nghĩ vài ngày thì em thấy khuây khỏa thôi. Erin này, chị biết cái gì không nên làm, cái gì nên mơ ước.
Ngẫm nghĩ một chốc, chị nói thêm:
- Thực ra thì chị cũng lấy làm hãnh diện lắm. Chị cho như thế cũng là có tội rồi đấy.
- Tệ một nỗi là vì chị lại quá tốt với em, cả gia đình chị đều tốt, em cảm thấy em đã lợi dụng chị quá.
- Cũng có thể. Nhưng chị cũng sẽ lợi dụng lại em, đó là em đã đem quê hương Ai Len đến cho chị gần hơn, em sẽ làm bạn với chị. Chị có cô em - em gái của Travis. Cô ấy đã bỏ đi từ hai năm nay rồi. Có thể nói là chị nhớ cô ấy kinh khủng. Chị hi vọng là em sẽ thay thế vào chỗ cô ấy.
Sự đón nhận niềm nở làm cho Erin mát dạ, nàng sờ bàn tay Dee:
- Em nghĩ, nếu chúng ta có lợi dụng nhau thì cũng được thôi.
- Để xem rồi sự thể ra sao. Giờ thì chị phụ với em lấy đồ đạc ra nhé.
- Cứ mặc em. Em muốn xuống dưới uống trà với chị.
Khi Erin đứng dậy, Adelia nhìn nàng:
- Có phải Travis bảo em giữ chân chị lại không?
- Em không biết chị định nói cái gì nữa?
- Nói láo cũng có tội đấy.
Dee nhắc cho nàng biết thế, nhưng chị lại cười khi dẫn nàng xuống lầu.
o O o
Đêm đó, nàng nằm mơ về Ai Len, nàng thấy những ngọn đồi xanh lơ bồng bềnh, nàng ngửi thấy mùi thơm của hoa thạch nam. Nàng thấy những ngọn núi sẫm màu với những đám mây theo gió trôi qua trên bầu trời. Nàng mơ thấy nông trại của nàng, đất mới cày phì nhiêu và đàn bò đang gặm cỏ. Nàng mơ thấy mẹ đang nói lời tạm biệt với nàng, bà cười, hai hàng nước mắt lăn tròn trên má. Nàng mơ thấy bố đang ôm chặt nàng vào lòng khiến nàng đau cả hông. Nàng nghe lời các anh trai nàng đang chọc ghẹo nàng.
Đêm đó, nàng đã khóc vì nhớ Ai Len, những giọt nước mắt lặng lẽ, từ tốn, nàng khóc vì nàng đã rời bỏ quê hương, quê hương đã cưu mang nàng.
Nhưng khi nàng tỉnh dậy, mắt nàng ráo hoảnh và tâm trí nàng sáng suốt. Nàng đã định tâm lại, thấy được con đường mình đang đi và nàng quyết theo đuổi.
Nàng mặc chiếc áo dài màu xám bình dị, chiếc áo vừa vặn trông nàng cứng cáp ra. Đường may mũi chỉ của mẹ nàng thật chính xác. Erin kẹp tóc lại, rồi nàng đổi ý, bèn tết lại thành một bím. Nàng dùng con mắt khách quan, phân tích để xem xét việc trang điểm của mình. Xong xuôi, nàng xuống lầu.
Xuống đến lầu một, nàng đã nghe tiếng trẻ em chơi trong nhà bếp, nàng thấy lòng lâng lâng, bèn bước về phía nhà bếp.
Hannah đang đứng trước lò, bà vừa rán trứng vừa nói với Brendon:
- Cháu sẽ có nhiều điều kể cho bạn ở trường nghe rồi đấy!
Ngồi nơi bàn ăn trong nhà bếp, Dee đang buộc một dải vải vào tóc của Keeley, chị vừa nói với cậu:
- Thế là con bỏ học hai tuần rồi đấy con trai của mẹ ạ. Không có lý nào hôm nay con lại không đi học được.
- Con đang bị say máy bay phản lực mà.
Chú nhìn mặt em gái rồi "tấn công" mấy quả trứng bà Hannah vừa để trước mặt chú.
Dee vẫn cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, chị hỏi:
- Tốt, nếu thật thế thì mẹ nghĩ chúng ta hãy quên chuyện học lái máy bay khi con được mười sáu tuổi. Một phi công phản lực không thể say máy bay được.
- Có lẽ con không say máy bay phản lực đâu.
Cậu chữa lại như thế mà không quên đập một cái trứng trên bàn.
- Có lẽ con đã mắc một bệnh lạ khi chúng ta ở Ai Len.
Erin xuất hiện ở ngưỡng cửa, nàng lên tiếng:
- Bệnh sốt đầm lấy đấy.
Chắc lưỡi, nàng bước đến đặt một bàn tay lên trán Brendon:
- Chắc đấy. Đây là bệnh truyền nhiễm tai hại nhất ở Ai Len.
- Sốt đầm lầy à?
- Ồ, không phải đâu, Erin. Không thể được. Con tôi không thể mắc bệnh ấy được đâu.
- Trẻ em rất dễ mắc bệnh ấy, em sợ lắm. Chị biết chỉ có một cách chữa lành thôi.
Dee nhún vai và nhắm mắt lại, chị rên rỉ:
- Ồ, không thể được. Tội nghiệp con trai tôi. Chắc tôi không chịu nổi!
- Nếu cậu bé mắc phải bệnh sốt đầm lầy, thì phải chữa thôi.
Erin đặt một bàn tay lên vai cậu để trấn an:
- Chỉ dùng rau bina còn sống và của cải xanh trong vòng mười ngày. Chỉ hi vọng vào các thứ ấy thôi.
Brendon hỏi:
- Rau bina sống à?
Cậu cảm thấy bao tử mình lộn lên. Cậu không biết chắc chắn củ cải xanh ra sao, nhưng chỉ nghe thôi là cậu đã thấy lợm người rồi. Cậu nói:
- Con thấy đỡ nhiều rồi.
- Thật không?
Dee chồm người tới sờ vào trán cậu:
- Trán bé mát mà, nhưng tôi không biết có nên thử xem sao không?
- Con thấy khỏe rồi.
Để chứng tỏ điều này, cậu nhảy lên lấy áo khoác:
- Nào, Keeley, ta đi kẻo trễ xe.
- Tốt, nếu con chắc...
Dee đứng dậy hôn vào má con, rồi hôn má Keeley:
- Bác Paddy sẽ lái xe đưa các con ra tận cuối đường. trời lạnh, các con cứ ngồi trong xe cho tới khi xe buýt tới.
Dee đợi cho tới khi cửa đóng chị mới ngồi xuống ghế lại và phá lên cười:
- Sốt đầm lầy? Cô đào thứ ấy ở đâu ra thế?
- Mẹ em thường dùng bệnh này với Joe. Không khi nào thất bại.
- Cô nhanh trí lắm.
Hannah cười khúc khích, bà quay người lại:
- Cô ăn điểm tâm gì đây, tôi làm?
- Ồ, tôi không...
- Nếu cô cho bà Malloy nấu ăn giỏi, cô cứ nếm món bánh xốp phết bơ của Hannah rồi biết.
Biết cô em họ đang lúng túng, Dee lật tấm vải đậy cái giỏ mây:
- Tại sao cô không dùng ít quả trứng với bánh xốp?
Chị ăn rất ngon miệng khi có thai, mà chị lại không thích ăn một mình.
Bà Hannah đứng ngang vai nàng, tay cầm cái bình:
- Cô dùng café chứ?
- Dạ, xin cảm ơn bà. À, còn anh Travis chưa dậy à?
Dee bình tĩnh đáp:
- Anh ấy dậy và đi rồi. Anh ấy xuống trại ngựa đã hơn một giờ. Khi anh ấy đi làm công việc, tôi không chắc là anh ấy nhớ tôi hay nhớ ngựa nhiều hơn.
Chị nhìn đĩa bánh xốp, đọc kinh cầu nguyện. Sau cùng chị ăn ba cái bánh. Chị nói:
- Brendon đã vào lớp một, và Keeley chuẩn bị vào mẫu giáo. Cho nên chỉ còn Brady ở nhà.
Chị làm dấu chỉ chú bé đang ngồi trên chiếc ghế cao, mặt chú dính đầu bột ăn khi chú đang nhìn mấy ngón tay vừa hát nghêu ngao:
- Cháu là đứa bé đằm đẹ nhất trong nhà. Bây giờ thì cô định làm gì?
- Tôi đến nhà ông Logan để bắt đầu làm việc.
- Đã làm rồi à?
Dee mỉm cười cám ơn bà Hannah khi bà đặt những đĩa thức ăn điểm tâm trước mặt họ. Chị nói:
- Em cứ ở đây đã. Chắc là ông Burke đang muốn để cho cô nghỉ ngơi một hai hôm để chuẩn bị đã chứ.
- Em biết thế, nhưng em lo lắng muốn đi làm cho rồi, để xem công việc ra sao, và để xem thử mình có làm được không.
- Chị tin là Burke Logan đã thu xếp cho ai công việc gì mà ông ta chịu trả lương, là ông tin chắc người ấy phải làm được việc.
- Trường hợp Erin lại khác. Thay vì tính toán bằng đồng bảnh Anh thì nay em lại tính bằng đồng đô la, thế là khác nhau rồi. Nếu em lo liệu trước, thì em sẽ tránh được nhiều rắc rối sau này.
Dee nhớ lại chị cũng đã từng lo âu biết bao lúc chị mới sang Mỹ làm ăn, chị tỏ ra mình có năng lực xoay xở để giải quyết công việc làm ăn của mình:
- Thôi được rồi, ăn xong chị sẽ lái xe đưa em đi.
Hannah đang đứng ở lò lên tiếng:
- Không được đâu, cô chủ à.
- Ồ bà đừng lo, tôi còn ngồi sau tay lái được mà.
- Cô hãy đợi bác sĩ khám nghiệm cho phép đã rồi hãy lái. Paddy lái cô McKinnon đi là được rồi.
Dee nhếch mũi sau lưng bà Hannah, chị đành thua:
- Tôi là tù nhân trong nhà này mà. Nếu tôi xuống trại ngựa thì Travis chống tay trừng tôi như con diều hâu. Bà làm như tôi chưa từng sinh con đấy.
- Con sinh đôi thường sinh sớm, bà biết quá rõ mà.
- Càng sớm càng tốt.
Nói xong chị cười:
- Thôi được, tôi ở nhà vạch kế hoạch tổ chức buổi tiệc. Brady và tôi sẽ xây nhà bằng những khối gỗ, phải không cưng?
Để đáp lời, bé cười lên the thé và vỗ tay vào bánh bột bé đang ăn, chị nói:
- Mà phải tắm rửa cái đã.
- Tại sao em lại không chăm sóc cho cháu nhỉ?
Erin đứng dậy, bước đến bế Brady ra khỏi ghế.
- Cô cũng đừng làm hư tôi chứ. Tôi nổi điên lên đấy.
- Có gì đâu mà chị. Em vừa thấy đã đến giờ tắm rửa cho anh chàng xinh trai này rồi, công việc mà em đã quen.
Khi đã xong, Erin cũng phải rửa rấy bột yến mạch dính trên người nàng. Nàng mặc một chiếc áo len cài nút, rồi khoác thêm chiếc áo ngoài, nàng đi xe với Paddy Cunnane đến trại ngựa kế đó của Burke. Nàng lại thấy mình nôn nóng. Nàng cảm thấy sự căng thẳng ấy hiện ra trong mấy ngón tay khi nàng đan hai bàn tay lại với nhau.
Nàng tự nhủ: có bực bội về sở thích của anh ta thì cũng chỉ phí thì giờ mà thôi. Những gì xảy ra trong nhà kho vào buổi sáng trời giông tố ấy đã qua rồi và chấm dứt rồi. Bây giờ hai người chỉ là chủ và người làm công. Anh ta đã nói là anh muốn có tinh thần có làm có ăn, và nàng cũng định đối xử với anh như thế.
Dù thế, nàng vẫn suy nghĩ lung tung. Nàng nghĩ đến nỗi thèm khát, nàng tự nhủ nàng đã chín chắn lắm rồi để đương đầu với thực tế của cuộc đời. Nàng đã đủ sức để chống chọi với cuộc sống.
Bây giờ nàng đã làm kế toán. Bỗng nàng lại bị kích động. Nàng nhắc nhở mình: Kế toán viên, một công việc hẳn hoi, một đồng lương khấm khá. Trong vòng một tháng, nàng có thể gửi tiền về nhà, lại còn dư để mua... Trời, nàng không thể nghĩ đến được mua thứ gì trước đây.
Paddy rẽ xe vào một cánh cổng hình cung. Tấm bảng hiệu thật lớn bằng sắt rèn, những chữ gắn vào đấy gợi cho người ta nhiều tưởng tượng. "Ba con bài át" Erin cắn chặt lấy môi. Phải chăng đây là ván bài anh ta đánh thắng, hay là ván bài người chủ cũ đánh thua?
Ở đây tuyết cũng phủ khắp cả, nhưng quả đồi lại dốc hơn. Nàng trông thấy một cây liễu đã già, xù xì, lá ủ rũ vàng vọt vì trải qua mùa đông. Có lẽ vào mùa hè, nó sẽ xanh tươi xinh đẹp hơn, nhưng giờ thì trông nó ghê quá. Thế rồi ngôi nhà hiện ra trước mắt m. Nàng cứ nghĩ không có ngôi nhà nào làm cho nàng ngạc nhiên bằng nhà của Grant. Nàng đã lầm.
Ngôi nhà có nhiều vòm như một lầu đài, đá xây âm u xám xịt. Cửa sổ có hình vòm cung, nhiều cái có lan can nhỏ. Qua khỏi các bậc ấp và con đường xe chạy bao quanh là một ốc đảo hình bầu dục đang bị tuyết phủ dầy không có dấu chân người dẫm lên.
Nàng nói như nói cho mình nghe:
- Có người thích ở trong những chỗ như thế này ư?
- Cunningham đấy, ông ấy là chủ trước của Logan, ông ấy thích cho mình là dân hoàng tộc.
Paddy khịt mũi tỏ ý chê bai, nhưng Erin không hiểu tiếng khịt mũi của ông muốn chê bai người chủ hiện nay hay là người chủ cũ. Ông ấy nói tiếp:
- Phí biết bao nhiêu tiến bạc để làm ra chốn này, còn nhiều tiền hơn là đầu tư vào trại ngựa và trại súc vật nữa. Lại còn xây cả một hồ tắm trong nhà nữa đấy.
- Bác nói đùa chắc?
- Không đùa đâu. Ngay trong nhà ấy. Bây giờ thì cháu cứ việc gọi bác khi cháu làm xong việc ở đây. Bác sẽ đến đón cháu, hay là đứa nào đấy sẽ đến.
- Cháu thật cám ơn bác.
Miệng nói nhưng mấy ngón tay của nàng như cóng lại trên tay nắm.
- Chúc cháu may mắn, - bác ta nói.
- Cháu cám ơn bác.
Cố lấy hết can đảm, nàng bước ra khỏi chiếc xe jeep. Nàng những mừng vì xe đậu ngay chỗ các bậc cấp trước cửa lớn vào nhà.
Lại cái cửa nữa, nàng ngẫm nghĩ. Lớn bằng cả một cái vữa lúa, lại còn chạm trổ nữa. Nàng lấy tay vuốt ve cánh cửa rồi mới kéo cái vòng sắt để gõ cửa.
Nàng đứng hồi hộp, chờ đợi. Một người đàng bà ra mở cửa cho nàng. Tóc bà ta đen, mắt lớn và dáng người nhỏ thó, lưng thẳng băng. Erin nuốt nước bọt rồi ngẩng mặt lên, nàng nói:
- Tôi là Erin McKinnon, kế toán của ông Logan.
Người đàn bà lặng lẽ nhìn nàng, rồi bước lui nhường lối. Erin nghiêng đầu mỉm cười chào Paddy rồi nàng bước vào.
Khi nàng đứng trước tiền sảnh, nàng lại không thốt nên lời được, chỉ nghĩ thầm trong bụng. Lạy trời, chưa bao giờ nàng thấy nơi nào giống như thế này, những trần nhà cao ngất, các cửa sổ đồ sộ ngất nghểu chót vót trên cao. Mặt trời hình như lọt vào tứ phía, chiếu nghiêng trên lá cửa những đám cây leo rậm rạp trong nhà. Một cái ban công chạy quanh một vòng thật rộng, tay vịn bóng loáng và chạm trổ như cánh cửa lớn vậy. Gót đôi giày mảnh mai của nàng kêu lách cách trên nền gạch men, rồi khi nàng đứng lại, tất cả đều im lặng, nàng chả biết phải làm gì tiếp theo.
- Tôi sẽ báo cho ông Logan biết rằng có cô đang đợi ở đây.
Erin chỉ biết gật đầu. Giọng nói của bà ta nghe như giọng người Tây Ban Nha, khiến nàng cảm thấy như mình đang ở một nơi nào đó xa lạ. Erin lau hai bàn tay vào váy, rồi tự hỏi không biết Alice cảm thấy như thế nào khi lạc vào xứ thần tiên.
- Cô hăng hái làm việc, hay là cô nhớ tôi đấy?
Nàng quay người lại. Nàng biết mình đã bị anh ta bắt gặp đang đứng trân người ra nhìn. Anh mặc quần bò mang bốt, nụ cười vẫn thế. Sự tự tin nàng đã để mất khi bước vào nhà, nay lại ào đến với nàng. Đấy là sự tự vệ hữu hiệu nhất. Nàng đáp:
- Hăng hái làm việc để lãnh lương.
Lạnh và sự kích thích làm ửng hồng hai má, và hai mắt nàng long lanh hơn. Khi nàng đứng ở giữa căn phòng trống trải rộng mênh mông, Burke thấy nàng đã sẵn sàng và có thể bắt tay vào việc được.
- Cô cứ nghỉ ít hôm để ổn định đã.
- Nghỉ cũng được, nhưng tôi không muốn. Tôi đã quen làm việc rồi!
- Tốt. Vậy thì làm thôi.
Anh đưa bàn tay lên và ra dấu nàng đi theo:
- Morita, tay kế toán cũ của tôi đã tìm cách biển thủ của tôi 30 ngàn, tôi chưa chộp được. Trong quá trình làm việc, hắn đã làm sổ sách loạn xạ cả lên. Việc đầu tiên cô phải làm là chấn chỉnh lại cho rõ ràng. Trong khi làm việc đó, cô đảm trách luôn cả việc trả lương và lập hóa đơn chi thu luôn.
- Tất nhiên rồi.
Tất nhiên rồi, giọng nói nhỏ nhỏ của nàng thật buồn cười.
Burke đẩy rộng một cánh cửa rồi dẫn nàng vào trong:
- Cô sẽ làm việc ở đây. Hi vọng cô chớ hỏi tôi những điều khó xử, nhưng nếu có gì cần, cô cứ gọi Rosa, rồi chị ấy sẽ chuyển lại cho tôi. Cô lập ra một danh sách những thứ cô thấy cần thiết, cô sẽ được cung cấp đầy đủ.
Nàng đằng hắng giọng rồi gật đầu. Văn phòng của nàng lớn bằng cả nhà kho chứa hàng của O�Donnelly. Vật dụng trong phòng cổ kính và lộng lẫy, tấm thảm thôi cũng giống trong cung điện. Quyết định không nhìn đến những thứ ấy nữa, nàng đi đến bàn làm việc của mình. Nàng chỉ còn một việc mà thôi, đó là sổ sách lộn xộn nàng phải chấn chỉnh lại. Đây là lần đầu tiên từ khi nàng bước vào ngôi nhà đá đồ sộ này, nàng cảm thấy thoải mái. Đây là công việc quen thuộc với nàng.
Sổ sách, giấy tờ chồng chất thành một đống. Có một máy cộng, nhưng không giống máy cộng bằng tay mà nàng đã dùng trước đây. Bên cạnh các thứ lỉnh kỉnh ấy, có cái điện thoại, cái giá bằng sứ để gắn bút chì và một cái giỏ có ghi rõ ràng hàng chữ: linh tinh.
Burke bước đến sau cái bàn, lôi ra đóng vào cái hộc bàn:
- Có tem thư này, văn phòng phẩm này, giấy đánh máy thừa thãi này, sách kế toán này. Khi vụ Morita xảy ra, cái gì cũng phải có chữ ký của tôi mới được làm.
- Nếu ông cẩn thận trước đó, chắc là ông giàu thêm được 30 ngàn đô la rồi.
- Chuyện qua rồi.
Anh không nói cho nàng biết là Morita đã làm cho anh mười năm rồi, trong thời gian anh còn nghèo cho đến lúc anh giàu có:
- Cô cứ làm việc theo sức của cô, miễn là đừng chậm quá. Rosa sẽ làm cơm trưa cho cô. Cô có thể ăn ở đây hay ở trong phòng ăn. Có thể thỉnh thoảng tôi đến ăn với cô.
- Ông suốt ngày ở đây sao?
Anh dựa vào một góc bàn, nói:
- Cô không ngủ được đấy nhé!
- Vâng, tôi...
Nhưng mấy ngón tay nàng đã tự động đưa lên sờ vào những vết mờ mờ ở dưới mắt:
- Tôi chắc là vì thời gian thay đổi.
- Cô ở với gia đình Grant có dễ chịu không?
- Dễ, họ cư xử rất tuyệt với tôi. Tất cả mọi người.
- Họ rất tuyệt vời. Cô khó mà tìm được nhiều người như thế lắm.
- Cũng khó mà tìm người giống như ông.
Nàng không định nói thế, nhưng trễ rồi, nàng không giữ lời kịp. Nàng đành phải nói tiếp:
- Ông có khía cạnh riêng của ông.
- Vậy thì cô coi chừng chớ đến gần quá đấy. Các cạnh có thể sắc bén lắm đấy.
- Bản thân tôi đã được nhìn thấy rồi.
Nàng nói đến điều đó thật nhẹ nhàng khi nàng với tay lấy chồng giấy đầu tiên. Anh nắm lấy cổ tay của nàng, từ từ bóp lại.
- Cô có công kích tôi không, cô em Ai Len?
- Không, nhưng tôi không cho đó là điều chủ chốt.
- Cô nói đúng đấy. Tốt hơn là tôi nên báo cho cô biết tôi là một người rất nóng nảy, nóng nảy đến độ nguy hiểm.
- Tôi đã thấy rõ điều ấy nơi ông rồi.
Nàng thấy thích thú, nhưng khi nàng cố gỡ tay ra thì mấy ngón tay của anh cứ siết chặt vào thêm.
- Cô cần biết nhiều hơn nữa. Vì cô đã nhập vào cuộc sống hạn hẹp của chúng tôi rồi, thế nào cô cũng nghe nhiều người nói đến. Khi tôi tìm thấy được người phụ nữ nào hấp dẫn được tôi, là tôi tìm cách để chiếm lấy họ. Dù biện pháp có đẹp đẽ hay điên cuồng đi nữa, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.
Erin nhận ra đấy không phải là một điều cảnh báo. Mà là một lời đe dọa. Dưới mấy ngón tay của anh ta, nhịp đập của trái tim mạnh và nhanh lên, nhưng nàng vẫn nhìn vào mắt anh:
- Tôi chưa hề nghe ai nói cho biết điều đó, cũng như tôi không hề có ý định lôi cuốn ông.
- Quá trễ rồi.
Anh cười toe toét nhưng lại buông tay nàng ra:
- Tôi thấy cô đã thỏa thuận khiêu vũ với tôi dưới ánh trăng, bằng lòng hôn tôi trong nhà kho vườn và lại còn say sưa nghĩ đến chuyện làm tình với tôi nữa đấy.
Nàng bồn chồn vì lo sợ, vì ao ước:
- Tốt thôi, đầu óc đàn bà có thể sáng suốt ra vì được tâng bốc như thế đấy. Ông Logan à, ông hãy cho tôi biết, ông mang tôi về Mỹ để ngủ với ông hay là làm sổ sách cho ông đấy.
Anh đáp gọn lỏn:
- Cả hai, nhưng trước hết chúng ta lo sổ sách cái đã.
- Chúng ta lo công việc đã. Bây giờ tôi muốn bắt tay vào việc đây.
- Tốt đấy.
Nhưng thay vì bỏ đi, anh lại vuốt cánh tay nàng. Erin sượng người, nhưng nàng không quay đi. Nàng không muốn nổi chứng, chống cự. Mặc dù nàng cảm thấy rất khao khát như nàng đã trải qua trước đây, nhưng anh chỉ hôn nhẹ lên má nàng mà thôi. Burke đã nghĩ đến, và khi về lại thì anh nghĩ ít đi. Anh đã nghĩ đến cảm nghĩ của nàng khi nàng nằm trong vòng tay anh, nghĩ đến cơ thể anh phản ứng ra sao khi nàng cười, nghĩ đến giọng nói của nàng dồn dập, ấm áp, êm dịu ra sao, đến nỗi anh không thèm lưu tâm đến nàng đã nói cái gì.
Anh biết anh có thể chiếm đoạt được nàng. Nàng đã đáp ứng lại rất nhanh, rất phong phú, khiến cả hai không giả vờ được. Anh biết nàng muốn anh, mặc dù nàng không nói ra. Ngay giờ đây, khi anh hôn nhẹ lên má nàng, anh tránh đôi môi nàng, anh vẫn thấy hơi thở nàng bắt đầu đứt quãng. Anh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào mà đam mê lại hiện ra ngoài rõ rệt như thế. Giờ đây, nàng đã ở trong nhà anh rồi, anh biết anh sẽ không yêu được cho đến khi nào anh chiếm hết cả người nàng.
Nhưng nàng phải đến với anh. Niềm tự hào của anh yêu cầu như thế. Cho nên chỉ lấy môi của mình để ghẹo nàng, anh biết anh đã làm cho nàng xao động. Anh lấy môi để ghẹo nàng, biết rằng dần dà rồi anh cũng phải vấp.
Anh lấy tay nhay nhẹ vào dái tai của nàng, thì thào:
- Biện pháp có đẹp đẽ hay điên cuồng, thì anh vẫn muốn chiếm cho được em.
Nàng nhắm hai mắt lại. Làm sao lại có thể để mình bị lôi cuốn mau đến thế, làm sao lại ham muốn vô vọng những gì mình biết là mình không nên như thế? Nàng để một bàn tay lên ngực anh, nàng muốn bàn tay nằm yên ở đây. Nàng nói:
- Ông thường đạt được những gì ông muốn. Tôi hiểu rõ lắm. Tôi không chối cãi ông đã làm cho tôi xao động, nhưng tôi không phải đến đây vì chuyện đó, Burke ạ.
- Có lẽ đúng thế.
Burke lẩm bẩm. Một số đàn bà nào đấy chỉ đến đây vì việc ấy. Anh nói tiếp:
- Cô em Ai Len, anh có thể nhẫn nại chờ đợi. Khi người đàn ông đánh bài, hắn phải biết khi nào thì phải giữ bài, khi nào thì phải lật bàn lên bàn.
Vừa suy nghĩ anh vừa vuốt mấy ngón tay lên bím tóc nàng:
- Không chóng thì chầy, chúng ta sẽ chơi ván bài này. Anh sẽ để cho em chơi trước đấy.
Erin đợi cho Burke ra khỏi phòng, nàng mới thở ra một hơi thật dài. Làm sao anh ta lại có thể ngạo mạn như thế và cứ làm cho nàng buồn cười như thế? Nàng lắc đầu ngồi xuống một cái ghế sau chiếc bàn, cái ghế da có bọc vải mịn như nhung, nàng thở dài.
Burke đúng một điều, nàng nghĩ như thế. Họ sẽ không chóng thì chầy chơi ván bài đó. Vấn đề khó khăn là, Erin sợ ngay khi nàng thắng đi nữa, nàng cũng phải thua.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen